Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du
Chương 60: Phong hoàng
Thời gian hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi như vậy, hai ngày sau, ta và anh trai hai người bước xuống máy bay tư nhân, tiến vào vườn trường ta sợ hãi đã lâu ấy. Nhìn học sinh tốp năm tốp ba ra vào, có vẻ như cũng không phải khoa trương như vậy a! Không có ai đi đường mà vẫn còn nhìn sách hay là hé ra cái bản mặt cứng nhắc, giống như cương thi cả. Nhìn anh ta và bọn họ bắt chuyện, không nghĩ tới anh ấy ở trường học nổi tiếng còn khá cao như vậy, hắc hắc, không hổ là anh trai ta.
“Ôi, đây không phải cao tài sinh* của Tử Vân Thanh Hải chúng ta sao? Cậu em ngốc hề hề bên cạnh kia là ai a? Sẽ không phải tình nhân của cậu chứ? A? Ha ha ha ha ha ha ha." Nam sinh kia vẻ mặt kiêu ngạo cười ha hả, khiến ta không khỏi nhớ tới một ai đó trong trò chơi, không sai, hắn chính là Tự Thủy Lưu Niên. 【 Thần: Lưu Niên~~~, người ta chưa nói ngươi, tất cả chỉ là vừa khớp, mỗ thần bảo chứng chỉ là vừa khớp, không nên roi thi a ~~~~~~~~~】
*cao tài sinh chính là người có thành tích, có “tài" hay không có “tài" thì cũng đều đã thành tài" khác với học sinh giỏi(nhất định có “tài" nhưng chưa thành “tài")
Ta cười vui sướng lên, cậu nói ai ngốc hề hề? Nếu không phải anh ta nói ta dung mạo quá khiến người ta chú ý, kêu Cô Phong kia dạy ta thuật dịch dung, sau khi ta chăm chú học tập, một gương mặt bình thường liền xuất hiện rồi. Chứ nếu không phải vậy, cậu ta còn không quỳ rạp xuống nắm ống quần tây trang ta sao? Khụ khụ, là quần hưu nhàn. Ta liếc nhìn cậu ta vẻ mặt hèn mọn, “Anh, đi thôi, không nên cùng kẻ điên này nói chuyện."
“Đứng lại, cậu nói ai là kẻ điên? Thằng nhóc, nhóc là ai, hãy xưng tên ra?"
“Ta? Ha hả ha hả a, cậu nghe rõ cho bổn đại gia ta đây, ta ngồi không đổi họ, đi không đổi tên chính là Nghiệp Thiên Huy, cũng chính là em trai của cao tài sinh Tử Vân Thanh Hải trước mặt cậu đó, nhớ kỹ cho đại gia. Được rồi, bổn đại gia phải đi rồi, cậu không cần tiễn." Nói xong cũng không quản người nào đó đang thở phì phì kia, lôi kéo anh của ta, cười ha hả rời đi.
Nghiệp Thiên Mẫn sủng nịch vui cười, “Ngươi a, vừa đến trường học còn chưa có ghi tên đã bắt đầu gây sự rồi."
“Hừ hừ, ai kêu tên kia kiêu ngạo như vậy, chỉ là giận cậu ta một chút mà thôi. Được rồi, tên kia là ai?" Ta không cùng với người vô danh tranh đấu.
“Nga, cậu ta ư, là Phong Hoàng đứa thứ tư của Phong gia. Bởi vì là yêu tử, cho nên được cha mẹ cực độ sủng ái, kỳ thực cậu ta bản tính không xấu. Nếu không phải bên cạnh có người mưu toan tiền tài của cậu ta, chính là muốn hại cậu ta, lâu dài tới nay, tạo thành tính cách có chút ác liệt như vậy rồi, Huy Huy em cùng cậu ta ở chung một chút thì rõ thôi, này cũng coi như bi ai của người có tiền đi!" Nói một chút, anh trai không khỏi thở dài một tiếng, cũng may bên người anh còn có Huy Huy em.
“Ờ, đã rõ rồi, Huy Huy em sẽ cùng cậu ta hảo hảo ở chung." Ta nghe lời đáp ứng anh ấy, vẻ mặt tươi cười ấy nhất thời khiến đại ca lại nhìn tới ngây dại.
“Thật là, bộ dáng này có cái gì đẹp! Đi thôi, đi ghi danh thôi."
Trải qua một giờ bận bịu, ta đã báo danh xong thủ tục nhập học, cầm một vài thứ trường học phân cho, vào sống trong ký túc xá tân sinh, mà anh ta cũng về tới trong ký túc xá không xa ta. Khiến ta thỏa mãn chính là, ở đây là ba người sống. Hai người khác hiện giờ còn chưa tới chỗ này. (không phải cái loại giường tầng) giường cũng đủ lớn đủ mềm, gian phòng cũng khá là rộng. Ta thỏa mãn gật đầu, ta tương lai sẽ ở chỗ này ha!
Ta nhìn những điều cần biết về nơi này trên tay, thỏa mãn gật đầu, thật tốt quá, không có quy định phải ở phòng ngủ không được ra ngoài vào ban đêm, a ha ha ha ha ha, ta buổi tối có thể đi chơi linh tinh rồi. 【 Thần: ngươi muốn đi làm gì? Đánh lén? Huy: tới địa ngục đi, ngươi mới đi đánh lén ấy!】
Ta nằm ở trên giường ngọt ngào suy nghĩ, chính là cái trường học này cũng khá dễ thương ha! Chí ít cái người gì đó tên là Phong Hoàng kia, chính là một rất không tồi nhỉ!
Sáng sớm hôm sau, đồ dùng sinh hoạt cần thiết của ta đã được đưa tới rồi, ta đầu đầy hắc tuyến, không nói gì nhìn một đống rương hòm bị đưa vào.
“Cậu hai, những thứ này tất cả đều là ông chủ và phu nhân kêu người đưa tới, phu nhân vì thế đã chuẩn bị nửa ngày a. Còn có còn có, cái kính mắt này là dùng để tới trò chơi, con chíp đã cắm vào rồi. Xin hỏi cậu hai còn có gì phân phó không?" Quản gia Trương bá cung kính hỏi.
Ta rốt cục có thể nói rồi, rốt cục không cần giương mắt nhìn rồi! “Trương bá, đem những quần áo mùa xuân, mùa hạ này mang về đi. Còn có một đống quần áo này cũng mang về cho ta, ta để lại vài món đồ mùa thu có thể dùng là được rồi, những thứ này là thừa thãi. Còn có đồ dùng rửa mặt này, để lại 3 chiếc khăn mặt, 1 cốc súc miệng, 1 bàn chải đánh răng là được, mấy thứ này toàn bộ đem đi, ta chỗ này không cũng không phải mua không được đồ dùng sinh hoạt." Ta dùng một chút, lại lật cái hòm khác.
“Nhưng mà, cậu hai, phu nhân bà ấy nói, những thứ này để cho cậu từ từ dùng a! Dùng qua không muốn dùng nữa, thì đổi một cái khác." Trương bá khóe miệng hơi co rúm lại, tốt xấu cậu hai là cậu nhà của xí nghiệp lớn a, sao có thể ủy khuất như thế!
“Không cần, mang đi cho ta, còn có mấy thứ loạn thất bát tao này, cũng mang đi cho ta." Nhìn Trương bá vẻ mặt cầu xin, mang theo một đám người dưới quyền, đem một vài thứ ta không cần nâng ra ngoài, thỏa mãn lại nằm xuống, xem ra khoan khoái nhẹ nhàng rồi a! Gian phòng này đủ 180 mét vuông, vừa rồi vậy mà bị nhét đầy, thật sự là quá kinh khủng mà. Nhìn lại ba cái hòm lớn lưu lại, ta thỏa mãn mỉm cười, lúc này mới kêu là nhân sinh a! Vô cùng đơn giản, ai biết ta là kẻ có tiền chứ! Oa ha ha ha ha ha ha, hứng thú ác ý của ta lại lần thứ hai hiện ra, đó chính là ─── giả vờ, lần này ta liền giả thành người nghèo, nhìn một cái xem lần này ta có thể giả bộ bao lâu, ta vuốt khuôn mặt sau khi được dịch dung xong, đắc ý nghĩ. A, được rồi, còn có thuật dịch dung, nhìn một cái xem bao lâu mới có thể bị phát hiện, hắc hắc hắc hắc.
Trưa hôm nay thì có thể vào trò chơi rồi! Không biết Ngạo Thiên có nghĩ tới ta hay không, ta mặt đỏ bừng nghĩ ngợi. Nhắm mắt lại, một vài hình ảnh kiếp trước dường như những đoạn hình ảnh bày ra trước mắt. Hành động của một người lãnh khốc cuối cùng kia, nhưng lời nói đối ta ôn nhu, vang lên bên tai ta, hắn nói với ta: ── ta yêu ngươi.
Kia vẫn là những hình dạng không rõ, bắt đầu dần dần rõ ràng lên. Khi ta thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là Ngạo Thiên trời ạ! May là không gặp phải một người tình trái, không thì ta sợ rằng sau này đừng nghĩ xuống giường! Ơ???? Vì sao ta nhận định như thế, bị làm không xuống giường được nhất định là ta chứ? Ta khẽ cắn môi, oán hận nghĩ, trong trò chơi ta ở mặt dưới, thế giới hiện thực, nói cái gì, cũng sẽ là ta ở mặt trên.
─────────────────────
Ghi chú rõ: người này xuất hiện bởi vì đám mỗ thần trong đám đối tượng vô tội 2 lấy ra. Phong Hoàng ─── Phong gia tứ thiếu. Tới tới tới, để Cô Phong và Phong Hoàng, hai người bó buộc một giọt lệ đồng tình, hohohohohohoho.
“Ôi, đây không phải cao tài sinh* của Tử Vân Thanh Hải chúng ta sao? Cậu em ngốc hề hề bên cạnh kia là ai a? Sẽ không phải tình nhân của cậu chứ? A? Ha ha ha ha ha ha ha." Nam sinh kia vẻ mặt kiêu ngạo cười ha hả, khiến ta không khỏi nhớ tới một ai đó trong trò chơi, không sai, hắn chính là Tự Thủy Lưu Niên. 【 Thần: Lưu Niên~~~, người ta chưa nói ngươi, tất cả chỉ là vừa khớp, mỗ thần bảo chứng chỉ là vừa khớp, không nên roi thi a ~~~~~~~~~】
*cao tài sinh chính là người có thành tích, có “tài" hay không có “tài" thì cũng đều đã thành tài" khác với học sinh giỏi(nhất định có “tài" nhưng chưa thành “tài")
Ta cười vui sướng lên, cậu nói ai ngốc hề hề? Nếu không phải anh ta nói ta dung mạo quá khiến người ta chú ý, kêu Cô Phong kia dạy ta thuật dịch dung, sau khi ta chăm chú học tập, một gương mặt bình thường liền xuất hiện rồi. Chứ nếu không phải vậy, cậu ta còn không quỳ rạp xuống nắm ống quần tây trang ta sao? Khụ khụ, là quần hưu nhàn. Ta liếc nhìn cậu ta vẻ mặt hèn mọn, “Anh, đi thôi, không nên cùng kẻ điên này nói chuyện."
“Đứng lại, cậu nói ai là kẻ điên? Thằng nhóc, nhóc là ai, hãy xưng tên ra?"
“Ta? Ha hả ha hả a, cậu nghe rõ cho bổn đại gia ta đây, ta ngồi không đổi họ, đi không đổi tên chính là Nghiệp Thiên Huy, cũng chính là em trai của cao tài sinh Tử Vân Thanh Hải trước mặt cậu đó, nhớ kỹ cho đại gia. Được rồi, bổn đại gia phải đi rồi, cậu không cần tiễn." Nói xong cũng không quản người nào đó đang thở phì phì kia, lôi kéo anh của ta, cười ha hả rời đi.
Nghiệp Thiên Mẫn sủng nịch vui cười, “Ngươi a, vừa đến trường học còn chưa có ghi tên đã bắt đầu gây sự rồi."
“Hừ hừ, ai kêu tên kia kiêu ngạo như vậy, chỉ là giận cậu ta một chút mà thôi. Được rồi, tên kia là ai?" Ta không cùng với người vô danh tranh đấu.
“Nga, cậu ta ư, là Phong Hoàng đứa thứ tư của Phong gia. Bởi vì là yêu tử, cho nên được cha mẹ cực độ sủng ái, kỳ thực cậu ta bản tính không xấu. Nếu không phải bên cạnh có người mưu toan tiền tài của cậu ta, chính là muốn hại cậu ta, lâu dài tới nay, tạo thành tính cách có chút ác liệt như vậy rồi, Huy Huy em cùng cậu ta ở chung một chút thì rõ thôi, này cũng coi như bi ai của người có tiền đi!" Nói một chút, anh trai không khỏi thở dài một tiếng, cũng may bên người anh còn có Huy Huy em.
“Ờ, đã rõ rồi, Huy Huy em sẽ cùng cậu ta hảo hảo ở chung." Ta nghe lời đáp ứng anh ấy, vẻ mặt tươi cười ấy nhất thời khiến đại ca lại nhìn tới ngây dại.
“Thật là, bộ dáng này có cái gì đẹp! Đi thôi, đi ghi danh thôi."
Trải qua một giờ bận bịu, ta đã báo danh xong thủ tục nhập học, cầm một vài thứ trường học phân cho, vào sống trong ký túc xá tân sinh, mà anh ta cũng về tới trong ký túc xá không xa ta. Khiến ta thỏa mãn chính là, ở đây là ba người sống. Hai người khác hiện giờ còn chưa tới chỗ này. (không phải cái loại giường tầng) giường cũng đủ lớn đủ mềm, gian phòng cũng khá là rộng. Ta thỏa mãn gật đầu, ta tương lai sẽ ở chỗ này ha!
Ta nhìn những điều cần biết về nơi này trên tay, thỏa mãn gật đầu, thật tốt quá, không có quy định phải ở phòng ngủ không được ra ngoài vào ban đêm, a ha ha ha ha ha, ta buổi tối có thể đi chơi linh tinh rồi. 【 Thần: ngươi muốn đi làm gì? Đánh lén? Huy: tới địa ngục đi, ngươi mới đi đánh lén ấy!】
Ta nằm ở trên giường ngọt ngào suy nghĩ, chính là cái trường học này cũng khá dễ thương ha! Chí ít cái người gì đó tên là Phong Hoàng kia, chính là một rất không tồi nhỉ!
Sáng sớm hôm sau, đồ dùng sinh hoạt cần thiết của ta đã được đưa tới rồi, ta đầu đầy hắc tuyến, không nói gì nhìn một đống rương hòm bị đưa vào.
“Cậu hai, những thứ này tất cả đều là ông chủ và phu nhân kêu người đưa tới, phu nhân vì thế đã chuẩn bị nửa ngày a. Còn có còn có, cái kính mắt này là dùng để tới trò chơi, con chíp đã cắm vào rồi. Xin hỏi cậu hai còn có gì phân phó không?" Quản gia Trương bá cung kính hỏi.
Ta rốt cục có thể nói rồi, rốt cục không cần giương mắt nhìn rồi! “Trương bá, đem những quần áo mùa xuân, mùa hạ này mang về đi. Còn có một đống quần áo này cũng mang về cho ta, ta để lại vài món đồ mùa thu có thể dùng là được rồi, những thứ này là thừa thãi. Còn có đồ dùng rửa mặt này, để lại 3 chiếc khăn mặt, 1 cốc súc miệng, 1 bàn chải đánh răng là được, mấy thứ này toàn bộ đem đi, ta chỗ này không cũng không phải mua không được đồ dùng sinh hoạt." Ta dùng một chút, lại lật cái hòm khác.
“Nhưng mà, cậu hai, phu nhân bà ấy nói, những thứ này để cho cậu từ từ dùng a! Dùng qua không muốn dùng nữa, thì đổi một cái khác." Trương bá khóe miệng hơi co rúm lại, tốt xấu cậu hai là cậu nhà của xí nghiệp lớn a, sao có thể ủy khuất như thế!
“Không cần, mang đi cho ta, còn có mấy thứ loạn thất bát tao này, cũng mang đi cho ta." Nhìn Trương bá vẻ mặt cầu xin, mang theo một đám người dưới quyền, đem một vài thứ ta không cần nâng ra ngoài, thỏa mãn lại nằm xuống, xem ra khoan khoái nhẹ nhàng rồi a! Gian phòng này đủ 180 mét vuông, vừa rồi vậy mà bị nhét đầy, thật sự là quá kinh khủng mà. Nhìn lại ba cái hòm lớn lưu lại, ta thỏa mãn mỉm cười, lúc này mới kêu là nhân sinh a! Vô cùng đơn giản, ai biết ta là kẻ có tiền chứ! Oa ha ha ha ha ha ha, hứng thú ác ý của ta lại lần thứ hai hiện ra, đó chính là ─── giả vờ, lần này ta liền giả thành người nghèo, nhìn một cái xem lần này ta có thể giả bộ bao lâu, ta vuốt khuôn mặt sau khi được dịch dung xong, đắc ý nghĩ. A, được rồi, còn có thuật dịch dung, nhìn một cái xem bao lâu mới có thể bị phát hiện, hắc hắc hắc hắc.
Trưa hôm nay thì có thể vào trò chơi rồi! Không biết Ngạo Thiên có nghĩ tới ta hay không, ta mặt đỏ bừng nghĩ ngợi. Nhắm mắt lại, một vài hình ảnh kiếp trước dường như những đoạn hình ảnh bày ra trước mắt. Hành động của một người lãnh khốc cuối cùng kia, nhưng lời nói đối ta ôn nhu, vang lên bên tai ta, hắn nói với ta: ── ta yêu ngươi.
Kia vẫn là những hình dạng không rõ, bắt đầu dần dần rõ ràng lên. Khi ta thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là Ngạo Thiên trời ạ! May là không gặp phải một người tình trái, không thì ta sợ rằng sau này đừng nghĩ xuống giường! Ơ???? Vì sao ta nhận định như thế, bị làm không xuống giường được nhất định là ta chứ? Ta khẽ cắn môi, oán hận nghĩ, trong trò chơi ta ở mặt dưới, thế giới hiện thực, nói cái gì, cũng sẽ là ta ở mặt trên.
─────────────────────
Ghi chú rõ: người này xuất hiện bởi vì đám mỗ thần trong đám đối tượng vô tội 2 lấy ra. Phong Hoàng ─── Phong gia tứ thiếu. Tới tới tới, để Cô Phong và Phong Hoàng, hai người bó buộc một giọt lệ đồng tình, hohohohohohoho.
Tác giả :
Phi Ngữ Ý Thần