Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt
Chương 163 - 164 ☀️ Ngoại Truyện Trình Hi

Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 163 - 164 ☀️ Ngoại Truyện Trình Hi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Mây (Sky)

26|01|2022

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 163 - 164 ????‍????

Ngoại Truyện Trình Hi.

Về sau, dưới sự điều tra của cảnh sát, bọn họ đã ngược đãi không dưới một trăm con vật nhỏ, việc này lộ ra ánh sáng mọi người ở làng Hàng Hậu đều rùng mình.

Bởi vì chuyện này nên Trình Đào và Trình Thần bị bắt, nhưng vì trong bộ luật không có trách phạt hành vi liên quan đến bạo hành động vật nên rất nha bọn hắn được phóng thích.

Mà vì chuyện của bọn hắn lộ ra nên làng Hàng Hậu cũng không chứ nổi, cuối cùng hai đứa chĩ có thể rời khỏi đó.

Về sau cả hai dần trở thành tội phạm, từ hành vi tra tấn nhỏ nhất sau đó tới gϊếŧ người, cuối cùng bị tống vào tù.

Mà bà Trình sau khi mất liên lạc với Trình Trấn Bình, liền theo con trai út Trình Trấn Dân sống chung. Bà ta còn muốn đay nghiến con dâu út, nhưng cô con dâu út này lại là một người cứng rắn.


Nửa đời sau bà Trình lại bị con dâu út mắng chửi, bà méc với con trai út nhưng Trình Trấn Dân lại đứng về phía vợ mình.

Cuối cùng bà Trình ở tuổi 65, buổi tối cơm nước xong, thời điểm đang rửa chén bị trượt chân, ngã sấp xuống, bị đập đầu không bao giờ tỉnh lại nữa.

-

Nhà hàng Thiên Duyệt của Ân Âm và Hạ Hoài Cảnh ngày càng lớn mạnh, Ân Âm thỉnh thoảng sẽ mang Trình Hi về làng Hàng Hậu thăm một nhà mẹ Ân, cũng giới thiệu công việc cho người anh trai thật thà chất phác của mình, Ân gia càng ngày càng trở nên tốt hơn.

Còn những người khác ở làng Hàng Hậu cô cũng không quan tâm tới, nơi đó đã tạo ra tổn thương chín năm không thể xóa nhòa cho Trình Hi và Ân Âm, chỉ mang cho bọn họ ác ý, mà Ân Âm sẽ không bao giờ lấy ơn báo oán.

Trình Hi quả thật có tài năng hội họa, cậu đã phá bỏ giới hạn của người mù trong giới hội họa, không biết đã cầm về bao nhiêu giải thưởng, còn mở một cuộc triễn lãm tranh của riêng mình, trong đó vẽ nhiều nhất là mẹ cậu.


Không chỉ như thế cậu còn gặp được tình yêu của mình, là một nữ họa sĩ trẻ tuổi xinh đẹp. Bọn họ cò những ý tưởng và mục tiêu chung.

Cả hai đều dành trọn đam mê cho hội họa, và chưa sinh con.

Thẳng đến khi Ân Âm chín mươi tuổi, mới cảm nhận được thân thể đã sớm già đi, cô sắp rời khỏi thế giới này rồi.

Cô vẫn luôn từ chối lời tỏ tình của Hạ Hoài Cảnh, sau này hắn cũng không ép buộc, ngược lại là mua một biệt thự bên cạnh chung cư, hai người làm hàng xóm của nhau, cả đời hắn đều không lấy vợ, hai người luôn duy trì mối quan hệ trên tình bạn, dưới tình yêu.

Vào một đêm khi Ân Âm sắp qua đời, y học cũng phát đạt, Trình Hi tuổi đã già, mắt vừa được chữa trị lấy lại được ánh sáng, nhào tới trước giường của cô.....

---- Thế giới này hoàn thành.


Trình Hi tự thuật:

Tôi tên là Trình Hi, mẹ thích gọi tôi là Hi Hi, Hi và Hi tượng trưng cho ánh sáng và sự ấm áp. Mẹ nói bà không có cách nào cho tôi một đôi mắt có thể nhìn thấy ánh sáng và màu sắc, nhưng bà hy vọng chí ít có thể đặt cho tôi một cái tên ấm áp và đẹp đẽ.

Có ba thứ quý giá nhất trong đời tôi: Mẹ tôi, vẽ tranh và những chú chó.

Các vũ công mất đi hai chân còn có thể nhảy sao? Một nhạc sĩ khiếm thính vẫn có thể soạn nhạc sao? Một họa sĩ mù không thể nhìn thấy ánh sáng và màu sắc có thể vẽ sao?

Liêu Trí*, người bị cụt hai chân nói rằng cô ấy có thể, Beethoven** nói rằng ông ấy có thể, mà tôi cũng tự hào nói rằng, tôi có thể.

Lúc đầu tôi chọn học vẽ, ngoài việc cảm thấy hứng thú thì phần lớn là do mẹ.

Tôi không nhìn thấy bà, cho nên muốn khắc họa lên khuôn mặt bà.
Tôi rất chăm chỉ học vẽ, sau khi học được nửa năm, khi tới sinh nhật của mẹ tôi đã đưa cho bà một bức tranh chân dung.

Khi ấy bà khen bức tranh của tôi đẹp lắm, vẽ rất tốt, mãi sau này khi tôi lấy lại ánh sáng và mẹ qua đời, lúc tôi đang sắp xếp lại di vật của bà, tôi mới phát hiện bức tranh kia xấu đến cỡ nào, nhưng bà đã cất giữ nó rất kỹ, một chút tro bụi cũng không có, như thể mỗi ngày đều được lau tỉ mỉ.

Về sau, tôi càng yêu thích việc vẽ tranh.

Tâm hồn tràn đầy sự toàn năng và sáng tạo, ngòi bút của người họa sĩ cũng có được khả năng vô hạn.

Thế giới muôn màu muôn vẻ, tôi không nhìn thấy nhưng có thể vẽ nó dưới ngòi bút của mình, tôi cho mọi người nhìn thấy một bức tranh lộng lẫy đẹp đẽ nhất.

Hội họa cho tôi cảm nhận được thế giới muôn màu này, cũng vì nó mà tôi gặp được người vợ rất hiểu mình.
Trong đời tôi chỉ có hai chú chó, một là Pudding, hai là Kem.

Kem đồng hành cùng tôi trôi qua nhiều năm, từ lúc còn nhỏ, đến khi trưởng thành và tới lúc già, nhưng nó cũng đã già đi và qua đời. Nó là là người bạn đồng hành và trung thành nhất của tôi.

Tôi không thể hiểu được vì sao bọn Trình Đào lại bạo hành động vật, bọn nó không phải là người bạn trung thành nhất với con người sao?

Tôi không thể nào quên được ngày Kem qua đời, hôm đó bỗng nhiên tuyết lại rơi còn rất lớn, trên đường về nhà dù có Kem bên cạnh nhưng tôi vẫn bị va chạm mấy lần.

Ngày đó tôi dường như cảm nhận được Kem đã rất suy yếu, lưng nó đã sớm cong xuống, khi đi đường đều thở phì phò.

Mãi đến khi về nhà, nó mới ngã vào lòng tôi cọ cọ, sau đó không còn thở nữa.
Ngày đó tôi ôm Kem rẩ lâu, tôi hy vọng nó chỉ mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, cho đến khi mẹ trở về, tôi mới biết hóa ra là Kem chết rồi.

Mà Pudding là người bạn duy nhất của tôi ở làng Hàng Hậu. Từ lúc chúng tôi quen biết cho đến khi nó chết đi, chỉ có mấy tháng, nhưng một đời tôi sẽ không thể quên được, không quên được thân thể nhỏ bé đó tiến vào vũng nước bùn thay tôi tìm gậy, sẽ không quên được lúc người khác khi dễ tôi, Pudding muốn bảo vệ tôi mà nhe răng hù dọa bọn họ.

-

Đối với mẹ, tôi chưa bao giờ oán hận bà, tôi vẫn luôn sợ bản thân là gánh nặng liên lụy mẹ.

Trong chín năm ở làng Hàng Hậu đó, ở một nơi tràn ngập ác ý bủa vây, trái tim tôi đã sớm chết lặng và hèn nhát.

Thật ra vào cái đêm tôi tiến vào dòng sông lạnh lẽo kia, không chỉ vì sự xúi giục của Trình Đào, không chỉ vì sợ làm gánh nặng của mẹ, mà còn là vì tôi hèn nhát.
Mặc dù chỉ có chín năm ngắn ngủi, nhưng tôi sống rất mệt mỏi, thật sự rất mệ mỏi.

Tôi cũng thà rằng mãi mãi ngủ dưới lòng sông như vậy đi.

Nhưng lúc đó mẹ lại kéo tôi lên, thứ mẹ cứu không chỉ có thể xác tôi mà còn cả linh hồn của tôi.

Mẹ làm cho trái tim tê liệt của tôi trở nên sống động từng chút một.

Về sau mẹ và cha ly hôn, mang tôi rời khỏi nơi đó, tôi mới phát hiện thế giới bên ngoài háo ra cũng có sự ấm áp và lòng tốt.

Điều may mắn nhất trong cuộc đời này của tôi chình là được làm con của mẹ. Mẹ đã từng nói, mẹ thấy áy náy với tôi, vì không thể cho tôi một đôi mắt sáng, nhưng tôi không trách bà, bởi vì mẹ chính là đôi mắt của tôi.

Điều tôi tiếc nuối nhất chính là không thể nhìn thấy sớm hơn một chút, nếu có thể thì sẽ nhìn thấy mẹ sớm hơn, cũng không phải ngày đó khi mẹ rời nhân thế, mới lấy lại ánh sánh.
Cũng là khi nhìn thấy ánh sáng, tôi mới phát hiện hóa ra mẹ rất giống tưởng tượng của tôi, là một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, cho dù thời khắc hấp hối tóc bà đã bạc, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, đôi mắt cũng đục ngầu, nhưng bà vẫn là người mẹ xinh đẹp nhất trong lòng tôi.

Mẹ, con yêu mẹ.

Đêm tối cho tôi đôi mắt màu đen,

Nhưng tôi dùng nó tìm kiếm ánh sáng, mà mẹ, người chính là ánh sáng của đời tôi.

Nếu như có thể, tôi hy vọng kiếp sau vẫn có thể trở thành con của mẹ, có thể lại nghe mẹ gọi một tôi một tiếng: Hi Hi.

Hết chương 163 - 164.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

(*) 廖智 - Liêu Trí là một giáo viên dạy múa xinh đẹp bị mất cả hai chân trong trận động đất ngày 5/12.
_

(**) Ludwig van Beethoven (phiên âm: Lút-vích van Bét-tô-ven, 17 tháng 12 năm 1770 – 26 tháng 3 năm 1827) là một nhà soạn nhạc cổ điển người Đức.

Ông là một hình tượng âm nhạc quan trọng trong giai đoạn giao thời từ thời kỳ âm nhạc cổ điển sang thời kỳ âm nhạc lãng mạn.

Ông được coi là Người dọn đường  (Wegbereiter) cho thời kỳ âm nhạc lãng mạn. Beethoven được khắp thế giới công nhận là nhà soạn nhạc vĩ đại, nổi tiếng và có ảnh hưởng nhất tới rất nhiều những nhà soạn nhạc, nhạc sĩ và khán giả về sau.

Trong số những kiệt tác của ông phải kể đến các bản giao hưởng như Giao hưởng số 2 Rê trưởng, Giao hưởng số 3 Mi giáng trưởng (Anh hùng ca), Giao hưởng số 5 Đô thứ (Định mệnh), Giao hưởng số 6 Fa trưởng (Đồng quê), Giao hưởng số 7 La trưởng, Giao hưởng số 9 Rê thứ (Niềm vui), các tác phẩm cho dương cầm như Für Elise và các sonata Bi tráng (Pathétique), Ánh trăng (Moonlight), Bình minh (Waldstein), Khúc đam mê (Appasionata)... các bản sonata cho vĩ cầm như Mùa xuân (Spring), Kreutzer,... các bản concerto số 2, số 3, số 5 Emperor (Hoàng đế), Violin Concerto D major,... các khúc mở màn Overture Coriolan, Leonore, Egmont,... và vở opera duy nhất Fidelio,...
Vào khoảng 30 tuổi, Ludwig van Beethoven bắt đầu biểu lộ những triệu chứng đầu tiên của bệnh xơ hóa thính giác và triệu chứng này ngày càng tồi tệ hơn, không có cách gì cứu vãn.

Đến năm 1819 thì ông điếc hoàn toàn, chính vì vậy ông không còn trình diễn nữa cũng như không thể chỉ huy dàn nhạc được.
_

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

Mây (Sky): Thôi trả nợ xong rồi nghen, tạm thời đi đào hố mới cho nó có hứng thú.  ????

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại