Xuyên Qua Làm Ruộng Hảo
Chương 8: Bán Măng
Ăn xong bữa cơm thì trời đã tối hẳn, không biết là do vết thương chưa lành hay cả ngày vận động khiến Tần Mạch rất mệt mỏi, vừa lên giường đã chìm vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, như trước Tần Mạch ra giếng xách nước sau đó nấu bữa sáng còn Tần Lan thì giúp nàng nhóm lửa rồi ra vườn hái rau.
Nàng nhìn túi bột mì mới mua hôm qua, quyết định làm mì trứng. Đầu tiên nàng trộn bột, cho thêm ba quả trứng gà, một ít bột ngô, đổ nước ấm rồi nhào bột. Nhào đến khi khối bột trở nên mềm và dẻo, nàng lấy trục lăn cán bột, kéo sợi. Để sợi bột không bị dính với nhau nàng lăn qua một lượt bột mì. Lúc này sợi mì đã ra hình dạng, vô cùng mềm và dai, thoang thoảng mùi trứng gà.
Làm xong sợi mì, Tần Mạch liền bắt nồi nấu nước mì. Vốn dĩ nước mì muốn ngon phải hầm qua xương, nàng không có nên đành dùng củ cải trắng hầm, thêm trứng gà. Mãi một lúc sau nước mì trăng trắng ngòn ngọt lập tức xuất hiện.
Tần Lan hái rau xong nghe mùi thơm liền đi vào bếp : " Tỷ nấu mì sao ? Thơm quá !"
" Tỷ với đệ ăn trước, đợi hai tiểu tử kia dạy thì đệ nhớ hâm nóng nước mì cho bọn hắn." Tần Mạch cười cười, lấy hai bát sứ cho mì và nước vào, bát của Tần Lan nàng còn vẩy thêm mấy giọt dầu.
Tần Lan mặc dù mang bộ dáng ông cụ non nhưng vẫn là một tiểu hài tử mười hai tuổi, thấy bát mì nhãn quang lập tức sáng lên.
Tần Mạch và Tần Lan ra bàn gỗ giữa nhà ăn mì, nàng nhìn biểu cảm hạnh phúc khi ăn mì của Tần Lan không hiểu sao có cảm giác xúc động muốn khóc, nàng cười nói : " A Lan, hôm qua tỷ xem ngô vừa vặn có thể thu hoạch. Chút nữa tỷ bán măng xong sẽ về sớm, chiều nay chúng ta đi thu ngô."
Tần Lan thoáng lo lắng : " Tỷ vừa mới bệnh dạy, hay đệ sang nhờ Lâm bá mẫu..."
Không đợi Tần Lan nói hết, Tần Mạch đã ngắt lời : " A Lan, đệ phải nhớ rõ, bá mẫu giúp chúng ta bởi vì bá mẫu là người tốt. Việc chúng ta có thể làm tuyệt không nên nhờ vả người khác."
Tần Lan dường như hiểu ra, gật gật đầu.
Ăn xong bát mì, Tần Mạch dặn dò Tần Lan vài câu rồi mới gánh măng cùng với rau củ đi lên trấn trên. Sáng tinh mơ, trên đường chỉ lác đác vài người giống như Tần Mạch, mang đồ lên trấn trên bán, tạo thành từng đám người ríu ra ríu rít.
" A Mạch, ngươi hôm qua đi đào măng sao ?" Người lên tiếng là một nam tử cao gầy, mắt hơi nhỏ, mang theo một cái rổ trứng gà.
" Là Tôn Lâm đại thúc à ? Hôm trước nghe trưởng thôn nói măng có thể đào nên hôm qua đi đào một ít mang lên trấn trên bán." Nàng cười nói.
Tôn Lâm thị ( lấy họ nam tử lót thêm họ thê chủ ) híp mắt, cười : " Ai da, nghe nói ngươi bị thương không nhẹ lại có thể lên núi đào măng, giá mà A Linh nhà ta giỏi bằng một nửa ngươi, ta cũng mãn nguyện."
Tần Mạch đáp : " Ai mà không biết A Linh nhà Tôn Lâm đại thúc giỏi đồng án, ta chỉ biết đào vài đoạn măng làm sao sánh được với A Linh."
Lúc này khuôn mặt Tôn Lâm thị giãn ra, có chút tự hào, lại nói : " Ta nghe nói hôm qua ngươi cứu được tiểu tử Vĩnh An nhà Lâm Tương lão nhị."
Tần Mạch nghĩ nghĩ một hồi mới nhớ Lâm Tương lão nhị ý chỉ Lâm bá mẫu, gật đầu : " Hôm qua Vĩnh An đi hái hoa cúc bị té trật chân, ta nhất thời thấy được nên đưa hắn về." Thời cổ đại thông tin truyền đi cũng thật nhanh, Vĩnh An chỉ bị té một cái mà cả thôn ai ai cũng biết.
Nói đến đây Tôn Lâm thị thở dài, dáo dác nhìn quanh rồi nói : " Ta nghe nói ba ngày trước Lâm Tương lão nhị mời bà mối đến hỏi hôn sự cho Vĩnh An, nghe đâu là vừa lòng Trương gia bán tạp hóa trên trấn trên, không ngờ nhà người ta chê Vĩnh An bị tật nên không đồng ý." Giọng nói ngày càng nhỏ, " Không chừng tiểu tử kia bị tổn thương nên lên núi nghĩ quẩn."
Tần Mạch nhíu mày : " Tôn Lâm đại thúc, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy đâu." Lâm bá mẫu đối với tỷ đệ nhà nàng rất tốt, Lâm Vĩnh An lại là hòn ngọc trong tay bọn họ, nàng dĩ nhiên không muốn bọn họ thương tâm.
Tôn Lâm thị lúc này mới biết mình lỡ lời, cười khan nói : " Ta cũng chỉ nói đùa mà thôi, ruộng đất của Lâm Tưởng lão nhị không ít, bọn họ muốn chọn thê chủ cho Vĩnh An chứ không phải kén dâu hẳn là có tính toán, đồ cưới xem chừng rất nhiều nếu không Trương gia kia cũng không đắn đo lâu đến vậy."
Tần Mạch chỉ hơi nhướn mày không đáp, tiếp tục nhanh chân rảo bước.
Tới trấn trên, như cũ nàng bày một miếng vải bố xuống đất sau đó bày rau củ ra, hô : " Măng điền trúc tươi ngon 3 văn tiền một cân đây, rau củ tươi 1 văn tiền hai cân..."
Thông thường măng trong thôn phải đợi qua mùa thu hoạch hoa màu mới có người đào đem lên trấn bán nay Tần Mạch bán ra sớm hơn dĩ nhiên thu hút không ít người. Măng được giữ trong nước vẫn tươi mơn mởn khiến không ít người hỏi mua, trong chốc lát gần mươi hai cân măng đã bán gần hết. Số rau củ cũng được mua kèm theo măng, mười cân rau chỉ còn lại vài bó.
Tần Mạch nhìn đống văn tiền trong túi, thở phào : " Không uổng công lao động cả ngày a !"
Sáng hôm sau, như trước Tần Mạch ra giếng xách nước sau đó nấu bữa sáng còn Tần Lan thì giúp nàng nhóm lửa rồi ra vườn hái rau.
Nàng nhìn túi bột mì mới mua hôm qua, quyết định làm mì trứng. Đầu tiên nàng trộn bột, cho thêm ba quả trứng gà, một ít bột ngô, đổ nước ấm rồi nhào bột. Nhào đến khi khối bột trở nên mềm và dẻo, nàng lấy trục lăn cán bột, kéo sợi. Để sợi bột không bị dính với nhau nàng lăn qua một lượt bột mì. Lúc này sợi mì đã ra hình dạng, vô cùng mềm và dai, thoang thoảng mùi trứng gà.
Làm xong sợi mì, Tần Mạch liền bắt nồi nấu nước mì. Vốn dĩ nước mì muốn ngon phải hầm qua xương, nàng không có nên đành dùng củ cải trắng hầm, thêm trứng gà. Mãi một lúc sau nước mì trăng trắng ngòn ngọt lập tức xuất hiện.
Tần Lan hái rau xong nghe mùi thơm liền đi vào bếp : " Tỷ nấu mì sao ? Thơm quá !"
" Tỷ với đệ ăn trước, đợi hai tiểu tử kia dạy thì đệ nhớ hâm nóng nước mì cho bọn hắn." Tần Mạch cười cười, lấy hai bát sứ cho mì và nước vào, bát của Tần Lan nàng còn vẩy thêm mấy giọt dầu.
Tần Lan mặc dù mang bộ dáng ông cụ non nhưng vẫn là một tiểu hài tử mười hai tuổi, thấy bát mì nhãn quang lập tức sáng lên.
Tần Mạch và Tần Lan ra bàn gỗ giữa nhà ăn mì, nàng nhìn biểu cảm hạnh phúc khi ăn mì của Tần Lan không hiểu sao có cảm giác xúc động muốn khóc, nàng cười nói : " A Lan, hôm qua tỷ xem ngô vừa vặn có thể thu hoạch. Chút nữa tỷ bán măng xong sẽ về sớm, chiều nay chúng ta đi thu ngô."
Tần Lan thoáng lo lắng : " Tỷ vừa mới bệnh dạy, hay đệ sang nhờ Lâm bá mẫu..."
Không đợi Tần Lan nói hết, Tần Mạch đã ngắt lời : " A Lan, đệ phải nhớ rõ, bá mẫu giúp chúng ta bởi vì bá mẫu là người tốt. Việc chúng ta có thể làm tuyệt không nên nhờ vả người khác."
Tần Lan dường như hiểu ra, gật gật đầu.
Ăn xong bát mì, Tần Mạch dặn dò Tần Lan vài câu rồi mới gánh măng cùng với rau củ đi lên trấn trên. Sáng tinh mơ, trên đường chỉ lác đác vài người giống như Tần Mạch, mang đồ lên trấn trên bán, tạo thành từng đám người ríu ra ríu rít.
" A Mạch, ngươi hôm qua đi đào măng sao ?" Người lên tiếng là một nam tử cao gầy, mắt hơi nhỏ, mang theo một cái rổ trứng gà.
" Là Tôn Lâm đại thúc à ? Hôm trước nghe trưởng thôn nói măng có thể đào nên hôm qua đi đào một ít mang lên trấn trên bán." Nàng cười nói.
Tôn Lâm thị ( lấy họ nam tử lót thêm họ thê chủ ) híp mắt, cười : " Ai da, nghe nói ngươi bị thương không nhẹ lại có thể lên núi đào măng, giá mà A Linh nhà ta giỏi bằng một nửa ngươi, ta cũng mãn nguyện."
Tần Mạch đáp : " Ai mà không biết A Linh nhà Tôn Lâm đại thúc giỏi đồng án, ta chỉ biết đào vài đoạn măng làm sao sánh được với A Linh."
Lúc này khuôn mặt Tôn Lâm thị giãn ra, có chút tự hào, lại nói : " Ta nghe nói hôm qua ngươi cứu được tiểu tử Vĩnh An nhà Lâm Tương lão nhị."
Tần Mạch nghĩ nghĩ một hồi mới nhớ Lâm Tương lão nhị ý chỉ Lâm bá mẫu, gật đầu : " Hôm qua Vĩnh An đi hái hoa cúc bị té trật chân, ta nhất thời thấy được nên đưa hắn về." Thời cổ đại thông tin truyền đi cũng thật nhanh, Vĩnh An chỉ bị té một cái mà cả thôn ai ai cũng biết.
Nói đến đây Tôn Lâm thị thở dài, dáo dác nhìn quanh rồi nói : " Ta nghe nói ba ngày trước Lâm Tương lão nhị mời bà mối đến hỏi hôn sự cho Vĩnh An, nghe đâu là vừa lòng Trương gia bán tạp hóa trên trấn trên, không ngờ nhà người ta chê Vĩnh An bị tật nên không đồng ý." Giọng nói ngày càng nhỏ, " Không chừng tiểu tử kia bị tổn thương nên lên núi nghĩ quẩn."
Tần Mạch nhíu mày : " Tôn Lâm đại thúc, ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy đâu." Lâm bá mẫu đối với tỷ đệ nhà nàng rất tốt, Lâm Vĩnh An lại là hòn ngọc trong tay bọn họ, nàng dĩ nhiên không muốn bọn họ thương tâm.
Tôn Lâm thị lúc này mới biết mình lỡ lời, cười khan nói : " Ta cũng chỉ nói đùa mà thôi, ruộng đất của Lâm Tưởng lão nhị không ít, bọn họ muốn chọn thê chủ cho Vĩnh An chứ không phải kén dâu hẳn là có tính toán, đồ cưới xem chừng rất nhiều nếu không Trương gia kia cũng không đắn đo lâu đến vậy."
Tần Mạch chỉ hơi nhướn mày không đáp, tiếp tục nhanh chân rảo bước.
Tới trấn trên, như cũ nàng bày một miếng vải bố xuống đất sau đó bày rau củ ra, hô : " Măng điền trúc tươi ngon 3 văn tiền một cân đây, rau củ tươi 1 văn tiền hai cân..."
Thông thường măng trong thôn phải đợi qua mùa thu hoạch hoa màu mới có người đào đem lên trấn bán nay Tần Mạch bán ra sớm hơn dĩ nhiên thu hút không ít người. Măng được giữ trong nước vẫn tươi mơn mởn khiến không ít người hỏi mua, trong chốc lát gần mươi hai cân măng đã bán gần hết. Số rau củ cũng được mua kèm theo măng, mười cân rau chỉ còn lại vài bó.
Tần Mạch nhìn đống văn tiền trong túi, thở phào : " Không uổng công lao động cả ngày a !"
Tác giả :
Lạc Tuyết