Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level
Chương 78
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Tông Ngô không muốn để ý đến Hoa Vụ.
Nhưng việc hôm nay hắn cùng mọi người thương lượng lại là kết án vụ tham ô của Phùng Tự Phúc.
Đột nhiên lúc này nàng tới tìm hắn……
Không thể không khiến người khác hoài nghi.
Những gì nàng ta làm trong khoảng thời gian này có phải cố ý khiến mọi người hoang mang không?
Xuất phát từ thận trọng, thái tử điện hạ đã kết thúc cuộc thảo luận ngày hôm nay.
Hắn muốn xem vị thái tử phi này của hắn có gì muốn nói với hắn.
Hoa Vụ bước vào căn phòng có chút tăm tối, vừa mở miệng đã thở dài, “Đông Cung nhà chúng ta thiếu tiền như vậy sao? Không thắp thêm mấy ngọn nến, rất dễ hỏng mắt đó."
Tông Ngô: “……"
Ai cùng phe với ngươi mà đã Đông Cung chúng ta rồi?
Tông Ngô nắm chặt hai tay, chống khuỷu tay lên mặt bàn, “Thái Tử Phi có chuyện gì quan trọng mà nửa đêm lại tới tìm bổn cung."
“Ban ngày ta tới tìm ngươi, ngươi cũng không có ở đây nha."
“……" Ban ngày hắn bận rộn như vậy, làm sao có thể ở trong Đông Cung.
Tông Ngô: “Không phải gần đây thái tử phi sống rất thoải mái à, sao giờ lại nhớ đến bổn cung rồi."
Hoa Vụ thành khẩn nói: “Phụ mẫu nuôi nấng, phải nhớ chứ."
*Nguyên tác là “y thực phụ mẫu" (cơm áo cha mẹ): chỉ những người cung cấp cho bạn thức ăn, quần áo, nhu yếu phẩm, những thứ cần thiết cho cuộc sống.
Đại khái là Hoa Vụ nói thái tử điện hạ nuôi bả đó.
“……"
Ngươi gọi ta là phụ thân chứ gì!
Tông Ngô: “Có chuyện gì, nói."
“Chúng ta bàn chuyện hợp tác đi." Hoa Vụ đứng đối diện giá sách, hai tay chống lên mặt bàn, hơi khom lưng xuống: “Điện hạ, ngươi cần ta."
“Không biết bổn cung và thái tử phi có gì để hợp tác?"
“Ngươi muốn vị trí tối thượng kia, nhưng có vô số người muốn kéo ngươi xuống ngựa." Hoa Vụ cười nói: “Mà ta lại có thể giúp ngươi."
Không khí trong thư phòng dường như ngưng đọng lại.
Lời nói của Hoa Vụ, đã chạm đến cấm địa.
Loại lời nói như này, làm sao có thể tuỳ tiện nói ra.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Ánh nến mờ ảo lập loè, một tiếng ‘rắc’ khẽ vang lên.
Không biết qua bao lâu, Tông Ngô phá vỡ sự yên lặng quái dị này: “Một nữ tử như ngươi thì có thể giúp được gì cho bổn cung?"
“Khiến Lương Như Sương rơi vào tình cảnh hiện tại, ta làm cũng không tệ đâu nha, điện hạ hẳn là đã biết rõ."
“Người ngươi dùng chính là người của bốn cung." Nàng còn không biết xấu hổ nói ra! Cầm người của hắn, trả tư thù của nàng.
“Nhưng kế sách là ta nghĩ ra." Hoa Vụ gật đầu: “Ta có thể giúp điện hạ bày mưu tính kế."
Tông Ngô có lẽ là cảm thấy nàng nói đùa, “Bày mưu tính kế? Ngươi?"
Bên cạnh hắn không còn ai dùng được nữa sao?
Cần một nữ nhân bày mưu tính kế cho mình!
Một thái tử phi cùng ‘Tần Hoan’ hoàn toàn không giống, tại sao hắn phải tin tưởng nàng?
Hoa Vụ gật đầu, “Đúng vậy, ta nha."
“Ta biết ngươi không tin tưởng ta." Hoa Vụ buông hai cánh tay đang chống trên mặt bàn, đi tới đi lui tại chỗ: “Nếu ngươi đồng ý hợp tác cùng ta, ta có thể nói cho ngươi một bí mật làm thành ý hợp tác."
“Chỉ bằng một cái bí mật còn không rõ là bí mật gì, ngươi liền nghĩ sẽ thuyết phục được bổn cung."
Hoa Vụ quay đầu, khuôn mặt xuất hiện nụ cười kỳ quái, “Bí mật này, liên quan đến sống chết của ta."
Đôi mắt Tông Ngô nheo lại.
“Ngươi nói là bí mật gì trước đã"
“Điện hạ nghĩ thật hay, làm sao ta có thể nói trước kết quả."
“Thế nào, nếu cuối cùng bổn cung không đồng ý với ngươi, ngươi dám giết bổn cung sao?"
Hoa Vụ chỉ cười.
Loại sự việc như xung hỉ, thực hiện muộn một chút cũng không sao cả.
……
……
Tông Ngô rõ ràng cũng vô cùng gan dạ, hắn lựa chọn để Hoa Vụ nói trước.
Hoa Vụ cũng không thèm để ý, suy cho cùng, mục đích chính của nàng hôm nay vẫn là tới ‘ thẳng thắn ‘.
“Mười sáu năm trước, hoàng thành bị công phá……"
Tông Ngô rơi vào trầm tư, nàng nói sự việc tiền triều làm cái gì?
“Hoàng đế tiền triều thân mình còn không tự lo liệu được, đương nhiên không biết trong hậu cung của hắn có một phi tần đang sinh hạ hài tử."
“Trong khi đại quân lúc đó đang tiến đánh vào hoàng cung, phi tần đó đã hạ sinh vị công chúa cuối cùng của tiền triều……"
Hoa Vụ nhìn về phía lông mày đang dần nhăn lên của Tông Ngô, ngón tay trắng nõn chỉ về phía mình: “Vị công chúa kia, chính là Thái Tử Phi của ngươi."
Rầm ——
Tông Ngô đứng dậy, ghế dựa bị hắn kéo theo, cọ xát trên mặt đất tạo ra một thanh âm chói tai.
Một giọng nói lạnh như băng của thiếu niên vang lên: “Tần Hoan, ngươi có biết bản thân đang nói cái gì không!"
“Ta đương nhiên biết."
“Công chúa tiền triều…… Ngươi tại sao không nói ngươi là……"
Lạch cạch ——
Viên ngọc bích thanh khiết mà ấm áp được bàn tay trắng nõn mảnh mai của thiếu nữ đặt trên mặt bàn.
“Điện hạ có thể đi điều tra, mỗi vị con cháu hoàng thất tiền triều, đều có một miếng ngọc bội như vậy.
Đây là tập tục tiền triều, mỗi vị phi tần sau khi được xác nhận là mang thai, hoàng đế sẽ phái người ban tặng một miếng ngọc bội nhẵn bóng, phù hộ bình an cho hài tử.
Mặt trên sẽ khắc một chữ."
Hoa Vụ chỉ vào chữ ‘Vũ’, “Điện hạ có thể đi kiểm tra trong văn kiện cuối cùng được ghi chép lại, ngọc bội được ban tặng cho phi tần, có phải khắc chữ ‘Vũ’ hay không."
Tông Ngô nhìn chằm chằm ngọc bội trên mặt bàn.
Hắn đã từng thấy qua miếng ngọc bội như vậy……
Một vị phi tần trước đây của phụ hoàng hắn.
Vị phi tần kia cũng là công chúa tiền triều, sau khi hoàng thành thất thủ, vị công chúa ấy bị bắt lại, sau đó không biết như thế nào mà được phụ hoàng hắn thu nạp vào hậu cung.
Trên người nàng quả thật có một miếng ngọc bội như vậy.
Đáng tiếc vị công chúa kia, cách đây vài tháng vì mắc bệnh mà qua đời, lưu lại một tiểu hoàng tử.
Tiểu hoàng tử bơ vơ không nơi nương tựa, lại mang trên mình huyết mạch tiền triều, Tông Ngô cảm thấy khả năng không quá lâu sau, sẽ thấy được thi thể vị tiểu hoàng tử kia.
……
……
Tông Ngô không tin lời nói từ một phía của Hoa Vụ, sáng sớm hôm sau hắn đã tiến cung đi tra lại sử sách tiền triều.
“Thái tử điện hạ, ngài đột nhiên tra cái này làm gì?" Vị đại nhân phụ trách cảm thấy rất kỳ quái, Thái Tử điện hạ tại sao đột nhiên lại tới tra sự tình từ tiền triều.
“Những gì không nên hỏi thì đừng hỏi."
Vị đại nhân kia ngay lập tức phản ứng lại, mồ hôi lạnh bắt đầu úa ra, nhanh chóng giúp Tông Ngô tìm kiếm: “……Tìm được rồi, hàng bên này chính là những ghi chép cuối cùng."
Tông Ngô không thể nói cụ thể chính mình muốn tìm cái gì, “Ngươi đi ra ngoài đi."
“Vâng."
“Chờ một chút."
“Điện…… Điện hạ?"
“Chuyện hôm nay, không được nói cho ai."
“……Vi thần đã rõ."
Ghi chép về việc hoàng thành thất thủ khẳng định là không có.
Nhưng những sự việc trước đó đều có.
Phi tần kia bắt đầu mang thai hẳn là hơn nửa năm trước, lúc ấy người trong hoàng thành tuy là hoảng sợ, nhưng vẫn duy trì cuộc sống thường ngày bình thường, cho nên những ghi chép đều vẫn còn.
Tông Ngô nhanh chóng tìm thấy văn kiện có liên quan.
Tông Ngô liếc nhìn sơ qua, cuối cùng dừng ở hàng cuối cùng —— ban tặng từ “Vũ", ngụ ý phước lành kéo dài.
……
……
Đông Cung.
Hoa Vụ ngồi trong viện ngắm hoàng hôn.
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện bóng đen bao trùm tới, che khuất tầm nhìn của cô.
“Điện hạ, ngươi chắn ta…… Này, ngươi làm gì vậy!" Hoa Vụ bị Tông Ngô kéo vào trong phòng, “Điện hạ, ngươi động tay động chân làm gì!"
Tông Ngô đóng cửa lại, “Vị công chúa cuối cùng của tiền triều được ghi lại là đã chết…… Khi bị phát hiện, nàng đang ở trong lòng của mẫu phi."
Văn kiện cũng không nhắc tới chuyện ngọc bội.
Có điều, thời điểm đó vô cùng hỗn loạn, các cung nhân đều chạy trốn trước. Mỗi người đều mang theo bọc tiền cùng trang sức chạy, có khả năng là đã bị các cung nhân tự mình cầm đi.
“Rất rõ ràng, ta là bị đánh tráo nha."
Tông Ngô: “Ai đem ngươi đánh tráo? Tần đại nhân? Hắn tại sao muốn làm như vậy?"
Hoa Vụ chớp chớp hai mắt: “Chuyện này ta cũng không biết."
Nguyên chủ thực sự không biết tại sao Tần đại nhân lại muốn làm như vậy.
Bởi vì trong cốt truyện ban đầu, trước khi có thời gian hỏi, Tần đại nhân đã hy sinh trong khi nàng cùng nam chính bận ngược luyến.
Tuy nhiên, bản thân Tần đại nhân đã từng là quan viên tiền triều, sau đó bị vu oan, được cứu giúp mới gia nhập đội ngũ của đương kim hoàng đế.
Hắn có lẽ quen biết mẫu phi của Tần Hoan…… Cũng có thể là do người khác giao phó.
====
Edit by Niniii.
====
Tông Ngô không muốn để ý đến Hoa Vụ.
Nhưng việc hôm nay hắn cùng mọi người thương lượng lại là kết án vụ tham ô của Phùng Tự Phúc.
Đột nhiên lúc này nàng tới tìm hắn……
Không thể không khiến người khác hoài nghi.
Những gì nàng ta làm trong khoảng thời gian này có phải cố ý khiến mọi người hoang mang không?
Xuất phát từ thận trọng, thái tử điện hạ đã kết thúc cuộc thảo luận ngày hôm nay.
Hắn muốn xem vị thái tử phi này của hắn có gì muốn nói với hắn.
Hoa Vụ bước vào căn phòng có chút tăm tối, vừa mở miệng đã thở dài, “Đông Cung nhà chúng ta thiếu tiền như vậy sao? Không thắp thêm mấy ngọn nến, rất dễ hỏng mắt đó."
Tông Ngô: “……"
Ai cùng phe với ngươi mà đã Đông Cung chúng ta rồi?
Tông Ngô nắm chặt hai tay, chống khuỷu tay lên mặt bàn, “Thái Tử Phi có chuyện gì quan trọng mà nửa đêm lại tới tìm bổn cung."
“Ban ngày ta tới tìm ngươi, ngươi cũng không có ở đây nha."
“……" Ban ngày hắn bận rộn như vậy, làm sao có thể ở trong Đông Cung.
Tông Ngô: “Không phải gần đây thái tử phi sống rất thoải mái à, sao giờ lại nhớ đến bổn cung rồi."
Hoa Vụ thành khẩn nói: “Phụ mẫu nuôi nấng, phải nhớ chứ."
*Nguyên tác là “y thực phụ mẫu" (cơm áo cha mẹ): chỉ những người cung cấp cho bạn thức ăn, quần áo, nhu yếu phẩm, những thứ cần thiết cho cuộc sống.
Đại khái là Hoa Vụ nói thái tử điện hạ nuôi bả đó.
“……"
Ngươi gọi ta là phụ thân chứ gì!
Tông Ngô: “Có chuyện gì, nói."
“Chúng ta bàn chuyện hợp tác đi." Hoa Vụ đứng đối diện giá sách, hai tay chống lên mặt bàn, hơi khom lưng xuống: “Điện hạ, ngươi cần ta."
“Không biết bổn cung và thái tử phi có gì để hợp tác?"
“Ngươi muốn vị trí tối thượng kia, nhưng có vô số người muốn kéo ngươi xuống ngựa." Hoa Vụ cười nói: “Mà ta lại có thể giúp ngươi."
Không khí trong thư phòng dường như ngưng đọng lại.
Lời nói của Hoa Vụ, đã chạm đến cấm địa.
Loại lời nói như này, làm sao có thể tuỳ tiện nói ra.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Ánh nến mờ ảo lập loè, một tiếng ‘rắc’ khẽ vang lên.
Không biết qua bao lâu, Tông Ngô phá vỡ sự yên lặng quái dị này: “Một nữ tử như ngươi thì có thể giúp được gì cho bổn cung?"
“Khiến Lương Như Sương rơi vào tình cảnh hiện tại, ta làm cũng không tệ đâu nha, điện hạ hẳn là đã biết rõ."
“Người ngươi dùng chính là người của bốn cung." Nàng còn không biết xấu hổ nói ra! Cầm người của hắn, trả tư thù của nàng.
“Nhưng kế sách là ta nghĩ ra." Hoa Vụ gật đầu: “Ta có thể giúp điện hạ bày mưu tính kế."
Tông Ngô có lẽ là cảm thấy nàng nói đùa, “Bày mưu tính kế? Ngươi?"
Bên cạnh hắn không còn ai dùng được nữa sao?
Cần một nữ nhân bày mưu tính kế cho mình!
Một thái tử phi cùng ‘Tần Hoan’ hoàn toàn không giống, tại sao hắn phải tin tưởng nàng?
Hoa Vụ gật đầu, “Đúng vậy, ta nha."
“Ta biết ngươi không tin tưởng ta." Hoa Vụ buông hai cánh tay đang chống trên mặt bàn, đi tới đi lui tại chỗ: “Nếu ngươi đồng ý hợp tác cùng ta, ta có thể nói cho ngươi một bí mật làm thành ý hợp tác."
“Chỉ bằng một cái bí mật còn không rõ là bí mật gì, ngươi liền nghĩ sẽ thuyết phục được bổn cung."
Hoa Vụ quay đầu, khuôn mặt xuất hiện nụ cười kỳ quái, “Bí mật này, liên quan đến sống chết của ta."
Đôi mắt Tông Ngô nheo lại.
“Ngươi nói là bí mật gì trước đã"
“Điện hạ nghĩ thật hay, làm sao ta có thể nói trước kết quả."
“Thế nào, nếu cuối cùng bổn cung không đồng ý với ngươi, ngươi dám giết bổn cung sao?"
Hoa Vụ chỉ cười.
Loại sự việc như xung hỉ, thực hiện muộn một chút cũng không sao cả.
……
……
Tông Ngô rõ ràng cũng vô cùng gan dạ, hắn lựa chọn để Hoa Vụ nói trước.
Hoa Vụ cũng không thèm để ý, suy cho cùng, mục đích chính của nàng hôm nay vẫn là tới ‘ thẳng thắn ‘.
“Mười sáu năm trước, hoàng thành bị công phá……"
Tông Ngô rơi vào trầm tư, nàng nói sự việc tiền triều làm cái gì?
“Hoàng đế tiền triều thân mình còn không tự lo liệu được, đương nhiên không biết trong hậu cung của hắn có một phi tần đang sinh hạ hài tử."
“Trong khi đại quân lúc đó đang tiến đánh vào hoàng cung, phi tần đó đã hạ sinh vị công chúa cuối cùng của tiền triều……"
Hoa Vụ nhìn về phía lông mày đang dần nhăn lên của Tông Ngô, ngón tay trắng nõn chỉ về phía mình: “Vị công chúa kia, chính là Thái Tử Phi của ngươi."
Rầm ——
Tông Ngô đứng dậy, ghế dựa bị hắn kéo theo, cọ xát trên mặt đất tạo ra một thanh âm chói tai.
Một giọng nói lạnh như băng của thiếu niên vang lên: “Tần Hoan, ngươi có biết bản thân đang nói cái gì không!"
“Ta đương nhiên biết."
“Công chúa tiền triều…… Ngươi tại sao không nói ngươi là……"
Lạch cạch ——
Viên ngọc bích thanh khiết mà ấm áp được bàn tay trắng nõn mảnh mai của thiếu nữ đặt trên mặt bàn.
“Điện hạ có thể đi điều tra, mỗi vị con cháu hoàng thất tiền triều, đều có một miếng ngọc bội như vậy.
Đây là tập tục tiền triều, mỗi vị phi tần sau khi được xác nhận là mang thai, hoàng đế sẽ phái người ban tặng một miếng ngọc bội nhẵn bóng, phù hộ bình an cho hài tử.
Mặt trên sẽ khắc một chữ."
Hoa Vụ chỉ vào chữ ‘Vũ’, “Điện hạ có thể đi kiểm tra trong văn kiện cuối cùng được ghi chép lại, ngọc bội được ban tặng cho phi tần, có phải khắc chữ ‘Vũ’ hay không."
Tông Ngô nhìn chằm chằm ngọc bội trên mặt bàn.
Hắn đã từng thấy qua miếng ngọc bội như vậy……
Một vị phi tần trước đây của phụ hoàng hắn.
Vị phi tần kia cũng là công chúa tiền triều, sau khi hoàng thành thất thủ, vị công chúa ấy bị bắt lại, sau đó không biết như thế nào mà được phụ hoàng hắn thu nạp vào hậu cung.
Trên người nàng quả thật có một miếng ngọc bội như vậy.
Đáng tiếc vị công chúa kia, cách đây vài tháng vì mắc bệnh mà qua đời, lưu lại một tiểu hoàng tử.
Tiểu hoàng tử bơ vơ không nơi nương tựa, lại mang trên mình huyết mạch tiền triều, Tông Ngô cảm thấy khả năng không quá lâu sau, sẽ thấy được thi thể vị tiểu hoàng tử kia.
……
……
Tông Ngô không tin lời nói từ một phía của Hoa Vụ, sáng sớm hôm sau hắn đã tiến cung đi tra lại sử sách tiền triều.
“Thái tử điện hạ, ngài đột nhiên tra cái này làm gì?" Vị đại nhân phụ trách cảm thấy rất kỳ quái, Thái Tử điện hạ tại sao đột nhiên lại tới tra sự tình từ tiền triều.
“Những gì không nên hỏi thì đừng hỏi."
Vị đại nhân kia ngay lập tức phản ứng lại, mồ hôi lạnh bắt đầu úa ra, nhanh chóng giúp Tông Ngô tìm kiếm: “……Tìm được rồi, hàng bên này chính là những ghi chép cuối cùng."
Tông Ngô không thể nói cụ thể chính mình muốn tìm cái gì, “Ngươi đi ra ngoài đi."
“Vâng."
“Chờ một chút."
“Điện…… Điện hạ?"
“Chuyện hôm nay, không được nói cho ai."
“……Vi thần đã rõ."
Ghi chép về việc hoàng thành thất thủ khẳng định là không có.
Nhưng những sự việc trước đó đều có.
Phi tần kia bắt đầu mang thai hẳn là hơn nửa năm trước, lúc ấy người trong hoàng thành tuy là hoảng sợ, nhưng vẫn duy trì cuộc sống thường ngày bình thường, cho nên những ghi chép đều vẫn còn.
Tông Ngô nhanh chóng tìm thấy văn kiện có liên quan.
Tông Ngô liếc nhìn sơ qua, cuối cùng dừng ở hàng cuối cùng —— ban tặng từ “Vũ", ngụ ý phước lành kéo dài.
……
……
Đông Cung.
Hoa Vụ ngồi trong viện ngắm hoàng hôn.
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện bóng đen bao trùm tới, che khuất tầm nhìn của cô.
“Điện hạ, ngươi chắn ta…… Này, ngươi làm gì vậy!" Hoa Vụ bị Tông Ngô kéo vào trong phòng, “Điện hạ, ngươi động tay động chân làm gì!"
Tông Ngô đóng cửa lại, “Vị công chúa cuối cùng của tiền triều được ghi lại là đã chết…… Khi bị phát hiện, nàng đang ở trong lòng của mẫu phi."
Văn kiện cũng không nhắc tới chuyện ngọc bội.
Có điều, thời điểm đó vô cùng hỗn loạn, các cung nhân đều chạy trốn trước. Mỗi người đều mang theo bọc tiền cùng trang sức chạy, có khả năng là đã bị các cung nhân tự mình cầm đi.
“Rất rõ ràng, ta là bị đánh tráo nha."
Tông Ngô: “Ai đem ngươi đánh tráo? Tần đại nhân? Hắn tại sao muốn làm như vậy?"
Hoa Vụ chớp chớp hai mắt: “Chuyện này ta cũng không biết."
Nguyên chủ thực sự không biết tại sao Tần đại nhân lại muốn làm như vậy.
Bởi vì trong cốt truyện ban đầu, trước khi có thời gian hỏi, Tần đại nhân đã hy sinh trong khi nàng cùng nam chính bận ngược luyến.
Tuy nhiên, bản thân Tần đại nhân đã từng là quan viên tiền triều, sau đó bị vu oan, được cứu giúp mới gia nhập đội ngũ của đương kim hoàng đế.
Hắn có lẽ quen biết mẫu phi của Tần Hoan…… Cũng có thể là do người khác giao phó.
====
Tác giả :
Mặc Linh