Xuyên Nhanh Quyến Rũ Không Có Tội I
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I - Quyển 7 - Chương 3: Thiếu
Editor: QR - diendanlequydon
Âu Dương Hạo cởi quần áo, quấn quanh người rồi ôm Y Bối Nhi đi về phía chiếc xe, môi mỏng mím chặt, biểu tình trên mặt càng âm trầm đến dọa người.
“Âu Dương... Thượng cháu... Cầu chú, cháu thật khó chịu... Hu hu..." Y Bối Nhi dựa vào trong lòng ngực, cọ xát vào thân thể của người đàn ông, cầm tay của người đàn ông vuốt ve ngực, giữa hai chân mình.
“Bối Nhi, bọn họ là do cháu giết sao?" Âu Dương Hạo ngăn cản động tác của cô, nhìn chằm chằm đôi mắt của Y Bối Nhi.
“Hu hu... Cháu thật sự khó chịu... Chú nhanh lên... Cháu muốn chú... Hu hu... Bọn họ tiêm thuốc cho cháu... Cháu sợ quá..."
Đáng tiếc, Y Bối Nhi đã trúng xuân dược, thần trí đã không rõ ràng lắm, hăng say cầu xin Âu Dương Hạo chơi cô mà Âu Dương Hạo cũng biết mấy người thanh niên này có mưu đồ gây rối với Y Bối Nhi.
Anh ở trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, đây có lẽ là tình huống khó khăn nhất mà anh gặp được, giống như năm Y Bối Nhi mười sáu tuổi.
Nhưng mà Y Bối Nhi cũng mặc kệ người đàn ông này có khó xử hay, cô chỉ biết chính mình rất muốn, muốn người đàn ông này mạnh mẽ chơi cô.
Cô hôn lên đôi môi mỏng của anh, cái lưỡi thơm tho lung tung liếm láp trên môi của người đàn ông, bàn tay càng tác loạn, tiến vào trong thân thể, vuốt ve cơ bắp của anh, lại thăm dò qua thăm dò lại bên hông mẫn cảm của anh.
Âu Dương Hạo còn phải ôm Y Bối Nhi, một bàn tay căn bản không khống chế được Y Bối Nhi không nghe lời.
Một người con gái xinh đẹp đã hoàn toàn cởi hết quần áo, hoạt sắc sinh hương loạn cọ trên người anh, một người đàn ông bình thường không thể chống cự, dục vọng của Âu Dương Hạo đã hơi cứng, người con gái này vẫn còn không ngừng dụ hoặc anh. Chờ đến khi anh mở được cửa xe đã đổ mồ hôi đầy đầu.
Lúc này Y Bối Nhi dùng sức đẩy mạnh, người đàn ông bị cô đẩy ngã vào ghế sau, còn không đợi anh ngồi dậy, cả người cô đè trên người Âu Dương Hạo không cho anh đứng dậy.
“Âu Dương... Cháu thích chú... Ưm... Rất thích chú..."
Âu Dương Hạo nghe thấy câu nói mơ hồ không rõ này, động tác hơi ngừng lại, chính sự chần chờ này tạo cơ hội cho Y Bối Nhi, cô nhân cơ hội cởi quần của anh ra, tay nhỏ vuốt ve dương vật đang nửa cứng, hơn nữa đùa bỡn hai cái trứng phía dưới.
Chỗ yếu ớt lại mẫn cảm như vậy căn bản không chịu nổi sự đùa giỡn của cô, thoáng chạm vào một chút, nó đã cứng.
“Bối Nhi, cháu không cần... Ưm..."
Y Bối Nhi vươn đầu lưỡi liếm đỉnh quy đầu lớn một chút, giống như đang ăn kem, từng chút từng chút liếm láp phía trên. Hai bàn tay nhỏ cầm thân gậy di chuyển lên xuống, dương vật nóng bỏng giống như muốn hòa tan cô cũng khiến đùi cô bắt đầu cảm thấy ngứa càng thêm nghiêm trọng. Tách hai đùi ra, cô cầm dương vật của người đàn ông ma sát tiểu huyệt của mình, từ trong hoa huyệt không ngừng chảy ra dâm thủy khiến côn thịt ướt nhẹp, nước chảy dầm dề.
“Ưm... Thật lớn... Nóng quá... Cháu muốn dương vật... Nhanh lên, Âu Dương nhanh chơi cháu..." Y Bối Nhi để dương vật hoạt động phía dưới hoa huyệt của mình nhưng mà cô lại không biết làm như thế nào, vì vậy cô vô cùng đáng thương cầu xin người đàn ông này giúp cô.
Cả người Y Bối Nhi trần trụi ngồi ở trên đùi anh, nụ hoa đỏ thắm trên bầu ngực không ngừng nhảy lên, lướt qua mắt Âu Dương Hạo, tiểu huyệt còn đang chảy nước, thậm chí anh có thể cảm nhận được huyệt thịt không ngừng co rút lại. Nếu không phải Âu Dương Hạo còn xem như có khả năng kiềm chế, anh thật sự sẽ nhào lên nhưng anh cố nén dục vọng muốn mặc áo khoác vào cho Y Bối Nhi. Có lẽ đã nhận ra suy nghĩ của người đàn ông, Y Bối Nhi sốt ruột, cuối cùng để đúng cửa huyệt, đặt mông ngồi xuống.
“A... Đau quá... Ưm, Âu Dương, chú thật lớn... Căng đến mức cháu thấy thật căng nha... Nhanh lên, nhanh chơi cháu... Cháu vẫn luôn muốn chú chơi chết cháu..."
Y Bối Nhi thoáng nâng thân thể lên để tự anh nhìn thấy bản thân anh chơi cô như thế nào, dương vật thật lớn căng đầy tiểu huyệt, mị thịt ở cửa huyệt bị kéo giãn đến trong suốt, một ít hỗn hợp máu tươi và dâm thủy làm ướt nhẹp lông, bụng nhỏ của người đàn ông, ăn được một nửa cô kêu thảm thiết, ăn không nổi, thật trướng, nhìn người đàn ông vẫn nhẫn nại như cũ, Y Bối Nhi không hài lòng.
Cô nâng thân thể lên để dương vật rời khỏi tiểu huyệt của mình, cô ngồi trên bụng của anh, kẽ mông cái được cái không cọ xát cực lớn của anh, cô ôm lấy đầu anh, một bộ ngực sữa chôn vùi khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông: “Âu Dương... Bây giờ chú có muốn không?"
“Ưm... Đi xuống..." Cảm giác nhấm nháp đến một nửa lại không cho nhấm nháp tiếp thật sự không dễ chịu, huống chi lúc nãy anh đã đâm thủng màng trinh của cô, trong lòng có một giọng nói luôn nói chơi cô, giống như cô nói vậy, mạnh mẽ dùng sức chơi cô.
Trên người Y Bối Nhi có một mùi hương nhàn nhạt, không giống nước hoa lại dễ ngửi hơn nước hoa gấp trăm lần, một viên núm vú màu hồng nhạt kề sát bên miệng, hầu kết của anh giật giật, dục vọng trong ánh mắt đã sớm bán đứng anh.
“Ưm..." Đầu vú của anh bị cô véo chơi, Y Bối Nhi nghe thấy tiếng rên rỉ này lập tức chơi càng thêm vui vẻ. Cô ngồi thằng người lên, khi người đàn ông còn đang đắm chìm trong mất mát khi núm vú rời đi thì cô ngậm lấy núm vú của anh. Dùng sức cắn một cái tạo thành một dấu răng nhàn nhạt, đầu lưỡi dịu dàng lướt qua, trong đau đớn mang theo tê dại, lại làm hạ thân của anh bành trướng càng thêm mãnh liệt.
“Đây là cháu tự tìm!" Lại bị cô tiếp tục khiêu khích nữa anh sẽ phải bắn, còn chưa đâm vào, cứ như vậy bị chơi đến bắn quả thật không thể nào chịu đựng được.
Anh xoay người, đóng cửa xe lại, tách rộng hai chân của cô ra, tiểu huyệt hồng nhạt hiện ra trước mắt anh, lúc đóng lúc mở chảy ra dâm thủy: “Có phải rất muốn chú chơi cháu hay không?"
“A a... Đúng, Âu Dương... Chú... Cháu muốn chú chơi cháu... Chơi chết cháu... A......"
Người đàn ông hơi dùng sức đâm nguyên cây vào, chỉ để lại hai viên trứng ở bên ngoài, xương mu của hai người chạm vào nhau, anh bắt đầu di chuyển, từng chút từng chút đâm vào càng sâu. Một tay xoa bộ ngực của cô, cảm xúc tốt đẹp như trong tưởng tượng, miệng anh cũng tiến lên ngậm lấy núm vú của cô, ăn miếng trả miếng.
“A a a... Âu Dương... Thật lớn, thật căng... Âu Dương... Dùng sức, dùng sức chơi cháu... Thật ngứa... Bên trong thật ngứa..." Xuân dược so với tưởng tượng có tác dụng mạnh hơn rất nhiều, Y Bối Nhi hoàn toàn luân hãm trong tình dục, hoàn toàn không biết bản thân dâm đãng cỡ nào, cầu xin người đàn ông chơi cô.
Trên khuôn mặt thanh thuần khả nhân tràn đầy dục vọng, dương vật của anh làm cô căng đến khó chịu lại mang theo khoái cảm, biểu cảm của cô vừa sảng khoái lại thống khổ, anh nhìn thấy khuôn mặt hơi hơi vặn vẹo của cô lại càng thêm kích động, hạ thân càng thêm dùng sức đâm vào, bên trong cái xe nhỏ hẹp chỉ nghe thấy tiếng nước ‘phụt phụt phụt’, tiếng xương mu va chạm ‘bạch bạch bạch’ và tiếng thở dốc, rên rỉ của hai người.
Âu Dương Hạo thật lâu không có hưởng thụ chuyện làm tình tràn đầy vui sướng như vậy, cũng chỉ có thời còn đi học anh mới có bạn gái nhưng mà cũng bởi vì anh thật sự quá lớn, khi làm tình với những người phụ nữ đó luôn phải bận tâm rất nhiều, chưa từng giống như bây giờ, có thể không màng tất cả làm tình, hơn nữa sau khi xảy ra những chuyện như thế, anh đã không còn cứng khi đối mặt với phụ nữ.
Nhưng mà anh không nghĩ tới có một ngày sẽ bị phụ nữ trêu cứng, có lẽ vừa rồi là hiện trường phạm tội, lại có lẽ cô gái trước mắt là kẻ giết người, cũng có lẽ cô thật sự rất đẹp, rất mê người. Đầu óc của anh bị mọi thứ đêm nay quấy thành hồ nhão, anh chỉ nghĩ hung hăng chơi chết cô gái trên người, thân thể trống trải từ lâu một khi chìm vào tình dục, một lần hoàn toàn không thể vãn hồi.[QR][diendanlequydon]
“Có phải cháu đã muốn chú chơi cháu từ rất lâu rồi hay không?" Ba một tiếng, người đàn ông rút dương vật ra, quy đầu hoạt động trên dưới ở bên ngoài tiểu huyệt của cô nhưng lại không chịu đâm vào. Anh đang trả thù, trả thù việc lúc nãy Y Bối Nhi đùa giỡn anh.
“Đúng, đúng, đúng... Từ lâu rồi, mỗi lần cháu nghĩ đến chú đều ướt... Muốn chú sờ tiểu huyệt của cháu... A... Trong mộng cũng muốn chú đâm cháu..."
Lời nói dâm đãng của Y Bối Nhi thỏa mãn nội tâm của người đàn ông, anh đâm vào thật sâu giống như khen thưởng: “Cháu nói xem nếu những người đàn ông trong trường Hoa Dương biết cháu dâm đãng như vậy, còn có thể thích cháu hay không? Không nghĩ tới mỗi đêm hoa khôi của trường đều nghĩ đến việc bị đàn ông chơi cô để đi vào giấc ngủ!"
“Không cần, không cần bọn họ biết... Cháu chỉ dâm đãng với chú thôi... Âu Dương, cháu chỉ muốn chú đâm cháu..."
Dương vật đâm vào trong tiểu huyệt, theo bản năng cô kẹp chặt tiểu huyệt không cho anh rời khỏi cô nhưng chính động tác này lại chọc giận Âu Dương Hạo. Thiếu chút nữa đã làm anh bắn, lòng tự trọng của người đàn ông làm sao có thể chịu đựng được.
Vài tiếng đánh “Bạch bạch bạch" vang lên, mông của cô lập tức in lại một dấu tay, đau đớn khi bị đánh vào mông và cảm giác thẹn thùng kết hợp kỳ dị bên nhau, Y Bối Nhi bị mấy cái đánh này khiến cô đạt cao trào.
Khi đạt cao trào, huyệt thịt kẹp anh càng chặt, một tầng lại một tầng mị thịt quấn quanh dương vật giống như có vô số cái miệng nhỏ mút chặt côn thịt, toàn bộ dâm thủy phun ra khi cao trào bắn tung toé trên quy đầu của anh, trong khoảng thời gian ngắn anh sung sướng chịu không nổi, lần thứ hai dùng sức đâm vào mấy chục lần, rút ra bên ngoài, bắn lên trên bụng nhỏ, trên ngực của cô.
Tinh dịch trắng đậm chính chứng cứ chứng minh anh không kìm chế được, cô gái trước mắt giống như tấm vải trắng tinh bị nhuộm những màu sắc khác, tuy rằng không còn thuần khiết nữa nhưng vẫn xinh đẹp, quyến rũ như cũ.
“Ưm... Đồ của Âu Dương..." Ngón tay Y Bối Nhi vét lấy một ít tinh dịch dính trước ngực, ở trước mắt người đàn ông, vươn đầu lưỡi liếm một chút. Cô thấy anh lại cứng, cười đắc ý: “Ăn thật ngon... Âu Dương, của chú ăn rất ngon nha... Ưm ưm ưm..."
Không biết có phải bởi vì xuân dược hay không, Y Bối Nhi trở nên vô cùng dâm đãng, giống như yêu tinh hút nhân khí trong truyền thuyết khí, mỹ lệ quyến rũ lại dẫn người sa đọa.
Âu Dương Hạo không muốn nghe thấy cái miệng nhỏ này lại nói ra những lời dâm đãng nữa, dương vật trực tiếp đâm vào trong miệng cô: “Không phải muốn ăn sao? Liếm hết cho chú!"
Y Bối Nhi không chuẩn bị lại bị dục vọng của anh lấp đầy khoang miệng, lúc va chạm còn đụng đến yết hầu của cô, cô rất không thoải mái, dùng tay đẩy bụng của anh để diễn đạt ý của mình nhưng mà chỉ dựa vào chút sức lực mềm như bông của cô chẳng những không đẩy anh ra được mà ngược lại khiến cho dục vọng của anh càng thêm trướng đại.
Âu Dương Hạo cũng dùng hai ngón tay đâm vào trong tiểu huyệt, phát hiện tiểu huyệt của cô tuy mới bị đâm nhưng vẫn còn chặt chẽ như cũ, hai đầu ngón tay bị kẹp chặt ở bên trong, quả thật chính là trời sinh muốn bị đàn ông cắm, anh còn lo lắng đây là lần đầu tiên của Y Bối Nhi sẽ không chịu nổi anh, vì vậy một vòng làm tình mới lại bắt đầu.
Một đêm này có một thứ gì đó đang lặng lẽ biến hóa.
Cuối cùng Y Bối Nhi bị đùa giỡn thật thảm, người đàn ông bị cấm dục đã lâu, một khi thả ra dục vọng mãnh liệt kia. Thật sự giống như muốn ăn luôn cô, cuối cùng bị anh đè nặng, lật qua lật lại, đâm vào rút ra bốn năm lần mới được buông ra.
Trên người không có một cái hoàn hảo địa phương, xương quai xanh, trước ngực, bụng, đùi và hoa huyệt, tất cả đều lưu lại dấu vết gặm cắn, trong đó hoa huyệt đặc biệt thảm thiết, bị cự vật của người đàn ông trả thù, cắm đến sưng đỏ không chịu nổi, mở ra một cái lỗ nhỏ tròn tròn không có cách nào khép lại được. Chờ đến khi anh thật sự thoả mãn, Y Bối Nhi đã hôn mê, trên mặt tràn đầy nước mắt, trong miệng còn nói những lời linh tinh mê sảng như ăn không được, quá lớn, không cần.
Y Bối Nhi ở trong xe, đắp áo khoác của người đàn ông nằm ngủ mà Âu Dương Hạo dựa vào thân xe hút thuốc. Một lúc lâu sau, tàn thuốc bị ném xuống đất, đế giày nghiền nát tàn thuốc, anh đi vào trong công trường.
Ngày thứ hai Y Bối Nhi tỉnh lại, cả người đau nhức, chỗ kia càng nóng rát.
Cô lập tức hiểu rõ bản thân đã xảy ra cái gì nhưng cô không có ký ức tối hôm qua còn tưởng rằng mình bị kia mấy tên cầm thú kia phá hoại, một cảm giác bi thương dâng lên trong trái tim, cô ôm chăn, không tiếng động khóc lớn.
Suy nghĩ duy nhất trong lòng chính là cô đã nhiễm bẩn, Âu Dương Hạo sẽ không thích cô nữa, cô cũng không xứng với anh nữa.
“Xảy ra chuyện gì?" Âu Dương Hạo bưng bàn ăn, vừa vào đã thấy cô che mặt khóc thút thít, trong lòng thoáng qua sự đau lòng và hối hận.
“Chú... Âu Dương?" Y Bối Nhi càng thêm tuyệt vọng, chuyện này rõ ràng có nghĩa cô đã xảy ra chuyện còn bị người đàn ông này thấy được.
Tiếng gọi hơi khàn khàn của cô không khỏi khiến anh nhớ tới tối đủ loại hình ảnh hôm qua, dáng người quyến rũ, trên khuôn mặt thuần khiết nở rộ dục vọng kinh người... Anh lại cứng.
Nhưng mà câu nghi vấn không xác định của Y Bối Nhi lại khiến anh nổi lên nghi ngờ: “Cháu không nhớ rõ những chuyện xảy ra tối hôm qua sao?"
“Tối hôm qua... Cháu có phải hay không... Có phải hay không...?" Y Bối Nhi nắm chặt chăn, đặc biệt sợ hãi câu trả lời của anh, giống như đã biết bản thân xảy ra chuyện lại hãi nghe thấy sự thật như cũ sợ.
“Đúng vậy nhưng mà là cùng với chú." Âu Dương Hạo không phải là người không chịu trách nhiệm, giống như tối hôm qua...
“Cùng chú?" Đôi mắt ảm đạm của Y Bối Nhi lập tức sáng lên. A, nếu là cùng Âu Dương Hạo vậy cô còn bi thương cái gì, cô còn ước gì tới nhiều vài lần.
“Đúng." Âu Dương Hạo vừa thấy đã biết Y Bối Nhi thật sự không nhớ rõ chuyện xảy ra tối hôm qua, tiếp xúc nhiều năm anh không phải không biết tính tình của cô. Nếu cô bé thiện lương này biết bản thân đã giết người, sẽ không bình tĩnh như vậy.
Anh nhìn chằm chằm cô cũng vì ở trên người cô ngửi được hương vị quen thuộc, bởi vậy cho tới nay anh vẫn duy trì liên hệ với cô, thời thời khắc khắc quan sát cô thật kỹ.
Chỉ có đồng loại mới có thể phân biệt ra đồng loại từ ánh mắt đầu tiên.
Quả nhiên, tối hôm qua Y Bối Nhi lại giết người một lần nữa, năm cô mười sáu tuổi cũng như thế này, tối hôm qua cũng như như thế này.
Cuối cùng Âu Dương Hạo cũng hiểu rõ, dưới tình huống đặc biệt Y Bối Nhi mới có thể giết người, hơn nữa người cô giết cũng không phải người tốt lành gì.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hiện tại Y Bối Nhi ở nhà anh mà không phải ở cục cảnh sát.