Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo
Chương 44: Hung thủ thật giả chương kết
Edit: Kiri
“Ngươi đã bao giờ nghĩ rằng dù bọn họ có ác độc thế nào cũng không tới phiên ngươi thay trời hành đạo chưa. Nếu dân chúng cứ tự thay trời hành đạo thì còn cần quan phủ làm gì. Ngươi làm thế, là hại Vân Nương." Phi Yến thở dài.
“Quan phủ chẳng hề giúp đỡ dân nghèo chúng ta đâu. Ta không phải là nông dân không có học vấn, quan phủ? Tham quan đầy rẫy, dân chúng lầm than. Quan phủ để làm gì? Chỉ có tự dựa vào bản thân, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Vân Nương muốn bọn chúng chết, Vân Nương hận bọn chúng. Bọn chúng cũng không phải là người tốt, chết chưa hết tội. Nếu nàng đã nói ra, nếu nàng không dám làm, ta sẽ giúp nàng, ta có thể giúp nàng."
“Ngươi không nghĩ rằng ngươi sẽ hại nàng ấy ư?"
“Không, ta không hề hại nàng ấy. Tối đó ta đã đi tìm Nhị Nha nói với họ Vân Nương muốn giúp đỡ làm y phục, rồi cũng tìm Vân Nương nói như thế. Nàng không có thời gian gây án, không có."
Thì ra đúng là như vậy.
“Vậy ngươi nói xem ngươi giết người như thế nào? Cả thi thể Phùng Nhị nữa, sao ngươi còn đào lên rồi chôn lại lần nữa?"
“Vân Nương tốt đẹp như vậy lại bị con tiện nhân kia hại thành như ngày hôm nay, ta không thể bỏ qua. Lẳng lơ như vậy, muốn giết cũng đơn giản, còn tên vô lại kia, haha một ít mê dược là đủ rồi, cả tên Phùng Nhị kia nữa, loại du côn ác độc như thế mà cũng muốn nhúng chàm Vân Nương, sao ta có thể cho phép, ta cố ý qua lại với hắn ta sau đó cũng dùng cách cũ, Phạm Đại Phát cũng vậy. Còn chuyện đào thi thể, gần đây các ngươi có đi quanh nhà Vân Nương, sao ta có thể không lo, nào ngờ đó lại là việc làm dại dột."
“Vậy sao ngươi lại ném thi thể ở Nam thị để người ta phát hiện mà không chôn đi như Phùng Nhị?"
Nghe Từ Bộ đầu hỏi, Vương Dục Văn cười quái dị, cười một lúc xong mới âm trầm đáp: “Chẳng lẽ các ngươi không thấy là Bắc thị náo nhiệt hơn rồi sao? Vân Nương làm ăn cũng tốt hơn, mọi người làm ăn cũng khấm khá hơn. Những người nghèo này mới cần tiền, những kẻ kia trong mắt chỉ có tiền thôi."
Thấy Vân Nương nhích lại gần mình, Phi Yến cũng biết là nàng ấy sợ.
“Ta dẫn Vân Nương ra ngoài, mọi người thẩm vấn tiếp đi."
Lần này, Vương Dục Văn không hề kích động mà vẫn cười giả tạo nhìn Vân Nương.
Làm tất cả mọi người không rét mà run.
Quả nhiên, hắn ta âm trầm nói: “Cho dù ta bị chém đầu nàng cũng đừng lo lắng, ta vẫn sẽ ở bên cạnh bảo vệ nàng. Nàng yên tâm, dù có biến thành quỷ ta cũng vẫn sẽ bảo vệ nàng."
“Câm miệng, không được nói nữa." Từ Bộ đầu quát lớn.
Chỉ có mấy Bộ khoái ở lại thẩm vấn còn những người khác đều ra ngoài.
“Hắn ta điên rồi." Công Tôn Sách mở miệng.
“Vân Nương, cô đợi một lát ta nhờ Từ Bộ đầu sắp xếp người đưa cô về nhà."
Vân Nương lắc lắc đầu: “Không cần, hai người khong cần lo lắng cho ta. Hắn ta đã bị bắt rồi, sẽ không có việc gì đâu."
Vân Nương dường như đã lại biến trở về một Vân Nương kiên cường như cũ chứ không phải là một Vân Nương sợ hãi dựa vào nàng khi nãy.
“Ừ, cũng đúng."
Một lát sau Vân Nương dẫn Tiểu Phát về.
“Vụ này được phá rồi. Thật không ngờ một vụ án nhìn qua thì đơn giản vậy mà lại có nội tình sâu xa như thế. Vương phu tử này cũng chẳng phải là rất yêu, ta thấy phần nhiều là điên cuồng. Ta thấy, thật ra hắn ta đã điên rồi."
“Đúng vậy."
“Ra ngoài một lát đi."
Mọi người thở dài nhè nhẹ.
Cơn gió nhẹ thoảng qua làm những chiếc lá khô sàn sạt kêu dưới đất.
“Thật ra vụ án này, người được lợi lớn nhất vẫn là Vân Nương. Tất cả kẻ thù của nàng ấy đều biến mất, ngay cả người chồng chỉ biết tiêu tiền cũng không còn. Nàng ấy có thể kiếm tiền cho Tiểu Phát chữa bệnh rồi." Chu Kính cảm khái.
“Thật ra lúc đầu muội rất nghi ngờ Vân Nương, nhưng thật không ngờ mình nhìn lầm rồi. Cho nên mới nói, đôi khi không thể dựa vào trực giác."
“Mọi người cũng đều vậy cả, Vân Nương quả thật rất đáng nghi, nhưng ai mà ngờ được lại có một Vương phu tử đáng sợ như thế."
“Phu tử như thế thì dạy học thế nào đây."
Một làn gió nhẹ lại phất qua làm tóc Phi Yến vướng lên mặt Công Tôn Sách, hắn cũng không giận, cười gạt ra.
Nhìn thấy tóc Phi Yến, hắn lại nghĩ đến một vấn đề: “Muội nói xem, sao hắn ta lại đánh nát mặt Phạm Đại Phát như vậy?"
“Có lẽ là do hắn ta phát bệnh mà thôi."
“Có lẽ vậy. Ta nghĩ rằng chắc Từ Bộ đầu sẽ hỏi được đáp án."
Xong vụ án này mọi người sẽ khởi hành về kinh thành, ở phủ Hàng Châu này cũng được một thời gian rồi, ở đâu lâu cũng sẽ có mấy phần cảm tình, hơn nữa còn có Liễu Tri phủ, Từ Bộ đầu, lão ngỗ tác, cả những Bộ khoái tuổi trẻ tràn đầy nhiệt tình nữa, chưa rời đi đã có vài phần nhớ nhung rồi……..
Lúc họ quay lại nha môn thì đã thẩm vấn xong, quả nhiên, Vương Dục Văn này và Vân Nương không có quan hệ gì, tất cả đều là do mình hắn ta ảo tưởng ra, Vân Nương tự lầu bầu một mình hắn ta lại thấy là người ta tâm sự, Vân Nương khóc, hắn ta nghĩ là người ta muốn hắn ta an ủi, người như vậy Phi Yến cũng thấy đáng sợ, thật khó cho Vân Nương, có một kẻ như vậy ở cạnh nhà mình, lại còn ngày nào cũng ảo tưởng đủ điều về nàng ấy, quả là đáng sợ.
“Nếu vụ án này đã xong rồi thì muội phải ngủ một giấc thật ngon, mấy hôm nay toàn mơ thấy chuyện này."
Giải quyết xong vụ án này cũng coi như là xong đại sự rồi. Nói thật đến thành Hàng Châu lâu như thế mà nàng chưa được đi dạo phố thoải mái lần nào, Phi Yến cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp lôi kéo Công Tôn Sách và Chu Kính ra ngoài mua đồ, còn mua không ít.
“Phi Yến, muội đừng nói là muốn mang hết chỗ này về kinh thành nhá?" Sắc mặt Công Tôn Sách không tốt lắm.
“Đương nhiên rồi, không thì muội mua làm gì?" Bộ dạng tỏ rõ huynh thật kỳ quái.
Công Tôn Sách suýt thì hít thở không thông, liếc nhìn Phi Yến rồi lại liếc qua Chu Kính, được rồi, tùy nàng đi.
Phi Yến dạo này toàn ở nha môn, phòng cũng có người dọn dẹp chắc vì có một lần Phi Yến nói là thích cây cỏ nên thím dọn dẹp ở nha môn đặt thêm mấy bồn hoa vào phòng nàng.
“Thím à, cảm ơn thím nhé, để cho ta mấy bồn hoa vào đây, mọc xanh tốt lắm." Phi Yến gặp thím ấy ở trong sân liền cười cảm ơn.
Thím dọn dẹp hơi run người một cái rồi cười lắc lắc đầu.
Thấy như vậy, Phi Yến hơi khó hiểu: “Sao vậy?"
“Ta cười Bàng Tiểu thư chắc chắn là không để ý kỹ mấy bồn hoa đấy rồi." Tiếp xúc với Phi Yến mấy ngày nay nên bà cũng coi như hiểu tính nàng, biết nàng không phải dạng tiểu thư điêu ngoa kiêu kỳ, liền giễu cợt nàng.
Hả?
Phi Yến càng thêm khó hiểu.
“Thật ra, bồn hoa trong phòng tiểu thư, có một chậu đã chết nên ta mới đổi một chậu giống thế đặt vào phòng. Tiểu thư không biết phải không?"
“Ồ?" Phi Yến cũng cười. Mấy hôm nay nàng vội vàng điều tra vụ án, làm gì có tâm tình ngắm hoa, hôm nay chỉ liếc qua nên cũng không thấy có gì khác lạ.
“Quả thật ta không chú ý."
“Đương nhiên là tiểu thư không chú ý, dù tiểu thư có nhìn kỹ cũng chưa chắc đã nhận ra." Thím dọn dẹp đắc ý nói.
Phi Yến liền cảm thấy tò mò.
“Ta làm giả bồn hoa mới nha, ngay cả hình dáng cũng cắt giống y như cây cũ, sao tiểu thư phát hiện được chứ?"
“Ha ha, thím thật giảo hoạt…….." Phi Yến nhìn bộ dạng bà cười đắc ý cũng cười theo.
Nhưng đang cười thì đột nhiên im bặt, chuyển thành sửng sốt.
“Sao vậy, Bàng Tiểu thư?" Thím dọn dẹp thấy nàng như vậy liền khó hiểu, không biết đứa trẻ này đột nhiên bị làm sao đây?
“Không có việc gì, ta đột nhiên nghĩ tới mấy vấn đề của vụ án, thím ơi, ta đi trước đây." Phi Yến vội vàng chạy tới phòng Công Tôn Sách.
‘Cạch’ nàng trực tiếp đẩy cửa ra.
Lập tức thấy Công Tôn Sách ‘A’ một tiếng.
Hắn đang thay áo ngoài.
“Muội…. muội….. muội làm gì thế……. sao không gõ cửa, mau đi ra…….." Công Tôn Sách thở gấp nói, bộ dạng như bị bắt nạt.
“Có phải huynh không mặc y phục đâu." Thật ra Phi Yến rất không hiểu mấy người cổ đại này, rõ ràng còn mặc áo trong, từ trên xuống dưới còn kín hơn cả bao tải, sao phải hai tay ôm vai, bộ dạng như không thể gặp người thế kia.
“Muội có biết xấu hổ không, mau ra ngoài cho ta."
“Được rồi được rồi." Công Tôn Sách này, như mẹ chồng ấy, Phi Yến nói thầm.
Nháo với hắn một hồi, cảm giác căng thẳng của nàng cũng bớt đi chút ít.
Một lát sau, vẻ mặt Công Tôn Sách không được tốt lắm đẩy cửa ra.
“Có chuyện gì thế? Về sau đừng lỗ mãng như vậy nữa, đến phòng huynh phải gõ cửa." Sắc mặt ửng đỏ, ngữ khí kiêu ngạo.
“Sao huynh như đàn bà thế. Hơn nữa, rõ ràng là ban ngày, thay đồ làm gì?"
“Muội, muội… huynh thay đồ trong phòng huynh, muội quản được là ban ngày hay buổi tối à?" Hắn cực kỳ tức giận.
Phi Yến thấy hắn như vậy thì không đành lòng kích thích hắn nữa. Đã quyên qua rồi thì nàng phải thích ứng. Người ta mới chân chính là người của thời đại này.
“Không phải muội có chuyện gấp sao? Bằng không sao lại xông vào chứ." Phi Yến tự động vào phòng, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Công Tôn Sách thấy nàng đóng cửa, khóe miệng dường như hơi giật giật.
“Rốt cuộc là có chuyện gì mà muội kích động vậy?"
Phi Yến hồi hồn, hai má vốn phịu ra đáng yêu giờ đầy nghiêm túc.
Nàng cụp mắt, hơi im lặng, nghiêm nghị nói: “Công Tôn Sách, có thể chúng ta sai rồi."
Sai? Sai cái gì? Công Tôn Sách hơi khó hieur.
Nhưng thấy Phi Yến nghiêm túc như vậy, đương nhiên là hắn nghĩ tới vụ án.
“Vụ Vương Dục Văn ư? Sao sai được?"
Tuy vụ án này không có bằng chứng vững vàng nhưng cung là do Vương Dục Văn tự khai, bọn họ không hoài nghi gì cả, hơn nữa có một số việc Vân Nương không làm được.
Phi Yến kể lại chuyện vừa nãy rồi nói: “Huynh nói xem có phải chúng ta đã sai ngay từ đầu không? Như là bồn hoa kia, nó vốn không phải cái bồn cũ. Chúng ta cũng vậy. Tại sao hung thủ phải đánh nát mặt Phạm Đại Phát, có phải là vì đó vốn không phải Phạm Đại Phát không?"
Công Tôn Sách chưa từng nghĩ đến điều này nhưng đồng thời, nghe nàng nói vậy, hắn cũng ngây ngẩn cả người.
“Tra, tiếp tục điều tra." Hai người đều rõ ràng, nếu thật sự như thế thì hung thủ thật sự giết Phạm Đại Phát cũng không phải là Vương phu tử mà là Vân Nương."
“Nếu như đúng như chúng ta đoán thì chứng tỏ hai bọn họ đang diễn kịch." Phi Yến cười lạnh.
Quả thật là diễn viên giỏi.
Hai người đi tìm Chu Kính và mấy người Từ Bộ đầu Trương Bộ đầu, nói ra ngh hoặc của mình, Phi Yến nhận thấy họ không tin tưởng lắm, nhưng cũng đúng thôi, ai nhìn thấy bộ dạng kia của Vương phu tử cũng sẽ nghĩ rằng hắn ta là hung thủ, sẽ cho là nàng làm chuyện thừa thãi, nhưng Công Tôn Sách và Chu Kính đều ủng hộ nàng.
Hai người lại đến xem thi thể Phạm Đại Phát, sau lần Công Tôn Sách tìm được hạt hoa ở hài cốt Phùng Nhị, lão ngỗ tác liền nhìn hắn với ánh mắt khác, hơn nữa cũng đã có tuổi rồi nên ánh mắt cũng không còn tinh tường nữa, cho nên bây giờ bên cạnh ông có một học trò.
Nghe được câu hỏi của Phi Yến. Ông trầm tư trong chốc lát, nếu nói thi thể này không phải Phạm Đại Phát thì cũng không phải là không có khả năng.
Ông khách quan nói quan điểm của mình, nghe vậy Phi Yến gật đầu.
Nếu thật sự như vậy thì thi thể Phạm Đại Phát đâu rồi.
“Muội nói xem, tại sao trước đó Tiểu Phát lại vẽ đi vẽ lại nhà mình?" Công Tôn Sách nhìn về phía Phi Yến.
“Chúng ta giả thiết, Tú Mai, Nhị Lại Tử và Phùng Nhị bị Vương phu tử hại chết. Nhưng Phạm Đại Phát, Phạm Đại Phát thật sự lại bị nương tử hắn, là bị Vân Nương hại chết. Nhưng Vương phu tử biết chuyện này, để Vân Nương thoát tội nên đã giết một người khác, một người mà dù có mất tích cũng sẽ không có ai tìm hắn, sau đó đập nát mặt người đó, ném ở Nam thị. Vì thời gian gây án nên dù chúng ta hoài nghi Vân Nương như thế nào, cũng đều không thể làm gì được."
Công Tôn Sách suy luận theo hướng của nàng, kết quả thật kinh hãi: “Vương phu tử biết, nếu Phạm Đại Phát mất tích, có thể sẽ có người hoài nghi Vân Nương, cho nên thi thể Phạm Đại Phát cũng sẽ bị phát hiện, hắn liền ném thi thể giả ở Nam thị, mục đích là để vụ án này sớm được phát hiện. Đào Phùng Nhị lên cũng không phải vì lo lắng, cũng không phải cảm thấy trong nhà có thi thể rất xui xẻo mà là vì hắn cố ý. Hạt giống hoa hắn cũng đã tính thật chuẩn xác, chôn Phùng Nhị lần nữa nên đương nhiên dấu vết đất rất rõ ràng, chúng ta sẽ tìm được hài cốt. Thật ra hắn muốn nhận hết tội về mình, để bảo vệ Vân Nương."
Mấy Bộ khoái nghe vậy liền cảm thấy không rét mà run.
Nếu thật sự như vậy thì thật đáng sợ.
“Nếu đây là sự thật thì chúng ta đây phải mau chóng tiếp tục điều tra. Hiện tại có hai vấn đề mới, một là thi thể Phạm Đại Phát thật đang ở đâu, thứ hai là, Phạm Đại Phát giả là ai."
“Vấn đề thứ nhất, ta nghĩ là mình biết." Phi Yến ngẩng đầu nhìn mọi người.
“Trong nhà Vương phu tử, nhất định còn ở đó. Hắn sẽ không ném loạn thi thể, vì nếu bị phát hiện sẽ không ổn, còn có thể làm người khác gặp phiền toái, hắn là một người có chút thanh cao nên ta đoán thi thể còn ở trong nhà hắn. Hắn lợi dụng điểm mù trong lòng chúng ta. Chờ đến lúc hắn bị chém đầu, kết thúc vụ án rồi nếu có người phát hiện ra thi thể thì cũng sẽ chỉ cho là một nạn nhân khác năm đó mà không thể ngờ được đó là Phạm Đại Phát."
Nếu Phi Yến đã khẳng định như vậy, họ cũng không trì hoãn thêm nữa, vội vàng dẫn người đến nhà Vương phu tử để điều tra.
“Còn nạn nhân kia thì nhất định phải tra ở ngoài thành, hơn nữa còn là người bán hàng rong hay là ăn mày gì đó không có ai chú ý."
Khi mà Vương phu tử và Vân Nương nghĩ rằng vụ án này đã kết thúc thì bọn họ lại bắt đầu một vòng điều tra mới, cũng là do một câu nói vô tình kia khơi lên linh cảm, cuối cùng mới điều tra rõ ràng chân tướng của vụ án này.
Phi Yến không đi theo họ mà tìm manh mối trong sổ đăng ký xuất nhập thành.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân chạy đến, Phi Yến nhìn ra cửa, là Chu Kính.
“Chu đại ca?"
“Phạm Đại Phát, tìm được rồi."
Thi thể Phạm Đại Phát thật sự bị chôn dưới hầm nhà Vương Dục Văn. Hầm tối đen ẩm ướt, đất cũng không có dấu hiệu bị đào xới rõ ràng, nếu không phải do Chu Kính thận trọng thì cũng rất khó để phát hiện ra.
Thi thể đã chết mười ngày nhưng vẫn có thể kết luận thời gian tử vong thật sự.
Đây cũng là lý do Vương Dục Văn trăm phương ngàn kế bày ra những chuyện này, thời gian quá dài thì sẽ không thể suy đoán cụ thể thời gian tử vong, nhưng nếu trong thời gian ngắn thì vẫn có thể.
Cho nên mới giết một người khác để thay thế Phạm Đại Phát.
Mà nguyên nhân hắn ta làm thế gần như không cần nghĩ cũng biết, chính là muốn tạo chứng cứ vắng mặt thay người khác. Nếu là cho hắn thì không cần.
Mà việc điều tra người mất tích bên kia cũng đã có tin tức, nghe nói hơn mười ngày trước, một người bán hàng rong đột nhiên không thấy bán nữa, mà hắn khá giống Phạm Đại Phát, cũng có người từng thấy, Vương Dục Văn từng mua đồ của hắn.
Phi Yến nhắm mắt lại, để bảo vệ Vân Nương mà lại đi giết một người vô tội khác, người như thế mà lại làm phu tử.
Bây giờ Vân Nương khác hoàn toàn với những lần gặp trước, nàng ta gần như mất hết can đảm, mặt mũi tái nhợt, hai tay đan chặt vào nhau, bộ dáng như không thể tin nổi.
“Vân Nương, chúng ta đã tìm được thi thể thật sự của Phạm Đại Phát rồi, hắn ta bị người ta giết giết. Vết đâm rất hỗn loạn, còn đâm rất nhiều nhát. Cô nói xem điều đó có nghĩa là gì?"
Vân Nương nhìn Phi Yến, trong mắt đầy oán độc: “Tại sao cô phải tìm ra hắn, tại sao? Tại sao nhất định phải bắt ta?"
“Lớn mật! Tìm ra hung thủ là chuyện phải làm." Từ Bộ đầu nhìn lầm mấy lần nên càng không có hảo cảm với Vân Nương.
“Hắn ta đáng chết." Vân Nương hung tợn nói.
Bây giờ nàng ta vô cùng khác với thường ngày, tất cả mọi người đều cảm thấy như trước đây chưa từng gặp con người này.
“Dù tìm được thi thể trong nhà Vương Dục Văn nhưng chúng ta đã tìm được chứng cứ trên thi thể rồi. Cô không chối được đâu."
Nàng ta tựa vào ghế, cười lạnh như băng: “Ta chỉ lo cho Tiểu Phát của ta, Tiểu Phát của ta, bằng không các ngươi nghĩ là ta sẽ sợ ư?"
Hình như là nghĩ tới con trai nên trong mắt nàng tia ánh lên một tia thống khổ.
“Dù có vậy ta cũng không hối hận, không hối hận đã giết chết hắn ta. Tiểu Phát của ta, Tiểu Phát của ta, không phải tại hắn ta thì sao nó lại trở thành như thế."
“Thật ra mọi chuyện là do cô tính toán đúng không? Ngay từ đầu ta đã thấy vụ án này có gì đó kỳ lạ, nào ngờ thi thể kia lại không phải Phạm Đại Phát thật sự." Mưu kế này thật sự rất lợi hại.
“Cô không lo cho Tiểu Phát ư? Cô hại chết người vậy sau này Tiểu Phát phải làm sao?"
Một giọt lệ trượt khỏi khóe mắt Vân Nương.
“Tiểu Phát…. Ta không hối hận, không hối hận." Nàng ta dường như đang tự thuyết phục chính mình.
“Thật ra lần trước ta không lừa cô, Nhị Lại Tử và Vương phu tử đều không có quan hệ gì với ta, chuyện Vương phu tử giết người ta cũng không hề biết. Phạm Đại Phát không tin ta. Hắn ta thà tin Tú Mai cũng không chịu tin ta. Còn hại Tiểu Phát của ta. Các ngươi biết không? Tiểu Phát là hy vọng duy nhất của ta, từ ngày đó trở đi, ta đã không còn tình cảm với hắn, ta hận hắn, oán hận hắn. Nhưng ta vốn không muốn giết hắn, không hề muốn. Nhưng số bạc ta cực khổ lắm mới kiếm được, nghĩ rằng cuối cùng cũng có tiền chữa bệnh cho Tiểu Phát. Nhưng lần nào hắn ta cũng cướp đi. Ta hận hắn, hận hắn." Nàng ta nhắm mắt lại, thống khổ siết chặt hai tay.
“Cô giết hắn ta rồi Vương phu tử giúp cô xử lý thi thể."
“Đúng, thật ra lúc đó chỉ là do ta bốc đồng, căn bản không hề nghĩ đến hậu quả, nhưng hắn lại đến, hắn nói, chuyện này không liên quan gì đến ta, rồi dặn ta sang nhà bên cạnh cả đêm đừng về. Sau đó khi thi thể bị phát hiện, thật sự ta không hiểu tại sao các ngươi lại hỏi ta chuyện tối hôm đó, sau đó hắn gặp ta một lần dặn dò chuyện tiếp theo." Vân Nương đã bình tĩnh tự thuật.
Sau khi tìm được thi thể thật sự của Phạm Đại Phát, Vân Nương đã bị bắt, Vương phu tử cũng gào thét không ngừng trong nhà lao.
Qua lời khai của hai người bọn họ mới biết, hóa ra mọi thứ đều giống như họ đoán. Từ đầu đến cuối, hắn ta không hề muốn thoát thân. Hắn ta quyết định hy sinh bản thân để bảo vệ Vân Nương nhưng lại biết, nếu chỉ đầu thú đơn thuần, sẽ làm thanh danh của Vân Nương không tốt. Hơn nữa nếu tiếp tục điều tra sẽ dễ khép hai người là tòng phạm. Hắn ta quyết đoán thực hiện một kế hoạch tuyệt diệu, hắn ta hướng bọn họ theo hướng mà hắn ta đã vạch sẵn ra, tìm ra chính mình.
Sau đó tự biến mình thành một tên biến thái si tình.
Mọi thứ vốn đã phát triển theo kế hoạch của hắn, không ngờ, cuối cùng lại bị người ta nhìn thấu.
Nghe tiếng gào thét của Vương Dục Văn và tiếng khóc thất thanh của Vân Nương, trong lòng tất cả mọi người đều nặng trĩu.
Chân tướng, luôn như thế.
Kiri: Ngày đầu năm mới chúc m.ng sức khỏe dồi dào tiền tài như nước và luôn ở bên ta nhé hihi *tung hoa*
“Ngươi đã bao giờ nghĩ rằng dù bọn họ có ác độc thế nào cũng không tới phiên ngươi thay trời hành đạo chưa. Nếu dân chúng cứ tự thay trời hành đạo thì còn cần quan phủ làm gì. Ngươi làm thế, là hại Vân Nương." Phi Yến thở dài.
“Quan phủ chẳng hề giúp đỡ dân nghèo chúng ta đâu. Ta không phải là nông dân không có học vấn, quan phủ? Tham quan đầy rẫy, dân chúng lầm than. Quan phủ để làm gì? Chỉ có tự dựa vào bản thân, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Vân Nương muốn bọn chúng chết, Vân Nương hận bọn chúng. Bọn chúng cũng không phải là người tốt, chết chưa hết tội. Nếu nàng đã nói ra, nếu nàng không dám làm, ta sẽ giúp nàng, ta có thể giúp nàng."
“Ngươi không nghĩ rằng ngươi sẽ hại nàng ấy ư?"
“Không, ta không hề hại nàng ấy. Tối đó ta đã đi tìm Nhị Nha nói với họ Vân Nương muốn giúp đỡ làm y phục, rồi cũng tìm Vân Nương nói như thế. Nàng không có thời gian gây án, không có."
Thì ra đúng là như vậy.
“Vậy ngươi nói xem ngươi giết người như thế nào? Cả thi thể Phùng Nhị nữa, sao ngươi còn đào lên rồi chôn lại lần nữa?"
“Vân Nương tốt đẹp như vậy lại bị con tiện nhân kia hại thành như ngày hôm nay, ta không thể bỏ qua. Lẳng lơ như vậy, muốn giết cũng đơn giản, còn tên vô lại kia, haha một ít mê dược là đủ rồi, cả tên Phùng Nhị kia nữa, loại du côn ác độc như thế mà cũng muốn nhúng chàm Vân Nương, sao ta có thể cho phép, ta cố ý qua lại với hắn ta sau đó cũng dùng cách cũ, Phạm Đại Phát cũng vậy. Còn chuyện đào thi thể, gần đây các ngươi có đi quanh nhà Vân Nương, sao ta có thể không lo, nào ngờ đó lại là việc làm dại dột."
“Vậy sao ngươi lại ném thi thể ở Nam thị để người ta phát hiện mà không chôn đi như Phùng Nhị?"
Nghe Từ Bộ đầu hỏi, Vương Dục Văn cười quái dị, cười một lúc xong mới âm trầm đáp: “Chẳng lẽ các ngươi không thấy là Bắc thị náo nhiệt hơn rồi sao? Vân Nương làm ăn cũng tốt hơn, mọi người làm ăn cũng khấm khá hơn. Những người nghèo này mới cần tiền, những kẻ kia trong mắt chỉ có tiền thôi."
Thấy Vân Nương nhích lại gần mình, Phi Yến cũng biết là nàng ấy sợ.
“Ta dẫn Vân Nương ra ngoài, mọi người thẩm vấn tiếp đi."
Lần này, Vương Dục Văn không hề kích động mà vẫn cười giả tạo nhìn Vân Nương.
Làm tất cả mọi người không rét mà run.
Quả nhiên, hắn ta âm trầm nói: “Cho dù ta bị chém đầu nàng cũng đừng lo lắng, ta vẫn sẽ ở bên cạnh bảo vệ nàng. Nàng yên tâm, dù có biến thành quỷ ta cũng vẫn sẽ bảo vệ nàng."
“Câm miệng, không được nói nữa." Từ Bộ đầu quát lớn.
Chỉ có mấy Bộ khoái ở lại thẩm vấn còn những người khác đều ra ngoài.
“Hắn ta điên rồi." Công Tôn Sách mở miệng.
“Vân Nương, cô đợi một lát ta nhờ Từ Bộ đầu sắp xếp người đưa cô về nhà."
Vân Nương lắc lắc đầu: “Không cần, hai người khong cần lo lắng cho ta. Hắn ta đã bị bắt rồi, sẽ không có việc gì đâu."
Vân Nương dường như đã lại biến trở về một Vân Nương kiên cường như cũ chứ không phải là một Vân Nương sợ hãi dựa vào nàng khi nãy.
“Ừ, cũng đúng."
Một lát sau Vân Nương dẫn Tiểu Phát về.
“Vụ này được phá rồi. Thật không ngờ một vụ án nhìn qua thì đơn giản vậy mà lại có nội tình sâu xa như thế. Vương phu tử này cũng chẳng phải là rất yêu, ta thấy phần nhiều là điên cuồng. Ta thấy, thật ra hắn ta đã điên rồi."
“Đúng vậy."
“Ra ngoài một lát đi."
Mọi người thở dài nhè nhẹ.
Cơn gió nhẹ thoảng qua làm những chiếc lá khô sàn sạt kêu dưới đất.
“Thật ra vụ án này, người được lợi lớn nhất vẫn là Vân Nương. Tất cả kẻ thù của nàng ấy đều biến mất, ngay cả người chồng chỉ biết tiêu tiền cũng không còn. Nàng ấy có thể kiếm tiền cho Tiểu Phát chữa bệnh rồi." Chu Kính cảm khái.
“Thật ra lúc đầu muội rất nghi ngờ Vân Nương, nhưng thật không ngờ mình nhìn lầm rồi. Cho nên mới nói, đôi khi không thể dựa vào trực giác."
“Mọi người cũng đều vậy cả, Vân Nương quả thật rất đáng nghi, nhưng ai mà ngờ được lại có một Vương phu tử đáng sợ như thế."
“Phu tử như thế thì dạy học thế nào đây."
Một làn gió nhẹ lại phất qua làm tóc Phi Yến vướng lên mặt Công Tôn Sách, hắn cũng không giận, cười gạt ra.
Nhìn thấy tóc Phi Yến, hắn lại nghĩ đến một vấn đề: “Muội nói xem, sao hắn ta lại đánh nát mặt Phạm Đại Phát như vậy?"
“Có lẽ là do hắn ta phát bệnh mà thôi."
“Có lẽ vậy. Ta nghĩ rằng chắc Từ Bộ đầu sẽ hỏi được đáp án."
Xong vụ án này mọi người sẽ khởi hành về kinh thành, ở phủ Hàng Châu này cũng được một thời gian rồi, ở đâu lâu cũng sẽ có mấy phần cảm tình, hơn nữa còn có Liễu Tri phủ, Từ Bộ đầu, lão ngỗ tác, cả những Bộ khoái tuổi trẻ tràn đầy nhiệt tình nữa, chưa rời đi đã có vài phần nhớ nhung rồi……..
Lúc họ quay lại nha môn thì đã thẩm vấn xong, quả nhiên, Vương Dục Văn này và Vân Nương không có quan hệ gì, tất cả đều là do mình hắn ta ảo tưởng ra, Vân Nương tự lầu bầu một mình hắn ta lại thấy là người ta tâm sự, Vân Nương khóc, hắn ta nghĩ là người ta muốn hắn ta an ủi, người như vậy Phi Yến cũng thấy đáng sợ, thật khó cho Vân Nương, có một kẻ như vậy ở cạnh nhà mình, lại còn ngày nào cũng ảo tưởng đủ điều về nàng ấy, quả là đáng sợ.
“Nếu vụ án này đã xong rồi thì muội phải ngủ một giấc thật ngon, mấy hôm nay toàn mơ thấy chuyện này."
Giải quyết xong vụ án này cũng coi như là xong đại sự rồi. Nói thật đến thành Hàng Châu lâu như thế mà nàng chưa được đi dạo phố thoải mái lần nào, Phi Yến cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp lôi kéo Công Tôn Sách và Chu Kính ra ngoài mua đồ, còn mua không ít.
“Phi Yến, muội đừng nói là muốn mang hết chỗ này về kinh thành nhá?" Sắc mặt Công Tôn Sách không tốt lắm.
“Đương nhiên rồi, không thì muội mua làm gì?" Bộ dạng tỏ rõ huynh thật kỳ quái.
Công Tôn Sách suýt thì hít thở không thông, liếc nhìn Phi Yến rồi lại liếc qua Chu Kính, được rồi, tùy nàng đi.
Phi Yến dạo này toàn ở nha môn, phòng cũng có người dọn dẹp chắc vì có một lần Phi Yến nói là thích cây cỏ nên thím dọn dẹp ở nha môn đặt thêm mấy bồn hoa vào phòng nàng.
“Thím à, cảm ơn thím nhé, để cho ta mấy bồn hoa vào đây, mọc xanh tốt lắm." Phi Yến gặp thím ấy ở trong sân liền cười cảm ơn.
Thím dọn dẹp hơi run người một cái rồi cười lắc lắc đầu.
Thấy như vậy, Phi Yến hơi khó hiểu: “Sao vậy?"
“Ta cười Bàng Tiểu thư chắc chắn là không để ý kỹ mấy bồn hoa đấy rồi." Tiếp xúc với Phi Yến mấy ngày nay nên bà cũng coi như hiểu tính nàng, biết nàng không phải dạng tiểu thư điêu ngoa kiêu kỳ, liền giễu cợt nàng.
Hả?
Phi Yến càng thêm khó hiểu.
“Thật ra, bồn hoa trong phòng tiểu thư, có một chậu đã chết nên ta mới đổi một chậu giống thế đặt vào phòng. Tiểu thư không biết phải không?"
“Ồ?" Phi Yến cũng cười. Mấy hôm nay nàng vội vàng điều tra vụ án, làm gì có tâm tình ngắm hoa, hôm nay chỉ liếc qua nên cũng không thấy có gì khác lạ.
“Quả thật ta không chú ý."
“Đương nhiên là tiểu thư không chú ý, dù tiểu thư có nhìn kỹ cũng chưa chắc đã nhận ra." Thím dọn dẹp đắc ý nói.
Phi Yến liền cảm thấy tò mò.
“Ta làm giả bồn hoa mới nha, ngay cả hình dáng cũng cắt giống y như cây cũ, sao tiểu thư phát hiện được chứ?"
“Ha ha, thím thật giảo hoạt…….." Phi Yến nhìn bộ dạng bà cười đắc ý cũng cười theo.
Nhưng đang cười thì đột nhiên im bặt, chuyển thành sửng sốt.
“Sao vậy, Bàng Tiểu thư?" Thím dọn dẹp thấy nàng như vậy liền khó hiểu, không biết đứa trẻ này đột nhiên bị làm sao đây?
“Không có việc gì, ta đột nhiên nghĩ tới mấy vấn đề của vụ án, thím ơi, ta đi trước đây." Phi Yến vội vàng chạy tới phòng Công Tôn Sách.
‘Cạch’ nàng trực tiếp đẩy cửa ra.
Lập tức thấy Công Tôn Sách ‘A’ một tiếng.
Hắn đang thay áo ngoài.
“Muội…. muội….. muội làm gì thế……. sao không gõ cửa, mau đi ra…….." Công Tôn Sách thở gấp nói, bộ dạng như bị bắt nạt.
“Có phải huynh không mặc y phục đâu." Thật ra Phi Yến rất không hiểu mấy người cổ đại này, rõ ràng còn mặc áo trong, từ trên xuống dưới còn kín hơn cả bao tải, sao phải hai tay ôm vai, bộ dạng như không thể gặp người thế kia.
“Muội có biết xấu hổ không, mau ra ngoài cho ta."
“Được rồi được rồi." Công Tôn Sách này, như mẹ chồng ấy, Phi Yến nói thầm.
Nháo với hắn một hồi, cảm giác căng thẳng của nàng cũng bớt đi chút ít.
Một lát sau, vẻ mặt Công Tôn Sách không được tốt lắm đẩy cửa ra.
“Có chuyện gì thế? Về sau đừng lỗ mãng như vậy nữa, đến phòng huynh phải gõ cửa." Sắc mặt ửng đỏ, ngữ khí kiêu ngạo.
“Sao huynh như đàn bà thế. Hơn nữa, rõ ràng là ban ngày, thay đồ làm gì?"
“Muội, muội… huynh thay đồ trong phòng huynh, muội quản được là ban ngày hay buổi tối à?" Hắn cực kỳ tức giận.
Phi Yến thấy hắn như vậy thì không đành lòng kích thích hắn nữa. Đã quyên qua rồi thì nàng phải thích ứng. Người ta mới chân chính là người của thời đại này.
“Không phải muội có chuyện gấp sao? Bằng không sao lại xông vào chứ." Phi Yến tự động vào phòng, hơn nữa còn đóng cửa lại.
Công Tôn Sách thấy nàng đóng cửa, khóe miệng dường như hơi giật giật.
“Rốt cuộc là có chuyện gì mà muội kích động vậy?"
Phi Yến hồi hồn, hai má vốn phịu ra đáng yêu giờ đầy nghiêm túc.
Nàng cụp mắt, hơi im lặng, nghiêm nghị nói: “Công Tôn Sách, có thể chúng ta sai rồi."
Sai? Sai cái gì? Công Tôn Sách hơi khó hieur.
Nhưng thấy Phi Yến nghiêm túc như vậy, đương nhiên là hắn nghĩ tới vụ án.
“Vụ Vương Dục Văn ư? Sao sai được?"
Tuy vụ án này không có bằng chứng vững vàng nhưng cung là do Vương Dục Văn tự khai, bọn họ không hoài nghi gì cả, hơn nữa có một số việc Vân Nương không làm được.
Phi Yến kể lại chuyện vừa nãy rồi nói: “Huynh nói xem có phải chúng ta đã sai ngay từ đầu không? Như là bồn hoa kia, nó vốn không phải cái bồn cũ. Chúng ta cũng vậy. Tại sao hung thủ phải đánh nát mặt Phạm Đại Phát, có phải là vì đó vốn không phải Phạm Đại Phát không?"
Công Tôn Sách chưa từng nghĩ đến điều này nhưng đồng thời, nghe nàng nói vậy, hắn cũng ngây ngẩn cả người.
“Tra, tiếp tục điều tra." Hai người đều rõ ràng, nếu thật sự như thế thì hung thủ thật sự giết Phạm Đại Phát cũng không phải là Vương phu tử mà là Vân Nương."
“Nếu như đúng như chúng ta đoán thì chứng tỏ hai bọn họ đang diễn kịch." Phi Yến cười lạnh.
Quả thật là diễn viên giỏi.
Hai người đi tìm Chu Kính và mấy người Từ Bộ đầu Trương Bộ đầu, nói ra ngh hoặc của mình, Phi Yến nhận thấy họ không tin tưởng lắm, nhưng cũng đúng thôi, ai nhìn thấy bộ dạng kia của Vương phu tử cũng sẽ nghĩ rằng hắn ta là hung thủ, sẽ cho là nàng làm chuyện thừa thãi, nhưng Công Tôn Sách và Chu Kính đều ủng hộ nàng.
Hai người lại đến xem thi thể Phạm Đại Phát, sau lần Công Tôn Sách tìm được hạt hoa ở hài cốt Phùng Nhị, lão ngỗ tác liền nhìn hắn với ánh mắt khác, hơn nữa cũng đã có tuổi rồi nên ánh mắt cũng không còn tinh tường nữa, cho nên bây giờ bên cạnh ông có một học trò.
Nghe được câu hỏi của Phi Yến. Ông trầm tư trong chốc lát, nếu nói thi thể này không phải Phạm Đại Phát thì cũng không phải là không có khả năng.
Ông khách quan nói quan điểm của mình, nghe vậy Phi Yến gật đầu.
Nếu thật sự như vậy thì thi thể Phạm Đại Phát đâu rồi.
“Muội nói xem, tại sao trước đó Tiểu Phát lại vẽ đi vẽ lại nhà mình?" Công Tôn Sách nhìn về phía Phi Yến.
“Chúng ta giả thiết, Tú Mai, Nhị Lại Tử và Phùng Nhị bị Vương phu tử hại chết. Nhưng Phạm Đại Phát, Phạm Đại Phát thật sự lại bị nương tử hắn, là bị Vân Nương hại chết. Nhưng Vương phu tử biết chuyện này, để Vân Nương thoát tội nên đã giết một người khác, một người mà dù có mất tích cũng sẽ không có ai tìm hắn, sau đó đập nát mặt người đó, ném ở Nam thị. Vì thời gian gây án nên dù chúng ta hoài nghi Vân Nương như thế nào, cũng đều không thể làm gì được."
Công Tôn Sách suy luận theo hướng của nàng, kết quả thật kinh hãi: “Vương phu tử biết, nếu Phạm Đại Phát mất tích, có thể sẽ có người hoài nghi Vân Nương, cho nên thi thể Phạm Đại Phát cũng sẽ bị phát hiện, hắn liền ném thi thể giả ở Nam thị, mục đích là để vụ án này sớm được phát hiện. Đào Phùng Nhị lên cũng không phải vì lo lắng, cũng không phải cảm thấy trong nhà có thi thể rất xui xẻo mà là vì hắn cố ý. Hạt giống hoa hắn cũng đã tính thật chuẩn xác, chôn Phùng Nhị lần nữa nên đương nhiên dấu vết đất rất rõ ràng, chúng ta sẽ tìm được hài cốt. Thật ra hắn muốn nhận hết tội về mình, để bảo vệ Vân Nương."
Mấy Bộ khoái nghe vậy liền cảm thấy không rét mà run.
Nếu thật sự như vậy thì thật đáng sợ.
“Nếu đây là sự thật thì chúng ta đây phải mau chóng tiếp tục điều tra. Hiện tại có hai vấn đề mới, một là thi thể Phạm Đại Phát thật đang ở đâu, thứ hai là, Phạm Đại Phát giả là ai."
“Vấn đề thứ nhất, ta nghĩ là mình biết." Phi Yến ngẩng đầu nhìn mọi người.
“Trong nhà Vương phu tử, nhất định còn ở đó. Hắn sẽ không ném loạn thi thể, vì nếu bị phát hiện sẽ không ổn, còn có thể làm người khác gặp phiền toái, hắn là một người có chút thanh cao nên ta đoán thi thể còn ở trong nhà hắn. Hắn lợi dụng điểm mù trong lòng chúng ta. Chờ đến lúc hắn bị chém đầu, kết thúc vụ án rồi nếu có người phát hiện ra thi thể thì cũng sẽ chỉ cho là một nạn nhân khác năm đó mà không thể ngờ được đó là Phạm Đại Phát."
Nếu Phi Yến đã khẳng định như vậy, họ cũng không trì hoãn thêm nữa, vội vàng dẫn người đến nhà Vương phu tử để điều tra.
“Còn nạn nhân kia thì nhất định phải tra ở ngoài thành, hơn nữa còn là người bán hàng rong hay là ăn mày gì đó không có ai chú ý."
Khi mà Vương phu tử và Vân Nương nghĩ rằng vụ án này đã kết thúc thì bọn họ lại bắt đầu một vòng điều tra mới, cũng là do một câu nói vô tình kia khơi lên linh cảm, cuối cùng mới điều tra rõ ràng chân tướng của vụ án này.
Phi Yến không đi theo họ mà tìm manh mối trong sổ đăng ký xuất nhập thành.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân chạy đến, Phi Yến nhìn ra cửa, là Chu Kính.
“Chu đại ca?"
“Phạm Đại Phát, tìm được rồi."
Thi thể Phạm Đại Phát thật sự bị chôn dưới hầm nhà Vương Dục Văn. Hầm tối đen ẩm ướt, đất cũng không có dấu hiệu bị đào xới rõ ràng, nếu không phải do Chu Kính thận trọng thì cũng rất khó để phát hiện ra.
Thi thể đã chết mười ngày nhưng vẫn có thể kết luận thời gian tử vong thật sự.
Đây cũng là lý do Vương Dục Văn trăm phương ngàn kế bày ra những chuyện này, thời gian quá dài thì sẽ không thể suy đoán cụ thể thời gian tử vong, nhưng nếu trong thời gian ngắn thì vẫn có thể.
Cho nên mới giết một người khác để thay thế Phạm Đại Phát.
Mà nguyên nhân hắn ta làm thế gần như không cần nghĩ cũng biết, chính là muốn tạo chứng cứ vắng mặt thay người khác. Nếu là cho hắn thì không cần.
Mà việc điều tra người mất tích bên kia cũng đã có tin tức, nghe nói hơn mười ngày trước, một người bán hàng rong đột nhiên không thấy bán nữa, mà hắn khá giống Phạm Đại Phát, cũng có người từng thấy, Vương Dục Văn từng mua đồ của hắn.
Phi Yến nhắm mắt lại, để bảo vệ Vân Nương mà lại đi giết một người vô tội khác, người như thế mà lại làm phu tử.
Bây giờ Vân Nương khác hoàn toàn với những lần gặp trước, nàng ta gần như mất hết can đảm, mặt mũi tái nhợt, hai tay đan chặt vào nhau, bộ dáng như không thể tin nổi.
“Vân Nương, chúng ta đã tìm được thi thể thật sự của Phạm Đại Phát rồi, hắn ta bị người ta giết giết. Vết đâm rất hỗn loạn, còn đâm rất nhiều nhát. Cô nói xem điều đó có nghĩa là gì?"
Vân Nương nhìn Phi Yến, trong mắt đầy oán độc: “Tại sao cô phải tìm ra hắn, tại sao? Tại sao nhất định phải bắt ta?"
“Lớn mật! Tìm ra hung thủ là chuyện phải làm." Từ Bộ đầu nhìn lầm mấy lần nên càng không có hảo cảm với Vân Nương.
“Hắn ta đáng chết." Vân Nương hung tợn nói.
Bây giờ nàng ta vô cùng khác với thường ngày, tất cả mọi người đều cảm thấy như trước đây chưa từng gặp con người này.
“Dù tìm được thi thể trong nhà Vương Dục Văn nhưng chúng ta đã tìm được chứng cứ trên thi thể rồi. Cô không chối được đâu."
Nàng ta tựa vào ghế, cười lạnh như băng: “Ta chỉ lo cho Tiểu Phát của ta, Tiểu Phát của ta, bằng không các ngươi nghĩ là ta sẽ sợ ư?"
Hình như là nghĩ tới con trai nên trong mắt nàng tia ánh lên một tia thống khổ.
“Dù có vậy ta cũng không hối hận, không hối hận đã giết chết hắn ta. Tiểu Phát của ta, Tiểu Phát của ta, không phải tại hắn ta thì sao nó lại trở thành như thế."
“Thật ra mọi chuyện là do cô tính toán đúng không? Ngay từ đầu ta đã thấy vụ án này có gì đó kỳ lạ, nào ngờ thi thể kia lại không phải Phạm Đại Phát thật sự." Mưu kế này thật sự rất lợi hại.
“Cô không lo cho Tiểu Phát ư? Cô hại chết người vậy sau này Tiểu Phát phải làm sao?"
Một giọt lệ trượt khỏi khóe mắt Vân Nương.
“Tiểu Phát…. Ta không hối hận, không hối hận." Nàng ta dường như đang tự thuyết phục chính mình.
“Thật ra lần trước ta không lừa cô, Nhị Lại Tử và Vương phu tử đều không có quan hệ gì với ta, chuyện Vương phu tử giết người ta cũng không hề biết. Phạm Đại Phát không tin ta. Hắn ta thà tin Tú Mai cũng không chịu tin ta. Còn hại Tiểu Phát của ta. Các ngươi biết không? Tiểu Phát là hy vọng duy nhất của ta, từ ngày đó trở đi, ta đã không còn tình cảm với hắn, ta hận hắn, oán hận hắn. Nhưng ta vốn không muốn giết hắn, không hề muốn. Nhưng số bạc ta cực khổ lắm mới kiếm được, nghĩ rằng cuối cùng cũng có tiền chữa bệnh cho Tiểu Phát. Nhưng lần nào hắn ta cũng cướp đi. Ta hận hắn, hận hắn." Nàng ta nhắm mắt lại, thống khổ siết chặt hai tay.
“Cô giết hắn ta rồi Vương phu tử giúp cô xử lý thi thể."
“Đúng, thật ra lúc đó chỉ là do ta bốc đồng, căn bản không hề nghĩ đến hậu quả, nhưng hắn lại đến, hắn nói, chuyện này không liên quan gì đến ta, rồi dặn ta sang nhà bên cạnh cả đêm đừng về. Sau đó khi thi thể bị phát hiện, thật sự ta không hiểu tại sao các ngươi lại hỏi ta chuyện tối hôm đó, sau đó hắn gặp ta một lần dặn dò chuyện tiếp theo." Vân Nương đã bình tĩnh tự thuật.
Sau khi tìm được thi thể thật sự của Phạm Đại Phát, Vân Nương đã bị bắt, Vương phu tử cũng gào thét không ngừng trong nhà lao.
Qua lời khai của hai người bọn họ mới biết, hóa ra mọi thứ đều giống như họ đoán. Từ đầu đến cuối, hắn ta không hề muốn thoát thân. Hắn ta quyết định hy sinh bản thân để bảo vệ Vân Nương nhưng lại biết, nếu chỉ đầu thú đơn thuần, sẽ làm thanh danh của Vân Nương không tốt. Hơn nữa nếu tiếp tục điều tra sẽ dễ khép hai người là tòng phạm. Hắn ta quyết đoán thực hiện một kế hoạch tuyệt diệu, hắn ta hướng bọn họ theo hướng mà hắn ta đã vạch sẵn ra, tìm ra chính mình.
Sau đó tự biến mình thành một tên biến thái si tình.
Mọi thứ vốn đã phát triển theo kế hoạch của hắn, không ngờ, cuối cùng lại bị người ta nhìn thấu.
Nghe tiếng gào thét của Vương Dục Văn và tiếng khóc thất thanh của Vân Nương, trong lòng tất cả mọi người đều nặng trĩu.
Chân tướng, luôn như thế.
Kiri: Ngày đầu năm mới chúc m.ng sức khỏe dồi dào tiền tài như nước và luôn ở bên ta nhé hihi *tung hoa*
Tác giả :
Vivian