Xuyên Nhanh Chi Tra Thụ Không Tra
Chương 6-3
Khi người khác đang nhốn nháo hoảng loạn, Thương Vân nhàn nhã tự tại uống nước trà thưởng thức pháo hoa, thuận tiện chọc chọc con trai mặt than, cuộc sống không thể tốt đẹp hơn.
“Bảo bảo, chúng ta về nhà đi!" Xem kém không nhiều, Thương Vân quyết định trở về sớm, chờ kết thúc trên đường nhất định sẽ kẹt xe.
Thương Vân thu thập xong đồ đạc, mang bảo bảo mặt than về tới trong xe, lại bị một vài tiếng “ô ô" rất nhỏ hấp dẫn sự chú ý, người thường tuyệt đối sẽ không để ý tới âm thanh này.
Thương Vân nhìn quanh bốn phía một chút, cả bãi đỗ xe không có mấy người, lục tục có mấy nhóm người đi về sớm đang đặt đồ vào xe.
Thương Vân sờ sờ cằm, nhớ kỹ biển số xe của chiếc xe hơi màu đen kia, xem ra kẻ bắt cóc cũng có chút đầu óc, lúc đại hội pháo hoa vừa bắt đầu đã đi rất rõ ràng chính là đưa lên cửa cho người làm bia ngắm. Đánh ngất con tin nhét vào cốp xe, chờ người tan đi cùng nhau đi mới càng dễ chạy thoát, xem ra cô nhóc kia không phải con nhà người bình thường.
Thương Vân đặt Thư Sảng trên ghế ngồi trẻ con, bản thân cũng ngồi lên xe, thong thả lái xe xuống núi, có thể gặp được người tìm cô hay không liền xem vận may của cô, tiểu thư xinh đẹp, Thương Vân cũng không có lòng tốt kia cố ý đi tìm người giúp đỡ.
Lúc này Minh Huy đã đi đến dưới chân núi, “Tình huống gì?"
“Mấy người a Tam bị điện giật hôn mê, tiểu thư tung tích không rõ, thiết bị theo dõi đã tìm được, ở ngay trong bụi cỏ, còn có giày cao gót của tiểu thư." Vệ Đông vẻ mặt ngưng trọng, chờ lát nữa đại hội pháo hoa kết thúc, sẽ có rất nhiều xe thông qua nơi này, đến lúc đó không dễ làm, vạn nhất lại làm cho kẻ bắt cóc chó cùng rứt giậu cái gì, liền mất nhiều hơn được.
“Này, mấy người là đang tìm một thiếu nữ sao?" Thương Vân cảm thấy vận may của mình thật sự không tốt, đỗ xe ở bên cạnh một người nhìn qua là có thể làm chủ.
“Ngài là vị nào?" Vệ Đông cảnh giác lên, tay đặt bên eo, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.
Thương Vân xé một tờ giấy nhớ, viết xuống một chuỗi chữ số, “Này, cầm đi, xe hơi màu đen, cô bé kia ở trong cốp xe, lúc tôi đi ra chiếc xe kia còn ở bãi đỗ xe, hiện tại cũng không biết, mấy người có thể thử thử vận may." Thương Vân nhún nhún vai, nhưng mà vận may thứ này cũng rất huyền diệu, chính mình chính là một người vận may không tốt.
“Vị tiên sinh này xưng hô như thế nào? Đa tạ tin tức của ngài." Bất kể thật giả, Vệ Đông lập tức gọi người đi điều tra, vạn nhất là thật thì sao, Minh Huy ở lại tiếp tục nói lời khách sáo với Thương Vân.
“Một chút thành ý cũng không có," Thương Vân bĩu môi, nhìn thoáng qua ghế phó lái, “Con tôi mệt rồi, tôi muốn dẫn nó về nhà, tốt nhất là không gặp lại." Có thể bị bắt cóc thì cho dù không phải nhân vật chính cũng sẽ có liên quan đến nhân vật chính, đây là quy luật Thương Vân tổng kết ra, nhân vật nhỏ bình thường kẻ bắt cóc là sẽ không để ý, bất kể ngươi có quyền cao chức trọng bao nhiêu.
Minh Huy không ngăn cản hắn, chỉ là nhớ kỹ biển số xe của hắn, phòng ngừa vạn nhất.
“Thiếu gia, tìm được tiểu thư, tin tức của người kia là thật." Thanh âm xuyên thấu qua máy liên lạc của Vệ Đông có chút hưng phấn, “Đánh bất ngờ, bắt được toàn bộ kẻ bắt cóc, không có thương vong." Một trận đánh cực đẹp, Vệ Đông chưa kịp đắc ý, lại nghĩ tới đây thật ra là công lao của người khác, không khỏi giống như sương đánh cà, ỉu xìu.
“Anh, xin lỗi." Minh Mị thầm hận bản thân vô ý, cũng không nghĩ tới lại có người dám ra tay ở nơi nhân khẩu tụ tập, lại còn kém chút là thành công.
Minh Huy sờ sờ đầu em gái, “Không sao, lần sau cẩn thận một chút, ít nhiều có người phát hiện em còn chạy đến báo cho chúng ta biết, lần sau sẽ không may mắn như vậy. Em nghỉ ngơi trước đi, qua vài ngày chúng ta đi cám ơn." Điều tra tư liệu của người kia cũng phải vài ngày, ít nhất phải khẳng định người này không phải đồng lõa của bọn bắt cóc mới được.
“Có người phát hiện em?" Minh Mị rất buồn bực, trước đó cô tỉnh táo là không sai, nhưng liều mạng giãy giụa cũng không làm ra được tiếng vang gì.
“Ừ, một nam nhân mang theo đứa bé." Ấn tượng của Minh Huy với nam nhân kia không tệ, nhìn qua không giống như một kẻ bắt cóc.
“Thư Duyệt sao? Đứa bé kia có phải khoảng tầm một tuổi, là một nhóc mặt than không?" Nhắc tới nam nhân gặp được đêm nay, khuôn mặt nhỏ của Minh Mị có thêm một chút huyết sắc.
Minh Huy nhớ lại một chút, đứa bé kia thật sự im lặng quá phận, “Hình như phải, làm sao? Em quen?"
Minh Mị lắc đầu, “Hôm nay ở đại hội pháo hoa gặp được, đồ ăn Thư đại ca làm ngon đến nuốt cả đầu lưỡi." Minh Mị khôi phục tinh thần.
Minh Huy cười cười, so với giáo huấn em gái, vẫn là chú ý cảm xúc của nó tương đối quan trọng, miễn cho để lại bóng ma tâm lý gì.
Vốn Minh Huy là rất cảm kích Thư Duyệt, nhưng khi hắn nhận tư liệu từ trong tay Vệ Đông muốn nói lại thôi, hắn cũng không bình tĩnh, phục vụ viên kia không phải đã mang con đến tìm Ninh Tả Kỳ sao, vậy Thư Duyệt lại là thế nào?
Hắn vội vàng liên lạc với Ninh Tả Kỳ ở nước ngoài, cũng đừng để bị người lừa gạt, “Cái gì? Con của cậu?" Minh Huy cảm thấy thế giới này huyền ảo, “Vậy người bên cạnh chú kia?"
“Nằm vùng cảnh sát quốc tế phái đến, em có dễ qua mặt như vậy sao?" Ninh Tả Kỳ không cho là đúng, “Người kia tên gì ấy nhỉ, Thư Duyệt, lại chạy đến tận chỗ anh, bên em đây một chút tin tức cũng không thu được, ngược lại là có chút bản lĩnh."
“Cậu ta hiện tại coi nhân ân nhân của Minh Mị, cậu trẻ bên kia chú chưa nói chứ?" Minh Huy một chút cũng không muốn liên lạc với cậu trẻ, cũng chỉ Ninh Tả Kỳ mới dám đến gần hắn, Minh gia dù sao cũng là làm buôn bán đứng đắn.
“Được, em đi nói, mỗi lần anh cứ như chuột thấy mèo ấy, nhưng mà trước anh đừng nói với phục vụ viên kia, tránh đánh rắn động cỏ, người lại chạy chú trẻ trách tội xuống em cũng mặc kệ." Ninh Tả Kỳ tuyệt đối là sẽ bán bạn cầu vinh.
“Biết." Minh Huy cúp điện thoại, cầm tư liệu buồn bực, đây tuyệt đối là tiết tấu lấy oán trả ơn mà!
Minh Huy mang theo Minh Mị gõ mở cửa nhà Thương Vân, đây là một chung cư cao cấp, Minh Huy cũng nghi ngờ tiền của Thương Vân là từ đâu đến, còn có, phẫu thuật thẩm mỹ của hắn là làm ở chỗ nào, một chút dấu vết cũng không nhìn ra được, rất thần kỳ.
Thương Vân vừa vặn làm xong cơm trưa, tiểu Thư Sảng đã dọn xong bát đũa, đang ngồi trước bàn chờ ăn. Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên làm tim Thương Vân giật thót, bưng canh cá lên bàn liền cởi tạp dề đi mở cửa.
“Ah, xin chào." Minh Mị ôm một bó hoa tươi, sau lưng là Minh Huy xấu hổ theo cùng, em gái nhà mình nhất định muốn đến nhà người khác cọ cơm, thật giống như nhà mình bỏ đói nó ấy.
“Oa, thơm quá, bọn em đến hình như không đúng lúc." Minh Mị chớp chớp mắt, nhưng cô chính là cố ý đến vào giờ cơm, cánh gà mật ong kia hiện tại cô nghĩ lại đều chảy nước miếng.
“Đúng lúc, vào đi!" Thương Vân đi vào nhà bếp, lại thêm hai bộ bát đũa, “Rửa tay ăn cơm đi!"
Minh Huy đích xác ngón trỏ đại động, vốn còn tưởng rằng là em gái khoa trương, tay nghề của nam nhân này thật sự là tốt, chỉ là, đáng tiếc. Nhớ tới ông cậu khủng bố nhà mình, Minh Huy không tự giác lắc đầu.
“Ăn từ từ." Thương Vân gắp một miếng cá bỏ vào trong bát Thư Sảng, lại múc cho nó một bát canh cá.
Minh Mị ngốc ngốc nhìn, mặt vô thức đỏ, Thư đại ca thật sự rất ôn nhu a!
Minh Huy múc cho mình bát canh cá thứ hai, thật là rất ngon, còn có cơm, cũng là từng hạt đầy đặn dẻo dai, cánh gà mật ong em gái yêu nhất cũng là miệng lưỡi lưu hương, ngay cả rau xanh xào cũng mỹ vị như vậy, càng miễn bàn bát thịt kho tàu kia, một bàn đồ ăn chỉ hai cha con bọn họ ăn có phải là quá lãng phí hay không.
Thương Vân tùy ý ăn mấy miếng, hắn là không cần ăn cơm, so với đồ ăn chính hắn vẫn là tương đối thích điểm tâm tinh xảo.
Chẳng qua có hai anh em như sói như hổ, đồ ăn ngược lại cũng không lãng phí, Minh Mị xung phong nhận việc đi rửa bát, Thương Vân cũng không khách khí, gật đầu đồng ý, “Găng tay cao su cùng tạp dề đều treo trên tường." Cho dù không có Minh Mị Thương Vân cũng sẽ không tự mình rửa bát, một thuật vệ sinh liền thu phục.
Minh Huy nhìn Thương Vân ôm con ngồi trên sofa mở ti vi, thật sự không đành lòng đánh vỡ cuộc sống bình tĩnh của người này.
“Thư Duyệt, Ninh Tả Kỳ là em họ tôi." Minh Huy không biết nên bắt đầu thế nào.
Bàn tay cầm điều khiển từ xa của Thương Vân dừng một chút, “Vậy thì sao? Anh ta sẽ tìm đến tôi sao? Mang con đi?" Thương Vân đang suy xét khả năng có thể xảy ra chuyện này, chung quy hắn thật sự không thích hợp nuôi trẻ con.
“Khụ, có chuyện có lẽ cậu không biết," Minh Huy vẫn là quyết định ăn ngay nói thật, “Đứa bé này là con của cậu tôi, cũng chính là chú của Ninh Tả Kỳ, gia chủ Ninh gia, Ninh Dục Thừa."
Lần này Thương Vân thật sự ngạc nhiên, hắn chưa từng nghi ngờ tình báo Thanh Phong cho hắn lại có sai lầm, lại cũng không đi thăm dò cốt truyện giống như mọi lần, lại dễ dàng liền tin khốn kiếp Thanh Phong kia.
“Tiểu Vân Vân, này cũng không thể trách ta nha," Ngữ khí cà lơ phất phơ kia của Thanh Phong thật làm người muốn đánh hắn, “Đối với nguyên chủ mà nói cốt truyện chính là như vậy không sai, không nghĩ tới Thương Vân lại có thể đào sâu hơn, không phục không được a!"
Thương Vân không phản ứng hắn, tự mình đi thăm dò cốt truyện, thì ra Ninh Tả Kỳ sớm đã đổi đứa bé đưa đến trong tay Ninh Dục Thừa, hắn cùng cảnh sát trẻ kia cũng chỉ là cp phụ, cp chính lại là ngược luyến tình thâm Ninh Dục Thừa cùng Tống Viễn Chi.
Tống Viễn Chi không cam lòng người hắn yêu chỉ coi hắn là búp bê thổi phồng, không ngừng giãy giụa không ngừng bị thương tổn, sau này Ninh Dục Thừa để hắn chăm con, con người khác sinh cho hắn, Tống Viễn Chi đầy người mỏi mệt đã không còn sức lực đi hận, đối với đứa trẻ này cũng là cảm xúc nói không rõ tả không được. Sau này Tống Viễn Chi chạy trốn, Ninh Dục Thừa mới phát hiện mình là thật yêu hắn, lại bắt đầu con đường truy thê mờ mịt, trong thời gian này bởi vì đứa bé này phản loạn, vì bảo vệ Tống Viễn Chi mà mất mạng, kết thúc BE, nhưng mà Ninh Tả Kỳ mới là người thắng cuối cùng, kế thừa vị trí gia chủ, Tống Viễn Chi mang theo tro cốt của Ninh Dục Thừa cao chạy xa bay, cắt đứt liên hệ với mọi người.
Cố sự tra công tiện thụ sao, tuy rằng hắn cũng không có hảo cảm với tra công, nhưng mà hắn càng không thích tiện thụ, cái loại không phẩm chất.
“Cho nên? Hận của nguyên chủ từ đâu tới đây, đều không có kết quả gì tốt không phải sao?" Thương Vân kỳ quái.
“Nhưng mà nguyên chủ vẫn cho rằng Ninh Tả Kỳ là phụ thân của con mình a." Trong mắt Thanh Phong chứa đầy ý cười, nhìn Thương Vân rối rắm cũng không phải một chuyện dễ dàng.
“Vậy thì sao? Tiêu chuẩn hoàn thành nhiệm vụ là gì?" Thương Vân thật sự đau đầu, cốt truyện cắt không đứt chỉnh không loạn a!
“Vẫn là ngược Giang Hoằng Nhất a, cho nên Thương Vân biết nhiều như vậy căn bản không có tác dụng gì, cho nên ta mới không nói cho ngươi, kết quả cốt truyện lệch thành cái dạng này."
“Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng rời đi, cậu sẽ không bỏ qua cho cậu." Minh Huy thấy Thương Vân vẫn không có động tác, còn tưởng hắn hoảng sợ, cũng thiện chí nhắc nhở hắn một câu.
Thương Vân không yên lòng gật gật đầu liền tiễn khách, “Bảo bảo, con sống cùng ông ba cặn bã kia của con được không, ba ba có chút việc phải rời đi một chút, chờ mấy năm lại đi đón con, thế nào." Thương Vân sờ sờ đầu Thư Sảng, cười tủm tỉm nói.
Thư Sảng trợn trắng mắt, ba đều quyết định còn hỏi con làm gì.
“Anh, sao lại đi sớm vậy, em còn muốn nói với Thư đại ca mấy câu." Minh Mị bĩu môi biểu đạt bản thân bất mãn.
“Minh Mị, về sau cách cậu ta xa một chút, đương nhiên, em cũng không nhất định có thể thấy cậu ta." Minh Huy thở dài.
“Có ý gì chứ? Anh." Minh Mị không rõ tình hình hỏi.
“Cậu ta là người của cậu, đứa bé kia cũng là con của cậu, em họ chúng ta." Minh Huy cũng không muốn nói sự thật này, nhưng Minh Mị sớm hay muộn cũng phải biết, tốt nhất là đừng làm chuyện gì chọc giận cậu trẻ, người kia thật sự là lục thân không nhận.
Minh Mị há to miệng, đầy mặt không thể tin, nam tử ôn nhu như nước kia lại là người của cậu, hắn nhất định là bị bắt buộc.
“Minh Mị, bất kể quan hệ giữa bọn họ là như thế nào, đều không phải em có thể quản, cậu cũng không phải dễ chọc, đừng cho trong nhà thêm phiền." Minh Huy rất nghiêm túc cảnh cáo em gái mình.
Minh Mị vô lực gật gật đầu, hoàn toàn không còn vui vẻ phấn chấn lúc đến, Minh Huy nhìn đau lòng cũng không có cách nào, đây chính là hiện thực.
“Bảo bảo, chúng ta về nhà đi!" Xem kém không nhiều, Thương Vân quyết định trở về sớm, chờ kết thúc trên đường nhất định sẽ kẹt xe.
Thương Vân thu thập xong đồ đạc, mang bảo bảo mặt than về tới trong xe, lại bị một vài tiếng “ô ô" rất nhỏ hấp dẫn sự chú ý, người thường tuyệt đối sẽ không để ý tới âm thanh này.
Thương Vân nhìn quanh bốn phía một chút, cả bãi đỗ xe không có mấy người, lục tục có mấy nhóm người đi về sớm đang đặt đồ vào xe.
Thương Vân sờ sờ cằm, nhớ kỹ biển số xe của chiếc xe hơi màu đen kia, xem ra kẻ bắt cóc cũng có chút đầu óc, lúc đại hội pháo hoa vừa bắt đầu đã đi rất rõ ràng chính là đưa lên cửa cho người làm bia ngắm. Đánh ngất con tin nhét vào cốp xe, chờ người tan đi cùng nhau đi mới càng dễ chạy thoát, xem ra cô nhóc kia không phải con nhà người bình thường.
Thương Vân đặt Thư Sảng trên ghế ngồi trẻ con, bản thân cũng ngồi lên xe, thong thả lái xe xuống núi, có thể gặp được người tìm cô hay không liền xem vận may của cô, tiểu thư xinh đẹp, Thương Vân cũng không có lòng tốt kia cố ý đi tìm người giúp đỡ.
Lúc này Minh Huy đã đi đến dưới chân núi, “Tình huống gì?"
“Mấy người a Tam bị điện giật hôn mê, tiểu thư tung tích không rõ, thiết bị theo dõi đã tìm được, ở ngay trong bụi cỏ, còn có giày cao gót của tiểu thư." Vệ Đông vẻ mặt ngưng trọng, chờ lát nữa đại hội pháo hoa kết thúc, sẽ có rất nhiều xe thông qua nơi này, đến lúc đó không dễ làm, vạn nhất lại làm cho kẻ bắt cóc chó cùng rứt giậu cái gì, liền mất nhiều hơn được.
“Này, mấy người là đang tìm một thiếu nữ sao?" Thương Vân cảm thấy vận may của mình thật sự không tốt, đỗ xe ở bên cạnh một người nhìn qua là có thể làm chủ.
“Ngài là vị nào?" Vệ Đông cảnh giác lên, tay đặt bên eo, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.
Thương Vân xé một tờ giấy nhớ, viết xuống một chuỗi chữ số, “Này, cầm đi, xe hơi màu đen, cô bé kia ở trong cốp xe, lúc tôi đi ra chiếc xe kia còn ở bãi đỗ xe, hiện tại cũng không biết, mấy người có thể thử thử vận may." Thương Vân nhún nhún vai, nhưng mà vận may thứ này cũng rất huyền diệu, chính mình chính là một người vận may không tốt.
“Vị tiên sinh này xưng hô như thế nào? Đa tạ tin tức của ngài." Bất kể thật giả, Vệ Đông lập tức gọi người đi điều tra, vạn nhất là thật thì sao, Minh Huy ở lại tiếp tục nói lời khách sáo với Thương Vân.
“Một chút thành ý cũng không có," Thương Vân bĩu môi, nhìn thoáng qua ghế phó lái, “Con tôi mệt rồi, tôi muốn dẫn nó về nhà, tốt nhất là không gặp lại." Có thể bị bắt cóc thì cho dù không phải nhân vật chính cũng sẽ có liên quan đến nhân vật chính, đây là quy luật Thương Vân tổng kết ra, nhân vật nhỏ bình thường kẻ bắt cóc là sẽ không để ý, bất kể ngươi có quyền cao chức trọng bao nhiêu.
Minh Huy không ngăn cản hắn, chỉ là nhớ kỹ biển số xe của hắn, phòng ngừa vạn nhất.
“Thiếu gia, tìm được tiểu thư, tin tức của người kia là thật." Thanh âm xuyên thấu qua máy liên lạc của Vệ Đông có chút hưng phấn, “Đánh bất ngờ, bắt được toàn bộ kẻ bắt cóc, không có thương vong." Một trận đánh cực đẹp, Vệ Đông chưa kịp đắc ý, lại nghĩ tới đây thật ra là công lao của người khác, không khỏi giống như sương đánh cà, ỉu xìu.
“Anh, xin lỗi." Minh Mị thầm hận bản thân vô ý, cũng không nghĩ tới lại có người dám ra tay ở nơi nhân khẩu tụ tập, lại còn kém chút là thành công.
Minh Huy sờ sờ đầu em gái, “Không sao, lần sau cẩn thận một chút, ít nhiều có người phát hiện em còn chạy đến báo cho chúng ta biết, lần sau sẽ không may mắn như vậy. Em nghỉ ngơi trước đi, qua vài ngày chúng ta đi cám ơn." Điều tra tư liệu của người kia cũng phải vài ngày, ít nhất phải khẳng định người này không phải đồng lõa của bọn bắt cóc mới được.
“Có người phát hiện em?" Minh Mị rất buồn bực, trước đó cô tỉnh táo là không sai, nhưng liều mạng giãy giụa cũng không làm ra được tiếng vang gì.
“Ừ, một nam nhân mang theo đứa bé." Ấn tượng của Minh Huy với nam nhân kia không tệ, nhìn qua không giống như một kẻ bắt cóc.
“Thư Duyệt sao? Đứa bé kia có phải khoảng tầm một tuổi, là một nhóc mặt than không?" Nhắc tới nam nhân gặp được đêm nay, khuôn mặt nhỏ của Minh Mị có thêm một chút huyết sắc.
Minh Huy nhớ lại một chút, đứa bé kia thật sự im lặng quá phận, “Hình như phải, làm sao? Em quen?"
Minh Mị lắc đầu, “Hôm nay ở đại hội pháo hoa gặp được, đồ ăn Thư đại ca làm ngon đến nuốt cả đầu lưỡi." Minh Mị khôi phục tinh thần.
Minh Huy cười cười, so với giáo huấn em gái, vẫn là chú ý cảm xúc của nó tương đối quan trọng, miễn cho để lại bóng ma tâm lý gì.
Vốn Minh Huy là rất cảm kích Thư Duyệt, nhưng khi hắn nhận tư liệu từ trong tay Vệ Đông muốn nói lại thôi, hắn cũng không bình tĩnh, phục vụ viên kia không phải đã mang con đến tìm Ninh Tả Kỳ sao, vậy Thư Duyệt lại là thế nào?
Hắn vội vàng liên lạc với Ninh Tả Kỳ ở nước ngoài, cũng đừng để bị người lừa gạt, “Cái gì? Con của cậu?" Minh Huy cảm thấy thế giới này huyền ảo, “Vậy người bên cạnh chú kia?"
“Nằm vùng cảnh sát quốc tế phái đến, em có dễ qua mặt như vậy sao?" Ninh Tả Kỳ không cho là đúng, “Người kia tên gì ấy nhỉ, Thư Duyệt, lại chạy đến tận chỗ anh, bên em đây một chút tin tức cũng không thu được, ngược lại là có chút bản lĩnh."
“Cậu ta hiện tại coi nhân ân nhân của Minh Mị, cậu trẻ bên kia chú chưa nói chứ?" Minh Huy một chút cũng không muốn liên lạc với cậu trẻ, cũng chỉ Ninh Tả Kỳ mới dám đến gần hắn, Minh gia dù sao cũng là làm buôn bán đứng đắn.
“Được, em đi nói, mỗi lần anh cứ như chuột thấy mèo ấy, nhưng mà trước anh đừng nói với phục vụ viên kia, tránh đánh rắn động cỏ, người lại chạy chú trẻ trách tội xuống em cũng mặc kệ." Ninh Tả Kỳ tuyệt đối là sẽ bán bạn cầu vinh.
“Biết." Minh Huy cúp điện thoại, cầm tư liệu buồn bực, đây tuyệt đối là tiết tấu lấy oán trả ơn mà!
Minh Huy mang theo Minh Mị gõ mở cửa nhà Thương Vân, đây là một chung cư cao cấp, Minh Huy cũng nghi ngờ tiền của Thương Vân là từ đâu đến, còn có, phẫu thuật thẩm mỹ của hắn là làm ở chỗ nào, một chút dấu vết cũng không nhìn ra được, rất thần kỳ.
Thương Vân vừa vặn làm xong cơm trưa, tiểu Thư Sảng đã dọn xong bát đũa, đang ngồi trước bàn chờ ăn. Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên làm tim Thương Vân giật thót, bưng canh cá lên bàn liền cởi tạp dề đi mở cửa.
“Ah, xin chào." Minh Mị ôm một bó hoa tươi, sau lưng là Minh Huy xấu hổ theo cùng, em gái nhà mình nhất định muốn đến nhà người khác cọ cơm, thật giống như nhà mình bỏ đói nó ấy.
“Oa, thơm quá, bọn em đến hình như không đúng lúc." Minh Mị chớp chớp mắt, nhưng cô chính là cố ý đến vào giờ cơm, cánh gà mật ong kia hiện tại cô nghĩ lại đều chảy nước miếng.
“Đúng lúc, vào đi!" Thương Vân đi vào nhà bếp, lại thêm hai bộ bát đũa, “Rửa tay ăn cơm đi!"
Minh Huy đích xác ngón trỏ đại động, vốn còn tưởng rằng là em gái khoa trương, tay nghề của nam nhân này thật sự là tốt, chỉ là, đáng tiếc. Nhớ tới ông cậu khủng bố nhà mình, Minh Huy không tự giác lắc đầu.
“Ăn từ từ." Thương Vân gắp một miếng cá bỏ vào trong bát Thư Sảng, lại múc cho nó một bát canh cá.
Minh Mị ngốc ngốc nhìn, mặt vô thức đỏ, Thư đại ca thật sự rất ôn nhu a!
Minh Huy múc cho mình bát canh cá thứ hai, thật là rất ngon, còn có cơm, cũng là từng hạt đầy đặn dẻo dai, cánh gà mật ong em gái yêu nhất cũng là miệng lưỡi lưu hương, ngay cả rau xanh xào cũng mỹ vị như vậy, càng miễn bàn bát thịt kho tàu kia, một bàn đồ ăn chỉ hai cha con bọn họ ăn có phải là quá lãng phí hay không.
Thương Vân tùy ý ăn mấy miếng, hắn là không cần ăn cơm, so với đồ ăn chính hắn vẫn là tương đối thích điểm tâm tinh xảo.
Chẳng qua có hai anh em như sói như hổ, đồ ăn ngược lại cũng không lãng phí, Minh Mị xung phong nhận việc đi rửa bát, Thương Vân cũng không khách khí, gật đầu đồng ý, “Găng tay cao su cùng tạp dề đều treo trên tường." Cho dù không có Minh Mị Thương Vân cũng sẽ không tự mình rửa bát, một thuật vệ sinh liền thu phục.
Minh Huy nhìn Thương Vân ôm con ngồi trên sofa mở ti vi, thật sự không đành lòng đánh vỡ cuộc sống bình tĩnh của người này.
“Thư Duyệt, Ninh Tả Kỳ là em họ tôi." Minh Huy không biết nên bắt đầu thế nào.
Bàn tay cầm điều khiển từ xa của Thương Vân dừng một chút, “Vậy thì sao? Anh ta sẽ tìm đến tôi sao? Mang con đi?" Thương Vân đang suy xét khả năng có thể xảy ra chuyện này, chung quy hắn thật sự không thích hợp nuôi trẻ con.
“Khụ, có chuyện có lẽ cậu không biết," Minh Huy vẫn là quyết định ăn ngay nói thật, “Đứa bé này là con của cậu tôi, cũng chính là chú của Ninh Tả Kỳ, gia chủ Ninh gia, Ninh Dục Thừa."
Lần này Thương Vân thật sự ngạc nhiên, hắn chưa từng nghi ngờ tình báo Thanh Phong cho hắn lại có sai lầm, lại cũng không đi thăm dò cốt truyện giống như mọi lần, lại dễ dàng liền tin khốn kiếp Thanh Phong kia.
“Tiểu Vân Vân, này cũng không thể trách ta nha," Ngữ khí cà lơ phất phơ kia của Thanh Phong thật làm người muốn đánh hắn, “Đối với nguyên chủ mà nói cốt truyện chính là như vậy không sai, không nghĩ tới Thương Vân lại có thể đào sâu hơn, không phục không được a!"
Thương Vân không phản ứng hắn, tự mình đi thăm dò cốt truyện, thì ra Ninh Tả Kỳ sớm đã đổi đứa bé đưa đến trong tay Ninh Dục Thừa, hắn cùng cảnh sát trẻ kia cũng chỉ là cp phụ, cp chính lại là ngược luyến tình thâm Ninh Dục Thừa cùng Tống Viễn Chi.
Tống Viễn Chi không cam lòng người hắn yêu chỉ coi hắn là búp bê thổi phồng, không ngừng giãy giụa không ngừng bị thương tổn, sau này Ninh Dục Thừa để hắn chăm con, con người khác sinh cho hắn, Tống Viễn Chi đầy người mỏi mệt đã không còn sức lực đi hận, đối với đứa trẻ này cũng là cảm xúc nói không rõ tả không được. Sau này Tống Viễn Chi chạy trốn, Ninh Dục Thừa mới phát hiện mình là thật yêu hắn, lại bắt đầu con đường truy thê mờ mịt, trong thời gian này bởi vì đứa bé này phản loạn, vì bảo vệ Tống Viễn Chi mà mất mạng, kết thúc BE, nhưng mà Ninh Tả Kỳ mới là người thắng cuối cùng, kế thừa vị trí gia chủ, Tống Viễn Chi mang theo tro cốt của Ninh Dục Thừa cao chạy xa bay, cắt đứt liên hệ với mọi người.
Cố sự tra công tiện thụ sao, tuy rằng hắn cũng không có hảo cảm với tra công, nhưng mà hắn càng không thích tiện thụ, cái loại không phẩm chất.
“Cho nên? Hận của nguyên chủ từ đâu tới đây, đều không có kết quả gì tốt không phải sao?" Thương Vân kỳ quái.
“Nhưng mà nguyên chủ vẫn cho rằng Ninh Tả Kỳ là phụ thân của con mình a." Trong mắt Thanh Phong chứa đầy ý cười, nhìn Thương Vân rối rắm cũng không phải một chuyện dễ dàng.
“Vậy thì sao? Tiêu chuẩn hoàn thành nhiệm vụ là gì?" Thương Vân thật sự đau đầu, cốt truyện cắt không đứt chỉnh không loạn a!
“Vẫn là ngược Giang Hoằng Nhất a, cho nên Thương Vân biết nhiều như vậy căn bản không có tác dụng gì, cho nên ta mới không nói cho ngươi, kết quả cốt truyện lệch thành cái dạng này."
“Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng rời đi, cậu sẽ không bỏ qua cho cậu." Minh Huy thấy Thương Vân vẫn không có động tác, còn tưởng hắn hoảng sợ, cũng thiện chí nhắc nhở hắn một câu.
Thương Vân không yên lòng gật gật đầu liền tiễn khách, “Bảo bảo, con sống cùng ông ba cặn bã kia của con được không, ba ba có chút việc phải rời đi một chút, chờ mấy năm lại đi đón con, thế nào." Thương Vân sờ sờ đầu Thư Sảng, cười tủm tỉm nói.
Thư Sảng trợn trắng mắt, ba đều quyết định còn hỏi con làm gì.
“Anh, sao lại đi sớm vậy, em còn muốn nói với Thư đại ca mấy câu." Minh Mị bĩu môi biểu đạt bản thân bất mãn.
“Minh Mị, về sau cách cậu ta xa một chút, đương nhiên, em cũng không nhất định có thể thấy cậu ta." Minh Huy thở dài.
“Có ý gì chứ? Anh." Minh Mị không rõ tình hình hỏi.
“Cậu ta là người của cậu, đứa bé kia cũng là con của cậu, em họ chúng ta." Minh Huy cũng không muốn nói sự thật này, nhưng Minh Mị sớm hay muộn cũng phải biết, tốt nhất là đừng làm chuyện gì chọc giận cậu trẻ, người kia thật sự là lục thân không nhận.
Minh Mị há to miệng, đầy mặt không thể tin, nam tử ôn nhu như nước kia lại là người của cậu, hắn nhất định là bị bắt buộc.
“Minh Mị, bất kể quan hệ giữa bọn họ là như thế nào, đều không phải em có thể quản, cậu cũng không phải dễ chọc, đừng cho trong nhà thêm phiền." Minh Huy rất nghiêm túc cảnh cáo em gái mình.
Minh Mị vô lực gật gật đầu, hoàn toàn không còn vui vẻ phấn chấn lúc đến, Minh Huy nhìn đau lòng cũng không có cách nào, đây chính là hiện thực.
Tác giả :
Phong Tâm Hủy