[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần
Chương 211: Phiên Ngoại Về Tư Đồ Phong (5)
Edit: Ochibi
“Điện hạ, bên kia hình như có người!" Một âm thanh truyền tới.
Tư Đồ Phong híp hai mắt, gỡ xuống cung tiễn từ sao lưng, đặt mũi tên lên. Hắn dùng sức lôi kéo.
Cung đã căng, tên đã trên dây. Mắt thấy sẽ lập tức thả ra.
“Mẫu thân……" Tư Đồ Dương đã tỉnh lại, nàng ngẩng đầu, mở to mắt mơ hồ nhìn khắp nơi.
Tư Đồ Phong tức khắc ngây ngẩn cả người.
Ngay cả hô hấp cũng đình trệ, không hề chớp mắt nhìn phía bên kia.
Thật là nàng sao? Nhưng vì sao, mười năm, nàng vẫn là bộ dáng khi mới gặp? Thậm chí, nhìn còn muốn nhỏ hơn so với khi ấy?
Nháy mắt, thân thể hắn đều run nhè nhẹ, nắm chặt nắm tay rồi lỏng rồi lại chặt, chặt rồi lại lỏng. Hắn sợ mình đang nằm mơ! Thế nhưng mơ thấy nàng tới bên người hắn!
Hốc mắt có cảm giác chua xót, hắn mở to hai mắt bình tĩnh nhìn. Tư Đồ Phong biết, chỉ cần nháy mắt, nước mắt sẽ rơi xuống!
Hắn quả thực không tin được, công chúa của hắn, thật sự tới sao? Tư Đồ Phong thấp thỏm bất an thu hồi cung tiễn, thả chậm bước chân đi qua.
Tư Đồ Dương duỗi nắm tay nhỏ, xoa hai mắt mơ hồ.
“Ngươi là ai?" Âm thanh nàng trẻ con vang lên, mang theo mê mang trong sáng.
Nhìn như vô hại, nhưng tay khác đã âm thầm lặng yên duỗi đến bên cạnh dao găm, tùy thời chuẩn bị đánh cuộc với hắn.
Tư Đồ Phong lúc này mới phát hiện, nàng không phải công chúa của hắn, chỉ là tương tự như nàng ấy mười năm trước!
Hắn đương nhiên không có buông tha động tác tay của nữ hài tử. Đối với người thường mà nói, nàng đủ để mê hoặc địch nhân. Nhưng hắn là ai? Hắn là Vương giả của mảnh thảo nguyên này, thân kinh bách chiến Tư Đồ Phong!
Chút tài mọn này, ở trước mặt hắn không hề hấn gì!
Có điều, bởi vì diện mạo nàng, Tư Đồ Phong vẫn rất hòa khí cúi nửa thân mình, thậm chí nỗ lực xả ra một nụ cười thân thiện.
“Nói cho thúc thúc biết, con là tiểu hài tử nhà ai? Vì sao lại ở chỗ này?"
“Con là Thiên Ngữ, là dân chăn nuôi gần đây, con lạc cha mẹ." Tư Đồ Dương khá cẩn thận, nàng nói dối.
“À." Tư Đồ Phong có chút thất vọng. Hắn cho rằng, nàng sẽ có quan hệ với công chúa.
Đúng vậy. Mười năm, hắn vẫn không quên được nữ nhân ấy.
Không biết có phải nàng hạ dược gì vào mình hay không, khiến hắn mỗi lần muốn chạm vào nữ nhân khác cũng không có cách nào.
Ha ha, kỳ thật chắc là tác dụng tâm lý của hắn? Chỉ nghĩ phải giữ lại trong sạch duy nhất vì nàng. Tuy rằng nàng căn bản không có để ý đến hắn chỉ vì mỗi mình nàng mà si tình.
“Thúc thúc, nơi này có xa tộc Xích Nhĩ không ạ?" Tư Đồ Dương mở miệng.
Thật vất vả gặp được người sống, nàng nhất định phải tìm ra tin tức hữu dụng.
“Không xa lắm." Tư Đồ Phong chuẩn bị chạy lấy người.
Thị vệ bên người hắn cũng kinh ngạc với tiểu nữ hài này, thế mà lớn lên quá giống Vương phi!
“Các ngươi muốn đi đâu?" Tư Đồ Dương đuổi theo.
“…… Về nhà." Tư Đồ Phong không muốn để ý tới nàng, nhưng diện mạo nàng quá có lực sát thương. Hắn hoàn toàn không thể kháng cự, bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì có liên quan đến công chúa!
“Các ngươi là người tộc Xích Nhĩ sao?"
“…… Ừ." Đáng chết, tại sao lại trả lời nàng?! Nàng không phải nàng ấy được chứ!
Tư Đồ Phong ảo não.
“Thật tốt quá!" Tư Đồ Dương vui sướng. Nàng chỉ ngón tay lên mặt, e lệ cười, “Cảm ơn các ngươi nguyện ý mang theo ta!"
Tư Đồ Phong đã siết nắm tay. Hắn khi nào đồng ý mang theo nàng?
Nhưng lời nói đến bên miệng, lại thành khách khách khí khí: “Không cần cảm tạ."
Vì sao? Là bởi vì nàng quá đáng yêu? Hay chỉ là lớn lên giống nàng ấy? Hoặc là, hắn tốt bụng?
Đáng giận, dựa vào cái gì bị một tiểu hài tử ăn đến gắt gao?!
Tư Đồ Phong cắn răng, hắn đang chuẩn bị làm ra bộ mặt hung ác, Tư Đồ Dương cũng đã bò tới trên lưng thị vệ bên cạnh hắn.
Tay nhỏ trắng nõn của nàng nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương rộng lớn, khuôn mặt nhỏ mang theo nét trẻ con tràn ngập ngây thơ chất phác.
“Cảm ơn thúc thúc nga, thúc thúc quả là người tốt."
Vẻ mặt thị vệ biểu tình vô tội.
Nàng vừa rồi vẫy vẫy tay nhỏ, tràn đầy thần bí làm mình ngồi xổm xuống. Đậu má, hoá ra cái bẫy để hắn cõng nàng!
Tư Đồ Phong ác thanh ác khí nói: “Bọn ta không phải là người tốt!"
Tư Đồ Dương cười đến phúc hậu vô hại, “Ừm, không sao cả. Bởi vì Thiên Ngữ cũng không phải người tốt."
Tư Đồ Phong hoàn toàn bực bội, trợn mắt giận nhìn nàng. Đang muốn phát hỏa, thì tiểu cô nương ủy khuất.
“Hu hu, tại sao chứ, Thiên Ngữ nơi nào làm không tốt, chọc thúc thúc tức giận?"
Hắn: “……"
Thật sự nhịn không nổi. Vì cái gì, công lực hắn tốt đến đâu, ở trên người đứa hài tử vô lại này đều sẽ bị phá công?!
Đây rốt cuộc là hài tử nhà ai! Ra tới! Hắn lập tức đánh người lớn nhà nàng một trận!!
“Thúc thúc đừng nóng giận, Thiên Ngữ hát cho thúc thúc nghe nhé?" Tư Đồ Dương thấp đầu, có chút sợ hãi mà nói.
Tư Đồ Phong một bụng hỏa. Tiểu nữ hài này, lần lượt khiêu chiến kiên nhẫn của hắn, đủ lắm rồi!
Nhưng, khi hắn xoay đầu, đối mặt với khuôn mặt cười tủm tỉm. Tức khắc tức giận gì cũng tiêu tán.
Tư Đồ Dương nghiêm túc hát. Giọng nói trẻ con của nàng có ngọt ngào, thanh tuyến lâu dài như là rượu dư vị vô cùng.
Tiếng hát nàng rõ ràng không lớn, lại có thể quanh quẩn khắp cả sơn cốc. Âm thanh thanh linh, trống trải kia, làm tâm người thả lỏng.
Tiểu ác ma này, sao lại có một giọng nói tuyệt đến thế?
Ngay cả thị vệ cõng nàng cũng đắm chìm trong tiếng ca của nàng.
“Đủ rồi!" Tư Đồ Phong hô to một tiếng.
Đây căn bản không phải ca hát! Đứa nhỏ này không đơn giản! Nàng thế nhưng biết ảo thuật!
Còn may, tinh thần lực của hắn kinh người, bằng không, hắn cũng sẽ bị nàng mê hoặc, khống chế!
Thật là hài tử lợi hại, mới lớn như vậy, mà có thể nắm giữ tinh thần lực cường hãn như thế!
Bị hắn rống một cái, sắc mặt Tư Đồ Dương nháy mắt có chút trắng bệch. Nàng thiếu chút nữa đã bị phản phệ!
Người nam nhân này quá mạnh! Ở trong bộ lạc, ngoài phụ vương, ca ca và sư phụ, thì không ai có thể phá giải ảo thuật của nàng!
Tư Đồ Dương nhanh điều chỉnh cảm xúc, mở to đôi mắt vô tội, “Thúc thúc, sao lại hung dữ như vậy?"
Tư Đồ Phong rất muốn bạo tẩu. Nhưng khi nhìn đến mặt nàng, lại khôi phục lý trí.
“Đi thôi, bọn ta đưa ngươi về nhà."
Dọc theo đường đi, Tư Đồ Dương hát tiểu khúc, ở trên lưng thị vệ thật là thích ý.
Nếu ảo thuật bảo vệ mạng lợi hại nhất của nàng không có hiệu quả với hắn, vậy người nam nhân này muốn hại nàng dễ như trở bàn tay.
Nàng không sợ hãi, vì sao không cho mình vui vẻ một chút chứ?
Tư Đồ Phong nhìn nàng, tiểu nữ hài tự xưng Thiên Ngữ này, không chỉ có gan dạ sáng suốt hơn người, còn cơ trí thông minh. Lớn lên giống nàng ấy như vậy, chẳng lẽ……
Lúc hắn quay đầu lại, có lẽ Tư Đồ Dương bởi vì quá mệt mỏi, tuổi lại nhỏ, đã ngủ thiếp trên lưng thị vệ.
Khuôn mặt nhỏ trẻ con đỏ bừng, đôi má phúng phính nhìn giống hai quả táo hồng hào, khiến người ta muốn cắn một ngụm.
Lông mi cong dài nồng đậm, nhẹ nhàng bao trùm mí mắt. Cái miệng nhỏ hồng hồng hơi chu, đáng yêu vô cùng.
Hoàn toàn chính là bộ dáng còn nhỏ của nàng ấy!
17/2/2020
“Điện hạ, bên kia hình như có người!" Một âm thanh truyền tới.
Tư Đồ Phong híp hai mắt, gỡ xuống cung tiễn từ sao lưng, đặt mũi tên lên. Hắn dùng sức lôi kéo.
Cung đã căng, tên đã trên dây. Mắt thấy sẽ lập tức thả ra.
“Mẫu thân……" Tư Đồ Dương đã tỉnh lại, nàng ngẩng đầu, mở to mắt mơ hồ nhìn khắp nơi.
Tư Đồ Phong tức khắc ngây ngẩn cả người.
Ngay cả hô hấp cũng đình trệ, không hề chớp mắt nhìn phía bên kia.
Thật là nàng sao? Nhưng vì sao, mười năm, nàng vẫn là bộ dáng khi mới gặp? Thậm chí, nhìn còn muốn nhỏ hơn so với khi ấy?
Nháy mắt, thân thể hắn đều run nhè nhẹ, nắm chặt nắm tay rồi lỏng rồi lại chặt, chặt rồi lại lỏng. Hắn sợ mình đang nằm mơ! Thế nhưng mơ thấy nàng tới bên người hắn!
Hốc mắt có cảm giác chua xót, hắn mở to hai mắt bình tĩnh nhìn. Tư Đồ Phong biết, chỉ cần nháy mắt, nước mắt sẽ rơi xuống!
Hắn quả thực không tin được, công chúa của hắn, thật sự tới sao? Tư Đồ Phong thấp thỏm bất an thu hồi cung tiễn, thả chậm bước chân đi qua.
Tư Đồ Dương duỗi nắm tay nhỏ, xoa hai mắt mơ hồ.
“Ngươi là ai?" Âm thanh nàng trẻ con vang lên, mang theo mê mang trong sáng.
Nhìn như vô hại, nhưng tay khác đã âm thầm lặng yên duỗi đến bên cạnh dao găm, tùy thời chuẩn bị đánh cuộc với hắn.
Tư Đồ Phong lúc này mới phát hiện, nàng không phải công chúa của hắn, chỉ là tương tự như nàng ấy mười năm trước!
Hắn đương nhiên không có buông tha động tác tay của nữ hài tử. Đối với người thường mà nói, nàng đủ để mê hoặc địch nhân. Nhưng hắn là ai? Hắn là Vương giả của mảnh thảo nguyên này, thân kinh bách chiến Tư Đồ Phong!
Chút tài mọn này, ở trước mặt hắn không hề hấn gì!
Có điều, bởi vì diện mạo nàng, Tư Đồ Phong vẫn rất hòa khí cúi nửa thân mình, thậm chí nỗ lực xả ra một nụ cười thân thiện.
“Nói cho thúc thúc biết, con là tiểu hài tử nhà ai? Vì sao lại ở chỗ này?"
“Con là Thiên Ngữ, là dân chăn nuôi gần đây, con lạc cha mẹ." Tư Đồ Dương khá cẩn thận, nàng nói dối.
“À." Tư Đồ Phong có chút thất vọng. Hắn cho rằng, nàng sẽ có quan hệ với công chúa.
Đúng vậy. Mười năm, hắn vẫn không quên được nữ nhân ấy.
Không biết có phải nàng hạ dược gì vào mình hay không, khiến hắn mỗi lần muốn chạm vào nữ nhân khác cũng không có cách nào.
Ha ha, kỳ thật chắc là tác dụng tâm lý của hắn? Chỉ nghĩ phải giữ lại trong sạch duy nhất vì nàng. Tuy rằng nàng căn bản không có để ý đến hắn chỉ vì mỗi mình nàng mà si tình.
“Thúc thúc, nơi này có xa tộc Xích Nhĩ không ạ?" Tư Đồ Dương mở miệng.
Thật vất vả gặp được người sống, nàng nhất định phải tìm ra tin tức hữu dụng.
“Không xa lắm." Tư Đồ Phong chuẩn bị chạy lấy người.
Thị vệ bên người hắn cũng kinh ngạc với tiểu nữ hài này, thế mà lớn lên quá giống Vương phi!
“Các ngươi muốn đi đâu?" Tư Đồ Dương đuổi theo.
“…… Về nhà." Tư Đồ Phong không muốn để ý tới nàng, nhưng diện mạo nàng quá có lực sát thương. Hắn hoàn toàn không thể kháng cự, bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì có liên quan đến công chúa!
“Các ngươi là người tộc Xích Nhĩ sao?"
“…… Ừ." Đáng chết, tại sao lại trả lời nàng?! Nàng không phải nàng ấy được chứ!
Tư Đồ Phong ảo não.
“Thật tốt quá!" Tư Đồ Dương vui sướng. Nàng chỉ ngón tay lên mặt, e lệ cười, “Cảm ơn các ngươi nguyện ý mang theo ta!"
Tư Đồ Phong đã siết nắm tay. Hắn khi nào đồng ý mang theo nàng?
Nhưng lời nói đến bên miệng, lại thành khách khách khí khí: “Không cần cảm tạ."
Vì sao? Là bởi vì nàng quá đáng yêu? Hay chỉ là lớn lên giống nàng ấy? Hoặc là, hắn tốt bụng?
Đáng giận, dựa vào cái gì bị một tiểu hài tử ăn đến gắt gao?!
Tư Đồ Phong cắn răng, hắn đang chuẩn bị làm ra bộ mặt hung ác, Tư Đồ Dương cũng đã bò tới trên lưng thị vệ bên cạnh hắn.
Tay nhỏ trắng nõn của nàng nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương rộng lớn, khuôn mặt nhỏ mang theo nét trẻ con tràn ngập ngây thơ chất phác.
“Cảm ơn thúc thúc nga, thúc thúc quả là người tốt."
Vẻ mặt thị vệ biểu tình vô tội.
Nàng vừa rồi vẫy vẫy tay nhỏ, tràn đầy thần bí làm mình ngồi xổm xuống. Đậu má, hoá ra cái bẫy để hắn cõng nàng!
Tư Đồ Phong ác thanh ác khí nói: “Bọn ta không phải là người tốt!"
Tư Đồ Dương cười đến phúc hậu vô hại, “Ừm, không sao cả. Bởi vì Thiên Ngữ cũng không phải người tốt."
Tư Đồ Phong hoàn toàn bực bội, trợn mắt giận nhìn nàng. Đang muốn phát hỏa, thì tiểu cô nương ủy khuất.
“Hu hu, tại sao chứ, Thiên Ngữ nơi nào làm không tốt, chọc thúc thúc tức giận?"
Hắn: “……"
Thật sự nhịn không nổi. Vì cái gì, công lực hắn tốt đến đâu, ở trên người đứa hài tử vô lại này đều sẽ bị phá công?!
Đây rốt cuộc là hài tử nhà ai! Ra tới! Hắn lập tức đánh người lớn nhà nàng một trận!!
“Thúc thúc đừng nóng giận, Thiên Ngữ hát cho thúc thúc nghe nhé?" Tư Đồ Dương thấp đầu, có chút sợ hãi mà nói.
Tư Đồ Phong một bụng hỏa. Tiểu nữ hài này, lần lượt khiêu chiến kiên nhẫn của hắn, đủ lắm rồi!
Nhưng, khi hắn xoay đầu, đối mặt với khuôn mặt cười tủm tỉm. Tức khắc tức giận gì cũng tiêu tán.
Tư Đồ Dương nghiêm túc hát. Giọng nói trẻ con của nàng có ngọt ngào, thanh tuyến lâu dài như là rượu dư vị vô cùng.
Tiếng hát nàng rõ ràng không lớn, lại có thể quanh quẩn khắp cả sơn cốc. Âm thanh thanh linh, trống trải kia, làm tâm người thả lỏng.
Tiểu ác ma này, sao lại có một giọng nói tuyệt đến thế?
Ngay cả thị vệ cõng nàng cũng đắm chìm trong tiếng ca của nàng.
“Đủ rồi!" Tư Đồ Phong hô to một tiếng.
Đây căn bản không phải ca hát! Đứa nhỏ này không đơn giản! Nàng thế nhưng biết ảo thuật!
Còn may, tinh thần lực của hắn kinh người, bằng không, hắn cũng sẽ bị nàng mê hoặc, khống chế!
Thật là hài tử lợi hại, mới lớn như vậy, mà có thể nắm giữ tinh thần lực cường hãn như thế!
Bị hắn rống một cái, sắc mặt Tư Đồ Dương nháy mắt có chút trắng bệch. Nàng thiếu chút nữa đã bị phản phệ!
Người nam nhân này quá mạnh! Ở trong bộ lạc, ngoài phụ vương, ca ca và sư phụ, thì không ai có thể phá giải ảo thuật của nàng!
Tư Đồ Dương nhanh điều chỉnh cảm xúc, mở to đôi mắt vô tội, “Thúc thúc, sao lại hung dữ như vậy?"
Tư Đồ Phong rất muốn bạo tẩu. Nhưng khi nhìn đến mặt nàng, lại khôi phục lý trí.
“Đi thôi, bọn ta đưa ngươi về nhà."
Dọc theo đường đi, Tư Đồ Dương hát tiểu khúc, ở trên lưng thị vệ thật là thích ý.
Nếu ảo thuật bảo vệ mạng lợi hại nhất của nàng không có hiệu quả với hắn, vậy người nam nhân này muốn hại nàng dễ như trở bàn tay.
Nàng không sợ hãi, vì sao không cho mình vui vẻ một chút chứ?
Tư Đồ Phong nhìn nàng, tiểu nữ hài tự xưng Thiên Ngữ này, không chỉ có gan dạ sáng suốt hơn người, còn cơ trí thông minh. Lớn lên giống nàng ấy như vậy, chẳng lẽ……
Lúc hắn quay đầu lại, có lẽ Tư Đồ Dương bởi vì quá mệt mỏi, tuổi lại nhỏ, đã ngủ thiếp trên lưng thị vệ.
Khuôn mặt nhỏ trẻ con đỏ bừng, đôi má phúng phính nhìn giống hai quả táo hồng hào, khiến người ta muốn cắn một ngụm.
Lông mi cong dài nồng đậm, nhẹ nhàng bao trùm mí mắt. Cái miệng nhỏ hồng hồng hơi chu, đáng yêu vô cùng.
Hoàn toàn chính là bộ dáng còn nhỏ của nàng ấy!
17/2/2020
Tác giả :
Cửu Công Chủ Lưu Bộ