[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần
Chương 150: Nông Môn Kiều Nữ VS Tướng Công Trạng Nguyên (34)
Edit: Ochibi
Vị tiểu vương gia trẻ tuổi này nổi hứng chơi tâm, chủ động đề nghị giấu tên Lâm Dật Dương khi công bố yết bảng.
Hắn muốn đích thân đi xem, dạng hoàn cảnh gia đình gì, sẽ tạo ra nhân tài như vậy. Cũng muốn nhìn một chút, nếu sau khi Lâm Dật Dương phát hiện yết bảng không có tên hắn, ý chí tinh thần có sa sút hay không?
Cho nên, Tĩnh Vương gia bắt đầu từ cái tên này, một đường du sơn ngoạn thủy mà đến, rất thích ý hưởng thụ. Thậm chí ở thị trấn trên lưu luyến với rượu nho mới lạ kia, lại bởi vì nó mà gặp được một nhữ nhi thông tuệ tên Từ Như Ý.
Cuối cùng, hắn mới biết được, người liên hệ với hắn sáng sớm đúng là Lâm Dật Dương.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây kinh ngạc không thôi.
Lâm Dật Dương càng không thể tin được hỏi: “Vương gia, thảo dân thật là Trạng Nguyên?"
Tĩnh Vương gia tức giận mà nói: “Đúng vậy."
Theo sau phân phó: “Người đâu, còn không đem tên điêu dân này bắt lại cho bổn vương!"
“Vương gia, Vương gia tha mạng!" Liêu Đại Hải kêu to.
Quan binh bên người Tĩnh Vương gia tất cả đều trải qua huấn luyện tốt, lập tức liền đem hắn bắt lên.
Nhìn đến những cái đao và công cụ đó, hắn phân phó: “Loại ác nhân này, dùng hình phạt lăng trì đi!"
“A, không —— không cần đâu! Vương gia, vương gia không có quyền vận dụng tư hình!" Liêu Đại Hải hoảng sợ kêu to.
“A, vậy ra ngươi có quyền rất lớn!" Tĩnh Vương gia nhìn công cụ Liêu Đại Hải chuẩn bị, cười lạnh.
Thị vệ bên cạnh hiểu ánh mắt hắn, lập tức một chân đá trên người Liêu Đại Hải.
“A ——" Liêu Đại Hải vốn dĩ cả người bị thương, lúc này đau thê thảm.
Chờ đưa người đi, Tĩnh Vương gia cho người dọn dẹp nơi này.
“Từ cô nương chịu sợ hãi rồi, ngồi xuống đi."
“Đa tạ Vương gia, dân nữ khấu tạ Vương gia."
“Ha ha, bình thân." Tĩnh Vương ngồi xong, vẫy cây quạt trong tay. Nhìn cô nương hắn ngày đêm tơ tưởng trước mặt, hắn nỗ lực bình tĩnh nội tâm chính mình.
Không biết có phải hay không cái gọi là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, hắn cảm giác Như Ý so với trước kia càng xinh đẹp. Thân mình giấu trong áo tù nhân dơ bẩn càng thêm lả lướt khẩn trí, khuôn mặt nhỏ nhiễm bụi bậm nhìn thế nào cũng khiến người mê muội.
Chưa từng có nghĩ tới, sẽ có một ngày một nữ tử có thể đả động tâm hắn.
Vì nàng, hắn có thể thu hồi thái độ bất cần đời, nghiêm túc làm Vương gia phụ tá quân vương thật tốt, hứa cho nàng một tương lai tốt đẹp.
Hắn thậm chí mặc sức tưởng tượng, sau khi cưới nàng về, mỗi sáng hắn có thể trang điểm cho nàng. Tưởng tượng mái tóc dài đen nhánh của Như Ý nhè nhẹ nhu thuận, ở trong lòng bàn tay hắn lan toả mát lạnh. Chạng vạng cùng nàng ngắm hoàng hôn, nhẹ nhàng ôm nàng trong lồng ngực, cảm thụ ấm áp đến từ thân thể nàng.
Vương phủ hoàng huynh ban cho, hắn chưa từng đến ở, đến lúc đó căn cứ theo sở thích của nàng bố trí. Như Ý cô nương nhất định thích chăm sóc hoa cỏ, đến lúc đó trồng nhiều một chút. Cuối cùng, còn muốn cùng nàng sinh một đống hài tử, có nam hài, cũng có nữ hài……
Tưởng tượng đến đây, lòng Tĩnh Vương gia bị một trận ngọt ngào lấp đầy, khuôn mặt tuấn dật cười nhu hòa nhiều tí. Thậm chí người ở đây đều có thể mơ hồ nhìn thấy hắn giấu say mê nơi đáy mắt.
Mắt hắn mang ôn nhu nhìn về phía nữ tử trước mặt, làm bộ trấn định hỏi: “Từ cô nương, nghe nói cô nương chưa hôn phối?"
Thanh tuyến kia chưa phát dục thành thục, có từ tính đặc biệt của thiếu niên, chứa đầy âm thanh thâm tình mang theo một tia mị hoặc.
Từ Như Ý không dao động. Cô nhìn nhìn Lâm Dật Dương một bên, hơi mỉm cười: “Bẩm Vương gia, dân nữ sớm đã được cha mẹ làm chủ, cùng Lâm đại ca có hôn ước."
Lâm Dật Dương nghiêng đầu, nhìn thần sắc cô kiên định. Khuôn mặt Từ Như Ý thanh tú mang theo tươi cười nhàn nhạt.
28/1/2020
Vị tiểu vương gia trẻ tuổi này nổi hứng chơi tâm, chủ động đề nghị giấu tên Lâm Dật Dương khi công bố yết bảng.
Hắn muốn đích thân đi xem, dạng hoàn cảnh gia đình gì, sẽ tạo ra nhân tài như vậy. Cũng muốn nhìn một chút, nếu sau khi Lâm Dật Dương phát hiện yết bảng không có tên hắn, ý chí tinh thần có sa sút hay không?
Cho nên, Tĩnh Vương gia bắt đầu từ cái tên này, một đường du sơn ngoạn thủy mà đến, rất thích ý hưởng thụ. Thậm chí ở thị trấn trên lưu luyến với rượu nho mới lạ kia, lại bởi vì nó mà gặp được một nhữ nhi thông tuệ tên Từ Như Ý.
Cuối cùng, hắn mới biết được, người liên hệ với hắn sáng sớm đúng là Lâm Dật Dương.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây kinh ngạc không thôi.
Lâm Dật Dương càng không thể tin được hỏi: “Vương gia, thảo dân thật là Trạng Nguyên?"
Tĩnh Vương gia tức giận mà nói: “Đúng vậy."
Theo sau phân phó: “Người đâu, còn không đem tên điêu dân này bắt lại cho bổn vương!"
“Vương gia, Vương gia tha mạng!" Liêu Đại Hải kêu to.
Quan binh bên người Tĩnh Vương gia tất cả đều trải qua huấn luyện tốt, lập tức liền đem hắn bắt lên.
Nhìn đến những cái đao và công cụ đó, hắn phân phó: “Loại ác nhân này, dùng hình phạt lăng trì đi!"
“A, không —— không cần đâu! Vương gia, vương gia không có quyền vận dụng tư hình!" Liêu Đại Hải hoảng sợ kêu to.
“A, vậy ra ngươi có quyền rất lớn!" Tĩnh Vương gia nhìn công cụ Liêu Đại Hải chuẩn bị, cười lạnh.
Thị vệ bên cạnh hiểu ánh mắt hắn, lập tức một chân đá trên người Liêu Đại Hải.
“A ——" Liêu Đại Hải vốn dĩ cả người bị thương, lúc này đau thê thảm.
Chờ đưa người đi, Tĩnh Vương gia cho người dọn dẹp nơi này.
“Từ cô nương chịu sợ hãi rồi, ngồi xuống đi."
“Đa tạ Vương gia, dân nữ khấu tạ Vương gia."
“Ha ha, bình thân." Tĩnh Vương ngồi xong, vẫy cây quạt trong tay. Nhìn cô nương hắn ngày đêm tơ tưởng trước mặt, hắn nỗ lực bình tĩnh nội tâm chính mình.
Không biết có phải hay không cái gọi là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, hắn cảm giác Như Ý so với trước kia càng xinh đẹp. Thân mình giấu trong áo tù nhân dơ bẩn càng thêm lả lướt khẩn trí, khuôn mặt nhỏ nhiễm bụi bậm nhìn thế nào cũng khiến người mê muội.
Chưa từng có nghĩ tới, sẽ có một ngày một nữ tử có thể đả động tâm hắn.
Vì nàng, hắn có thể thu hồi thái độ bất cần đời, nghiêm túc làm Vương gia phụ tá quân vương thật tốt, hứa cho nàng một tương lai tốt đẹp.
Hắn thậm chí mặc sức tưởng tượng, sau khi cưới nàng về, mỗi sáng hắn có thể trang điểm cho nàng. Tưởng tượng mái tóc dài đen nhánh của Như Ý nhè nhẹ nhu thuận, ở trong lòng bàn tay hắn lan toả mát lạnh. Chạng vạng cùng nàng ngắm hoàng hôn, nhẹ nhàng ôm nàng trong lồng ngực, cảm thụ ấm áp đến từ thân thể nàng.
Vương phủ hoàng huynh ban cho, hắn chưa từng đến ở, đến lúc đó căn cứ theo sở thích của nàng bố trí. Như Ý cô nương nhất định thích chăm sóc hoa cỏ, đến lúc đó trồng nhiều một chút. Cuối cùng, còn muốn cùng nàng sinh một đống hài tử, có nam hài, cũng có nữ hài……
Tưởng tượng đến đây, lòng Tĩnh Vương gia bị một trận ngọt ngào lấp đầy, khuôn mặt tuấn dật cười nhu hòa nhiều tí. Thậm chí người ở đây đều có thể mơ hồ nhìn thấy hắn giấu say mê nơi đáy mắt.
Mắt hắn mang ôn nhu nhìn về phía nữ tử trước mặt, làm bộ trấn định hỏi: “Từ cô nương, nghe nói cô nương chưa hôn phối?"
Thanh tuyến kia chưa phát dục thành thục, có từ tính đặc biệt của thiếu niên, chứa đầy âm thanh thâm tình mang theo một tia mị hoặc.
Từ Như Ý không dao động. Cô nhìn nhìn Lâm Dật Dương một bên, hơi mỉm cười: “Bẩm Vương gia, dân nữ sớm đã được cha mẹ làm chủ, cùng Lâm đại ca có hôn ước."
Lâm Dật Dương nghiêng đầu, nhìn thần sắc cô kiên định. Khuôn mặt Từ Như Ý thanh tú mang theo tươi cười nhàn nhạt.
28/1/2020
Tác giả :
Cửu Công Chủ Lưu Bộ