Xuyên Qua Hoang Dã
Chương 12: H thận nhập
*****
Một phen kéo bỏ mảnh da thú quấn bên hông, đồng thời cũng không quên da thú trên người Minh Phong. Hai người cứ vậy trần trụi áp vào nhau, thân hình trắng nõn cùng ngăm đen tạo thành sắc thái đối lập, cảm giác da thịt bóng loáng tiếp xúc làm nam tính kiêu ngạo của Phong Hổ lập tức gắng gượng dựng lên, phần đỉnh không thể kiềm chế nhẹ nhàng đụng vào phần giữa hai chân Minh Phong.
Minh Phong ngẩng đầu, áp bên tai Phong Hổ thì thầm.
“Nếu ngươi không mau một chút, nói không chừng bọn Lạc Âu hết ngây ngốc sẽ chạy tới đây, ngươi lại không làm được. Ha hả——"
Cánh môi bướng bỉnh bị trừng phạt, gặm cắn, liếm mút đến sưng đỏ.
Nam tính kiêu ngạo bị vội vàng thô lỗ chơi đùa, bàn tay thô ráp khó tránh mang tới chút đau đớn, chính là lại có càng nhiều khoái cảm ập tới hơn. Môi lưỡi Phong Hổ một đường đi xuống, đi tới vật gắng gượng cũng tuấn tú như chính Minh Phong, ngậm vào miệng.
“A ha, ân—— a——"
Khoái cảm không ngừng dâng trào từ bộ vị giữa hai chân tiến tới tay chân, hai tay Minh Phong luồn vào mái tóc đen của Phong Hổ, ấn đầu y xuống, làm chính mình càng tiến vào sâu hơn.
Phong Hổ ngậm lấy cậu, liếm mút, một bàn tay tiến vào khoang miệng cậu càn quấy, kéo ra một sợi chỉ bạc ai muội. Tách đôi chân thon dài, đưa tay tới nơi mất hồn ở phía sau. Ngón tay đã được thấm ướt nước bọt nhẹ nhàng vuốt ve xung quanh, cảm giác nơi mẫn cảm của Minh Phong co rút không ngừng.
Minh Phong chỉ cảm thấy khoang miệng ẩm ướt của Phong Hổ vây chặt lấy mình, khoái cảm chất chồng làm cậu muốn hét lên. Ngón tay thô to tác quái lặng lẽ tiến vào bên trong cơ thể, không đau, chỉ có một cảm giác quái dị.
Một ngón, hai ngón, ba ngón vội vàng tiến vào bên trong, rõ ràng chủ nhân của chúng đã chờ không kịp nhưng lại không muốn tổn thương người dưới thân—— sau đó Minh Phong cảm giác khoang miệng ấm áp rời đi, một bàn tay thô to có đầy vết chai thay thế, linh hoạt an ủi, thỉnh thoảng vuốt nhẹ lổ nhỏ vài cái, đầu ngón tay thô ráp như vải thô mỗi lần mơn trớn lại làm người ta có khoái cảm rùng mình.
Lúc cao trào bao phủ Minh Phong, ba ngón tay phía sau lặng lẽ rời đi, một thứ gì đó càng thô to hơn nhân cơ hội tiến vào.
“Ngô—— ân——"
Dũng đạo chưa từng tiếp nhận làm sao chịu nỗi gắng gượng thật lớn như vậy, chỉ mới đẩy vào một cái, thống khổ lập tức che kín khoái cảm, Minh Phong theo bản năng muốn đẩy nam nhân đang xâm nhập chính mình.
Chính là nghe được một tiếng xin lỗi, cùng lúc đó nam nhân trên người kiên định xâm lấn.
Hậu huyệt theo bản năng siết chặt, vốn đã chặt lại càng chặt hơn làm đối phương bị siết chặt hơn nữa, cố định ở đó tiến lùi đều không được.
“Trời ạ!" Phong Hổ thống khổ rên rỉ, hiện giờ y đã muốn mất đi lí trí, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất là xuyên xỏ qua cơ thể xinh đẹp dưới thân, chính là kiêu ngạo bị siết thật chặt, không thể nào di chuyển được.
Thao bản năng đưa tay an ủi nam tính kiêu ngạo của Minh Phong vì đau đớn mà uể oải, lúc đối phương rốt cuộc dần dần thả lỏng vì khoái cảm thì đẩy mạnh tới trước.
“A——"
Hét thảm một tiếng, cơ thể Minh Phong vì đau đớn mà ưỡn cong, Phong Hổ rốt cuộc hoàn toàn tiến vào dũng đạo nhỏ hẹp, dũng đạo vốn khô khốc được máu tươi bôi trơn, làm Phong Hổ có thể bắt đầu chuyển động, mỗi lần đều đâm tới nơi sâu nhất, sau đó khẩn cấp rút lui rồi lại dùng sức thẳng tiến.
Gắng gượng của Minh Phong vốn vừa ngẩng lên lại một lần nữa uể oải, tất cả tinh thần đều tập trung vào bộ vị bị hung hăng xâm phạm phía sau.
“Ân——" Rốt cuộc, trong một lần Phong Hổ va chạm vào điểm sâu bên trong, một trận tê dại đột nhiên ập tới làm Minh Phong không hề chuẩn bị nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.
Tuy đã mất đi lí trí nhưng âm thanh kìm không được của Minh Phong vẫn truyền vào tai Phong Hổ, theo bản năng y lại tiếp tục đâm tới nơi đó, một lần nữa như nguyện nghe được tiếng rên rỉ ngọt ngào cùng cảm giác tuyệt với khi dũng đạo mềm mại co rút lại.
Nâng đôi chân dài của Minh Phong gác lên vai, Phong Hổ rút ra hoàn toàn rồi lại mạnh mẽ tiến vào——
“A ân—— cáp—— đừng——" Cảm giác chỗ sâu trong cơ thể bị khai phá truyền tới khoái cảm làm người ta sợ hãi——
“Ân, a—— ngô——"
Minh Phong rốt cuộc đón nhận luồng khoái cảm truyền tới từ phía sau, cậu không chút che dấu lớn tiếng kêu lên, làm Phong Hổ bị kích thích lại càng điên cuồng hơn.
“Ân cáp, a—— cáp—— mau, chính là nơi đó, ân—— a a——"
Gắng gượng phía trước tự động gượng dậy, lúc khoái cảm dâng lên tới cực hạn Minh Phong đạt tới cao trào.
Mà Phong Hổ, lúc dũng đạo mãnh liệt co rút kêu rên một tiếng, rốt cuộc phóng ra mầm móng của chính mình.
Minh Phong sau khi bắn ra hai lần liên tục đã mệt mỏi tới mức không mở mắt nỗi, thầm nghĩ muốn hảo hảo ngủ một giấc.
Chính là Phong Hổ ăn biết vị không dễ dàng rời bỏ. Kiên quyết khổng lồ căn bản chưa kịp ra ngoài đã cứng lại, hai người vẫn đang trong tư thế tương liên, lúc Minh Phong vừa hét lên Phong Hổ đưa tay lật người cậu lại, làm cậu quỳ trên giường, mông nhếch lên cao cao, tiếp tục trừu sáp.
“A a, từ bỏ, ta từ bỏ—— a ha——" Minh Phong mệt muốn chết thì thào cầu xin, chính là khoái cảm tới tận xương không ngừng truyền tới từ nơi quái vật thật lớn kia liên tục trừu sáp, kiên quyết không buông tha cho cậu ngủ.
Cứ như vậy cả buổi tối, Minh Phong bị lăn qua lộn lại gây sức ép không biết bao nhiêu lần, sau đó thực sự không chịu nổi hôn mê bất tỉnh mới có thể thực sự được nghỉ ngơi.
“Ân——" Minh Phong vừa tỉnh lại liền có cảm giác cơ thể mình giống như bị lăng trì, không có nơi nào không đau, nhất là bộ vị phía sau…
Mở to mắt nhưng không có cách nào đứng dậy, đành phải quay đầu, phát hiện trong phòng chỉ có một mình mình. Đang suy nghĩ có nên miễn cưỡng ngồi dậy hay không thì cửa truyền tới tiếng vang.
Nhìn qua, Phong Hổ bưng một bát đá tiến vào.
Vừa vào liền nhìn thấy ánh mắt trong trẻo của Minh Phong không hề chớp mắt nhìn mình, Phong Hổ vội chạy tới bên giường, đỡ cậu ngồi dậy, ôm vào lòng.
“Thế nào? Còn đau không?"
Hé miệng mới phát hiện cổ họng mình đau rát: “Nước."
“Nga." Phong Hổ vội rót chút nước cho cậu.
Uống hai ngụm nước để cổ họng khô khốc tốt hơn một chút.
“Ta ngủ bao lâu rồi?"
“Một ngày."
“Hoàn hảo a, ngươi làm gì cứ như ta sắp chết vậy."
“Thực xin lỗi, ta không khống chế được mình."
Đưa tay bưng bát đá Phong Hổ đang cầm uống vài ngụm canh thịt, có chút thỏa mãn dạ dày đang đói khát của mình, lúc này Minh Phong mới có khí lực mở miệng. Đã trải qua một hồi tình ái làm người ta lâm vào tình trạng kiệt sức lại còn một ngày không ăn gì, cậu thực sự đói muốn chết.
“Tình huống đó là nam nhân đều mất khống chế đi, hơn nữa, cũng không phải ngày đầu tiên nhận thức ngươi, từ lần đầu chúng ta gặp nhau ngươi đã không thế khống chế được mình. Hơn nữa, tuy lúc đầu có chút đau, chính là sau đó ta cũng được hưởng thụ a. Nói thật, thực thoải mái."
Đối mặt với bầu bạn, Minh Phong thực thản nhiên nói ra cảm thụ của mình.
Người đối diện nửa ngày không nói tiếng nào, Minh Phong ngẩng đầu nhìn thử, mới nhấc đầu đã bị che kín đôi môi.
Người này không phải lại muốn nữa đi? Thêm lần nữa xương cốt của cậu sẽ nát vụn mất a——
“Không được, cơ thể ngươi chịu không nổi." Phong Hổ áp trán mình lên trán Minh Phong, cố gắng bình phục tình tự nôn nao trong cơ thể: “Bất quá, chờ ngươi khỏe rồi phải bồi thường ta."
Nhìn gương mặt không hề che dấu dục vọng của Phong Hổ, Minh Phong nhẹ nhàng phun ta một từ ‘hảo’. Trong lòng suy nghĩ có nên liên hệ Bội La chế tạo một ít thuốc bôi trơn, lúc mới tiến vào thực sự đau quá a. Thật là, không có việc gì vừa dài vừa lớn như vậy làm chi a!
Phong Hổ ôm Minh Phong ngồi lên đùi mình, Minh Phong thầm tưởng tượng bộ dáng một thước tám của mình như một đứa nhóc ngồi trên đùi Phong Hổ, khóe miệng co rút: “Làm gì mà cứ ôm ta mãi a."
Phong Hổ ôm chặt thắt lưng Minh Phong, vùi đầu vào cổ cậu: “Còn nhớ rõ những lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Mỗi lần, mỗi lần ngươi đều biến mất trước mặt ta. Vì thế hiện giờ bắt được ngươi, ta muốn ôm ngươi vào ngực mình, gần thêm một chút, lâu thêm một chút. Kì thật…" Âm thanh từ nhu hòa trở nên ngoan lệ: “Nếu có thể ta muốn ăn cả máu thịt ngươi vào bụng, như vậy ngươi không còn khả năng rời khỏi ta nửa."
Lời nói huyết tinh như vậy lại làm sắc mặt Minh Phong trở nên nhu hòa hơn, tay cậu choàng qua ôm lấy cổ người đang tựa vào cổ mình, đầu dựa vào vai Phong Hổ, cùng đầu y cọ cọ: “Ngu ngốc."
Hai người chìm đắm trong không khí an tường này hồi lâu, thẳng đến khi bụng Minh Phong phát ra âm thanh kháng nghị.
Phong Hổ lập tức tỉnh táo, luống cuống cầm lấy một khối thịt nướng, dùng đấu khí hâm nóng lại phần thịt đã có chút nguội lạnh: “Ăn chút đi, tuy không ngon như ngươi làm. Bất quá phải lấp đầy bụng đã."
Quả thực không ngon như Minh Phong làm, nhưng so với thức ăn địa cầu đã ngon hơn nhiều. Ngân hà 4000 năm đã không còn nhiều thực vật tự nhiên, cơ bản đều là hợp thành nhân tạo, tuy bề ngoài giống như nơi này nhưng lại kém như trời với đất. Cho dù là món thịt nướng đơn giản còn ngon hơn thức ăn Minh Phong tỉ mỉ làm ở địa cầu. Vì thế Minh Phong ăn thật ngon miệng, Phong Hổ thấy vậy lại nghĩ mình làm Minh Phong đói bụng như vậy, lại càng thêm áy náy.
“Bọn Lạc Âu tới lúc nào?"
Gương mặt Phong Hổ lộ ra nụ cười gian tà: “Bị ngươi đoán trúng rồi, lúc chúng ta làm được một nửa thì bọn họ xông vào, vì hoàn cảnh không tiện nên đã rời đi."
Khẽ lộ ra nụ cười, Minh Phong đắc ý nói: “Xem đi, ta nói đúng rồi. Nếu động tác ngươi chậm một chút có thể lại bị đánh gảy."
“Khụ khụ, ngươi nên đổi cách xưng hô đi, gọi bọn họ là phụ thân cùng ba ba."
Nơi này không có nghi thức kết hôn, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ liền biểu thị bọn họ kết thành bầu bạn. Mọi người nơi này, tình cảm rất kiên định.
Minh Phong biết mình cũng nên sửa miệng: “Vậy phụ thân cùng ba ba nói thế nào?"
Phong Hổ hài lòng nghe Minh Phong nói ra hai danh từ kia, hận không thể nghe thêm vài lần. Cúi đầu hôn nhẹ đôi môi đỏ mọng của Minh Phong, sau đó mới mở miệng giải thích.
“Bọn họ định phổ biến những điều chúng ta nói, trước tiên chỉ áp dụng trong bộ lạc này, nếu có hiệu quả mới phổ biến tới các bộ lạc khác. Tin rằng nếu những điều này được phổ biến, thực lực nhân loại chúng ta sau này hẳn sẽ được đề cao rất nhiều, lần triều cường sau sẽ có nhiều tộc nhân có cơ hội sống sót hơn. Cám ơn ngươi, Minh Phong."
“Có gì phải cám ơn, ta chỉ làm những việc mình có thể." Cậu là nam nhân, một nam nhân có năng lực, có trách nhiệm đối với bộ lạc của mình.
Lời nói hợp tình hợp lí làm những lời cảm kích Phong Hổ định nói nghẹn lại.
“Nói rất đúng, Phong Hổ, Minh Phong là một nam nhân chỉ làm những điều mình cần làm." Lúc nói chuyện, Phong Báo cùng Lạc Âu tiến vào phòng.
“Bất quá, Minh Phong, lần này ngươi thực sự đã cống hiến rất lớn cho bộ lạc, Phong Hổ đại diện Báo tộc cám ơn ngươi là việc nên làm."
“Vậy được rồi, ta nhận." Minh Phong không để ý nhún vai.
“Chúng ta tới muốn nói với ngươi, những phương pháp kia ta đã nói với tộc nhân. Về phần nội lực những người trưởng thành trong bộ lạc đã thử qua, quả thực có hiệu quả như ngươi nói, bất quá việc tu luyện nội lực luôn đồng thời kéo theo ma lực hoặc đấu khí vận hạnh, vì để không ảnh hưởng tới sự phát triển của bọn nhỏ nên quyết định phải kết thúc lần bế quan đầu tiên rồi mới học nội công."
Trầm tư một chốc, Minh Phong lúc này mới phát hiện ra một sai lầm, tựa như Lạc Âu nói, người nơi này lúc tu luyện nội lực sẽ kéo theo ma lực hoặc đấu khí, nếu luyện từ nhỏ sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của bọn nhỏ, như vậy có thể mất nhiều hơn được.
“Ân, là ta nghĩ sai rồi." Minh Phong thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình.
“Lần này tới là nói với các ngươi, hai ngày sau nhóm người trẻ tuổi trong bộ lạc sẽ ra ngoài săn bắn, thuận tiện huấn luyện. Phong Hổ, ngươi cần đi huấn luyện." Phong Báo nói mục đích mình tới lần này.
“Ta cũng phải đi." Minh Phong không hề suy nghĩ mở miệng.
“Nga…" Lạc Âu hư hỏng nhìn chằm chằm bộ vị bị thương nặng nhất của Minh Phong: “Ngươi muốn đi cũng không phải không được, chính là lúc đó liệu có kịp khỏe lại không a?"
Minh Phong bị trêu đùa đỏ bừng mặt, trước mặt người khác vẫn không thể thản nhiên như đối với Phong Hổ, bị nói vậy vẫn rất xấu hổ.
“Yên tâm, ngươi khỏe vậy ta cũng sẽ tốt thôi." Thân hình Phong Báo cùng Phong Hổ không sai biệt lắm, cậu không tin tình huống của Lạc Âu tốt hơn mình bao nhiêu.
Sau khi Phong Báo cùng Lạc Âu rời đi, Minh Phong thực rầu rĩ không biết làm thế nào để miệng vết thương lành hẳn trong vòng hai ngày.
Nói đùa chắc, nếu miệng vết thương không tốt Phong Hổ tuyệt đối sẽ không cho cậu đi săn, hơn nữa nếu trên người bị thương thì đi theo làm gì, cản trở sao?
Ân, hình như lần trước Bội La bỏ không ít dược phẩm vào túi không gian, mình vẫn chưa chỉnh lí lại, không biết có dược nào dùng được cho phương diện này không. Với cá tính của Bội La thì rất có thể, Minh Phong khẳng định.
Túi không gian đã được chỉnh lí, được phân thành những khu vực khác biệt. Trong khu dược phẩm, Minh Phong ngoài ý muốn phát hiện có rất nhiều dược vật mài thành bột được gói trong lá cây, bên trên dán tờ giấy ghi cách điều phối, ngay cả thời hạn sử dụng cũng có ghi. May mắn đặt trong túi không gian, thời gian bị ngưng đọng. Đúng là cẩn thận thái quá mà!
Tỉ mỉ tìm kiếm một phen, quả thực tìm được, thuốc bôi trơn cùng thuốc bôi sau khi làm xong đều có đủ. Sao hai ngày trước mình không nghĩ tới cơ chứ? Minh Phong thực hối hận.
“Phong Hổ, tìm hai cái bát tới, một cái lớn một cái nhỏ."
Chờ Phong Hổ mang bát tới, Minh Phong trút thuốc bôi trơn vào bát nhỏ, thuốc chữa thương vào bát lớn.
“Nga, thứ này là thuốc bôi trơn, lúc bắt đầu ngươi bôi nó—— vào nơi đó của ta thì không dễ bị thương, còn đây là thuốc chữa thương, sau khi bị thương có thể bôi vào, không xuất huyết còn có thể tiêu thũng."
Giải thích xong, Minh Phong đỏ mặt. Dù thẳng thắn thế nào, nói những lời như vậy cũng không thể không đỏ mặt a.
Phong Hổ hiển nhiên bị bộ dáng ‘thẹn thùng’ của Minh Phong mê mẩn tâm thần, không hề hỏi dược vật lấy ở đâu, chỉ tiếp nhận nó và nhớ kĩ cách dùng. Sau đó cười ngây ngô với Minh Phong đang đỏ mặt.
“Muốn ta giúp ngươi bôi dược không?" Phong Hổ rất háo hức muốn thử dược.
Liếc mắt, Minh Phong không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Để y bôi?! Với chút tự chủ bé xíu kia? Vậy mình chắc chắn không thể tham gia lần săn bắn này. Đuổi Phong Hổ ra ngoài canh cửa, Minh Phong kéo tấm da thú trên người xuống, nửa quỳ nửa nằm, ngón tay quết dược đưa ra phía sau.
Cho dù đã qua một ngày, hậu huyệt bị tàn phá thỏa thuê vẫn còn bỏng rát, cố nén không phát ra tiếng—— thật sự sợ mình phát ra âm thanh lại kéo con dã thú đang đứng ngoài cửa vào.
Đổ một thân mồ hôi, rốt cuộc cũng bôi xong dược. Đúng là dược tốt, vừa bôi vào vết thương lập tức mát lạnh, đau đớn giảm bớt vài phần, Minh Phong không khỏi sinh ra vài phần cảm kích với Bội La.
Hai ngày thời gian nhanh chóng trôi qua, Minh Phong thần thanh khí sảng xuất hiện trong đội ngũ tham gia săn bắn.
“Ngươi thật sự tốt rồi sao?!" Không thể nào, lúc trước lần đầu tiên mình phải nằm suốt năm sáu ngày mới khỏe hẳn a, chẳng lẽ phương diện này đứa con nhà mình có vấn đề? Ánh mắt không khỏi chuyển tới bộ vị mấu chốt trên người đứa con——
“Ba ba?" Phong Hổ bó tay nhìn biểu tình là lạ của ba ba mình, hẳn lại suy nghĩ chuyện gì kì quái đây.
“Ân? Nga, không có gì, các ngươi mau xuất phát đi. Ta đi đây." Phải nhanh chóng nói chuyện này cho Phong Báo, nếu không có tôn tử bế thì sao bây giờ?
Hoàn Chương 12.
Tác giả :
Linh Thệ