Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị
Chương 84
Ngọn gió thổi qua làm tan đi cái nắng mùa hạ cũng làm cho hai người vừa kích động đến mất kiểm soát tỉnh táo lại.
Hà Duyệt đỏ hồng khuôn mặt, đứng thẳng đối mặt với Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên duỗi tay vuốt ve gương mặt đối phương ngay sau đó mỉm cười lôi kéo tay người yêu, nói: "Trở về thôi!"
Hà Duyệt gật đầu, Lãnh Diệc Hiên cầm mũ đội lại trên đầu Hà Duyệt, "Trời nóng."
Trời nóng mà ngươi còn bắt lão tử mang vào, bất quá Hà Duyệt cũng nghe lời, đội mũ trúc lên xác thực cũng không nóng như mình nghĩ.
Từ bên bờ Hoài Giang trở về tửu lầu Nhạc Dương, sau khi tiến vào phòng khách, Hà Duyệt tháo mũ xuống hỏi: "Diệc Hiên, ngươi không sao chứ?" Tới lúc tiến vào phòng Hà Duyệt mới nhớ Lãnh Diệc Hiên là trốn ra từ Lạc Hoa Cung, Lạc Hoa Cung cung chủ kia có tiếng là hiểm ác, Hà Duyệt lo lắng ;dh cũng không phải là đối thủ của nàng.
Lãnh Diệc Hiên cười kéo Hà Duyệt ngồi xuống bên cạnh giường, nói: "Ngươi như thế nào lại tới Tấn An?"
"Còn không phải bởi vì...."
"Mấy kẻ hèn bên Lạc Hoa Cung kia ta mới không để vào mắt." Lãnh Diệc Hiên ôm lấy eo Hà Duyệt, để đối phương dựa vào ngực chính mình, ôn nhu nói: "Yên tâm, ta không có việc gì, cung chủ kia tia rằng thủ đoạn tàn nhẫn nhưng không phải là đối thủ của ta."
"Nếu không phải đối thủ tại sao còn không sớm trở về, còn muốn...."
"Tới Tấn An là ngoài dự tính, ngươi có thể tới Tấn An, như vậy huynh trưởng đã cùng ngươi nói qua?"
Hà Duyệt gật đầu, "Thật sự là có mật thám ngoại bang?"
Lãnh Diệc Hiên gật đầu một cái, Hà Duyệt lộ ra biểu tình quả nhiên, mặc kệ triều đại nào cũng sẽ có mấy loại gián điệp kiểu này, bất quá điều này cùng Lạc Hoa Cung kia thì có cái quan hệ gì? Không phải ả cung chủ kia chính là mật thám đó chứ!
Suy đoán đến đây làm Hà Duyệt nhịn không được nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên từ Hà Duyệt đọc ra ý nghĩ của đối phương, gật đầu nói: "Như ngươi nghĩ đấy."
"Khụ khụ, không thể nào! Đây là sự thật, Lạc Hoa Cung nổi danh lại là...."
"Đây là mục đích ta xuôi nam lần này."
Để gián điệp đi vào Huyền Minh Quốc, đây không phải là muốn thu thập tình báo sao? Sau đó....từ từ, trong lời lão giả kia có nói, Thanh Loan Quốc có khả năng muốn đối với Huyền Minh Quốc gây bất lợi, vậy.... "Diệc Hiên, có chuyện này ngươi biết không?"
Lãnh Diệc Hiên nhìn Hà Duyệt, Hà Duyệt nghiêm túc nói: "Hôm nay ta ở tửu lầu nghe được quốc sự của Thanh Loan Quốc." Hà Duyệt đem những chuyện Thanh Loan Quốc đổi chủ đến chuyện Thanh Loan Quốc muốn khởi binh với Huyền Minh Quốc mà mình nghe được toàn bộ kể cho Lãnh Diệc Hiên nghe, Lãnh Diệc Hiên nghe qua mày đều nhíu chặt lại, sát khí tràn trề làm Hà Duyệt nhịn không được giật bắn.
Thẳng đến khi Lãnh Diệc Hiên thu hồi sát khí, Hà Duyệt mới mở miệng nói: "Có thể lời đồn cũng không nhất định là thật, rốt cuộc Tấn An Thành có mật thám nói không chừng còn có mật thám rải rác ở nơi khác nữa."
Đây cũng có khả năng nhưng mặc kề dù có thế nào thì tin tức này cũng thật sự nghiêm trọng. Suy xét đến hậu quả của việc này, Lãnh Diệc Hiên cũng không chậm trễ, đứng dậy ôn nhu đối với Hà Duyệt nói: "Ta đi xử lý một ít việc, ngươi ở đây ngủ một chút, tối ta cùng ngươi đi dạo Tấn An Thành."
Hà Duyệt biết được Lãnh Diệc Hiên lúc này sẽ không bình tĩnh mà ở lại liền gật đầu nhìn Lãnh Diệc Hiên đi thẳng ra cửa, thời điểm cửa đóng lại Hà Duyệt mới thật mạnh thở dài một hơi, nếu thật sự phát sinh chiến tranh làm sao bây giờ? Chỉ bằng hỏa lực của Huyền Minh Quốc, e rằng khó thắng.
Bỏ áo khoác màu xanh biếc trên người ra, Hà Duyệt nhíu chặt mày suy nghĩ, nếu đem những trang bị ở thế kỷ 21 làm ở đây chắc là không khó đi! Hà Duyệt, ngươi đùa cái gì vậy? Trang bị thế kỷ 21, ngươi là nhà khoa học thiên tài chắc! Một khẩu súng đơn giản còn không biết cấu tạo.... Hà Duyệt đối với hoang tưởng của chính mình lắc lắc đầu theo sau trèo lên giường muốn đi vào giấc ngủ thì một trận gió đánh úp lại, Hà Duyệt đình chỉ động tác.
Ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm bốn phía, giọng điệu lạnh thấu xương nói: "Là ai mau ra đây!?!?"
"Đông!" Một thân ảnh màu đỏ xuất hiện trong phòng, Hà Duyệt kinh ngạc nhìn nử tử mặt mang trướng mạn hồng sa, nghiêm túc nói: "Ngươi là ai?"
"Một cái Lân nhi nhìn thấy bản cung chủ lại có thể bình thản tự nhiên như vậy, ngươi vẫn là người đầu tiên."
Bản cung chủ? Vậy nữ nhân này chính là.... "Ngươi là Lạc Hoa Cung cung chủ?"
"Ngươi cũng không ngu ngốc." Cơ Mai tiến lên, Hà Duyệt lui lại phía sau cảnh giác nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì? Bản cung chủ đi vào phòng của ngươi, ngươi cho rằng bản cung chủ sẽ làm cái gì?" Một tia sát khí phóng ra ngoài, Hà Duyệt cảm thấy không ổn nhưng vẫn bảo trì bình tĩnh nói: "Ngươi muốn giết ta?"
"Hahaha, giết ngươi, ngươi còn không xứng để bản cung chủ ra tay." Cơ Mai cầm lấy một quả táo bóp nát, lạnh lùng nói: "Bản cung chủ muốn làm ngươi nát giống quả táo này, ngủ mã phanh thây."
Nữ nhân này quả nhiên thật biến thái a! Bất quá có thể làm Lãnh Diệc Hiên không phát hiện động tĩnh ung dung tiến vào, nữ nhân này quả là cao thủ, Hà Duyệt hít sâu một ngụm nói: "Ngươi lai ngươi cũng những lời đồn giống nhau, là nữ ma đầu máu lạnh vô tình, ây da, ngươi che mặt làm cái gì, sợ người khác không nhận ra ngươi, cũng phải, loại người hoa si như ngươi, cũng chỉ có quỷ mới thèm nhìn."
Cơ Mai nghe xong những gì Hà Duyệt nói, tức giận tăng vọt, sát khí quanh thân càng mãnh liệt thật hận không thể đem Hà Duyệt thiên đao vạn quả, Hà Duyệt vẫn bình tĩnh cùng Cơ Mai duy trì khoảng cách, tiếp tục trào phúng nói: "Dưỡng bên người nhiều nam nhân như vậy còn không thỏa mãn được ả đàn bà như ngươi lại dám tới câu nam nhân của lão tử, trừ bỏ đê tiện ra ta cũng chẳng nhìn thấy gì khác từ ngươi, nga, tức giận như vậy làm cái gì? Ngươi không phải muốn ngũ mã phanh thây ta sao? Ta thấy ngươi cũng chỉ nói vậy được mà thôi!"
Tức giận đi, tốt nhất là ngươi tức giận phát hỏa to lên Lãnh Diệc Hiên mới chú ý động tĩnh bên này. Hà Duyệt kích thích là đúng, ngay khi Cơ Mai đối với Hà Duyệt ra tay, Lãnh Diệc Hiên rõ ràng phát hiện một cỗ sát khí, vội vàng phi thân về hướng phòng của Hà Duyệt, vừa bước vào cửa phòng Lãnh Diệc Hiên đã thấy Cơ Mai bóp chặt bả vai của Hà Duyệt.
"Diệc Hiên!"
Lãnh Diệc Hiên thấy Cơ Mai xuất hiện ở trong phòng Hà Duyệt, nổi giận, là chân chính nổi giận, đôi mắt khủng bố kia như đang muốn giết chết người làm Cơ Mai sợ tới mức tới gần bên người Hà Duyệt, nói: "Đừng tới đây, bằng không ta giết hắn!"
"Ngươi dám động vào một sơi lông tơ của hắn, ta cho ngươi chết không có chỗ chôn!"
Lãnh Diệc Hiên phẫn nộ như thế Hà Duyệt vẫn là lần đầu tiên thấy qua, sớm biết có ngày hôm nay liền đi cọ Lãnh Diệc Hiên học một ít khinh công a, bất quá bây giờ hắn đang hoài bánh bao, có khinh công cũng vô dụng.
Nội tâm Hà Duyệt thở dài, Cơ Mai bên cạnh nhưng lại không sợ hãi ngược lại cười to nói: "Hahaha, Diệc Hiên ngươi cũng biết đau lòng a."
"Ngô..." Mẹ nó, nữ nhân biến thái nhà ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu sức lực a! Hà Duyệt cảm thấy bờ vai của hắn bọ trật ra rồi.
"Ta đau xót đều là đến từ ngươi, Diệc Hiên, ta vì ngươi trả giá nhiều như vậy ngươi thế nhưng lại vì tiện nhân này mà dám làm lơ tình cảm của ta, hôm nay ta liền phải khiến ngươi nếm thử đau đớn của ta rốt cuộc bao nhiêu sâu!"
Cơ Mai nói xong lại bắt lấy bả vai Hà Duyệt, một cái nhảy lấy đà từ trong nhà bay ra ngoài, Tử Ngọc cùng Thải Hà ở bên ngoài chờ lập tức tiến lên, Cơ Mai buông tay bóp chặt lấy cổ Hà Duyệt, Tử Ngọc cùng Thải Hà chỉ có thể bất động ngay sau đó nhìn thấy Cơ Mai mang Hà Duyệt bay đi.
Khi Lãnh Diệc Hiên ra tới nơi nhìn thấy Cơ Mai rời đi liền thi triển khinh công nhanh chóng đuổi kịp, Tử Ngọc, Thải Hà cùng Vô Phong cũng nhanh chóng đuổi theo.
Đoàn người ngươi truy ta đuổi điên cuồng ở Tấn An Thành, vốn dĩ thân thể đã không tốt hơn nữa còn đang có mang, Hà Duyệt hiện tại càng không dễ chịu, cũng may Cơ Mai chạy tới địa phương không phải quá xa, chính là núi Lạc Nhai Phong cao nhất Tấn An Thành.
Cơ Mai bắt lấy Hà Duyệt đi tới vực núi không có đường lui đành phải bóp lấy cổ Hà Duyệt, ngay sau đó đối mặt với Lãnh Diệc Hiên đã hiện thân.
"Võ công ngươi quả nhiên lợi hại, khó trách có thể rời Lạc Hoa Cung mà không kinh động đến những cao thủ của ta."
"Cơ Mai ta cho ngươi một cơ hội, muốn toàn thây thì mau thả hắn ra."
Cơ Mai kích động cười ha ha, "Diệc Hiên, hiện tại bản cung chủ chính là chiếm thế thượng phong, ngươi lấy cái gì ra để thương lượng với ta?" Cơ Mai giật giật tay, Hà Duyệt khó chịu nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, sau lưng từng trận gió lạnh thổi tới làm hắn có chút chịu không nổi, mẹ nó, lão tử có thể nói cái gì được đây?
Lãnh Diệc Hiên nghe lời Cơ Mai nói sắc mặt lập tức biến đổi hoàn toàn, trở thành một ma đầu tẩu hỏa nhập ma, chỉ cần Cơ Mai sơ sảy một chút liền không có chỗ chôn. Hiện tại đã biết Lân nhi này quan trọng ra sao đối với Lãnh Diệc Hiên, Cơ Mai liền không tính buông tha cơ hội lần này.
"Diệc Hiên, ta thật lòng áo mộ ngươi, ngươi lại ba lần bảy lượt làm lơ ta, hiện tại người ngươi yêu nhất đang nằm trong tay ta, ta cũng muốn ngươi nếm thử tư vị thống khỏ mà ta cũng đã từng chịu." Cơ Mai rút ra một cây đao nhỏ, ở trên gương mặt lạnh lẽo của Hà Duyệt nhích tới nhích lui, Hà Duyệt nuốt nuốt nước miếng nhìn theo những đường ngân quang lấp lánh chao đảo trên mặt.
Cơ Mai thấy được, cười nói: "Ngươi vừa rồi không phải còn trào phúng nói bản cung chủ chỉ có quỷ mới nhìn sao? Vậy bản cung chủ biến ngươi chân chính trở thành một Lân nhi ma chê quỷ hờn!"
Ánh đao lập lòe, Hà Duyệt kích động hô: "Ngọa tào, ngươi cái đồ xấu hoắc biến thái, mẹ ngươi kêu ngươi về nhà!"
Tiếng la của Hà Duyệt làm Cơ Mai đầu óc choáng váng, ngay khi Cơ Mai còn hoang mang không đề phòng, từ Lãnh Diệc Hiên đột nhiên bay ra một phen ám khí đâm bị thương tay Cơ Mai, Hà Duyệt cũng nhân cơ hội này dẫm mạnh vào chân đối phương, nhân lúc đối phương còn đang đau đớn xoay người bỏ chạy.
"Tiện nhân, ta giết ngươi!"
Cơ Mai rống giận tiến lên tấn công, Hà Duyệt sợ tới mức lui lại phía sau nhắm mắt, bất quá rất nhanh hắn nghe thấy tiếng đánh nhau "bùm bùm" kịch liệt, lúc này Hà Duyệt mới trợn mắt lên nhìn, Lãnh Diệc Hiên bây giờ đã đứng trước mặt hắn, hơn nữa còn không lưu tình chút nào công kích Cơ Mai.
"Chủ tử." Tử Ngọc cùng Thải Hà lập tức tiên lên bảo vệ Hà Duyệt, quan tâm hỏi: "Chủ tử không có việc gì đi?"
Hà Duyệt rõ ràng Hà Duyệt hỏi là cái gì, liền lắc đầu tỏ vẻ mình không sao sau đó liền nhìn Cơ Mai cùng Lãnh Diệc Hiên đánh nhau kịch liệt, nhướng mày hỏi: "Sao các ngươi không tiến lên giúp?"
"Năng lực của thiếu gia không cần chúng ta động thủ, chủ tử, nô tỳ hộ tống người rời đi."
Hà Duyệt rõ ràng chính mình lưu lại chỉ mang đến phiền toái liền đồng ý cùng hai tỳ nữ nhà mình rời đi, bất quá....
"Muốn chạy à, không dễ như vậy đâu."
Toàn bộ cao thủ Lạc Hoa Cung thân mặc đồ trắng đều chạy đến đây, tình thế lập tức đảo ngược, th, Tử Ngọc, Vô Phong cùng ba ám vệ vừa được triệu tập lập tức tham chiến.
"Bang!" "Chi!"
Tiếng đánh nhau kịch liệt làm Hà Duyệt tim đập không thôi, kỳ thật càng xem càng kích động, đây chính là hiện trường phim võ hiệp a! Thật hiếm thấy, không đúng, bây giwof không phải lúc cảm thán mấy cái nhảm nhí này!
Hà Duyệt nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên phát hiện Lãnh Diệc Hiên đang đồng thời đánh với bốn người một lúc, không khỏi lo lắng, vỗn dĩ Lãnh Diệc Hiên đang ở thế thượng phong nhưng dưới công kích kịch liệt của bốn cao thủ thì cũng có chút đuối sức.
"Diệc Hiên, người của Lạc Hoa Cung ta không phải dễ đối phó, nếu ngươi cùng ban cung chủ, bản cung chủ liền cho các ngươi bình an rời đi, tuyệt không động thủ."
Lãnh Diệc Hiên liếc nhìn Cơ Mai một cái, ngay sau đó rút thanh kiếm còn chưa ra khỏi vỏ đâm mạnh vào một nữ tử, dòng máu đỏ tươi hoàn toàn thể hiện rõ Lãnh Diệc Hiên không có ý thỏa hiệp, Cơ Mai tức giận nắm chặt kiếm trong tay.
"Nếu ngươi đã vô tình, đừng trách ta vô nghĩa!" Cơ Mai lại một lần nữa hướng Lãnh Diệc Hiên công kích, mỗi chiêu đều nồng đậm sát khí, lúc này đây, Hà Duyệt cảm thấy Cơ Mai không dễ đối phó như lúc trước chút nào.
Phi thân, kiếm lộng "chi chi" va vào nhau, tránh thoát một kiến, trở tay đâm tới, Cơ Mai khơi mào sau đó hướng Lãnh Diệc Hiên phóng ám khí nhưng bị Lãnh Diệc Hiên một chiêu cản rớt, mà những nữ tử khác đang định tham chiến đều bị Lãnh Diệc Hiên không chút lưu tình hạ sát.
Hà Duyệt vẫn luôn chú ý đến tình huống của Lãnh Diệc Hiên nhưng lại quên mất rằng bản thân cũng đang ở nơi tràn đầy nguy hiểm, tuy rằng bốn ám vệ cùng Tử Ngọc, Thải Hà ra tay không tệ, đã giải quyết vài cái sát thủ Lạc Hoa Cung chính là một đường một kiếm không thể đảm bảo giết hệt một lượt nên chắc chắn bỏ sót một vài tên, mà những tên bị bỏ sót này đều có mục tiêu chung là Hà Duyệt đang đứng bên gần miệng vực.
Hà Duyệt cảm thấy một cỗ sát khí đang hướng mình đánh úp tới, quay đầu nhìn lại liền thấy hai nữ tử đang hướng mình tấn công, vội vàng nhặt lên thanh kiếm một phen đỡ được, Lãnh Diệc Hiên chú ý tới, chạy nhanh đến một kiếm giải quyết.
Hà Duyệt đỏ hồng khuôn mặt, đứng thẳng đối mặt với Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên duỗi tay vuốt ve gương mặt đối phương ngay sau đó mỉm cười lôi kéo tay người yêu, nói: "Trở về thôi!"
Hà Duyệt gật đầu, Lãnh Diệc Hiên cầm mũ đội lại trên đầu Hà Duyệt, "Trời nóng."
Trời nóng mà ngươi còn bắt lão tử mang vào, bất quá Hà Duyệt cũng nghe lời, đội mũ trúc lên xác thực cũng không nóng như mình nghĩ.
Từ bên bờ Hoài Giang trở về tửu lầu Nhạc Dương, sau khi tiến vào phòng khách, Hà Duyệt tháo mũ xuống hỏi: "Diệc Hiên, ngươi không sao chứ?" Tới lúc tiến vào phòng Hà Duyệt mới nhớ Lãnh Diệc Hiên là trốn ra từ Lạc Hoa Cung, Lạc Hoa Cung cung chủ kia có tiếng là hiểm ác, Hà Duyệt lo lắng ;dh cũng không phải là đối thủ của nàng.
Lãnh Diệc Hiên cười kéo Hà Duyệt ngồi xuống bên cạnh giường, nói: "Ngươi như thế nào lại tới Tấn An?"
"Còn không phải bởi vì...."
"Mấy kẻ hèn bên Lạc Hoa Cung kia ta mới không để vào mắt." Lãnh Diệc Hiên ôm lấy eo Hà Duyệt, để đối phương dựa vào ngực chính mình, ôn nhu nói: "Yên tâm, ta không có việc gì, cung chủ kia tia rằng thủ đoạn tàn nhẫn nhưng không phải là đối thủ của ta."
"Nếu không phải đối thủ tại sao còn không sớm trở về, còn muốn...."
"Tới Tấn An là ngoài dự tính, ngươi có thể tới Tấn An, như vậy huynh trưởng đã cùng ngươi nói qua?"
Hà Duyệt gật đầu, "Thật sự là có mật thám ngoại bang?"
Lãnh Diệc Hiên gật đầu một cái, Hà Duyệt lộ ra biểu tình quả nhiên, mặc kệ triều đại nào cũng sẽ có mấy loại gián điệp kiểu này, bất quá điều này cùng Lạc Hoa Cung kia thì có cái quan hệ gì? Không phải ả cung chủ kia chính là mật thám đó chứ!
Suy đoán đến đây làm Hà Duyệt nhịn không được nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên từ Hà Duyệt đọc ra ý nghĩ của đối phương, gật đầu nói: "Như ngươi nghĩ đấy."
"Khụ khụ, không thể nào! Đây là sự thật, Lạc Hoa Cung nổi danh lại là...."
"Đây là mục đích ta xuôi nam lần này."
Để gián điệp đi vào Huyền Minh Quốc, đây không phải là muốn thu thập tình báo sao? Sau đó....từ từ, trong lời lão giả kia có nói, Thanh Loan Quốc có khả năng muốn đối với Huyền Minh Quốc gây bất lợi, vậy.... "Diệc Hiên, có chuyện này ngươi biết không?"
Lãnh Diệc Hiên nhìn Hà Duyệt, Hà Duyệt nghiêm túc nói: "Hôm nay ta ở tửu lầu nghe được quốc sự của Thanh Loan Quốc." Hà Duyệt đem những chuyện Thanh Loan Quốc đổi chủ đến chuyện Thanh Loan Quốc muốn khởi binh với Huyền Minh Quốc mà mình nghe được toàn bộ kể cho Lãnh Diệc Hiên nghe, Lãnh Diệc Hiên nghe qua mày đều nhíu chặt lại, sát khí tràn trề làm Hà Duyệt nhịn không được giật bắn.
Thẳng đến khi Lãnh Diệc Hiên thu hồi sát khí, Hà Duyệt mới mở miệng nói: "Có thể lời đồn cũng không nhất định là thật, rốt cuộc Tấn An Thành có mật thám nói không chừng còn có mật thám rải rác ở nơi khác nữa."
Đây cũng có khả năng nhưng mặc kề dù có thế nào thì tin tức này cũng thật sự nghiêm trọng. Suy xét đến hậu quả của việc này, Lãnh Diệc Hiên cũng không chậm trễ, đứng dậy ôn nhu đối với Hà Duyệt nói: "Ta đi xử lý một ít việc, ngươi ở đây ngủ một chút, tối ta cùng ngươi đi dạo Tấn An Thành."
Hà Duyệt biết được Lãnh Diệc Hiên lúc này sẽ không bình tĩnh mà ở lại liền gật đầu nhìn Lãnh Diệc Hiên đi thẳng ra cửa, thời điểm cửa đóng lại Hà Duyệt mới thật mạnh thở dài một hơi, nếu thật sự phát sinh chiến tranh làm sao bây giờ? Chỉ bằng hỏa lực của Huyền Minh Quốc, e rằng khó thắng.
Bỏ áo khoác màu xanh biếc trên người ra, Hà Duyệt nhíu chặt mày suy nghĩ, nếu đem những trang bị ở thế kỷ 21 làm ở đây chắc là không khó đi! Hà Duyệt, ngươi đùa cái gì vậy? Trang bị thế kỷ 21, ngươi là nhà khoa học thiên tài chắc! Một khẩu súng đơn giản còn không biết cấu tạo.... Hà Duyệt đối với hoang tưởng của chính mình lắc lắc đầu theo sau trèo lên giường muốn đi vào giấc ngủ thì một trận gió đánh úp lại, Hà Duyệt đình chỉ động tác.
Ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm bốn phía, giọng điệu lạnh thấu xương nói: "Là ai mau ra đây!?!?"
"Đông!" Một thân ảnh màu đỏ xuất hiện trong phòng, Hà Duyệt kinh ngạc nhìn nử tử mặt mang trướng mạn hồng sa, nghiêm túc nói: "Ngươi là ai?"
"Một cái Lân nhi nhìn thấy bản cung chủ lại có thể bình thản tự nhiên như vậy, ngươi vẫn là người đầu tiên."
Bản cung chủ? Vậy nữ nhân này chính là.... "Ngươi là Lạc Hoa Cung cung chủ?"
"Ngươi cũng không ngu ngốc." Cơ Mai tiến lên, Hà Duyệt lui lại phía sau cảnh giác nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì? Bản cung chủ đi vào phòng của ngươi, ngươi cho rằng bản cung chủ sẽ làm cái gì?" Một tia sát khí phóng ra ngoài, Hà Duyệt cảm thấy không ổn nhưng vẫn bảo trì bình tĩnh nói: "Ngươi muốn giết ta?"
"Hahaha, giết ngươi, ngươi còn không xứng để bản cung chủ ra tay." Cơ Mai cầm lấy một quả táo bóp nát, lạnh lùng nói: "Bản cung chủ muốn làm ngươi nát giống quả táo này, ngủ mã phanh thây."
Nữ nhân này quả nhiên thật biến thái a! Bất quá có thể làm Lãnh Diệc Hiên không phát hiện động tĩnh ung dung tiến vào, nữ nhân này quả là cao thủ, Hà Duyệt hít sâu một ngụm nói: "Ngươi lai ngươi cũng những lời đồn giống nhau, là nữ ma đầu máu lạnh vô tình, ây da, ngươi che mặt làm cái gì, sợ người khác không nhận ra ngươi, cũng phải, loại người hoa si như ngươi, cũng chỉ có quỷ mới thèm nhìn."
Cơ Mai nghe xong những gì Hà Duyệt nói, tức giận tăng vọt, sát khí quanh thân càng mãnh liệt thật hận không thể đem Hà Duyệt thiên đao vạn quả, Hà Duyệt vẫn bình tĩnh cùng Cơ Mai duy trì khoảng cách, tiếp tục trào phúng nói: "Dưỡng bên người nhiều nam nhân như vậy còn không thỏa mãn được ả đàn bà như ngươi lại dám tới câu nam nhân của lão tử, trừ bỏ đê tiện ra ta cũng chẳng nhìn thấy gì khác từ ngươi, nga, tức giận như vậy làm cái gì? Ngươi không phải muốn ngũ mã phanh thây ta sao? Ta thấy ngươi cũng chỉ nói vậy được mà thôi!"
Tức giận đi, tốt nhất là ngươi tức giận phát hỏa to lên Lãnh Diệc Hiên mới chú ý động tĩnh bên này. Hà Duyệt kích thích là đúng, ngay khi Cơ Mai đối với Hà Duyệt ra tay, Lãnh Diệc Hiên rõ ràng phát hiện một cỗ sát khí, vội vàng phi thân về hướng phòng của Hà Duyệt, vừa bước vào cửa phòng Lãnh Diệc Hiên đã thấy Cơ Mai bóp chặt bả vai của Hà Duyệt.
"Diệc Hiên!"
Lãnh Diệc Hiên thấy Cơ Mai xuất hiện ở trong phòng Hà Duyệt, nổi giận, là chân chính nổi giận, đôi mắt khủng bố kia như đang muốn giết chết người làm Cơ Mai sợ tới mức tới gần bên người Hà Duyệt, nói: "Đừng tới đây, bằng không ta giết hắn!"
"Ngươi dám động vào một sơi lông tơ của hắn, ta cho ngươi chết không có chỗ chôn!"
Lãnh Diệc Hiên phẫn nộ như thế Hà Duyệt vẫn là lần đầu tiên thấy qua, sớm biết có ngày hôm nay liền đi cọ Lãnh Diệc Hiên học một ít khinh công a, bất quá bây giờ hắn đang hoài bánh bao, có khinh công cũng vô dụng.
Nội tâm Hà Duyệt thở dài, Cơ Mai bên cạnh nhưng lại không sợ hãi ngược lại cười to nói: "Hahaha, Diệc Hiên ngươi cũng biết đau lòng a."
"Ngô..." Mẹ nó, nữ nhân biến thái nhà ngươi rốt cuộc là có bao nhiêu sức lực a! Hà Duyệt cảm thấy bờ vai của hắn bọ trật ra rồi.
"Ta đau xót đều là đến từ ngươi, Diệc Hiên, ta vì ngươi trả giá nhiều như vậy ngươi thế nhưng lại vì tiện nhân này mà dám làm lơ tình cảm của ta, hôm nay ta liền phải khiến ngươi nếm thử đau đớn của ta rốt cuộc bao nhiêu sâu!"
Cơ Mai nói xong lại bắt lấy bả vai Hà Duyệt, một cái nhảy lấy đà từ trong nhà bay ra ngoài, Tử Ngọc cùng Thải Hà ở bên ngoài chờ lập tức tiến lên, Cơ Mai buông tay bóp chặt lấy cổ Hà Duyệt, Tử Ngọc cùng Thải Hà chỉ có thể bất động ngay sau đó nhìn thấy Cơ Mai mang Hà Duyệt bay đi.
Khi Lãnh Diệc Hiên ra tới nơi nhìn thấy Cơ Mai rời đi liền thi triển khinh công nhanh chóng đuổi kịp, Tử Ngọc, Thải Hà cùng Vô Phong cũng nhanh chóng đuổi theo.
Đoàn người ngươi truy ta đuổi điên cuồng ở Tấn An Thành, vốn dĩ thân thể đã không tốt hơn nữa còn đang có mang, Hà Duyệt hiện tại càng không dễ chịu, cũng may Cơ Mai chạy tới địa phương không phải quá xa, chính là núi Lạc Nhai Phong cao nhất Tấn An Thành.
Cơ Mai bắt lấy Hà Duyệt đi tới vực núi không có đường lui đành phải bóp lấy cổ Hà Duyệt, ngay sau đó đối mặt với Lãnh Diệc Hiên đã hiện thân.
"Võ công ngươi quả nhiên lợi hại, khó trách có thể rời Lạc Hoa Cung mà không kinh động đến những cao thủ của ta."
"Cơ Mai ta cho ngươi một cơ hội, muốn toàn thây thì mau thả hắn ra."
Cơ Mai kích động cười ha ha, "Diệc Hiên, hiện tại bản cung chủ chính là chiếm thế thượng phong, ngươi lấy cái gì ra để thương lượng với ta?" Cơ Mai giật giật tay, Hà Duyệt khó chịu nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, sau lưng từng trận gió lạnh thổi tới làm hắn có chút chịu không nổi, mẹ nó, lão tử có thể nói cái gì được đây?
Lãnh Diệc Hiên nghe lời Cơ Mai nói sắc mặt lập tức biến đổi hoàn toàn, trở thành một ma đầu tẩu hỏa nhập ma, chỉ cần Cơ Mai sơ sảy một chút liền không có chỗ chôn. Hiện tại đã biết Lân nhi này quan trọng ra sao đối với Lãnh Diệc Hiên, Cơ Mai liền không tính buông tha cơ hội lần này.
"Diệc Hiên, ta thật lòng áo mộ ngươi, ngươi lại ba lần bảy lượt làm lơ ta, hiện tại người ngươi yêu nhất đang nằm trong tay ta, ta cũng muốn ngươi nếm thử tư vị thống khỏ mà ta cũng đã từng chịu." Cơ Mai rút ra một cây đao nhỏ, ở trên gương mặt lạnh lẽo của Hà Duyệt nhích tới nhích lui, Hà Duyệt nuốt nuốt nước miếng nhìn theo những đường ngân quang lấp lánh chao đảo trên mặt.
Cơ Mai thấy được, cười nói: "Ngươi vừa rồi không phải còn trào phúng nói bản cung chủ chỉ có quỷ mới nhìn sao? Vậy bản cung chủ biến ngươi chân chính trở thành một Lân nhi ma chê quỷ hờn!"
Ánh đao lập lòe, Hà Duyệt kích động hô: "Ngọa tào, ngươi cái đồ xấu hoắc biến thái, mẹ ngươi kêu ngươi về nhà!"
Tiếng la của Hà Duyệt làm Cơ Mai đầu óc choáng váng, ngay khi Cơ Mai còn hoang mang không đề phòng, từ Lãnh Diệc Hiên đột nhiên bay ra một phen ám khí đâm bị thương tay Cơ Mai, Hà Duyệt cũng nhân cơ hội này dẫm mạnh vào chân đối phương, nhân lúc đối phương còn đang đau đớn xoay người bỏ chạy.
"Tiện nhân, ta giết ngươi!"
Cơ Mai rống giận tiến lên tấn công, Hà Duyệt sợ tới mức lui lại phía sau nhắm mắt, bất quá rất nhanh hắn nghe thấy tiếng đánh nhau "bùm bùm" kịch liệt, lúc này Hà Duyệt mới trợn mắt lên nhìn, Lãnh Diệc Hiên bây giờ đã đứng trước mặt hắn, hơn nữa còn không lưu tình chút nào công kích Cơ Mai.
"Chủ tử." Tử Ngọc cùng Thải Hà lập tức tiên lên bảo vệ Hà Duyệt, quan tâm hỏi: "Chủ tử không có việc gì đi?"
Hà Duyệt rõ ràng Hà Duyệt hỏi là cái gì, liền lắc đầu tỏ vẻ mình không sao sau đó liền nhìn Cơ Mai cùng Lãnh Diệc Hiên đánh nhau kịch liệt, nhướng mày hỏi: "Sao các ngươi không tiến lên giúp?"
"Năng lực của thiếu gia không cần chúng ta động thủ, chủ tử, nô tỳ hộ tống người rời đi."
Hà Duyệt rõ ràng chính mình lưu lại chỉ mang đến phiền toái liền đồng ý cùng hai tỳ nữ nhà mình rời đi, bất quá....
"Muốn chạy à, không dễ như vậy đâu."
Toàn bộ cao thủ Lạc Hoa Cung thân mặc đồ trắng đều chạy đến đây, tình thế lập tức đảo ngược, th, Tử Ngọc, Vô Phong cùng ba ám vệ vừa được triệu tập lập tức tham chiến.
"Bang!" "Chi!"
Tiếng đánh nhau kịch liệt làm Hà Duyệt tim đập không thôi, kỳ thật càng xem càng kích động, đây chính là hiện trường phim võ hiệp a! Thật hiếm thấy, không đúng, bây giwof không phải lúc cảm thán mấy cái nhảm nhí này!
Hà Duyệt nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên phát hiện Lãnh Diệc Hiên đang đồng thời đánh với bốn người một lúc, không khỏi lo lắng, vỗn dĩ Lãnh Diệc Hiên đang ở thế thượng phong nhưng dưới công kích kịch liệt của bốn cao thủ thì cũng có chút đuối sức.
"Diệc Hiên, người của Lạc Hoa Cung ta không phải dễ đối phó, nếu ngươi cùng ban cung chủ, bản cung chủ liền cho các ngươi bình an rời đi, tuyệt không động thủ."
Lãnh Diệc Hiên liếc nhìn Cơ Mai một cái, ngay sau đó rút thanh kiếm còn chưa ra khỏi vỏ đâm mạnh vào một nữ tử, dòng máu đỏ tươi hoàn toàn thể hiện rõ Lãnh Diệc Hiên không có ý thỏa hiệp, Cơ Mai tức giận nắm chặt kiếm trong tay.
"Nếu ngươi đã vô tình, đừng trách ta vô nghĩa!" Cơ Mai lại một lần nữa hướng Lãnh Diệc Hiên công kích, mỗi chiêu đều nồng đậm sát khí, lúc này đây, Hà Duyệt cảm thấy Cơ Mai không dễ đối phó như lúc trước chút nào.
Phi thân, kiếm lộng "chi chi" va vào nhau, tránh thoát một kiến, trở tay đâm tới, Cơ Mai khơi mào sau đó hướng Lãnh Diệc Hiên phóng ám khí nhưng bị Lãnh Diệc Hiên một chiêu cản rớt, mà những nữ tử khác đang định tham chiến đều bị Lãnh Diệc Hiên không chút lưu tình hạ sát.
Hà Duyệt vẫn luôn chú ý đến tình huống của Lãnh Diệc Hiên nhưng lại quên mất rằng bản thân cũng đang ở nơi tràn đầy nguy hiểm, tuy rằng bốn ám vệ cùng Tử Ngọc, Thải Hà ra tay không tệ, đã giải quyết vài cái sát thủ Lạc Hoa Cung chính là một đường một kiếm không thể đảm bảo giết hệt một lượt nên chắc chắn bỏ sót một vài tên, mà những tên bị bỏ sót này đều có mục tiêu chung là Hà Duyệt đang đứng bên gần miệng vực.
Hà Duyệt cảm thấy một cỗ sát khí đang hướng mình đánh úp tới, quay đầu nhìn lại liền thấy hai nữ tử đang hướng mình tấn công, vội vàng nhặt lên thanh kiếm một phen đỡ được, Lãnh Diệc Hiên chú ý tới, chạy nhanh đến một kiếm giải quyết.
Tác giả :
Vũ Lạc Manh