[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần
Chương 27: Manh Thê Kiêu Ngạo VS Lão Công Phong Lưu (3)
Edit: Ochibi
Nghe được nhắc nhở, Từ Như Ý không để ý lắm. Trong tay cầm quyển tạp chí, không chút để ý lật xem.
Tằng Vân Lượng đã vào cửa, vẻ mặt phẫn nộ, trước tiên tới chỗ cô ngồi ở kia.
Hắn rống giận: “Từ Như Ý, cô……"
Mở cửa nhìn, cô lại làm hắn mắt sáng ngời.
Từ Như Ý không giống ngày thường, mặc áo thun rộng thùng thìn tối màu, đầu bù tóc rối. Thay vào đó, cô cầm tách trà xanh, thích ý ngồi trên sô pha tùy tay lật tạp chí.
Tư thái cô thong dong ưu nhã, khẽ nhếch khóe môi mang theo một tia nhàn tản lười biếng.
Khuôn mặt Từ Như Ý trắng nõn trơn bóng tinh tế, lông mi cuốn khúc nồng đậm dưới ánh sáng tạo ra một mảnh cắt hình.
Mũi cao nhỏ nhắn trên mặt, khoé miệng hồng nhuận no đủ hơi nhếch lên, lộ ra một độ cong hoàn hảo, bộ dáng dương dương tự đắc rất là hưu nhàn.
Đường viền ren màu hồng nổi bật lên váy dài đến đầu gối, phụ trợ vòng eo tinh tế mềm mại của cô được hoàn mỹ không khuyết điểm. Tóc dài nhu thuận ưu nhã, vài sợi nhỏ rơi xuống, làm tôn vẻ đẹp theo một kiểu khác.
Hai chân thon dài trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng chéo lên nhau, một đôi giày đế bằng lông cừu màu trắng làm cô thoạt nhìn khí chất mười phần.
Cùng sự gia tăng của đặc hiệu, Từ Như Ý cả người đều có vẻ mộng ảo mông lung, giống như hiệu ứng máy tính đặc biệt, đẹp đến làm người cảm giác không chân thật!
Tằng Vân Lượng cơ hồ đã quên mục đích trở về của mình, hắn dường như mới lần đầu tiên nhận thức được người vợ trước mặt.
Hô hấp hắn thả chậm, sợ quấy nhiễu đến người giống như tiên nữ bên kia.
Nửa ngày sau, Tằng Vân Lượng mới lấy lại ý thức. Hắn mở miệng: “Như Ý, em, em, làm gì đi?"
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +10, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 30, đối với Mã Oánh là 70, thỉnh tiếp tục cố lên! 】
Từ Như Ý muốn cười.
Lúc trước, cô săn sóc ôn nhu nhưng không có trang điểm, làm mọi chuyện tốt người nam nhân này cũng không vừa lòng, hiện tại thay đổi quần áo, tóc chải vuốt tốt, thì có thể cộng thêm điểm.
Đặt tạp chí xuống, Từ Như Ý dùng đạo cụ “Giọng nói ngọt ngào", nghe rất tinh tế, dịu dàng.
Cô hàm chứa mỉm cười, mắt to sáng ngời nhẹ chớp, “Em mặc váy như vậy, xinh đẹp sao?"
“Xinh đẹp, nhưng là……"
“Không cần lo lắng. Em đem quần áo trước kia ném hết rồi, tủ quần áo giờ chỉ toàn đồ mới mua, tất cả đều xinh đẹp! Về sau sẽ không bao giờ ăn mặc lôi thôi xuất hiện ở trước mặt anh nữa."
“Cái gì? Em……" Tằng Vân Lượng rốt cuộc cũng phản ứng lại. Hắn không phải bị trộm, mà là bị cô gái này phá sản!
Hắn giận sôi máu.
Nhiều năm như vậy, tuy rằng ngồi vị trí phó tổng giám đốc, nhưng trình độ sinh hoạt không ngừng đề cao, hơn nữa ở bên ngoài còn nuôi tiểu tam, trong nhà chỉ khá giả mà thôi. Sao có thể xài xa xỉ như vậy!
Từ Như Ý nhìn hắn tức giận, nhưng không nghe âm thanh hệ thống nhắc nhở hảo cảm giảm. Trong lòng cười lạnh một tiếng, quả nhiên, xinh đẹp thì dù làm sai, cũng dễ dàng được đàn ông tha thứ.
Từ Như Ý cố ý chọc giận hắn, cười càng thêm vui vẻ: “Ngày hôm qua anh nói em không biết phải trang điểm mình, cả ngày mặt xấu xí, vì thế hôm nay em đi mua thật nhiều quần áo xinh đẹp. Quả nhiên, phụ nữ đi tiêu tiền tâm tình liền tốt, hôm nay em không biết đã có bao nhiêu vui vẻ đâu!"
Tằng Vân Lượng bị cô nói không thốt nên lời, đau lòng tiền giống như nước chảy đi ra ngoài.
Hắn vô cùng đau đớn: “Như Ý. Em sao cũng thành như vậy? Ái mộ hư vinh, ích kỷ!"
“Cũng thành như vậy?" Từ Như Ý kỳ quái, “Ý anh nói giống anh sao?"
3/11/2019
Nghe được nhắc nhở, Từ Như Ý không để ý lắm. Trong tay cầm quyển tạp chí, không chút để ý lật xem.
Tằng Vân Lượng đã vào cửa, vẻ mặt phẫn nộ, trước tiên tới chỗ cô ngồi ở kia.
Hắn rống giận: “Từ Như Ý, cô……"
Mở cửa nhìn, cô lại làm hắn mắt sáng ngời.
Từ Như Ý không giống ngày thường, mặc áo thun rộng thùng thìn tối màu, đầu bù tóc rối. Thay vào đó, cô cầm tách trà xanh, thích ý ngồi trên sô pha tùy tay lật tạp chí.
Tư thái cô thong dong ưu nhã, khẽ nhếch khóe môi mang theo một tia nhàn tản lười biếng.
Khuôn mặt Từ Như Ý trắng nõn trơn bóng tinh tế, lông mi cuốn khúc nồng đậm dưới ánh sáng tạo ra một mảnh cắt hình.
Mũi cao nhỏ nhắn trên mặt, khoé miệng hồng nhuận no đủ hơi nhếch lên, lộ ra một độ cong hoàn hảo, bộ dáng dương dương tự đắc rất là hưu nhàn.
Đường viền ren màu hồng nổi bật lên váy dài đến đầu gối, phụ trợ vòng eo tinh tế mềm mại của cô được hoàn mỹ không khuyết điểm. Tóc dài nhu thuận ưu nhã, vài sợi nhỏ rơi xuống, làm tôn vẻ đẹp theo một kiểu khác.
Hai chân thon dài trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng chéo lên nhau, một đôi giày đế bằng lông cừu màu trắng làm cô thoạt nhìn khí chất mười phần.
Cùng sự gia tăng của đặc hiệu
Tằng Vân Lượng cơ hồ đã quên mục đích trở về của mình, hắn dường như mới lần đầu tiên nhận thức được người vợ trước mặt.
Hô hấp hắn thả chậm, sợ quấy nhiễu đến người giống như tiên nữ bên kia.
Nửa ngày sau, Tằng Vân Lượng mới lấy lại ý thức. Hắn mở miệng: “Như Ý, em, em, làm gì đi?"
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +10, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 30, đối với Mã Oánh là 70, thỉnh tiếp tục cố lên! 】
Từ Như Ý muốn cười.
Lúc trước, cô săn sóc ôn nhu nhưng không có trang điểm, làm mọi chuyện tốt người nam nhân này cũng không vừa lòng, hiện tại thay đổi quần áo, tóc chải vuốt tốt, thì có thể cộng thêm điểm.
Đặt tạp chí xuống, Từ Như Ý dùng đạo cụ “Giọng nói ngọt ngào", nghe rất tinh tế, dịu dàng.
Cô hàm chứa mỉm cười, mắt to sáng ngời nhẹ chớp, “Em mặc váy như vậy, xinh đẹp sao?"
“Xinh đẹp, nhưng là……"
“Không cần lo lắng. Em đem quần áo trước kia ném hết rồi, tủ quần áo giờ chỉ toàn đồ mới mua, tất cả đều xinh đẹp! Về sau sẽ không bao giờ ăn mặc lôi thôi xuất hiện ở trước mặt anh nữa."
“Cái gì? Em……" Tằng Vân Lượng rốt cuộc cũng phản ứng lại. Hắn không phải bị trộm, mà là bị cô gái này phá sản!
Hắn giận sôi máu.
Nhiều năm như vậy, tuy rằng ngồi vị trí phó tổng giám đốc, nhưng trình độ sinh hoạt không ngừng đề cao, hơn nữa ở bên ngoài còn nuôi tiểu tam, trong nhà chỉ khá giả mà thôi. Sao có thể xài xa xỉ như vậy!
Từ Như Ý nhìn hắn tức giận, nhưng không nghe âm thanh hệ thống nhắc nhở hảo cảm giảm. Trong lòng cười lạnh một tiếng, quả nhiên, xinh đẹp thì dù làm sai, cũng dễ dàng được đàn ông tha thứ.
Từ Như Ý cố ý chọc giận hắn, cười càng thêm vui vẻ: “Ngày hôm qua anh nói em không biết phải trang điểm mình, cả ngày mặt xấu xí, vì thế hôm nay em đi mua thật nhiều quần áo xinh đẹp. Quả nhiên, phụ nữ đi tiêu tiền tâm tình liền tốt, hôm nay em không biết đã có bao nhiêu vui vẻ đâu!"
Tằng Vân Lượng bị cô nói không thốt nên lời, đau lòng tiền giống như nước chảy đi ra ngoài.
Hắn vô cùng đau đớn: “Như Ý. Em sao cũng thành như vậy? Ái mộ hư vinh, ích kỷ!"
“Cũng thành như vậy?" Từ Như Ý kỳ quái, “Ý anh nói giống anh sao?"
3/11/2019
Tác giả :
Cửu Công Chủ Lưu Bộ