Xuyên Qua Làm Ruộng Hảo
Chương 29: Liễu Hàm Tịnh Tới Nhà (2)

Xuyên Qua Làm Ruộng Hảo

Chương 29: Liễu Hàm Tịnh Tới Nhà (2)

Liễu Hàm Tịnh mỉm cười : " Đây chỉ là lễ vật thông thường của Liễu gia, Tần cô nương không cần câu nệ."

Tần Mạch thoáng nhìn qua hai hộp điểm tâm, nghĩ nghĩ một chút cũng không có từ chối nữa. Ở cổ đại các nhà giàu khi đi ra ngoài đều mang theo lễ vật kiểu đại trà như vậy, xem ra là nàng nghĩ ngợi nhiều.

Thấy nàng không có ý định tiếp tục nói chuyện, Liễu Hàm Tịnh có chút ngoài ý muốn, cuối cùng mới nói : " Hôm nay ta đến đây là có chuyện cần thỉnh giáo Tần cô nương." Hắn vừa nói vừa rút từ trong tay ra một chiếc khăn tay màu xanh nhạt, " Đây là khăn tay lần trước Tần cô nương bán cho Triệu chưởng quầy phải không ?"

Tần Mạch nhận lấy chiếc khăn tay, lật qua lật lại một lượt, đúng là chiếc khăn tay lần trước nàng bán cho Triệu chưởng quầy, không chỉ vậy, đây còn là chiếc khăn nàng trong lúc nhàn rỗi thêu được, nàng nghi hoặc : " Đúng vậy, không lẽ chiếc khăn này có vấn đề gì sao ?" Chiếc khăn màu xanh nhạt, thêu một đóa hoa hải đường và hai con hồ điệp, màu sắc tươi sáng, đường thêu tinh tế, không nhìn ra có vấn đề gì khác biệt để đích thân Liễu Hàm Tịnh "đăng môn vấn tội".

Liễu Hàm Tịnh thấy nàng nghi hoặc, cười lắc đầu : " Tần cô nương không cần lo lắng, chiếc khăn tay này thêu rất đẹp. Chỉ là ta muốn hỏi đây là cách thêu gia truyền của nhà cô nương sao ?"

Nghe vậy, Tần Mạch mới giật mình. Nguyên lai nàng đã dùng cách thêu hai mặt của làng thêu Tô Châu để thêu hồ điệp ! Khuôn mặt hơi biến sắc, nàng thật không nghĩ tới cách thêu này sẽ làm người khác để ý tới. Nàng nói : " Ân, đây là cách thêu gia truyền của Tần gia." Đâm lao đành phải theo lao thôi !

Liễu Hàm Tịnh như cẩn thận nhìn nàng, không nhìn ra điều gì khác biệt liền mỉm cười : " Vậy à, Triệu chưởng quầy nói số đồ tú cô nương bán đều là do mấy tiểu đệ của cô nương thêu, chiếc khăn này cũng như thế sao ?"

Nàng hơi nhíu mày, nếu nàng nói bọn hắn thêu chỉ e Liễu Hàm Tịnh lại đánh chủ ý lên bọn hắn, lúc đó bại lộ sẽ không tốt vì vậy nàng lắc đầu : " Không phải, chiếc khăn này là do ta thêu."

Liễu Hàm Tịnh thoáng kinh ngạc, đôi mắt lướt qua bàn tay của nàng, khó tin mở miệng : " Thật không nghĩ tới cư nhiên là cô nương thêu !" Bởi vì số đồ tú nàng bán hôm đó nằm trong lô hàng được đưa đến cửa hàng ở phủ thành nên hắn mới có dịp xem qua, vừa nhìn thấy hắn đã kinh ngạc không thôi. Cách thêu này khiến người ta không thể phân biệt mặt trái phải, màu sắc tương đồng, hai bên đều xinh đẹp rực rỡ. Không chỉ vậy đường thêu còn tinh xảo, khéo léo vô cùng, so với mấy tú nương già dặn kinh nghiệm còn muốn tinh xảo hơn.

Tần Mạch cũng không có ngoài ý muốn khi thấy hắn ngạc nhiên, dù sao thời đại này nữ tôn nam ti, nàng là nữ nhân lại đi thêu hoa chỉ sợ khiến người ta vừa kinh ngạc vừa khinh thường. Nàng cười nhạt : " Thời điểm rãnh rỗi ta thêu giải trí một chút, không nghĩ tới bị lẫn lộn với đống đồ tú của mấy tiểu đệ, làm Liễu công tử chê cười rồi."

Liễu Hàm Tịnh ôn hòa cười : " Ta làm sao có thể chê cười cô nương, cách thêu gia truyền này thực sự làm ta mở rộng tầm mắt. Hôm nay ta mạo muội đến đây cũng là vì chuyện này."

Nàng nhướn mày, hơi vuốt cằm : " Ý của công tử là ?"

Liễu Hàm Tịnh trầm ngâm một lúc sau đó mới nói : "Cô nương nói cách thêu này là thủ nghệ gia truyền của Tần phải không ?"

Tần Mạch gật đầu : " Ân". Trong lòng âm thầm suy đoán ý đồ của hắn.

" Ta ban đầu vốn muốn mua lại thủ nghệ của cô nương nhưng cô nương đã nói là gia truyền chỉ sợ cho dù ta đề nghị cô nương sẽ không bán, phải không ?" Liễu Hàm Tịnh tươi cười, uống một ngụm nước ấm, bình thản nói.

Nàng nhàn nhạt : " Đúng vậy." Thủ nghệ này là do bà nội truyền thụ lại cho nàng, tuy nàng lưu lạc dị thế nhưng cũng không muốn xem nó là một món hàng để trao đổi. Vả lại, nàng ban đầu còn tưởng cách thêu này đã thịnh hành ở đây không ngờ còn chưa có ai biết đến, vì vậy nàng nghĩ sau này sẽ truyền lại cho mấy tiểu đệ, thậm chí là con của nàng.

Liễu Hàm Tịnh cười như xuân phong, hòa nhã nói : " Ta tuy yêu thích cách thêu này, thậm chí tin chắc nó sẽ mở rộng giới thêu thùa khuê tú của Nam Phượng quốc nhưng ta cũng không có ý định sẽ mua lại nó." Hắn dừng một chút, " Ta chỉ muốn cùng hợp tác với Tần cô nương."

" Hợp tác ?" Nàng nheo mắt.

Liễu Hàm Tịnh chậm rãi gật đầu : " Liễu gia ta ở phủ thành mặc dù nổi tiếng với các loại đồ tú, tranh thêu nhưng làm người ai cũng có khát vọng, ta hi vọng cô nương sẽ cùng ta hợp tác đưa cách thêu gia truyền của cô nương đến một nơi xa hơn cả phủ thành, thậm chí là kinh thành." Hắn tiếp, " Cho dù xuất phát từ tâm tính của một thương nhân hay một người yêu thích thủ nghệ đồ tú ta đều mong có thể phát triển cách thêu tinh xảo, khéo léo kia, không để nó mai một ở nơi này."

Tần Mạch thoáng sửng sốt, phát triển cách thêu hai mặt ? Nàng hoàn toàn không nghĩ tới ! Nàng lập tức lâm vào trầm tư, đời này nàng chỉ muốn an ổn sống cuộc sống điền viên, tốt nhất có thể mua thêm mấy mẫu ruộng để chăm sóc ba cái bánh bao và lúc này còn có thêm cái phu lang sắp cưới Lâm Vĩnh An chứ không muốn dính dáng đến mua bán, thương giới, lợi ích này nọ ! Nàng liếc Liễu Hàm Tịnh, rõ ràng sống ở một nơi nữ tôn nam ti vậy mà nam nhân này lại có tham vọng lớn như vậy, xem ra ở bất kỳ nơi nào đều có một số người không e ngại thân phận, giới tính mà muốn vươn lên, song nàng vẫn lắc đầu : " Xin lỗi, vậy thì ta phải làm Liễu công tử thất vọng rồi."

Liễu Hàm Tịnh vốn tin tưởng nàng sẽ đồng ý không ngờ lại bị từ chối, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, sắc mặt hơi biến đổi : " Tần cô nương, ngươi có thể suy nghĩ thêm một chút, chuyện này đối với cô nương trăm lợi vô hại. Ta biết cô nương còn phải nuôi sống các tiểu đệ rất vất vả, nếu cô nương đồng ý với ta thì ta sẽ không bạc đãi cô nương, lập tức chuyển cô nương cùng lên phủ thành, mỗi tác phẩm cô nương làm ra giá trị tất nhiên sẽ không dưới trăm lượng bạc." Hắn vừa nói vừa cẩn thận quan sát nàng, một trăm lượng bạc có thể nuôi sống một nông hộ hơn ba năm !

Nàng nhìn thẳng vào Liễu Hàm Tịnh : " Công tử nói đúng, nuôi mấy tiểu đệ rất vất vả nhưng ta là một nữ nhân, nữ nhân phải có việc làm của nữ nhân, ta không muốn kiếm sống nhờ thêu thùa may vá của nam nhân. Vả lại, phụ mẫu ta đã chọn nơi này để an cư, ta cũng thật yêu thích nó nên chưa bao giờ nghĩ sẽ chuyển đến phủ thành sinh sống cả." Lời này một nửa thật, một nửa giả. Thật là nàng không muốn kiếm sống bằng thêu thùa, cũng không muốn rời khỏi nơi này. Còn giả, nàng tất nhiên không có khái niệm phân biệt nữ tôn nam ti, nói vậy chẳng qua là muốn để Liễu Hàm Tịnh từ bỏ ý định.

Liễu Hàm Tịnh đáy mắt u ám, vẫn là gắng gượng nói : "Nếu cô nương không muốn lên phủ thành cũng được, bất quá cô nương hằng tháng có thể thêu thùa vài thứ để Liễu gia mua lại hay không ? Chúng ta nhất định sẽ mua với giá cao nhất."

Tần Mạch thở dài, đối với chấp nhất của hắn cũng không biết mở miệng thế nào, suy nghĩ một chút liền nói : " Nếu công tử thật sự yêu thích cách thêu gia truyền của Tần gia ta như vậy thì ta có một ý này, sắp tới là mấy ngày nông nhàn, ta sẽ truyền lại tú nghệ cho tiểu đệ của ta, không biết công tử có thể đợi đến khi hắn học thành tài, xảo đoạt thiên công hay không ?"

Mâu quang Liễu Hàm Tĩnh lóe lên tia sáng rực rỡ, song có chút chần chừ, môi hơi mím chặt : " Vậy thì thật tốt, thế nhưng trong thời gian đó, cô nương..." Hắn là người rất có kiên nhẫn nhưng thủ nghệ nói học thành tài không phải là chuyện dễ, có không ít người cho dù học cả đời cũng chỉ học được chút da lông, hắn vẫn là đánh chủ ý lên người nàng.

Tần Mạch hơi bất đắc dĩ, quả thật so với kết nút thắt thì làm vài món đồ tú bằng cách thêu hai mặt sẽ dễ dàng kiếm tiền hơn bất quá nếu truyền ra ngoài thực không dễ nghe. Nhín ánh mắt đầy kỳ vọng của Liễu Hàm Tịnh, nàng đành phải gật đầu : " Thời gian rãnh ta sẽ làm một ít thứ, nếu công tử có yêu cầu gì đặc biệt hãy truyền lời cho ta."

Liễu Hàm Tịnh thấy nàng cuối cùng cũng đồng ý, lập tức cười như xuân hoa, nở rộ vạn phần xinh đẹp : " Đa tạ cô nương, có lời này của cô nương, ta liền yên lòng rồi." Nói xong, hắn có chút ngập ngừng : " Hiện tại ta có một yêu cầu nhờ cô nương giúp đỡ không biết có được không ?"

Nàng cười : " Công tử cứ nói."

Thấy nụ cười của nàng, Liễu Hàm Tịnh hơi thất thần, nhanh chóng lấy lại nụ cười ôn hòa : " Sắp tới là đại thọ sáu mươi của gia gia ta, ta muốn nhờ cô nương thêu giúp một bức tranh có chữ "Thọ"."
Tác giả : Lạc Tuyết
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại