Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình
Chương 89: Cố Tam Trở Thành Đại Học Sĩ
(Đầu năm đăng chương mới, chúc các bạn đọc giả thích đọc truyện của Ni một năm mới an khang hạnh phúc, làm việc mọi chuyện đều thuận lợi. Phát lộc phát tài, và nhất là có được sức khoẻ tốt.
Mong mọi người vẫn luôn nhớ ta, luôn thích ta và ủng hộ ta.
Yêu các bạn!
P/s: chương này dành tặng cho những bạn tết này không có về quê. Nếu có thời gian ta sẽ cố gắng viết tiếp và đăng lên cho các bạn.)
Một tháng sau!
Hôm nay sau khi thượng triều vừa xong, hoàng đế liền ban ra hai thánh chỉ. Thứ nhất hoàng đế sẽ ban phát cho mỗi huyện thành thôn trấn một món đồ, đó chính là cái chong chóng nước, là loại chong chóng có thể mang nước về cho đồng ruộng khi hạn hán. Đồng thời cũng sẽ cho người đi đến từng huyện thành để hướng dẫn cho dân chúng cách sử dụng và chế tạo loại chong chóng thần kỳ này.
Thánh chỉ thứ hai. Nước Đại Tề may mắn được ông trời chiếu cố nên đã tìm được một giống lương thực hoàn toàn mới, loại lương thực mới này có thể ăn no chống đói, mà quan trọng nhất là có thể trồng trên đất khô, trên ruộng cạn. Và lần này hoàng đế sẽ phân phát giống lương thực này cho toàn bộ dân chúng của nước Đại Tề. Ngoài ra còn có công văn hướng dẫn cách trồng loại lương thực này thật tường tận cho dân chúng. Loại lương thực này có tên là khoai lang.
Hai cái chiếu chỉ vừa ra, tất cả dân chúng trên nước đại tề liền ầm ầm chấn động. Nhất là ở những thôn trấn cách rất xa kinh thành. Bởi vì hoàng đế muốn giống lương thực này được trao đến tận tay cho dân chúng nên trước khi đưa ra chiếu cáo ông đã cho người âm thầm vận chuyển lương thực đi đến những thôn trấn xa xôi kia. Vì vậy khi chiếu thư vừa ban, những người dân ở chỗ xa xôi kia cũng đồng thời nhận được giống lương thực mới là khoai lang này.
Mà những người dân nghèo ở nơi xa xôi kia sau khi nhận được giống khoai lang, và đã xác nhận được cái thứ bùn đất này có thể ăn và có thể trồng được thì mừng rỡ. Cả ngàn vạn người cứ như vậy vừa mừng vừa khóc mà quỳ mạnh xuống đất hướng về phía kinh thành mà vái lạy. Đối với thường dân bọn họ, mỗi ngày được ăn no đó chính là hạnh phúc.
Mà vì lần cống hiến này của Cố Tam, nên niên hiệu của hoàng đế đã được lưu truyền vào sử sách, trở thành một trong những vị vua anh minh, ái quốc yêu dân.
Trở lại, sau khi hai chiếu thư vừa ra, hoàng đế lại một lần nữa ban ra một chiếu chỉ mới. Đó chính là tuyên dương vị quan tứ phẩm Cố Tam Sinh. Trong chiếu chỉ hoàng đế viết, ông thay mặt toàn dân Đại Tề tạ ơn Cố Tam Sinh đã có công trong việc hiến dâng loại lương thực mới cho đất nước, đồng thời cũng tuyên dương việc Cố Tam đã phát minh ra được cái chong chóng nước thần kỳ ra. Vì Cố Tam đã lập hai đại kỳ công, cho nên hoàng đế phá lệ ban thưởng cho Cố Tam. Thứ nhất, Cố Tam sẽ được thăng trực tiếp lên ba cấp bậc, sẽ chính thức trở thành nhất phẩm mệnh quan triều đình. Cũng đồng thời ban cho chức vị Đại Học Sĩ cho Cố Tam. Từ nay về sau Cố Tam sẽ đảm nhận công việc dạy học cho tất cả các hoàng tôn quý tộc ở kinh thành này. Sẽ có quyền xét thưởng ban cấp bậc và chức vụ cho những sĩ tử và những mệnh quan dưới tứ cấp.
Chiếu chỉ vừa ra, toàn bộ kinh thành liền ào ào nổi sóng. Còn náo nhiệt hơn khi hoàng đế ban bố hai chiếu chỉ lần trước. Phải biết lần ban chiếu thư này chính là trực tiếp có ảnh hưởng tới toàn bộ hoàng thân quý tộc trong nước đại tề này.
Cố Tam chỉ trong một tháng đã được thăng cấp cao bằng ngang với Lỗ thừa tướng, nhận được sự tin cậy của hoàng thượng. Phải biết rằng cái chức đại học sĩ không là gì, nhưng cái quyền hạn mà hoàng thượng ban cho Cố Tam lại cực kỳ trọng đại. Được quyền xét thưởng, được quyền ban bố cấp bậc và chức vụ cho sĩ tử? Điều đó có nghĩa từ nay về sau ai muốn thăng quan tiến chức điều phải thông qua sự đồng ý của Cố Tam! Có nghĩa từ nay về sau các sĩ tử thi đình thi hội muốn nhận được chức vụ gì đều hoàn toàn một tay Cố Tam ban bổ?
Vì cái chiếu chỉ này, hầu như toàn bộ quan viên đại thần điều ào ào nổi sóng. Có người mừng vui, có người ngưỡng mộ, có người tức giận lại có người ghen tỵ. Mà cái tin tức này cũng làm cho Cố Phủ một phen nghiên ngã.
Cố Tam sau khi tiếp thánh chỉ của hoàng thượng thì trầm mặt không nói không rằng, thái độ này tuyệt nhiên không hề có vui mừng như người ta tưởng tượng.
Sau khi tiễn công công về, Cố Tam liền âm trầm nhốt mình trong thư phòng không chịu gặp ai. Hắn đang cực kỳ chán nản.
Từng làm nông dân, đối với hắn cái nguyện vọng khi làm quan là được vì bá tánh mà ra sức. Có thể làm công việc cứu trợ hay giữ một chức vụ tuần tra chẳng hạn. Hiện tại hoàng thượng lại ban cho hắn làm đại học sĩ, làm cái đó thì được gì chứ, mỗi ngày phải tiếp xúc với hoàng thân quốc thích, còn luôn bị họ giả dối nịnh bợ lấy lòng. Cố Tam hiện tại chính là cực kỳ chán nản.
Mà suy nghĩ của Cố Tam không một ai đoán được, ngay cả người luôn giỏi đoán ý là Tử Tình cũng không đoán được. Vì thế, từ hôm nhận được chiếu chỉ tới nay đã gần một tuần, mà Cố Tam ngày nào cũng nhốt mình trong thư phòng không muốn gặp ai.
Chỉ là ở Cố phủ không khí cực kỳ căng thẳng thì bên ngoài lại náo loạn không ngừng. Có không ích quan viên đại thần đến đại điện dâng tấu muốn hoàng đế thu hồi chiếu chỉ vừa ban ra. Họ nói Cố Tam không đủ tư cách để làm đại học sĩ, còn nói Cố Tam không đủ minh mẫn để nhận chức vụ mà hoàng thượng ban cho.
Chỉ là hoàng đế sau khi nghe tấu xong cũng không có phản ứng gì, ông chỉ thản nhiên hỏi lại một câu:
“Đó là quyết định của trẫm, các khanh có ý kiến gì?"
Những quan viên dâng tấu lúc này chỉ có thể á khẩu không nói thành lời. Hoàng thượng đã nói như vậy, bọn họ làm sao có đủ can đảm mà phản đối đây?
Còn những bình dân bá tánh ở kinh thành và lân cận kinh thành sau khi biết được Cố Tam chính là người đã dâng tặng loại giống khoai lang cho bọn họ thì ùa nhau kéo đến trước cửa Cố Phủ quỳ xuống bái lạy tạ ơn, cửa phủ họ không vào được thì đứng ở bên ngoài quỳ lạy. Một ngày có tới hơn trăm người đến lạy tạ ơn.
Nhưng dù bên ngoài ồn ào thế nào, Cố Tam vẫn cứ trầm mặt tự nhốt mình trong phòng kín. Tô thị mấy hôm nay rất lo lắng, cuối cùng bà chỉ có thể để Tử Tình mạnh bạo cho người phá cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, chỉ thấy bộ dạng Cố Tam ngồi ngơ ngác trên ghế. Cả người giống như mất đi sức sống.
Tử Tình bước vào phòng xong nàng liền đóng cửa lại không để người khác vào. Còn nàng thì chầm chậm đi đến trước mặt Cố Tam.
“Cha, có phải cha thất vọng khi hoàng thượng ban chức vị này cho cha?" Tử Tình nghiêm cẩn hỏi.
Cố Tam nhẹ nâng mí mắt, nhìn thấy Tử Tình đến cũng không có vẻ ngạc nhiên. Ông chậm rãi lắc đầu, sau đó là gật đầu.
“Tình Nhi, có phải cha vô dụng lắm không? Nên hoàng thượng mới không tin tưởng cha, mới không ban cho cha một chức vụ đàng hoàn? Đầu tiên là ghi chép ở Hàn Lâm Viện, kế đến, dù cha đã lập được đại công nhưng người lại chỉ ban cho cha một chức vụ hữu danh vô thực. Tình Nhi, có phải cha là người vô năng hay không?"
Tử Tình trầm mặt, xem ra nàng đã hiểu được suy nghĩ của cha nàng rồi. Cũng bởi vì thường xuyên trong phủ có chuyện đại sự gì nàng đều hay tự mình nghĩ ra cách giải quyết, bởi vậy đã làm cho cha mất đi tự tin vốn có của mình. Hiện nay hoàng thượng lại ban cho cha chức đại học sĩ, bên ngoài nhìn vào thì cảm thấy đó là một chức vụ thơm ngon béo bỡ, còn cha nàng thì lại nghĩ tiêu cực rằng bởi vì ông vô năng nên hoàng thượng mới ban cho ông một chức vụ ngồi không hưởng bổng lộc này.
Nghĩ ra được nguyên nhân, Tử Tình liền thở phào một hơi, đồng thời cũng nhắc nhở mình đừng quá thường xuyên đứng ra giải quyết mọi chuyện gì nữa, nếu không sẽ làm cho cha nàng cảm giác rằng ông quá vô năng.
Tử Tình nở nụ cười, sau đó chầm chậm ngồi xuống bên cạnh Cố Tam, vòng tay ôm cánh tay rắn chắc của Cố Tam tựa đầu vào đó. Rồi nàng chậm rãi nói:
“Cha, thì ra cha nghĩ như vậy nên mới… Cha, cha có biết không? So với mọi người cha là người rất tài, nếu không những bằng hữu của cha sẽ không tôn vinh và tin tưởng ở cha. Con biết cha là muốn có một chức vụ hữu dụng để có thể giúp đỡ bình dân bá tánh. Nhưng cha à, cha chỉ có một người, có lòng như thế nào thì sức lực cũng có hạn thôi. Cha cũng chỉ có thể thay bình dân bá tánh ở một nơi, chứ không thể phân thân ra khắp nước đại tề. Mà người xấu thì trên đời nhiều lắm, nếu cha ở chỗ này trị được người xấu thì người xấu ở chỗ khác không có cha họ lại tiếp tục hoành hành. Cha, cha chỉ mới nghĩ sơ qua về chức vụ mà hoàng thượng ban cho cha thôi phải không? Chớ nếu không tại sao cha không nhìn được ẩn ý mà hoàng thượng giấu trong đó. “
Tử Tình nói tới đây thì nhấn mạnh hơn:
“Cha, con muốn nói là, hoàng thượng thật sự rất rất tín tưởng cha ( tín nhiệm và tin tưởng), nếu không ngài cũng sẽ không ban cho cha chức vụ này!"
Cố Tam có chút tiêu hoá không kịp lời Tử Tình nói, ông ngơ ngác nhìn Tử Tình, chỉ là trong đôi mắt ảm đạm dường như loé lên tia hi vọng.
Tử Tình thấy cha mình như vậy liền đoán được ông đã động tâm, nàng cũng không kỳ kèo mà liền nói tiếp:
“Cha, cha có nhớ đoạn này không?" Tử Tình hỏi sau đó chầm chậm đọc:
“Nhân chi sơ, Tính bổn thiện.
Tính tương cận ; Tập tương viễn
Cẩu bất giáo, Tính nãi thiên.
Giáo chi đạo, Quí dĩ chuyên :
Tích Mạnh mẫu, Trạch lân xử,
Tử bất học, Đoạn cơ trữ.
Đậu Yên-sơn Hữu nghĩa phương,
Giáo ngũ tử, Danh câu dương.
Dưỡng bất giáo, Phụ chi quá ;
Giáo bất nghiêm, Sư chi đọa.
Tử bất học, Phi sở nghi.
Ấu bất học, Lão hà vi ?
Ngọc bất trác, Bất thành khí,
Nhơn bất học, Bất tri lý.
Vi nhơn tử, Đương thiếu thì,
Thân sư hữu Tập lễ nghi."
Giọng nói non nớt chầm chậm chầm chậm vang ra, một đoạn văn trong tam tự kinh mà bất cứ đứa trẻ nào học chữ cũng phải học thuộc đã được Tử Tình chầm chậm đọc, mỗi câu mỗi chữ đều nhấn mạnh hoặc nhẹ nhàng, giọng điệu chậm rãi. Cũng là một đoạn văn nhưng qua giọng đọc của Tử Tình đã làm cho người nghe sâu sắc cảm nhận được cái đại ý, cái ý nghĩa quan trọng của nó. Cố Tam nghe xong đôi mắt đang ảm đạm giống như cũng dần sáng sủa. Sau đó là đầy kỳ vọng mà nhìn tử Tình. Cố Tam hồi hộp hỏi:
“Tình Nhi, ý của con là…?"
Thấy phản ứng của Cố Tam như vậy Tử Tình liền nở nụ cười, nàng nghiêng thân thể một cái, sau đó là tựa vào lòng ngực của Cố Tam. Vùi mặt vào áo Cố Tam Tử Tình dùng giọng điệu chầm chậm kèm lo lắng nói:
“Cha, cha còn chưa hiểu ý của hoàng thượng sao? Hoàng thượng là muốn lấy cha làm gương, là tin tưởng vào nhân cách và năng lực của cha. Hoàng thượng muốn thông qua cha để đào tạo ra một lớp nhân tài mới. Cha, cha chỉ có một người, cho dù dốc toàn lực cũng không thể nào giúp hết được bình dân bá tánh. Nhưng nếu cha đào tạo ra nhiều người giống như cha, có phải dân chúng ở nước đại tề này đã được hồi sinh lần nữa?
Cha, Hoàng thượng cũng vì suy nghĩ như vậy nên mới ban cho cha chức vụ này. Là người tin tưởng vào cha mới giao cho cha cái quyền hạn lớn này. Chứ nếu người khác, con tin chắc hoàng thượng sẽ không đủ tin tưởng mà giao cho cái quyền hạn lớn lao như thế!"
Tử Tình nói xong liền im lặng chờ đợi phản ứng của Cố Tam. Không để Tử Tình đợi lâu, Cố Tam rất nhanh đã thông suốt.
Cả căn phòng vốn ảm đảm phúc chốc đã bừng bừng sức sống, Cố Tam rất nhanh đã ôm Tử Tình đứng dậy, sau đó sải bước đi thẳng ra ngoài. Đúng vậy, ông đã nghĩ thông rồi, không ngờ hoàng thượng lại tín nhiệm ông như vậy. Nếu đã như vậy ông sẽ không phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng. Ông sẽ cố gắng làm tốt cái chức vụ lớn lao này.
Và từ đó, ở toàn nước Đại Tề bắt đầu ra đời một vị đại học sĩ, cũng chính là người đã đào tạo ra hàng trăm anh tài cho đất nước, tên tuổi của ông cũng được ghi danh vào lịch sử và được truyền thừa đến muôn đời. Có điều cái này là về sau còn hiện tại…
Mong mọi người vẫn luôn nhớ ta, luôn thích ta và ủng hộ ta.
Yêu các bạn!
P/s: chương này dành tặng cho những bạn tết này không có về quê. Nếu có thời gian ta sẽ cố gắng viết tiếp và đăng lên cho các bạn.)
Một tháng sau!
Hôm nay sau khi thượng triều vừa xong, hoàng đế liền ban ra hai thánh chỉ. Thứ nhất hoàng đế sẽ ban phát cho mỗi huyện thành thôn trấn một món đồ, đó chính là cái chong chóng nước, là loại chong chóng có thể mang nước về cho đồng ruộng khi hạn hán. Đồng thời cũng sẽ cho người đi đến từng huyện thành để hướng dẫn cho dân chúng cách sử dụng và chế tạo loại chong chóng thần kỳ này.
Thánh chỉ thứ hai. Nước Đại Tề may mắn được ông trời chiếu cố nên đã tìm được một giống lương thực hoàn toàn mới, loại lương thực mới này có thể ăn no chống đói, mà quan trọng nhất là có thể trồng trên đất khô, trên ruộng cạn. Và lần này hoàng đế sẽ phân phát giống lương thực này cho toàn bộ dân chúng của nước Đại Tề. Ngoài ra còn có công văn hướng dẫn cách trồng loại lương thực này thật tường tận cho dân chúng. Loại lương thực này có tên là khoai lang.
Hai cái chiếu chỉ vừa ra, tất cả dân chúng trên nước đại tề liền ầm ầm chấn động. Nhất là ở những thôn trấn cách rất xa kinh thành. Bởi vì hoàng đế muốn giống lương thực này được trao đến tận tay cho dân chúng nên trước khi đưa ra chiếu cáo ông đã cho người âm thầm vận chuyển lương thực đi đến những thôn trấn xa xôi kia. Vì vậy khi chiếu thư vừa ban, những người dân ở chỗ xa xôi kia cũng đồng thời nhận được giống lương thực mới là khoai lang này.
Mà những người dân nghèo ở nơi xa xôi kia sau khi nhận được giống khoai lang, và đã xác nhận được cái thứ bùn đất này có thể ăn và có thể trồng được thì mừng rỡ. Cả ngàn vạn người cứ như vậy vừa mừng vừa khóc mà quỳ mạnh xuống đất hướng về phía kinh thành mà vái lạy. Đối với thường dân bọn họ, mỗi ngày được ăn no đó chính là hạnh phúc.
Mà vì lần cống hiến này của Cố Tam, nên niên hiệu của hoàng đế đã được lưu truyền vào sử sách, trở thành một trong những vị vua anh minh, ái quốc yêu dân.
Trở lại, sau khi hai chiếu thư vừa ra, hoàng đế lại một lần nữa ban ra một chiếu chỉ mới. Đó chính là tuyên dương vị quan tứ phẩm Cố Tam Sinh. Trong chiếu chỉ hoàng đế viết, ông thay mặt toàn dân Đại Tề tạ ơn Cố Tam Sinh đã có công trong việc hiến dâng loại lương thực mới cho đất nước, đồng thời cũng tuyên dương việc Cố Tam đã phát minh ra được cái chong chóng nước thần kỳ ra. Vì Cố Tam đã lập hai đại kỳ công, cho nên hoàng đế phá lệ ban thưởng cho Cố Tam. Thứ nhất, Cố Tam sẽ được thăng trực tiếp lên ba cấp bậc, sẽ chính thức trở thành nhất phẩm mệnh quan triều đình. Cũng đồng thời ban cho chức vị Đại Học Sĩ cho Cố Tam. Từ nay về sau Cố Tam sẽ đảm nhận công việc dạy học cho tất cả các hoàng tôn quý tộc ở kinh thành này. Sẽ có quyền xét thưởng ban cấp bậc và chức vụ cho những sĩ tử và những mệnh quan dưới tứ cấp.
Chiếu chỉ vừa ra, toàn bộ kinh thành liền ào ào nổi sóng. Còn náo nhiệt hơn khi hoàng đế ban bố hai chiếu chỉ lần trước. Phải biết lần ban chiếu thư này chính là trực tiếp có ảnh hưởng tới toàn bộ hoàng thân quý tộc trong nước đại tề này.
Cố Tam chỉ trong một tháng đã được thăng cấp cao bằng ngang với Lỗ thừa tướng, nhận được sự tin cậy của hoàng thượng. Phải biết rằng cái chức đại học sĩ không là gì, nhưng cái quyền hạn mà hoàng thượng ban cho Cố Tam lại cực kỳ trọng đại. Được quyền xét thưởng, được quyền ban bố cấp bậc và chức vụ cho sĩ tử? Điều đó có nghĩa từ nay về sau ai muốn thăng quan tiến chức điều phải thông qua sự đồng ý của Cố Tam! Có nghĩa từ nay về sau các sĩ tử thi đình thi hội muốn nhận được chức vụ gì đều hoàn toàn một tay Cố Tam ban bổ?
Vì cái chiếu chỉ này, hầu như toàn bộ quan viên đại thần điều ào ào nổi sóng. Có người mừng vui, có người ngưỡng mộ, có người tức giận lại có người ghen tỵ. Mà cái tin tức này cũng làm cho Cố Phủ một phen nghiên ngã.
Cố Tam sau khi tiếp thánh chỉ của hoàng thượng thì trầm mặt không nói không rằng, thái độ này tuyệt nhiên không hề có vui mừng như người ta tưởng tượng.
Sau khi tiễn công công về, Cố Tam liền âm trầm nhốt mình trong thư phòng không chịu gặp ai. Hắn đang cực kỳ chán nản.
Từng làm nông dân, đối với hắn cái nguyện vọng khi làm quan là được vì bá tánh mà ra sức. Có thể làm công việc cứu trợ hay giữ một chức vụ tuần tra chẳng hạn. Hiện tại hoàng thượng lại ban cho hắn làm đại học sĩ, làm cái đó thì được gì chứ, mỗi ngày phải tiếp xúc với hoàng thân quốc thích, còn luôn bị họ giả dối nịnh bợ lấy lòng. Cố Tam hiện tại chính là cực kỳ chán nản.
Mà suy nghĩ của Cố Tam không một ai đoán được, ngay cả người luôn giỏi đoán ý là Tử Tình cũng không đoán được. Vì thế, từ hôm nhận được chiếu chỉ tới nay đã gần một tuần, mà Cố Tam ngày nào cũng nhốt mình trong thư phòng không muốn gặp ai.
Chỉ là ở Cố phủ không khí cực kỳ căng thẳng thì bên ngoài lại náo loạn không ngừng. Có không ích quan viên đại thần đến đại điện dâng tấu muốn hoàng đế thu hồi chiếu chỉ vừa ban ra. Họ nói Cố Tam không đủ tư cách để làm đại học sĩ, còn nói Cố Tam không đủ minh mẫn để nhận chức vụ mà hoàng thượng ban cho.
Chỉ là hoàng đế sau khi nghe tấu xong cũng không có phản ứng gì, ông chỉ thản nhiên hỏi lại một câu:
“Đó là quyết định của trẫm, các khanh có ý kiến gì?"
Những quan viên dâng tấu lúc này chỉ có thể á khẩu không nói thành lời. Hoàng thượng đã nói như vậy, bọn họ làm sao có đủ can đảm mà phản đối đây?
Còn những bình dân bá tánh ở kinh thành và lân cận kinh thành sau khi biết được Cố Tam chính là người đã dâng tặng loại giống khoai lang cho bọn họ thì ùa nhau kéo đến trước cửa Cố Phủ quỳ xuống bái lạy tạ ơn, cửa phủ họ không vào được thì đứng ở bên ngoài quỳ lạy. Một ngày có tới hơn trăm người đến lạy tạ ơn.
Nhưng dù bên ngoài ồn ào thế nào, Cố Tam vẫn cứ trầm mặt tự nhốt mình trong phòng kín. Tô thị mấy hôm nay rất lo lắng, cuối cùng bà chỉ có thể để Tử Tình mạnh bạo cho người phá cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, chỉ thấy bộ dạng Cố Tam ngồi ngơ ngác trên ghế. Cả người giống như mất đi sức sống.
Tử Tình bước vào phòng xong nàng liền đóng cửa lại không để người khác vào. Còn nàng thì chầm chậm đi đến trước mặt Cố Tam.
“Cha, có phải cha thất vọng khi hoàng thượng ban chức vị này cho cha?" Tử Tình nghiêm cẩn hỏi.
Cố Tam nhẹ nâng mí mắt, nhìn thấy Tử Tình đến cũng không có vẻ ngạc nhiên. Ông chậm rãi lắc đầu, sau đó là gật đầu.
“Tình Nhi, có phải cha vô dụng lắm không? Nên hoàng thượng mới không tin tưởng cha, mới không ban cho cha một chức vụ đàng hoàn? Đầu tiên là ghi chép ở Hàn Lâm Viện, kế đến, dù cha đã lập được đại công nhưng người lại chỉ ban cho cha một chức vụ hữu danh vô thực. Tình Nhi, có phải cha là người vô năng hay không?"
Tử Tình trầm mặt, xem ra nàng đã hiểu được suy nghĩ của cha nàng rồi. Cũng bởi vì thường xuyên trong phủ có chuyện đại sự gì nàng đều hay tự mình nghĩ ra cách giải quyết, bởi vậy đã làm cho cha mất đi tự tin vốn có của mình. Hiện nay hoàng thượng lại ban cho cha chức đại học sĩ, bên ngoài nhìn vào thì cảm thấy đó là một chức vụ thơm ngon béo bỡ, còn cha nàng thì lại nghĩ tiêu cực rằng bởi vì ông vô năng nên hoàng thượng mới ban cho ông một chức vụ ngồi không hưởng bổng lộc này.
Nghĩ ra được nguyên nhân, Tử Tình liền thở phào một hơi, đồng thời cũng nhắc nhở mình đừng quá thường xuyên đứng ra giải quyết mọi chuyện gì nữa, nếu không sẽ làm cho cha nàng cảm giác rằng ông quá vô năng.
Tử Tình nở nụ cười, sau đó chầm chậm ngồi xuống bên cạnh Cố Tam, vòng tay ôm cánh tay rắn chắc của Cố Tam tựa đầu vào đó. Rồi nàng chậm rãi nói:
“Cha, thì ra cha nghĩ như vậy nên mới… Cha, cha có biết không? So với mọi người cha là người rất tài, nếu không những bằng hữu của cha sẽ không tôn vinh và tin tưởng ở cha. Con biết cha là muốn có một chức vụ hữu dụng để có thể giúp đỡ bình dân bá tánh. Nhưng cha à, cha chỉ có một người, có lòng như thế nào thì sức lực cũng có hạn thôi. Cha cũng chỉ có thể thay bình dân bá tánh ở một nơi, chứ không thể phân thân ra khắp nước đại tề. Mà người xấu thì trên đời nhiều lắm, nếu cha ở chỗ này trị được người xấu thì người xấu ở chỗ khác không có cha họ lại tiếp tục hoành hành. Cha, cha chỉ mới nghĩ sơ qua về chức vụ mà hoàng thượng ban cho cha thôi phải không? Chớ nếu không tại sao cha không nhìn được ẩn ý mà hoàng thượng giấu trong đó. “
Tử Tình nói tới đây thì nhấn mạnh hơn:
“Cha, con muốn nói là, hoàng thượng thật sự rất rất tín tưởng cha ( tín nhiệm và tin tưởng), nếu không ngài cũng sẽ không ban cho cha chức vụ này!"
Cố Tam có chút tiêu hoá không kịp lời Tử Tình nói, ông ngơ ngác nhìn Tử Tình, chỉ là trong đôi mắt ảm đạm dường như loé lên tia hi vọng.
Tử Tình thấy cha mình như vậy liền đoán được ông đã động tâm, nàng cũng không kỳ kèo mà liền nói tiếp:
“Cha, cha có nhớ đoạn này không?" Tử Tình hỏi sau đó chầm chậm đọc:
“Nhân chi sơ, Tính bổn thiện.
Tính tương cận ; Tập tương viễn
Cẩu bất giáo, Tính nãi thiên.
Giáo chi đạo, Quí dĩ chuyên :
Tích Mạnh mẫu, Trạch lân xử,
Tử bất học, Đoạn cơ trữ.
Đậu Yên-sơn Hữu nghĩa phương,
Giáo ngũ tử, Danh câu dương.
Dưỡng bất giáo, Phụ chi quá ;
Giáo bất nghiêm, Sư chi đọa.
Tử bất học, Phi sở nghi.
Ấu bất học, Lão hà vi ?
Ngọc bất trác, Bất thành khí,
Nhơn bất học, Bất tri lý.
Vi nhơn tử, Đương thiếu thì,
Thân sư hữu Tập lễ nghi."
Giọng nói non nớt chầm chậm chầm chậm vang ra, một đoạn văn trong tam tự kinh mà bất cứ đứa trẻ nào học chữ cũng phải học thuộc đã được Tử Tình chầm chậm đọc, mỗi câu mỗi chữ đều nhấn mạnh hoặc nhẹ nhàng, giọng điệu chậm rãi. Cũng là một đoạn văn nhưng qua giọng đọc của Tử Tình đã làm cho người nghe sâu sắc cảm nhận được cái đại ý, cái ý nghĩa quan trọng của nó. Cố Tam nghe xong đôi mắt đang ảm đạm giống như cũng dần sáng sủa. Sau đó là đầy kỳ vọng mà nhìn tử Tình. Cố Tam hồi hộp hỏi:
“Tình Nhi, ý của con là…?"
Thấy phản ứng của Cố Tam như vậy Tử Tình liền nở nụ cười, nàng nghiêng thân thể một cái, sau đó là tựa vào lòng ngực của Cố Tam. Vùi mặt vào áo Cố Tam Tử Tình dùng giọng điệu chầm chậm kèm lo lắng nói:
“Cha, cha còn chưa hiểu ý của hoàng thượng sao? Hoàng thượng là muốn lấy cha làm gương, là tin tưởng vào nhân cách và năng lực của cha. Hoàng thượng muốn thông qua cha để đào tạo ra một lớp nhân tài mới. Cha, cha chỉ có một người, cho dù dốc toàn lực cũng không thể nào giúp hết được bình dân bá tánh. Nhưng nếu cha đào tạo ra nhiều người giống như cha, có phải dân chúng ở nước đại tề này đã được hồi sinh lần nữa?
Cha, Hoàng thượng cũng vì suy nghĩ như vậy nên mới ban cho cha chức vụ này. Là người tin tưởng vào cha mới giao cho cha cái quyền hạn lớn này. Chứ nếu người khác, con tin chắc hoàng thượng sẽ không đủ tin tưởng mà giao cho cái quyền hạn lớn lao như thế!"
Tử Tình nói xong liền im lặng chờ đợi phản ứng của Cố Tam. Không để Tử Tình đợi lâu, Cố Tam rất nhanh đã thông suốt.
Cả căn phòng vốn ảm đảm phúc chốc đã bừng bừng sức sống, Cố Tam rất nhanh đã ôm Tử Tình đứng dậy, sau đó sải bước đi thẳng ra ngoài. Đúng vậy, ông đã nghĩ thông rồi, không ngờ hoàng thượng lại tín nhiệm ông như vậy. Nếu đã như vậy ông sẽ không phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng. Ông sẽ cố gắng làm tốt cái chức vụ lớn lao này.
Và từ đó, ở toàn nước Đại Tề bắt đầu ra đời một vị đại học sĩ, cũng chính là người đã đào tạo ra hàng trăm anh tài cho đất nước, tên tuổi của ông cũng được ghi danh vào lịch sử và được truyền thừa đến muôn đời. Có điều cái này là về sau còn hiện tại…
Tác giả :
Viễn Giả Lai Ni