Xuyên Nhanh Chi Tra Thụ Không Tra
Chương 5-7
Thương Vân thảnh thơi bắt đầu thưởng thức bữa tối, để lại chúng thư tính ở nơi đó nghiên cứu mầm thuốc đã ra khỏi đất, hiện tại cơm vừa nóng đúng tầm, rất mỹ vị, bàn dài hơn mười mét chỉ có một mình hắn đang hưởng dụng, đối với tình huống này, Thương Vân tỏ vẻ rất vừa lòng.
“Vị bạn học này," Dục Kỳ lão sư cười xấu xa lại gần, “Bình dược tề kia là cái gì, còn có lọ xanh lục lúc trước, có tiện lộ ra một chút không?"
“Xanh lục là dược tề sức sống, thư tính không thức tỉnh nối tiếp với thực vật không mạnh, tăng thêm sức sống cho hạt giống là bọn họ có thể nối tiếp, trong suốt là dịch dinh dưỡng, tự tôi pha chế, dùng để đào tạo thực vật, tức lực chỉ là dùng để hóa sương cho chúng nó trôi nổi mà thôi." Thương Vân lại nhét một khối thịt màu trắng vào miệng, mềm mềm trơn nhẵn, thật ngon, “Đây là thịt gì, lúc trước chưa từng ăn qua!" Thương Vân đã sắp ăn xong cả bàn còn chưa thỏa mãn, phân lượng này chính là đặt theo số người a!
“Thịt ốc sên khổng lồ, động vật thân mềm, trơn trơn mềm mềm rất không tệ, thư tính đều rất thích, chẳng qua hoàn cảnh sống của chúng nó tương đối nguy hiểm, không dễ bắt, hơn nữa chúng nó có vỏ ngoài cứng rắn, không dễ đánh vỡ, cho nên thịt rất đắt, nhà ăn của trường học tự nhiên sẽ không cung cấp, chỉ có nhà hàng xa hoa mới có cung ứng." Nhắc tới cái này Dục Kỳ rất là đắc ý, thứ đi tập huấn tự nhiên đều là tốt nhất.
“Ừ." Thương Vân không chút khách khí bỏ một miếng thịt cuối cùng vào trong miệng, cầm lấy một tờ giấy ăn lau lau khóe môi, “Lão sư không đi xem học sinh khác một chút sao?"
“Nhưng lão sư hiện tại chỉ muốn nhìn Mino." Dục Kỳ nâng cằm nháy mắt mấy cái, vô tội nhìn Thương Vân, trong mắt tràn ngập tủi thân cùng lên án, “Mino chán ghét lão sư sao?"
Một đống tuổi còn bán ngu, đây là ý tưởng trong lòng Thương Vân, “Phòng của tôi ở đâu?"
“Lão sư mang em đi." Mắt Dục Kỳ sáng lên, bốc ánh xanh, “Phòng tốt nhất nha!"
Thương Vân kỳ quái nhìn lão sư này một cái, chẳng lẽ không phải Sala sắp xếp? Lão sư này lại muốn làm ra cái gì.
“Không mời lão sư đi vào ngồi một chút sao?" Dục Kỳ lại ở cửa không chịu đi.
Nếu là một hùng tính mà nói, Thương Vân sẽ nghĩ hắn là đang đến gần mình, đáng tiếc a, mẫu đơn trên trán đã nói rõ đây rõ ràng là một thư tính, chẳng lẽ, hắn thích thư tính? Đáng tiếc bản thân không có hứng thú với yêu nghiệt.
“Tính tình của tôi không phải rất tốt, lão sư tốt nhất có chuyện nói thẳng." Thương Vân cởϊ áσ khoác trên người treo lên tường, tiến hành cao lãnh đến cùng.
“Có người nhờ tôi ngáng chân em, tốt nhất làm cho em thanh danh bừa bãi!" Dục Kỳ ôm cánh tay đứng ở cửa, “Em thấy thế nào?"
“Ah? Hoa đào nát của Sala sao?" Thương Vân còn đang suy nghĩ chuyện Sala lấy lòng mình đều sắp truyền khắp đế đô, làm sao lại có thể còn chưa có người hành động, thì ra ở chỗ này chờ hắn đây, thật sự là quá tốt, ngày nhàm chán chung quy phải có người tìm chết để điều hòa.
“Làm sao em biết?" Dục Kỳ ngược lại là thật sự ngạc nhiên.
“Loại chuyện hoang đường này khẳng định đều là thư tính đầy đầu đều là tình yêu mới làm ra được, hận tôi ngược lại còn còn, tỷ như Steve cùng Shelly linh tinh, đáng tiếc bọn họ không có năng lượng kia, có thể sai khiến thư tính thức tỉnh hẳn là họ hàng của lão sư, đúng không?" Thương Vân sắp xếp xong đồ đạc của mình, ngồi ở trên giường.
Dục Kỳ lắc đầu vỗ tay, “Cháu trai tôi làm đối thủ của em vẫn là quá non, em ngược lại không sợ tôi ngáng chân em."
“Lão sư có thể hết sức thử xem xem." Thương Vân lộ ra một nụ cười tà mị, đẩy Dục Kỳ đang ngây người ra ngoài cửa, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Dục Kỳ sờ sờ mũi, tính tình thật lớn, Sala đây là thẩm mỹ kiểu gì, tuy rằng bản thân cũng không phải một người cũ kỹ theo khuôn phép gì, ít nhất mình không bạo lực như vậy, tính tình cũng không kém như vậy. So sánh một lượt, Dục Kỳ ngâm nga đi về phòng, về phần học sinh khác, không phải còn có trợ giáo sao!
Thương Vân sáng sớm đã bị một đợt chuông reo đánh thức, là đồng hồ báo thức lắp đặt trong phòng, rời giường khí của Thương Vân rất nặng, đập đồng hồ báo thức lật người tiếp tục ngủ, Thương Vân thích cảm giác cuốn chăn.
Chờ Thương Vân rời giường đã là hai giờ sau, hắn chậm rì rì lắc lư đến điểm tập hợp, Dục Kỳ như cười như không nhìn hắn, “Hôm nay phải chạy một vòng, giữa trưa chưa chạy xong mà nói là không có cơm trưa, phomat sáng nay không tệ, đáng tiếc Mino bỏ lỡ." Biểu tình xem kịch vui.
Thương Vân không phản ứng hắn, xoay người đuổi theo đội ngũ, một đám thư tính tay không thể cầm vai không thể gánh, nếu mình không hơn được bọn họ vậy thật là sống uổng phí.
Quả nhiên, chờ khi Thương Vân đuổi kịp bọn họ, một đám kia đã thành già yếu bệnh tật, lúc trước còn đỡ, Thương Vân đuổi theo mang cả tai họa Dục Kỳ này đến, người kia đứng trên máy bay, la hét cố gắng, chạy nhanh lên, bằng không không có cơm ăn nha linh tinh, làm người ta giận sôi.
Thương Vân túm được cổ tay Akerlli, đứa bé này đã sắc mặt trắng bệch, nhìn như không kịp thở vậy. Thương Vân đổ cho hắn một lọ dược tề xanh lam, Akerlli dần dần hít thở đều đều, sắc mặt bắt đầu hồng nhuận, ánh mắt lấp lánh, sùng bái nhìn Thương Vân, khóe mắt Thương Vân liên tục co giật, “Chạy nhanh lên, không muốn ăn cơm trưa sao?"
“Được." Akerlli đầy máu sống lại cắm đầu chạy về phía trước, hắn cảm thấy toàn thân có sức lực dùng không hết.
Niya đã không còn sức phun tào, hắn nhìn trời, có một loại người tồn tại là người thường không thể hiểu nổi, đối với Mino mà nói, hình như dược tề chính là không gì không làm được, không biết lý luận [Nguyên] của hắn có liên quan không? Niya nhớ đến lý luận hoạt tử nhân nhục bạch cốt kia, thật sự truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ gây sóng to gió lớn.
Nghĩ đến đây, Niya lại nhìn Thương Vân một cái, người này thật sự không sợ hãi cái gì sao?
Rốt cuộc tới đích, Thương Vân rửa tay liền đến trước bàn ăn, thẳng đến đĩa thịt ốc sên kia, dù sao người khác cũng đều là dáng vẻ không nâng nổi đũa, hắn cũng không khách khí một mình thu cả.
Buổi chiều bọn họ đi đến khu ruộng thí nghiệm, mọi người trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm mảnh đất của Thương Vân, chỗ đó đã trưởng thành kết quả, trái cây màu tím nặng trịch treo trên đầu cành.
Dục Kỳ ngồi ở bờ ruộng, ngửi ngửi mùi thuốc, phẩm chất đều tốt, vừa định đưa tay hái một quả doanh nếm thử một chút, một cành cây liền quất lại đây, đánh ngay lên mu bàn tay hắn, mảnh ruộng này lập tức sôi trào hừng hực, hình như đang công khai lên án hành vi của hắn.
Dục Kỳ rút rút khóe môi, quay đầu nhìn Thương Vân một cái, rốt cuộc là thứ gì, làm cho dược thực(1) có sức sống như vậy, này cùng băng lan có thể tấn công người là một nguyên nhân sao?
Thương Vân đi đến bên ruộng, phát ra tức lực trấn an những quả doanh táo bạo bất an này, đây là tài liệu cơ bản để chế tạo lam dược.
“Nội dung lần này vốn là đề cao mầm thuốc, nếu mầm thuốc của Mino đã kết quả, vậy nội dung của em liền sửa thành hái quả đi!" Dục Kỳ đầy mặt cười xấu xa, “Trước khi chưa hoàn thành không thể ăn cơm tối nha~ hả…"
Dục Kỳ còn chưa dứt lời, từng cành từng cành từ trong ruộng thò ra, rung quả chín rụng xuống, lại rụt trở lại, chỉ chớp mắt quả doanh dễ vỡ đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh xếp một đống.
Thương Vân cong cong khóe môi, “Như vậy, trước khi ăn cơm tối thì tôi đi ngủ trưa một cái, Dục Kỳ lão sư." Nói xong thản nhiên đi về ký túc xá.
Thư tính còn lại lập tức tản ra trở lại ruộng thuốc của mình, để tránh bị đuôi bão của lão sư quét đến. Shelly nhìn mầm thuốc rõ ràng cao hơn ruộng bên cạnh một đoạn của mình, mím môi, nếu không phải Mino, nếu không phải Mino! Nhận được mọi người ngưỡng mộ hẳn là mình mới đúng, Mino đáng chết kia, tại sao còn không chết đi! Một thư tính tùy hứng bị hùng tính vứt bỏ dựa vào cái gì lại càng sống càng tốt! Hắn nên chết trong rừng rậm vực sâu!
“Shelly, cậu làm sao vậy?" Akerlli nhìn Shelly thất thần bất động, thân thiết hỏi một câu.
“Hả, không có gì, chỉ là cảm thấy rất thần kỳ." Shelly nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Không cần hiểu loại người như Mino, oa, mầm thuốc của cậu cao hơn của mình một khúc kia, rất tuyệt a, quả nhiên thức tỉnh chính là không tầm thường a, cũng không biết đời này mình có khả năng thức tỉnh không." Nếu thức tỉnh mà nói bệnh thể nhược của mình hẳn cũng sẽ khỏi, Akerlli nghĩ như vậy.
Shelly miễn cưỡng cười cười, “Sẽ có cơ hội, không biết lúc nào cơ hội sẽ đến, Mino lúc trước chẳng phải vậy sao, vốn đã hủy dung, dáng vẻ điên cuồng nhìn rất dọa người, sau đó liền thức tỉnh."
“Hủy dung? Ông trời của tôi! Mino còn gặp phải loại chuyện này?! Thật đáng thương." Akerlli không biết còn có một chuyện như vậy.
“Ai nha, cậu trước hết đừng bận tâm cậu ấy, nhanh lo lắng một chút cơm tối của cậu đi." Niya còn kém vặn tai Akerlli, Mino kia căn bản không đáng đồng tình, hơn nữa, Niya liếc Shelly một cái, hắn một chút cũng không hy vọng Mino cùng Steve kia tro tàn lại cháy, hùng tính kia sẽ chỉ kéo chân sau của hắn mà thôi, nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì ghen tị của Shelly kia là biết, hơn nữa trước khi rời khỏi Steve, Mino vẫn luôn yên lặng không có tiếng tăm gì, rời khỏi hắn mới một bước lên trời, hắn như bây giờ cũng rất tốt, không cần người khác lại đến thêm phiền.
“Ah, đúng, cơm tối của mình!" Akerlli kêu rên, chạy về phía ruộng thuốc của mình, Niya gật gật đầu với Shelly, cũng đi đến ruộng của mình.
“Đứa trẻ này một chút cũng không đơn giản, cháu trai kia của anh vẫn là tỉnh ngủ đi!" Dục Kỳ gác chân trên bàn, thưởng thức một lọn tóc.
“Làm sao, bảo bối cũng không có cách nào sao?" Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp của một hùng tính.
“Cũng không phải không có cách nào, rũ toàn bộ biểu hiện khác thường của cậu ta ra, đám nghiên cứu cuồng kia nhất định hận không thể mổ xẻ cậu ta, Sala cũng không nhất định bảo vệ được, đây là cách tốt nhất. Chỉ là…" Dục Kỳ có chút tiếc nuối, một thiên tài cứ như vậy bị hủy, thật sự đáng tiếc.
“Hiếm thấy Joe thích một người như vậy, giúp nó một cái có ngại gì." Mark cúi đầu cười, hiện tại chính là thời khắc tranh đoạt vị trí gia chủ mấu chốt, sự ủng hộ của thư tính ca ca rất quan trọng, nhất là còn là một thư tính chưa kết hôn đã có con, con trai Joe của hắn chính là uy hiếp duy nhất.
“Được rồi, như anh mong muốn." Dục Kỳ cắt đứt thông tin, chỉnh sửa lại tư liệu video sau đó phát lên mạng, một chút cảm giác bứt rứt cũng không có, người không vì mình, trời tru đất diệt.
Vì thế, dưới tình huống Thương Vân không biết, hắn đã trở thành mục tiêu của những học giả điên cuồng kia, cho dù biết hắn cũng sẽ không để ý.
(1) Dược thực: thực vật được dùng làm thuốc/chế thuốc
“Vị bạn học này," Dục Kỳ lão sư cười xấu xa lại gần, “Bình dược tề kia là cái gì, còn có lọ xanh lục lúc trước, có tiện lộ ra một chút không?"
“Xanh lục là dược tề sức sống, thư tính không thức tỉnh nối tiếp với thực vật không mạnh, tăng thêm sức sống cho hạt giống là bọn họ có thể nối tiếp, trong suốt là dịch dinh dưỡng, tự tôi pha chế, dùng để đào tạo thực vật, tức lực chỉ là dùng để hóa sương cho chúng nó trôi nổi mà thôi." Thương Vân lại nhét một khối thịt màu trắng vào miệng, mềm mềm trơn nhẵn, thật ngon, “Đây là thịt gì, lúc trước chưa từng ăn qua!" Thương Vân đã sắp ăn xong cả bàn còn chưa thỏa mãn, phân lượng này chính là đặt theo số người a!
“Thịt ốc sên khổng lồ, động vật thân mềm, trơn trơn mềm mềm rất không tệ, thư tính đều rất thích, chẳng qua hoàn cảnh sống của chúng nó tương đối nguy hiểm, không dễ bắt, hơn nữa chúng nó có vỏ ngoài cứng rắn, không dễ đánh vỡ, cho nên thịt rất đắt, nhà ăn của trường học tự nhiên sẽ không cung cấp, chỉ có nhà hàng xa hoa mới có cung ứng." Nhắc tới cái này Dục Kỳ rất là đắc ý, thứ đi tập huấn tự nhiên đều là tốt nhất.
“Ừ." Thương Vân không chút khách khí bỏ một miếng thịt cuối cùng vào trong miệng, cầm lấy một tờ giấy ăn lau lau khóe môi, “Lão sư không đi xem học sinh khác một chút sao?"
“Nhưng lão sư hiện tại chỉ muốn nhìn Mino." Dục Kỳ nâng cằm nháy mắt mấy cái, vô tội nhìn Thương Vân, trong mắt tràn ngập tủi thân cùng lên án, “Mino chán ghét lão sư sao?"
Một đống tuổi còn bán ngu, đây là ý tưởng trong lòng Thương Vân, “Phòng của tôi ở đâu?"
“Lão sư mang em đi." Mắt Dục Kỳ sáng lên, bốc ánh xanh, “Phòng tốt nhất nha!"
Thương Vân kỳ quái nhìn lão sư này một cái, chẳng lẽ không phải Sala sắp xếp? Lão sư này lại muốn làm ra cái gì.
“Không mời lão sư đi vào ngồi một chút sao?" Dục Kỳ lại ở cửa không chịu đi.
Nếu là một hùng tính mà nói, Thương Vân sẽ nghĩ hắn là đang đến gần mình, đáng tiếc a, mẫu đơn trên trán đã nói rõ đây rõ ràng là một thư tính, chẳng lẽ, hắn thích thư tính? Đáng tiếc bản thân không có hứng thú với yêu nghiệt.
“Tính tình của tôi không phải rất tốt, lão sư tốt nhất có chuyện nói thẳng." Thương Vân cởϊ áσ khoác trên người treo lên tường, tiến hành cao lãnh đến cùng.
“Có người nhờ tôi ngáng chân em, tốt nhất làm cho em thanh danh bừa bãi!" Dục Kỳ ôm cánh tay đứng ở cửa, “Em thấy thế nào?"
“Ah? Hoa đào nát của Sala sao?" Thương Vân còn đang suy nghĩ chuyện Sala lấy lòng mình đều sắp truyền khắp đế đô, làm sao lại có thể còn chưa có người hành động, thì ra ở chỗ này chờ hắn đây, thật sự là quá tốt, ngày nhàm chán chung quy phải có người tìm chết để điều hòa.
“Làm sao em biết?" Dục Kỳ ngược lại là thật sự ngạc nhiên.
“Loại chuyện hoang đường này khẳng định đều là thư tính đầy đầu đều là tình yêu mới làm ra được, hận tôi ngược lại còn còn, tỷ như Steve cùng Shelly linh tinh, đáng tiếc bọn họ không có năng lượng kia, có thể sai khiến thư tính thức tỉnh hẳn là họ hàng của lão sư, đúng không?" Thương Vân sắp xếp xong đồ đạc của mình, ngồi ở trên giường.
Dục Kỳ lắc đầu vỗ tay, “Cháu trai tôi làm đối thủ của em vẫn là quá non, em ngược lại không sợ tôi ngáng chân em."
“Lão sư có thể hết sức thử xem xem." Thương Vân lộ ra một nụ cười tà mị, đẩy Dục Kỳ đang ngây người ra ngoài cửa, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Dục Kỳ sờ sờ mũi, tính tình thật lớn, Sala đây là thẩm mỹ kiểu gì, tuy rằng bản thân cũng không phải một người cũ kỹ theo khuôn phép gì, ít nhất mình không bạo lực như vậy, tính tình cũng không kém như vậy. So sánh một lượt, Dục Kỳ ngâm nga đi về phòng, về phần học sinh khác, không phải còn có trợ giáo sao!
Thương Vân sáng sớm đã bị một đợt chuông reo đánh thức, là đồng hồ báo thức lắp đặt trong phòng, rời giường khí của Thương Vân rất nặng, đập đồng hồ báo thức lật người tiếp tục ngủ, Thương Vân thích cảm giác cuốn chăn.
Chờ Thương Vân rời giường đã là hai giờ sau, hắn chậm rì rì lắc lư đến điểm tập hợp, Dục Kỳ như cười như không nhìn hắn, “Hôm nay phải chạy một vòng, giữa trưa chưa chạy xong mà nói là không có cơm trưa, phomat sáng nay không tệ, đáng tiếc Mino bỏ lỡ." Biểu tình xem kịch vui.
Thương Vân không phản ứng hắn, xoay người đuổi theo đội ngũ, một đám thư tính tay không thể cầm vai không thể gánh, nếu mình không hơn được bọn họ vậy thật là sống uổng phí.
Quả nhiên, chờ khi Thương Vân đuổi kịp bọn họ, một đám kia đã thành già yếu bệnh tật, lúc trước còn đỡ, Thương Vân đuổi theo mang cả tai họa Dục Kỳ này đến, người kia đứng trên máy bay, la hét cố gắng, chạy nhanh lên, bằng không không có cơm ăn nha linh tinh, làm người ta giận sôi.
Thương Vân túm được cổ tay Akerlli, đứa bé này đã sắc mặt trắng bệch, nhìn như không kịp thở vậy. Thương Vân đổ cho hắn một lọ dược tề xanh lam, Akerlli dần dần hít thở đều đều, sắc mặt bắt đầu hồng nhuận, ánh mắt lấp lánh, sùng bái nhìn Thương Vân, khóe mắt Thương Vân liên tục co giật, “Chạy nhanh lên, không muốn ăn cơm trưa sao?"
“Được." Akerlli đầy máu sống lại cắm đầu chạy về phía trước, hắn cảm thấy toàn thân có sức lực dùng không hết.
Niya đã không còn sức phun tào, hắn nhìn trời, có một loại người tồn tại là người thường không thể hiểu nổi, đối với Mino mà nói, hình như dược tề chính là không gì không làm được, không biết lý luận [Nguyên] của hắn có liên quan không? Niya nhớ đến lý luận hoạt tử nhân nhục bạch cốt kia, thật sự truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ gây sóng to gió lớn.
Nghĩ đến đây, Niya lại nhìn Thương Vân một cái, người này thật sự không sợ hãi cái gì sao?
Rốt cuộc tới đích, Thương Vân rửa tay liền đến trước bàn ăn, thẳng đến đĩa thịt ốc sên kia, dù sao người khác cũng đều là dáng vẻ không nâng nổi đũa, hắn cũng không khách khí một mình thu cả.
Buổi chiều bọn họ đi đến khu ruộng thí nghiệm, mọi người trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm mảnh đất của Thương Vân, chỗ đó đã trưởng thành kết quả, trái cây màu tím nặng trịch treo trên đầu cành.
Dục Kỳ ngồi ở bờ ruộng, ngửi ngửi mùi thuốc, phẩm chất đều tốt, vừa định đưa tay hái một quả doanh nếm thử một chút, một cành cây liền quất lại đây, đánh ngay lên mu bàn tay hắn, mảnh ruộng này lập tức sôi trào hừng hực, hình như đang công khai lên án hành vi của hắn.
Dục Kỳ rút rút khóe môi, quay đầu nhìn Thương Vân một cái, rốt cuộc là thứ gì, làm cho dược thực(1) có sức sống như vậy, này cùng băng lan có thể tấn công người là một nguyên nhân sao?
Thương Vân đi đến bên ruộng, phát ra tức lực trấn an những quả doanh táo bạo bất an này, đây là tài liệu cơ bản để chế tạo lam dược.
“Nội dung lần này vốn là đề cao mầm thuốc, nếu mầm thuốc của Mino đã kết quả, vậy nội dung của em liền sửa thành hái quả đi!" Dục Kỳ đầy mặt cười xấu xa, “Trước khi chưa hoàn thành không thể ăn cơm tối nha~ hả…"
Dục Kỳ còn chưa dứt lời, từng cành từng cành từ trong ruộng thò ra, rung quả chín rụng xuống, lại rụt trở lại, chỉ chớp mắt quả doanh dễ vỡ đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh xếp một đống.
Thương Vân cong cong khóe môi, “Như vậy, trước khi ăn cơm tối thì tôi đi ngủ trưa một cái, Dục Kỳ lão sư." Nói xong thản nhiên đi về ký túc xá.
Thư tính còn lại lập tức tản ra trở lại ruộng thuốc của mình, để tránh bị đuôi bão của lão sư quét đến. Shelly nhìn mầm thuốc rõ ràng cao hơn ruộng bên cạnh một đoạn của mình, mím môi, nếu không phải Mino, nếu không phải Mino! Nhận được mọi người ngưỡng mộ hẳn là mình mới đúng, Mino đáng chết kia, tại sao còn không chết đi! Một thư tính tùy hứng bị hùng tính vứt bỏ dựa vào cái gì lại càng sống càng tốt! Hắn nên chết trong rừng rậm vực sâu!
“Shelly, cậu làm sao vậy?" Akerlli nhìn Shelly thất thần bất động, thân thiết hỏi một câu.
“Hả, không có gì, chỉ là cảm thấy rất thần kỳ." Shelly nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Không cần hiểu loại người như Mino, oa, mầm thuốc của cậu cao hơn của mình một khúc kia, rất tuyệt a, quả nhiên thức tỉnh chính là không tầm thường a, cũng không biết đời này mình có khả năng thức tỉnh không." Nếu thức tỉnh mà nói bệnh thể nhược của mình hẳn cũng sẽ khỏi, Akerlli nghĩ như vậy.
Shelly miễn cưỡng cười cười, “Sẽ có cơ hội, không biết lúc nào cơ hội sẽ đến, Mino lúc trước chẳng phải vậy sao, vốn đã hủy dung, dáng vẻ điên cuồng nhìn rất dọa người, sau đó liền thức tỉnh."
“Hủy dung? Ông trời của tôi! Mino còn gặp phải loại chuyện này?! Thật đáng thương." Akerlli không biết còn có một chuyện như vậy.
“Ai nha, cậu trước hết đừng bận tâm cậu ấy, nhanh lo lắng một chút cơm tối của cậu đi." Niya còn kém vặn tai Akerlli, Mino kia căn bản không đáng đồng tình, hơn nữa, Niya liếc Shelly một cái, hắn một chút cũng không hy vọng Mino cùng Steve kia tro tàn lại cháy, hùng tính kia sẽ chỉ kéo chân sau của hắn mà thôi, nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì ghen tị của Shelly kia là biết, hơn nữa trước khi rời khỏi Steve, Mino vẫn luôn yên lặng không có tiếng tăm gì, rời khỏi hắn mới một bước lên trời, hắn như bây giờ cũng rất tốt, không cần người khác lại đến thêm phiền.
“Ah, đúng, cơm tối của mình!" Akerlli kêu rên, chạy về phía ruộng thuốc của mình, Niya gật gật đầu với Shelly, cũng đi đến ruộng của mình.
“Đứa trẻ này một chút cũng không đơn giản, cháu trai kia của anh vẫn là tỉnh ngủ đi!" Dục Kỳ gác chân trên bàn, thưởng thức một lọn tóc.
“Làm sao, bảo bối cũng không có cách nào sao?" Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm trầm thấp của một hùng tính.
“Cũng không phải không có cách nào, rũ toàn bộ biểu hiện khác thường của cậu ta ra, đám nghiên cứu cuồng kia nhất định hận không thể mổ xẻ cậu ta, Sala cũng không nhất định bảo vệ được, đây là cách tốt nhất. Chỉ là…" Dục Kỳ có chút tiếc nuối, một thiên tài cứ như vậy bị hủy, thật sự đáng tiếc.
“Hiếm thấy Joe thích một người như vậy, giúp nó một cái có ngại gì." Mark cúi đầu cười, hiện tại chính là thời khắc tranh đoạt vị trí gia chủ mấu chốt, sự ủng hộ của thư tính ca ca rất quan trọng, nhất là còn là một thư tính chưa kết hôn đã có con, con trai Joe của hắn chính là uy hiếp duy nhất.
“Được rồi, như anh mong muốn." Dục Kỳ cắt đứt thông tin, chỉnh sửa lại tư liệu video sau đó phát lên mạng, một chút cảm giác bứt rứt cũng không có, người không vì mình, trời tru đất diệt.
Vì thế, dưới tình huống Thương Vân không biết, hắn đã trở thành mục tiêu của những học giả điên cuồng kia, cho dù biết hắn cũng sẽ không để ý.
(1) Dược thực: thực vật được dùng làm thuốc/chế thuốc
Tác giả :
Phong Tâm Hủy