Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

Chương 109

Hà Duyệt đầu tiên là liếc nhìn Trịnh Giai Hoàn một cái ngay sau đó nhìn về phía Chu Tử Hoa, "Tử Hoa..."

"Thần thị hôm nay không được khỏe, khẩn cầu Vinh Thần cho Thần thị đi trước."

Đây không phải rõ ràng muốn thể hiện không muốn nói chuyện cùng Hà Duyệt sao? Trịnh Giai Hoàn liếc nhìn Chu Tử Hoa, Hà Duyệt thần sắc ảm đạm, thở dài một tiếng nói: "Chu Thượng Thị nên yêu quý bản thân của mình, hảo hảo chiếu cố chủ tử các ngươi."

Cung nữ bên cạnh Chu Tử Hoa thỉnh an lĩnh chỉ, Chu Tử Hoa cúi đầu chắp tay, "Thần thị cáo lui."

Nhiều hơn một câu cũng không có cứ thế xoay người rời đi... Tử Hoa, ngươi rốt cuộc muốn ta phải làm sao bây giờ?

"Vinh Thần chủ tử chớ có lo lắng, nói vậy chắc thật là Chu Thượng Thị thân thể không khỏe rồi, Vinh Thần chủ tử đang có thai, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn."

Hà Duyệt hoàn hồn, nhíu mày nhìn chằm chằm Trịnh Giai Hoàn, những lời này như thế nào cũng như đang nói Chu Tử Hoa là sao chổi sẽ hại chết hắn vậy!

"Trịnh Chiêu Nghi dường như rất hiểu Chu Thượng Thị?"

Trịnh Giai Hoàn nhìn về phía Hà Duyệt, ngay sau đó ngồi xổm xuống đất khẩn trương nói: "Thần thiếp vô tri thỉnh Vinh Thần tha tội."

Vô tri? Hà Duyệt châm chọc cười cười, ngay sau đó tiến lên duỗi tay, Trịnh Giai Hoàn ngẩng đầu được Hà Duyệt tươi cười hòa ái nâng lên, "Trịnh Chiêu Nghi người cần gì phải khẩn trương như vậy, bản quân lưu người lại chính là muốn hỏi một chút về cái chết của Vương Ngọc."

Trịnh Giai Hoàn kinh ngạc nhảy dựng, cúi đầu nói: "Thần thiếp ngày đó chỉ thấy có người ôm Vinh Thần đang hôn mê về phía cung điện nơi Vương Ngọc chết thôi, còn lại cái gì cũng không biết."

"Cái gì cũng không biết...." Hà Duyệt hơi hơi mỉm cười, nữ nhân này quả nhiên không đơn giản, "Bản quân vừa rồi nghe ngươi nói chuyện cùng Hiền Phi, vậy..."

Trịnh Giai Hoàn lại ngồi xồm xuống, "Thần thiếp vừa rồi chỉ là nhất thời hồ đồ, cũng không có ý tứ cùng Hiền Phi gọi nhịp, thỉnh Vinh Thần tha tội."

"Ta nói ngươi khẩn trương như vậy làm cái gì? Bản quân lại không trách ngươi." Hà Duyệt lại một lần nữa vươn tay, Trịnh Giai Hoàn theo đó đứng lên, hai bên nhìn nhau trong chốc lát, Hà Duyệt nhịn không được nhíu mày ngay sau đó giãn mi nói: "Thôi được rồi, ngươi ra mặt vì bản quân giải được hiềm nghi, bản quân còn phải cảm tạ ngươi."

"Thần thiếp không dám tranh công, đây chỉ là bổn phận của Thần thiếp." Trịnh Giai Hoàn cung kính trả lời.

"Này không thể được, Thải Hà, đem trân châu Nghiêu Huyện tiến công đến đây cho Trịnh Chiêu Nghi."

Trân châu chính là trân bảo Huyền Minh Quốc mới phát hiện ra, những thứ quý giá đó chỉ có hoàng gia cùng nhân tài mới có thể đeo, mà trân châu do Nghiêu Huyện sản xuất chính là trân châu thượng đẳng chỉ có Hoàng Thượng, Vương gia cùng Vinh Thần đường triều mới được dùng.

Trịnh Giai Hoàn như thế nào cũng không thể tưởng tượng được Hà Duyệt sẽ ban cho mình trân châu, vội vàng khom lưng thỉnh an khấu tạ, "Thần thiếp tạ Vinh Thần ban thưởng."

"Đây là ngươi nên nhận được."

Trịnh Giai Hoàn thẹn thùng hơi hơi cúi thấp đầu, chờ Thải Hà mang trân châu đưa cho cung nữ bên cạnh nàng mới thỉnh an nói: "Thần thiếp không quấy rầy Vinh Thần nghỉ ngơi."

Hà Duyệt gật đầu, Trịnh Giai Hoàn cung kính, "Thần thiếp cáo lui."

Trịnh Giai Hoàn đứng dậy lại một lần nữa hướng Hà Duyệt cười cười, xoay người rời đi, Hà Duyệt cau mày nhìn chằm chằm bộ dáng Trịnh Giai Hoàn, thật lâu không dời tầm mắt.

"Chủ tử chính là thấy Trịnh Chiêu Nghi này có vấn đề?"

Hà Duyệt nhíu mày, "Thải Hà, ta cảm thấy nàng không đớn giản, tổng cảm thấy có vấn đề gì đó."

Thải Hà tốt xấu gì cũng ngây người ở hậu cung này một thời gian dài, làm môn hạ của Lãnh Diệc Hiên, cái nhìn đối với Trịnh Giai Hoàn kia chính là một nữ nhân âm hiểm, trong mắt Thải Hà hiện lên tia sát ý, sau đó mỉm cười nói với Hà Duyệt, "Chủ tử nếu không yên tâm thì phái một người đáng tin cậy đi quan sát nàng đi."

Chính là cái gọi là xếp nhãn tuyến, tuy rằng Hà Duyệt rất ghét cái loại hành vi này nhưng hôm nay nhìn thấy hành động cùng lời nói của Trịnh Giai Hoàn, Hà Duyệt liền cực độ bất an, nỗi bất an này làm cho lồng ngực vừa được ép xuống cơn đau lại trở nên âm ỉ lên.

Hà Duyệt che ngực lại, Thải Hà nhìn thấy vội vàng hỏi: "Chủ tử làm sao vậy?"

"Không có việc gì chỉ là ngực có chút buốn, thôi, Thải Hà, việc này ngươi đi an bải, tìm người đáng tin cậy một chút, mặt khác, phái người nhanh nhẹn đi thăm dò các cung điện khác nữa cho ta."

"Chủ tử yên tâm."

Hà Duyệt gật đầu theo sau xoay người về Mai Hương Điện, tiến vào Mai Hương Điện, Hà Duyệt mệt mỏi liền nằm xuống nghỉ ngơi, chờ lần nữa tỉnh dậy đã thấy Lãnh Diệc Hiên đang ngồi bên cạnh giường, vội vàng đứng dậy, "Hoàng Thượng..."

Lãnh Diệc Hiên nâng Hà Duyệt, "Ta nghe nói thân thể ngươi không tốt, hài tử làm ầm ĩ ngươi?"

Không tốt? Hà Duyệt bừng tỉnh đại ngộ, phỏng chừng là vì hắn vừa về cung liền nằm nên làm Thải Hà lo lắng, mới... Hà Duyệt lắc đầu, "Ta không có việc gì, Diệc Hiên, cùng Thanh Loan Quốc nói chuyện hậu chiến như thế nào rồi?"

"Việc này do Sở Nhiên làm, hoàng huynh ở bên hiệp trợ, hẳn là không thành vấn đề."

Nói đến Tiêu Sở Nhiên, Hà Duyệt mới nhớ đến đã lâu mình chưa gặp hai người kia, không khỏi lo lắng hỏi: "Không biết Sở Nhiên cùng hoàng huynh...."

"Chính ngươi còn chưa chiếu cố tốt bản thân mà còn lo cho người khác."

Hà Duyệt bĩu môi, "Cái gì mà chuyện người khác, Diệc Hiên, Vân Vương tốt xấu gì cũng là huynh trưởng của người, hơn nữa..."

"Aizzz..." Lãnh Diệc Hiên duỗi tay ôm lấy bả vai Hà Duyệt, "Sợ ngươi rồi, sau khi cùng Thanh Loan Quốc nói chuyện hậu chiến ta cho người cùng Sở Nhiên và hoàng huynh nói chuyện."

"Như vậy mới tốt." Hà Duyệt lộ vẻ tươi cười, sau đó được Lãnh Diệc Hiên nâng xuống giường, nhìn thấy bên cửa sổ là một chậu hoa kỳ lạ, chậu thực vật xanh như biển rộng, những cái lá mỏng cong như trăng non, nhìn sao cũng giống những cánh hoa cúc.

"Đây là lâu lam hoa trong truyền thuyết đi?"

"Xem ra ngươi đã biết." Lãnh Diệc Hiên tiến lên nhìn chằm chằm bồn lâu lam hoa, "Loài này rất kỳ lạ, có thể phòng được vạn độc thế gian, cũng có thể tìm được được vạn loại độc dược."

Hà Duyệt không hiểu nhìn Lãnh Diệc Hiên, "Chỉ giáo cho?"

"Lá của nó có thể cảm ứng được độc vật, một khi nhận biết được độc nó sẽ biến thành màu đỏ sau đó lâu lam hoa sẽ đêm chính mình bao vây lại rồi phóng ra mùi hướng áp chế độc khí."

"Thần kỳ như vậy?"

"Không chỉ có như thế, nó còn có thể cảm nhận được người bị trúng độc." (*Ta thông báo CÓ BIẾN.)

Ngọa tào! Này quả thật có thể cảnh cáo độc vật sao? Hà Duyệt vui sướng đồng thời nhìn Lãnh Diệc Hiên, "Ngươi đem loại cây trân quý này cho ta liều có ổn không?"

Lãnh Diệc Hiên sủng nịnh nhéo nhéo cái mũi của Hà Duyệt, "Đồ ngốc, hàng tốt đương nhiên đều cho ngươi." Hơn nữa có loài cây này ở đây Lãnh Diệc Hiên cũng an tâm không ít, đây cũng là lý do mà Lãnh Diệc Hiên chấp nhận giảm bớt chiến lợi phẩm bồi thường của Thanh Loan Quốc.

Hà Duyệt duỗi tay động vào, Lãnh Diệc Hiên cầm lại, "Hiện tại không thể đụng vào, chờ cho lâu lam hoa hết vây mình lại mới có công hiệu."

"Thì ra là thế." Bất quá hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc cây trồng, có thể hay không nuôi chết a!

"Duyệt, ta nghe nói ngươi ở Tử Mạch Quốc có ký cái công văn gì?"

Tử Mạch Quốc, công văn? Hà Duyệt bừng tỉnh đại ngộ, "Ai nha, ngươi không nói ta liền quên mất." Hà Duyệt vội vàng đi đến bên giường, tìm được một cái hộp nhỏ, đem một trương khế ước công văn đưa cho Lãnh Diệc Hiên.

Lãnh Diệc Hiên lấy mở ra nhìn, vừa thấy nội dung bên trong liền bị kinh hách, Hà Duyệt cười nói: "Dù sao ta ở Tử Mạch Quốc đã lâu như vậy, muốn làm một chút chuyện đều có thể."

Lãnh Diệc Hiên không hiểu rõ lắm Hà Duyệt làm thế nào, có thể ký được công văn như thế này khẳng định đã cho Phượng Dạ chỗ tốt gì đó, tiến lên ôm lấy Hà Duyệt, "Nói đi, ngươi cho hắn tiện nghi gì?"

"Tiện nghi?" Cách gieo trồng cho Tử Mạch Quốc có tính là tiện nghi không? Hà Duyệt nhìn thấy ánh mắt chất vấn của Lãnh Diệc Hiên, chột dạ nói cách mình cùng Phượng Dạ đạt thành hiệp nghị bao gồm chuyện cho Tử Mạch Quốc cuốn sách lợi dân.

Không biết vì cái gì, Lãnh Diệc Hiên đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên Hà Duyệt đối hắn nói những biện pháp giải quyết chuyện quốc sự làm hắn kinh ngạc không thôi, cảm thán tài năng của Hà Duyệt đồng thời kỳ quái Hà Duyệt vì sao Hà Duyệt lại biết được nhiều như vậy? Nhưng mà chờ cho đến khi Hà Duyệt trình lên cho hắn chế độ khoa cử mới, hắn liền minh bạch.

"Ngươi là phúc tinh mà ông trời phái xuống cho ta." Lãnh Diệc Hiên mỉm cười nói với Hà Duyệt.

Phúc tinh? Hắn là phúc tinh sao? Hắn chẳng qua chỉ là một người từ nghìn năm xa xôi xuyên tới đây thôi, chỉ mượn những kiến thức của thế kỷ 21 để thay đổi vài việc, như vậy cũng được coi là phúc tinh sao?

"Ta..."

Lãnh Diệc Hiên nhẹ nhàng đẩy Hà Duyệt ra, nhìn thẳng đôi mắt đối phương, Hà Duyệt từ ánh mắt Lãnh Diệc Hiên thấy được thân ảnh của mình, nháy mắt hiện lên tia hoảng hốt như lần đầu hắn biết mình xuyên không về cổ đại, khóe miệng nhịn không được gợi lên nụ cười, tâm tình bình tĩnh nói: "Diệc Hiên, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Lãnh Diệc Hiên gật đầu, Hà Duyệt hít sâu một ngụm, nói: "Ta không phải người của thế giới này, ta đến từ... Ân, một ngàn năm sau, cùng thế giới này hoàn toàn bất đồng, ở nơi đó mọi người có thể lên trời cao, có thể xuống biển sâu, có thể ngao du thiên hạ trong một tháng, có thể nghỉ ngơi hai canh giờ liền đi tới Tử Mạch Quốc.... Trước khi xuyên qua thế giới này, ta chỉ là một người bình thường làm công ăn lương, chính là nhân viên dịch vụ hỗ trợ cho những thương hộ kinh doanh, ta đi đến thế giới này chỉ vì một tai nạn ngoài ý muốn, sau đó ta tỉnh lại đã là Hà Duyệt của nơi này rồi."

Lãnh Diệc Hiên không trả lời, Hà Duyệt cho rằng Lãnh Diệc Hiên không nghe hiểu, vội vàng nói: "Chính là mượn xác hoàn hồn, Hà Duyệt nguyên lai ở đây đã chết, ta từ ngàn năm xa xôi xuyên tới đây, cho nên..."

"Ta còn chờ ngươi chừng nào thì nói với ta."

Hà Duyệt kinh ngạc, Lãnh Diệc Hiên cười nói: "Dù cho "Hà Duyệt" kia có thông minh cũng không thể làm Tử Mạch Quốc đồng y ký kết hiệp nghị trăm năm bất chiến, cũng sẽ không đề cập được chế độ khoa cử mới."

"Ách.... Cái này..."

Lãnh Diệc Hiên cười cầm tay Hà Duyệt, "Mặc kệ ngươi đến từ nơi nào, người Lãnh Diệc Hiên ta yêu chính là Hà Duyệt ngươi, chỉ nguyện cùng ngươi bên nhau cả đời."

Biểu tình nghiêm túc, ánh mắt ôn nhu, Hà Duyệt nhoẻn miệng cười, cấm tay Lãnh Diệc Hiên nói: "Cuộc đời này nguyện cùng ngươi nhất sinh nhất thế nhất song nhân." (*một đời một kiếp một đôi người)

Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, Lãnh Diệc Hiên cười, ôm aaos Hà Duyệt nói: "Ta chờ chính là những lời này."

Một lần xuyên qua, đem một đôi xa cách ngàn năm hòa vào nhau...

Hoành Xương năm thứ bảy ngày sáu tháng tư, Thanh Loan Quốc làm quốc gia thua trận, nguyện cắt mười tòa thành trì, vạn lượng bạc trắng, ngàn lượng hoàng kim, lương thảo cùng ngựa ba năm cung phụng, đồng thời ký kết hiệp định trăm năm bất chiến, cũng mở ra quan hệ thông thương sau ba năm cung phụng nước chiến thắng.

Ngày sáu tháng tư cùng năm đó, Huyền Minh Quốc Duệ Đế chiêu cáo toàn thiên hạ, cùng Tử Mạch Quốc Hạ Nhậm Hoàng Đế kỳ kết hiệp định trăm năm bất chiến, phái sứ thần đi Tử Mạch Quốc hiệp nghị về việc thông thương, cũng tại thời điểm đó, chế độ khoa cử chính thức mở màn, mùa thu năm nay Huyền Minh Quốc tổ chức thi hội đầu tiên, ba người đạt thứ hạng cao nhất được vào thi đình toàn quốc.

"Chủ tử, chuyện tưới nước này để nô tỳ làm là được rồi." Thải Hà nhìn thấy Hà Duyệt đang tưới nước cho lâu lam hoa, vội vàng tiến lên tiếp nhận.

Hà Duyệt trợn trắng mắt, "Thải Hà, ngươi quá khẩn trương, ta chỉ tưới nước thôi mà."

Hà Duyệt lắc đầu, nhìn cây lâu lam hoa yêu kiều duyên dáng, nhịn không được duỗi tay đụng vào...

"Khởi bẩm chủ tử, Tôn công công tới."

Hà Duyệt thu hồi tay, đi ra thiên điện, nhìn thấy người đi vào chính là Tôn Đạo Toàn đang chỉ huy người phía sau mang khay gỗ tiến vào, Hà Duyệt hiếu kỳ hỏi: "Tôn công công, đây là..."

"Tham kiến Vinh Thần chủ tử, hồi chủ tử, đây là vật mà Hoàng Thượng đặc biệt lệnh nô tài sai người mang tới Mai Hương Điện."

Hà Duyệt cầm lấy cây đoản đao tinh mỹ, thấy cây đoản đao lấp lánh tỏa sang nhịn không được rút ra, lưỡi đao sắc nhọn mang theo quang mang lập lòe bén nhọn, Hà Duyệt nhịn không được cười hỏi: "Này chính là đồ do Thanh Loan Quốc tiến công đi?"

"Chủ tử nói không sai."

Thanh Loan Quốc cái gì thiếu chứ tài phú thì nhất định không thiếu, Hà Duyệt đem thanh đao cắm lại, hỏi: "Lần này sứ thần Thanh Loan Quốc là ai?"

"Là Đoan Vương điện hạ."

"Đoan Vương?" Hắn nhớ rõ Lãnh Diệc Hiên từng nói qua với mình, Hiên Viên Triệt được phong làm Đoan Vương, chẳng lẽ.... "Hiên Viên Triệt tới Phục Tương Thành?"
Tác giả : Vũ Lạc Manh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại