Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du
Chương 62: Hội đấu giá ngầm

Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du

Chương 62: Hội đấu giá ngầm

Một vệt ánh sáng hiện lên trước mặt ta, ta xuất hiện ở địa điểm ba ngày trước logout, còn chưa có phản ứng lại, đã bị một người đem ôm vào lòng.

“Nguyệt ───, Huy ───. Cuối cùng, cuối cùng lại có thể ôm lấy ngươi rồi." Người nọ thì thào tự nói, cả người run lên, cái loại kích động và cảm giác sợ hãi này là ta lần đầu tiên thấy từ trên người hắn phát ra.

“Ngạo Thiên, Ngạo Thiên, ngươi mau buông ta ra, ta thật là khó chịu, ngươi ôm chặt quá." Ta có chút khổ sở giãy dụa trong lòng hắn, khẽ động như thế, khiến hắn ôm so với vừa rồi càng thêm chặt. Ta sợ đến không dám động nữa, khó bảo toàn ta nếu còn động tiếp, sẽ không bởi thế mà sống tiếp được, à không, ta có thể không cần sống lại nữa ấy.

“Anh cả, anh cả, ngươi mau buông tay ra, Nguyệt bảo bảo sắp hô hấp không nổi rồi." Phiêu Nhứ vừa online thì phát hiện ra hình ảnh làm cô kinh khủng, tuy rằng anh cả ôm Nguyệt bảo bảo là hình anh rất đẹp mắt. Thế nhưng, thế nhưng, tiền đề là Nguyệt bảo bảo không trưng ra khuôn mặt hô hấp không được mà thống khổ a!

“A! Huy, Huy, ngươi có khỏe không?" Ngạo Thiên nghe thấy Phiêu Nhứ kinh hô ra, cứng rắn đưa hắn giật lại xong, thấy ta liên tục ho khan lên.

“Hoàn, hoàn hảo. Ack??? Ngạo, Ngạo Thiên, ngươi gọi ta là gì??" Ta lúc này mới chú ý tới hắn xưng hô với ta thay đổi. Hắn gọi ta Huy ~ ôi chao ~~~~.

“Huy, ta biết là ngươi, ngươi, ngươi còn nhớ rõ ta không? Ta là Lăng Thương a! Ha hả, nhìn ta, ngươi lại thế nào nhớ kỹ chuyện kiếp trước, dù cho nhớ kỹ, ngươi hận ta còn không kịp, ta lại cần xa cầu cái gì!" Nói một chút, Ngạo Thiên chậm rãi thối lui đến trước khung đấu giá phẩm, tựa ở phía trên, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì. Nhưng thân thể run rẩy này, rõ ràng nói cho ta biết, hắn hối hận.

Ta khe khẽ thở dài, đi tới trước người hắn, nhẹ nhàng đem hắn ôm vào trong lòng. “Không có việc gì rồi, không có việc gì rồi, tất cả đều đã qua. Lăng Thương không cần khổ sở, ta không trách ngươi, lúc ấy là ta tự quyết định kết cục, ta bây giờ sao lại hận ngươi chứ!"

“Huy?" Ngạo Thiên giật mình ngẩng đầu lên, hai mắt tràn ngập khiếp sợ.

“Ha hả, ta là sáng nay mới nhớ tới chuyện của ngươi. Cái kia, cái này, ack ~~~~~." Ta thật sự không dám đem chuyện của anh trai nói ra, chỉ sợ lại lần thứ hai phát sinh sự kiện kiếp trước, ta không muốn lại có người vì ta mà chết.

“Cái gì?" Ngạo Thiên bây giờ rõ ràng là tâm tình vô cùng tốt, vẫn lộ ra dáng cười thật lớn, nhìn mà khiến Phiêu Nhứ ngây dại.

“Ack, chính là, chính là, ta, ta lại nhận anh trai làm người yêu rồi." Hô ~~~~~, cuối cùng cùng đã nói ra, ta sợ hãi cúi đầu nhìn ngón chân, không dám nhìn tới vẻ phẫn nộ của Ngạo Thiên.

Hồi lâu, chợt nghe thấy Ngạo Thiên thở dài một hơi. “Quên đi, nhận thì cũng nhận rồi, dù sao ngoại trừ ta, còn có Cảnh Ngộ và Viên Đãi Đãng, nhiều hơn cũng không thể nói gì, thế nhưng, ngươi chỉ cho mấy người chúng ta, nếu nhiều hơn, hừ hừ."

“Ừ, ta biết, ta biết, ta cũng chỉ cần 4 người các ngươi." Ta vui vẻ cười lên, thật tốt quá, xem ra cuối cùng cũng viên mãn rồi!

“Cái kia, kiếp trước gì a???" Phiêu Nhứ lúc này trộm cười hề hề chạy tới, hiếu kỳ hỏi.

Ack??? “Nga hohohoho, cái này ư, là bí mật của chúng ta nga, không nói cho ngươi nghe đâu." Tâm tình ta tốt, không khỏi muốn ức hiếp Phiêu Nhứ, ta sợ cái gì a, tốt xấu bên người ta đứng chính là Ngạo Thiên nga."

“Hứ." Phiêu Nhứ liếc mắt trừng ta, lại thương cảm hề hề nhìn một chút về anh cả, thấy Ngạo Thiên cũng không có để ý cô, lại trừng về phía ta.

“Huy, ngươi yên tâm, ta sẽ chờ ngươi lớn lên." Ngạo Thiên đột nhiên phun ra một câu như vậy, khiến ta không hiểu ra sao.

“Cái gì?"

“Ta nói ta sẽ chờ ngươi lớn lên, tại… ."

“Hả?" Ta đột nhiên hiểu được, khinh thường liếc hắn, người này giữa ban ngày mà loạn nghĩ cái gì chứ! “Ta đã là người trưởng thành rồi được hay không hở!"

“A?" Lần này xem ra đến phiên Ngạo Thiên và Phiêu Nhứ hai người ngây ra.

“Sao rồi? Ta không giống ư? È ~~~~, như bây giờ thì là không giống rồi! Ta nói nhỏ các ngươi nghe nhá, chúng ta trước đây đã gặp qua."

“Gặp qua? Lúc nào?" Phiêu Nhứ kinh ngạc hỏi.

“Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt."

“Ơ?" Phiêu Nhứ mở to hai mắt nhìn, “Lẽ nào ngươi chính là…"

“Hắc hắc, chính là ta, ta chính là Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt đấy." Ta đắc ý dào dạt nhìn bọn họ, thế nào, kinh ngạc chưa, bội phục ta đi!

“Ngươi sao lại biến thành có một mẩu vậy?"

=-=#.

Ta nói này, Phiêu Nhứ ngươi thực sự là vạch lá tìm sâu* nhá, ta thực sự là hoài nghi ngươi đây là đang trả thù ta vừa rồi trêu đùa ngươi.

*nguyên văn: na hồ bất khai đề na hồ, câu này ý nói là giữa người với người không nên đề cập tới vấn đề riêng tư khuyết điểm của người khác, những điều cần nói thì nói, không thì đừng nói. Ta chọn 1 câu bất kì cho phù hợp hoàn cảnh thôi.

“Đúng vậy, ngươi sao lại nhỏ đi rồi?" Ngạo Thiên cũng dâng lên kỳ quái, trách không được hắn sao lại có cảm giác đối với Huy và Thiên Vũ Huy Ánh Nguyệt kia như nhau, té ra là bọn họ chính là một người á, hắn đã thông điểm ấy rồi, cuối cùng cũng là thở phào nhẹ nhõm.

“Không phải là hiếu kỳ, cho nên uống nhầm thuốc sao." Ta hét to lên, mặt thì bởi vì quá mức xấu hổ, trở nên đỏ bừng.

“Hở? A ha ha ha ha ha ha ha, uống nhầm thuốc sao, trời ơi, Nguyệt bảo bảo, ngươi giỏi quá đi, ta thật bội phục ngươi a." Phiêu Nhứ nhịn không được ôm bụng bắt đầu cười ha ha.

=0=||| Này có cái gì buồn cười hả, hừ hừ, ngươi còn cười, ngươi cư nhiên vẫn còn cười.

“Sao đổi tên rồi?"

“Đúng rồi, đúng rồi, tên sao lại thay đổi." Phiêu Nhứ nhịn xuống cười to, lại lần thứ hai nổi lên hiếu kỳ.

“Không có gì, hệ thống cho đặc quyền. Thử cái coi, nếu như bị người biết ấy à, mất mặt quá đi."

“Phụt ~~~~~~~, a ha ha ha ha ha ha ha." Phiêu Nhứ lại vừa nghĩ tới Ánh Nguyệt phiên bản lớn, và Nguyệt bảo bảo phiên bản nhỏ xong, lần thứ hai bật cười.

“Không phải muốn xem hội đấu giá sao? Đi thôi." Ngạo Thiên ôm ta, không nhìn tới Phiêu Nhứ lại lên cơn cười rộ lên, vừa mới chuẩn bị đến hội trường, đã bị ta kéo lại. “Chờ một chút, theo ta đi tìm người phụ trách, ta cũng muốn bán đấu giá vài thứ." Lập tức liền lôi kéo Ngạo Thiên chạy khỏi, lưu lại Phiêu Nhứ lại khôi phục bộ dáng trộm cười hề hề.

Đem mấy thứ trên tay ta giao qua xong, ta và Ngạo Thiên về phòng chúng ta, nhìn thấy Huyễn Yêu, Vô Địch Bánh Bao Thịt, Phi Tuyết Vô Ngân từ lâu đã đợi ở đó đang vui tươi hớn hở nhìn hội đấu giá đã bắt đầu.

“Mọi người xem xem giá một trang bị này, vân giới, trang bị cấp 100. Thuộc tính của nó là: lực lượng +150, nhanh nhẹn +80, phòng ngự +150. Tương đối thích hợp với các người chơi của hệ vật lý, bây giờ bắt đầu bán đấu giá, giá quy định là 3 kim tệ."

“3j500y."

“4j."

“4j300y."

“5j500y."

… …

Cuối cùng là do một người chơi ngồi ghế lô số 25 mua đi.

“Được, trang bị kiểu tiếp theo đây, chính là phi thường hiếm có nga, mặt nạ ngân nguyệt, thích hợp cho người chơi cấp 150 sử dụng. Tất cả mọi người biết đó, cái mặt nạ này chính là cái khó nhất được tuồn ra trong Vĩnh Sĩnh, liếc coi thuộc tính của nó a! Lực lượng +200, trí tuệ +200, tinh thần +150, nhanh nhẹn +100, phòng ngưc +300. Thuộc tính cao khó có được cỡ nào a! Mọi người đừng có do dự, bây giờ bắt đầu bán đấu giá, giá quy định là 100j."

“100j200y."

“120j."

“128j."

“400j." Bảng giá này ta vừa ra xong, tất cả đều ngẩn người, không rõ thế nào giá đột nhiên tăng nhiều như vậy. Dù sao cái này trang bị cấp 150, bây giờ không có mấy người tới đẳng cấp này, bởi vậy, tất cả mọi người không còn báo giá nữa. Ta đắc ý dào dạt nhìn phòng đấu giá nhất thời an tĩnh.

“Còn có ai đấu giá không? 400j lần 1, 400j lần 2, 400j lần 3. Chúc mừng người chơi Nguyệt bảo bảo thu được mặt nạ nguyệt ngân." Trong ba lô của ta 400j tức thời bị hệ thống trừ đi, mà cái mặt nạ kia thì an tĩnh nằm trong ba lô ta."

“Ha hả, chuyến đi này không tệ a!" Ta xuất ra cái mặt nạ kia, mang ở trên mặt, trang bị hoàn thành xong, thuộc tính lập tức lại tăng cao lên. Bây giờ các thuộc tính của ta là:

Lực lượng: 170+420

Thể lực: 500+1290

Trí tuệ: 931+1040

Tinh thần: 791+670

Nhanh nhẹn: 200+500

Mà phòng ngự thì thành 1340, lại thêm ma pháp và vật lý kháng tính, xem ra chẳng con ai đụng tới ta được. Ta cười hì hì tựa ở trên người Ngạo Thiên, mà hắn thì đương nhiên là ôm ta vào trong ngực, để ta ngồi xuống trên đùi hắn, không nhìn vẻ mặt hóa đá của Huyễn Yêu bọn họ, vẫn như cũ chú ý tới phòng đấu giá.

Mọi người chú ý lại, tinh thần tất cả đều quay qua, phía dưới sắp sửa tiến hành bán đấu giá thứ gì đó, nhưng tuyệt đối là bảo bối a!

Lam Thanh(đại)

Thoáng cái bổ sung giá trị ma pháp 6000.

Hồng Vân(đại)

Thoáng chốc bổ sung giá trị sinh mệnh 6000.

Khuynh bễ(trung)

Thoáng chốc bổ sung 80 nhẫn nại.

Nhĩ hoành

Thoáng chốc thanh trừ tất cả trạng thái tiêu cực.

Mọi người trộm liếc những thuộc tính này, chẳng lẽ không phải lúc các ngươi đánh boss không chuẩn bị dược vật? Cái này mỗi loại 25 viên, giá quy định 10j."

Lần này tất cả mọi người đều oanh động, thoáng cái đã bổ sung 6000 điểm a, đây là cái khái niệm gì a! Lúc đánh boss, ngươi cứ không dùng sinh mệnh nguy hiểm mất đi! So với Đại Hồng bình thường, còn muốn thời gian khôi phục, chờ ngươi khôi phục xong, boss cũng đã sớm đánh ngươi về thành rồi.

Còn có trong nháy mắt thanh trừ tất cả mặt trạng thái tiêu cực, một vài quái đều sẽ có cái gì nọc độc, phong ấn, gia tốc công kích. Nếu như trong một số đó, vậy ngươi cách chết không xa lắm, chết thì khỏe rồi, an toàn mà ~~~~~~~~~~.

Bởi vậy lần này, những báo giá của những viên thuốc này, thoáng cái đã tăng lên. Chỉ cần đánh chết một con đại boss, những đồng tiền này hoàn toàn có thể kiếm về, lại không có bị nguy hiểm, thật tốt a!

Cuối cùng những dược hoàn này còn lấy giá 150j bán cho một chiến sĩ. Nhìn tất cả mọi người rất đỏ mắt, thế nhưng mà, bọn họ không có tiền a ~~~~~~~~.

Cùng với dự liệu giá cả của ta không khác nhau lắm, ta thỏa mãn nhìn 142j500y để vào trong ba lô, nhìn phí thủ tục 5% bị thu đi, lòng ta đau a
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại