Xuyên Nhanh: Nam Chủ, Bật Hack Sao?
Chương 33 Hào môn đại thiếu có điểm lãnh (33)
Edit by Vân Hi
Hắn một khắc kia cơ hồ muốn nghiến răng nghiến lợi mở miệng bắt nữ nhân trước mặt này chọn lại lần nữa.
Đương nhiên, hắn nhịn xuống.
Hơn nữa làm ra bộ dáng thiện giải nhân ý(*): "Muốn đi ra ngoài chơi, vẫn là đi hai người thì mới thú vị. Nếu cô giáo muốn đi chơi như vậy, em liền bồi cô giáo một lần đi."
(*) Thiện giải nhân ý (善解人意): tâm lý, am hiểu lòng người, giỏi đoán ý người.
Có mà hắn mới không yên tâm để cô một mình đi đến công viên giải trí chơi thì có.
Mị lực của cô giáo, người có mắt đều thấy được.
Nhưng A Chiêu nghe được lời này lại cảm động kinh khủng lên được.
Lúc hai người chuẩn bị xuất phát, Tiêu Nghiên đột nhiên nói: "Cô giáo, cô chờ một chút, em đi đổi một bộ quần áo khác."
A Chiêu nhìn áo sơmi trêи người hắn, đúng là không thích hợp để đi chơi, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
Nhưng lúc Tiêu Nghiên từ trong phòng đi ra, A Chiêu cứ cảm thấy bộ trang phục trêи người cậu nhìn có chút quen mắt.
Cẩn thận nghĩ lại, bộ đó không phải giống với bộ mình đang mặc sao?
Tiêu Nghiên cười cười, nói: "Em cùng cô giáo mặc bộ giống nhau, cảm thấy mình cùng cô giáo gần gũi hơn rất nhiều."
A Chiêu cảm thấy cái này cũng rất thú vị, cũng không có quá để ý.
Hệ thống trong không gian lóe lóe, nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định không nói cho ký chủ mình vừa mới tra được một danh từ mới.
Đồ đôi.
Thời điểm đi vào công viên, A Chiêu chỉ cảm thấy đôi mắt mình đều không có đủ dùng.
Cô trực tiếp chạy đến trước cửa cửa hàng nào đó, lấy được một cái kẹo bông gòn to bằng cái đầu của mình.
Cái này hình như là hoạt động của công viên hôm nay. Tất cả khách hàng đến đều sẽ được tặng một cái.
Tiêu Nghiên an tĩnh đứng ở bên cạnh cô.
May là hôm nay không phải cuối tuần, người tuy nhiều, cũng không đến mức phải chen chúc.
Không ít người nhìn trộm hai người -- cặp đôi nhan sắc giá trị cao như vậy, cho dù công viên này nổi tiếng có nhiều đôi đến đây cũng khó mà nhìn thấy được.
-- Không sai, ở trong mắt người ngoài, này hai người nam tuấn nữ tịnh mặc đồ đôi, tuyệt đối là tình nhân, không thể nghi ngờ.
"Soái ca, muốn một cái không?" Ông chủ cười ha hả hỏi.
Tiêu Nghiên đang muốn lắc đầu cự tuyệt, A Chiêu đã không nói hai lời cầm lấy một cái nhét vào trong tay hắn.
Tiêu Nghiên ngạc nhiên.
A Chiêu cười tủm tỉm nói: "Người trẻ tuổi, đã tới đây rồi, nhập gia tùy tục, được không?"
Tiêu Nghiên bị nụ cười xán lạn của cô làm cho lung lay một chút, phục hồi lại tinh thần thì đã bị mất đi thời cơ tốt nhất để từ chối -- A Chiêu kéo tay hắn đi về phía trước.
Tầm mắt Tiêu Nghiên đảo qua chỗ hai người nắm tay, khóe môi không tự giác hơi nhếch lên, cầm lấy cây kẹo bông màu hồng nhạt cười nhận mệnh, đi theo A Chiêu về phía trước.
"Cô muốn chơi cái này!"
"Cô muốn chơi cái này!"
"Cái này kϊƈɦ thích quá!"
A Chiêu nhìn cái nào đều muốn chơi một cái.
Tiêu Nghiên đối với loại này thật không có biện pháp tiếp thu, hắn chỉ cần nhớ tới mấy món trò chơi này đã qua tay không biết bao nhiêu người, liền nhịn không được mà nổi da gà.
A Chiêu cũng không miễn cưỡng hắn, tự mình một người chơi rất vui vẻ.
Lúc này, cô đang cưỡi vòng quay ngựa gỗ.
Tiêu Nghiên cầm hai cái kẹo bông, lặng lẽ đứng một bên nhìn cô.
Nếu giờ phút này A Chiêu có thể nhìn thấy ánh mắt hắn, liền sẽ phát hiện, trong mắt thiếu niên này hoàn toàn không tồn tại vật nào khác.
--Thế giới của hắn, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy một mình cô.
Bên cạnh có một đôi trẻ đang nhỏ giọng mâu thuẫn.
Cô gái tức giận chỉ vào Tiêu Nghiên: "Anh xem bạn trai người ta xem, hôm nay tôi nhìn anh ta mấy lần. Anh xem người ta đối với bạn gái mình như thế nào, anh không cảm thấy xấu hổ à?"
Tiêu Nghiên đúng lúc nghe được câu nói, nghiêng đầu liếc mắt nhìn bên kia một cái.
Cô gái kia không nghĩ tới sẽ bị Tiêu Nghiên nghe được, mặt đỏ lên, hai người lôi lôi kéo kéo đi sang hướng bên kia.
Bạn gái?
Tiêu Nghiên trong lòng đem hai chữ này lẩm bẩm vài lần, rốt cuộc mới nói ra:
"Bạn gái...... A Chiêu......"
~~~~~~
Hắn một khắc kia cơ hồ muốn nghiến răng nghiến lợi mở miệng bắt nữ nhân trước mặt này chọn lại lần nữa.
Đương nhiên, hắn nhịn xuống.
Hơn nữa làm ra bộ dáng thiện giải nhân ý(*): "Muốn đi ra ngoài chơi, vẫn là đi hai người thì mới thú vị. Nếu cô giáo muốn đi chơi như vậy, em liền bồi cô giáo một lần đi."
(*) Thiện giải nhân ý (善解人意): tâm lý, am hiểu lòng người, giỏi đoán ý người.
Có mà hắn mới không yên tâm để cô một mình đi đến công viên giải trí chơi thì có.
Mị lực của cô giáo, người có mắt đều thấy được.
Nhưng A Chiêu nghe được lời này lại cảm động kinh khủng lên được.
Lúc hai người chuẩn bị xuất phát, Tiêu Nghiên đột nhiên nói: "Cô giáo, cô chờ một chút, em đi đổi một bộ quần áo khác."
A Chiêu nhìn áo sơmi trêи người hắn, đúng là không thích hợp để đi chơi, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
Nhưng lúc Tiêu Nghiên từ trong phòng đi ra, A Chiêu cứ cảm thấy bộ trang phục trêи người cậu nhìn có chút quen mắt.
Cẩn thận nghĩ lại, bộ đó không phải giống với bộ mình đang mặc sao?
Tiêu Nghiên cười cười, nói: "Em cùng cô giáo mặc bộ giống nhau, cảm thấy mình cùng cô giáo gần gũi hơn rất nhiều."
A Chiêu cảm thấy cái này cũng rất thú vị, cũng không có quá để ý.
Hệ thống trong không gian lóe lóe, nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định không nói cho ký chủ mình vừa mới tra được một danh từ mới.
Đồ đôi.
Thời điểm đi vào công viên, A Chiêu chỉ cảm thấy đôi mắt mình đều không có đủ dùng.
Cô trực tiếp chạy đến trước cửa cửa hàng nào đó, lấy được một cái kẹo bông gòn to bằng cái đầu của mình.
Cái này hình như là hoạt động của công viên hôm nay. Tất cả khách hàng đến đều sẽ được tặng một cái.
Tiêu Nghiên an tĩnh đứng ở bên cạnh cô.
May là hôm nay không phải cuối tuần, người tuy nhiều, cũng không đến mức phải chen chúc.
Không ít người nhìn trộm hai người -- cặp đôi nhan sắc giá trị cao như vậy, cho dù công viên này nổi tiếng có nhiều đôi đến đây cũng khó mà nhìn thấy được.
-- Không sai, ở trong mắt người ngoài, này hai người nam tuấn nữ tịnh mặc đồ đôi, tuyệt đối là tình nhân, không thể nghi ngờ.
"Soái ca, muốn một cái không?" Ông chủ cười ha hả hỏi.
Tiêu Nghiên đang muốn lắc đầu cự tuyệt, A Chiêu đã không nói hai lời cầm lấy một cái nhét vào trong tay hắn.
Tiêu Nghiên ngạc nhiên.
A Chiêu cười tủm tỉm nói: "Người trẻ tuổi, đã tới đây rồi, nhập gia tùy tục, được không?"
Tiêu Nghiên bị nụ cười xán lạn của cô làm cho lung lay một chút, phục hồi lại tinh thần thì đã bị mất đi thời cơ tốt nhất để từ chối -- A Chiêu kéo tay hắn đi về phía trước.
Tầm mắt Tiêu Nghiên đảo qua chỗ hai người nắm tay, khóe môi không tự giác hơi nhếch lên, cầm lấy cây kẹo bông màu hồng nhạt cười nhận mệnh, đi theo A Chiêu về phía trước.
"Cô muốn chơi cái này!"
"Cô muốn chơi cái này!"
"Cái này kϊƈɦ thích quá!"
A Chiêu nhìn cái nào đều muốn chơi một cái.
Tiêu Nghiên đối với loại này thật không có biện pháp tiếp thu, hắn chỉ cần nhớ tới mấy món trò chơi này đã qua tay không biết bao nhiêu người, liền nhịn không được mà nổi da gà.
A Chiêu cũng không miễn cưỡng hắn, tự mình một người chơi rất vui vẻ.
Lúc này, cô đang cưỡi vòng quay ngựa gỗ.
Tiêu Nghiên cầm hai cái kẹo bông, lặng lẽ đứng một bên nhìn cô.
Nếu giờ phút này A Chiêu có thể nhìn thấy ánh mắt hắn, liền sẽ phát hiện, trong mắt thiếu niên này hoàn toàn không tồn tại vật nào khác.
--Thế giới của hắn, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy một mình cô.
Bên cạnh có một đôi trẻ đang nhỏ giọng mâu thuẫn.
Cô gái tức giận chỉ vào Tiêu Nghiên: "Anh xem bạn trai người ta xem, hôm nay tôi nhìn anh ta mấy lần. Anh xem người ta đối với bạn gái mình như thế nào, anh không cảm thấy xấu hổ à?"
Tiêu Nghiên đúng lúc nghe được câu nói, nghiêng đầu liếc mắt nhìn bên kia một cái.
Cô gái kia không nghĩ tới sẽ bị Tiêu Nghiên nghe được, mặt đỏ lên, hai người lôi lôi kéo kéo đi sang hướng bên kia.
Bạn gái?
Tiêu Nghiên trong lòng đem hai chữ này lẩm bẩm vài lần, rốt cuộc mới nói ra:
"Bạn gái...... A Chiêu......"
~~~~~~
Tác giả :
Tố Thủ Chiết Chi