Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội
Chương 97: Sư huynh, ngươi quá phận! _ 19
“ Quà thành thân cho hai đứa." Nam nhân còn đem một số vàng bạc châu báu gì đó tặng hết cho Xương An Diệp. Tiểu mê tiền Xương An Diệp hai mắt liền sáng chói, quên mất lúc đầu mình sợ hãi như nào, bây giờ còn thân thiết kêu “ phụ thân" này nọ lấy lòng.
Mục Giản dung túng, còn không khách khí sai người khuân thêm mấy bức tượng đáng giá ngàn vàng của phụ thân trở về trưng bày cho lão bà nhà hắn xem. Xương An Diệp hào hứng theo sau. Hai người ngang nhiên mà rời đi.
Mục Tước: “….." Có cảm giác như mình vừa bị chiếm đoạt tài sản
Trở về phòng, Mục Giản cũng kéo Xương An Diệp qua một bên, đem một hộp ngọc giao cho y.
" Ta cũng có quà thành thân." Mục Giản có vẻ cao hứng nhìn y.
Xương An Diệp cầm chiếc hộp nặng trịch, chỉ mỉm cười. Là chiếc hộp có mật mã đó, vị diện đầu tiên y đã tặng cho Cố Nhất Hiên, không ngờ qua nhiều vị diện, nó vẫn thuần thục xuất hiện song song.
Xương An Diệp dễ dàng đem mật khẩu in lên, chiếc hộp mở ra, bên trong lại có thêm một viên thủy châu xanh ngọc, linh khí ôn hoà, dịu nhẹ, viên ngọc châu mày chứa linh khí vô hạn, rất thích hợp cho việc tu luyện.
Mục Giản thấy Xương An Diệp cư nhiên như vậy mở ra dễ dàng, hắn dường như cũng chẳng ngạc nhiên.
Tiểu Diệp nhà hắn thông minh như thế.
" Nhưng ta không có quà cho ngươi. " Xương An Diệp chu mỏ bất mãn.
Mục Giản ôm eo y, đặt lên trán y một nụ ôn, sủng nịnh bóp bóp má Xương An Diệp: " Chỉ cần có ngươi, thì đó chính là món quà quý giá nhất với ta rồi."
Xương An Diệp bật cười, ôm lấy cổ hắn, hôn hôn. Không khí trong phòng đều là một màu hường phấn chói mù mắt.
Trong khi Xương Thục Lương đang lo lắng Xương An Diệp bị ma giáo bắt đi, thì rất lâu sau liền nhận được thư của Xương An Diệp gửi về. Xương Thục Lương đọc thư mày nhíu mà giận dữ: “ Diêu Hòa, đọc thư. Chữ nó xấu thế không biết, ta không đọc được."
Diêu Hòa bắt đắc dĩ cầm thư đọc, một bức thư mà coi bộ muốn đọc cũng không dễ. Sư huynh, ngươi là trẻ sơ sinh mới tập viết chữ sao????
Xương An Diệp nếu nghe được tiếng ai oán của hai người: Là do cái bút lông, không phải do ta a ~~~
Xương An Diệp viết thư báo bình an, hơn nữa còn kể lại chi tiết tội ác của lão hoàng đế cùng có sự tham gia của hai phái Túc Vô, Đường Như. Viết dài như thế và cuối cùng chốt lại một câu y sắp thành thân với họ Mục khiến Xương Thục Lương tức giận xuýt ngất xỉu, Diêu Hòa cùng Triều Ca phải khuyên can mãi miễn cho Xương Thục Lương đem người đến ma giáo đánh nhau.
Hơn 1 tháng kể từ lúc ba người Xương An Diệp rời khỏi kinh thành, lão hoàng đế lâm bệnh nặng, tất cả những kẻ tham lam năm đó liên quan đến vụ việc sát hại yêu tộc không điên thì cũng là mất hết của cải. Lúc đầu cố cho lắm rồi bây giờ đều phải trả giá. Túc Vô và Đường Như qua đó cũng bị phanh phui, danh tiếng tông môn gầy dựng bấy lâu đều bị sụp đổ trong chớp nhoáng, ba môn phái lớn còn lại hợp sức đem hai phái kia thanh trừ.
Từ Ngũ đại môn phái trở thành Tam đại môn phái thống trị đại lục.
Mấy ngày sau, tam hoàng tử Tiêu Húc vốn có dã tâm cướp ngôi vua giờ lại ngoan ngoãn nhường một bước, từ đó ngũ hoàng tử Tiêu Giang thuận lợi đăng cơ, trở thành tân hoàng đế của Tu Nhược quốc.
Rất nhiều người từ các vùng khách di rời đến kinh thành.
Thiết Uất cốc hôm nay có vẻ náo nhiệt, tất cả mọi nơi đều được bài trí một màu đỏ rực rỡ, trên tường dán chữ song “ Hỉ" to lớn đại biểu cho chuyện vui cùng với sự may mắn và hạnh phúc. Mọi người đi lại nhộn nhịp cứ như mở hội.
Cho dù biết nhưng Xương Thục Lương cũng sẽ không đến, các vị sư huynh, sư đệ lại càng không thể với lý do y đã muốn làm như vậy, là đoạt tuyệt với tông môn. Cho dù muốn đi cũng sẽ bị các phong khác dị nghị. Xương An Diệp cũng không chờ mong mọi người đến nhưng Thẩm Dực Quân cùng các vị sư huynh sư muội thân thiết đều vẫn gửi quà mừng đến. Long trọng đến mức phải rước mấy xe, đan dược, trường kiếm, pháp bảo,…đều là đồ quý hiếm.
Trong thư gửi kèm, Thẩm Dực Quân có nói:
“ Cho dù như nào đi nữa, sư phụ đã nói rồi: đệ vẫn là nhi tử của người, ta vẫn là sư huynh của đệ, mọi người vẫn sẽ luôn ở đây, chỉ cần đệ mở miệng, chúng ta sẽ dốc toàn lực giúp đỡ. Tiểu Diệp nhà chúng ta gả đi, sao có thể thua kém người khác,của hồi môn này mới có 1 phần, còn mấy phần nữa, đệ nhớ phải nhận hết đó.... Ở đó, nếu Mục Giản dám ức hiếp đệ, phải báo ngay cho ta, ta với mọi người giúp đệ báo thù.... Cuối cùng, chúc đệ hạnh phúc."
Xương An Diệp mỉm cười, y cầm tay Mục Giản, Mục Giản ôn nhu vuốt ve mặt y, một đôi hỷ phục song song bước vào.Mục Tước an tọa vị trí chủ vị, nhi tử đã thành gia lập thất a. Tiếng pháo hoa vang lên rộn rã cả một vùng trời, từng giải hoa đỏ rực rơi trên nền trời.
Nhất Bái Thiên Địa. ◝(⁰▿⁰)◜
Nhị Bái Cao Đường. ◝(⁰▿⁰)◜
Phu Phu Giao Bái.◝(⁰▿⁰)◜
Đưa vào động phòng.( ꈍᴗꈍ)
Mục Giản dung túng, còn không khách khí sai người khuân thêm mấy bức tượng đáng giá ngàn vàng của phụ thân trở về trưng bày cho lão bà nhà hắn xem. Xương An Diệp hào hứng theo sau. Hai người ngang nhiên mà rời đi.
Mục Tước: “….." Có cảm giác như mình vừa bị chiếm đoạt tài sản
Trở về phòng, Mục Giản cũng kéo Xương An Diệp qua một bên, đem một hộp ngọc giao cho y.
" Ta cũng có quà thành thân." Mục Giản có vẻ cao hứng nhìn y.
Xương An Diệp cầm chiếc hộp nặng trịch, chỉ mỉm cười. Là chiếc hộp có mật mã đó, vị diện đầu tiên y đã tặng cho Cố Nhất Hiên, không ngờ qua nhiều vị diện, nó vẫn thuần thục xuất hiện song song.
Xương An Diệp dễ dàng đem mật khẩu in lên, chiếc hộp mở ra, bên trong lại có thêm một viên thủy châu xanh ngọc, linh khí ôn hoà, dịu nhẹ, viên ngọc châu mày chứa linh khí vô hạn, rất thích hợp cho việc tu luyện.
Mục Giản thấy Xương An Diệp cư nhiên như vậy mở ra dễ dàng, hắn dường như cũng chẳng ngạc nhiên.
Tiểu Diệp nhà hắn thông minh như thế.
" Nhưng ta không có quà cho ngươi. " Xương An Diệp chu mỏ bất mãn.
Mục Giản ôm eo y, đặt lên trán y một nụ ôn, sủng nịnh bóp bóp má Xương An Diệp: " Chỉ cần có ngươi, thì đó chính là món quà quý giá nhất với ta rồi."
Xương An Diệp bật cười, ôm lấy cổ hắn, hôn hôn. Không khí trong phòng đều là một màu hường phấn chói mù mắt.
Trong khi Xương Thục Lương đang lo lắng Xương An Diệp bị ma giáo bắt đi, thì rất lâu sau liền nhận được thư của Xương An Diệp gửi về. Xương Thục Lương đọc thư mày nhíu mà giận dữ: “ Diêu Hòa, đọc thư. Chữ nó xấu thế không biết, ta không đọc được."
Diêu Hòa bắt đắc dĩ cầm thư đọc, một bức thư mà coi bộ muốn đọc cũng không dễ. Sư huynh, ngươi là trẻ sơ sinh mới tập viết chữ sao????
Xương An Diệp nếu nghe được tiếng ai oán của hai người: Là do cái bút lông, không phải do ta a ~~~
Xương An Diệp viết thư báo bình an, hơn nữa còn kể lại chi tiết tội ác của lão hoàng đế cùng có sự tham gia của hai phái Túc Vô, Đường Như. Viết dài như thế và cuối cùng chốt lại một câu y sắp thành thân với họ Mục khiến Xương Thục Lương tức giận xuýt ngất xỉu, Diêu Hòa cùng Triều Ca phải khuyên can mãi miễn cho Xương Thục Lương đem người đến ma giáo đánh nhau.
Hơn 1 tháng kể từ lúc ba người Xương An Diệp rời khỏi kinh thành, lão hoàng đế lâm bệnh nặng, tất cả những kẻ tham lam năm đó liên quan đến vụ việc sát hại yêu tộc không điên thì cũng là mất hết của cải. Lúc đầu cố cho lắm rồi bây giờ đều phải trả giá. Túc Vô và Đường Như qua đó cũng bị phanh phui, danh tiếng tông môn gầy dựng bấy lâu đều bị sụp đổ trong chớp nhoáng, ba môn phái lớn còn lại hợp sức đem hai phái kia thanh trừ.
Từ Ngũ đại môn phái trở thành Tam đại môn phái thống trị đại lục.
Mấy ngày sau, tam hoàng tử Tiêu Húc vốn có dã tâm cướp ngôi vua giờ lại ngoan ngoãn nhường một bước, từ đó ngũ hoàng tử Tiêu Giang thuận lợi đăng cơ, trở thành tân hoàng đế của Tu Nhược quốc.
Rất nhiều người từ các vùng khách di rời đến kinh thành.
Thiết Uất cốc hôm nay có vẻ náo nhiệt, tất cả mọi nơi đều được bài trí một màu đỏ rực rỡ, trên tường dán chữ song “ Hỉ" to lớn đại biểu cho chuyện vui cùng với sự may mắn và hạnh phúc. Mọi người đi lại nhộn nhịp cứ như mở hội.
Cho dù biết nhưng Xương Thục Lương cũng sẽ không đến, các vị sư huynh, sư đệ lại càng không thể với lý do y đã muốn làm như vậy, là đoạt tuyệt với tông môn. Cho dù muốn đi cũng sẽ bị các phong khác dị nghị. Xương An Diệp cũng không chờ mong mọi người đến nhưng Thẩm Dực Quân cùng các vị sư huynh sư muội thân thiết đều vẫn gửi quà mừng đến. Long trọng đến mức phải rước mấy xe, đan dược, trường kiếm, pháp bảo,…đều là đồ quý hiếm.
Trong thư gửi kèm, Thẩm Dực Quân có nói:
“ Cho dù như nào đi nữa, sư phụ đã nói rồi: đệ vẫn là nhi tử của người, ta vẫn là sư huynh của đệ, mọi người vẫn sẽ luôn ở đây, chỉ cần đệ mở miệng, chúng ta sẽ dốc toàn lực giúp đỡ. Tiểu Diệp nhà chúng ta gả đi, sao có thể thua kém người khác,của hồi môn này mới có 1 phần, còn mấy phần nữa, đệ nhớ phải nhận hết đó.... Ở đó, nếu Mục Giản dám ức hiếp đệ, phải báo ngay cho ta, ta với mọi người giúp đệ báo thù.... Cuối cùng, chúc đệ hạnh phúc."
Xương An Diệp mỉm cười, y cầm tay Mục Giản, Mục Giản ôn nhu vuốt ve mặt y, một đôi hỷ phục song song bước vào.Mục Tước an tọa vị trí chủ vị, nhi tử đã thành gia lập thất a. Tiếng pháo hoa vang lên rộn rã cả một vùng trời, từng giải hoa đỏ rực rơi trên nền trời.
Nhất Bái Thiên Địa. ◝(⁰▿⁰)◜
Nhị Bái Cao Đường. ◝(⁰▿⁰)◜
Phu Phu Giao Bái.◝(⁰▿⁰)◜
Đưa vào động phòng.( ꈍᴗꈍ)
Tác giả :
BQNT