Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ
Chương 38
Đã qua hơn nửa mùa đông, nhưng thời tiết vẫn lạnh giá không thay đổi chút nào, những ngày ở thảo nguyên Lĩnh Nam kia, mỗi ngày đều bị giá lạnh dày vò, tuy rằng ngày nào cũng thoa thuốc mỡ chống nứt da, nhưng thân thể vẫn không tránh khỏi bị tổn thương do giá rét. Ta coi như là tốt nhất rồi, tay trái chỉ có hai vết thương, không ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng Ngả Á thì không được như vậy, xảy ra nhiều chuyện khiến hắn bị tổn thương không nhẹ, hai chân bó đều có vết thương, cử động một chút cũng đau, khi ấm áp thì lại bị ngứa, lúc nào mày cũng cau lại. Chân của đại sư huynh bọn hắn cũng có tổn thương, không thể hành động linh hoạt như lúc trước.
Trong tình huống đó, ta dự tính đầu xuân năm sau mới lên đường, dù sao chỉ qua một tháng nữa là đã đến mùa xuân rồi.
Một đường chạy đi lại phải trốn tránh đám hắc y nhân thần bí đuổi giết, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời, lợi dụng một tháng này hảo hảo nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, sư huynh bọn hắn đều đồng ý.
Vì tránh gây chú ý, chúng ta thường xuyên thay đổi nơi ở, hơn nữa tác phong làm việc càng thêm thập phần điệu thấp (khiêm tốn, không làm gì khiến người khác chú ý). Điệu thấp là vương đạo, quả nhiên không sai.
Hồng Vũ thành dưới sự cai quản của Hồng Vũ phát triển rất tốt, nhân dân an cư lạc nghiệp, cơm áo không lo, tội phạm trộm đạo cũng ít đến không ngờ, nhưng nhân sĩ giang hồ lại đầy rẫy, hơn nữa bọn chúng còn có quan hệ không tầm thường với đám người trong quan phủ, không biết đang mưu tính điều gì.
—-
“Còn ngứa sao?" Ta nhẹ nhàng xoa ngón chân nứt da của Ngả Á, trời ngày càng ấm hơn làm mấy vết nứt cũng khỏi hẳn, cơn đau buốt bị cái ngứa khó nhịn thay thế.
“Lại trảo trảo." Nói xong hắn vươn tay muốn tự mình động thủ.
Ta vội giữ lấy tay hắn ngăn lại, trong lúc này mà để hắn trảo lên vết thương mới lành nhất định sẽ khiến da non rách ra, còn dễ bị nhiễm trùng.
“Để ta làm là được rồi."
Hắn không ngừng rụt lại chân, muốn giãy ra khỏi tay ta.
“Đừng trảo, ngứa chết."
Nghe vậy, ta liền không trảo, nhấc cái chân còn lại đặt lên đầu gối, cẩn thận thoa thuốc mỡ lên những vết thương.
“Hôm nay khí trời thật tốt." Hắn híp mắt đánh giá mặt trời sáng lạn.
“Ân." Ta mỉm cười nhìn Ngả Á nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi, cực kì giống mèo con phơi nắng, lười nhác mà cao ngạo.
“Cười cái gì?" Hắn nhíu mày hỏi.
“Không có gì."
“Đi lên." Hắn xê dịch qua một bên, túm lấy ta kéo lên ghế quý phi, hai người chúng ta cũng chẳng phải dạng người nhỏ nhắn gì, ghế quý phi vốn nhỏ hẹp không thể chứa hết cả hai, ta dùng sức ôm Ngả Á phóng lên trên người, hắn giật giật tìm một vị trí thoải mái, tiếp tục híp mắt phơi nắng.
“Mùa xuân sắp tới ròi."
“Ân."
“… Là mùa quan trọng nhất trong năm."
“?" Một năm mới bắt đầu từ mùa xuân, mùa xuân đối với một số ngành nghề là vô cùng trọng yếu, ta gật đầu, “Đúng, rất trọng yếu."
Hắn ngẩng đầu, thần sắc hơi hơi xấu hổ. vành tai cũng ửng màu phấn hồng, “Cái kia…"
Lần đầu thấy hắn mang bộ dạng nhăn nhó như thế, với một người không có nhiều thói quen như hắn thì cũng thật mới lạ.
“Làm sao vậy?" Ta nhịn không được nhéo nhéo vành tai mềm mại của hắn.
“Ngươi nên nắm chắc cơ hội a."
“?"…. Ta với hắn hình như lại xuất hiện tình trạng ông nói gà bà nói vịt, ta quyết định khiêm tốn hạ mình hỏi: “Nắm chắc cơ hội gì?"
“… Đồ đần!" Xấu hổ gừ gừ, hắn hung hăng cho ta một quyền rồi đứng dậy rời đi.
Ta: “…??"
Ta nằm trên ghế quý phi, dần có xu hướng hóa thạch, ta làm sao lại chọc phải ái nhân ngạo kiều như thế?
“Tứ sư đệ, sao lại nằm ngay đơ ở chỗ này?" Tam sư huynh phe phẩy chiến tử đi tới, quả nhiên hắn quanh năm quạt không rời tay nga.
“…" Ta híp mắt nhìn quét qua tam sư huynh.
Tam sư huynh khụ một tiếng, “Có chuyện gì hảo hảo nói, đừng làm ra vẻ như muốn ăn ta chứ."
“Ta không muốn ăn ngươi, ta chỉ đánh giá giá trị con người ngươi."
“Có phải rất có giá đúng không?" Đôi mắt hoa đào loan loan, khóe miệng cong cong.
“Còn đang đánh gia. Tam sư huynh, ta có một nan đề, ngươi có thể giúp ta giải đáp không?"
“Nói thử xem."
Ta đem chuyện lúc nãy nói với Ngả Á kể lại không sót một chữ cho tam sư huynh, xem thử hắn có thể hiểu được ý tứ ẩn trong những câu từ hay không.
Tam sư huynh sờ sờ cằm, tạo dáng thâm trầm: “Này sao…?"
“?"
“Ta cũng không rõ lắm."
Thật muốn đấm cho hắn một quyền từ cằm đi thẳng lên, nhưng ánh mắt tam sư huynh rất vô tội, khiến ta không thể nào hạ thủ được, khóe mắt co rút, đứng dậy rời đi.
Hai ngày nay hành vi của Ngả Á thập phần cổ quái, tìm về một số miêu miêu cẩu cẩu. Mùa xuân đã về đến trước tầm mắt, đối với động vật mà nói, đây là mùa dựng dục thai nghén đời sau, mỗi khi đêm xuống, nhóm miêu miêu cẩu cẩu dùng sức kêu gào gọi bạn tình. Không chỉ chúng ta mất ngủ, mấy hộ dân phụ cận cũng tới nhắc nhở vài lần, hi vọng chúng ta có thể quản mấy con miêu cẩu đó. Nhưng đây là hành vi rất bình thường của động vật trong mùa phát xuân, chúng ta cũng không thể vô nhân đạo mà thiến sạch chúng nó, vốn nghĩ nên tống xuất mấy con miêu cẩu đó đi, nhưng Ngả Á mỗi ngày đều hưng phấn quan sát miêu miêu cẩu cẩu ***, muốn đem chúng vứt đi là không có khả năng, lần đầu tiên ta cảm thấy ái nhân của mình có chút đáng khinh.
Đại sư huynh nhìn ta muốn nói lại thôi, ta liền lên tiếng: “Đại sư huynh, có chuyện không ngại nói thẳng."
Đại sư huynh đưa mắt nhìn cửa nhĩ phòng đã đóng chặt, khụ một tiếng, không dễ chịu nói: “Khụ, cái kia… Ngả Á có phải có chút gì đó không đúng lắm."
Đại sư huynh không phải người đầu tiên hỏi như vậy, ta không đổi sắc, “Không có việc gì, hắn chỉ là có tinh thần nghiên cứu thôi, mấy ngày nữa thì tốt rồi.
Tiễn đại sư huynh đi rồi, ta xoa xoa mi tâm, gõ cửa nhĩ phòng.
Ngả Á mở một khe cửa, đưa tay làm động tác bảo ta không được lên tiếng, trộm kéo ta vào phòng, bên trong là nhóm miêu miêu cẩu cẩu đang say sưa giao-phối.
Hình tượng hắn trong lòng ta càng thêm đáng khinh, ta bất đắc dĩ liếc mắt một cái, đưa tay che đi hào quang hưng phấn tỏa ra trong đôi mắt hắn.
Hắn gõ lên tay ta hỏi: “Làm gì đó?"
“Không sợ mắt nổi mẫn sao."
“Không sợ, buông tay, ta còn chưa có học được đâu."
“…"
Trong nháy mắt ta như mất đi ngôn ngữ, qua hết nửa ngày, ta giữ lấy mặt hắn, đem tầm mắt kia chuyển tới trên mặt ta, “Bảo bối… ngươi học cái này làm gì?"
Hắn đưa mắt nhìn một đôi miêu miêu ***, ngồi thẳng lên, hơi hơi nâng cằm, khóe miệng khẽ nhếch, ngạo khí phán: “Tiểu Phong, cùng ta *** đi."
Ta: “…!"
“Không muốn?"
“Không có, nhưng tại sao ngươi đột nhiên…"
“Bởi vì mùa xuân tới rồi."
Ta xoa mi tâm, là do không cùng chủng tộc sao, ta nghe mà không hiểu hắn đang nói cái gì, “Chuyện này thì liên quan gì đến mùa xuân?"
“Người tộc ta hai mươi tuổi thân thể thành thục liền có thể tiến hành ***, hiện giờ ta hai mươi chún, đã sống uổng phí hết chín năm." Vừa mới dứt lời, chưa cho ta thêm thời gian phản ứng, hắn mạnh mẽ nắm tay ta kéo về sương phòng.
Thẳng đến khi bị hắn áp trên giường, nhận ra sức nặng trên người, ta mới hoàn hồn, vội giữ chặt lấy bàn tay đang tích cực tháo cởi thắt lưng ta, nhắc lại lời lần trước: “Ta nghĩ đến đêm động phòng mới lại muốn ngươi."
“Ta biết, ngươi đã nói." Hắn giật tay khỏi tay ta, tiếp tục cởi y phục.
“Vậy ngươi hiện tại vì cái gì…"
“Giao phối cùng ngươi muốn ta có quan hệ gì sao?" Hắn hơi hơi nghiêng đầu, ngây thơ hỏi.
Nhìn song đồng vô tội nhìn ta không chớp, ta hoài nghi hệ thống lý giải của mình xuất hiện sai lầm, nhưng mà… “***" cùng “Ta muốn ngươi", không phải cũng cùng một ý sao?
———–
Trong tình huống đó, ta dự tính đầu xuân năm sau mới lên đường, dù sao chỉ qua một tháng nữa là đã đến mùa xuân rồi.
Một đường chạy đi lại phải trốn tránh đám hắc y nhân thần bí đuổi giết, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời, lợi dụng một tháng này hảo hảo nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, sư huynh bọn hắn đều đồng ý.
Vì tránh gây chú ý, chúng ta thường xuyên thay đổi nơi ở, hơn nữa tác phong làm việc càng thêm thập phần điệu thấp (khiêm tốn, không làm gì khiến người khác chú ý). Điệu thấp là vương đạo, quả nhiên không sai.
Hồng Vũ thành dưới sự cai quản của Hồng Vũ phát triển rất tốt, nhân dân an cư lạc nghiệp, cơm áo không lo, tội phạm trộm đạo cũng ít đến không ngờ, nhưng nhân sĩ giang hồ lại đầy rẫy, hơn nữa bọn chúng còn có quan hệ không tầm thường với đám người trong quan phủ, không biết đang mưu tính điều gì.
—-
“Còn ngứa sao?" Ta nhẹ nhàng xoa ngón chân nứt da của Ngả Á, trời ngày càng ấm hơn làm mấy vết nứt cũng khỏi hẳn, cơn đau buốt bị cái ngứa khó nhịn thay thế.
“Lại trảo trảo." Nói xong hắn vươn tay muốn tự mình động thủ.
Ta vội giữ lấy tay hắn ngăn lại, trong lúc này mà để hắn trảo lên vết thương mới lành nhất định sẽ khiến da non rách ra, còn dễ bị nhiễm trùng.
“Để ta làm là được rồi."
Hắn không ngừng rụt lại chân, muốn giãy ra khỏi tay ta.
“Đừng trảo, ngứa chết."
Nghe vậy, ta liền không trảo, nhấc cái chân còn lại đặt lên đầu gối, cẩn thận thoa thuốc mỡ lên những vết thương.
“Hôm nay khí trời thật tốt." Hắn híp mắt đánh giá mặt trời sáng lạn.
“Ân." Ta mỉm cười nhìn Ngả Á nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi, cực kì giống mèo con phơi nắng, lười nhác mà cao ngạo.
“Cười cái gì?" Hắn nhíu mày hỏi.
“Không có gì."
“Đi lên." Hắn xê dịch qua một bên, túm lấy ta kéo lên ghế quý phi, hai người chúng ta cũng chẳng phải dạng người nhỏ nhắn gì, ghế quý phi vốn nhỏ hẹp không thể chứa hết cả hai, ta dùng sức ôm Ngả Á phóng lên trên người, hắn giật giật tìm một vị trí thoải mái, tiếp tục híp mắt phơi nắng.
“Mùa xuân sắp tới ròi."
“Ân."
“… Là mùa quan trọng nhất trong năm."
“?" Một năm mới bắt đầu từ mùa xuân, mùa xuân đối với một số ngành nghề là vô cùng trọng yếu, ta gật đầu, “Đúng, rất trọng yếu."
Hắn ngẩng đầu, thần sắc hơi hơi xấu hổ. vành tai cũng ửng màu phấn hồng, “Cái kia…"
Lần đầu thấy hắn mang bộ dạng nhăn nhó như thế, với một người không có nhiều thói quen như hắn thì cũng thật mới lạ.
“Làm sao vậy?" Ta nhịn không được nhéo nhéo vành tai mềm mại của hắn.
“Ngươi nên nắm chắc cơ hội a."
“?"…. Ta với hắn hình như lại xuất hiện tình trạng ông nói gà bà nói vịt, ta quyết định khiêm tốn hạ mình hỏi: “Nắm chắc cơ hội gì?"
“… Đồ đần!" Xấu hổ gừ gừ, hắn hung hăng cho ta một quyền rồi đứng dậy rời đi.
Ta: “…??"
Ta nằm trên ghế quý phi, dần có xu hướng hóa thạch, ta làm sao lại chọc phải ái nhân ngạo kiều như thế?
“Tứ sư đệ, sao lại nằm ngay đơ ở chỗ này?" Tam sư huynh phe phẩy chiến tử đi tới, quả nhiên hắn quanh năm quạt không rời tay nga.
“…" Ta híp mắt nhìn quét qua tam sư huynh.
Tam sư huynh khụ một tiếng, “Có chuyện gì hảo hảo nói, đừng làm ra vẻ như muốn ăn ta chứ."
“Ta không muốn ăn ngươi, ta chỉ đánh giá giá trị con người ngươi."
“Có phải rất có giá đúng không?" Đôi mắt hoa đào loan loan, khóe miệng cong cong.
“Còn đang đánh gia. Tam sư huynh, ta có một nan đề, ngươi có thể giúp ta giải đáp không?"
“Nói thử xem."
Ta đem chuyện lúc nãy nói với Ngả Á kể lại không sót một chữ cho tam sư huynh, xem thử hắn có thể hiểu được ý tứ ẩn trong những câu từ hay không.
Tam sư huynh sờ sờ cằm, tạo dáng thâm trầm: “Này sao…?"
“?"
“Ta cũng không rõ lắm."
Thật muốn đấm cho hắn một quyền từ cằm đi thẳng lên, nhưng ánh mắt tam sư huynh rất vô tội, khiến ta không thể nào hạ thủ được, khóe mắt co rút, đứng dậy rời đi.
Hai ngày nay hành vi của Ngả Á thập phần cổ quái, tìm về một số miêu miêu cẩu cẩu. Mùa xuân đã về đến trước tầm mắt, đối với động vật mà nói, đây là mùa dựng dục thai nghén đời sau, mỗi khi đêm xuống, nhóm miêu miêu cẩu cẩu dùng sức kêu gào gọi bạn tình. Không chỉ chúng ta mất ngủ, mấy hộ dân phụ cận cũng tới nhắc nhở vài lần, hi vọng chúng ta có thể quản mấy con miêu cẩu đó. Nhưng đây là hành vi rất bình thường của động vật trong mùa phát xuân, chúng ta cũng không thể vô nhân đạo mà thiến sạch chúng nó, vốn nghĩ nên tống xuất mấy con miêu cẩu đó đi, nhưng Ngả Á mỗi ngày đều hưng phấn quan sát miêu miêu cẩu cẩu ***, muốn đem chúng vứt đi là không có khả năng, lần đầu tiên ta cảm thấy ái nhân của mình có chút đáng khinh.
Đại sư huynh nhìn ta muốn nói lại thôi, ta liền lên tiếng: “Đại sư huynh, có chuyện không ngại nói thẳng."
Đại sư huynh đưa mắt nhìn cửa nhĩ phòng đã đóng chặt, khụ một tiếng, không dễ chịu nói: “Khụ, cái kia… Ngả Á có phải có chút gì đó không đúng lắm."
Đại sư huynh không phải người đầu tiên hỏi như vậy, ta không đổi sắc, “Không có việc gì, hắn chỉ là có tinh thần nghiên cứu thôi, mấy ngày nữa thì tốt rồi.
Tiễn đại sư huynh đi rồi, ta xoa xoa mi tâm, gõ cửa nhĩ phòng.
Ngả Á mở một khe cửa, đưa tay làm động tác bảo ta không được lên tiếng, trộm kéo ta vào phòng, bên trong là nhóm miêu miêu cẩu cẩu đang say sưa giao-phối.
Hình tượng hắn trong lòng ta càng thêm đáng khinh, ta bất đắc dĩ liếc mắt một cái, đưa tay che đi hào quang hưng phấn tỏa ra trong đôi mắt hắn.
Hắn gõ lên tay ta hỏi: “Làm gì đó?"
“Không sợ mắt nổi mẫn sao."
“Không sợ, buông tay, ta còn chưa có học được đâu."
“…"
Trong nháy mắt ta như mất đi ngôn ngữ, qua hết nửa ngày, ta giữ lấy mặt hắn, đem tầm mắt kia chuyển tới trên mặt ta, “Bảo bối… ngươi học cái này làm gì?"
Hắn đưa mắt nhìn một đôi miêu miêu ***, ngồi thẳng lên, hơi hơi nâng cằm, khóe miệng khẽ nhếch, ngạo khí phán: “Tiểu Phong, cùng ta *** đi."
Ta: “…!"
“Không muốn?"
“Không có, nhưng tại sao ngươi đột nhiên…"
“Bởi vì mùa xuân tới rồi."
Ta xoa mi tâm, là do không cùng chủng tộc sao, ta nghe mà không hiểu hắn đang nói cái gì, “Chuyện này thì liên quan gì đến mùa xuân?"
“Người tộc ta hai mươi tuổi thân thể thành thục liền có thể tiến hành ***, hiện giờ ta hai mươi chún, đã sống uổng phí hết chín năm." Vừa mới dứt lời, chưa cho ta thêm thời gian phản ứng, hắn mạnh mẽ nắm tay ta kéo về sương phòng.
Thẳng đến khi bị hắn áp trên giường, nhận ra sức nặng trên người, ta mới hoàn hồn, vội giữ chặt lấy bàn tay đang tích cực tháo cởi thắt lưng ta, nhắc lại lời lần trước: “Ta nghĩ đến đêm động phòng mới lại muốn ngươi."
“Ta biết, ngươi đã nói." Hắn giật tay khỏi tay ta, tiếp tục cởi y phục.
“Vậy ngươi hiện tại vì cái gì…"
“Giao phối cùng ngươi muốn ta có quan hệ gì sao?" Hắn hơi hơi nghiêng đầu, ngây thơ hỏi.
Nhìn song đồng vô tội nhìn ta không chớp, ta hoài nghi hệ thống lý giải của mình xuất hiện sai lầm, nhưng mà… “***" cùng “Ta muốn ngươi", không phải cũng cùng một ý sao?
———–
Tác giả :
Lam Tịch Lạc