Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Chương 11: Chương 5.2: Quần Chúng Online (5)
Ông Tần chần chờ suy nghĩ, dù thế nào thì Tần Ưu cũng là con trai ông... Quan trọng là phần gia sản mẹ Tần Ưu để lại cho hắn, Liễu gia tài sản nhiều như thế, ông vẫn chưa tra ra được. Tần Ưu cứ một mực nói không biết... càng nghĩ càng tức giận.
Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.
"Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."
"Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn ông Tần.
Bà cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.
"Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.
"Như vậy không tốt lắm..." Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!
"Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.
Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.
Bà Tần vui mừng nhắm mắt tựa vào lòng ông, đã rất lâu rồi bà không hề biết cảm giác được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.
– –
Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.
Mùi thuốc khử trùng xông vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp toàn thân.
Đây là bệnh viện.
Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.
Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.
Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra hắn vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không cần hắn.
Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ mà thôi. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.
Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.
Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn, ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày không thả ra, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ đến hắn.
Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.
Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?
Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.
Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai sẽ đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn chính là bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.
Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần tức hắn đến phát điên, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.
Hắn muốn trả thù!
Đúng vậy!
Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!
Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.
Nhưng hắn lại tính sai một bước...
Hắn đến cùng cũng chỉ là một học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết... nhưng hắn không sợ hãi.
Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn báo thù!
Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!
Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?
Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.
Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?
Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...
Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
Ông Tần nhìn vợ, gần đầy bà trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều. Bà nhẫn nhịn như thế, ông vẫn nên đối xử với bà tốt hơn.
"Được rồi, chỉ một lần này nữa thôi, sau này sẽ mặc kệ nó. Bà nghỉ ngơi sớm đi, sắp tới thu xếp chút, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch."
"Thật sao?" Bà Tần vui mừng, ánh mắt lấp lánh nhìn ông Tần.
Bà cảm thấy mình đúng là rất thông minh, có thể tính toán vẹn toàn như vậy, ông Tần rất ít khi chủ động quan tâm bà thế này.
"Bà dặn dò mấy đứa nhỏ đi, không cần nói với Tần Ưu. Tôi không muốn nhìn thấy mặt nó!" Nhắc đến Tần Ưu, ông ta liền nghiến răng ghét bỏ.
"Như vậy không tốt lắm..." Bà Tần vẻ mặt khó xử nhưng đáy lòng lại khấp khởi. Ông có muốn nhìn thấy Tần Ưu, e cũng khó mà thấy được!
"Quyết định như vậy đi!" Ông Tần cứng rắn, tỏ ý không thể cự tuyệt.
Bà Tần trưng ra bộ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng im lặng tiến đến nằm trong lòng chồng. Ông Tần hơi nhíu mày, đưa tay muốn đẩy bà ta ra, nhưng lại nghĩ đến phần tiền bà chi trả món nợ của Tần Ưu, lại miễn cưỡng kéo bà vào lòng.
Bà Tần vui mừng nhắm mắt tựa vào lòng ông, đã rất lâu rồi bà không hề biết cảm giác được chồng ôm ấp cưng chiều thế này.
– –
Tần Ưu mở mắt, cảnh giác quan sát xung quanh.
Mùi thuốc khử trùng xông vào mũi, ống truyền dịch cắm trên tay, đau nhức âm ỉ lan khắp toàn thân.
Đây là bệnh viện.
Tần Ưu mơ hồ nhớ lại, hình như có người đã cứu hắn. Nếu hắn nhớ không lầm thì đó chính là một cô gái hoàn toàn xa lạ.
Cô từ đâu xông vào đánh nhau với đám người trong hẻm nhỏ, đánh xong cô liền bỏ mặc hắn. Tần Ưu không thất vọng, cũng không trách móc, bởi hắn chưa bao giờ kỳ vọng điều gì từ người khác.
Khi còn bé, lúc hắn bị ức hiếp, bắt nạt, hắn đã từng thấy tủi thân, cũng đã từng khóc trong tuyệt vọng, từng cầu mong một người nào đó đến bên giúp đỡ hắn, bảo vệ hắn. Nhưng dần dần, hắn nhận ra hắn vốn dĩ rất cô độc. Thế gian rộng lớn nhưng không một ai cần hắn, ngay cả gia đình cũng không cần hắn.
Vốn dĩ người Tần gia chưa bao giờ xem hắn là gia đình. Từ ban đầu, chỉ có hắn đơn phương khát cầu tình cảm gia đình từ bọn họ mà thôi. Càng trưởng thành, hắn càng nhận ra bản thân buồn cười đến mức nào. Tần gia vốn dĩ không cần hắn, thứ bọn họ cần chỉ là tiền tài mẹ hắn để lại.
Hắn mang trên người danh nghĩa thiếu gia nhà họ Tần, nhưng chưa một ngày nào trôi qua tốt đẹp.
Ông Tần chỉ quan tâm đến tiền, ngày ngày không ngừng đánh đập hắn, ông ta nhốt hắn bên dưới tầng hầm tối tăm, có lúc còn bỏ quên hắn nhiều ngày không thả ra, chỉ đến khi bực tức tìm người trút giận ông ta mới nhớ đến hắn.
Bà Tần thường xuyên mắng chửi hắn, mỉa mai mẹ hắn, nhưng bà ta lại rất giỏi diễn kịch trước mặt ông Tần. Tên khốn Tần Nam luôn dẫn người đến gây chuyện với hắn, xem hắn như là trò chơi mà đánh đập, sỉ nhục. Bà Tần che chở đứa con này rất tốt, mỗi lần Tần Nam làm sai, người gánh tội luôn là hắn.
Tần Nam vay tiền ăn chơi, luôn là dùng tên của Tần Ưu, dễ dàng như vậy?
Đúng, rất dễ dàng! Bởi vì Tần Nam đã quen với việc không chịu trách nhiệm, mà bà Tần cũng đã quen giúp Tần Nam đổ mọi lỗi lầm lên đầu hắn.
Dần dần, Tần Ưu không còn hy vọng ai sẽ đến bên bảo vệ hắn nữa, người duy nhất có thể bảo vệ hắn chính là bản thân hắn. Tần Ưu bắt đầu phản kháng, hắn đánh đồng bọn của Tần Nam, đánh luôn cả tên khốn Tần Nam. Hắn như một con thú dữ phát điên, không ai có thể ngăn lại được.
Tần Nam sợ hãi hắn, bà Tần tức hắn đến phát điên, ông Tần cực kỳ thất vọng về hắn. Nhưng Tần Ưu không quan tâm, hắn muốn mạnh mẽ hơn, để bọn họ không thể động đến hắn được nữa.
Hắn muốn trả thù!
Đúng vậy!
Hắn muốn trả thù Tần gia, trả thù tất cả những người ức hiếp hắn!
Hắn sẽ mạnh đến mức không một ai tổn hại đến hắn được nữa.
Nhưng hắn lại tính sai một bước...
Hắn đến cùng cũng chỉ là một học sinh, làm sao đủ sức đấu với đám chủ nợ mà Tần Nam gây sự. Suýt chút nữa thì hắn đã chết... nhưng hắn không sợ hãi.
Với Tần Ưu mà nói, sống hay chết đều không quá khác nhau, bởi chính hắn cũng không biết mình đang sống vì điều gì. Chỉ là, nếu hắn chết dễ dàng như thế, mẹ con Tần Nam sẽ rất hả hê, hắn không cam tâm! Hắn muốn báo thù!
Tần Ưu nhớ đến cô gái cứu hắn, rõ ràng cô ấy đã bỏ đi, nhưng sau đó lại mang hắn đến bệnh viện. Hắn cảm nhận được sự không tình nguyện phát ra từ cô ấy. Là một người rất kỳ lạ!
Bác sĩ đến kiểm tra cho Tần Ưu, hỏi hắn có cần báo cho người nhà hay không? Tần Ưu thấy hơi mỉa mai, hắn làm gì có người nhà?
Tần Ưu chọn không báo, hắn hỏi người đưa hắn đến là ai, nhưng không ai rõ danh tín cô gái đó, chỉ biết cô ấy nộp cho hắn một năm tiền viện phí.
Tần Ưu nhíu mày nghi hoặc, cô ấy có ý gì?
Mọi người khen ngợi cô gái này hào phóng giúp đỡ người xa lạ, lại còn không lưu danh tín, nhưng hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm...
Cô gái đó, chỉ là trùng hợp thôi sao?
Tác giả :
Nhất Dạ Diễm Vũ