Xuyên Qua Hoang Dã

Chương 45: Thoại phân lưỡng đầu

Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người muốn đi lấy muối đều không hẹn mà cùng tập hợp tới nhà Phong Hổ, đúng lúc là nhóm người này giống như lần săn bắn trước kia.

Nghĩ tới tình cảnh lần đầu gặp mặt, mọi người không hẹn mà cùng có chút thổn thức, từ sau lần đó, hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện.

“Sao không nói gì." Trong ánh mắt kinh sợ của Ngải Kỳ cùng Liên Phỉ, Minh Phong ưỡn bụng từ trong phòng đi ra, với thân phận người mang thai thì hành động của cậu có chút nhanh nhẹn quá mức. Phong Hổ bưng lên một nồi cháo thịt rau dại vô cùng thơm ngon cùng bánh bao, không để ý ánh mắt thèm nhỏ dãi của những người khác, tự múc một chén há mồm húp sùm sụp.

Ngải Kỳ nhìn Minh Phong, lại nhìn nhìn tô cháo, cuối cùng, ánh mắt khao khát nhìn về phía Khải Nhĩ.

Gương mặt anh tuấn của Khải Nhĩ có chút bất đắc dĩ, cuối cùng, không thể chống lại ánh mắt to tròn ngập nước của bầu bạn, mặt dày múc một chén đưa cho Ngải Kỳ, sau đó thấy chuyện mặt dày mặt dạn như vậy cũng làm rồi, còn quản nhiều làm gì nữa, tự múc cho mình một chén, lại cầm hai cái bánh bao, một cái cho Ngải Kỳ, một cái tự mình ăn.

Sự thực chứng minh, tấm gương có tác dụng rất mạnh mẽ, có Khải Nhĩ làm chim đầu đàn, những người khác cũng bắt đầu hành động—— Liên Phỉ cắn răng một cái, đỏ mặt lấy cho mình cùng Đạt Hàn một phần, Phong Lộ mỉm cười, thản nhiên cứ như nồi cháo này do mình nấu, Khoa Bố Đa cũng làm mặt than, nghiêm mặt cầm một phần.

Cháo nấu rất ngon, mùi gạo thơm ngọt ngào tràn ngập trong miệng, hơn nữa mùi thơm ngát của rau dại cùng thịt lợn rừng thơm lừng, ăn vào vừa ngọt ngào lại ngon miệng.

Chờ tất cả mọi người ăn uống no đủ, Minh Phong buông chén cháo trong tay, thản nhiên nói: “Cháo ăn ngon không?"

Ngải Kỳ vỗ vỗ bụng thỏa mãn thở dài: “Ngon a."

Liên Phỉ không khách khí vỗ vỗ vai Minh Phong: “Ân, ăn ngon lắm, lần sau tiếp tục cố gắng." Nói xong, đắc ý mỉm cười. Những người khác cũng vui tươi hớn hở gật đầu.

Minh Phong lúc này mới quay đầu nói với Phong Hổ: “Ta đã nói thêm chút quả sinh mệnh hương vị sẽ rất ngon, ngươi xem, là đúng mà. Tất cả mọi người đều thích."

Ầm——" Liên Phỉ té xuống đất, Đạt Hàn hoa lệ hóa đá, Ngải Kỳ sửng sốt, lập tức nghĩ tới gì đó, gương mặt nhỏ nhắn càng lúc càng hồng, trên mặt ẩn ẩn có chút chờ mong.

Sắc mặt Khải Nhĩ thì giống như một cái mâm đổi màu, đủ loại màu sắc đổi tới đổi lui. Cuối cùng đại khái cũng nhớ tới hành vi của Phong Hổ hôm qua, khẽ thở phào.

Phong Lộ trấn định cười cười, làm người ta cảm thấy như mộc xuân phong a.

“Hình như, Phong Hổ cũng ăn a."

“Đúng vậy." Phong Hổ thực khoái trá, lập tức trả lời, có thể nhìn ra bộ dáng y rất cao hứng.

Khải Nhĩ ấp úng mở miệng: “Cái kia, quả sinh mệnh—— Phong Hổ, hôm qua, đã ăn rồi."

Vì thế, nụ cười trên mặt Phong Lộ trở nên cứng đờ, miễn cưỡng chống đỡ, tay run run có chút kích động.

Khoa Bố Đa vẫn là mặt than, nhưng độ ấm quanh người lại rút đi vài phần, nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, kì thật cơ thể hắn đã cứng ngắc như tảng đá, toàn thân cao thấp chỉ còn một mơi có thể cử động, chính là khóe miệng—— thỉnh thoảng lại co rút mấy cái.

Liên Phỉ bất chấp cái mông đau vì bị ngã, nhảy dựng lên, run rẩy nhìn Minh Phong.

“Ngươi, ngươi đang, nói đùa đi?!" Hắn kêu to, âm thanh tựa hồ có chút run rẩy.

Trong ánh mắt sắp hỏng mất của mọi người, Minh Phong lấy ra một quả sinh mệnh, không để ý tới biểu tình run rẩy của mọi người, rôm rốp ăn ngon lành.

“Đương nhiên." Ngay lúc Liên Phỉ sắp bùng nổ, Minh Phong mở miệng, gương mặt vẫn không có chút biểu tình nào. Sáng nay thắt lưng vừa đau vừa nhức làm tâm tình của cậu rất tệ, vì thế hiện tại nhìn thấy trò hay, tâm tình tốt hơn một chút.

“Ta đương nhiên là nói đùa, loại quả có công năng đặc biệt này sao tùy tiện cho các ngươi ăn được."

Lúc này mọi người mới thở phào, cả người mềm nhũn, co quắp ngã xuống đất.

Buổi sáng gà bay chó sủa rất nhanh liền qua đi, mọi người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xuất phát.

Mặc y phục gọn nhẹ xuất phát, đồ đạc bỏ hết vào túi không gian thì tốt rồi.

Minh Phong tính qua, cậu còn một tháng nữa mới tới ngày sinh sản, lần này tới bờ biển ăn hải sản rồi trở về, đại khái mất khoảng nửa tháng. Sau khi trở về cậu cùng Phong Hổ phải trở về căn cứ đợi ngày sinh, thời gian vừa đúng.

Tạm thời không nói tới chuyện dọc theo đường đi của bọn họ, nói tới bên Bội La.

Ngày đó, sau khi bọn Minh Phong rời đi, Văn Trạm ôm Bội La, đột nhiên cảm thấy có chút tức giận—— cho dù có nhiều việc, lại có thêm một đứa nhỏ, nhưng đâu thể nào đối xử với Bội La như vậy a!

“Đừng nghĩ nhiều quá." Bội La thản nhiên nói, Văn Trạm thực đơn thuần, chỉ nhìn sắc mặt thôi cũng biết hắn đang suy nghĩ gì.

“Ân?"

“Ta nói là, bọn họ không phải không quan tâm ta, chẳng qua vì ta thực thích ngươi, vì thế mới muốn lưu lại. Văn Trạm không thích ta lưu lại sao?" Bội La ngẩng gương mặt nhỏ nhắn béo béo tròn tròn, đáng thương hề hề hỏi, đôi mắt to nhanh chóng tụ tập hơi nước, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ đê.

Gương mặt Văn Trạm đỏ bừng, vội vàng khoát tay: “Không có a, ta cũng thực thích Bội La. Ngươi có thể lưu lại ta thật cao hứng. Thật sự."

Từ khi Bội La đến đây, cuộc sống của hắn có rất nhiều màu sắc, tuy tiểu gia hỏa này có đôi khi cũng gây ra phiền toái, nhưng lại càng mang tới nhiều sung sướng cùng kinh hỉ hơn, hắn thật cao hứng vì Bội La đã lưu lại a!

“Vậy là tốt rồi, Văn Trạm, hôn một cái." Ỷ mình là tiểu hài tử, Bội La vô sỉ ăn đậu hủ của một nửa khác tương lai của nó.

Văn Trạm đỏ mặt, nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt mũm mĩm của Bội La.

“Không được, người ta muốn miệng miệng." Bội La không chịu kêu to, lập tức lộ ra nụ cười như kẻ trộm, bàn tay nhỏ bé ôm lấy gương mặt trắng nõn tuấn mỹ của Văn Trạm, cái miệng nhỏ chu chu, hướng tới môi hắn mà hôn tới.

Văn Trạm xấu hổ ngay cả cổ cũng đỏ ửng. Bội La rõ ràng chỉ là đứa nhỏ, chính là đứa nhỏ cứ hôn môi vậy cũng không được, chính là nếu đẩy ra Bội La lại náo loạn, ân, vậy cứ để nó hôn đi. Chính là hắn lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng—— trái tim cứ nhảy bang bang thật lợi hại.

Bội La trực tiếp áp lên cánh môi mềm mại của Trạm, hé cái miệng nhỏ nhẹ nhàng cắn hai ngụm: “Ăn ngon."

Văn Trạm dở khóc dở cười, đó là môi hắn a, cũng không phải thức ăn. Nhưng lập tức đã bị hành vi sau đó của Bội La làm hoảng sợ, quên hết mọi thứ.

Bội La vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi Văn Trạm, sau đó trực tiếp vói vào trong miệng hắn, bắt đầu càn quấy.

Văn Trạm sợ tới mức ngây ngẩn cả người, nửa ngày cũng không thể phản ứng là đã xảy ra chuyện gì.

Một hồi lâu mới ôm Bội Ân tách ra: “Bội, Bội La, ngươi, ngươi đang làm, làm gì?!"

Bội La hồn nhiên vô tội nói: “Hôn a, Minh Phong cùng Phong Hổ đều làm vậy. Trạm, thực ngọt nha, chúng ta hôn tiếp được không?"

Biểu tình thực hồn nhiên a, Văn Trạm nhìn mà hổ thẹn, tâm lí mình sao lại phức tạp như vậy, suýt chút nữa hiểu lầm đứa nhỏ hồn nhiên.

Hắn đỏ mặt nói: “Cái kia, Bội La, cái kia là việc chỉ có bầu bạn mới có thể làm. Vì thế hai chúng ta không được nga."

“Kia có sao đâu? Ta chính là muốn Trạm làm bầu bạn của ta a." Bội La đương nhiên nói.

Sau đó, Văn Trạm hoa lệ hóa đá.

Bội La cười tủm tỉm nhìn bộ dáng cứng ngắc của Văn Trạm, to mò vươn ngón tay mũm mĩm chọt chọt, lại chọt chọt! Hì hì, da Trạm hảo sờ nga, vừa bóng loáng lại nhẵn nhụi, tương lai mình nhất định rất có tính phúc, hơn nữa cơ thể hắn cũng thực mềm mại, khẳng định có thể làm bất cứ tư thế nào. Cá tính lại thẹn thùng, nếu dạy dỗ nhất định rất có lạc thú.

Nó thực rất có tính phúc! Bội La ôm gương mặt nhỏ nhắn của mình, vui tươi hớn hở tưởng tượng tương lai, Văn Trạm nằm trên giường tùy ý bị mình đùa nghịch—— nghĩ tới đây, nó ai oán nhìn lại cơ thể bé xíu của mình, nghĩ tới mầm đậu ẩn dưới lớp da thú, ngô—— muốn ăn Văn Trạm phải chờ thiệt nhiều năm nữa a! Nó muốn đi căn cứ làm trị liệu cấp tốc sinh trưởng!

“Bội La, ngươi, ngươi muốn ta làm bầu bạn ngươi?!" Văn Trạm khiếp sợ hỏi.

“Ân." Cái đầu nhỏ đáng yêu gật mạnh, đôi mắt to hạnh phúc híp lại, ôm lấy cổ Văn Trạm, cọ a cọ trên người hắn.

Văn Trạm chậm rãi đi tới bên giường, đặt Bội La xuống, sau đó đối mặt với Bội La, nghiêm túc nói: “Bội La, ngươi còn nhỏ, chuyện này không thể nói đùa."

“Ta không nói đùa a, là thật sự." Bội La cùng thực nghiêm túc nói, đáng tiếc bộ dáng của nó nhìn thế nào cũng là một bảo bảo đáng yêu, thật sự không có chút nghiêm túc nào.

Văn Trạm nhìn đứa nhỏ từ trên xuống dưới mấy lần, phốc một tiếng bật cười, hắn một lần nữa ôm Bội La vào lòng: “Ha hả, bộ dáng vừa này của ngươi thật đáng yêu." Nói xong còn nhéo nhéo gương mặt mũm mĩm của Bội La, không xem những lời đứa nhỏ này nói là thật.

Bội La vô ngữ nhìn Văn Trạm cười đến run rẩy cả người, trong lòng lại dâng lên ý nghĩ muốn cấp tốc sinh trưởng. Đáng tiếc loại trị liệu này nằm ngoài quyền hạn của nó, phải được Minh Phong đồng ý, mà gia hỏa kia tuyệt đối sẽ không đồng ý, mà Minh Phong không đồng ý đại biểu Lam Việt cũng không. A a a, sớm biết vậy lúc tạo ra Lam Việt cứ cài đặt quyền hạn lớn nhất là mình thì được rồi!

“Ta nghiêm túc!" Bội La uể oải nói, trong lòng thực minh bạch, thổ lộ của mình đại khái là vô ích.

Quả nhiên, Văn Trạm ôm lấy Bội La, có lệ nói: “Nga nga, ta biết rồi. Được, ta đáp ứng ngươi là được rồi đi."

“Ngươi thật sự đáp ứng a." Bội La vui sướng lộ rõ trên nét mặt, tuy biết Văn Trạm chỉ nói đùa, nhưng có được một lời hứa hẹn cũng không sai a.

Bội La bắt đầu mừng thầm, xem ra làm đứa nhỏ cũng hoàn toàn không có lợi. Ít nhất, nếu hiện giờ nó là người lớn, Văn Trạm khẳng định sẽ không đề phòng mà chịu hứa hẹn như vậy. Ừ, xem ra nó đã tìm được phương pháp tốt để lừa người, về sau có thể thường xuyên dùng. Ha hả——

Bội La nghĩ đến những biện pháp dạy dỗ hậu đình—— ân, qua vài năm nữa, mình lớn hơn một chút thì có thể bắt đầu rồi, huấn luyện mười mấy năm, Văn Trạm khẳng định có thể làm mình thực tính phúc.

Văn Trạm không biết đứa nhỏ trong lòng đang suy nghĩ đủ thứ đồi trụy, tìm cách để gạt mình, để vài năm sau bắt đầu dạy dỗ mình. Hắn vui tươi hớn hở bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, trong lòng cảm thấy đứa nhỏ Bội La này thực rất đáng yêu, làm hắn thực thích. Ân, có lẽ mình cũng nên tìm một đối tượng, có thể sinh một đứa nhỏ đáng yêu như Bội La thì tốt quá. Chính là cá tính mình quá thẹn thùng, thật không biết ở chung với người khác thế nào a.

Ông trời phù hộ, Văn Trạm ngàn vạn lần không nên để ý nghĩ ‘trèo tường’ lởn vởn trong đầu, có trời mới biết gia hỏa điên Bội La này sẽ làm ra chuyện gì.

Vì hòa bình của tinh cầu này, Văn Trạm, ngươi cứ buông tâm này đi thôi!

Hoàn Chương 45..
Tác giả : Linh Thệ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại