Xuyên Nhanh Quyến Rũ Không Có Tội I
Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I - Quyển 6 - Chương 20: Thiếu
Editor: QR - diendanlequydon
Ngày thứ hai Dương Thiện Đường tổ chức đại hội, nàng vẫn đi, cả người không hề phản kháng, bị Quân Nhất Ngôn bọc kín mít mang đến Dương Thiện Đường, người bên trong thấy dáng vẻ khẩn trương của Quân Nhất Ngôn với nàng, sôi nổi ái muội cười rộ lên, quân tử nhẹ nhàng lại có một ngày thành bộ dáng như vậy thật sự làm người ta cảm thán.
Quân Nhất Ngôn nhìn chằm chằm Mộ Bối Nhi, hắn vô cùng khẩn trương, tay chân đều đổ mồ hôi, đại hội mới cử hành được một nửa hắn đã làm ướt ba cái khăn lụa.
“Xì!" Mộ Thanh thấy thế cười nhạo một tiếng, nhìn dáng vẻ của hắn kìa!
“Mộ Thanh, ngươi không cần như vậy!" Dương Văn Thư nhỏ giọng nói với Mộ Thanh, nàng cũng không biết người nam nhân này đã gặp mặt nàng vài lần, tại sao lại không chịu buông tha cho nàng, còn nói cho hay rằng phải trông coi nàng, không cho nàng gây thêm phiền phức cho tỷ tỷ của hắn!
Thêm cái gì mà thêm chứ? Nàng đã hoàn toàn buông xuống rồi có được không?
Mấy đại thế gia tụ tập ở bên nhau, khó khắn mới buông thành kiến, cùng xây dựng nên Dương Thiện Đường này, trên thực tế những người này đều là cáo già, đã sớm dự cảm triều đình sẽ tiến hành chèn ép đối với võ lâm nhưng mà lại không bỏ xuống được mặt mũi tập hợp ở bên nhau để đối kháng triều đình. Lúc này Mộ Bối Nhi xem như cho bọn hắn một cái bậc thang để bước xuống, lại tìm hậu bối bọn họ đều vô cùng thưởng thức để làm người chủ sự, bởi vậy bọn họ rất bình thản tụ tập bên nhau.
Những thế gia lâu đời như bọn họ tụ bên nhau cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy, nhưng mà triều đình muốn động bọn họ cũng không phải dễ dàng như vậy. Thử hỏi những thế gia lâu đời này người nào phía dưới không có sản nghiệp, không có một ít nhân mạch và lực lượng? Đây chính là động một cái mà liên quan đến toàn thân! Cho nên đây cũng là nguyên nhân mà triều đình tìm đảo Tiêu Dao đối phó với đám nhân sĩ võ lâm này, một khi bại lộ bọn họ cũng có thể trốn tránh trách nhiệm, đổ lỗi cho đảo Tiêu Dao.
Lại còn có một chỗ tốt chính là một khi đảo Tiêu Dao đối kháng với võ lâm thế gia, lập tức khiến hai bên suy yếu, như vậy đến lúc đó triều đình muốn cắn nuốt bọn họ cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng mà quân vương hoàng triều ngàn tính vạn tính không tính tới chính là, Mộ Bối Nhi, đảo chủ đảo Tiêu Dao thay đổi một trái tim, căn bản sẽ không bị cái gọi là hứa hẹn trói buộc. Cái gì mà lão tổ tông khế ước, cái gì cam kết thiên thu vạn đại, Mộ Bối Nhi căn bản không thèm để ý, nàng lại không phải hậu đại của Mộ gia!
Cho nên nàng đương nhiên làm phản.
Chuyện này khiến quân vương hoàng triều tức điên nhưng hắn lại không thể không truyền thánh chỉ tán dương Dương Thiện Đường, suy cho cùng người ta cũng đang làm chuyện tốt.
Lúc này hội nghị tiến hành đến bước cuối cùng, đúng lúc triều đình phái người đến tặng một cái bảng hiệu do hoàng đế tự tay viết.
Mấy gia chủ của các thế gia lớn mặt mày hớn hở, treo bảng hiệu lên, trong lòng còn bỉ ổi tưởng tượng lúc hoàng đế viết mấy chữ này có phải vẻ mặt thật nghẹn khuất hay không?
Ngay khi mọi người chuẩn bị giải tán, Quân Nhất Ngôn đột nhiên đứng lên, đối mặt với Mộ Bối Nhi thề.
“Ta, Quân Nhất Ngôn. Tại đây, có vài vị gia chủ và thiên địa làm chứng, đặc biệt xin thú nữ tử của Mộ thị đảo Tiêu Dao, Mộ Bối Nhi.
Cả đời này chỉ có duy nhất một mình nàng, cho dù như thế nào cũng không nạp thê thiếp!
Dùng cả đời thương nàng, yêu nàng, bảo hộ nàng,
Buồn vì nàng buồn, vui vì nàng vui!
Cả đời chỉ nắm lấy tay nàng, cùng nhau đầu bạc!
Nếu có vi phạm, kiếp sau đầu thai làm súc sinh, đời đời kiếp kiếp gian lao cực khổ!"
Vài vị gia chủ kinh ngạc ngay tại chỗ, phải biết rằng bất luận như thế nào lời thề đều là hứa hẹn cực kỳ quan trọng, một khi ngươi không làm được hoặc làm trái với lời thề, như vậy nghĩa là tất cả mọi người sẽ chỉ trích ngươi, bởi vì ngươi thề nhưng ngươi không làm được.
Cho dù có yêu một nữ tử sâu đậm, bọn họ đều sẽ không phát lời thề nghiêm trọng như vậy nhưng không nghĩ tới Quân Nhất Ngôn, nam nhân có tiền đồ tốt nhất lại lập lời thề như thế!
Quân Nhất Ngôn nghĩ rất rõ ràng, hắn yêu Mộ Bối Nhi, yêu đến mức có thể không thể cần bản thân.
Cho nên hắn nguyện ý dùng toàn bộ mọi cách giữ lại nàng, cho dù muốn tính mạng của hắn cũng có thể.
Hắn khẩn trương không phải sau khi thề nếu thật sự không làm được sẽ như thế nào, hắn sợ Mộ Bối Nhi vẫn không chịu tha thứ cho hắn, vẫn muốn rời khỏi hắn.
“Bối Nhi, nàng có bằng lòng hay không?"
Đây là thời khắc Quân Nhất Ngôn khẩn trương nhất, thậm chí hắn cảm thấy sau này hắn sẽ không bao giờ có trải qua một lần khẩn trương sợ hãi nào như vậy nữa. Hắn tự động nhìn chằm chằm miệng nhỏ của Mộ Bối Nhi nhưng hắn phát hiện Mộ Bối Nhi đeo khăn che mặt, căn bản thấy không rõ lắm, vì vậy hắn chuyển hướng, nhìn về phía đôi mắt của nàng, cho dù chỉ có một chút vui vẻ cũng được.
Nhưng không có, Mộ Bối Nhi vô cùng bình tĩnh thậm chí ánh mắt cũng không có một chút dao động, trái tim Quân Nhất Ngôn lập tức như rớt vào động băng.
Nhưng mà cuối cùng Mộ Bối Nhi vẫn lnhẹ nhàng gật đầu, đồng ý rồi.
Hôm nay chỉ sợ Quân Nhất Ngôn đã trải qua toàn bộ cảm xúc, lo lắng, khẩn trương, sợ hãi... Sau khi thấy Mộ Bối Nhi gật đầu, hắn hoài nghi đôi mắt của mình, thậm chí cảm thấy chính mình lđang nằm mơ.
“Thật vậy chăng?"
Mộ Bối Nhi lần thứ hai gật đầu.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên khiến mọi thứ đều trở nên không chân thật.
Sau ngày ấy Mộ Bối Nhi để Quân Nhất Ngôn chuẩn bị hôn lễ, còn cùng hắn tuyển định ngày lành tháng tốt, thậm chí lúc lựa chọn giá y từ đầu tới cuối đều phối hợp, phối hợp đến mức khiến trong lòng Quân Nhất Ngôn bất an, khủng hoảng.
“Bối Nhi, đáp ứng ta, đừng rời khỏi ta được không?" Quân Nhất Ngôn đã hèn mọn như rác rưởi, cuối cùng hắn cũng thể nghiệm cảm giác người hắn để ý không thèm để ý hắn.
“Yên tâm đi!" Mộ Bối Nhi cũng nhìn lại hắn, trong mắt luôn bình tĩnh trước sau như một.
Càng tới gần ngày thành thân, Quân Nhất Ngôn càng bất an, cũng càng trông coi Mộ Bối Nhi cẩn thận, căn bản không cho phép nàng rời khỏi hắn một bước, cuối cùng cũng đợi tới ngày bọn họ thành thân.
Ngày thành thân, hắn ngồi trên lưng ngựa đi nghênh thú tân nương tử của hắn, tưởng tượng có thể để Mộ Bối Nhi danh chính ngôn thuận gọi hắn là phu quân, nụ cười trên mặt hắn làm thế nào cũng không ngăn được.
Đi vào môn phái, gian nan đón được tân nương tử ra, đưa tân nương tử lên kiệu, vượt chậu than, khi hai người nắm trong tay dây lụa kết hoa, khi thực hiện xong nghi thức bái thiên địa, Quân Nhất Ngôn mới có cảm giác thật sự đã nghênh thú được Mộ Bối Nhi.
Trong phòng tân hôn, Quân Nhất Ngôn vén khăn trùm đầu, nói với dung nhan kiều diễm của Mộ Bối Nhi, chờ ta.
Trong đêm hoa chúc, Mộ Bối Nhi không thấy.
Quân Nhất Ngôn nhìn giường tân hôn trống rỗng, hắn cười tự giễu, hắn đã sớm biết là như thế.
Một tháng sau.
“Ta nói tỷ phu, rốt cuộc huynh muốn như thế nào?" Mộ Thanh muốn điên rồi, Quân Nhất Ngôn mỗi ngày đều giữ hắn lại, còn có thể để hắn vui vẻ đi tìm Dương Văn Thư hay không?
“Rất đơn giản, đệ biết ta muốn cái gì." Một tháng này, Quân Nhất Ngôn chẳng những muốn bận rộn chuyện của Dương Thiện Đường còn phải tìm kiếm hỏi thăm vị trí đảo Tiêu Dao và ngăn chặn Mộ Thanh, hắn một khắc cũng không dừng lại.
“Tỷ tỷ không muốn gặp huynh đó là chuyện của tỷ tỷ!" Mộ Thanh ngửa mặt lên trời, liếc hai cái xem thường, trong lòng thầm thoải mái.
“Văn Thư phải về nhà!" Quân Nhất Ngôn sớm có chuẩn bị, khi biết Mộ Thanh tâm duyệt Dương Văn Thư, hắn đã chờ ngày này.
“Cái gì?"
“Nếu không có tin tức của Bối Nhi, ta cũng không ngại khiến đệ vĩnh viễn không tìm thấy Văn Thư." So với lúc trước phong độ nhẹ nhàng, hiện tại nam nhân giơ tay nhấc chân đều vô cùng uy nghiêm, một loại cảm giác áp bách chỉ có khi làm lãnh đạo một thời gian lâu dài.
“Xem như huynh lợi hại!"
Một nơi nào đó trên đảo nhỏ.
Mộ Bối Nhi rất nhàn nhã nằm tắm nằng, trong lòng Q uân Nhất Ngôn lập tức bất bình, hắn vì tìm nàng không biết có bao nhiêu đêm không có cách nào bình yên đi vào giấc ngủ nhưng nàng lại tự tại như vậy, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng.
Trong lòng hắn lập tức hiện lên rất nhiều thủ đoạn trừng phạt nàng nhưng mà khi ôm lấy thân thể mềm ấm của Mộ Bối Nhi những ý tưởng kia lập tức không còn, còn có chuyện gì tốt đẹp hơn so với việc nàng ở bên cạnh hắn?
“Đoạn thời gian này, chàng rất khó chịu sao?" Mộ Bối Nhi cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn khi Quân Nhất Ngôn có thể tìm được nàng.
“Rất khó chịu."
“Vậy chàng còn dám đánh ta hay không?"
Gia bạo là một hành động có tính chất rất nghiêm trọng, vì an toàn ngày sau Mộ Bối Nhi cần thiết khiến nam nhân biết được hậu quả của việc gia bạo.
“Không dám, sau này cũng không dám nữa!"
“Vậy là tốt rồi."
“Bối Nhi."
“Sao?"
“Ta yêu nàng."