Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa
Chương 188: Đế vương huyết tộc có chút ngọt (41)
Edit: Y Song
Beta: LoBe
___
Lật Manh ngẩn người, trong nháy mắt chỉ cảm thấy mình đang đối diện với một tiểu thiên sứ.
Serrill vươn ngón tay thon dài, hái một đóa hoa tường vi xuống, sau đó đột nhiên khom người xuống dưới. Hắn khẽ hạ mắt, nhẹ giọng nói: "Thù lao cho viên kẹo, hầu gái nhỏ."
Lật Manh do dự một lúc rồi mới nâng ngón tay lên, chạm vào đóa hoa tường vi kia.
Đột nhiên gai nhỏ trên hoa tường vi đâm vào tay khiến Lật Manh nhíu mày. Máu đỏ tươi ướm ra trên đầu ngón tay.
Cô vừa định rút ngón tay về thì ngón tay thon dài tái nhợt của thiếu niên đã nắm lấy ngón tay cô, hắn cúi đầu, lông mi hơi rũ xuống, che dấu đi sự mê luyến và nhiệt tình trong ánh mắt.
Đầu lưỡi hơi lạnh, khẽ liếm qua miệng vết thương trên ngón tay cô.
Giọt máu tươi đẹp kia, dán lên cánh môi đỏ tươi của thiếu niên.
Kích thích tê dại từ nơi mà môi của Serrill chạm tới, một đường chạy thẳng đến sống lưng cô.
Lật Manh hơi trừng lớn mắt.
Lực giữ ngón tay cô của người đàn ông hơi thả lỏng một chút, Lật Manh lùi lại. Chỗ bị thương trên đầu ngón tay cô đã khỏi hẳn. Lật Manh mím môi, chưa kịp mở miệng nói gì thì một đóa hoa tường vi có gai, lại lần nữa cắm vào mái tóc bên tai cô.
Khuôn mặt của thiếu nữ đón nắng sớm, sạch sẽ mỹ lệ. Bông hoa trên tóc, càng tôn thêm vẻ đẹp thanh bình dịu dàng của cô, mang lại một chút màu sắc.
Serrill khẽ cong cong mắt, đầu lưỡi liếm khóe môi, nói: "Ngọt."
Không biết là đang nói kẹo, hay là máu của Lật Manh.
Lật Manh có chút choáng váng trở lại trong phòng của mình, cô dựa vào tấm ván quan tài, vẻ mặt vừa bình tĩnh lại quỷ dị mà ngẩn người.
Thân phận chắc chắn là đã bị bại lộ.
Dù sao máu này giấu không được.
Tuy rằng giống với kế hoạch của cô, nhưng mà dù sao vẫn cảm thấy trình tự phát triển của sự việc không đúng.
Chẳng lẽ Serrill cảm thấy gian tế như cô còn có giá trị.
Muốn moi các loại bí mật từ cô? Cho nên mới không đi tố giác cô, treo cô lên thiêu chết. Thậm chí sắc dụ cũng đem ra dùng?
Lật Manh duỗi tay bụm mặt, cảm thấy có chút nóng.
Thiên phú của huyết tộc thật là đáng sợ, tiếp xúc đơn giản như vậy, cũng làm tim cô đập gia tốc, sắc mặt nóng lên.
Lật Manh vỗ vỗ mặt. Nếu bại lộ, thì cũng cần phải thực hiên chi tiết cao trào của cốt truyện.
Ám sát.
Cần có dao găm.
Lật Manh hít sâu vài cái, sau khi áp xuống hơi nóng trong thân thể, cô mới chậm rãi đứng dậy. Vẫn nên rời khỏi lâu đài một chuyến, lấy được dao găm tẩm nước thánh rồi tính sau.
Nếu không lúc cao trào không hoàn thành tốt.
Sau khi hoàn thành...... Sẽ chết.
Lật Manh nghĩ đến kết cục của mình, lại nghĩ đến tiểu thiên sứ.
Cảm xúc không nhịn được có chút hạ xuống.
Tuy rằng cô đối với thứ dễ thương có chút không thể chống cự, nhưng Tây Nhĩ lại là đứa trẻ đầu tiên khiến cô muốn chủ động gần gũi. Chính là lúc nhìn thấy nó, trái tim liền trở nên mềm mại.
Lật Manh khẽ nhếch khóe miệng, tâm tình trở nên tốt hơn một chút. Quả nhiên tâm tình không tốt, nghĩ đến thứ dễ thương là tốt nhất.
Cô duỗi tay kéo áo choàng tới, vừa mặc xong, lúc kéo cửa muốn đi ra ngoài. Lại phát hiện một thân ảnh nho nhỏ, ôm con gấu bông, vẻ mặt bình tĩnh ngước đôi mắt tròn tròn lên nhìn cô.
Lật Manh hơi sững người. Sau đó phản ứng lại, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nhóc, thuận tiện duỗi tay xoa xoa tóc Serrill. Sờ đã ghê, mềm quá.
Serrill híp híp mắt, không ngăn cản. Sau đó trên gương mặt non nớt của anh xuất hiện một tia khó xử, "Tôi......"
Lật Manh sắc mặt ôn nhu chút, "Sao thế?"
Serrill vươn đầu lưỡi liếm liếm hàm răng, mới thấp giọng nói: "Răng lại đau."
Lật Manh chớp chớp mắt. Lại phát hiện đứa trẻ giơ bàn tay bé nhỏ ra nắm lấy một góc áo choàng của cô.
Hắn nâng đôi mắt tròn màu đen lên, ánh mắt như đang phát sáng. Sau đó mới dùng âm thanh mềm mại nói.
"Muốn nàng an ủi."
Lật Manh trầm mặc đối diện với Serrill vài giây.
Cô mới như là nhận mệnh mím môi, nghiêng người về phía trước, cánh môi rơi xuống trán Serrill.
Chụt.
___
Nợ 15 chương + 5 chương (tăng 100 fl)
Beta: LoBe
___
Lật Manh ngẩn người, trong nháy mắt chỉ cảm thấy mình đang đối diện với một tiểu thiên sứ.
Serrill vươn ngón tay thon dài, hái một đóa hoa tường vi xuống, sau đó đột nhiên khom người xuống dưới. Hắn khẽ hạ mắt, nhẹ giọng nói: "Thù lao cho viên kẹo, hầu gái nhỏ."
Lật Manh do dự một lúc rồi mới nâng ngón tay lên, chạm vào đóa hoa tường vi kia.
Đột nhiên gai nhỏ trên hoa tường vi đâm vào tay khiến Lật Manh nhíu mày. Máu đỏ tươi ướm ra trên đầu ngón tay.
Cô vừa định rút ngón tay về thì ngón tay thon dài tái nhợt của thiếu niên đã nắm lấy ngón tay cô, hắn cúi đầu, lông mi hơi rũ xuống, che dấu đi sự mê luyến và nhiệt tình trong ánh mắt.
Đầu lưỡi hơi lạnh, khẽ liếm qua miệng vết thương trên ngón tay cô.
Giọt máu tươi đẹp kia, dán lên cánh môi đỏ tươi của thiếu niên.
Kích thích tê dại từ nơi mà môi của Serrill chạm tới, một đường chạy thẳng đến sống lưng cô.
Lật Manh hơi trừng lớn mắt.
Lực giữ ngón tay cô của người đàn ông hơi thả lỏng một chút, Lật Manh lùi lại. Chỗ bị thương trên đầu ngón tay cô đã khỏi hẳn. Lật Manh mím môi, chưa kịp mở miệng nói gì thì một đóa hoa tường vi có gai, lại lần nữa cắm vào mái tóc bên tai cô.
Khuôn mặt của thiếu nữ đón nắng sớm, sạch sẽ mỹ lệ. Bông hoa trên tóc, càng tôn thêm vẻ đẹp thanh bình dịu dàng của cô, mang lại một chút màu sắc.
Serrill khẽ cong cong mắt, đầu lưỡi liếm khóe môi, nói: "Ngọt."
Không biết là đang nói kẹo, hay là máu của Lật Manh.
Lật Manh có chút choáng váng trở lại trong phòng của mình, cô dựa vào tấm ván quan tài, vẻ mặt vừa bình tĩnh lại quỷ dị mà ngẩn người.
Thân phận chắc chắn là đã bị bại lộ.
Dù sao máu này giấu không được.
Tuy rằng giống với kế hoạch của cô, nhưng mà dù sao vẫn cảm thấy trình tự phát triển của sự việc không đúng.
Chẳng lẽ Serrill cảm thấy gian tế như cô còn có giá trị.
Muốn moi các loại bí mật từ cô? Cho nên mới không đi tố giác cô, treo cô lên thiêu chết. Thậm chí sắc dụ cũng đem ra dùng?
Lật Manh duỗi tay bụm mặt, cảm thấy có chút nóng.
Thiên phú của huyết tộc thật là đáng sợ, tiếp xúc đơn giản như vậy, cũng làm tim cô đập gia tốc, sắc mặt nóng lên.
Lật Manh vỗ vỗ mặt. Nếu bại lộ, thì cũng cần phải thực hiên chi tiết cao trào của cốt truyện.
Ám sát.
Cần có dao găm.
Lật Manh hít sâu vài cái, sau khi áp xuống hơi nóng trong thân thể, cô mới chậm rãi đứng dậy. Vẫn nên rời khỏi lâu đài một chuyến, lấy được dao găm tẩm nước thánh rồi tính sau.
Nếu không lúc cao trào không hoàn thành tốt.
Sau khi hoàn thành...... Sẽ chết.
Lật Manh nghĩ đến kết cục của mình, lại nghĩ đến tiểu thiên sứ.
Cảm xúc không nhịn được có chút hạ xuống.
Tuy rằng cô đối với thứ dễ thương có chút không thể chống cự, nhưng Tây Nhĩ lại là đứa trẻ đầu tiên khiến cô muốn chủ động gần gũi. Chính là lúc nhìn thấy nó, trái tim liền trở nên mềm mại.
Lật Manh khẽ nhếch khóe miệng, tâm tình trở nên tốt hơn một chút. Quả nhiên tâm tình không tốt, nghĩ đến thứ dễ thương là tốt nhất.
Cô duỗi tay kéo áo choàng tới, vừa mặc xong, lúc kéo cửa muốn đi ra ngoài. Lại phát hiện một thân ảnh nho nhỏ, ôm con gấu bông, vẻ mặt bình tĩnh ngước đôi mắt tròn tròn lên nhìn cô.
Lật Manh hơi sững người. Sau đó phản ứng lại, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nhóc, thuận tiện duỗi tay xoa xoa tóc Serrill. Sờ đã ghê, mềm quá.
Serrill híp híp mắt, không ngăn cản. Sau đó trên gương mặt non nớt của anh xuất hiện một tia khó xử, "Tôi......"
Lật Manh sắc mặt ôn nhu chút, "Sao thế?"
Serrill vươn đầu lưỡi liếm liếm hàm răng, mới thấp giọng nói: "Răng lại đau."
Lật Manh chớp chớp mắt. Lại phát hiện đứa trẻ giơ bàn tay bé nhỏ ra nắm lấy một góc áo choàng của cô.
Hắn nâng đôi mắt tròn màu đen lên, ánh mắt như đang phát sáng. Sau đó mới dùng âm thanh mềm mại nói.
"Muốn nàng an ủi."
Lật Manh trầm mặc đối diện với Serrill vài giây.
Cô mới như là nhận mệnh mím môi, nghiêng người về phía trước, cánh môi rơi xuống trán Serrill.
Chụt.
___
Nợ 15 chương + 5 chương (tăng 100 fl)
Tác giả :
Phượng Lê Cao