Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc
Chương 56 56 Diễn Viên Nổi Tiếng 6
Khi Diệp Trăn nhìn thấy Tiêu Văn, anh ta đang tức muốn hộc máu, “Diệp Trăn, sao em lại về muộn như vậy, em đã đi đâu?"
Anh ở công ty bận đến mức tối mù tối mịt, chỉ muốn thương lượng với Diệp Trăn xem nên vượt qua cửa ải khó khăn này như thế nào, nhưng anh lại không liên lạc được với cô, nên anh chỉ có thể đến biệt thự Hoa Hồng để đợi cô, nhưng dì lại nói Diệp Trăn vẫn chưa về, vì vậy anh đã phải đợi đến gần sáng!
Nơi ở trước đây của bọn họ đã bị phóng viên bao vây, bởi vì Diệp Trăn làm việc cẩn thận nên cô vẫn chưa bị phát hiện, cho nên giờ phút này thật đúng là không có ai cả.
Anh ta lại vừa nhìn thấy Diệp Trăn thong thả bước xuống xe, bộ váy đỏ rực rỡ không chê vào đâu được, vừa nhìn thấy anh thì liền mất kiên nhẫn như đang nhìn cái gì đó bẩn thỉu: “Tiêu tổng, tôi thật sự khinh thường anh, đã ngoại tình rồi mà còn bị bắt đến hai lần, các người làm chuyện này cũng không khỏi quá tệ."
Tiêu Văn tức muốn nghẹn họng, muốn nổi giận, nhưng lại nghĩ bây giờ anh vẫn còn có chuyện muốn nhờ vả, nên đành phải nhịn nhẫn nói: “Trăn Trăn, chúng ta là vợ chồng, bây giờ công ty đang gặp khủng hoảng, chúng ta nên cùng nhau vượt qua khó khăn."
Diệp Trăn còn chưa kịp nói xong, cô đã chế nhạo: “Tiêu tổng, anh ngoại tình mà cũng có thể bị bắt gian, vậy thì tôi lại càng vô cùng lo lắng về năng lực làm việc của anh, đừng nói gì về công ty hay công tư nữa, anh hãy đi sửa chữa lại trí não của mình trước đi đã, nếu không thì sẽ chỉ là một bao cỏ làm chuyện của một bao cỏ mà thôi, nhìn vào cũng sợ làm tổn thương mắt mình."
Tiêu Văn: “…… Diệp Trăn, em nhất định phải đối xử với anh như vậy sao? Một đêm vợ chồng nửa ngày ân ái, anh cũng đã từng đối xử tốt với em!"
Diệp Trăn liếc nhìn anh ta, nói: “Lời nói của Tiêu tổng giống như là tôi đã từng có lỗi với anh vậy."
Tiêu Văn nhẹ nhàng nói: “Không có, không có, Trăn Trăn, anh biết em không có lỗi với anh, anh cầu xin em, chúng ta hãy cùng nhau vượt qua khoảng thời gian khó khăn này trước, sau đó anh nhất định sẽ sống với em thật tốt!"
“Lúc trước anh còn hứa với tôi là sẽ không ăn cứt nữa, nhưng tại sao tôi lại thấy anh ăn cũng không vui vẻ gì lắm nhỉ? Anh cứ tiếp tục ăn đi, tôi sẽ không ngăn cản anh đâu."
Chị Lưu:…… Cô nghĩ rằng lần trước mắng ai đó đã là cực hạn rồi, nhưng bây giờ cô mới nhận rằng đó chỉ là một góc của tảng băng chìm.
Tiêu Văn tức đến mức suýt chút nữa đã gầm lên một tiếng, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn không dám phát ra: “Diệp Trăn! Em thật sự muốn nhìn thấy anh thân bại danh liệt hay sao? Chúng ta là vợ chồng, anh không được tốt thì em sẽ có lợi ích gì? Em hãy suy xét cho tương lai của chúng ta!"
Diệp Trăn không thèm để ý nói: “Đương nhiên là ly hôn rồi, nếu không thì làm gì bây giờ? Chẳng lẽ lại giữ nguyên khuôn phép?"
Tiêu Văn trợn mắt há hốc mồm, toàn bộ đều choáng váng.
Diệp Trăn bật cười: “Tiêu tổng, anh không thắc mắc là tại sao tôi lại về muộn như vậy à?"
Tiêu Văn sửng sốt một chút, ánh mắt Diệp Trăn đảo qua, ngón tay trắng nõn khẽ vuốt ve đôi môi đỏ mọng, không giống như vẻ khinh thường lạnh lùng vừa rồi, mà thay vào đó là phảng phất phong tình khó giấu của một người phụ nữ, “Tiêu tổng, anh đoán xem vừa rồi tôi đã ở với ai? Nếu như anh đoán đúng thì tôi sẽ diễn để giúp anh vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Thế nào?"
Đột nhiên Tiêu Văn có một loại dự cảm xấu, đó là trực giác của một người đàn ông, trực giác nói cho anh biết rằng, Diệp Trăn cô……
Hơn nữa giờ phút này anh mới ngửi thấy mùi rượu ở trên người của cô, “Tửu hậu loạn tính"*, bốn chữ này liền chạy tới trước mắt anh, anh đã bị người ta cắm sừng?
*dâm loạn sau khi uống rượu
Sự tức giận tồn đọng khiến cho anh bạo phát: “Con nhỏ khốn nạn này, cô đã làm gì sau lưng tôi?!"
Ánh mắt Diệp Trăn lạnh lùng, vừa nhấc chân liền trực tiếp đá vào chỗ hiểm của anh, cô ra tay tàn nhẫn chuẩn xác, Tiêu Văn hơi vô ý một chút, trực tiếp cúi người xuống quỳ dưới mặt đất, bùm một tiếng, nghe thôi cũng đã cảm thấy đau.
“Tiêu tổng đang chửi ai?"
Tiêu Văn đau đến mức không nói nên lời, Diệp Trăn xoay người rời đi, không kiên nhẫn nói: “Nằm ở đây từ từ suy nghĩ đi, tôi mệt rồi, đi tắm rửa nghỉ ngơi trước đã.
Nghĩ kỹ xong rồi thì hãy nói cho tôi biết."
Diệp Trăn bước vào nhà, có người gác cổng ôm lấy Tiêu Văn cũng không đi vào được, chị Lưu đi vào cùng với cô, giơ ngón tay cái lên, sự ngưỡng mộ này không có lời nào có thể diễn tả được! Sức chiến đấu này quả thật quá tuyệt vời, nhưng cô vẫn có chút lo lắng: “Trăn Trăn, tại sao vừa rồi em lại nói như vậy với Tiêu tổng? Em không sợ anh ta sẽ hủy hoại em bằng cách tung tin đồn sai sự thật hay sao?"
Diệp Trăn nói: “Chị Lưu, bây giờ là Tiêu Văn đang tới cầu xin em, ai có mắt thì cũng có thể nhìn thấy bằng chứng ngoại tình của anh ta, em còn sợ anh ta sẽ không thành hay sao?"
Nguyện vọng cuối cùng của kí chủ chính là để cho Tiêu Văn bị cắm sừng, cho anh ta nếm thử mùi vị bị phản bội thì tất nhiên là phải để cho anh ta biết, hơn nữa chỉ có thể để cho một mình anh ta biết, nhưng cố tình là tất cả mọi người đều không tin anh ta, để cho anh ta cũng nếm thử mùi vị của sự không nói nên lời.
Tựa như đời trước vậy.
Thật ra chị Lưu lại cảm thấy tai tiếng ngoại tình này sẽ không thể đè bẹp được Tiêu Văn, nhưng tại sao anh ta lại căng thẳng như vậy? Diệp Trăn cười cười: “Bởi vì Thịnh Thế đã không còn hoàn toàn thuộc về anh ta, anh ta cùng lắm cũng chỉ là tổng giám đốc tạm thời, nếu như thành tích không đạt được như mong muốn thì Thịnh Thế sẽ không còn thuộc về Tiêu Văn nữa."
Đây là một bí mật trong gia đình Tiêu gia, Tiêu gia có rất nhiều con cháu, ai cũng không phục ai, vì vậy liền đánh cược với ông cụ, mỗi người quản lý công ty của một nhà, xem ai sẽ là người quản lý công ty phát triển tốt nhất sau mấy năm, đó sẽ là người có năng lực kế nhiệm nhất và là người được chọn, còn người thất bại thì sẽ không còn tư cách để đi tranh đoạt nữa.
Tin tức của Tiêu Văn vừa lộ ra đã trực tiếp dẫn đến việc cổ phiếu của công ty bị sụt giảm, ảnh hưởng đến thành tích công việc của anh ta.
Huống chi đây còn là một vụ tai tiếng, còn mang đến tai họa cho Tiêu gia, vậy nên đối với anh ta tự nhiên cũng không có chỗ tốt, anh ta không vội muốn chết mới là lạ!
Sức chiến đấu của fans ký chủ cũng không phải là giả.
Nhưng mà Diệp Trăn chưa bao giờ xem trọng Tiêu Văn, đời trước có một lá bài tốt như vậy mà vẫn bại dưới tay của Tiêu Sách, cô liền biết Tiêu Văn này chỉ là một bao cỏ.
Diệp Trăn trực tiếp ngủ cho đến khi mặt trời lên cao, Tiêu Sách gọi cho cô hai cuộc nhưng đều bị cô từ chối, người đàn ông này thật sự rất mưu mô, anh ta sẽ không bao giờ từ bỏ để đạt được mục đích của mình, điển hình của loại người lòng lang dạ sói, chỉ vì muốn chạm vào cô trước nên liền lôi Tiêu Văn ra, không biết nếu cô từ chối nhiều lần thì anh sẽ còn làm ra những chuyện điên rồ gì?
Diệp Trăn ăn bữa sáng muộn, dì đi tới nói: “Tiêu tổng lại đến nữa."
Diệp Trăn nhàn nhạt ừ một tiếng, thật đúng là không chịu chết tâm, xem ra tối hôm qua cô đá vẫn còn quá nhẹ.
Tuy nhiên, vào một lúc nào đó của buổi chiều, cô nhận được cuộc gọi từ cha mẹ Tiêu Văn: “Trăn Trăn, con và Tiêu Văn về nhà một chuyến đi."
Cha mẹ Tiêu Văn đối với cô không tốt cũng không xấu, bọn họ đã quen nghiêm túc, bình thường ở nhà cũng không ít đề tài, đương nhiên cũng sẽ không quá làm khó ký chủ, rất có trình độ và học vấn, nhưng Tiêu Văn thì lại không học được một chút nào cả.
Cô đồng ý, “Vâng."
Khi xảy ra chuyện lớn như vậy, cô không thể tỏ ra phấn chấn vui vẻ được, cô trở về phòng, thay một bộ váy dài nửa tay màu đen, làn váy rộng rãi, lại trang điểm nghiêm túc, lúc này mới ra khỏi nhà, dường như Tiêu Văn đã sớm đoán được nên liền mở cửa xe cho cô: “Trăn Trăn, ngày hôm qua là lỗi của anh, anh biết em sẽ không làm chuyện có lỗi với anh, là do anh tức giận hồ đồ nên mới nói lung tung.
Em đừng tức giận nữa, anh tới đón em về nhà."
Diệp Trăn cười hỏi anh: “Tiêu tổng thật sự không để ý?"
Tiêu Văn sửng sốt một chút: “Để ý cái gì?"
“Để ý tối hôm qua nửa đêm tôi mới về."
“…… Diệp Trăn, anh biết em không phải là loại người như vậy."
“Tiêu tổng thật sự rất hào phóng, vậy thì tôi có thể yên tâm rồi."
“……"
Lên xe, tâm trạng cô tốt liền bắt đầu bật nhạc, cho dù Tiêu Văn có nói cái gì thì cô cũng đều lạnh lùng bỏ qua, Tiêu Văn đã hoàn toàn mất bình tĩnh, người phụ nữ này quá kiêu ngạo, cô đã từng gạt bỏ niềm kiêu hãnh của mình chỉ vì anh, nhưng bây giờ cô đã trở lại hoàn toàn, hơn nữa còn gấp đôi nó lên.
Về đến Tiêu gia, Diệp Trăn vừa mới xuống xe thì đã nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trên ban công, anh mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, môi hồng răng trắng đẹp trai, trên mũi vẫn là một cặp kính gọng bạc lịch sự như cũ, rất khó để kết nối người đàn ông trầm mê sắc đẹp ngày hôm qua với người đàn ông dịu dàng ngay lúc này.
Cô nhìn thoáng qua rồi cũng đưa mắt đi chỗ khác, cô không nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông đang trở nên u ám và sâu thẳm.
Hai ông bà cụ không ở đây, cha mẹ Tiêu Văn đã đợi bọn họ ở trong phòng làm việc, ngay khi Tiêu Văn và Diệp Trăn đi vào, mẹ Tiêu Văn liền lôi kéo cô đến sảnh nhỏ ở dưới lầu rồi nói chuyện rất lâu, đại khái chính là đàn ông luôn có những lúc sẽ phạm phải sai lầm, chỉ cần có thể hối cải để làm con người mới, chính là lãng tử quay đầu quý hơn vàng, để cho cơn tức giận của cô đi qua, về sau vẫn phải sống thật tốt.
Diệp Trăn yên lặng lắng nghe, mỉm cười, bộ dáng thoạt nhìn rất ngoan ngoãn nghe lời.
Mẹ của Tiêu Văn cũng yên tâm: “Con yên tâm, mẹ sẽ để cho cha nó dạy dỗ Tiêu Văn thật tốt, đảm bảo sau này nó sẽ không bao giờ dám tái phạm lần nữa."
Diệp Trăn nhìn thấy một góc áo nhỏ lộ ra sau bức tường, nói: “Con hiểu rồi."
Mẹ của Tiểu Văn càng yên tâm hơn, liên tục nói nói vài câu tốt, “Trăn Trăn, con ngồi đây chờ một lát nhé, mẹ đi lên xem thử, mẹ sợ ba con sẽ đánh chết Tiêu Văn!"
Mẹ Tiêu Văn vội vàng rời đi, Diệp Trăn nhấp một ngụm trà.
Tiêu Sách đi đến, ngồi vào bên dưới cô, anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng: “Chị ba đừng buồn."
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, rất đứng đắn.
Tiêu Dương cũng lặng lẽ đi tới, nhìn Diệp Trăn oán hận nói: “Chị ba, anh ba quá không phải là người, có một người vợ đẹp như chị mà còn không biết đủ, còn muốn hưởng phúc khí của người khác! Chị ba, chị đừng buồn, chúng em sẽ thu thập anh ấy giúp cho chị!"
Diệp Trăn cười cười.
Tiêu Dương lại nói: “Chị ba, chắc là mấy ngày này chị sẽ không đi làm có đúng không? Chị có muốn đi ra ngoài giải sầu hay không, chúng ta ra nước ngoài chơi vài ngày đi?"
Diệp Trăn đang định nói chuyện, nhưng thân thể lại bỗng nhiên cứng đờ, một bàn tay đột nhiên duỗi ra đè lên trên đầu gối của cô, lòng bàn tay nóng bỏng, ngay cả khi cách một lớp vải mà cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Diệp Trăn liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, một tay anh đang cầm tách trà, thổi nhẹ rồi nhấp một ngụm.
Thật đúng là trắng trợn táo bạo và điên rồ.
Có lẽ là biết cô sẽ không ăn thái độ mềm mỏng nên liền trực tiếp dùng thái độ cứng rắn.
Diệp Trăn áp người vào bàn: “Có lẽ tôi sẽ không đi được, tuy đã dời một số hoạt động lại nhưng tôi vẫn phải tham gia một số buổi chụp hình, dù tôi muốn đi thì cũng không thể đi xa được."
Trên tay dùng sức, muốn đẩy tay anh ra, nhưng anh vẫn không hề động đậy, còn có lòng tốt rót đầy tách trà giúp cho cô, “Chị ba, cẩn thận nóng."
Diệp Trăn nhìn anh, cười một tiếng, chống cằm lên mặt bàn: “Cảm ơn cậu năm."
Cô không né tránh, tùy ý để cho lòng bàn tay của người đàn ông đặt lên trên đùi mình, vững vàng bất động: “Thật ra tôi có việc muốn làm phiền hai cậu, việc làm của anh ba các cậu đã khiến cho tôi rất buồn phiền, nếu có thể thì hai cậu hãy giúp tôi nhiều lời với anh ấy một chút, dù sao thì cuộc sống này vẫn sẽ phải tiếp tục."
Vừa dứt lời, cô liền cảm thấy lòng bàn tay đang đặt trên đùi cô nhẹ nhéo cô một cái, anh nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm trang: “Chị ba thật là rộng lượng."
Diệp Trăn: “Dù sao cũng đã từng có ba năm, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa."
Tiêu Sách nở nụ cười, bàn tay đầu gối rồi đến bên cạnh chân, nói với Tiêu Dương: “Anh tư, anh đi xem anh ba bên kia đã xong chưa, khi nào xong thì bảo anh ấy hãy qua đây."
Tiêu Dương thích xem náo nhiệt, hơn nữa còn có thể nhìn thấy vẻ xấu hổ của Tiêu Văn, anh lập tức đi ngay.
Diệp Trăn hít một hơi, lạnh mặt đánh thật mạnh vào tay người đàn ông, “Còn không lấy ra?"
Tiêu Sách mỉm cười chấp nhận, nói: “Chị ba, chị không nhận điện thoại của tôi, là đang suy nghĩ về sự việc đêm qua?"
“Cậu năm, lúc trước cậu còn xin lỗi tôi nói là cậu sai rồi, tại sao bây giờ cậu lại như thế này? Cậu uống rượu?"
“Anh ba không xứng với chị."
Diệp Trăn nhướng mày cười, công khai sự táo bạo, không còn vẻ đoan trang nghiêm túc giống như lúc trước nữa, mà lại càng nhiều thêm vẻ quyến rũ, đầu ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên mu bàn tay của người đàn ông, lười biếng dựa vào trên ghế, ánh mắt đảo qua: “Cậu năm, cậu dám làm trò trước mặt anh ba của cậu như thế à?"
Ánh mắt vốn đang dịu dàng của Tiêu Sách bỗng trở nên nguy hiểm!
Quả nhiên Tiêu Dương mang theo Tiêu Văn đang ủ rũ cụp đuôi đi đến, anh ta bị dạy cho một bài học, còn đến lập quân lệnh trước mặt ông bà, tỏ vẻ sau này sẽ không tái phạm nữa thì mới miễn cưỡng có được một cơ hội, bây giờ ở trước mặt mấy anh em lại càng thêm xấu hổ, chỉ cảm thấy mất mặt —— tất nhiên, lý do khiến cho anh cảm thấy mất mặt không phải là vì việc ngoại tình bị phát hiện, mà là vì anh đã bị dạy dỗ, mất hết mặt mũi —— lại nhìn thấy Diệp Trăn vẫn đang ung dung ngồi đó uống trà ăn tráng miệng, trò chuyện vui vẻ với mọi người, anh liền cảm thấy tức giận!
Chồng mình đang chịu tội mà cô còn ngồi đó cười đùa được?
“Đi về!"
Diệp Trăn nói: “Hiếm khi về nhà một lần, ở lại dùng bữa tối đi."
Tiêu Văn: “…… Trăn Trăn, công ty còn có chuyện cần phải giải quyết, chúng ta sẽ đến vào ngày khác."
Diệp Trăn liếc nhìn anh một cái, "Em muốn ăn cơm tối xong rồi mới đi."
Tiêu Dương nhìn thấy bầu không khí không ổn, ra mặt muốn làm hoà: “Anh ba, chị ba đã nói rồi, anh cứ ở lại ăn một bữa cơm rồi hãy đi, hơn nữa bây giờ mặt trời đã lặn rồi, ăn một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
Tiêu Sách cũng nói: “Anh ba cứ ở lại đi, buổi tối bọn em còn có thể nói giúp anh vài câu ở trước mặt ông nội."
Tiêu Dương: “Đúng vậy, hiếm khi cùng nhau ăn một bữa cơm, anh gấp cái gì!"
Tiêu Văn động tâm, nhưng lại cảm thấy làm sao bọn họ có thể nói giúp anh?
Nhưng ấn tượng về anh bây giờ ở trước mặt của ông thật sự quá tệ, anh cần phải gấp gáp bù đắp lại.
Anh đi đến ngồi xuống bên phải Diệp Trăn, tự mình rót trà uống vài hớp, sau đó nhìn Diệp Trăn xinh đẹp, tao nhã không biết mệt mỏi, càng thêm cảm thấy đầu của mình lúc trước nhất định đã bị cửa kẹp chặt, nếu không thì tại sao anh lại có thể nhìn trúng Dương Nhược Nhược? Tuy rằng tính tình hơi tệ.
Anh đưa cho cô một miếng bánh, Diệp Trăn nhíu mày ghét bỏ: “Không ăn, anh tự ăn đi."
Tiêu Văn khó hiểu nói: “Không phải lúc trước em rất thích hay sao?"
Diệp Trăn cười nói: “Trước kia thích, nhưng bây giờ không thích, vừa nhìn thấy là hết muốn ăn rồi."
Tiêu Văn cảm thấy trong lời nói của Diệp Trăn có ẩn ý gì đó, còn đang muốn nói tiếp thì lại nhìn thấy Diệp Trăn ngồi ngay ngắn, cái miệng nhỏ uống một hớp từ trong tách trà, cầm tách trà trong tư thế xa hoa và tao nhã, nhìn thấy là cảnh đẹp ý vui.
Anh đang định nói thì khóe mắt lại nhìn thấy đùi của Diệp Trăn bị che bởi một bàn tay, anh nhìn lên theo bàn tay, đó là khuôn mặt dịu dàng và lễ phép của Tiêu Sách, anh ta nâng mắt kính lên, phát hiện anh đang nhìn thì còn cười nói với anh: “Anh ba."
Anh lại cúi đầu, phát hiện bàn tay kia vẫn còn ở chỗ đó, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve một cách lưu luyến và quen thuộc.
Anh còn cho rằng mình bị hoa mắt, lại nhìn Diệp Trăn, phát hiện vẻ mặt của cô tự nhiên không có một chút khó chịu nào, ngay cả khi bị anh phát hiện ra, cô vẫn cười nói với anh: “Tiêu Văn, hôm nay có ba mẹ nói chuyện giúp thì ông bà mới tha thứ cho anh, nếu như lại xảy ra thêm một vụ gièm pha nữa thì anh sẽ như thế nào đây?"
Tiêu Văn có chút bối rối, chỉ vào cô và Tiêu Sách nói: “Hai người…… Hai người?"
Diệp Trăn nói: “Làm sao vậy?"
Tiêu Sách nhàn nhạt hỏi anh: “Anh ba có việc gì?"
Ngay cả Tiêu Dương cũng nhìn anh đầy nghi hoặc.
Tiêu Văn nhìn thấy bàn tay kia vẫn còn ở chỗ đó, lần này lại càng quá mức hơn, sờ đến gốc đùi! Mà cô cũng không hề phản ứng lại, hiển nhiên là đã ngầm đồng ý!
Anh nhớ gần đây Diệp Trăn thường xuyên ở bên cạnh Tiêu Sách, nhớ tới Diệp Trăn hầu như đêm nào cũng biến mất…… Cô thật sự dám cắm sừng cho anh?!
Anh vỗ bàn đứng lên, chỉ vào Diệp Trăn mắng một câu: “Con điếm này, tại sao cô lại dám làm chuyện có lỗi với tôi!"
Anh không mắng Tiêu Sách lại mắng Diệp Trăn, sắc mặt Diệp Trăn đột nhiên trầm xuống, nửa chén trà nóng bỏng trên tay liền hất lên trên mặt Tiêu Văn, “Anh mắng ai là con điếm?"
Cô lạnh mặt, ngẩng cao đầu, kiêu ngạo đến mức không thể chấp nhận được bất kỳ hành động xúc phạm nào: “Tiêu Văn, anh đừng khinh người quá đáng!"
Hành động đột ngột này vừa ra, Tiêu Dương ở bên cạnh liền sửng sốt một lúc, Tiêu Sách nâng kính lên, nhìn vào đôi môi mím lại gần như không thể nhìn thấy của Tiêu Văn.
Tiêu Dương nói: “…… Sao đột nhiên lại cãi nhau?"
Tiêu Văn lau mặt, mắng: “Các cậu con mẹ nó làm cái gì đừng có nghĩ là tôi không nhìn thấy?"
Diệp Trăn cười: “Vậy anh nói cho tôi biết, tôi đã làm cái gì?"
Tiêu Văn là một người đàn ông cực kỳ sĩ diện, việc vợ mình ngoại tình đối với anh mà nói tuyệt đối là chuyện lớn, chưa kể người đó lại còn là Tiêu Sách, ánh mắt sáng lên, nếu như đây là sự thật thì Tiêu Sách sẽ còn thảm hơn nữa! Anh lập tức nói: “Em năm, tại sao em lại đặt tay lên đùi của vợ tôi? Động cơ của em là gì?"
Tiêu Sách nhíu mày, Diệp Trăn giơ tay chính là một cái tát, “Thế mà hôm nay tôi mới biết, tôi không chỉ bị mù nên mới chọn nhầm người, mà ngay cả trái tim của tôi cũng bị mù.
Vậy mà tôi lại cưới một người đàn ông đi vu khống cho vợ và em trai của mình chỉ vì tương lai và lợi ích của chính mình, thật là tốt mà!"
Tiêu Văn ôm mặt, tức đến mức giơ hai tay lên, nhưng lại bị Tiêu Dương đè lại mấy lần để khuyên nhủ, Tiêu Văn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã tận mắt chứng kiến! Tiêu Sách sờ lên đùi vợ tôi!"
Tiêu Sách không cãi cọ, nói: “Chị ba, anh ba là bị tức giận cho nên mới trở nên hồ đồ, chị đừng có tức giận giống như anh ấy."
Diệp Trăn lạnh lùng hừ một tiếng, thất vọng nhìn Tiêu Văn, cầm lấy túi xách rồi bỏ đi.
Tiêu Văn muốn đuổi theo nhưng Tiêu Dương đã đè anh ta xuống, sau khi nghe Tiêu Văn hùng hổ mắng một hồi, Tiêu Sách nói: “Anh tư, anh đi theo đi, đừng để cho chị ba xảy ra chuyện.
Em sẽ ở đây để tránh sự nghi ngờ."
Tiêu Dương khịt mũi đuổi theo.
Tiêu Văn thấp giọng chửi rủa, nhìn Tiêu Sách nói: “Mày còn dám nói là mày không làm?!"
Từ trước đến nay Tiêu Sách vẫn luôn là một người ôn hòa, ai cũng nói anh dịu dàng giống như một thiếu gia xinh đẹp, lúc này anh nâng mắt kính lên, tươi cười như cũ: “Anh ba, ăn nói cho cẩn thận."
Anh đột nhiên thấp giọng nói: “Cho dù là vậy thì làm sao?"
Tiêu Văn khiếp sợ nhìn anh, vô cùng tức giận, Tiêu Sách cười một tiếng, một tay ấn Tiêu Văn cao lớn ngồi lại ghế trên: “Anh ba, nếu không có bằng chứng thì đừng có nói nhảm."
Tiêu Văn bị đè đến mức không thể cử động được!
Lần đầu tiên anh cảm thấy vẻ mặt hiền lành nhã nhặn của em năm lại trông thật nguy hiểm như thế này..