Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 309: Người Máy Nổi Loạn (27)
Khuynh Diễm về nước, chuẩn bị thật tốt tinh thần bị ăn vạ!
Trấn tĩnh hiên ngang bước vào nhà.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, Miên Tửu không chút náo loạn, mà còn vui mừng chạy ra đón cô: "Tiểu Hỉ, em về rồi! Ngày nào tôi cũng chờ em."
"Chẳng phải tôi nói sau ba ngày mới về sao?" Ngày nào cũng chờ ta làm gì? Tiểu ăn vạ bị ngốc sao?
Miên Tửu ngập ngừng dời mắt nhìn đi nơi khác: "... Tôi nhớ em."
Ngày nào cũng nhớ.
Sợ em đi rồi sẽ không trở về nữa.
Khuynh Diễm không nói cô có nhớ Miên Tửu hay không, mà chỉ kéo hắn tới ôm ôm.
Hơi ấm quen thuộc đột ngột ập đến, bàn tay mềm mại nhẹ vỗ về sau lưng, nỗi lo lắng nhớ nhung trong lòng đều chậm rãi lắng xuống, Miên Tửu hơi mím môi.
Cảm giác được ôm, thật tốt.
Nhưng hắn còn chưa kịp ôm lại Khuynh Diễm thì cửa chính đã lần nữa mở ra, một người kéo vali hành lý đi vào.
"Tiểu tỷ tỷ, tình cảm hạnh phúc quá nha!" Kỷ Ôn cười lên tiếng.
Khuynh Diễm kéo Miên Tửu ra sau lưng mình, quay đầu nhìn thằng nhóc ngứa đòn ngoài cửa: "Đến đây làm gì?"
"Tiểu tỷ tỷ, tôi bị ốm, không thể ở một mình." Kỷ Ôn xoa xoa bụng than: "Nhờ phúc đức cô ban cho tôi cả đấy!"
Hắn còn nhỏ tuổi, thể chất không khỏe mạnh như Khuynh Diễm.
Uống một mớ thuốc xổ, liền bệnh đến phát sốt.
Bác sĩ nói hắn cần người ở gần, để ngất xỉu còn có người đưa đi bệnh viện. Mà hắn vốn không có bạn bè, xung quanh chỉ có mỗi mình cô là tương đối 'thân thiết', dĩ nhiên hắn phải tới đây rồi!
"Phúc đức tôi ban? Tôi nghĩ là phúc do cậu tự tạo chứ nhỉ?"
Khuynh Diễm cười nhạt bật lại Kỷ Ôn, nhưng cô cũng không đuổi hắn đi.
Không phải cô tốt bụng, mà bởi vì đây là nhà của hắn.
Một năm trước, cô chiếm căn nhà này để trút giận chuyện hắn đem Miên Tửu ra cười nhạo cô. Về sau lại hợp tác với hắn, phân chia lợi ích trong tổ chức, nhà này liền để cô ở.
Khuynh Diễm cũng không phải đặc biệt yêu thích nơi này, mà cô chỉ lười dọn đi.
Nhưng hiện tại xem ra phải sớm tìm mua nhà mới, tránh cho thằng nhãi ranh Kỷ Ôn tiếp xúc dạy hư tiểu ăn vạ!
Kỷ Ôn kéo vali đi vào, chợt hắn dừng lại, một bộ dáng ông cụ non nhắc nhở: "Phòng khách và nhà bếp là không gian chung, tiểu tỷ tỷ và tiểu ca ca đừng thực hiện những giao lưu quá sâu sắc nha, sẽ ảnh hưởng đến tâm hồn trẻ con của tôi đó."
Nếu không phải Miên Tửu đang ở đây, thì Khuynh Diễm đã thật sự đạp cho Kỷ Ôn một đạp.
Nhưng vì có Miên Tửu, nên cô chỉ bước đến nhấn đầu Kỷ Ôn xuống sofa, phát cho hắn hai nắm đấm cảnh cáo!
Kỷ Ôn la oai oái lên: "Tiểu tỷ tỷ, tôi đang là bệnh nhân! Cô tàn nhẫn như vậy sẽ ế tới già đó!"
Miên Tửu yên lặng quan sát cách giao tiếp của Khuynh Diễm và Kỷ Ôn, rõ ràng là rất quen thuộc với nhau, nhưng hôm đó cô lại nói cô và Kỷ Ôn không thân.
Nhìn hai người như vậy, còn giống người một nhà hơn lúc cô ở cùng hắn...
Miên Tửu hướng đến căn phòng Kỷ Ôn vừa đi vào.
Ngôi nhà này có ba căn phòng, hai phòng ngủ chính, và một phòng ngủ nhỏ dành cho khách.
Hôm đó hắn đã thắc mắc tại sao cô không để hắn ở phòng ngủ chính, mà lại kêu hắn vào phòng ngủ cho khách.
Nhưng rồi hắn nghĩ, có lẽ vì trước đây hắn đã xua đuổi cô, nên cô muốn trút giận một chút.
Đến hôm nay hắn mới biết, hai căn phòng chính, một phòng cho cô, một phòng cho Kỷ Ôn, không có phòng thừa nào dành cho hắn...
"Miên Tửu, anh nghe tôi nói gì không?" Khuynh Diễm huơ huơ tay trước mặt Miên Tửu.
Hắn lập tức hoàn hồn, ngơ ngác nhìn cô: "Em vừa nói chuyện với tôi sao?"
"Không nói với anh thì nói với ai? Anh nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?" Khuynh Diễm híp mắt nghi hoặc. Đừng nói là lại nghĩ chuyện ăn vạ ta nữa nha!
"Chỉ nghĩ dự án công việc, không phải chuyện quan trọng." Miên Tửu gượng gạo nói.
Khuynh Diễm vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nhìn ra là không đúng ở chỗ nào.
"Bên kia có kẹo cho anh, anh đến đó lấy đi, tôi vào phòng sắp xếp một chút."
"Để tôi giúp em." Miên Tửu muốn cầm vali thay cô.
Nhưng Khuynh Diễm ngay lập tức kéo vali ra sau lưng mình, từ chối: "Không cần, tôi tự làm được."
Miên Tửu mất mát rút tay lại: "Thì ra tôi không đủ thân thiết để được vào phòng em sao?"
Khuynh Diễm: "..." Ta cảm thấy câu hỏi này có mùi sắp ăn vạ ta.
Chuyển hướng đẩy vali nhét vào tay Miên Tửu: "Anh làm đi."
Muốn để mi nghỉ ngơi ăn kẹo thì mi không chịu.
Phải sai vặt mi thì mi mới vừa lòng.
Mạch não tiểu ăn vạ đúng là không thể nào hiểu nổi!
Miên Tửu nhận lấy vali kéo vào phòng Khuynh Diễm, lúc này hắn mới vui vẻ hơn một chút.
Cô khoanh chân dựa trên giường, nhìn hắn đi qua đi lại sắp xếp đồ vật.
Tiểu ăn vạ thật đẹp mắt.
Nhìn hắn thế này, ta có thể nhìn đến một trăm năm!
Cuối cùng chứng minh, đa phần con gái đều là tâm tính tra nữ, bởi vì dù người bên cạnh có đẹp đến mức nào, ngắm ngắm một lúc đều sẽ bắt đầu thấy chán.
Một trăm năm của Khuynh Diễm, còn chưa được mười phút đồng hồ!
Khuynh Diễm buồn ngủ nằm xuống giường, nhưng cô không thể ngủ được, bởi vì Miên Tửu cứ liên tục vo ve hỏi cô...
"Tiểu Hỉ, quần áo này đặt ở đâu?"
"Tiểu Hỉ, giày này thì sao?"
"Tiểu Hỉ, còn chiếc hộp này?"
"Tiểu Hỉ..."
Khuynh Diễm không nhịn nổi nữa, dứt khoát đứng dậy cướp luôn đồ trên tay Miên Tửu, tự mình dọn cho xong.
Hắn giành với cô làm gì? Để bây giờ cầm lên một món liền hỏi cô một lần!
Có biết ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô không?
Động tác đoạt lấy đồ của Khuynh Diễm quá thô bạo, dọa cho Miên Tửu giật mình đạp trúng một góc vali, chới với ngã ra sau.
Khuynh Diễm phản xạ nhanh tay đỡ được hắn.
Miên Tửu không té ngã, nhưng vali bị đạp bật lên, làm toàn bộ đồ bên trong ào ào đổ ra ngoài.
Một quyển sổ nhỏ bị mở tung trên mặt đất.
Trang giấy trắng tinh không tì vết, được dán lên một bức ảnh cực kỳ nổi bật, Miên Tửu nhìn đến ngây ngốc.
Người trên ảnh... là hắn?!
Hơn nữa không chỉ có một bức, mà là rất nhiều bức, tất cả đều là ảnh chụp lén hắn.
Bên cạnh mỗi bức ảnh, còn dán vô số trái tim lấp lánh kim tuyến, hồng hồng tím tím.
"Tiểu Hỉ, đây là... em làm sao?" Thì ra cô thích loại hình này sao?
Khuynh Diễm: "..."
Mẹ nó!
Hình tượng cao phú soái của ta!!
Trấn tĩnh hiên ngang bước vào nhà.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, Miên Tửu không chút náo loạn, mà còn vui mừng chạy ra đón cô: "Tiểu Hỉ, em về rồi! Ngày nào tôi cũng chờ em."
"Chẳng phải tôi nói sau ba ngày mới về sao?" Ngày nào cũng chờ ta làm gì? Tiểu ăn vạ bị ngốc sao?
Miên Tửu ngập ngừng dời mắt nhìn đi nơi khác: "... Tôi nhớ em."
Ngày nào cũng nhớ.
Sợ em đi rồi sẽ không trở về nữa.
Khuynh Diễm không nói cô có nhớ Miên Tửu hay không, mà chỉ kéo hắn tới ôm ôm.
Hơi ấm quen thuộc đột ngột ập đến, bàn tay mềm mại nhẹ vỗ về sau lưng, nỗi lo lắng nhớ nhung trong lòng đều chậm rãi lắng xuống, Miên Tửu hơi mím môi.
Cảm giác được ôm, thật tốt.
Nhưng hắn còn chưa kịp ôm lại Khuynh Diễm thì cửa chính đã lần nữa mở ra, một người kéo vali hành lý đi vào.
"Tiểu tỷ tỷ, tình cảm hạnh phúc quá nha!" Kỷ Ôn cười lên tiếng.
Khuynh Diễm kéo Miên Tửu ra sau lưng mình, quay đầu nhìn thằng nhóc ngứa đòn ngoài cửa: "Đến đây làm gì?"
"Tiểu tỷ tỷ, tôi bị ốm, không thể ở một mình." Kỷ Ôn xoa xoa bụng than: "Nhờ phúc đức cô ban cho tôi cả đấy!"
Hắn còn nhỏ tuổi, thể chất không khỏe mạnh như Khuynh Diễm.
Uống một mớ thuốc xổ, liền bệnh đến phát sốt.
Bác sĩ nói hắn cần người ở gần, để ngất xỉu còn có người đưa đi bệnh viện. Mà hắn vốn không có bạn bè, xung quanh chỉ có mỗi mình cô là tương đối 'thân thiết', dĩ nhiên hắn phải tới đây rồi!
"Phúc đức tôi ban? Tôi nghĩ là phúc do cậu tự tạo chứ nhỉ?"
Khuynh Diễm cười nhạt bật lại Kỷ Ôn, nhưng cô cũng không đuổi hắn đi.
Không phải cô tốt bụng, mà bởi vì đây là nhà của hắn.
Một năm trước, cô chiếm căn nhà này để trút giận chuyện hắn đem Miên Tửu ra cười nhạo cô. Về sau lại hợp tác với hắn, phân chia lợi ích trong tổ chức, nhà này liền để cô ở.
Khuynh Diễm cũng không phải đặc biệt yêu thích nơi này, mà cô chỉ lười dọn đi.
Nhưng hiện tại xem ra phải sớm tìm mua nhà mới, tránh cho thằng nhãi ranh Kỷ Ôn tiếp xúc dạy hư tiểu ăn vạ!
Kỷ Ôn kéo vali đi vào, chợt hắn dừng lại, một bộ dáng ông cụ non nhắc nhở: "Phòng khách và nhà bếp là không gian chung, tiểu tỷ tỷ và tiểu ca ca đừng thực hiện những giao lưu quá sâu sắc nha, sẽ ảnh hưởng đến tâm hồn trẻ con của tôi đó."
Nếu không phải Miên Tửu đang ở đây, thì Khuynh Diễm đã thật sự đạp cho Kỷ Ôn một đạp.
Nhưng vì có Miên Tửu, nên cô chỉ bước đến nhấn đầu Kỷ Ôn xuống sofa, phát cho hắn hai nắm đấm cảnh cáo!
Kỷ Ôn la oai oái lên: "Tiểu tỷ tỷ, tôi đang là bệnh nhân! Cô tàn nhẫn như vậy sẽ ế tới già đó!"
Miên Tửu yên lặng quan sát cách giao tiếp của Khuynh Diễm và Kỷ Ôn, rõ ràng là rất quen thuộc với nhau, nhưng hôm đó cô lại nói cô và Kỷ Ôn không thân.
Nhìn hai người như vậy, còn giống người một nhà hơn lúc cô ở cùng hắn...
Miên Tửu hướng đến căn phòng Kỷ Ôn vừa đi vào.
Ngôi nhà này có ba căn phòng, hai phòng ngủ chính, và một phòng ngủ nhỏ dành cho khách.
Hôm đó hắn đã thắc mắc tại sao cô không để hắn ở phòng ngủ chính, mà lại kêu hắn vào phòng ngủ cho khách.
Nhưng rồi hắn nghĩ, có lẽ vì trước đây hắn đã xua đuổi cô, nên cô muốn trút giận một chút.
Đến hôm nay hắn mới biết, hai căn phòng chính, một phòng cho cô, một phòng cho Kỷ Ôn, không có phòng thừa nào dành cho hắn...
"Miên Tửu, anh nghe tôi nói gì không?" Khuynh Diễm huơ huơ tay trước mặt Miên Tửu.
Hắn lập tức hoàn hồn, ngơ ngác nhìn cô: "Em vừa nói chuyện với tôi sao?"
"Không nói với anh thì nói với ai? Anh nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?" Khuynh Diễm híp mắt nghi hoặc. Đừng nói là lại nghĩ chuyện ăn vạ ta nữa nha!
"Chỉ nghĩ dự án công việc, không phải chuyện quan trọng." Miên Tửu gượng gạo nói.
Khuynh Diễm vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nhìn ra là không đúng ở chỗ nào.
"Bên kia có kẹo cho anh, anh đến đó lấy đi, tôi vào phòng sắp xếp một chút."
"Để tôi giúp em." Miên Tửu muốn cầm vali thay cô.
Nhưng Khuynh Diễm ngay lập tức kéo vali ra sau lưng mình, từ chối: "Không cần, tôi tự làm được."
Miên Tửu mất mát rút tay lại: "Thì ra tôi không đủ thân thiết để được vào phòng em sao?"
Khuynh Diễm: "..." Ta cảm thấy câu hỏi này có mùi sắp ăn vạ ta.
Chuyển hướng đẩy vali nhét vào tay Miên Tửu: "Anh làm đi."
Muốn để mi nghỉ ngơi ăn kẹo thì mi không chịu.
Phải sai vặt mi thì mi mới vừa lòng.
Mạch não tiểu ăn vạ đúng là không thể nào hiểu nổi!
Miên Tửu nhận lấy vali kéo vào phòng Khuynh Diễm, lúc này hắn mới vui vẻ hơn một chút.
Cô khoanh chân dựa trên giường, nhìn hắn đi qua đi lại sắp xếp đồ vật.
Tiểu ăn vạ thật đẹp mắt.
Nhìn hắn thế này, ta có thể nhìn đến một trăm năm!
Cuối cùng chứng minh, đa phần con gái đều là tâm tính tra nữ, bởi vì dù người bên cạnh có đẹp đến mức nào, ngắm ngắm một lúc đều sẽ bắt đầu thấy chán.
Một trăm năm của Khuynh Diễm, còn chưa được mười phút đồng hồ!
Khuynh Diễm buồn ngủ nằm xuống giường, nhưng cô không thể ngủ được, bởi vì Miên Tửu cứ liên tục vo ve hỏi cô...
"Tiểu Hỉ, quần áo này đặt ở đâu?"
"Tiểu Hỉ, giày này thì sao?"
"Tiểu Hỉ, còn chiếc hộp này?"
"Tiểu Hỉ..."
Khuynh Diễm không nhịn nổi nữa, dứt khoát đứng dậy cướp luôn đồ trên tay Miên Tửu, tự mình dọn cho xong.
Hắn giành với cô làm gì? Để bây giờ cầm lên một món liền hỏi cô một lần!
Có biết ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô không?
Động tác đoạt lấy đồ của Khuynh Diễm quá thô bạo, dọa cho Miên Tửu giật mình đạp trúng một góc vali, chới với ngã ra sau.
Khuynh Diễm phản xạ nhanh tay đỡ được hắn.
Miên Tửu không té ngã, nhưng vali bị đạp bật lên, làm toàn bộ đồ bên trong ào ào đổ ra ngoài.
Một quyển sổ nhỏ bị mở tung trên mặt đất.
Trang giấy trắng tinh không tì vết, được dán lên một bức ảnh cực kỳ nổi bật, Miên Tửu nhìn đến ngây ngốc.
Người trên ảnh... là hắn?!
Hơn nữa không chỉ có một bức, mà là rất nhiều bức, tất cả đều là ảnh chụp lén hắn.
Bên cạnh mỗi bức ảnh, còn dán vô số trái tim lấp lánh kim tuyến, hồng hồng tím tím.
"Tiểu Hỉ, đây là... em làm sao?" Thì ra cô thích loại hình này sao?
Khuynh Diễm: "..."
Mẹ nó!
Hình tượng cao phú soái của ta!!
Tác giả :
Nhất Dạ Diễm Vũ