Xuyên Qua Hoang Dã
Chương 28: Tìm kiếm trùng thú
Sáng sớm hôm sau, minh Phong không nhìn thấy bóng dáng của Liễu cùng Nha, bất quá theo nụ cười lộ tới tận răng cấm của lão tộc trưởng thì cậu cũng hiểu rõ tình huống của hai người kia.
Đi tới trước: “Chúc mừng, tộc trưởng gia gia."
Lão tộc trưởng cười toe toét: “Đừng khách khí, này đều phải cám ơn ngươi a."
Minh Phong hơi nhếch miệng cười: “Đừng khách khí, nên làm mà."
Lão tộc trưởng dần dần thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Ngươi không định tạm biệt chúng nó sao?"
“Không được, ta không thể chờ thêm nữa. Hơn nữa, cũng không phải ta sẽ không trở lại nữa."
Cứ như vậy, Minh Phong rời khỏi tộc ngõa đạt, không hề tạm biệt với bất kì ai. Bộ lạc này trừ bỏ lão tộc trưởng không ai biết cậu phải rời khỏi bộ lạc.
Không tạm biệt bời vì Minh Phong không biết làm thế nào để tạm biệt với người khác, lão tộc trưởng am hiểu ý người cũng không miễn cưỡng cậu. Một nguyên nhân khác là cậu cũng không tính toán rời khỏi lãnh địa của ngõa đạt tộc.
Nửa năm qua, cậu đối với lãnh địa của ngõa đạt tộc cũng hiểu khá rõ. Vì tránh liên lụy tới tộc ngõa đạt, cậu không thể không rời đi, nhưng ở ngay trên một mảnh thổ địa, nhất định ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cũng không cần trịnh trọng nói tạm biệt như vậy.
Kì thật, cái Minh Phong gọi là rời đi bất quá chỉ là ngồi ngây ngốc trong một sơn động an toàn mà thôi. Thuận tiện nói luôn, sơn động này cách sơn động của tộc ngõa đạt chỉ khoảng mấy ngàn thước, ấn theo cước trình của song phương thì chỉ cần vài tiếng đồng hồ mà thôi.
Làm như vậy để tránh tương lai đắc tội trùng thú, người ta đến phá núi cũng không cần đụng vào sơn động của ngõa đạt tộc—— đây cũng là điều kiện duy nhất lão tộc trưởng chấp nhận, nếu không muốn phải dọn ra ngoài—— bọn họ cũng biết làm vậy là không sáng suốt, nếu không cũng không trụ quá xa.
Trước khi đi, lão tộc trưởng cho Minh Phong mấy mầm móng của cây tử đằng, loại thực vật này sống rất dẻo dai, chỉ cần nhét nó vào một khe hở, không cần chăm sóc gì, chỉ cần vài ngày nó sẽ leo kín cả vách tường.
Mặc khác, giống cây này sẽ tự phát sáng, nếu cần có thể hái một nhánh, cầm trong tay cũng có thể chiếu sáng.
Kỳ thật trong túi không gian của Minh Phong có thiết bị chiếu sáng, chính là trước giờ chưa từng lấy ra, bởi vì trước kia luôn sống cùng tộc nhân ngõa đạt. Vì không để phát sinh phiền toái không cần thiết, trừ bỏ mỗi ngày trộm uống dịch dinh dưỡng, cậu chưa từng sử dụng thứ gì khác trong túi không gian.
Nếu về sau phải hành động một mình, như vật các thiết bị tất yếu nhất định phải sử dụng, bằng không lúc đi ra ngoài ngay cả đường về cậu cũng không tìm được mất.
Sơn động không lớn, bất quá một mình Minh Phong ở thì có chút trống trải.
Chính là, Minh Phong không cho rằng sơn động chỉ một mình mình trụ. Tiểu tử Liễu kia nhất định sẽ thường xuyên chạy tới, nếu Liễu chạy tới thì Nha nhất định cũng tới. Còn có nhóc con Tu thích bám dính lấy cậu nữa, Lâm có thể sẽ ngoan nó lại bên này chơi.
Nói vậy, cậu rốt cuộc có thời gian ra ngoài tìm trùng thú không a? Minh Phong ôm đầu buồn rầu.
Nhưng cậu lại không có khả năng cấm đám nhóc này tới, nếu nói rõ ra bọn nó nhất định ồn ào đòi đi theo tìm trùng thú, nhất là tiểu tử Liễu kia, đối vời trùng thú có hảo cảm cùng hiếu kì quá mức, vạn nhất bị cậu lừa đi tìm trùng thú, phỏng chừng Nha không dùng ánh mắt giết cậu nữa mà dùng móng vuốt a.
Quả nhiên lúc trước cậu không nên thỏa hiệp với lão tộc trưởng, hẳn là nên đi xa một chút, càng xa càng tốt…
Minh Phong chỉ lưu lại một hạt giống tử đằng, số còn lại nhét hết vào khe đá, nhân loại quen sinh sống dưới ánh mặt trời có bản năng sợ hãi bóng tối. Minh Phong tuy không sợ tối, nhưng nếu có ánh sáng lại không dùng, kia không phải đứa ngốc sao? Hơn nữa, cây tử đằng xinh đẹp như vậy, nhìn cũng thấy thư thái.
Sửa sang lại sơn động một chút, Minh Phong mang loại mắt kính đặc chế rời khỏi sơn động.
Loại kính mắt này có tia hồng ngoại dò xét cùng công năng định hình bằng sóng siêu âm, có thể trợ giúp Minh Phong có thị lực không tốt trong bóng đêm tra xét các sinh vật cùng địa hình xung quanh. Còn có thể tự động ghi lại lộ tuyến đã đi qua, giúp cậu không bị lạc đường.
Đây là lần đầu tiên sau khi quen biết Phong Hổ, Minh Phong sử dụng công cụ công nghệ cao bên ngoài căn cứ, vốn cậu cùng Bội La tính toán không dùng, chính là hiện giờ không thể không dùng, đúng là làm người ta lâm vào tình thế bất đắc dĩ a.
Đi ra cửa hang, Minh Phong chọn một phương hướng, bắt đầu tiến vào màn đêm mờ mịt. Đầu tiên cậu muốn tìm được một con trùng thú, như vậy mới có thể nghĩ biện pháp biết được bí mật kia. Chính là trên phiến thổ địa rộng lớn này, trùng thú cũng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu nha, muốn tìm trùng thú nào dễ dàng như vậy.
Trong bóng tối mờ mịt, ánh mắt Minh Phong không nhìn được bất cứ thứ gì, đưa tay còn không thấy ngón, cao thấp, trước sau, trái phải đều là một mảnh tối đen. Ngẩng đầu nhìn không thấy con đường phía trước, quay đầu cũng không thấy đường về.
Khóe miệng Minh Phong kéo lên một mạt cười khổ, nơi này đúng là dễ dàng làm nhân loại đến từ mặt đất sinh ra cảm giác tuyệt vọng a.
Cậu tiếp tục đi tới trước, đã đi được hai giờ nhưng vẫn không gặp được trùng thú. Các sinh vật khác đều bị Minh Phong dựa vào kính mắt né tránh, khi thị giác mất đi tác dụng, các giác quan khác sẽ phát huy công năng tới cực hạn. Âm thanh, mùi hương đều trở thành manh mối để Minh Phong nắm giữ tin tức từ các sinh vật khác.
Lại tìm thêm mấy giờ, Minh Phong vẫn không thu hoặc được gì, nhìn thời gian, đã gần tới buổi tối. Uống xong một lọ dịch dinh dưỡng, thuận tay ném bình rỗng vào túi không gian, cậu bắt đầu quay trở về.
Đi gần tới cửa động, cảnh giác phát hiện bên trong có sinh vật, cậu tháo mắt kính, tiến vào bên trong.
Hạt tử đằng gieo trước khi đi đã bắt đầu nảy mầm, sinh trưởng, trong thời gian ngắn ngủn đã phủ đầy một mảnh thạch bích nhỏ. Theo ánh sáng từ cây tử đằng, Minh Phong nhận ra trong động chính là Liễu cùng Nha, bất quá cho dù không nhìn thấy, chỉ đoán thôi cậu cũng biết là hai người này.
Liễu liếc mắt thấy Minh Phong liền thở phì phì đứng lên, có vẻ hành động có chút không tiện.
Minh Phong trong lòng thầm cười trộm vài tiếng, làm bộ như thực quan tâm nói: “A, Liễu, ngươi bị thương sao? Bộ dáng đi đường sao là là vậy?"
Liễu cứng người, cái đầu trơn bóng lập tức toát một tầng mồ hôi: “Không, không có a, ta không có bị thương a. Nga, đâu có quái."
“Nga, không có việc gì là tốt rồi, ta còn tưởng ngươi bị Nha ăn xong thì hành động không tiện. Liễu thật lợi hại a, ta cùng bầu bạn làm xong lần đầu tiên thì suốt vài ngày cũng không thể động nổi."
Hô—— Minh Phong thề, cậu khẳng định mình nhìn thấy đỉnh đầu Liễu bốc hơi nước. Không biết hiện giờ bỏ trứng gà lên có chín không. Có vẻ đỉnh đầu tộc nhân ngõa đạt khá bằng phẳng a, đáng tiếc hiện giờ không có trứng gà, nếu không có thể thử xem. Đáng tiếc!
Nha ở bên cạnh trừng mắt lườm Minh Phong, nó đã sớm không vừa mắt người cao to này, tuy lần này đã giúp mình đại ân, nhưng chính là nhìn thế nào cũng không vừa mắt a. Quả nhiên, thế giới này có người vừa gặp đã là oan gia. (Linh: thiết, rõ ràng là ngươi thích ăn dấm chua thì có—— Nha trừng mắt, Linh bị đá bay)
Thật cẩn thận đỡ Liễu ngồi xuống bên cạnh, Nha tâm không cam tình không nguyện tiêu sái đi tới trước mặt Minh Phong, thực trịnh trọng nói: “Cám ơn."
Biểu tình trên mặt Minh Phong thực sáng lạn: “Không cần khách khí."
Tuy ngoài miệng nói vậy, chính là biểu tình sung sướng, cái đuôi sắp vểnh lên trời làm Nha nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên cảm thấy móng vuốt thực ngứa.
“Ách, hoan nghênh các ngươi lại đây chơi." Thấy tình tự Nha, Minh Phong vội lảng sang chuyện khác, móng vuốt của Nha rất sắc bén, trẻ tuổi nhưng thân thủ nổi tiếng lợi hại, bình thường chơi đùa một chút thì được, nhưng động thủ thì miễn đi.
Ai ngờ, vừa lãng sang chuyện khác lại đụng trúng ngay hòng súng, Liễu thở phì phì nói: “Ngươi hay quá hén. Cư nhiên vô thanh vô tức dọn ra ngoài, lại còn tự mình đi tìm trùng thú, thật quá đáng."
“Cũng rất gần mà, cách có vài bước, đâu cần gióng trống khua chiêng. Ta cũng định nói cho ngươi biết, chính là hôm qua không phải ngươi có hoạt động sao, ta sợ ảnh hưởng tâm tình của ngươi." Minh Phong phúc hắc lại chuyển đề tài tới chuyện hôm qua của hai tiểu tử này.
Cậu vừa nói vậy, Liễu quả nhiên lại bị dời sự chú ý, lại bắt đầu không được tự nhiên.
Nha bất đắc dĩ nhìn bầu bạn nhà mình bị xoay mòng mòng, chính là một chút phát giác cũng không có. Thật sự hết chỗ nói rồi, tuyệt đối không phải Liễu quá ngốc, mà là người cao to này quá giảo hoạt, ân, tuyệt đối là vậy!
Mắt thấy Liễu chịu không được, Nha đành tự mình xuất trận: “Chúng ta muốn đi tìm trùng thú với ngươi." Lời nói trảm đinh chặt sắt, hoàn toàn không có chút hòa hoãn nào.
Liễu phản ứng, liên tục gật đầu: “Ân, chúng ta nhất định phải đi. Ngươi phản đối cũng vô dụng."
Suýt chút nữa lại bị Minh Phong làm rối, may mắn có Nha ở. Liễu lần đầu tiên có mặt Minh Phong ở đó mà dùng ánh mắt lấp lánh đầy sùng bái nhìn Nha, lập tức làm Nha say mê quên mất mình họ gì. (Reader: hình như chúng nó không có họ—— Author chột dạ nhìn trời: phải không, ha hả, cái kia, cái kia không phải trọng điểm, không phải trọng điểm…)
“Ta cũng đâu phản đối a." Minh Phong vô tội nhìn hai tiểu tử: “Ta lúc nào nói phản đối. Nói đến hiểu biết về trùng thú, ta đâu được lợi hại bằng các ngươi, có các ngươi đi cùng ta chính là cầu còn không được."
Liễu choáng váng, vốn chuẩn bị một đống lời lẽ đanh thép lập tức nghẹn cứng trong bụng.
Nha lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi—— người cao to này khẳng định biết không thể thuyết phục được chúng nó nên mới đồng ý nhanh như vậy, nhân loại giảo hoạt!
Nha đoán đúng, Minh Phong quả thật biết rõ điểm này mới đồng ý. Nghĩ lại, hành động của chúng nó nhất định đã được sự đồng ý của lão tộc trưởng, đến lúc đó cho dù gặp được trùng thú, Minh Phong tự tin mình có thể gạt ngõa đạt tộc ra, không làm liên lụy đến chúng nó. Hơn nữa, thời gian ở chung dài như vậy, cậu cũng hiểu được bản chất cố chấp của chúng nó, dù sao thuyết phục không được, mình lại thật sự thiếu một người dẫn đường, vậy cứ để Liễu với Nha hỗ trợ đi.
Nha thì khỏi nói, ngay cả Liễu đơn thuần cũng là cao thủ trẻ tuổi tư chất xuất sắc. Cậu vốn muốn tìm trùng thú để cởi bỏ bí mật chứ không phải khai chiến. Nghĩ lại, con nghê kia biết rõ nhân loại thân cô thế cô còn đưa bí mật cho trùng thú bảo tồn, chứng minh hẳn không cần dùng lực mà phải dùng trí.
“Bất quá." Thần sắc vui cười trên mặt Minh Phong chợt tắt: “Nếu tìm được trùng thú, các ngươi phải nghe ta, ta bảo rời đi các ngươi nhất định phải đi." Lời này cậu nói vô cùng trịnh trọng, hù dọa Liễu vốn thuần khiết ngây ngốc gật đầu, sau đó phản ứng muốn cãi lại, Nha vội che miệng nó: “Nghe cậu ta, đừng quên tộc trưởng gia gia đã nói gì. Hơn nữa, chúng ta quả thực không thông minh bằng cậu ta." Câu nói cuối cùng, Nha thật sự không cam tâm tình nguyện nói chút nào, nhất là lúc nhìn thấy biểu tình đắc ý của Minh Phong khi nghe nó nói vậy, Nha trong lòng lại ấm ức không thôi.
Ước định ngày mai ba người sẽ xuất phát tìm kiếm, Nha liền lôi kéo Liễu đang lưu luyến không rời rời đi. Sơn động trống rỗng chỉ còn lại một mình Minh Phong.
“Phong Hổ, Bội La, ta nhất định sẽ trở về. Ta thật sự rất nhớ các ngươi."
Lẳng lặng ngây người một chốc, Minh Phong vỗ vỗ gò má mấy ngày nay ngày càng gầy gò hơn của mình để lấy lại tinh thần, ngồi xếp bằng, bắt đầu luyện công.
…
Phong Hổ đến gần dòng suối nhỏ, tát nước tẩy rửa mồ hôi, bùn đất cùng vết máu do tu hành gian hồ mà ra.
Nước suối lạnh như băng xối qua cơ thể nóng rực.
Y đột nhiên nhớ tới, lần trước sau khi đoàn người bọn họ đi săn xong, Minh Phong cùng y đã trốn tới nơi này. Sau đó, chính tại dòng suối nhỏ này, bọn họ——
Cơ thể dần dần nóng rực lên, Phong Hổ nhớ tới biểu tình quyến rũ động lòng người của Minh Phong ngày đó, thân hình khiêu gợi cùng tiếng rên rỉ mê người. Bàn tay to vô thức nắm lấy gắng gượng của mình, bắt đầu cao thấp vỗ về chơi đùa.
Y nhớ tới cảm giác mềm mại, ướt át của hai cánh môi mỏng như cánh hoa của Minh Phong, nhớ tời lúc cậu liếm cự đại của mình, từ phía trên nhìn xuống, vẻ mặt Minh Phong vẫn nhàn nhạt, nhưng nó lại càng kích thích dục niệm của y, làm y lại càng trướng lớn hơn nữa. Sau đó, Minh Phong chịu không nổi phun phân ra của y ra, thì thào oán giận y quá lớn. Mỗi lần như vậy, y lại chịu không được đẩy ngã cậu xuống, trực tiếp vọt sâu vào nơi ấm áp, mềm mại, mất hồn của Minh Phong. Trong đầu không còn gì nữa, chỉ theo bản năng bắt đầu mạnh mẽ trừu sáp, theo bản năng mà âu yếm thân hình thon dài, rắn chắc của cậu, theo bản năng an ủi gắng gượng xinh đẹp, thanh tú hệt như bản thân cậu.
Ngày đó Minh Phong đưa lưng về phía y, nửa người trên dựa vào tảng đá lớn, y không thể ý tới phản ứng của cậu chỉ vội vàng vọt vào, loại cảm giác thỏa thuê tràn trề đó làm y hiện giờ nhớ tới vẫn còn nóng bừng cả người.
Còn có một lần, Minh Phong chủ động leo lên người y, chậm rãi liếm mút từng tấc mẫn cảm trên người y, không ngừng khiêu khích, nhưng lại không cho phép y động thủ. Nga, có trời mới biết y phải nhẫn nhịn cỡ nào, lúc ấy y chỉ muốn lập tức đè Minh Phong xuống. Kế tiếp, ngón tay Minh Phong đưa xuống góc độ y không nhìn thấy, chính là nghe thấy âm thanh mất hồn của cậu, y liền biết Minh Phong đang làm gì, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh kia, loại tưởng tượng đó làm y suýt chút nữa đã phát điên, ngay lúc y sắp nhịn không được thì cậu bắt đầu nâng thắt lưng nhỏ gầy của mình lên, cự đại của y liền đỉnh vào cửa huyệt của cậu, xúc cảm mềm mại kia, đến vây giờ vẫn còn mới mẻ trước mắt.
Minh Phong ngồi xuống, nhưng chỉ mới được một nửa lại thống khổ dừng lại. Trời ạ, cậu muốn tra tấn y sao? Y rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, một phen nắm lấy thắt lưng Minh Phong, trực tiếp đẩy mạnh lên, cả gắng gượng trực tiếp tiến vào dũng đạo nhỏ hẹp, tiếp đó y một lần nữa mất lí trí, lúc tỉnh táo lại Minh Phong đã mất đi ý thức.
——
Nghĩ tới hình ảnh trước kia của mình cùng Minh Phong, động tác vỗ về cự đại của Phong Hổ càng thô bạo hơn, chỉ chốc lát sau, sau một tiếng gầm nhẹ, chất lỏng trắng đục bắn ra theo nước suối chảy đi mất.
Khoái cảm qua đi, trống rỗng thật lớn càng quét tâm linh Phong Hổ.
Y khom thắt lưng, tay chống lên đám đá vụn trong lòng suối.
“Minh Phong, ta rất nhớ ngươi."
Âm thanh thì thào bị gió đêm tản mác trong bóng đêm.
Hoàn Chương 28.
Đi tới trước: “Chúc mừng, tộc trưởng gia gia."
Lão tộc trưởng cười toe toét: “Đừng khách khí, này đều phải cám ơn ngươi a."
Minh Phong hơi nhếch miệng cười: “Đừng khách khí, nên làm mà."
Lão tộc trưởng dần dần thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Ngươi không định tạm biệt chúng nó sao?"
“Không được, ta không thể chờ thêm nữa. Hơn nữa, cũng không phải ta sẽ không trở lại nữa."
Cứ như vậy, Minh Phong rời khỏi tộc ngõa đạt, không hề tạm biệt với bất kì ai. Bộ lạc này trừ bỏ lão tộc trưởng không ai biết cậu phải rời khỏi bộ lạc.
Không tạm biệt bời vì Minh Phong không biết làm thế nào để tạm biệt với người khác, lão tộc trưởng am hiểu ý người cũng không miễn cưỡng cậu. Một nguyên nhân khác là cậu cũng không tính toán rời khỏi lãnh địa của ngõa đạt tộc.
Nửa năm qua, cậu đối với lãnh địa của ngõa đạt tộc cũng hiểu khá rõ. Vì tránh liên lụy tới tộc ngõa đạt, cậu không thể không rời đi, nhưng ở ngay trên một mảnh thổ địa, nhất định ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cũng không cần trịnh trọng nói tạm biệt như vậy.
Kì thật, cái Minh Phong gọi là rời đi bất quá chỉ là ngồi ngây ngốc trong một sơn động an toàn mà thôi. Thuận tiện nói luôn, sơn động này cách sơn động của tộc ngõa đạt chỉ khoảng mấy ngàn thước, ấn theo cước trình của song phương thì chỉ cần vài tiếng đồng hồ mà thôi.
Làm như vậy để tránh tương lai đắc tội trùng thú, người ta đến phá núi cũng không cần đụng vào sơn động của ngõa đạt tộc—— đây cũng là điều kiện duy nhất lão tộc trưởng chấp nhận, nếu không muốn phải dọn ra ngoài—— bọn họ cũng biết làm vậy là không sáng suốt, nếu không cũng không trụ quá xa.
Trước khi đi, lão tộc trưởng cho Minh Phong mấy mầm móng của cây tử đằng, loại thực vật này sống rất dẻo dai, chỉ cần nhét nó vào một khe hở, không cần chăm sóc gì, chỉ cần vài ngày nó sẽ leo kín cả vách tường.
Mặc khác, giống cây này sẽ tự phát sáng, nếu cần có thể hái một nhánh, cầm trong tay cũng có thể chiếu sáng.
Kỳ thật trong túi không gian của Minh Phong có thiết bị chiếu sáng, chính là trước giờ chưa từng lấy ra, bởi vì trước kia luôn sống cùng tộc nhân ngõa đạt. Vì không để phát sinh phiền toái không cần thiết, trừ bỏ mỗi ngày trộm uống dịch dinh dưỡng, cậu chưa từng sử dụng thứ gì khác trong túi không gian.
Nếu về sau phải hành động một mình, như vật các thiết bị tất yếu nhất định phải sử dụng, bằng không lúc đi ra ngoài ngay cả đường về cậu cũng không tìm được mất.
Sơn động không lớn, bất quá một mình Minh Phong ở thì có chút trống trải.
Chính là, Minh Phong không cho rằng sơn động chỉ một mình mình trụ. Tiểu tử Liễu kia nhất định sẽ thường xuyên chạy tới, nếu Liễu chạy tới thì Nha nhất định cũng tới. Còn có nhóc con Tu thích bám dính lấy cậu nữa, Lâm có thể sẽ ngoan nó lại bên này chơi.
Nói vậy, cậu rốt cuộc có thời gian ra ngoài tìm trùng thú không a? Minh Phong ôm đầu buồn rầu.
Nhưng cậu lại không có khả năng cấm đám nhóc này tới, nếu nói rõ ra bọn nó nhất định ồn ào đòi đi theo tìm trùng thú, nhất là tiểu tử Liễu kia, đối vời trùng thú có hảo cảm cùng hiếu kì quá mức, vạn nhất bị cậu lừa đi tìm trùng thú, phỏng chừng Nha không dùng ánh mắt giết cậu nữa mà dùng móng vuốt a.
Quả nhiên lúc trước cậu không nên thỏa hiệp với lão tộc trưởng, hẳn là nên đi xa một chút, càng xa càng tốt…
Minh Phong chỉ lưu lại một hạt giống tử đằng, số còn lại nhét hết vào khe đá, nhân loại quen sinh sống dưới ánh mặt trời có bản năng sợ hãi bóng tối. Minh Phong tuy không sợ tối, nhưng nếu có ánh sáng lại không dùng, kia không phải đứa ngốc sao? Hơn nữa, cây tử đằng xinh đẹp như vậy, nhìn cũng thấy thư thái.
Sửa sang lại sơn động một chút, Minh Phong mang loại mắt kính đặc chế rời khỏi sơn động.
Loại kính mắt này có tia hồng ngoại dò xét cùng công năng định hình bằng sóng siêu âm, có thể trợ giúp Minh Phong có thị lực không tốt trong bóng đêm tra xét các sinh vật cùng địa hình xung quanh. Còn có thể tự động ghi lại lộ tuyến đã đi qua, giúp cậu không bị lạc đường.
Đây là lần đầu tiên sau khi quen biết Phong Hổ, Minh Phong sử dụng công cụ công nghệ cao bên ngoài căn cứ, vốn cậu cùng Bội La tính toán không dùng, chính là hiện giờ không thể không dùng, đúng là làm người ta lâm vào tình thế bất đắc dĩ a.
Đi ra cửa hang, Minh Phong chọn một phương hướng, bắt đầu tiến vào màn đêm mờ mịt. Đầu tiên cậu muốn tìm được một con trùng thú, như vậy mới có thể nghĩ biện pháp biết được bí mật kia. Chính là trên phiến thổ địa rộng lớn này, trùng thú cũng chỉ có thể gặp chứ không thể cầu nha, muốn tìm trùng thú nào dễ dàng như vậy.
Trong bóng tối mờ mịt, ánh mắt Minh Phong không nhìn được bất cứ thứ gì, đưa tay còn không thấy ngón, cao thấp, trước sau, trái phải đều là một mảnh tối đen. Ngẩng đầu nhìn không thấy con đường phía trước, quay đầu cũng không thấy đường về.
Khóe miệng Minh Phong kéo lên một mạt cười khổ, nơi này đúng là dễ dàng làm nhân loại đến từ mặt đất sinh ra cảm giác tuyệt vọng a.
Cậu tiếp tục đi tới trước, đã đi được hai giờ nhưng vẫn không gặp được trùng thú. Các sinh vật khác đều bị Minh Phong dựa vào kính mắt né tránh, khi thị giác mất đi tác dụng, các giác quan khác sẽ phát huy công năng tới cực hạn. Âm thanh, mùi hương đều trở thành manh mối để Minh Phong nắm giữ tin tức từ các sinh vật khác.
Lại tìm thêm mấy giờ, Minh Phong vẫn không thu hoặc được gì, nhìn thời gian, đã gần tới buổi tối. Uống xong một lọ dịch dinh dưỡng, thuận tay ném bình rỗng vào túi không gian, cậu bắt đầu quay trở về.
Đi gần tới cửa động, cảnh giác phát hiện bên trong có sinh vật, cậu tháo mắt kính, tiến vào bên trong.
Hạt tử đằng gieo trước khi đi đã bắt đầu nảy mầm, sinh trưởng, trong thời gian ngắn ngủn đã phủ đầy một mảnh thạch bích nhỏ. Theo ánh sáng từ cây tử đằng, Minh Phong nhận ra trong động chính là Liễu cùng Nha, bất quá cho dù không nhìn thấy, chỉ đoán thôi cậu cũng biết là hai người này.
Liễu liếc mắt thấy Minh Phong liền thở phì phì đứng lên, có vẻ hành động có chút không tiện.
Minh Phong trong lòng thầm cười trộm vài tiếng, làm bộ như thực quan tâm nói: “A, Liễu, ngươi bị thương sao? Bộ dáng đi đường sao là là vậy?"
Liễu cứng người, cái đầu trơn bóng lập tức toát một tầng mồ hôi: “Không, không có a, ta không có bị thương a. Nga, đâu có quái."
“Nga, không có việc gì là tốt rồi, ta còn tưởng ngươi bị Nha ăn xong thì hành động không tiện. Liễu thật lợi hại a, ta cùng bầu bạn làm xong lần đầu tiên thì suốt vài ngày cũng không thể động nổi."
Hô—— Minh Phong thề, cậu khẳng định mình nhìn thấy đỉnh đầu Liễu bốc hơi nước. Không biết hiện giờ bỏ trứng gà lên có chín không. Có vẻ đỉnh đầu tộc nhân ngõa đạt khá bằng phẳng a, đáng tiếc hiện giờ không có trứng gà, nếu không có thể thử xem. Đáng tiếc!
Nha ở bên cạnh trừng mắt lườm Minh Phong, nó đã sớm không vừa mắt người cao to này, tuy lần này đã giúp mình đại ân, nhưng chính là nhìn thế nào cũng không vừa mắt a. Quả nhiên, thế giới này có người vừa gặp đã là oan gia. (Linh: thiết, rõ ràng là ngươi thích ăn dấm chua thì có—— Nha trừng mắt, Linh bị đá bay)
Thật cẩn thận đỡ Liễu ngồi xuống bên cạnh, Nha tâm không cam tình không nguyện tiêu sái đi tới trước mặt Minh Phong, thực trịnh trọng nói: “Cám ơn."
Biểu tình trên mặt Minh Phong thực sáng lạn: “Không cần khách khí."
Tuy ngoài miệng nói vậy, chính là biểu tình sung sướng, cái đuôi sắp vểnh lên trời làm Nha nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên cảm thấy móng vuốt thực ngứa.
“Ách, hoan nghênh các ngươi lại đây chơi." Thấy tình tự Nha, Minh Phong vội lảng sang chuyện khác, móng vuốt của Nha rất sắc bén, trẻ tuổi nhưng thân thủ nổi tiếng lợi hại, bình thường chơi đùa một chút thì được, nhưng động thủ thì miễn đi.
Ai ngờ, vừa lãng sang chuyện khác lại đụng trúng ngay hòng súng, Liễu thở phì phì nói: “Ngươi hay quá hén. Cư nhiên vô thanh vô tức dọn ra ngoài, lại còn tự mình đi tìm trùng thú, thật quá đáng."
“Cũng rất gần mà, cách có vài bước, đâu cần gióng trống khua chiêng. Ta cũng định nói cho ngươi biết, chính là hôm qua không phải ngươi có hoạt động sao, ta sợ ảnh hưởng tâm tình của ngươi." Minh Phong phúc hắc lại chuyển đề tài tới chuyện hôm qua của hai tiểu tử này.
Cậu vừa nói vậy, Liễu quả nhiên lại bị dời sự chú ý, lại bắt đầu không được tự nhiên.
Nha bất đắc dĩ nhìn bầu bạn nhà mình bị xoay mòng mòng, chính là một chút phát giác cũng không có. Thật sự hết chỗ nói rồi, tuyệt đối không phải Liễu quá ngốc, mà là người cao to này quá giảo hoạt, ân, tuyệt đối là vậy!
Mắt thấy Liễu chịu không được, Nha đành tự mình xuất trận: “Chúng ta muốn đi tìm trùng thú với ngươi." Lời nói trảm đinh chặt sắt, hoàn toàn không có chút hòa hoãn nào.
Liễu phản ứng, liên tục gật đầu: “Ân, chúng ta nhất định phải đi. Ngươi phản đối cũng vô dụng."
Suýt chút nữa lại bị Minh Phong làm rối, may mắn có Nha ở. Liễu lần đầu tiên có mặt Minh Phong ở đó mà dùng ánh mắt lấp lánh đầy sùng bái nhìn Nha, lập tức làm Nha say mê quên mất mình họ gì. (Reader: hình như chúng nó không có họ—— Author chột dạ nhìn trời: phải không, ha hả, cái kia, cái kia không phải trọng điểm, không phải trọng điểm…)
“Ta cũng đâu phản đối a." Minh Phong vô tội nhìn hai tiểu tử: “Ta lúc nào nói phản đối. Nói đến hiểu biết về trùng thú, ta đâu được lợi hại bằng các ngươi, có các ngươi đi cùng ta chính là cầu còn không được."
Liễu choáng váng, vốn chuẩn bị một đống lời lẽ đanh thép lập tức nghẹn cứng trong bụng.
Nha lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi—— người cao to này khẳng định biết không thể thuyết phục được chúng nó nên mới đồng ý nhanh như vậy, nhân loại giảo hoạt!
Nha đoán đúng, Minh Phong quả thật biết rõ điểm này mới đồng ý. Nghĩ lại, hành động của chúng nó nhất định đã được sự đồng ý của lão tộc trưởng, đến lúc đó cho dù gặp được trùng thú, Minh Phong tự tin mình có thể gạt ngõa đạt tộc ra, không làm liên lụy đến chúng nó. Hơn nữa, thời gian ở chung dài như vậy, cậu cũng hiểu được bản chất cố chấp của chúng nó, dù sao thuyết phục không được, mình lại thật sự thiếu một người dẫn đường, vậy cứ để Liễu với Nha hỗ trợ đi.
Nha thì khỏi nói, ngay cả Liễu đơn thuần cũng là cao thủ trẻ tuổi tư chất xuất sắc. Cậu vốn muốn tìm trùng thú để cởi bỏ bí mật chứ không phải khai chiến. Nghĩ lại, con nghê kia biết rõ nhân loại thân cô thế cô còn đưa bí mật cho trùng thú bảo tồn, chứng minh hẳn không cần dùng lực mà phải dùng trí.
“Bất quá." Thần sắc vui cười trên mặt Minh Phong chợt tắt: “Nếu tìm được trùng thú, các ngươi phải nghe ta, ta bảo rời đi các ngươi nhất định phải đi." Lời này cậu nói vô cùng trịnh trọng, hù dọa Liễu vốn thuần khiết ngây ngốc gật đầu, sau đó phản ứng muốn cãi lại, Nha vội che miệng nó: “Nghe cậu ta, đừng quên tộc trưởng gia gia đã nói gì. Hơn nữa, chúng ta quả thực không thông minh bằng cậu ta." Câu nói cuối cùng, Nha thật sự không cam tâm tình nguyện nói chút nào, nhất là lúc nhìn thấy biểu tình đắc ý của Minh Phong khi nghe nó nói vậy, Nha trong lòng lại ấm ức không thôi.
Ước định ngày mai ba người sẽ xuất phát tìm kiếm, Nha liền lôi kéo Liễu đang lưu luyến không rời rời đi. Sơn động trống rỗng chỉ còn lại một mình Minh Phong.
“Phong Hổ, Bội La, ta nhất định sẽ trở về. Ta thật sự rất nhớ các ngươi."
Lẳng lặng ngây người một chốc, Minh Phong vỗ vỗ gò má mấy ngày nay ngày càng gầy gò hơn của mình để lấy lại tinh thần, ngồi xếp bằng, bắt đầu luyện công.
…
Phong Hổ đến gần dòng suối nhỏ, tát nước tẩy rửa mồ hôi, bùn đất cùng vết máu do tu hành gian hồ mà ra.
Nước suối lạnh như băng xối qua cơ thể nóng rực.
Y đột nhiên nhớ tới, lần trước sau khi đoàn người bọn họ đi săn xong, Minh Phong cùng y đã trốn tới nơi này. Sau đó, chính tại dòng suối nhỏ này, bọn họ——
Cơ thể dần dần nóng rực lên, Phong Hổ nhớ tới biểu tình quyến rũ động lòng người của Minh Phong ngày đó, thân hình khiêu gợi cùng tiếng rên rỉ mê người. Bàn tay to vô thức nắm lấy gắng gượng của mình, bắt đầu cao thấp vỗ về chơi đùa.
Y nhớ tới cảm giác mềm mại, ướt át của hai cánh môi mỏng như cánh hoa của Minh Phong, nhớ tời lúc cậu liếm cự đại của mình, từ phía trên nhìn xuống, vẻ mặt Minh Phong vẫn nhàn nhạt, nhưng nó lại càng kích thích dục niệm của y, làm y lại càng trướng lớn hơn nữa. Sau đó, Minh Phong chịu không nổi phun phân ra của y ra, thì thào oán giận y quá lớn. Mỗi lần như vậy, y lại chịu không được đẩy ngã cậu xuống, trực tiếp vọt sâu vào nơi ấm áp, mềm mại, mất hồn của Minh Phong. Trong đầu không còn gì nữa, chỉ theo bản năng bắt đầu mạnh mẽ trừu sáp, theo bản năng mà âu yếm thân hình thon dài, rắn chắc của cậu, theo bản năng an ủi gắng gượng xinh đẹp, thanh tú hệt như bản thân cậu.
Ngày đó Minh Phong đưa lưng về phía y, nửa người trên dựa vào tảng đá lớn, y không thể ý tới phản ứng của cậu chỉ vội vàng vọt vào, loại cảm giác thỏa thuê tràn trề đó làm y hiện giờ nhớ tới vẫn còn nóng bừng cả người.
Còn có một lần, Minh Phong chủ động leo lên người y, chậm rãi liếm mút từng tấc mẫn cảm trên người y, không ngừng khiêu khích, nhưng lại không cho phép y động thủ. Nga, có trời mới biết y phải nhẫn nhịn cỡ nào, lúc ấy y chỉ muốn lập tức đè Minh Phong xuống. Kế tiếp, ngón tay Minh Phong đưa xuống góc độ y không nhìn thấy, chính là nghe thấy âm thanh mất hồn của cậu, y liền biết Minh Phong đang làm gì, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh kia, loại tưởng tượng đó làm y suýt chút nữa đã phát điên, ngay lúc y sắp nhịn không được thì cậu bắt đầu nâng thắt lưng nhỏ gầy của mình lên, cự đại của y liền đỉnh vào cửa huyệt của cậu, xúc cảm mềm mại kia, đến vây giờ vẫn còn mới mẻ trước mắt.
Minh Phong ngồi xuống, nhưng chỉ mới được một nửa lại thống khổ dừng lại. Trời ạ, cậu muốn tra tấn y sao? Y rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, một phen nắm lấy thắt lưng Minh Phong, trực tiếp đẩy mạnh lên, cả gắng gượng trực tiếp tiến vào dũng đạo nhỏ hẹp, tiếp đó y một lần nữa mất lí trí, lúc tỉnh táo lại Minh Phong đã mất đi ý thức.
——
Nghĩ tới hình ảnh trước kia của mình cùng Minh Phong, động tác vỗ về cự đại của Phong Hổ càng thô bạo hơn, chỉ chốc lát sau, sau một tiếng gầm nhẹ, chất lỏng trắng đục bắn ra theo nước suối chảy đi mất.
Khoái cảm qua đi, trống rỗng thật lớn càng quét tâm linh Phong Hổ.
Y khom thắt lưng, tay chống lên đám đá vụn trong lòng suối.
“Minh Phong, ta rất nhớ ngươi."
Âm thanh thì thào bị gió đêm tản mác trong bóng đêm.
Hoàn Chương 28.
Tác giả :
Linh Thệ