Xuyên Nhanh Chi Tra Thụ Không Tra
Chương 5-2
“Tôi không đi." Thương Vân cầm cốc sữa bò trong tay, không chuyển mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, từ khi tỉnh lại hắn vẫn giữ trạng thái này, giống như du hồn thổi đến thổi đi, nếu không chính là đứng trước cửa sổ nhìn ra xa xa, không biết đang nhìn cái gì.
“Mino, đại học Angus có tài nguyên tốt hơn, thích hợp cậu học tập, vì cái gì không muốn đi chứ?" McGonagall rất không hiểu, chẳng lẽ hắn còn dư tình chưa xong với Steve kia? McGonagall không đồng ý nhìn Thương Vân.
McGonagall là một thư tính tùy tiện, nhưng hắn cũng biết thư tính yếu ớt, nhất là khi đối mặt tình cảm, thần kinh là rất mẫn cảm. Nhưng Steve thật sự không phải thích hợp, chỉ nhìn hắn có hôn ước còn câu kết làm bậy với thư tính khác là biết, đồn đãi nói cái gì mà Mino tùy hứng làm bậy, ích kỷ, McGonagall chưa bao giờ tin lời đồn, hắn chỉ tin tưởng thứ đôi mắt mình nhìn thấy, Mino là một đứa trẻ im lặng, rất có giáo dưỡng, những điểm này chỉ cần nhìn ánh mắt là có thể thấy được. McGonagall không tin một thư tính còn vị thành niên có thể tránh được ánh mắt hắn, về phần đồn đãi làm sao xuất hiện, Steve cùng tiểu tình nhân của hắn chính là kẻ tình nghi số một, McGonagall vừa nghĩ đến đây liền tức không có chỗ phát, ai kỳ bất hạnh nộ kỳ không tranh nói chính là tâm tình của McGonagall, nói cái gì cũng phải cắt đứt đoạn nghiệt duyên này, có khúc mắc là bất lợi cho thư tính trưởng thành.
McGonagall thầm hạ quyết tâm, vị trí bác sĩ riêng hắn nhất định phải lấy được, đàng hoàng giáo dục thư tính này một chút, đừng có ra hang hổ lại vào hang sói, thành thị cấp một chính là không thiếu sài lang hổ báo, vì tranh đoạt thư tính thức tỉnh này, bọn họ cái gì cũng làm được, nhất là thư tính này còn chưa kết hôn, so với những thư tính già mấy trăm tuổi đã kết hôn kia, Mino giống như một khối thịt thơm ngào ngạt, không đến cắn một cái không phải thú nhân.
Thương Vân không nói gì, nhìn ngoài cửa sổ cong cong khóe môi, rốt cuộc đến đây sao, hắn chờ thật lâu.
Steve không tình nguyện cùng a phụ a mẫu đến bệnh viện thăm Thương Vân, ở cửa không hẹn mà gặp a phụ a mẫu của Thương Vân, hai bên rất không thoải mái.
Bác sĩ McGonagall nhận được tin có người đến thăm, tự nhiên biết vì sao Thương Vân lại lộ ra nụ cười nhẹ kia, tức đến đau đầu. Hắn xoay người đi ra, đến thăm bệnh nhân tự nhiên là tốt, Steve cái gì thì thôi đi, thấy đau tim, bất lợi cho bệnh nhân khôi phục.
“Kavin tiên sinh cùng Orly phu nhân, cũng xin hai người khuyên Mino một chút, đại học Angus càng thích hợp cậu ấy trưởng thành, đừng lãng phí thiên phú tốt như vậy." McGonagall đối với a phụ a mẫu của Thương Vân vẫn là rất khách khí, cũng hy vọng bọn họ có thể thống nhất mặt trận, tất cả đều là vì tốt cho con cái.
Orly phục hồi tinh thần từ trừng mắt với đoàn người Steve, có chút khó xử, “Tôi hết sức đi!" Đối với đứa con quật cường này, hắn hiểu rõ không thể rõ hơn, hơn nữa hắn chỉ có một đứa bé này, nếu cách xa bên người, ngực có chút sa sút.
“Cái gì? Làm vậy sao được? Vậy để Steve nhà tôi cũng đi cùng đi, hai đứa bé chưa kết hôn, sao có thể chia lìa thời gian dài?" Phi Mộng còn che miệng cười trộm, lúc trước hắn đích xác ghét bỏ Mino kiêu căng, nhưng hiện tại không giống a, huống chi hắn còn yêu Steve như vậy, chờ hắn qua cửa lại chậm rãi dạy hắn quy củ là được, còn có thể lật ra khỏi lòng bàn tay mình chắc, chỉ cần Steve là nắm chắc được hắn, vẫn là con mình có mị lực, Shelly gì kia lúc đó chẳng phải có ý với con trai mình sao.
“Nằm mơ!" Orly cắn răng, “Bác sĩ McGonagall, anh yên tâm, tôi nhất định làm cho Mino đến đại học Angus."
“Làm sao? Chẳng lẽ còn muốn hủy hôn? Thay đổi thất thường thủy tính dương hoa, cẩn thận không gả ra ngoài!" Lời này của Phi Mộng nói rất độc ác.
Roose che kín miệng hắn, “Rất xin lỗi, em ấy không có ác ý, chỉ là lời nói không qua đầu, chúng ta đi xem con trước đi, Steve cũng vẫn rất lo lắng Mino." Nói xong đi qua đẩy Steve một cái, Steve không cam lòng quay đầu nhìn bên cạnh, “Cậu ta thế nào?"
McGonagall vừa định mở miệng châm chọc vài câu, liền bị người chặn ngang, “Bác sĩ McGonagall, chủ nhân đồng ý đến đại học Angus, xin ngài sắp xếp, lão gia phu nhân, chủ nhân nói hai người không cần lo lắng, hắn rất tốt, hiện tại đã nghỉ ngơi, mọi người đi về trước đi!" Eva đi ra lạnh như băng truyền lời, nói xong lập tức quay lưng trở về, trừ chủ nhân, ai hắn cũng không cần để ý.
“Vậy thật sự là quá tốt." McGonagall mịt mờ trừng mắt nhìn cả nhà Steve một cái, nhóm người này vẫn là có chút tác dụng, cũng không uổng phí hắn để lại một khe hở trên cửa phòng bệnh của Mino, đối với loại thú nhân cặn bã này là phải quyết đoán, “Hai vị muốn đi cùng không? Tôi có thể giúp hai người làm giấy thông hành, bên cạnh Mino vẫn là phải có người thân ở mới tốt." McGonagall cười tủm tỉm nói với vợ chồng Kavin, những việc này đã được bên trên đồng ý, bên kia rất có hứng thú với thư tính còn vị thành niên cũng đã thức tỉnh này, thú nhân hùng tính các nhà đã ngầm xoa tay chuẩn bị tốt tư liệu, chỉ chờ chế tạo các loại vô tình gặp được.
“Thật sự sao? Chúng tôi cũng có thể đi cùng?" Hai mắt Orly phát sáng, hắn trước giờ chưa từng đến thành thị cấp một, chỗ đó đều là quý tộc lớn, quý tộc nho nhỏ như bọn họ không thể đặt chân, trong lòng vừa có thấp thỏm bất an cũng có hưng phấn khó nói, kia chính là một thành thị cấp một đấy, tốt hơn thành thị cấp ba không biết bao nhiêu lần, mà hiện tại bọn họ cũng có thể bước lên mảnh đất kia, lại còn ở lại!
“Chúng tôi đây thì sao?" Phi Mộng rất là bất mãn, con dâu này cũng quá không hiểu chuyện, không có giáo dưỡng, muốn vào cửa nhà hắn, còn không biết nịnh bợ, đầu gỗ!
“Có chuyện gì của mấy người?" McGonagall trợn trắng mắt, “Mino các người tốt nhất đừng nghĩ, kia cũng không phải các người có thể mơ tưởng, không phải tôi nói, vì an toàn của con trai các người, nhanh chóng cút càng xa càng tốt đi! Không biết có bao nhiêu hùng tính nguyện ý vì một thư tính thức tỉnh mà làm cho Steve biến mất vĩnh viễn."
McGonagall gọi trợ thủ cất bước mọi người, bản thân thì ngâm nga đi về văn phòng, hôm nay là một ngày lành, thời tiết thật tốt.
Steve rất tức giận, hắn vốn là không thích Mino, từ hôn đúng hợp ý hắn, nhưng hắn không nghĩ đến lần này Mino không tranh cãi ồn ào như trước đây, thật giống như căn bản không có chuyện này vậy, làm cho Steve nghẹn một hơi ở ngực, không lên không xuống nghẹn khó chịu.
Nhất là ánh mắt các học sinh nhìn hắn, quỷ dị như vậy, giống như hắn làm một chuyện ngu xuẩn ghê lắm. Đó là bởi vì bọn họ chưa từng tiếp xúc với Mino trước đây, tiếp xúc rồi sẽ biết có bao nhiêu đáng ghét.
“Mau nhìn, Mino về trường học!" Không biết ai hô lên một câu, gần như tất cả thú nhân ở đây đều chạy đến vây xem.
Thương Vân vẫn duy trì cao lãnh, không chớp mắt đi về phía ký túc xá, sau lưng là khế ước thú Eva.
“Oa, đó chính là rồng sao?"
“Là Băng Sương cự long, ngu ngốc!"
“Cậu mới là ngu ngốc, vảy thật xinh đẹp a! Nhìn tôi nhìn tôi, hắn nhìn tôi kìa!"
“Đó là nhìn tôi, ngu xuẩn."
“Cậu mới là ngu xuẩn."
Thương Vân che đậy rụng những xì xào bàn tán này, một đường đi thẳng đến ký túc xá, Thương Vân mang đi một số đồ đạc quan trọng của nguyên chủ, những thứ Steve đưa bao gồm cả ảnh chụp khung ảnh linh tinh của hắn đều bị giữ lại.
“Ngươi xác định kẻ thù của ngươi ở thành thị cấp một?" Thương Vân cầm một tấm ảnh chụp, hừ lạnh một tiếng, ném vào thùng rác.
“Có thể mang trượng phu của ta đi tuyệt không phải là người bình thường, lúc ấy ta cũng trọng thương." Eva rũ mắt, hắn có dự cảm, trượng phu của hắn còn sống, hắn nhất định phải tìm được hắn.
“Được rồi, chậm rãi tìm đi." Thương Vân không chút để ý, nếu không phải vì để cho bọn họ tiếp tục sinh trứng, hắn mới lười xen vào việc của người khác, tộc rồng cho dù là ở tu chân giới cũng là tọa kỵ hiếm có, bán hắn một chuyện tốt cũng không có gì đáng trách.
Eva không nói thêm, hắn vốn không phải người nói nhiều, trừ khi tất yếu, cơ bản đều là đứng ở bên cạnh làm bối cảnh.
Thương Vân thu thập đồ đạc xong liền dự định rời đi, mở cửa ký túc xá, Thương Vân nâng mi, “Tránh ra."
Hanna nhanh mồm nhanh miệng, “Này, nếu không phải Shelly nhất định muốn đến tiễn cậu, chúng tôi mới lười đến được không, túm cái gì mà túm, thức tỉnh rồi tốt lắm chắc!"
“Rất rất tốt." Thương Vân thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, đứa bé này vừa thấy chính là số pháo hôi, nhân vật chính còn chưa mở miệng, hắn đã cướp nói trước.
“Cậu!" Hanna sắp tức nổ, là bạn với người này thật là sỉ nhục.
“Được rồi," Shelly ôn nhu mỉm cười, “Mino, còn chưa chúc mừng cậu thức tỉnh đâu? Nghe nói cậu muốn đến đại học Angus, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm coi như chia tay đi!"
Thương Vân hứng thú nhìn Shelly, “Làm sao, khẩn cấp lôi kéo Steve ra khoe với tôi sao?" Thương Vân nhìn thoáng qua Steve đã nhăn mi, phì cười một tiếng, “Cậu yên tâm, chúng tôi đã giải trừ hôn ước, không còn quan hệ gì, tôi cũng sẽ rời khỏi nơi này, đi nhầm đường thì phải quay đầu, yêu sai người phải biết buông tay, đạo lý này tôi hiểu, cho nên, cũng không cần phải nhắc nhở tôi, chúng ta không thành được bạn bè, không còn gặp lại mới là kết cục tốt nhất, tôi đi." Trong mắt Thương Vân chợt lóe nước mắt, vòng qua nhóm người kia, rời đi không quay đầu lại, bóng dáng rất hiu quạnh, làm cho thú nhân hùng tính biết ngọn nguồn càng bất mãn với Steve.
“A, Shelly, cậu ta ném hết đồ của Steve kìa." Hanna ở ngoài cửa liền thấy trong phòng lộn xộn, ảnh chụp của Steve, còn có đồ Steve đưa hắn, tất cả đều không mang đi.
Hanna vui vẻ vỗ vỗ bả vai Shelly, “Lần này không cần lo lắng Mino kia dùng thân phận thư tính thức tỉnh chèn ép người, cậu cùng Steve coi như là người có tình sẽ thành thân thuộc."
Fera lắc đầu, kéo thanh mai trúc mã của mình đi, luôn luôn bị người coi như công cụ dùng, không biết nói cái gì cho phải! Chẳng qua, Fera nhìn thoáng qua phương hướng Thương Vân rời đi, Mino này hình như thông minh hơn nhiều, là ảo giác sao? Hay là nói thức tỉnh có thể đề cao chỉ số thông minh? Hắn sờ sờ cằm, không miệt mài theo đuổi, chung quy không liên quan đến hắn không phải sao, hắn chỉ cần trông chắc Hanna là được.
Thương Vân không quay đầu lại đi lên phi thuyền, a phụ a mẫu hắn còn phải sắp xếp một số công việc mới có thể rời đi, mấy ngày nay hắn ngược lại là có chút thay đổi cái nhìn về đôi vợ chồng này, chẳng qua, đôi mắt Thương Vân lóe lên, còn phải đợi tiến thêm một bước kiểm tra, tuy rằng không coi là tội ác tày trời, nguyên chủ chết cũng có nguyên nhân bọn họ giáo dục thất bại.
Thương Vân quay đầu thoáng nhìn trường học, hắn biết, nhân vật chính Shelly sẽ dần dần đuổi kịp bước chân mình, mang theo chân mệnh thiên tử Steve của hắn cùng nhau đi lên cao nhất, người người đều nói Steve gặp may, kỳ thực bản thân Steve cũng là rất liều mạng, vài loại thuốc kia tùy tiện cho một người hắn không nhất định có thể lợi dụng trọn vẹn như vậy, nói không chừng còn có thể chỉ vì cái trước mắt nổ tan xác mà chết vân vân. Nhưng mà, có lẽ đôi thần tiên quyến lữ này cũng chỉ đến đó mà thôi, Thương Vân sờ sờ cằm, trời thật xanh a! Tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện thông đồng hoa nhỏ một chút.
“Mino, đại học Angus có tài nguyên tốt hơn, thích hợp cậu học tập, vì cái gì không muốn đi chứ?" McGonagall rất không hiểu, chẳng lẽ hắn còn dư tình chưa xong với Steve kia? McGonagall không đồng ý nhìn Thương Vân.
McGonagall là một thư tính tùy tiện, nhưng hắn cũng biết thư tính yếu ớt, nhất là khi đối mặt tình cảm, thần kinh là rất mẫn cảm. Nhưng Steve thật sự không phải thích hợp, chỉ nhìn hắn có hôn ước còn câu kết làm bậy với thư tính khác là biết, đồn đãi nói cái gì mà Mino tùy hứng làm bậy, ích kỷ, McGonagall chưa bao giờ tin lời đồn, hắn chỉ tin tưởng thứ đôi mắt mình nhìn thấy, Mino là một đứa trẻ im lặng, rất có giáo dưỡng, những điểm này chỉ cần nhìn ánh mắt là có thể thấy được. McGonagall không tin một thư tính còn vị thành niên có thể tránh được ánh mắt hắn, về phần đồn đãi làm sao xuất hiện, Steve cùng tiểu tình nhân của hắn chính là kẻ tình nghi số một, McGonagall vừa nghĩ đến đây liền tức không có chỗ phát, ai kỳ bất hạnh nộ kỳ không tranh nói chính là tâm tình của McGonagall, nói cái gì cũng phải cắt đứt đoạn nghiệt duyên này, có khúc mắc là bất lợi cho thư tính trưởng thành.
McGonagall thầm hạ quyết tâm, vị trí bác sĩ riêng hắn nhất định phải lấy được, đàng hoàng giáo dục thư tính này một chút, đừng có ra hang hổ lại vào hang sói, thành thị cấp một chính là không thiếu sài lang hổ báo, vì tranh đoạt thư tính thức tỉnh này, bọn họ cái gì cũng làm được, nhất là thư tính này còn chưa kết hôn, so với những thư tính già mấy trăm tuổi đã kết hôn kia, Mino giống như một khối thịt thơm ngào ngạt, không đến cắn một cái không phải thú nhân.
Thương Vân không nói gì, nhìn ngoài cửa sổ cong cong khóe môi, rốt cuộc đến đây sao, hắn chờ thật lâu.
Steve không tình nguyện cùng a phụ a mẫu đến bệnh viện thăm Thương Vân, ở cửa không hẹn mà gặp a phụ a mẫu của Thương Vân, hai bên rất không thoải mái.
Bác sĩ McGonagall nhận được tin có người đến thăm, tự nhiên biết vì sao Thương Vân lại lộ ra nụ cười nhẹ kia, tức đến đau đầu. Hắn xoay người đi ra, đến thăm bệnh nhân tự nhiên là tốt, Steve cái gì thì thôi đi, thấy đau tim, bất lợi cho bệnh nhân khôi phục.
“Kavin tiên sinh cùng Orly phu nhân, cũng xin hai người khuyên Mino một chút, đại học Angus càng thích hợp cậu ấy trưởng thành, đừng lãng phí thiên phú tốt như vậy." McGonagall đối với a phụ a mẫu của Thương Vân vẫn là rất khách khí, cũng hy vọng bọn họ có thể thống nhất mặt trận, tất cả đều là vì tốt cho con cái.
Orly phục hồi tinh thần từ trừng mắt với đoàn người Steve, có chút khó xử, “Tôi hết sức đi!" Đối với đứa con quật cường này, hắn hiểu rõ không thể rõ hơn, hơn nữa hắn chỉ có một đứa bé này, nếu cách xa bên người, ngực có chút sa sút.
“Cái gì? Làm vậy sao được? Vậy để Steve nhà tôi cũng đi cùng đi, hai đứa bé chưa kết hôn, sao có thể chia lìa thời gian dài?" Phi Mộng còn che miệng cười trộm, lúc trước hắn đích xác ghét bỏ Mino kiêu căng, nhưng hiện tại không giống a, huống chi hắn còn yêu Steve như vậy, chờ hắn qua cửa lại chậm rãi dạy hắn quy củ là được, còn có thể lật ra khỏi lòng bàn tay mình chắc, chỉ cần Steve là nắm chắc được hắn, vẫn là con mình có mị lực, Shelly gì kia lúc đó chẳng phải có ý với con trai mình sao.
“Nằm mơ!" Orly cắn răng, “Bác sĩ McGonagall, anh yên tâm, tôi nhất định làm cho Mino đến đại học Angus."
“Làm sao? Chẳng lẽ còn muốn hủy hôn? Thay đổi thất thường thủy tính dương hoa, cẩn thận không gả ra ngoài!" Lời này của Phi Mộng nói rất độc ác.
Roose che kín miệng hắn, “Rất xin lỗi, em ấy không có ác ý, chỉ là lời nói không qua đầu, chúng ta đi xem con trước đi, Steve cũng vẫn rất lo lắng Mino." Nói xong đi qua đẩy Steve một cái, Steve không cam lòng quay đầu nhìn bên cạnh, “Cậu ta thế nào?"
McGonagall vừa định mở miệng châm chọc vài câu, liền bị người chặn ngang, “Bác sĩ McGonagall, chủ nhân đồng ý đến đại học Angus, xin ngài sắp xếp, lão gia phu nhân, chủ nhân nói hai người không cần lo lắng, hắn rất tốt, hiện tại đã nghỉ ngơi, mọi người đi về trước đi!" Eva đi ra lạnh như băng truyền lời, nói xong lập tức quay lưng trở về, trừ chủ nhân, ai hắn cũng không cần để ý.
“Vậy thật sự là quá tốt." McGonagall mịt mờ trừng mắt nhìn cả nhà Steve một cái, nhóm người này vẫn là có chút tác dụng, cũng không uổng phí hắn để lại một khe hở trên cửa phòng bệnh của Mino, đối với loại thú nhân cặn bã này là phải quyết đoán, “Hai vị muốn đi cùng không? Tôi có thể giúp hai người làm giấy thông hành, bên cạnh Mino vẫn là phải có người thân ở mới tốt." McGonagall cười tủm tỉm nói với vợ chồng Kavin, những việc này đã được bên trên đồng ý, bên kia rất có hứng thú với thư tính còn vị thành niên cũng đã thức tỉnh này, thú nhân hùng tính các nhà đã ngầm xoa tay chuẩn bị tốt tư liệu, chỉ chờ chế tạo các loại vô tình gặp được.
“Thật sự sao? Chúng tôi cũng có thể đi cùng?" Hai mắt Orly phát sáng, hắn trước giờ chưa từng đến thành thị cấp một, chỗ đó đều là quý tộc lớn, quý tộc nho nhỏ như bọn họ không thể đặt chân, trong lòng vừa có thấp thỏm bất an cũng có hưng phấn khó nói, kia chính là một thành thị cấp một đấy, tốt hơn thành thị cấp ba không biết bao nhiêu lần, mà hiện tại bọn họ cũng có thể bước lên mảnh đất kia, lại còn ở lại!
“Chúng tôi đây thì sao?" Phi Mộng rất là bất mãn, con dâu này cũng quá không hiểu chuyện, không có giáo dưỡng, muốn vào cửa nhà hắn, còn không biết nịnh bợ, đầu gỗ!
“Có chuyện gì của mấy người?" McGonagall trợn trắng mắt, “Mino các người tốt nhất đừng nghĩ, kia cũng không phải các người có thể mơ tưởng, không phải tôi nói, vì an toàn của con trai các người, nhanh chóng cút càng xa càng tốt đi! Không biết có bao nhiêu hùng tính nguyện ý vì một thư tính thức tỉnh mà làm cho Steve biến mất vĩnh viễn."
McGonagall gọi trợ thủ cất bước mọi người, bản thân thì ngâm nga đi về văn phòng, hôm nay là một ngày lành, thời tiết thật tốt.
Steve rất tức giận, hắn vốn là không thích Mino, từ hôn đúng hợp ý hắn, nhưng hắn không nghĩ đến lần này Mino không tranh cãi ồn ào như trước đây, thật giống như căn bản không có chuyện này vậy, làm cho Steve nghẹn một hơi ở ngực, không lên không xuống nghẹn khó chịu.
Nhất là ánh mắt các học sinh nhìn hắn, quỷ dị như vậy, giống như hắn làm một chuyện ngu xuẩn ghê lắm. Đó là bởi vì bọn họ chưa từng tiếp xúc với Mino trước đây, tiếp xúc rồi sẽ biết có bao nhiêu đáng ghét.
“Mau nhìn, Mino về trường học!" Không biết ai hô lên một câu, gần như tất cả thú nhân ở đây đều chạy đến vây xem.
Thương Vân vẫn duy trì cao lãnh, không chớp mắt đi về phía ký túc xá, sau lưng là khế ước thú Eva.
“Oa, đó chính là rồng sao?"
“Là Băng Sương cự long, ngu ngốc!"
“Cậu mới là ngu ngốc, vảy thật xinh đẹp a! Nhìn tôi nhìn tôi, hắn nhìn tôi kìa!"
“Đó là nhìn tôi, ngu xuẩn."
“Cậu mới là ngu xuẩn."
Thương Vân che đậy rụng những xì xào bàn tán này, một đường đi thẳng đến ký túc xá, Thương Vân mang đi một số đồ đạc quan trọng của nguyên chủ, những thứ Steve đưa bao gồm cả ảnh chụp khung ảnh linh tinh của hắn đều bị giữ lại.
“Ngươi xác định kẻ thù của ngươi ở thành thị cấp một?" Thương Vân cầm một tấm ảnh chụp, hừ lạnh một tiếng, ném vào thùng rác.
“Có thể mang trượng phu của ta đi tuyệt không phải là người bình thường, lúc ấy ta cũng trọng thương." Eva rũ mắt, hắn có dự cảm, trượng phu của hắn còn sống, hắn nhất định phải tìm được hắn.
“Được rồi, chậm rãi tìm đi." Thương Vân không chút để ý, nếu không phải vì để cho bọn họ tiếp tục sinh trứng, hắn mới lười xen vào việc của người khác, tộc rồng cho dù là ở tu chân giới cũng là tọa kỵ hiếm có, bán hắn một chuyện tốt cũng không có gì đáng trách.
Eva không nói thêm, hắn vốn không phải người nói nhiều, trừ khi tất yếu, cơ bản đều là đứng ở bên cạnh làm bối cảnh.
Thương Vân thu thập đồ đạc xong liền dự định rời đi, mở cửa ký túc xá, Thương Vân nâng mi, “Tránh ra."
Hanna nhanh mồm nhanh miệng, “Này, nếu không phải Shelly nhất định muốn đến tiễn cậu, chúng tôi mới lười đến được không, túm cái gì mà túm, thức tỉnh rồi tốt lắm chắc!"
“Rất rất tốt." Thương Vân thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, đứa bé này vừa thấy chính là số pháo hôi, nhân vật chính còn chưa mở miệng, hắn đã cướp nói trước.
“Cậu!" Hanna sắp tức nổ, là bạn với người này thật là sỉ nhục.
“Được rồi," Shelly ôn nhu mỉm cười, “Mino, còn chưa chúc mừng cậu thức tỉnh đâu? Nghe nói cậu muốn đến đại học Angus, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm coi như chia tay đi!"
Thương Vân hứng thú nhìn Shelly, “Làm sao, khẩn cấp lôi kéo Steve ra khoe với tôi sao?" Thương Vân nhìn thoáng qua Steve đã nhăn mi, phì cười một tiếng, “Cậu yên tâm, chúng tôi đã giải trừ hôn ước, không còn quan hệ gì, tôi cũng sẽ rời khỏi nơi này, đi nhầm đường thì phải quay đầu, yêu sai người phải biết buông tay, đạo lý này tôi hiểu, cho nên, cũng không cần phải nhắc nhở tôi, chúng ta không thành được bạn bè, không còn gặp lại mới là kết cục tốt nhất, tôi đi." Trong mắt Thương Vân chợt lóe nước mắt, vòng qua nhóm người kia, rời đi không quay đầu lại, bóng dáng rất hiu quạnh, làm cho thú nhân hùng tính biết ngọn nguồn càng bất mãn với Steve.
“A, Shelly, cậu ta ném hết đồ của Steve kìa." Hanna ở ngoài cửa liền thấy trong phòng lộn xộn, ảnh chụp của Steve, còn có đồ Steve đưa hắn, tất cả đều không mang đi.
Hanna vui vẻ vỗ vỗ bả vai Shelly, “Lần này không cần lo lắng Mino kia dùng thân phận thư tính thức tỉnh chèn ép người, cậu cùng Steve coi như là người có tình sẽ thành thân thuộc."
Fera lắc đầu, kéo thanh mai trúc mã của mình đi, luôn luôn bị người coi như công cụ dùng, không biết nói cái gì cho phải! Chẳng qua, Fera nhìn thoáng qua phương hướng Thương Vân rời đi, Mino này hình như thông minh hơn nhiều, là ảo giác sao? Hay là nói thức tỉnh có thể đề cao chỉ số thông minh? Hắn sờ sờ cằm, không miệt mài theo đuổi, chung quy không liên quan đến hắn không phải sao, hắn chỉ cần trông chắc Hanna là được.
Thương Vân không quay đầu lại đi lên phi thuyền, a phụ a mẫu hắn còn phải sắp xếp một số công việc mới có thể rời đi, mấy ngày nay hắn ngược lại là có chút thay đổi cái nhìn về đôi vợ chồng này, chẳng qua, đôi mắt Thương Vân lóe lên, còn phải đợi tiến thêm một bước kiểm tra, tuy rằng không coi là tội ác tày trời, nguyên chủ chết cũng có nguyên nhân bọn họ giáo dục thất bại.
Thương Vân quay đầu thoáng nhìn trường học, hắn biết, nhân vật chính Shelly sẽ dần dần đuổi kịp bước chân mình, mang theo chân mệnh thiên tử Steve của hắn cùng nhau đi lên cao nhất, người người đều nói Steve gặp may, kỳ thực bản thân Steve cũng là rất liều mạng, vài loại thuốc kia tùy tiện cho một người hắn không nhất định có thể lợi dụng trọn vẹn như vậy, nói không chừng còn có thể chỉ vì cái trước mắt nổ tan xác mà chết vân vân. Nhưng mà, có lẽ đôi thần tiên quyến lữ này cũng chỉ đến đó mà thôi, Thương Vân sờ sờ cằm, trời thật xanh a! Tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện thông đồng hoa nhỏ một chút.
Tác giả :
Phong Tâm Hủy