[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!
Chương 130
Editor: Ngạn Tịnh.
Việc đầu tiên sau khi Cố Mặc Trình trở về, chính là tới tìm Lục Nhất Lan.
Nhìn cửa phòng ngủ của Lục Nhất lan, anh bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Cổ xao động kia, chậm rãi bình ổn xuống.
Dựa vào cửa, anh chậm rãi cong khóe môi.
Thật tốt.
Rốt cuộc đã trở lại.
Cố Mặc Trình của trước kia, chưa từng cảm thấy bản thân là một người sợ chết, nhưng lúc này đây, anh triệt triệt để để cảm giác được, sợ chết, đặc biệt sợ.
Chỉ vừa mới tiếp xúc với cuộc sống hạnh phúc một chút như vậy, chỉ mới có một chút, sao nỡ chết được.
“Cố ca ca?"
Bên trong cánh cửa truyền ra giọng nói, rất quan tâm, bóng lưng người dựa vào cửa cứng đờ, anh ngước mắt, “Là anh."
“Anh đã trở lại!"
Cửa mở rộng ra, cô gái nhỏ bên trong cánh cửa có gương mặt vô cùng tinh xảo, người đàn ông ngoài cửa lại bởi vì hai ngày suy sút, trên mặt đã mọc ra râu.
Một màn này.
Hoàn toàn chính là ông chú and loli.
“Anh an toàn trở lại rồi."
“Ừm, không biết Đông Phương Dự và Giang Thiển Ái đắc tội người nào, có người tập kích bọn họ với quy mô lớn, anh liền tự mình trốn ra."
“Như vậy à..." Ha, cái người tập kích căn cứ quy mô lớn kia, chính là cô đó!
Chỉ là, sau khi ngồi xuống, Lục Nhất Lan nói chuyện khác với Cố Mặc Trình, “Em nghe Trần Khoái nói, anh là tự mình đi tìm Giang Thiển Ái..."
“Cố ca ca, nắm chắc thắng lợi, sao anh còn làm ra chuyện như vậy?"
Dựa theo cuộc sống ngày thường của Cố Mặc Trình, dù nhìn thế nào, cũng không phải là loại người thiếu ánh mắt kia được.
Cố Mặc Trình nghe những lời này, có chút khẩn trương liếc mắt nhìn Lục Nhất Lan một cái, sau đó cúi đầu, không nói chuyện.
Bộ dáng cô vợ nhỏ ủy khuất này làm Lục Nhất Lan phụt một tiếng nở nụ cười, “Sao không nói lời nào, anh không nói, vậy để em đoán một chút."
Nhìn bộ dáng ngượng ngùng xoắn xít của Cố Mặc Trình, Lục Nhất Lan cơ hồ có thể đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Có phải là Giang Thiển Ái gọi điện thoại cho anh nói, nếu anh không đi, thì cô ta sẽ kể một đoạn tình cảm trước kia giữa hai người cho em, phải không?"
“!"
Cố Mặc Trình nâng đôi mắt lên, trong đó viết rõ một câu: Sao em lại biết?
“..."
Qủa nhiên là cái lý do nông cạn như thế.
“Anh sợ, trước kia anh không chỉ từng giết người, còn, còn từng có một đoạn tình cảm với Giang Thiển Ái." Nhắc tới đoạn tình cảm này, giọng nói của Cố Mặc Trình bình bình đạm đạm, nhưng trong cổ bình đạm kia, dường như lại có vài phần giải thoát, “Anh sợ em hiểu lầm."
Ở trong tình yêu này, Cố Mặc Trình thật sự tự ti.
Sợ.
Cô tốt như vậy, trên khắp mọi mặt anh đều thấy mình không xứng với Lục Nhất Lan, kết quả còn ra việc thiêu thân này, anh hoảng.
“Sao em có thể hiểu lầm được chứ."
Lục Nhất Lan bưng một chậu nước từ trong phòng tắm ra, vắt khô khăn lông, đưa cho Cố Mặc Trình, “Anh phải nhớ kỹ một chút."
“Em quan tâm nhất, vĩnh viễn không phải... Em có phải người đầu tiên hay không, em chỉ muốn biết, em có phải người cuối cùng hay không."
“!"
“Em phải!" Cố Mặc Trình gắt gao nắm chặt khăn lông, “Em chính là!"
Nhất định là một người cuối cùng.
Cuộc sống trước kia không có cô, anh không cách nào xác định, nhưng sau đó, anh biết được, trái tim Cố Mặc Trình rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể cất chứa một mình cô.
“Vậy không phải được rồi sao."
Tiếng cô gõ gõ chậu nước đánh thức Cố Mặc Trình, “Cuối cùng chỉ có em, vậy anh sợ cái gì."
“Được rồi, rửa mặt thôi, bây giờ anh thật xấu, xấu đến độ không muốn thích anh."
“Ừm."
Tuy rằng bị ghét bỏ, nhưng không biết vì sao, trong lòng thật vui vẻ.
Cảm giác ngọt ngào chậm rãi nở rộ ra, Cố Mặc Trình cười thầm lau khô cằm, vừa lau, anh còn thích ngẩng đầu nhìn Lục Nhất Lan.
“Thật đẹp."
Việc đầu tiên sau khi Cố Mặc Trình trở về, chính là tới tìm Lục Nhất Lan.
Nhìn cửa phòng ngủ của Lục Nhất lan, anh bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Cổ xao động kia, chậm rãi bình ổn xuống.
Dựa vào cửa, anh chậm rãi cong khóe môi.
Thật tốt.
Rốt cuộc đã trở lại.
Cố Mặc Trình của trước kia, chưa từng cảm thấy bản thân là một người sợ chết, nhưng lúc này đây, anh triệt triệt để để cảm giác được, sợ chết, đặc biệt sợ.
Chỉ vừa mới tiếp xúc với cuộc sống hạnh phúc một chút như vậy, chỉ mới có một chút, sao nỡ chết được.
“Cố ca ca?"
Bên trong cánh cửa truyền ra giọng nói, rất quan tâm, bóng lưng người dựa vào cửa cứng đờ, anh ngước mắt, “Là anh."
“Anh đã trở lại!"
Cửa mở rộng ra, cô gái nhỏ bên trong cánh cửa có gương mặt vô cùng tinh xảo, người đàn ông ngoài cửa lại bởi vì hai ngày suy sút, trên mặt đã mọc ra râu.
Một màn này.
Hoàn toàn chính là ông chú and loli.
“Anh an toàn trở lại rồi."
“Ừm, không biết Đông Phương Dự và Giang Thiển Ái đắc tội người nào, có người tập kích bọn họ với quy mô lớn, anh liền tự mình trốn ra."
“Như vậy à..." Ha, cái người tập kích căn cứ quy mô lớn kia, chính là cô đó!
Chỉ là, sau khi ngồi xuống, Lục Nhất Lan nói chuyện khác với Cố Mặc Trình, “Em nghe Trần Khoái nói, anh là tự mình đi tìm Giang Thiển Ái..."
“Cố ca ca, nắm chắc thắng lợi, sao anh còn làm ra chuyện như vậy?"
Dựa theo cuộc sống ngày thường của Cố Mặc Trình, dù nhìn thế nào, cũng không phải là loại người thiếu ánh mắt kia được.
Cố Mặc Trình nghe những lời này, có chút khẩn trương liếc mắt nhìn Lục Nhất Lan một cái, sau đó cúi đầu, không nói chuyện.
Bộ dáng cô vợ nhỏ ủy khuất này làm Lục Nhất Lan phụt một tiếng nở nụ cười, “Sao không nói lời nào, anh không nói, vậy để em đoán một chút."
Nhìn bộ dáng ngượng ngùng xoắn xít của Cố Mặc Trình, Lục Nhất Lan cơ hồ có thể đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Có phải là Giang Thiển Ái gọi điện thoại cho anh nói, nếu anh không đi, thì cô ta sẽ kể một đoạn tình cảm trước kia giữa hai người cho em, phải không?"
“!"
Cố Mặc Trình nâng đôi mắt lên, trong đó viết rõ một câu: Sao em lại biết?
“..."
Qủa nhiên là cái lý do nông cạn như thế.
“Anh sợ, trước kia anh không chỉ từng giết người, còn, còn từng có một đoạn tình cảm với Giang Thiển Ái." Nhắc tới đoạn tình cảm này, giọng nói của Cố Mặc Trình bình bình đạm đạm, nhưng trong cổ bình đạm kia, dường như lại có vài phần giải thoát, “Anh sợ em hiểu lầm."
Ở trong tình yêu này, Cố Mặc Trình thật sự tự ti.
Sợ.
Cô tốt như vậy, trên khắp mọi mặt anh đều thấy mình không xứng với Lục Nhất Lan, kết quả còn ra việc thiêu thân này, anh hoảng.
“Sao em có thể hiểu lầm được chứ."
Lục Nhất Lan bưng một chậu nước từ trong phòng tắm ra, vắt khô khăn lông, đưa cho Cố Mặc Trình, “Anh phải nhớ kỹ một chút."
“Em quan tâm nhất, vĩnh viễn không phải... Em có phải người đầu tiên hay không, em chỉ muốn biết, em có phải người cuối cùng hay không."
“!"
“Em phải!" Cố Mặc Trình gắt gao nắm chặt khăn lông, “Em chính là!"
Nhất định là một người cuối cùng.
Cuộc sống trước kia không có cô, anh không cách nào xác định, nhưng sau đó, anh biết được, trái tim Cố Mặc Trình rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể cất chứa một mình cô.
“Vậy không phải được rồi sao."
Tiếng cô gõ gõ chậu nước đánh thức Cố Mặc Trình, “Cuối cùng chỉ có em, vậy anh sợ cái gì."
“Được rồi, rửa mặt thôi, bây giờ anh thật xấu, xấu đến độ không muốn thích anh."
“Ừm."
Tuy rằng bị ghét bỏ, nhưng không biết vì sao, trong lòng thật vui vẻ.
Cảm giác ngọt ngào chậm rãi nở rộ ra, Cố Mặc Trình cười thầm lau khô cằm, vừa lau, anh còn thích ngẩng đầu nhìn Lục Nhất Lan.
“Thật đẹp."
Tác giả :
Hướng Vi Huân