Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 133 - 136

Editor: Mây (Sky)

24|01|2022

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 133.

Ân Âm dừng một chút, nở một nụ cười mỉa mai: "Về phần mười vạn tệ kia, anh nghĩ nó đủ để tôi nhường chỗ cho tiểu tam và hai đứa con hoang kia của anh? Anh nghĩ đang đuổi ăn mày à. Tôi muốn 120 vạn." Đây là số tài sản mà luật sư Vương ước tính dựa trên lỗi của Trình Trấn Bình mà Ân Âm có thể được chia.

"Cái gì!" Lời vừa nói ra làm Trình Trấn Bình vừa ngạc nhiên cũng vừa sợ hãi, "Ân Âm, cô đúng là công phu sư tử ngoạm mà*."

(*) nguyên văn - 狮子大开口 - Sư tử đại khai khẩu  - shī zī dà kāi kǒu (sư tử há rộng mồm)

Hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao, (hoặc chỉ người có nhiều lòng tham)

-


Ân Âm lắc lắc ngón trỏ: "Không không không, tôi đây chỉ cầm thứ thuộc về tôi, mà sau này anh còn phải đưa tiền trợ cấp (cấp dưỡng) đến khi Trình Hi mười tám tuổi."

"Chuyện này không có khả năng." Trình Trấn Bình không chút do dự phủ nhận.

Dù sao ở làng Hàng Hậu mười vạn tệ đã là rất nhiều rồi.

"Ân Âm, cô đừng có mà lòng tham không đáy." Lúc đầu hắn còn có một chút áy náy nhưng bây giờ đã triệt để căm ghét cô, nhớ tới cái gì đó, hắn nói: "Tôi có chuyện quên nói cho cô, chúng ta là anh em họ, việc chúng ta kết hôn bị xếp vào phạm vi họ hàng gần kết hôn. Mà nếu vậy thì sẽ không được công nhận. Cho nên cô không có quyền được phân chia tài sản của tôi." Trình Trấn Bình không hiểu gì về luật hôn nhân, những điều này là do Trương Hân* nói cho hắn biết.

(*) chỗ này văn án để Lương Hân, mà chap trước thì để Trương Hân, mình không biết tác giả có đổi không nhưng mình sẽ vẫn để tên như cũ :v


-

Ân Âm nở một nụ cười: "Tôi không phải đang bàn bạc với anh mà là nói cho anh biết. Tôi cho anh thời gian hai ngày để suy nghĩ, nêu như anh không đồng ý, tôi sẽ đâm đơn kiện. Anh cũng đừng quên anh thật sự đi nɠɵạı ŧìиɦ, còn có hai đứa con riêng, đó là lỗi của anh. Thời gian mười năm mà nghĩ không muốn cho con trai một xu, anh nên hỏi xem tòa án có đồng ý hay không, huống hồ......." Ân Âm dừng một chút, nở một nụ cười khẩy: "Anh không sợ tôi sẽ kiện anh tội xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ sao? Dù sao chúng ta cũng không phải quan hệ hôn nhân."

Lời nói này Ân Âm trực tiếp làm Trình Trấn Bình sợ hãi.

Hắn nheo mắt nhìn người phụ nữ đứng trước mặt từ trên xuống dưới.

Vẫn là bộ dạng lúc trước, cho dù ngũ quan vẫn như cũ, nhưng làn da đã thô ráp vàng vọt, dáng người cũng đã trở nên cồng kềnh.


Nhưng ánh mắt và vẻ mặt lại hoàn toàn khác nhau.

Mặc dù mấy năm nay số lần hắn về nhà ngày càng ít, cho dù trở về cũng sẽ không ở chung với Ân Âm nhiều, nhưng trong trí nhớ của Trình Trấn Bình, người em họ này vẫn luôn có bộ dạng khúm núm, ánh mắt nhìn hắn không những tràn ngập thâm tình mà còn mang theo sự ỷ lại của vợ đối với chồng.

Vậy mà bây giờ.

Cô đã không còn vâng vâng dạ dạ, mà ánh mắt đã trở nên sắc bén còn nhanh mồm nhanh miệng, trong mắt cũng không còn tình cảm gì, chỉ có lạnh lẽo và xa cách.

Hơn nữa, Ân Âm trước kia không hiểu biết nhiều, chính là một người phụ nữ mù chữ chính hiệu, thế mà giờ cô có thể nói ra từ thưa kiện, cho dù hôn nhân của bọn họ vô hiệu, nhưng vẫn muốn lấy đi một phần tiền của hắn.

Người phụ nữ trước mặt rất lạ lẫm, dường như đã thay đổi thành một người khác, vì sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ có người chỉ cô chơi chiêu, hay là do hắn nói muốn ly hôn làm cô bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trở thành bộ dạng như bây giờ.
Nhìn con người hờ hững trước mặt, Trình Trấn Bình biết chuyện ly hôn và phân chia tài sản sẽ chẳng dễ dàng chút nào.

-

Trình Hi yên lặng ngồi trong phòng, có lẽ vì bên ngoài không có ầm ĩ, nên phía sau cánh cửa Trình Hi cũng không có bao nhiêu tiếng động.

Cậu ngồi trên giường, vẻ mặt có chút nóng nảy, khẽ cau mày.

Trình Hi có hơi bận tâm, lo lắng mẹ sẽ bị khi dễ.

Bởi vì trong trí nhớ của cậu, chín năm qua mẹ vẫn rất luôn nghe lời cha, giờ cha đã về không biết mẹ có đổi ý hay không, cũng có thể không cần cậu nữa.

Trình Hi ngồi thẳng lưng bên mép giường, trầm lặng và nhu thuận đến nỗi làm người ta đau lòng, hàng mi dài rũ xuống, hai bàn tay nhỏ đan vào nhau.

Cậu vừa muốn nghe động tĩnh bên ngoài một chút nhưng vừa muốn nghe lời mẹ.

Đúng lúc này Trình Hi nghe được tiếng cửa phòng mở ra, cậu lập tức đứng lên.
Hết chương 133.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s  vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 134.

"Mẹ."

Ân Âm đi qua, vuết ve cái đầu nhỏ của thằng bé, dịu dàng nói: "Con lo lắng cho mẹ sao?"

Trình Hi có chút ngại ngùng không biềt nói gì khẽ gật đầu một cái. Cậu sợ cha sẽ làm khó mẹ, cậu không muốn mẹ bị tổn thương.

"Yên tâm đi, bây giờ mẹ rất lợi hại, người khác sẽ không thể làm tổn thương mẹ, và cũng sẽ không để cho ai tổn thương đến Hi Hi của mẹ."

Có mẹ yêu thương và bảo vệ, làm cho trong lòng Trình Hi ấm áp đến vui vẻ, mẹ không có việc gì vậy là tốt rồi.

"Đúng rồi Hi Hi, con chuẩn bị đồ một chút, lát nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây."
"Rời khỏi đây đi đâu ạ?"

"Tới nơi chỉ có mẹ con chúng ta, mẹ dẫn con đi đến một nơi xa, lớn và đẹp hơn. Nơi đó không có những ác ý, cũng không có tổn thương."

"Được ạ." Trình Hi không quan tâm là đi nơi nào, chỉ cần ở cùng mẹ là được.

-

Đối với việc Ân Âm nói kiện cáo, mặc dù Trình Trấn Bình có chút kinh ngạc nhưng cũng không để trong lòng, hắn không nghĩ người vợ mù chữ mười năm qua ngoan ngoãn lại có loại bản lĩnh kia.

Dù sao lần này hắn trở về nhất định phải lấy giấy ly hôn với Ân Âm, sớm biết như vậy thì lúc trước không nên bỏ tiền vào cục dân chính.

Nhưng hai ngày sau hắn cũng nhìn thấy sự thay đổi của Ân Âm, quả thật cò thể nói là tính tình của cô thay đổi rất lớn, bất luận là ai cũng không áp chế nổi.

Trình Trấn Bình trở về, bà Trình lập tức lấy lại sức lực, lại muốn mắng chửi, nhưng bà vừa bắt đầu đã bị Ân Âm phản kích trở về.
Bà Trình lập tức gọi cho Trình Trấn Bình nhưng Ân Âm làm sao để ý tới tên tra nam cặn bã đó.

Quá khứ hắn có thể trấn áp Ân Âm còn không phải ỷ vào Ân Âm có tình cảm với hắn, nhưng Ân Âm bây giờ đối với hắn đã cạn nghĩa cạn tình, cho nên Trình Trấn Bình có tới cũng vô dụng.

Đợi đến buổi tối ngày thứ hai, Ân Âm cũng chủ động đi tìm Trình Trấn Bình.

"Sau khi ly hôn chia cho tôi 120 vạn, anh nghĩ xong chưa?" Cô không muốn nói nhảm với hắn, trực tiếp hỏi.

"Ân Âm, cô đang nói bậy bạ gì đó....."

Trỉnh Trấn Bình còn chưa nói xong Ân Âm liền biết suy nghĩ của hắn.

"Được rồi, tôi đã biết đáp án của anh, nếu anh đã không đồng ý thì chúng ta cũng không thể bí mật giải quyết, vậy liền dựa theo cách của tôi đi." Nói xong, cô không đợi Trình Trấn Bình phản ứng  liền quay người rời đi.
Cô cũng chỉ hỏi cho có lệ, trước đó cô đã biết Trình Trấn Bình sẽ không cam tâm tình nguyện cho cô 120 vạn, như vậy tốt nhất liền vạch mặt.

Bây giờ xé một lớp, về sau lại một lớp, ngày nào đó cô sẽ đem da mặt người Trình gia triệt để xé xuống hết, cho tất cả mọi người thấy được bộ mặt thật của bọn họ.

Ân Âm trở về phòng lấy ra cái điện thoại cục gạch gửi một cái tin nhắn.

Ngày mai chắc là sẽ rất thú vị đây.

Hôm sau rời giường, ăn sáng xong, Ân Âm liền dẫn Trình Hi tới Ân gia, nhờ mẹ Ân chăm sóc cho cậu, hôm nay nhất định sẽ xảy ra chiến tranh giữa cô và Trình gia, để đề phòng Trình Hi vô tội bị kéo vào hay nghe được lời ác ý, vẫn nên tạm thời đưa cậu tránh xa một chút.

"Con gái, mẹ đi cùng với con." Biết được dự định của Ân Âm, mẹ Ân quả quyết mở miệng: "Để Hi Hi ở đây, cho cha con tạm thời chăm sóc."
Ân Âm có hơi ngạc nhiên, mặc dù mẹ Ân là chị em ruột với bà Trình, nhưng trước mặt bà ta tính cách có chút mềm yếu, cũng không dám phản kháng người chị ruột này.

Mẹ Ân vuốt ve đầu cô, ánh mắt từ ái nói: "Trước kia mẹ nghĩ để con  gả đến Trình gia là tốt cho con, bây giờ mới biết được là đã đẩy con vào hốt lửa."

Hết chương 134.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s  vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 135.

"Trước đây mẹ mềm yếu, nhân nhượng cho những chuyện kia, vì không muốn con ở Trình gia phải khó xử, nhưng hôm nay bọn họ đã làm tổn thương con, làm sao mẹ có thể không đứng về phía con. Bà ấy đúng là chị gái của mẹ, nhưng con cũng là đứa con gái duy nhất của mẹ."
Ân Âm cuối cùng cũng gật đầu, tình cảm mẹ Ân dành cho Ân Âm còn sâu hơn cô nghĩ.

"Hi Hi, con ngoan ngoãn đợi ở đây với ông ngoại, mẹ và bà ngoại muốn đi ra ngoài, tối nay sẽ trở lại đón con." Trước khi đi Ân Âm nói với Trình Hi một tiếng.

Trình Hi mơ hồ biết mẹ muốn làm gì, cậu kéo tay áo Ân Âm, nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ với bà ngoại nhớ phải bảo vệ bản thân."

"con yên tâm." Ân Âm xoa xoa đầu nhỏ của cậu, quay người rời đi.

Khi mẹ Ân quay người lại trong mắt có chút chua xót, cho tới bây giờ đều là bà có thành kiến với Trình Hi, mặc dù thằng bé không nhìn thấy nhưng là một đứa bé ngoan ngoãn hiền lành.

Ân Âm dẫn mẹ Ân đi đến nhà ga đón luật sư Vương, Trình Trấn Bình thấy luật sư do cô đưa về thì cả người trực tiếp ngây ra.

"Ân Âm, cô thật sự muốn đâm đơn kiện tôi sao? Cô  không nhớ tới tình cảm vợ chồng nữa sao?"
Ân Âm phì cười một tiếng: "Anh là một tên tra nam cặn bã đi nɠɵạı ŧìиɦ, anh làm ơn đừng bày ra cái vẻ mặt đấy được không, người không biết còn tưởng tôi mới là người đàn ông phụ bạc. Về phần tình cam vợ chồng, tôi với anh đến tình vợ chồng plastic* đều không có đi. Anh nói lời buồn nôn này để ai nghe vậy, hai ngày trước tôi đã nói rồi, giải quyết riêng không được vậy thì dùng phương tiện pháp lý."

(*) Plastic: chỉ tình cảm giả dối giống như đồ nhựa (đồ giả)

-

Ân Âm nhìn luật sư Vương.

Anh ta là một luật sư chuyên nghiệp trong các vụ kiện ly hôn, nhìn thấy ánh mắt của Ân Âm lập tứ mở miệng, ngoại trừ nói về việc sau ly hôn Trình Trấn Bình phải đưa bao nhiêu tiền cho Ân Âm còn lấy ra bằng chứng hắn nɠɵạı ŧìиɦ.

Chứng cớ vừa đưa ra sắc mặt Trình Trấn Bình lập tức thay đổi.
Mà ở ngoài Trình gia không biết từ lúc nào đã bu đầy người, những người kia là do mẹ Ân đặc biệt gọi tới, lúc này nghe được Trình Trấn Bình đi nɠɵạı ŧìиɦ, đám người lập tức một trận xôn xao.

Đặc biệt luật sư Vương còn lấy ra ảnh chụp gia đình nhỏ bốn người của Trình Trấn Bình.

Cũng ngay lúc này tất cả mọi người  làng Hàng Hậu mới biết, Trình Trấn Bình nhìn giống như một người đàn ông tốt thế mà có gia đình nhỏ ở bên ngoài, thậm chí hai đứa con riêng đã lớn như vậy.

Lùc trước các cô gái trong làng ai mà không ghen tỵ Ân Âm được gả cho Trình Trấn Bình. Trình gia giàu có, dáng dấp Trình Trấn Bình cũng không tệ, trình độ trung học đối với người trong thôn cũng là cực cao.

Nhưng cuối cùng người Trình gia chọn là Ân Âm, ai bảo cô ấy có lợi thế bẩm sinh là em họ Trình Trấn Bình.
Về sau bọn họ nghe được tình cảm hai người không tốt, nhưng cũng chỉ nghĩ nguyên nhân là do hắn thấy Ân Âm sinh ra Trình Hi bị mù, vì vậy trong mắt bọn họ Trình Trấn Bình vẫn rất tốt.

Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, Trình Trấn Bình thế mà có gia đình nhỏ ở bên ngoài, con trai lớn cũng đã sáu tuổi, nói cách khác thì bảy năm trước đã đi nɠɵạı ŧìиɦ.

Lần này ành mắt mọi người nhìn hắn cũng đã thay đổi, bởi vì từ trước tời giờ ấn tượng về Trình Trấn Bình trong mắt mọi người là vô cùng tốt.

"Trình Trấn Bình sao có thể làm ra chuyện này? Bảy năm trước, khi đó hắn với Ân Âm chỉ mới kết hôn được ba năm."

"Tôi còn tưởng Trình Trấn Bình là người tốt, ai mà ngờ......."

"Tôi thấy Trình Trấn Bình ngảy càng ít về nhà, hóa ra là ở bên ngoài có một ngôi nhà khác. Để Ân Âm và Trình Hi ở lại, cái gì cũng không biết, thật là đáng thương."
Hết chương 135.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s  vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 136.

"Các người vừa nãy có nghe không, ông luật sư kia nói sai ly hôn chỉ cho Ân Âm mười vạn, khác gì đuổi ăn mày đâu, ai mà không biết siêu thị Trình gia kiếm ra tiền, nghe nói Trình Trấn Bình còn mua nhà trong thành phố."

Đương nhiên ở làng Hàng Hậu nơi mà mọi người còn chưa được khai sáng tư tưởng, vẫn có rất ít người nói như vậy, đặc biệt lả một số đàn ông và những người đã làm mẹ chồng, lời nói của họ hoàn toàn không giống nhau.

"Trình Trấn Bình làm như vậy cũng có thể hiểu được, ai bảo mười năm qua Ân Âm chỉ sinh được một đứa, hơn nữa còn không thể nhìn thấy."
"Trình Trấn Bình có tiền, không phải trước kia đàn ông đều tam thê tứ thiếp sao, chẳng phải hắn ở bên ngoài nuôi cái nhà khác thôi à, hắn cũng chỉ muốn một đứa con trai khỏe mạnh, cũng không thể để hắn đoạn tử tuyệt tôn

"Nhưng mà Ân Âm muốn Tring Trấn Bình đưa 120 vạn cũng quá công phu sư tử ngoạm đi, nếu là tôi mà có vợ kiểu này, tôi lập tức bỏ ngay. Bất quá ông luật sư này đến để làm gì vậy."

"Theo tôi, Ân Âm chỉ sinh ra một đứa mù, nếu cô ta có lương tâm thì nên chủ động cho Trình Trấn Bình đi tìm phụ nữ, đấy mới là người vợ hiền lành."

Người nói lời này là một ông lão đã hơn 90 tuổi, nghe nói lúc còn trẻ ông ấy là một thiếu gia của gia đình giàu có, còn cưới bà lớn bà nhỏ.

Đối với những ý kiến bất đồng này Ân Âm vốn không quan tâm, tất cả những gì cô muốn bây giờ là tháo bộ mặt đạo đức giả của Trình Trấn Bình.
Về phần người khác mắng chửi, nếu là nói tới Trình Hi cô sẽ quan tâm, nhưng nếu là nói cô thì cô căn bản không để ý, cũng không mất miếng thịt nào, dù sao rất nhanh cô sẽ đưa Trình Hi đi khỏi nơi này.

Bà Trình thấy Ân Âm vậy mà mang một người đàn ông về nhà, luôn miệng nói con trai phải chia cho cô một nửa tài sản, bà làm sao có thể chấp nhận, lập tức khóc lóc om sòm.

"Đồ đĩ chó, mày muốn 120 vạn, mày đi nằm mơ đi, tiền của Trình gia chúng tao dựa vào cái gì đưa cho mày, mày là con gà mái không biết đẻ trứng, Bình Tử cho mày 10 vạn, mày không cảm kích mà còn công phu sư tử ngoạm, ly hôn cái gì nữa, Bình Tử con lập tức bỏ cô ta đi."

Ân Âm híp mắt vừa định mở miệng, mẹ Ân bên canh một mực im lặng liền vọt thẳng da, đối đầu với bà Trình.

"Buổi sáng bà ăn cơm trong nhà cầu à, sao trong miệng lại phun ra đầy phân như vậy, lại dám mắng con gái tôi. Như thế nào, muốn bỏ con gái tôi à, vậy nó ở Trình gia làm trâu làm ngựa mười năm qua thì tính là gì. Là con trai bà có lỗi với con gái tôi trước, là nó không quản được nửa thân dưới mà có phụ nữ và con hoang bên ngoài. Con gái tôi đòi tiền của nó thì sao, đều đó là đương nhiên."
"Lại nói bây giờ là thời đại gì, không có hoàng đế, bà còn nói cái gì đừng không ngớt, chia 120 vạn bà cũng nghe luật sư Vương nói mà, cái đó là nên làm đấy, nếu đi thưa kiện lên toà án người ta cũng sẽ làm như vậy. Còn có ông......"

Mẹ Ân quay người sang phía ông lão hơn 90 tuổi: "Ông cho rằng ông còn là đại thiếu gia lúc trước sao, hay là Hoàng Đế, còn muốn tam thê tứ thiếp, tôi nhổ vào, có bản lĩnh thì bây giờ mấy người cũng đi tam thê tứ thiếp xem, để tôi xem các người có bị JC* bắt lại không."

(*) thật ra chỗ JC này mình tìm không ra nghĩa, nó ra tên ca sĩ, nhạc sĩ rồi mấy cái ủy ban. Bạn nào biết JC của HongKong là gì thì bảo tôi nha.

-

Sau khi mẹ Ân biết kế hoạch của Ân Âm, bà đã hoàn toàn thả mình, kiên định đứng về phía con gái, mà những gì bà nói cũng được biết trước từ chỗ Ân Âm.
"Mày, mày, mày!" Ông lão tức giận chỉ tay vào mẹ Ân, lồng ngực phập phồng không ngừng.

Mẹ Ân hai tay chống nạnh, tư thế rất giống như muốn nói: Ông có bản lĩnh thì đến cắn tôi đi.

Bà Trình không nghĩ tới em gái từng rất khúm núm thế mà đột nhiên bộc phát, một hồi lâu mới phản ứng được.

Hết chương 136.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại