Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 24: Chương 12.1: Quần Chúng Online (12)
Trường học quý tộc đều như vậy sao?
Phòng y tế sang trọng hiện đại, nhưng mà...
Tại sao đến một bóng ma cũng không có!
Người công tác đâu? Ở đây đang có kẻ ăn vạ ta đây này, các ngươi không định đến xử lý sao?
Khuynh Diễm mất kiên nhẫn, nhìn đâu cũng chỉ thấy hai chữ phiền phức phiền phức phiền phức.
\[Là sáu chữ đó kí chủ.\] Hệ Thống tốt bụng nhắc nhở.
"Mi không thấy chỉ có hai chữ lặp lại sao? Đọc nhiều sách vào!"
\[...\] Liên quan gì đến đọc sách? Đây là học đếm, là số học đó! Nữ nhân xấu xa!
Khuynh Diễm muốn nói Tần Ưu tự ngồi lại đợi người công tác, cô còn bận về lớp ngủ gật, nhưng Hệ Thống khốn kiếp lại chơi cái trò cấm khẩu cô.
Chẳng lẽ cô phải viết giấy đưa cho hắn? Cô cũng đâu có câm!
Được rồi... hiện tại có chút câm.
Mẹ nó! Không nói được thì thôi, dứt khoát im lặng bỏ đi, mặc kệ hắn là được.
\[Kí chủ, cô chơi con người ta ra nông nổi này, không nói một lời liền xách quần bỏ chạy sao?\] Hệ Thống phẫn nộ dùng giọng điệu the thé trách móc.
Khuynh Diễm: "..." Nó bệnh vậy lâu chưa?
Tần Ưu cảm thấy Khuynh Diễm hơi kỳ lạ, cô im lặng đứng đó, khóe môi cong cong, nhưng lại có một loại khí thế khủng khiếp như đang muốn đánh người.
Nhìn phòng y tế vắng tanh, lại xem đến vết máu trên áo, hắn nhẹ giọng hỏi: "Cô giúp tôi gọi người đến được không?"
Khuynh Diễm: "..." Ha ha! Ta đang bị cấm khẩu đó, mi muốn ta ra bên ngoài huơ tay huơ chân chắc!
Tần Ưu: "..." Sao im lặng không nói một lời thế? Không muốn giúp hắn?
Khuynh Diễm bực bội nhìn Tần Ưu, tiến đến kéo áo hắn, muốn cởi ra.
Tần Ưu sửng sốt, vội vàng đẩy tay Khuynh Diễm, đưa tay giữ chặt áo mình: "Cô... cô làm gì?"
Khuynh Diễm trơ mắt: "..." Ta không thể nói. Mặc kệ hắn, cứ trực tiếp mặc kệ hắn là được.
Cô thô bạo kéo tay Tần Ưu sang hai bên, đè ép người hắn xuống, dứt khoát cởi phăng áo sơ mi vứt xuống đất.
Tần Ưu mở to mắt, khắp người hắn toàn vết thương, muốn giãy giụa một chút cũng không có sức, trọng điểm là, Khuynh Diễm cực kỳ bạo lực!
Cô liếc xéo hắn, ánh mắt như nói mi thấy chưa? Để im thì đâu có động đến vết thương, giờ lại nứt toác thêm lần nữa. Do mi lộn xộn đấy, không phải lỗi của ta!
Nửa người trên Tần Ưu bại lộ trong không khí, Khuynh Diễm có chút giật mình.
Đừng hiểu lầm, không phải do cơ ngực vững chãi hay cơ bụng sáu múi gì đó.
Cô đâu phải loại người nông cạn như vậy.
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ chắc chứ?
Khắp cơ thể Tần Ưu đều là vết thương, có mới có cũ, có chỗ đang rỉ máu, có chỗ vừa kết mài, cũng có chỗ đã thành sẹo. Nghiêm trọng nhất là vết thương ở vai, nhìn như bị vật sắc nhọn đâm vào, lại thêm ban nãy va đập mạnh, máu thịt lẫn lộn nhìn hơi kinh hãi.
Khuynh Diễm khựng lại.
Không phải lỗi của ta, tuyệt đối không phải lỗi của ta đâu nhé!
Tần Ưu thấy Khuynh Diễm ngừng động tác, ngẩn người nhìn cơ thể đầy vết thương của hắn.
Tần Ưu vội vàng kéo chăn trên giường lên che kín lại, hắn xấu xí như thế, cô... sẽ sợ hãi sao?
Hắn bị ông Tần đánh đập nhiều năm, ngoài đau đớn cũng chỉ có căm thù và oán hận. Hắn đã sớm không còn bất kì cảm giác thừa thãi nào khác, nhưng vào giây phút này, hắn lại cảm thấy sợ hãi, sợ một người sẽ ghê tởm hắn, ghét bỏ hắn.
Khuynh Diễm kéo màn bước ra ngoài.
Tần Ưu cúi đầu siết chặt tay, hắc ám cuồn cuộn dâng trào trong đáy mắt.
Tần Ưu, mày thất vọng cái gì? Không phải tất cả mọi người đều như thế sao? Mày không cảm thấy hy vọng là một chuyện rất buồn cười sao? Có ai lại muốn đối tốt với một đứa như mày?
Tần Ưu đang thất thần muốn hủy diệt thế giới, thì chăn trên tay chợt bị lấy xuống, người kia động tác nhẹ nhàng, cũng tránh va chạm đến vết thương của hắn.
Tần Ưu ngơ ngác nhìn Khuynh Diễm, hành động xoay xoành xoạch của cô khiến hắn có chút không theo nổi.
Khuynh Diễm cảm thấy cực kỳ phiền phức, cô bên ngoài bận rộn tìm thuốc hầu hạ hắn, tên ăn vạ này thì hay rồi, ngồi hưởng lạc trên giường còn muốn hủy diệt thế giới.
"Sh..." Tần Ưu hít khẽ một hơi, thuốc sát trùng đổ lên vết thương đau rát.
"Chịu đựng chút."
Khuynh Diễm nói xong liền giật mình. Cô nói được rồi?
Sao cứ có cảm giác Hệ Thống chết tiệt này đang chơi cô thế?
\[...\] Ha ha! Quá khen quá khen!
Tuy trên người Khuynh Diễm tỏa ra hơi thở mất kiên nhẫn, nhưng động tác cô rất cẩn thận, chỉ có lúc sát trùng Tần Ưu hơi đau, quá trình còn lại đều nhẹ nhàng.
Đầu ngón tay mềm mại mang theo nhiệt độ nóng bỏng, khẽ chạm vào da thịt, khiến cả người Tần Ưu cứng ngắc mất tự nhiên, vành tai nhiễm mảng đỏ ửng mờ ám.
"Tôi... tôi có thể tự làm."
"Ngồi yên." Đừng có sinh sự ăn vạ ta!
Giọng nói thiếu nữ nhàn nhạt bên tai, hơi thở mềm mại của cô phả vào vai hắn, Tần Ưu lập tức không dám nhúc nhích.
Hắn thầm mong Khuynh Diễm nhanh tay hơn, để kết thúc cảm giác cứng ngắc này.
Nhưng hắn cũng mong thời gian trôi chậm hơn một chút... một chút thôi cũng được... bởi vì hắn... lần đầu tiên được người khác đối xử dịu dàng.
Phòng y tế sang trọng hiện đại, nhưng mà...
Tại sao đến một bóng ma cũng không có!
Người công tác đâu? Ở đây đang có kẻ ăn vạ ta đây này, các ngươi không định đến xử lý sao?
Khuynh Diễm mất kiên nhẫn, nhìn đâu cũng chỉ thấy hai chữ phiền phức phiền phức phiền phức.
\[Là sáu chữ đó kí chủ.\] Hệ Thống tốt bụng nhắc nhở.
"Mi không thấy chỉ có hai chữ lặp lại sao? Đọc nhiều sách vào!"
\[...\] Liên quan gì đến đọc sách? Đây là học đếm, là số học đó! Nữ nhân xấu xa!
Khuynh Diễm muốn nói Tần Ưu tự ngồi lại đợi người công tác, cô còn bận về lớp ngủ gật, nhưng Hệ Thống khốn kiếp lại chơi cái trò cấm khẩu cô.
Chẳng lẽ cô phải viết giấy đưa cho hắn? Cô cũng đâu có câm!
Được rồi... hiện tại có chút câm.
Mẹ nó! Không nói được thì thôi, dứt khoát im lặng bỏ đi, mặc kệ hắn là được.
\[Kí chủ, cô chơi con người ta ra nông nổi này, không nói một lời liền xách quần bỏ chạy sao?\] Hệ Thống phẫn nộ dùng giọng điệu the thé trách móc.
Khuynh Diễm: "..." Nó bệnh vậy lâu chưa?
Tần Ưu cảm thấy Khuynh Diễm hơi kỳ lạ, cô im lặng đứng đó, khóe môi cong cong, nhưng lại có một loại khí thế khủng khiếp như đang muốn đánh người.
Nhìn phòng y tế vắng tanh, lại xem đến vết máu trên áo, hắn nhẹ giọng hỏi: "Cô giúp tôi gọi người đến được không?"
Khuynh Diễm: "..." Ha ha! Ta đang bị cấm khẩu đó, mi muốn ta ra bên ngoài huơ tay huơ chân chắc!
Tần Ưu: "..." Sao im lặng không nói một lời thế? Không muốn giúp hắn?
Khuynh Diễm bực bội nhìn Tần Ưu, tiến đến kéo áo hắn, muốn cởi ra.
Tần Ưu sửng sốt, vội vàng đẩy tay Khuynh Diễm, đưa tay giữ chặt áo mình: "Cô... cô làm gì?"
Khuynh Diễm trơ mắt: "..." Ta không thể nói. Mặc kệ hắn, cứ trực tiếp mặc kệ hắn là được.
Cô thô bạo kéo tay Tần Ưu sang hai bên, đè ép người hắn xuống, dứt khoát cởi phăng áo sơ mi vứt xuống đất.
Tần Ưu mở to mắt, khắp người hắn toàn vết thương, muốn giãy giụa một chút cũng không có sức, trọng điểm là, Khuynh Diễm cực kỳ bạo lực!
Cô liếc xéo hắn, ánh mắt như nói mi thấy chưa? Để im thì đâu có động đến vết thương, giờ lại nứt toác thêm lần nữa. Do mi lộn xộn đấy, không phải lỗi của ta!
Nửa người trên Tần Ưu bại lộ trong không khí, Khuynh Diễm có chút giật mình.
Đừng hiểu lầm, không phải do cơ ngực vững chãi hay cơ bụng sáu múi gì đó.
Cô đâu phải loại người nông cạn như vậy.
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ chắc chứ?
Khắp cơ thể Tần Ưu đều là vết thương, có mới có cũ, có chỗ đang rỉ máu, có chỗ vừa kết mài, cũng có chỗ đã thành sẹo. Nghiêm trọng nhất là vết thương ở vai, nhìn như bị vật sắc nhọn đâm vào, lại thêm ban nãy va đập mạnh, máu thịt lẫn lộn nhìn hơi kinh hãi.
Khuynh Diễm khựng lại.
Không phải lỗi của ta, tuyệt đối không phải lỗi của ta đâu nhé!
Tần Ưu thấy Khuynh Diễm ngừng động tác, ngẩn người nhìn cơ thể đầy vết thương của hắn.
Tần Ưu vội vàng kéo chăn trên giường lên che kín lại, hắn xấu xí như thế, cô... sẽ sợ hãi sao?
Hắn bị ông Tần đánh đập nhiều năm, ngoài đau đớn cũng chỉ có căm thù và oán hận. Hắn đã sớm không còn bất kì cảm giác thừa thãi nào khác, nhưng vào giây phút này, hắn lại cảm thấy sợ hãi, sợ một người sẽ ghê tởm hắn, ghét bỏ hắn.
Khuynh Diễm kéo màn bước ra ngoài.
Tần Ưu cúi đầu siết chặt tay, hắc ám cuồn cuộn dâng trào trong đáy mắt.
Tần Ưu, mày thất vọng cái gì? Không phải tất cả mọi người đều như thế sao? Mày không cảm thấy hy vọng là một chuyện rất buồn cười sao? Có ai lại muốn đối tốt với một đứa như mày?
Tần Ưu đang thất thần muốn hủy diệt thế giới, thì chăn trên tay chợt bị lấy xuống, người kia động tác nhẹ nhàng, cũng tránh va chạm đến vết thương của hắn.
Tần Ưu ngơ ngác nhìn Khuynh Diễm, hành động xoay xoành xoạch của cô khiến hắn có chút không theo nổi.
Khuynh Diễm cảm thấy cực kỳ phiền phức, cô bên ngoài bận rộn tìm thuốc hầu hạ hắn, tên ăn vạ này thì hay rồi, ngồi hưởng lạc trên giường còn muốn hủy diệt thế giới.
"Sh..." Tần Ưu hít khẽ một hơi, thuốc sát trùng đổ lên vết thương đau rát.
"Chịu đựng chút."
Khuynh Diễm nói xong liền giật mình. Cô nói được rồi?
Sao cứ có cảm giác Hệ Thống chết tiệt này đang chơi cô thế?
\[...\] Ha ha! Quá khen quá khen!
Tuy trên người Khuynh Diễm tỏa ra hơi thở mất kiên nhẫn, nhưng động tác cô rất cẩn thận, chỉ có lúc sát trùng Tần Ưu hơi đau, quá trình còn lại đều nhẹ nhàng.
Đầu ngón tay mềm mại mang theo nhiệt độ nóng bỏng, khẽ chạm vào da thịt, khiến cả người Tần Ưu cứng ngắc mất tự nhiên, vành tai nhiễm mảng đỏ ửng mờ ám.
"Tôi... tôi có thể tự làm."
"Ngồi yên." Đừng có sinh sự ăn vạ ta!
Giọng nói thiếu nữ nhàn nhạt bên tai, hơi thở mềm mại của cô phả vào vai hắn, Tần Ưu lập tức không dám nhúc nhích.
Hắn thầm mong Khuynh Diễm nhanh tay hơn, để kết thúc cảm giác cứng ngắc này.
Nhưng hắn cũng mong thời gian trôi chậm hơn một chút... một chút thôi cũng được... bởi vì hắn... lần đầu tiên được người khác đối xử dịu dàng.
Tác giả :
Nhất Dạ Diễm Vũ