[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần
Chương 279: Kiều tiếu học muội vs cường giả mạt thế (61)
Editor: Ochibi
Nhưng nghĩ lại cũng đúng. Dù cho bất mãn nửa ý, hắn ở trong phòng sẽ làm độ ấm tăng cao, nhờ vậy, Như Ý sẽ không lạnh.
Điểm này, Lục Sơ Vân vĩnh viễn cũng không làm được, hừ hừ hừ hừ ~!
Sửa cửa xong, Mộ Hàm Phong giúp cô mang nước tới rửa mặt đơn giản, sau đó trải khăn trải giường và chăn lên mặt đất.
“Như Ý, đêm nay phải ủy khuất cậu."
Từ Như Ý ngồi dựa ven tường, “Mộ Hàm Phong, cậu thích mình sao?"
“……"
Cô nói trắng ra, làm Mộ Hàm Phong lập tức hoảng loạn.
Hắn lập tức nhớ tới mặt mình, tính tình mình còn đại thiếu gia, năng lực mình còn xa xa không đủ bảo hộ cô, bản thân mình……
Giờ khắc này, nhảy vào trong lòng hắn tất cả đều là chính mình không tốt.
Không có tự cao tự đại khi xưa, giống như hắn thành một tên phế nhân tất cả đều là khuyết điểm.
“Thích, hay là không thích?"
“Tôi, tôi, tôi không biết……" Mộ Hàm Phong theo bản năng lùi bước.
Hắn cảm giác mình không xứng với cô, sợ cô đã di tình biệt luyến.
Nhưng lúc nói ra những lời trái lương tâm, hắn cảm giác tim mình đau quá. Như là bị người dùng dao đâm vào, đau đến sắp không thở nổi!
Hắn nhìn Như Ý thấp đầu, tóc ngắn ngang vai che hơn nửa mặt cô, làm người xem không rõ.
Mộ Hàm Phong gian nan nuốt nước miếng. Nắm tay siết chặt rồi thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt.
Như Ý, tôi thích cậu, tôi thật sự rất thích cậu…… Nhưng mà tôi sợ cậu không còn thích tôi, sợ cậu chướng mắt tôi.
Vì sao, tôi trở nên tự ti lại đáng thương thế này?
“Thật xin lỗi." Sau hồi lâu Từ Như Ý lần nữa nâng đầu.
“Không sao cả…… Không phải, tại sao phải nói xin lỗi?"
“Là vì Sơ Vân Ca sao?"
“Không, không liên quan đến anh ấy." Mộ Hàm Phong dường như không hiểu lắm cô đột nhiên nói thế là ý gì.
Như Ý thông minh như thế, hắn luôn không theo kịp tiết tấu của cô.
Kỳ thật, hắn thật sự rất ngốc. Âu Dương Phỉ Phỉ cũng nói, hắn gặp chuyện luôn bốc đồng, đầu óc đơn giản.
“Mình chỉ là, không biết nên làm sao bây giờ." Từ Như Ý nhìn về hắn, “Mình có thể đuổi anh ấy đi, nhưng mình không thể tàn nhẫn như vậy nổi……"
Mộ Hàm Phong ngơ ngẩn nhìn cô, “Không, Sơ Vân Ca rất tốt! Không có anh ấy, tôi căn bản không dám bảo đảm có thể đưa cậu đến khu an toàn!"
Suốt quãng đường đi, bọn họ trải qua nhiều như vậy, Mộ Hàm Phong không hề tự đại cho rằng, chỉ dựa vào mỗi hắn đã có thể đối phó những zombie biến dị cường đại đó.
Lục Sơ Vân hoàn mỹ đến nỗi không thể bắt bẻ. Nếu là hắn, cũng sẽ lựa chọn một người ưu tú, mạnh mẽ, lại còn một lòng yêu mình như thế.
Tuy rằng một đường luôn oán trách, ghen, tức giận. Nhưng không thể phủ nhận, Lục Sơ Vân không thể nào khiến hắn chán ghét nổi.
Anh vì Như Ý âm thầm trả giá, Mộ Hàm Phong đều xem ở trong mắt.
Mười mấy năm, Lục Sơ Vân gió mặc gió, mưa mặc mưa yêu đơn phương cô, hắn cũng hiểu rõ.
Trước kia, Mộ Hàm Phong sẽ ghen, sẽ chua xót. Hiện tại, hắn đặc biệt hiểu loại tâm tình này.
Hắn thích cô, mới ngắn ngủn mấy tháng thời gian mà thôi. Lục Sơ Vân rốt cuộc làm như thế nào, mười năm bị cô coi thường, thế mà vẫn cứ thủy chung quan tâm cô, yêu quý cô?
Cái loại tình yêu vĩnh viễn không chiếm được đáp lại này, rốt cuộc có đáng giá hay không?
“Mộ Hàm Phong, cậu còn nhớ rõ lá thư tình đầu tiên mình viết cho cậu không?" Từ Như Ý mở miệng, ôm chặt Tiểu Liệp Báo trong lòng, “Năm đó, mình mười ba tuổi. Ở lớp, ánh mắt đầu tiên nhìn trúng cậu……"
Mộ Hàm Phong nhìn về cô, khuôn mặt Như Ý nhu hòa hàm chứa cười nhạt, hồi ức của bọn họ quá xa.
“Sau đó, mình luôn muốn theo đuổi cậu." Cô tiếp tục nói, theo sau tự giễu cười cười, “Nhưng mà, cậu chưa bao giờ đáp lại."
14/3/2020
Nhưng nghĩ lại cũng đúng. Dù cho bất mãn nửa ý, hắn ở trong phòng sẽ làm độ ấm tăng cao, nhờ vậy, Như Ý sẽ không lạnh.
Điểm này, Lục Sơ Vân vĩnh viễn cũng không làm được, hừ hừ hừ hừ ~!
Sửa cửa xong, Mộ Hàm Phong giúp cô mang nước tới rửa mặt đơn giản, sau đó trải khăn trải giường và chăn lên mặt đất.
“Như Ý, đêm nay phải ủy khuất cậu."
Từ Như Ý ngồi dựa ven tường, “Mộ Hàm Phong, cậu thích mình sao?"
“……"
Cô nói trắng ra, làm Mộ Hàm Phong lập tức hoảng loạn.
Hắn lập tức nhớ tới mặt mình, tính tình mình còn đại thiếu gia, năng lực mình còn xa xa không đủ bảo hộ cô, bản thân mình……
Giờ khắc này, nhảy vào trong lòng hắn tất cả đều là chính mình không tốt.
Không có tự cao tự đại khi xưa, giống như hắn thành một tên phế nhân tất cả đều là khuyết điểm.
“Thích, hay là không thích?"
“Tôi, tôi, tôi không biết……" Mộ Hàm Phong theo bản năng lùi bước.
Hắn cảm giác mình không xứng với cô, sợ cô đã di tình biệt luyến.
Nhưng lúc nói ra những lời trái lương tâm, hắn cảm giác tim mình đau quá. Như là bị người dùng dao đâm vào, đau đến sắp không thở nổi!
Hắn nhìn Như Ý thấp đầu, tóc ngắn ngang vai che hơn nửa mặt cô, làm người xem không rõ.
Mộ Hàm Phong gian nan nuốt nước miếng. Nắm tay siết chặt rồi thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt.
Như Ý, tôi thích cậu, tôi thật sự rất thích cậu…… Nhưng mà tôi sợ cậu không còn thích tôi, sợ cậu chướng mắt tôi.
Vì sao, tôi trở nên tự ti lại đáng thương thế này?
“Thật xin lỗi." Sau hồi lâu Từ Như Ý lần nữa nâng đầu.
“Không sao cả…… Không phải, tại sao phải nói xin lỗi?"
“Là vì Sơ Vân Ca sao?"
“Không, không liên quan đến anh ấy." Mộ Hàm Phong dường như không hiểu lắm cô đột nhiên nói thế là ý gì.
Như Ý thông minh như thế, hắn luôn không theo kịp tiết tấu của cô.
Kỳ thật, hắn thật sự rất ngốc. Âu Dương Phỉ Phỉ cũng nói, hắn gặp chuyện luôn bốc đồng, đầu óc đơn giản.
“Mình chỉ là, không biết nên làm sao bây giờ." Từ Như Ý nhìn về hắn, “Mình có thể đuổi anh ấy đi, nhưng mình không thể tàn nhẫn như vậy nổi……"
Mộ Hàm Phong ngơ ngẩn nhìn cô, “Không, Sơ Vân Ca rất tốt! Không có anh ấy, tôi căn bản không dám bảo đảm có thể đưa cậu đến khu an toàn!"
Suốt quãng đường đi, bọn họ trải qua nhiều như vậy, Mộ Hàm Phong không hề tự đại cho rằng, chỉ dựa vào mỗi hắn đã có thể đối phó những zombie biến dị cường đại đó.
Lục Sơ Vân hoàn mỹ đến nỗi không thể bắt bẻ. Nếu là hắn, cũng sẽ lựa chọn một người ưu tú, mạnh mẽ, lại còn một lòng yêu mình như thế.
Tuy rằng một đường luôn oán trách, ghen, tức giận. Nhưng không thể phủ nhận, Lục Sơ Vân không thể nào khiến hắn chán ghét nổi.
Anh vì Như Ý âm thầm trả giá, Mộ Hàm Phong đều xem ở trong mắt.
Mười mấy năm, Lục Sơ Vân gió mặc gió, mưa mặc mưa yêu đơn phương cô, hắn cũng hiểu rõ.
Trước kia, Mộ Hàm Phong sẽ ghen, sẽ chua xót. Hiện tại, hắn đặc biệt hiểu loại tâm tình này.
Hắn thích cô, mới ngắn ngủn mấy tháng thời gian mà thôi. Lục Sơ Vân rốt cuộc làm như thế nào, mười năm bị cô coi thường, thế mà vẫn cứ thủy chung quan tâm cô, yêu quý cô?
Cái loại tình yêu vĩnh viễn không chiếm được đáp lại này, rốt cuộc có đáng giá hay không?
“Mộ Hàm Phong, cậu còn nhớ rõ lá thư tình đầu tiên mình viết cho cậu không?" Từ Như Ý mở miệng, ôm chặt Tiểu Liệp Báo trong lòng, “Năm đó, mình mười ba tuổi. Ở lớp, ánh mắt đầu tiên nhìn trúng cậu……"
Mộ Hàm Phong nhìn về cô, khuôn mặt Như Ý nhu hòa hàm chứa cười nhạt, hồi ức của bọn họ quá xa.
“Sau đó, mình luôn muốn theo đuổi cậu." Cô tiếp tục nói, theo sau tự giễu cười cười, “Nhưng mà, cậu chưa bao giờ đáp lại."
14/3/2020
Tác giả :
Cửu Công Chủ Lưu Bộ