Xuyên Nhanh Chi Tra Thụ Không Tra
Chương 7-6
Đế quốc dần dần nổi lên một đợt tiếng gió, nó là beta của gia tộc Thomas vì yêu sinh hận, lấy việc công làm việc tư, lúc huấn luyện cố ý khó xử người yêu của đại tá Barton, một tấm ảnh mười ngón tay đều quấn băng vải của Clara dẫn tới đông đảo quần chúng quan tâm.
Nhất là trong nhà có con ở trong quân doanh của Thương Vân, bất kể người khác nhìn beta thế nào, có một số người vẫn cảm thấy con nhà mình là bảo bối, nhao nhao yêu cầu con cái nhà mình rút lui, không cùng beta ghen ghét thành tính này chịu khổ sở vất vả.
Những binh lính này một bầu nhiệt huyết tức giận bất bình thay cho Thương Vân, đều yêu cầu lên mạng làm sáng tỏ giúp hắn. Khi mọi người đều đang lộn xộn, Thương Vân đi vào, “Đều rất nhàn sao? Huấn luyện chưa?" Thanh âm không giận mà uy làm trường hợp lập tức yên tĩnh lại.
“Thiếu tướng," Một beta tuổi còn trẻ thiếu kiên nhẫn, “Trên mạng nhiều ngôn luận nói xấu ngài như vậy, chúng tôi… chúng tôi… chúng tôi muốn đi đòi một lẽ phải!"
“Đúng, đòi một lẽ phải." Không ít người cùng nhau phụ họa.
Biểu cảm trên mặt Thương Vân nhu hòa đi, “Phương pháp tốt nhất chính là mọi người làm ra thành tích, đạt tới yêu cầu của tôi, lập được công lớn trong chiến tranh với trùng tộc, đây là báo đáp tốt nhất với tôi, những cuộc chiến nước miếng lãng phí thời gian cùng tinh lực kia không phải điều bây giờ mọi người nên chú ý."
“Thiếu tướng…" Beta trẻ tuổi kia mấp máy môi, trong mắt đọng nước, “Tôi là Addison Bruce, tôi nhất định sẽ trở thành kiêu ngạo của thiếu tướng!"
Không thiếu beta cùng gạt nước mắt, Thương Vân vỗ vỗ vai hắn, “Được, tôi đợi."
Thương Vân xoay người đứng trên đài chủ tịch, “Sau đây, Kofi sẽ đọc tên một số người, những người này sẽ rời khỏi huấn luyện hằng ngày." Thương Vân ngừng lại, ra hiệu cho mọi người im lặng một chút, “Ở trong một quân đoàn, không chỉ có vị trí tấn công, còn phải có các chức vị khác như phòng ngự, hậu cần, điều tra vân vân, trải qua mấy ngày này quan sát, tôi đã phân chia mọi người, đây là vì thể hiện càng nhiều giá trị của mỗi người, mọi người là một chỉnh thể, ở trong gia đình lớn này, chỉ có mỗi người đều có nhiệm vụ riêng mới có thể duy trì vận chuyển bình thường. Còn nhớ tôi đã nói gì không? Quân lệnh như núi, phục tùng mệnh lệnh là thiên tính của quân nhân."
Tiếp theo Kofi đứng ra, theo danh sách chọn riêng những nhân tài cần thiết ra, trên mặt những beta kia có thất vọng, lại không có oán giận, điểm này làm cho Thương Vân rất vừa lòng.
“Các cậu phải phát quang phát nhiệt ở vị trí mới, đoàn Tinh Nguyệt mười một chúng ta phải trở thành quân đoàn mạnh nhất!" Thương Vân cổ vũ một lượt, liền để bọn họ đi xuống sắp xếp huấn luyện mới.
Thương Vân ra khỏi sân huấn luyện, nhìn thấy Dillon nghiêng người dựa khung cửa, “Lại chạy tới làm thần giữ cửa sao?"
Dillon đứng thẳng người, “Cậu thật sự rất thích hợp làm một người lãnh đạo, quân đoàn của cậu đã có cuồng nhiệt như những người theo đạo."
Thương Vân nhún nhún vai, “Chờ bọn họ giành được trận thắng lợi đầu tiên, bọn họ đều sẽ trở thành fan não tàn."
“Cái gì là fan não tàn?" Dillon cùng Thương Vân cùng nhau chậm rãi đi tới.
“Đến lúc đó anh sẽ biết, làm sao? Chuyện của quân bộ đều xử lý xong?" Thương Vân ngạc nhiên, hình như thượng tướng còn nhàn hơn thiếu tướng hắn đây.
“Không quan trọng đều giao cho Daniel," Dillon ngược lại ăn ngay nói thật, “Cùng ăn một bữa cơm đi, tôi biết một chỗ không tệ." Dillon nhớ tới vừa rồi khi hỏi em trai nơi nào thích hợp ăn cơm hẹn hò, miệng hắn có thể nhét vừa một quả trứng gà, khép cũng không khép lại được, không khỏi lắc đầu bật cười.
“Được a." Hộ bên ngoài tới như Thương Vân cũng không quen thuộc nơi này, có người làm dẫn đường cũng không tệ.
Dillon hiện tại đã có thể tưởng tượng được ba đời hội thẩm đang chờ hắn ở nhà, chẳng qua bây giờ à, hắn giúp Thương Vân kéo mở cửa xe, hắn muốn cùng Thương Vân cùng đi hưởng thụ mỹ thực.
“Cậu cùng Barton…" Dillon thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, không dễ có không khí hòa hợp như vậy, mày nhắc đến người kia làm gì!
Thương Vân sửng sốt một chút, lập tức lộ ra nụ cười, “Tôi cùng anh ta quan hệ gì cũng không có, trừ ngày đính hôn đó, lúc trước căn bản chưa từng thấy mặt, còn có gì muốn hỏi không?"
“Không, không có." Thượng tướng đại nhân không gì địch nổi thắt đầu lưỡi, nhưng cũng không che giấu được vui vẻ trong lòng hắn, cho dù hắn có chậm chạp nữa cũng đã phát hiện bản thân quá chú ý Thương Vân, phát hiện thì phải hành động, thượng tướng đại nhân luôn luôn đều là mạnh mẽ vang dội.
“Thật không?" Thương Vân nâng nâng mi, bưng chén rượu lên, rượu vang đỏ của nơi này đích xác không tệ, beefsteak cũng rất mềm, Thương Vân đầy mặt thỏa mãn xoa xoa khóe miệng.
“Đúng vậy," Dillon cũng nhanh chóng lau khóe miệng, “Vậy những lời đồn trên mạng kia…"
Thương Vân khoát tay, “Lại không thiếu miếng thịt, nói thì nói đi, chỉ có người nhu nhược mới lấy miệng lưỡi làm vũ khí." Thương Vân khinh miệt cười, hắn có thể dùng để tấn công mình cũng chỉ có điểm này thôi đúng không!
Dillon si mê nhìn Thương Vân, beta này hấp dẫn hắn nhất hẳn chính là loại kiêu ngạo cùng tự tin này! Loại sinh vật kiêu ngạo từ trong xương này, giơ tay nhấc chân đều tản ra hơi thở tự tin, mạnh mẽ mà xinh đẹp.
Không ngoài dự đoán của Dillon, khi hắn trở lại nhà, một đám người đều đã đến đông đủ, lão gia tử càng là ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình căng thẳng, bộ mặt tư thế mày giải thích tao cũng không nhất định nghe. Dillon không khỏi bóp trán, em trai là đồng đội heo, làm sao đây!
Mẫu thân Dillon, phu nhân Stoke thiếu kiên nhẫn đầu tiên, bà vừa nhận được tin tức liền phái người đi hỏi thăm, kết quả Dillon là đang ăn cơm cùng một beta, còn là nhân vật gần đây vẫn luôn ở nơi đầu sóng ngọn gió.
“Dillon, con cùng beta kia…" Phu nhân Stoke rất hy vọng nghe được câu trả lời phủ định.
“Con coi trọng cậu ấy, mẫu thân." Dillon không định giấu giếm, hắn muốn cưới một beta, trong nhà là một cửa không thể không qua, năm đó phụ thân chết trận, một mình mẫu thân nuôi lớn hắn cùng em trai không dễ dàng, hắn hy vọng có thể được mẫu thân ủng hộ cùng thông cảm.
Cả nhà đều đang im lặng, em trai Arnold dịch dịch mông, cách đại ca xa một chút, để tránh bị lan đến.
“Ai, thôi, vẫn cho rằng con sẽ cô độc đến già, beta thì beta đi." Lão gia tử đánh vỡ bình tĩnh, đứa cháu trai này tính tình đạm bạc, cái gì cũng không để ý, khuyết thiếu thất tình lục dục, lớn như vậy lần đầu tiên nó rõ ràng biểu đạt ý nguyện của mình, làm sao nỡ từ chối chứ? “Về sau tìm một omega để lại hài tử là được, mấy đứa cũng sống cho tốt."
Dillon nhăn mi, vừa nghĩ đến phải thân thiết với omega khác, trong lòng hắn vô cùng chống đối, “Chuyện con cái vẫn là thôi đi."
“Vậy làm sao được?" Phu nhân Stoke oán trách nhìn hắn một cái, “Là sợ Bellamy không đồng ý đúng không, không sao, sau đó mẫu thân đi nói với cậu ta." Cho một beta vào cửa đã là quan tâm hắn, còn dám ra sức khước từ, làm phản sao.
Dillon không nói gì nữa, lúc này không phải thời điểm tốt để giải thích, đợi sau này mẫu thân sẽ biết Bellamy tốt.
Về lời đồn trên mạng, Thương Vân rất nhanh liền một bàn tay quạt qua, đoàn Tinh Nguyệt mười một thắng lợi trận đầu, đánh lui một lần quấy nhiễu quy mô lớn của trùng tộc mà không có thương vong gì, cái tên Bellamy Thomas này mới chính thức được mọi người biết rõ như một nhân tài quân sự.
Những binh lính beta kia càng tuyệt, đem ảnh ngón tay sưng đến không thể cong lại của mình lúc huấn luyện đều phát lên mạng, còn kèm cap “Tôi không hối hận.".
Thuần một màu “Tôi không hối hận" hấp dẫn tầm mắt mọi người trên mạng, những ngón tay vô cùng thê thảm kia, còn có thành tích đoàn mười một giành được, thêm câu “Tôi không hối hận" kia, đẩy uy tín của đoàn mười một lên cao nhất, đây đều là hành khúc beta dùng máu và nước mắt soạn thành, đoàn mười một cũng trở thành lựa chọn đầu tiên cho mỗi beta có mộng anh hùng.
Lúc này trên mạng có người nhớ tới bài đăng kêu khổ kêu mệt lúc trước của Clara, nói cái gì mà cố ý trả thù, cậu không có mắt sao? Không thấy được người khác đều là như vậy sao! Đối xử bình đẳng ở trong mắt cậu chính là trả thù à, người tâm tư bất chính mới cảm thấy người khác đều bất chính! Còn có người ác ý tưởng tượng Clara câu dẫn vị hôn phu của Bellamy như thế nào linh linh, sức mạnh của trí tưởng tượng là vô cùng vô tận.
Cuộc sống của Clara trở nên không dễ chịu, ánh mắt đồng sự nhìn hắn đều không giống lúc trước, đương nhiên cũng có ủng hộ hắn, mắng Thương Vân lấy lòng mọi người, nhưng đó dù sao cũng là số ít, Barton vì giúp hắn ít chịu chút uất ức, đề bạt Clara đến bên cạnh làm phó quan, không ngờ hành động này lại giống như chứng thực Clara câu dẫn alpha của người khác vậy, làm cho hai người trong khoảng thời gian ngắn đâm lao phải theo lao.
Clara vừa tức vừa hận, hắn vốn muốn thông qua dư luận làm hỏng thanh danh của Thương Vân, hiện tại Thương Vân chỉ là túm lấy bím tóc của hắn kéo lung tung, thật là đáng giận đến cực điểm.
Lão Thomas lại là người gặp việc vui tinh thần thoải mái, hiện giờ cửa nhà đều sắp bị đạp vỡ, vì đều là cháu trai lão, không gian cơ giáp, còn có cơ giáp không người điều khiển cái gì kia, đều là cháu trai lão mân mê ra, cháu trai nắm tay nói muốn mang gia tộc Thomas đi hướng huy hoàng thì ra không phải nói suông, cũng không phải tuyên ngôn trẻ con, nó thật sự làm được, cũng không biết ở nơi lão không nhìn thấy đứa bé này phải chịu bao nhiêu khổ, bao nhiêu uất ức, giống như lời đồn đãi lúc trước, nếu không phải cháu trai ngăn cản, lão đã sớm xé đám khốn nạn vô cớ sinh sự kia ra, hiện tại đều bị đánh mặt chưa, đáng đời!
“Ông nội, con ăn không nổi nữa." Thương Vân nhìn bát bị chất đầy, có chút chống đỡ không nổi sự nhiệt tình của ông cụ này.
“Ăn nhiều một chút, đều gầy thành cái dạng gì rồi!" Lão Thomas giả vờ tức giận.
Thương Vân thở dài, hắn gầy hay không bản thân hắn còn có thể không biết sao, “Được rồi, con lại ăn một cái cánh gà, thật sự không thể ăn thêm!"
“Được, vậy lại ăn một cái cánh gà." Lão Thomas vui vẻ ra mặt, cháu trai vẫn là béo tròn tròn mới đáng yêu.
Thương Vân phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới trốn thoát được quan ái của lão Thomas, chạy trốn về trong phòng mình, như vậy còn khó khăn hơn so với bắt hắn đi đánh giặc.
Thương Vân tắm rửa một cái, lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, bước chân chợt dừng lại, vung tay đánh về phía bên trái của mình, một cánh tay chặn tấn công của Thương Vân, Thương Vân lại đá một cái, hai người ngươi tới ta đi mấy chiêu, Thương Vân đè người trên mặt đất, “Anh là ai?"
Lúc này lão quản gia đến gõ cửa, “Thiếu gia, có chuyện gì sao?"
“Không có gì." Thương Vân không định kinh động người khác, người này cũng không có ác ý, hơn nữa rất mạnh, có thể qua nhiều chiêu với hắn như vậy, cũng không phải là người bình thường.
“Eugene Finger." Alpha kia nâng cánh tay trái có thể hoạt động lên, nhẹ nhàng vuốt ve ngọn tóc còn nhỏ nước của Thương Vân, “Tôi muốn hôn em."
Thương Vân chưa từng thấy người đùa giỡn lưu manh không hàm súc như vậy, trợn trắng mắt, “Anh là thủ lĩnh của Viper?" Thương Vân có chút không xác định, người của Viper đến làm cái gì? Tìm hiểu cơ giáp không người điều khiển? Hay là không gian cơ giáp?
“Ừ, tôi không cha không mẹ, độc thân, không có tình sử, thể chất 3S, tinh thần lực S, alpha, tôi thích em." Một đoạn phát ngôn như đang làm thân này làm cho Thương Vân có chút phát điên, một chút không chú ý liền để Eugene lật người đè Thương Vân xuống bên dưới, hôn lên đôi môi mỏng mềm mịn kia, mút vào nước bọt trong miệng Thương Vân, đầu lưỡi linh hoạt liếm qua mỗi tấc lãnh địa trong khoang miệng hắn.
Thương Vân trống trải đã lâu cũng có chút rục rịch, ôm lấy cổ hắn, cái áo choàng tắm kia đã buông lỏng trượt xuống tới bên eo. Eugene rời cánh môi có chút sưng đỏ, theo cổ để lại vài vết màu đỏ.
“Ah, anh nói, anh không có tình sử?" Thương Vân được hầu hạ rất thoải mái, cấm dục quả nhiên không thích hợp hắn.
“Từ nụ hôn đầu tiên đến đêm đầu tiên, không thể giả được, bảo bối!" Eugene rất ra sức cày cấy, “Vừa lòng không? Bảo bối."
“Nhìn không giống nhỉ." Thương Vân bật cười, người này thật ra là đầu óc có bệnh đúng không!
“Tôi coi như khen ngợi, bảo bối, chúng ta lên giường, sàn rất cứng." Eugene ôm lấy Thương Vân, liền giữ nguyên tư thế kia ngã xuống giường.
Một đêm hồng lãng quay cuồng, chờ khi Thương Vân một thân nhẹ nhàng khoan khoái tỉnh lại, đã không thấy người kia. Thương Vân cầm lấy tờ giấy trên đầu giường, bên trên viết, “Bảo bối, tôi sẽ nhanh chóng trở lại."
Thương Vân lắc đầu, rất không còn gì để nói với nam nhân lần đầu gặp đã tự đến tự thân này, luôn cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề.
Nhất là trong nhà có con ở trong quân doanh của Thương Vân, bất kể người khác nhìn beta thế nào, có một số người vẫn cảm thấy con nhà mình là bảo bối, nhao nhao yêu cầu con cái nhà mình rút lui, không cùng beta ghen ghét thành tính này chịu khổ sở vất vả.
Những binh lính này một bầu nhiệt huyết tức giận bất bình thay cho Thương Vân, đều yêu cầu lên mạng làm sáng tỏ giúp hắn. Khi mọi người đều đang lộn xộn, Thương Vân đi vào, “Đều rất nhàn sao? Huấn luyện chưa?" Thanh âm không giận mà uy làm trường hợp lập tức yên tĩnh lại.
“Thiếu tướng," Một beta tuổi còn trẻ thiếu kiên nhẫn, “Trên mạng nhiều ngôn luận nói xấu ngài như vậy, chúng tôi… chúng tôi… chúng tôi muốn đi đòi một lẽ phải!"
“Đúng, đòi một lẽ phải." Không ít người cùng nhau phụ họa.
Biểu cảm trên mặt Thương Vân nhu hòa đi, “Phương pháp tốt nhất chính là mọi người làm ra thành tích, đạt tới yêu cầu của tôi, lập được công lớn trong chiến tranh với trùng tộc, đây là báo đáp tốt nhất với tôi, những cuộc chiến nước miếng lãng phí thời gian cùng tinh lực kia không phải điều bây giờ mọi người nên chú ý."
“Thiếu tướng…" Beta trẻ tuổi kia mấp máy môi, trong mắt đọng nước, “Tôi là Addison Bruce, tôi nhất định sẽ trở thành kiêu ngạo của thiếu tướng!"
Không thiếu beta cùng gạt nước mắt, Thương Vân vỗ vỗ vai hắn, “Được, tôi đợi."
Thương Vân xoay người đứng trên đài chủ tịch, “Sau đây, Kofi sẽ đọc tên một số người, những người này sẽ rời khỏi huấn luyện hằng ngày." Thương Vân ngừng lại, ra hiệu cho mọi người im lặng một chút, “Ở trong một quân đoàn, không chỉ có vị trí tấn công, còn phải có các chức vị khác như phòng ngự, hậu cần, điều tra vân vân, trải qua mấy ngày này quan sát, tôi đã phân chia mọi người, đây là vì thể hiện càng nhiều giá trị của mỗi người, mọi người là một chỉnh thể, ở trong gia đình lớn này, chỉ có mỗi người đều có nhiệm vụ riêng mới có thể duy trì vận chuyển bình thường. Còn nhớ tôi đã nói gì không? Quân lệnh như núi, phục tùng mệnh lệnh là thiên tính của quân nhân."
Tiếp theo Kofi đứng ra, theo danh sách chọn riêng những nhân tài cần thiết ra, trên mặt những beta kia có thất vọng, lại không có oán giận, điểm này làm cho Thương Vân rất vừa lòng.
“Các cậu phải phát quang phát nhiệt ở vị trí mới, đoàn Tinh Nguyệt mười một chúng ta phải trở thành quân đoàn mạnh nhất!" Thương Vân cổ vũ một lượt, liền để bọn họ đi xuống sắp xếp huấn luyện mới.
Thương Vân ra khỏi sân huấn luyện, nhìn thấy Dillon nghiêng người dựa khung cửa, “Lại chạy tới làm thần giữ cửa sao?"
Dillon đứng thẳng người, “Cậu thật sự rất thích hợp làm một người lãnh đạo, quân đoàn của cậu đã có cuồng nhiệt như những người theo đạo."
Thương Vân nhún nhún vai, “Chờ bọn họ giành được trận thắng lợi đầu tiên, bọn họ đều sẽ trở thành fan não tàn."
“Cái gì là fan não tàn?" Dillon cùng Thương Vân cùng nhau chậm rãi đi tới.
“Đến lúc đó anh sẽ biết, làm sao? Chuyện của quân bộ đều xử lý xong?" Thương Vân ngạc nhiên, hình như thượng tướng còn nhàn hơn thiếu tướng hắn đây.
“Không quan trọng đều giao cho Daniel," Dillon ngược lại ăn ngay nói thật, “Cùng ăn một bữa cơm đi, tôi biết một chỗ không tệ." Dillon nhớ tới vừa rồi khi hỏi em trai nơi nào thích hợp ăn cơm hẹn hò, miệng hắn có thể nhét vừa một quả trứng gà, khép cũng không khép lại được, không khỏi lắc đầu bật cười.
“Được a." Hộ bên ngoài tới như Thương Vân cũng không quen thuộc nơi này, có người làm dẫn đường cũng không tệ.
Dillon hiện tại đã có thể tưởng tượng được ba đời hội thẩm đang chờ hắn ở nhà, chẳng qua bây giờ à, hắn giúp Thương Vân kéo mở cửa xe, hắn muốn cùng Thương Vân cùng đi hưởng thụ mỹ thực.
“Cậu cùng Barton…" Dillon thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, không dễ có không khí hòa hợp như vậy, mày nhắc đến người kia làm gì!
Thương Vân sửng sốt một chút, lập tức lộ ra nụ cười, “Tôi cùng anh ta quan hệ gì cũng không có, trừ ngày đính hôn đó, lúc trước căn bản chưa từng thấy mặt, còn có gì muốn hỏi không?"
“Không, không có." Thượng tướng đại nhân không gì địch nổi thắt đầu lưỡi, nhưng cũng không che giấu được vui vẻ trong lòng hắn, cho dù hắn có chậm chạp nữa cũng đã phát hiện bản thân quá chú ý Thương Vân, phát hiện thì phải hành động, thượng tướng đại nhân luôn luôn đều là mạnh mẽ vang dội.
“Thật không?" Thương Vân nâng nâng mi, bưng chén rượu lên, rượu vang đỏ của nơi này đích xác không tệ, beefsteak cũng rất mềm, Thương Vân đầy mặt thỏa mãn xoa xoa khóe miệng.
“Đúng vậy," Dillon cũng nhanh chóng lau khóe miệng, “Vậy những lời đồn trên mạng kia…"
Thương Vân khoát tay, “Lại không thiếu miếng thịt, nói thì nói đi, chỉ có người nhu nhược mới lấy miệng lưỡi làm vũ khí." Thương Vân khinh miệt cười, hắn có thể dùng để tấn công mình cũng chỉ có điểm này thôi đúng không!
Dillon si mê nhìn Thương Vân, beta này hấp dẫn hắn nhất hẳn chính là loại kiêu ngạo cùng tự tin này! Loại sinh vật kiêu ngạo từ trong xương này, giơ tay nhấc chân đều tản ra hơi thở tự tin, mạnh mẽ mà xinh đẹp.
Không ngoài dự đoán của Dillon, khi hắn trở lại nhà, một đám người đều đã đến đông đủ, lão gia tử càng là ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình căng thẳng, bộ mặt tư thế mày giải thích tao cũng không nhất định nghe. Dillon không khỏi bóp trán, em trai là đồng đội heo, làm sao đây!
Mẫu thân Dillon, phu nhân Stoke thiếu kiên nhẫn đầu tiên, bà vừa nhận được tin tức liền phái người đi hỏi thăm, kết quả Dillon là đang ăn cơm cùng một beta, còn là nhân vật gần đây vẫn luôn ở nơi đầu sóng ngọn gió.
“Dillon, con cùng beta kia…" Phu nhân Stoke rất hy vọng nghe được câu trả lời phủ định.
“Con coi trọng cậu ấy, mẫu thân." Dillon không định giấu giếm, hắn muốn cưới một beta, trong nhà là một cửa không thể không qua, năm đó phụ thân chết trận, một mình mẫu thân nuôi lớn hắn cùng em trai không dễ dàng, hắn hy vọng có thể được mẫu thân ủng hộ cùng thông cảm.
Cả nhà đều đang im lặng, em trai Arnold dịch dịch mông, cách đại ca xa một chút, để tránh bị lan đến.
“Ai, thôi, vẫn cho rằng con sẽ cô độc đến già, beta thì beta đi." Lão gia tử đánh vỡ bình tĩnh, đứa cháu trai này tính tình đạm bạc, cái gì cũng không để ý, khuyết thiếu thất tình lục dục, lớn như vậy lần đầu tiên nó rõ ràng biểu đạt ý nguyện của mình, làm sao nỡ từ chối chứ? “Về sau tìm một omega để lại hài tử là được, mấy đứa cũng sống cho tốt."
Dillon nhăn mi, vừa nghĩ đến phải thân thiết với omega khác, trong lòng hắn vô cùng chống đối, “Chuyện con cái vẫn là thôi đi."
“Vậy làm sao được?" Phu nhân Stoke oán trách nhìn hắn một cái, “Là sợ Bellamy không đồng ý đúng không, không sao, sau đó mẫu thân đi nói với cậu ta." Cho một beta vào cửa đã là quan tâm hắn, còn dám ra sức khước từ, làm phản sao.
Dillon không nói gì nữa, lúc này không phải thời điểm tốt để giải thích, đợi sau này mẫu thân sẽ biết Bellamy tốt.
Về lời đồn trên mạng, Thương Vân rất nhanh liền một bàn tay quạt qua, đoàn Tinh Nguyệt mười một thắng lợi trận đầu, đánh lui một lần quấy nhiễu quy mô lớn của trùng tộc mà không có thương vong gì, cái tên Bellamy Thomas này mới chính thức được mọi người biết rõ như một nhân tài quân sự.
Những binh lính beta kia càng tuyệt, đem ảnh ngón tay sưng đến không thể cong lại của mình lúc huấn luyện đều phát lên mạng, còn kèm cap “Tôi không hối hận.".
Thuần một màu “Tôi không hối hận" hấp dẫn tầm mắt mọi người trên mạng, những ngón tay vô cùng thê thảm kia, còn có thành tích đoàn mười một giành được, thêm câu “Tôi không hối hận" kia, đẩy uy tín của đoàn mười một lên cao nhất, đây đều là hành khúc beta dùng máu và nước mắt soạn thành, đoàn mười một cũng trở thành lựa chọn đầu tiên cho mỗi beta có mộng anh hùng.
Lúc này trên mạng có người nhớ tới bài đăng kêu khổ kêu mệt lúc trước của Clara, nói cái gì mà cố ý trả thù, cậu không có mắt sao? Không thấy được người khác đều là như vậy sao! Đối xử bình đẳng ở trong mắt cậu chính là trả thù à, người tâm tư bất chính mới cảm thấy người khác đều bất chính! Còn có người ác ý tưởng tượng Clara câu dẫn vị hôn phu của Bellamy như thế nào linh linh, sức mạnh của trí tưởng tượng là vô cùng vô tận.
Cuộc sống của Clara trở nên không dễ chịu, ánh mắt đồng sự nhìn hắn đều không giống lúc trước, đương nhiên cũng có ủng hộ hắn, mắng Thương Vân lấy lòng mọi người, nhưng đó dù sao cũng là số ít, Barton vì giúp hắn ít chịu chút uất ức, đề bạt Clara đến bên cạnh làm phó quan, không ngờ hành động này lại giống như chứng thực Clara câu dẫn alpha của người khác vậy, làm cho hai người trong khoảng thời gian ngắn đâm lao phải theo lao.
Clara vừa tức vừa hận, hắn vốn muốn thông qua dư luận làm hỏng thanh danh của Thương Vân, hiện tại Thương Vân chỉ là túm lấy bím tóc của hắn kéo lung tung, thật là đáng giận đến cực điểm.
Lão Thomas lại là người gặp việc vui tinh thần thoải mái, hiện giờ cửa nhà đều sắp bị đạp vỡ, vì đều là cháu trai lão, không gian cơ giáp, còn có cơ giáp không người điều khiển cái gì kia, đều là cháu trai lão mân mê ra, cháu trai nắm tay nói muốn mang gia tộc Thomas đi hướng huy hoàng thì ra không phải nói suông, cũng không phải tuyên ngôn trẻ con, nó thật sự làm được, cũng không biết ở nơi lão không nhìn thấy đứa bé này phải chịu bao nhiêu khổ, bao nhiêu uất ức, giống như lời đồn đãi lúc trước, nếu không phải cháu trai ngăn cản, lão đã sớm xé đám khốn nạn vô cớ sinh sự kia ra, hiện tại đều bị đánh mặt chưa, đáng đời!
“Ông nội, con ăn không nổi nữa." Thương Vân nhìn bát bị chất đầy, có chút chống đỡ không nổi sự nhiệt tình của ông cụ này.
“Ăn nhiều một chút, đều gầy thành cái dạng gì rồi!" Lão Thomas giả vờ tức giận.
Thương Vân thở dài, hắn gầy hay không bản thân hắn còn có thể không biết sao, “Được rồi, con lại ăn một cái cánh gà, thật sự không thể ăn thêm!"
“Được, vậy lại ăn một cái cánh gà." Lão Thomas vui vẻ ra mặt, cháu trai vẫn là béo tròn tròn mới đáng yêu.
Thương Vân phải trải qua trăm cay nghìn đắng mới trốn thoát được quan ái của lão Thomas, chạy trốn về trong phòng mình, như vậy còn khó khăn hơn so với bắt hắn đi đánh giặc.
Thương Vân tắm rửa một cái, lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, bước chân chợt dừng lại, vung tay đánh về phía bên trái của mình, một cánh tay chặn tấn công của Thương Vân, Thương Vân lại đá một cái, hai người ngươi tới ta đi mấy chiêu, Thương Vân đè người trên mặt đất, “Anh là ai?"
Lúc này lão quản gia đến gõ cửa, “Thiếu gia, có chuyện gì sao?"
“Không có gì." Thương Vân không định kinh động người khác, người này cũng không có ác ý, hơn nữa rất mạnh, có thể qua nhiều chiêu với hắn như vậy, cũng không phải là người bình thường.
“Eugene Finger." Alpha kia nâng cánh tay trái có thể hoạt động lên, nhẹ nhàng vuốt ve ngọn tóc còn nhỏ nước của Thương Vân, “Tôi muốn hôn em."
Thương Vân chưa từng thấy người đùa giỡn lưu manh không hàm súc như vậy, trợn trắng mắt, “Anh là thủ lĩnh của Viper?" Thương Vân có chút không xác định, người của Viper đến làm cái gì? Tìm hiểu cơ giáp không người điều khiển? Hay là không gian cơ giáp?
“Ừ, tôi không cha không mẹ, độc thân, không có tình sử, thể chất 3S, tinh thần lực S, alpha, tôi thích em." Một đoạn phát ngôn như đang làm thân này làm cho Thương Vân có chút phát điên, một chút không chú ý liền để Eugene lật người đè Thương Vân xuống bên dưới, hôn lên đôi môi mỏng mềm mịn kia, mút vào nước bọt trong miệng Thương Vân, đầu lưỡi linh hoạt liếm qua mỗi tấc lãnh địa trong khoang miệng hắn.
Thương Vân trống trải đã lâu cũng có chút rục rịch, ôm lấy cổ hắn, cái áo choàng tắm kia đã buông lỏng trượt xuống tới bên eo. Eugene rời cánh môi có chút sưng đỏ, theo cổ để lại vài vết màu đỏ.
“Ah, anh nói, anh không có tình sử?" Thương Vân được hầu hạ rất thoải mái, cấm dục quả nhiên không thích hợp hắn.
“Từ nụ hôn đầu tiên đến đêm đầu tiên, không thể giả được, bảo bối!" Eugene rất ra sức cày cấy, “Vừa lòng không? Bảo bối."
“Nhìn không giống nhỉ." Thương Vân bật cười, người này thật ra là đầu óc có bệnh đúng không!
“Tôi coi như khen ngợi, bảo bối, chúng ta lên giường, sàn rất cứng." Eugene ôm lấy Thương Vân, liền giữ nguyên tư thế kia ngã xuống giường.
Một đêm hồng lãng quay cuồng, chờ khi Thương Vân một thân nhẹ nhàng khoan khoái tỉnh lại, đã không thấy người kia. Thương Vân cầm lấy tờ giấy trên đầu giường, bên trên viết, “Bảo bối, tôi sẽ nhanh chóng trở lại."
Thương Vân lắc đầu, rất không còn gì để nói với nam nhân lần đầu gặp đã tự đến tự thân này, luôn cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề.
Tác giả :
Phong Tâm Hủy