[Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả
Chương 9: Ngựa giống đã nói đâu? (9)
Edit: Há Cảo
Beta: Ngạn Tịnh + Khả Duyên
- --------- ❤----------
Ngỗ tác nghiệm thi từ trong ra ngoài thi thể, trừ bỏ đằng sau cổ có vết siết nhỏ nhạt màu, còn lại không có ngoại thương nào khác nữa.
"Vết siết cổ?" Phan Ninh đem miếng ngọc bội phát hiện từ trong hố đưa cho ngỗ tác xem. "Ngươi xem có phải do vật này gây ra không?"
"Dây buộc cùng dấu vết siết hết sức giống nhau, hẳn là do vật này."
"Liễu Tư Tư đã mất ý thức, kẻ làm đứt ngọc bội tất nhiên là hung thủ. Mà theo như lời của Chỉ Lan* nói, ngọc bội này rất có thể là do nam tử thần bí mà Liễu Tư Tư ái mộ đưa cho nàng ta. Giả dụ hung thủ là người này, gã ta làm đứt ngọc bội có lẽ là muốn đem tín vật có liên quan đến bản thân gã đi. Giả dụ hung thủ là người khác, đối phương làm đứt ngọc bội có lẽ là do thấy vật quý nên nổi lòng tham, nhưng bất luận là cái nào, thì vì sao hung thủ lại không mang ngọc bội đi? Mà lại đem nó đặt cùng trong hố chôn cùng với Liễu Tư Tư?"
[*] Chỗ này trong bản gốc tác giả ghi là Ngọc Anh, tớ nghĩ phải là Chỉ Lan mới đúng.
Phan Ninh đưa ra nghi vấn. Mọi người đồng dạng đều hoang mang khó hiểu.
Tuy nhất thời không thể đưa ra kết luận, Phan Ninh cũng chỉ có thể bám lấy điểm này, phân tích nói: "Thi thể không có ngoại thương, cũng không có dấu vết giãy dụa, trên mặt không có dấu tay lưu lại, miệng và mũi không bị làm phẳng, có thể loại trừ khả năng nàng ta bị người bạo lực uy hiếp dẫn đến hôn mê. Nói cách khác, là Liễu Tư Tư chủ động uống thuốc mê, mà người có thể để cho nàng ta nửa đêm đối ẩm lại không chút phòng bị nào, nhất định cùng nàng ta hết sức quen thuộc, đối phương hoặc là người của Bách Phương Các, hoặc là..."
Phan Ninh đi thẳng đến dưới cây cổ thụ trong sân, ngẩng đầu lên nhìn, mọi người xung quanh cũng như ngỗng trắng ngửa cổ hát vang, cũng ngẩng đầu nhìn theo hắn, rướn cổ nhìn lên phía tàng cây, tựa như nơi đó có cất giấu bảo bối gì đó.
Bỗng nhiên, một trận gió từ bên tai xẹt qua, Thu Vãn chỉ thấy một bóng người chợt lóe, liền thấy Phan Ninh nhảy mấy cái leo lên cây.
Tư thế này tựa như gió mát lướt qua mặt, nhanh nhẹn tựa như lăng ba phi yến. Hai mắt Thu Vãn nhìn đến tỏa sáng, mặc dù trước đó cô đã thấy Kỳ Phong thi triển khinh công, biết võ công của thế giới này có thể thoát khỏi lực hút của trái đất, nhưng cũng không nghĩ đến huyện lệnh đại nhân mười phần văn khí lại có thể leo cây nhanh nhẹn như vậy. Bất quá đối với Thu Vãn luôn tin vào khoa học mà nói, từ sau khi gặp được hệ thống, đối với mọi thứ cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Phan Ninh sờ soạng trong tán cây nửa ngày, lại mượn lực bay qua bức tường chắn bên cây cổ thụ, nhất thời biến mất trong tầm mắt mọi người.
Bức tường kia cao chừng trượng, ngăn cách Lưu Phương Viện với bên ngoài, bức tường vô cùng bằng phẳng, trên mái tường có kim quang khúc xạ, hơn phân nửa cắm đồ sắc bén, để phòng bị có người từ bên ngoài leo vào.
Nửa nén hương sau, có một cái móc sắt từ bên ngoài tường ném vào, móc lấy nhánh cây cổ thụ to, sợi dây gắn vào móc treo bên ngoài tường, một nha sai vịn sợi dây trèo lên trên cây, lại từ trên cây nhảy vào trong viện. Mà Chu ma ma vừa thấy một màn này liền ỉu xìu, không nghĩ đến Bách Phương Các bà ta tự nhận phòng vệ nghiêm ngặt, lại có chỗ sơ hở như vậy!
Rất nhanh, Phan Ninh cũng dùng phương pháp này tiến vào tiểu viện, nói: "Quả nhiên là thế."
"Cây cổ thụ này sinh trưởng bên ngoài tường, lại cao hơn bức tường, chỉ cần dùng cái móc sắt này, võ giả liền có thể ung dung ra vào trong phủ, cho dù là người tráng kiện không có nửa điểm công phu cũng có thể làm được, chỉ là hơi lâu hơn một chút. Mà cây cổ thụ này lá cây tươi tốt, cho dù là mùa đông cũng ít khi rụng lá, rất có lợi cho người ta ẩn nấp, cũng là một tai họa ngầm. Ngoài ra, bản quan còn tìm được một ít đầu mối trên cây." Hắn lấy ra một cái lá cây khô héo, phía trên có thể thấy loáng thoáng hơn phân nửa dấu giày.
"Từ dấu giày lưu lại mà suy đoán, dấu chân người này chừng tám tấc**, thân cao chừng năm thước tới năm thước tư*, tám chín phần mười là nam tính."
[*]Tám tấc: tầm 26,4cm
[**]Năm thước tới năm thước tư: tầm 1m65 ~ 1m78
Phan Ninh chỉ chỉ cây cổ thụ lại nói: "Bản quan từ trên cây và phụ cận bên ngoài tường đều phát hiện được dấu giày giống nhau. Nói cách khác, chủ nhân của dấu giày là một người. Mà dấu giày lưu lại bên ngoài tường vừa nhiều vừa hỗn loạn, không thể nào là một lần đã tạo thành. Điều này nói rõ có nam nhân từng nhiều lần lợi dụng cây cổ thụ này ra vào Lưu Phương Viện."
"Hung thủ! Nhất định là gã ta giết Liễu Tư Tư!" Chu ma ma cao giọng nói. "Xem số lần hắn ra vào Lưu Phương Viện, Liễu Tư Tư tiện nhân này nhất định cùng hắn có đầu đuôi, Chỉ Lan, ngươi một chút cũng không biết gì sao?"
"Nô tỳ thật sự không biết, nô tỳ..." Chỉ Lan bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức quỳ trên mặt đất: "Thật sự không phải là nô tỳ đùn đẩy, chỉ là một hai tháng gần đây ngẫu nhiên có mấy ngày, nô tỳ luôn ngủ đặc biệt sâu, nhiều lần thức dậy trễ. Hôm nay nghĩ lại, quả thực kỳ quái."
"Liễu Tư Tư đã làm gì với ngươi?" Phan Ninh trực tiếp hỏi, nếu Chỉ Lan đã dám nói, hẳn là đã có điều hoài nghi.
"Giờ Tuất* mỗi ngày, phòng bếp đều sẽ đưa canh bổ tới, cô nương hào phóng, thường xuyên phân thưởng cho nô tỳ một chén, tối hôm qua cũng là như vậy."
[*] Giờ Tuất: từ 19h - 21h
Ánh mắt Chu ma ma sáng lên: "Khó trách nàng ta muốn mua thuốc an thần, nhất định là sợ ngươi quấy rầy nàng ta hẹn hò, hạ thuốc trong canh! Khó trách chăn đệm đều chỉnh tề như vậy, rõ ràng là tiểu tiện nhân này biết gian phu sẽ đến, tự mình thu thập, đúng. Ngỗ tác còn nói trên mặt nàng ta có trang điểm qua, nhất định là nàng ta trang điểm chải chuốt, cố tình ngồi chờ! Đại nhân! Nhất định là như vậy!"
Thu Vãn thầm nghĩ, điều Chu ma ma nói chưa chắc không có đạo lí. Giả như Liễu Tư Tư biết người trong lòng nàng sẽ đến, nhất định sẽ thu thập trước thời gian hẹn, y phục trên người cũng không phải là tiết y, mà là thường phục. Chẳng những trên mặt có trang điểm, trên tóc thi thể cũng có cài trâm ngọc, bên tai cũng có đeo bông, rất có thể là do Liễu Tư Tư tự mình trang diện.
[*] Y phục: quần áo; Tiết y: áo lót; Thường phục: đồ mặc thường ngày
Phan Ninh khó có khi để ý lời Chu ma ma nói: "Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm. Liễu Tư Tư để bụng như vậy, hơn nữa theo khẩu cung của Chỉ Lan, người đối ẩm cùng nàng ta đêm qua hẳn là nam tử đã tặng ngọc bội cho nàng ta. Đối phương nhiều lần mạo hiểm ra vào nơi đây cùng nàng ta hẹn hò, theo lý thuyết sẽ là có tình với nàng ta. Kỳ thật lại âm thầm lên kết hoạch đem nàng ta giết đi, hơn nữa còn dùng thủ đoạn chôn sống tàn nhẫn như thế, nghĩ mà xem, hung thủ giống như có thâm cừu đại hận cùng nàng ta, cố tình tiếp cận để lừa gạt sự tín nhiệm của nàng."
Chu ma ma sợ hãi nói: "Nhưng Liễu Tư Tư ngày thường bị quản thúc, làm sao có thể cùng người kết thù sinh tử?"
"Thân phận trước khi nàng ta vào Bách Phương Các ra sao?"
"Hồi đại nhân, nha đầu này là nô gia từ tay mẹ mìn mua được." Chu ma ma nỗ lực nhớ lại nói: "Lúc nàng ta vừa mới tới chỉ chừng tám chín tuổi, nhỏ nhỏ gầy gầy, lúc ấy còn gọi là Liễu Kim Phượng, nô gia nhớ rõ mẹ mìn nói quê nàng ta gặp lúc mất mùa, cha mẹ nàng ta sớm không còn, cùng thân thích chạy nạn, người ta lại không để ý tới nàng liền đem bán đi..."
"Là người môi giới Đại Hưng?" Phan Ninh đột nhiên hỏi.
Chu ma ma tựa hồ có chút ngoài ý muốn, ngẩn người rồi mới nói: "Người môi giới Đại Hưng không mua bán cùng thanh lâu của nô gia, nô gia là mua từ người môi giới Thường Khánh. Nha đầu này trên đường đã bán qua tay vài lần, đảm bảo chúng nó trốn cũng không trốn về được."
Chu ma ma bỗng nhiên thu lại vẻ đắc ý trên mặt, nhớ đến lời này mà nói trước mặt huyện lệnh đại nhân có chút không ổn, bà ta ảo não đổi đề tài mà nói: "Nô gia thấy nha đầu này tướng mạo không tầm thường, tuổi tác lại thích hợp, lúc này mới đem nàng mua lại. Mấy năm nay đối đãi như nữ nhi ruột thịt, ai ngờ...Hu hu..."
"Cho nên ngươi cũng không biết nhà nàng ta ở đâu sao?"
Chu ma ma lau nước mắt, hoang mang lắc đầu.
Lúc này, nha sai của Phan Ninh hỏi một lượt mọi người trong Bách Phương Các, cũng không người nào biết được thân phận trước đó của Liễu Tư Tư, đương nhiên càng không có người phát hiện ra tung tích của nam tử thần bí. Trong lòng hẳn cũng biết hôm nay không hỏi ra được cái gì nữa, chuẩn bị mang theo nhân chứng vật chứng về huyện nha.
Nhưng vừa mới đi ra được vài bước, hắn bỗng nhiên quay người lại.
"Không đúng!" Phan Ninh nghiêm túc cau mày: "Hôm qua nếu không phải vị công tử kia thả cho Liễu Tư Tư một con ngựa, nàng ta theo lẽ vốn nên suốt đêm tiếp khách, tất nhiên sẽ báo trước cho nam tử thần bí kia chớ đến tìm nàng ta, để tránh đụng chạm. Nhưng Kỳ công tử rời đi không lâu, nàng ta liền bắt đầu chuẩn bị hẹn hò, hiển nhiên đã cùng nam nhân thần bí trao đổi tin tức, trong thời gian ngắn như vậy, nàng ta làm như thế nào?"
"Hơn nữa qua mấy lần tư hội, Liễu Tư Tư đã sớm có sắp xếp, nhưng nàng ta không bước chân ra khỏi cửa, lại gạt thị nữ thiếp thân, còn có thể nhận được tin tức từ nơi nào? Vì vậy, giữa Liễu Tư Tư cùng nam tử thần bí nhất định có phương thức liên lạc đặc biệt."
Là cái gì?
Đáng tiếc, không phải mỗi điểm đáng ngờ đều có thể lập tức tìm ra đáp án. Cho đến khi hoàng hôn đã chìm, Phan Ninh vẫn không thu được đáp án.
Sau đó mấy ngày, huyện nha lại thẩm vấn không ít người, ngay cả Triệu Hà cũng bị gọi đi.
Người này trước khi ra khỏi phủ vẻ mặt như đưa đám, sau khi trở về lại hỉ khí dương dương. Thu Vãn thấy vậy vội tiến lên đón hỏi: "Cha, người về rồi, không có sao là tốt rồi."
Triệu Hà tâm tình tốt muốn lên trời, chẳng những rửa sạch được hiềm nghi, Bách Phương Các còn đồng ý đưa cho ông ta hai nha đầu mỹ mạo để nhận lỗi, ông tấm tắc đắc ý sờ râu nói: "Cha hành sự ngay thẳng chính trực, vốn dĩ cũng không cần lo lắng. Trên phố đều truyền khắp nơi, Liễu Tư Tư cùng người tư hội bị gian phu giết chết, cha trước đây lại chưa gặp qua nàng ta. Lại nói, thân hình cha cũng không phù hợp. Gian phu kia cao chừng tám thước, ánh mắt chuông đồng lớn nhỏ, vai thô eo tròn, ngươi nhìn cha ngươi xem, thích hợp sao? Huyện lệnh đại nhân nhìn rõ mọi việc, không lẽ còn không cho cha công đạo sao?"
Thu Vãn: "......"
Ông nói với nữ nhi những thứ này không thấy xấu hổ à? Còn có những tin đồn kia là cái gì?
Cô làm lơ đối với những điều mà Triệu Hà hình dung, hỏi: "Vậy có thẩm tra ra được ai có hiềm nghi không?"
"Cái này cha cũng không biết. Án tử còn đang thẩm tra. Nhưng ta nghe Lưu sư gia nói, vài vị khách ngày đó trong Bách Phương Các đều là sĩ tử lên kinh đi thi, hiện giờ người đã rời khỏi huyện Gia Lăng rồi, cũng không biết còn có thể tìm được không? Bất quá, ngày đó chúng ta đều là lần đầu thấy Liễu Tư Tư, làm sao có thể là gian phu cho được? Ta cũng không nghĩ tới Liễu Tư Tư lại chờ người như vậy? Cái thứ gì đây? Phi!"
Thu Vãn: "......"
Lên kinh đi thi rồi? Đúng rồi, kỳ thi mùa xuân năm nay sắp mở rồi, nam chính Kỳ Phong trong năm nay sẽ đậu trạng nguyên, cũng không biết hắn đã lên đường chưa nữa?
Thu Vãn quẳng đi tạp niệm trong lòng, cô nhìn thấy Triệu Hà hưng phấn xưa nay chưa từng có, nhân cơ hội này muốn cùng hắn nói lại chuyện của hồi môn, dù sao cũng là tâm nguyện của nguyên chủ. Cô chịu đựng không được tự nhiên làm nũng nói: "Nếu cha thật đau lòng nữ nhi, liền thay nữ nhi nói với mẫu thân một tiếng, đem của hồi môn của nữ nhi trả lại cho nữ nhi tự xử lí được không?"
Triệu Hà tự nhiên cũng đáp ứng, vốn ông ta cũng đã đồng ý qua, chẳng qua là do Lâm Thị cản trở thôi. Hôm nay ông ta nhìn đến Lâm Thị cũng không vừa mắt, có lý do tìm đối phương gây phiền toái, ông ta cũng vui vẻ cao hứng, vì thế lê cái chân què, sấm rền gió cuốn mà vọt vào chính viện, đòi Lâm Thị giao chìa khóa của nhà kho ra.
Ông ta nghĩ rằng Lâm Thị dù không cam lòng cũng không dám làm trái lời của ông ta, rốt cuộc ông ta mới là chủ của cái nhà này, huống hồ chi sáu năm trước nhà mẹ đẻ của Lâm Thị cũng đã dời đi xa, lưu lại một mình bà ta ở lại đây, cho dù bị ủy khuất chỉ sợ cũng không có người giúp đỡ. Ai ngờ sắc mặt Lâm Thị biến đổi, lấy im lặng mà kháng nghị, Triệu Hà trong lòng buồn bực, làm sao ông ta lại không biết tâm tư của Lâm Thị? Không phải là sợ đụng vào của hồi môn của nguyên phối sẽ khiến người chê cười sao? Nhưng sớm muộn gì Vãn Nương cũng phải xuất giá, bà ta còn muốn giấu đến ngày nào?
Triệu Hà dùng mọi cách công khai ám chỉ, nhưng Lâm Thị vẫn thủy chung một bộ dạng hồ đồ ngu xuẩn, khiến Triệu Hà nổi giận lôi đình, phất tay áo đi ra khỏi viện, cả giận nói.
"Người đâu, cùng lão gia ta đi đến nhà kho, đem cửa đá ra cho ta!"
Lâm Thị thấy Triệu Hà nổi giận, vội vàng muốn ngăn cản. Nhưng Triệu Hà lại khập khễnh đi thật nhanh, bà ta đuổi theo không kịp. Chờ tới lúc bà tới chạy tới nhà kho, cửa kho đã mở toang ra, bóng dáng Triệu Hà chặn trước cửa, nhóm nha hoàn tôi tớ quỳ trên đất run bần bật, Lâm Thị cả người lung lay, bà ta biết, sự việc đã bại lộ......
- --------
Beta: Ngạn Tịnh + Khả Duyên
- --------- ❤----------
Ngỗ tác nghiệm thi từ trong ra ngoài thi thể, trừ bỏ đằng sau cổ có vết siết nhỏ nhạt màu, còn lại không có ngoại thương nào khác nữa.
"Vết siết cổ?" Phan Ninh đem miếng ngọc bội phát hiện từ trong hố đưa cho ngỗ tác xem. "Ngươi xem có phải do vật này gây ra không?"
"Dây buộc cùng dấu vết siết hết sức giống nhau, hẳn là do vật này."
"Liễu Tư Tư đã mất ý thức, kẻ làm đứt ngọc bội tất nhiên là hung thủ. Mà theo như lời của Chỉ Lan* nói, ngọc bội này rất có thể là do nam tử thần bí mà Liễu Tư Tư ái mộ đưa cho nàng ta. Giả dụ hung thủ là người này, gã ta làm đứt ngọc bội có lẽ là muốn đem tín vật có liên quan đến bản thân gã đi. Giả dụ hung thủ là người khác, đối phương làm đứt ngọc bội có lẽ là do thấy vật quý nên nổi lòng tham, nhưng bất luận là cái nào, thì vì sao hung thủ lại không mang ngọc bội đi? Mà lại đem nó đặt cùng trong hố chôn cùng với Liễu Tư Tư?"
[*] Chỗ này trong bản gốc tác giả ghi là Ngọc Anh, tớ nghĩ phải là Chỉ Lan mới đúng.
Phan Ninh đưa ra nghi vấn. Mọi người đồng dạng đều hoang mang khó hiểu.
Tuy nhất thời không thể đưa ra kết luận, Phan Ninh cũng chỉ có thể bám lấy điểm này, phân tích nói: "Thi thể không có ngoại thương, cũng không có dấu vết giãy dụa, trên mặt không có dấu tay lưu lại, miệng và mũi không bị làm phẳng, có thể loại trừ khả năng nàng ta bị người bạo lực uy hiếp dẫn đến hôn mê. Nói cách khác, là Liễu Tư Tư chủ động uống thuốc mê, mà người có thể để cho nàng ta nửa đêm đối ẩm lại không chút phòng bị nào, nhất định cùng nàng ta hết sức quen thuộc, đối phương hoặc là người của Bách Phương Các, hoặc là..."
Phan Ninh đi thẳng đến dưới cây cổ thụ trong sân, ngẩng đầu lên nhìn, mọi người xung quanh cũng như ngỗng trắng ngửa cổ hát vang, cũng ngẩng đầu nhìn theo hắn, rướn cổ nhìn lên phía tàng cây, tựa như nơi đó có cất giấu bảo bối gì đó.
Bỗng nhiên, một trận gió từ bên tai xẹt qua, Thu Vãn chỉ thấy một bóng người chợt lóe, liền thấy Phan Ninh nhảy mấy cái leo lên cây.
Tư thế này tựa như gió mát lướt qua mặt, nhanh nhẹn tựa như lăng ba phi yến. Hai mắt Thu Vãn nhìn đến tỏa sáng, mặc dù trước đó cô đã thấy Kỳ Phong thi triển khinh công, biết võ công của thế giới này có thể thoát khỏi lực hút của trái đất, nhưng cũng không nghĩ đến huyện lệnh đại nhân mười phần văn khí lại có thể leo cây nhanh nhẹn như vậy. Bất quá đối với Thu Vãn luôn tin vào khoa học mà nói, từ sau khi gặp được hệ thống, đối với mọi thứ cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Phan Ninh sờ soạng trong tán cây nửa ngày, lại mượn lực bay qua bức tường chắn bên cây cổ thụ, nhất thời biến mất trong tầm mắt mọi người.
Bức tường kia cao chừng trượng, ngăn cách Lưu Phương Viện với bên ngoài, bức tường vô cùng bằng phẳng, trên mái tường có kim quang khúc xạ, hơn phân nửa cắm đồ sắc bén, để phòng bị có người từ bên ngoài leo vào.
Nửa nén hương sau, có một cái móc sắt từ bên ngoài tường ném vào, móc lấy nhánh cây cổ thụ to, sợi dây gắn vào móc treo bên ngoài tường, một nha sai vịn sợi dây trèo lên trên cây, lại từ trên cây nhảy vào trong viện. Mà Chu ma ma vừa thấy một màn này liền ỉu xìu, không nghĩ đến Bách Phương Các bà ta tự nhận phòng vệ nghiêm ngặt, lại có chỗ sơ hở như vậy!
Rất nhanh, Phan Ninh cũng dùng phương pháp này tiến vào tiểu viện, nói: "Quả nhiên là thế."
"Cây cổ thụ này sinh trưởng bên ngoài tường, lại cao hơn bức tường, chỉ cần dùng cái móc sắt này, võ giả liền có thể ung dung ra vào trong phủ, cho dù là người tráng kiện không có nửa điểm công phu cũng có thể làm được, chỉ là hơi lâu hơn một chút. Mà cây cổ thụ này lá cây tươi tốt, cho dù là mùa đông cũng ít khi rụng lá, rất có lợi cho người ta ẩn nấp, cũng là một tai họa ngầm. Ngoài ra, bản quan còn tìm được một ít đầu mối trên cây." Hắn lấy ra một cái lá cây khô héo, phía trên có thể thấy loáng thoáng hơn phân nửa dấu giày.
"Từ dấu giày lưu lại mà suy đoán, dấu chân người này chừng tám tấc**, thân cao chừng năm thước tới năm thước tư*, tám chín phần mười là nam tính."
[*]Tám tấc: tầm 26,4cm
[**]Năm thước tới năm thước tư: tầm 1m65 ~ 1m78
Phan Ninh chỉ chỉ cây cổ thụ lại nói: "Bản quan từ trên cây và phụ cận bên ngoài tường đều phát hiện được dấu giày giống nhau. Nói cách khác, chủ nhân của dấu giày là một người. Mà dấu giày lưu lại bên ngoài tường vừa nhiều vừa hỗn loạn, không thể nào là một lần đã tạo thành. Điều này nói rõ có nam nhân từng nhiều lần lợi dụng cây cổ thụ này ra vào Lưu Phương Viện."
"Hung thủ! Nhất định là gã ta giết Liễu Tư Tư!" Chu ma ma cao giọng nói. "Xem số lần hắn ra vào Lưu Phương Viện, Liễu Tư Tư tiện nhân này nhất định cùng hắn có đầu đuôi, Chỉ Lan, ngươi một chút cũng không biết gì sao?"
"Nô tỳ thật sự không biết, nô tỳ..." Chỉ Lan bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức quỳ trên mặt đất: "Thật sự không phải là nô tỳ đùn đẩy, chỉ là một hai tháng gần đây ngẫu nhiên có mấy ngày, nô tỳ luôn ngủ đặc biệt sâu, nhiều lần thức dậy trễ. Hôm nay nghĩ lại, quả thực kỳ quái."
"Liễu Tư Tư đã làm gì với ngươi?" Phan Ninh trực tiếp hỏi, nếu Chỉ Lan đã dám nói, hẳn là đã có điều hoài nghi.
"Giờ Tuất* mỗi ngày, phòng bếp đều sẽ đưa canh bổ tới, cô nương hào phóng, thường xuyên phân thưởng cho nô tỳ một chén, tối hôm qua cũng là như vậy."
[*] Giờ Tuất: từ 19h - 21h
Ánh mắt Chu ma ma sáng lên: "Khó trách nàng ta muốn mua thuốc an thần, nhất định là sợ ngươi quấy rầy nàng ta hẹn hò, hạ thuốc trong canh! Khó trách chăn đệm đều chỉnh tề như vậy, rõ ràng là tiểu tiện nhân này biết gian phu sẽ đến, tự mình thu thập, đúng. Ngỗ tác còn nói trên mặt nàng ta có trang điểm qua, nhất định là nàng ta trang điểm chải chuốt, cố tình ngồi chờ! Đại nhân! Nhất định là như vậy!"
Thu Vãn thầm nghĩ, điều Chu ma ma nói chưa chắc không có đạo lí. Giả như Liễu Tư Tư biết người trong lòng nàng sẽ đến, nhất định sẽ thu thập trước thời gian hẹn, y phục trên người cũng không phải là tiết y, mà là thường phục. Chẳng những trên mặt có trang điểm, trên tóc thi thể cũng có cài trâm ngọc, bên tai cũng có đeo bông, rất có thể là do Liễu Tư Tư tự mình trang diện.
[*] Y phục: quần áo; Tiết y: áo lót; Thường phục: đồ mặc thường ngày
Phan Ninh khó có khi để ý lời Chu ma ma nói: "Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm. Liễu Tư Tư để bụng như vậy, hơn nữa theo khẩu cung của Chỉ Lan, người đối ẩm cùng nàng ta đêm qua hẳn là nam tử đã tặng ngọc bội cho nàng ta. Đối phương nhiều lần mạo hiểm ra vào nơi đây cùng nàng ta hẹn hò, theo lý thuyết sẽ là có tình với nàng ta. Kỳ thật lại âm thầm lên kết hoạch đem nàng ta giết đi, hơn nữa còn dùng thủ đoạn chôn sống tàn nhẫn như thế, nghĩ mà xem, hung thủ giống như có thâm cừu đại hận cùng nàng ta, cố tình tiếp cận để lừa gạt sự tín nhiệm của nàng."
Chu ma ma sợ hãi nói: "Nhưng Liễu Tư Tư ngày thường bị quản thúc, làm sao có thể cùng người kết thù sinh tử?"
"Thân phận trước khi nàng ta vào Bách Phương Các ra sao?"
"Hồi đại nhân, nha đầu này là nô gia từ tay mẹ mìn mua được." Chu ma ma nỗ lực nhớ lại nói: "Lúc nàng ta vừa mới tới chỉ chừng tám chín tuổi, nhỏ nhỏ gầy gầy, lúc ấy còn gọi là Liễu Kim Phượng, nô gia nhớ rõ mẹ mìn nói quê nàng ta gặp lúc mất mùa, cha mẹ nàng ta sớm không còn, cùng thân thích chạy nạn, người ta lại không để ý tới nàng liền đem bán đi..."
"Là người môi giới Đại Hưng?" Phan Ninh đột nhiên hỏi.
Chu ma ma tựa hồ có chút ngoài ý muốn, ngẩn người rồi mới nói: "Người môi giới Đại Hưng không mua bán cùng thanh lâu của nô gia, nô gia là mua từ người môi giới Thường Khánh. Nha đầu này trên đường đã bán qua tay vài lần, đảm bảo chúng nó trốn cũng không trốn về được."
Chu ma ma bỗng nhiên thu lại vẻ đắc ý trên mặt, nhớ đến lời này mà nói trước mặt huyện lệnh đại nhân có chút không ổn, bà ta ảo não đổi đề tài mà nói: "Nô gia thấy nha đầu này tướng mạo không tầm thường, tuổi tác lại thích hợp, lúc này mới đem nàng mua lại. Mấy năm nay đối đãi như nữ nhi ruột thịt, ai ngờ...Hu hu..."
"Cho nên ngươi cũng không biết nhà nàng ta ở đâu sao?"
Chu ma ma lau nước mắt, hoang mang lắc đầu.
Lúc này, nha sai của Phan Ninh hỏi một lượt mọi người trong Bách Phương Các, cũng không người nào biết được thân phận trước đó của Liễu Tư Tư, đương nhiên càng không có người phát hiện ra tung tích của nam tử thần bí. Trong lòng hẳn cũng biết hôm nay không hỏi ra được cái gì nữa, chuẩn bị mang theo nhân chứng vật chứng về huyện nha.
Nhưng vừa mới đi ra được vài bước, hắn bỗng nhiên quay người lại.
"Không đúng!" Phan Ninh nghiêm túc cau mày: "Hôm qua nếu không phải vị công tử kia thả cho Liễu Tư Tư một con ngựa, nàng ta theo lẽ vốn nên suốt đêm tiếp khách, tất nhiên sẽ báo trước cho nam tử thần bí kia chớ đến tìm nàng ta, để tránh đụng chạm. Nhưng Kỳ công tử rời đi không lâu, nàng ta liền bắt đầu chuẩn bị hẹn hò, hiển nhiên đã cùng nam nhân thần bí trao đổi tin tức, trong thời gian ngắn như vậy, nàng ta làm như thế nào?"
"Hơn nữa qua mấy lần tư hội, Liễu Tư Tư đã sớm có sắp xếp, nhưng nàng ta không bước chân ra khỏi cửa, lại gạt thị nữ thiếp thân, còn có thể nhận được tin tức từ nơi nào? Vì vậy, giữa Liễu Tư Tư cùng nam tử thần bí nhất định có phương thức liên lạc đặc biệt."
Là cái gì?
Đáng tiếc, không phải mỗi điểm đáng ngờ đều có thể lập tức tìm ra đáp án. Cho đến khi hoàng hôn đã chìm, Phan Ninh vẫn không thu được đáp án.
Sau đó mấy ngày, huyện nha lại thẩm vấn không ít người, ngay cả Triệu Hà cũng bị gọi đi.
Người này trước khi ra khỏi phủ vẻ mặt như đưa đám, sau khi trở về lại hỉ khí dương dương. Thu Vãn thấy vậy vội tiến lên đón hỏi: "Cha, người về rồi, không có sao là tốt rồi."
Triệu Hà tâm tình tốt muốn lên trời, chẳng những rửa sạch được hiềm nghi, Bách Phương Các còn đồng ý đưa cho ông ta hai nha đầu mỹ mạo để nhận lỗi, ông tấm tắc đắc ý sờ râu nói: "Cha hành sự ngay thẳng chính trực, vốn dĩ cũng không cần lo lắng. Trên phố đều truyền khắp nơi, Liễu Tư Tư cùng người tư hội bị gian phu giết chết, cha trước đây lại chưa gặp qua nàng ta. Lại nói, thân hình cha cũng không phù hợp. Gian phu kia cao chừng tám thước, ánh mắt chuông đồng lớn nhỏ, vai thô eo tròn, ngươi nhìn cha ngươi xem, thích hợp sao? Huyện lệnh đại nhân nhìn rõ mọi việc, không lẽ còn không cho cha công đạo sao?"
Thu Vãn: "......"
Ông nói với nữ nhi những thứ này không thấy xấu hổ à? Còn có những tin đồn kia là cái gì?
Cô làm lơ đối với những điều mà Triệu Hà hình dung, hỏi: "Vậy có thẩm tra ra được ai có hiềm nghi không?"
"Cái này cha cũng không biết. Án tử còn đang thẩm tra. Nhưng ta nghe Lưu sư gia nói, vài vị khách ngày đó trong Bách Phương Các đều là sĩ tử lên kinh đi thi, hiện giờ người đã rời khỏi huyện Gia Lăng rồi, cũng không biết còn có thể tìm được không? Bất quá, ngày đó chúng ta đều là lần đầu thấy Liễu Tư Tư, làm sao có thể là gian phu cho được? Ta cũng không nghĩ tới Liễu Tư Tư lại chờ người như vậy? Cái thứ gì đây? Phi!"
Thu Vãn: "......"
Lên kinh đi thi rồi? Đúng rồi, kỳ thi mùa xuân năm nay sắp mở rồi, nam chính Kỳ Phong trong năm nay sẽ đậu trạng nguyên, cũng không biết hắn đã lên đường chưa nữa?
Thu Vãn quẳng đi tạp niệm trong lòng, cô nhìn thấy Triệu Hà hưng phấn xưa nay chưa từng có, nhân cơ hội này muốn cùng hắn nói lại chuyện của hồi môn, dù sao cũng là tâm nguyện của nguyên chủ. Cô chịu đựng không được tự nhiên làm nũng nói: "Nếu cha thật đau lòng nữ nhi, liền thay nữ nhi nói với mẫu thân một tiếng, đem của hồi môn của nữ nhi trả lại cho nữ nhi tự xử lí được không?"
Triệu Hà tự nhiên cũng đáp ứng, vốn ông ta cũng đã đồng ý qua, chẳng qua là do Lâm Thị cản trở thôi. Hôm nay ông ta nhìn đến Lâm Thị cũng không vừa mắt, có lý do tìm đối phương gây phiền toái, ông ta cũng vui vẻ cao hứng, vì thế lê cái chân què, sấm rền gió cuốn mà vọt vào chính viện, đòi Lâm Thị giao chìa khóa của nhà kho ra.
Ông ta nghĩ rằng Lâm Thị dù không cam lòng cũng không dám làm trái lời của ông ta, rốt cuộc ông ta mới là chủ của cái nhà này, huống hồ chi sáu năm trước nhà mẹ đẻ của Lâm Thị cũng đã dời đi xa, lưu lại một mình bà ta ở lại đây, cho dù bị ủy khuất chỉ sợ cũng không có người giúp đỡ. Ai ngờ sắc mặt Lâm Thị biến đổi, lấy im lặng mà kháng nghị, Triệu Hà trong lòng buồn bực, làm sao ông ta lại không biết tâm tư của Lâm Thị? Không phải là sợ đụng vào của hồi môn của nguyên phối sẽ khiến người chê cười sao? Nhưng sớm muộn gì Vãn Nương cũng phải xuất giá, bà ta còn muốn giấu đến ngày nào?
Triệu Hà dùng mọi cách công khai ám chỉ, nhưng Lâm Thị vẫn thủy chung một bộ dạng hồ đồ ngu xuẩn, khiến Triệu Hà nổi giận lôi đình, phất tay áo đi ra khỏi viện, cả giận nói.
"Người đâu, cùng lão gia ta đi đến nhà kho, đem cửa đá ra cho ta!"
Lâm Thị thấy Triệu Hà nổi giận, vội vàng muốn ngăn cản. Nhưng Triệu Hà lại khập khễnh đi thật nhanh, bà ta đuổi theo không kịp. Chờ tới lúc bà tới chạy tới nhà kho, cửa kho đã mở toang ra, bóng dáng Triệu Hà chặn trước cửa, nhóm nha hoàn tôi tớ quỳ trên đất run bần bật, Lâm Thị cả người lung lay, bà ta biết, sự việc đã bại lộ......
- --------
Tác giả :
Lý Tư Nguy