Xuyên Nhanh Chi Tra Thụ Không Tra
Chương 4-2
Thương Vân ngồi vào khoang hạng nhất, người còn không ít, chẳng qua… Thương Vân liếc mắt nhìn người ngồi tận trong góc, kia chỉ sợ là một nhân vật lớn, người chung quanh sít sao vây hắn ở bên trong, chỉ có thể nhìn thấy hai cái đùi của nam nhân kia.
Thương Vân buồn bực, nhân vật lớn ngồi máy bay công cộng dân dụng cái gì, không phải đều có máy bay riêng sao, nhưng mà ý tưởng của nhân vật lớn, một nhân vật nhỏ như mình đoán không ra rất bình thường.
Thương Vân ngồi vào vị trí của mình, chuyện của người khác không liên quan đến hắn. Gọi một ly sữa nóng từ chỗ tiếp viên hàng không, Thương Vân liền đeo tai nghe nằm xuống, lộ trình đủ mười mấy tiếng đồng hồ cơ mà!
Vốn còn tưởng rằng là một chuyến đi nhàm chán, nên khi Thương Vân nghe được một tiếng “Tất cả không được nhúc nhích" cùng với tiếng súng răng rắc, không khỏi rút rút khóe miệng, liếc mắt nhìn người trong góc một cái, không biết phiền toái này có liên quan gì đến người này không.
Thương Vân nhắm hai mắt lại, chờ nhóm người kia đi đến khoang hạng nhất, không bao lâu, tiếp viên hàng không vừa đưa sữa bò kia bị đẩy mạnh vào khoang hạng nhất, ngã nhào ra đất.
“Không được nhúc nhích." Hai người bịt mặt cầm súng đi vào.
Thương Vân không mở mắt, giống như đang ngủ, mấy người phía sau đều căng cứng cơ bắp trên người, vận sức chờ phát động.
Bọn cướp hiển nhiên là có mục đích, đối chiếu ảnh chụp một chút, không để ý đến Thương Vân còn đang nhắm hai mắt, đi ra phía sau.
“Đỗ tiên sinh, gia chủ nhà chúng tôi mời Đỗ tiên sinh đến làm khách." Một người bịt mặt trong đó nhìn ảnh chụp, cười, “Vì an toàn của Đỗ tiên sinh, vẫn là đừng giở trò gì mới tốt."
“Ha ha, thật là nhọc lòng mà, lúc trước sân bay tư nhân của gia chủ ra ngoài ý muốn cũng là các người làm đúng không, phí không ít nhân lực vật lực đúng không!"
“Gia chủ? Đỗ tiên sinh hẳn là gọi cậu chứ! Việc khác không cần Đỗ tiên sinh bận tâm, nói vậy Đỗ tiên sinh cũng không muốn tất cả người trong máy bay này chôn cùng với ngài đúng không, đó đều là người vô tội." Người bịt mặt kia đổi khẩu súng, chĩa vào đầu một nam nhân bên cạnh liền nổ súng.
Cả khoang hạng nhất rơi vào một mảnh khủng hoảng, não của nam nhân kia văng khắp nơi, tử trạng cực thảm.
Một người bịt mặt khác chỉ súng vào đầu Thương Vân, “Kế tiếp."
Người được gọi là Đỗ tiên sinh kia mày cũng không nhăn lấy một chút, “Người vô tội? Liên quan gì đến ta chứ?" Cười nhạo một tiếng, “Thái độ mời người của cậu hai thật đúng là kỳ lạ, các người định làm thế nào? Nhảy dù chắc?"
Người bịt mặt kia còn chưa kịp nói gì, đã bị đánh gãy, “Này! Anh biết tôi chán ghét cái gì nhất không?" Thương Vân vẫn không mở mắt, hắn luôn luôn rất tiếc mạng, nếu không cũng sẽ không giống một con gián đánh không chết, mạng của hắn, chính mình tai họa thì có thể, người khác muốn động, đó chính là tìm chết!
Người bịt mặt cầm súng kia nhăn mi, “Ít mẹ nó vô nghĩa, lão tử băng mày!"
Thương Vân mở mắt, lạnh lùng nhìn người kia, người kia theo bản năng lui một bước nhỏ, nhưng rốt cuộc là người nhìn quen máu, phục hồi tinh thần rất nhanh, nhưng Thương Vân không cho hắn cơ hội này, bay lên một phát đá vào trên đùi hắn, tay thì bắn một phát vào thái dương một người khác, sau đó giẫm lên bụng người lúc trước kia, bẻ gãy ngón tay của hắn, người này ngược lại cũng là một hán tử, mồ hôi lạnh ứa ra cũng không rên một tiếng.
“Tôi ghét nhất người khác dùng súng chỉ vào đầu mình." Thương Vân trực tiếp nổ súng, chính giữa mi tâm, đem những lời Đỗ Vận Trình muốn nói chặn ở trong cổ họng.
Bảo tiêu quanh hắn cũng là hai mặt nhìn nhau, đứa bé này từ đâu đến, nhìn bề ngoài chẳng qua mới mười bốn mười lăm, động tác kia mây bay nước chảy, vừa nhìn chính là huấn luyện nghiêm chỉnh.
“Khoang phổ thông cùng khoang thương vụ có tổng cộng chín người, không đi giải quyết sao?" Thương Vân nhìn những người này sững sờ, tốt bụng nhắc nhở, thật ra chính là bản thân bệnh lười tái phát.
Đỗ Vận Trình thấy kế hoạch đã không thể thực hiện được, ra hiệu mang người đi giải quyết vấn đề.
“Nếu anh muốn biết hang ổ của bọn họ, cũng không phải là không thể." Thương Vân còn đeo tai nghe, đổi một bài hát, lại nằm xuống, “Muốn uy hiếp anh nhất định sẽ không lựa chọn nhảy dù, phái máy bay tiếp ứng cũng không hiện thực, khả năng lớn nhất chính là cướp cả máy bay, cho nên…" Thương Vân như cười như không nhìn Đỗ tiên sinh kia, “Nửa giờ trước máy bay dời tuyến đường an toàn, nếu phi công không phải là người của bọn họ mà nói, như vậy chính là có hacker thay đổi tuyến đường an toàn, xem thiết lập mục đích là được rồi." Nói xong liền nhắm hai mắt lại, hẳn là không cần mình ra tay đâu!
Đỗ Vận Trình co rút khóe miệng, sai người tiếp cận phòng điều khiển xem chút tình huống, hùng hài tử này từ đâu đến, người lớn trong nhà dạy dỗ thế nào.
Đỗ Vận Trình chiếm được đáp án mình muốn, nhanh chóng báo cáo với cậu trẻ, lần này hắn sống chết muốn đến làm mồi, cuối cùng không làm hỏng chuyện.
Xuống máy bay, trực tiếp liền bị cảnh sát ngăn cản, Đỗ Vận Trình xấu xa không đánh tiếng giúp đứa bé kia, túm cứ như hai năm tám vạn ấy, nên ăn chút đau khổ, không chớp mắt liền gϊếŧ hai người, cho dù không phải người tốt cũng nên dạy dỗ một chút.
“Cậu, sao cậu lại tự mình đến đây?" Đỗ Vận Trình tự nhiên sẽ không tự kỷ cho rằng cậu trẻ đến đón mình. Lần này cậu hai coi như toàn quân bị diệt, cậu cả đã sớm không còn, về sau tài phiệt Cố thị chính là cậu trẻ độc quyền, Đỗ Vận Trình đầy mắt đều là sùng bái a!
“Đứa bé kia đâu?" Cố Tư không tiếp lời.
“Đứa bé nào?" Đỗ Vận Trình ngạc nhiên, “Ah, đứa bé kia á, thiếu giáo dục, cháu chuẩn bị qua vài ngày lại đến vớt cậu ta, mắt cũng không chớp liền gϊếŧ hai người, hiện tại gia trưởng rất không có trách nhiệm… Khụ…" Đỗ Vận Trình còn muốn lải nhải, đột nhiên lại giống như vịt đực bị bóp chặt cổ, “Làm sao cậu ta ra được!"
Cố Tư nhìn theo ánh mắt của hắn, thiếu niên hắn nhìn thấy trong video kia đang kéo rương hành lý đi từ trong sân bay ra, giống như cảm nhận được ánh mắt của Đỗ Vận Trình, nhìn theo lại đây.
Thương Vân cong cong khóe môi, vươn ngón tay cái, hướng về phía Đỗ Vận Trình lật ngược lại.
“Tang!" Andrew chạy như bay đến, ôm Thương Vân vào ngực xoa nắn một trận, “Làm tôi sợ muốn chết, lại có thể gặp được loại chuyện này, tin tức đều đã truyền ra rồi! Chúng ta đi nhanh đi, thầy rất lo lắng."
Thương Vân bình tĩnh cào cào tóc của mình, “Đi thôi!"
Đỗ Vận Trình tức giận cúp điện thoại, “Làm sao có thể, hai người kia là bị gϊếŧ hại, làm sao có thể không có người thấy, còn không có phản ứng khói thuốc súng!" Người khoang hạng nhất muôn miệng một lời nói đều ngồi yên tại chỗ, trừ thanh niên kia ra thì không có người thương vong, cũng không có nói chuyện! Thật sự gặp quỷ!
“Thôi miên." Cố Tư đốt điếu thuốc, đung đưa mở cửa sổ xe.
“Cái gì?" Ánh mắt Đỗ Vận Trình dại ra.
“Người khi cực độ sợ hãi rất dễ dàng bị thôi miên, thôi miên tập thể, bút tích thật lớn." Cố Tư nhìn thiếu niên bị một nam tử tóc vàng ôm vào trong ngực, ánh mắt mờ ám khó hiểu.
“Ta kháo! Trẻ con hiện tại đều là loại trình độ này sao, có để người sống hay không." Đỗ Vận Trình chịu đả kích lớn, hắn cũng là một thanh niên tài tuấn, vì sao chênh lệch lớn như vậy chứ!
“Tra một chút chi tiết của cậu ta." Cố Tư đóng cửa xe lại, “Trở về."
Mà lúc này, giáo sư Brian đang xoay quanh Thương Vân, chính là nhóc con này đưa ra lý luận kinh thế hãi tục?
“Giáo sư Brian, đừng quay, có quay nữa trên mặt em cũng sẽ không nở hoa." Thương Vân cầm café Karl rót cho mình, đối với lão đầu này rất là bất đắc dĩ, không ngừng nhắc nhở bản thân phải tôn lão, phải tôn lão!
“Nhanh đừng uống, em, em lại đây!" Giáo sư Brian cướp lấy bình café đặt lên bàn, lôi kéo Thương Vân đi luôn vào phòng thí nghiệm.
Karl cùng Bruce chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo, thuận tiện cầm café vào cho Thương Vân, nếu hắn có khẩu vị uống mà nói.
“Suy nghĩ của em trên lý luận là có thể làm, thầy cũng cho là như vậy, nhưng mấy lần thực nghiệm đều không thể thành công, em có thực tiễn qua chưa?" Giáo sư Brian đeo khẩu trang găng tay, bật đèn phẫu thuật.
Một con thỏ trắng bị tiêm thuốc mê, đặt trên bàn mổ, “Cắt lập thể nghe vào tai rất dễ dàng, thao tác thực tế thật là khó càng thêm khó." Bởi vì đeo khẩu trang, thanh âm của giáo sư Brian có chút mơ hồ không rõ.
Thương Vân đi ra phòng ngoài, mở rương hành lý, bên trong có một cái hòm màu bạc.
Thương Vân đi đến bên cạnh bàn phẫu thuật, mở hòm, “Lý luận kia cần cái này!"
Giáo sư Brian mở to mắt, lại nheo mắt, trừ vải nhung đen, ông chẳng nhìn thấy cái gì cả.
“Cách gần một chút, nhìn cẩn thận." Khóe môi Thương Vân mang cười, đây chính là thứ có một không hai trên đời.
Giáo sư Brian đến gần bàn, áp sát mặt vào hòm, mạnh mở to hai mắt, đây là dụng cụ phẫu thuật?! Cả một bộ công cụ trong suốt! Giáo sư Brian đưa tay đi cầm, “Tê ——" Ngón tay lập tức thấy máu.
Karl cùng Bruce vội vàng giúp giáo sư xử lý vết thương, vạn phần khiếp sợ độ sắc bén của thứ này, giáo sư Brian chính là đang đeo găng tay cao su dùng khi phẫu thuật!
“Đây là cái gì?" Giáo sư Brian không để ý vết thương, thứ này trước giờ ông chưa từng nhìn thấy.
“Dao phẫu thuật." Thương Vân nâng mi.
“Vô nghĩa!" Brian thổi râu trừng mắt, tiểu tử này tuyệt đối là cố ý!
“Làm bằng hắc diệu thạch." Thương Vân cảm thấy lão đầu này rất thú vị, luôn luôn muốn chọc chọc ông.
“Nhóc con nhà em nghĩ thầy chưa từng nhìn thấy hắc diệu thạch chắc? Hắc diệu thạch là màu đen, màu đen!" Brian cầm chuôi dao, con dao này nếu không nhìn cẩn thận căn bản là không chú ý đến nó tồn tại.
“Em xử lý qua." Thương Vân đeo khẩu trang cùng găng tay lên, thỏ con đã bị gây tê.
Karl cùng Bruce đều tò mò nhìn con dao phẫu thuật giống như hàng mỹ nghệ này, cái này thật có thể sao? Lúc phẫu thuật sẽ không cắt vào ngón tay đấy chứ!
Lúc ra khỏi phòng thí nghiệm dưới chân giáo sư Brian vẫn là lung lay, thì ra cắt lập thể là thực hiện như vậy, lúc trước đều hiểu sai, lúc trước có bác sĩ mổ chính còn từng dùng gương, nhưng bất luận thế nào cũng không đạt được hiệu quả như vậy, cũng đúng, ai có thể nghĩ đến trụ cột lý luận của nhóc con này là một con dao phẫu thuật trong suốt! Nhóc con, nhất định là đã sớm biết kết quả, chỉ chờ chê cười! Brian hùng hùng hổ hổ, nhưng mặt lại hưng phấn bốc ánh sáng đỏ, đây là dấu mốc lịch sử trong lịch sử ngoại khoa, tuyệt đối.
Đáng tiếc là con dao phẫu thuật kia không dễ kiếm được, thuần thủ công tạo ra, sản xuất lượng lớn liên tiếp căn bản là không thể thực hiện được. Hơn nữa sách giáo khoa cũng phải thay đổi, còn phải luyện tập trùng kích thị giác, có thể nhìn thấy cũng không có nghĩa là có thể chuẩn xác cắt đi vị trí bệnh biến, còn có sai lệch thị giác, những cái này đều phải bắt đầu từ con số không.
Trước mắt có thể làm được chỉ có tiểu tử thối kia, mới mười sáu tuổi, tuổi học cao trung. Nhìn con thỏ nhảy nhót vui vẻ, thủ pháp của nhóc con kia tuyệt đối là chuyên nghiệp, không biết cậu ta ở nhà là luyện tập như thế nào, cũng không phải xuất thân thế gia y dược. Chỉ có thể dùng thiên tài để hình dung tồn tại của cậu ta, người như thế tồn tại chính là dùng để đả kích người.
Nhìn xem Bruce đã gục đầu thì biết, bị đả kích thương tích đầy mình, sắp đánh mất lòng tin.
Giáo sư Brian lắc đầu, đây là chuyện tốt, cây non gõ nhiều mới có thể mọc thẳng, có Karl ở, Bruce sa sút tinh thần không được bao lâu. Hai người kia a, Bruce khẳng định là trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Karl, Brian nhìn ngoài cửa sổ, tuổi trẻ thật tốt!
Thương Vân buồn bực, nhân vật lớn ngồi máy bay công cộng dân dụng cái gì, không phải đều có máy bay riêng sao, nhưng mà ý tưởng của nhân vật lớn, một nhân vật nhỏ như mình đoán không ra rất bình thường.
Thương Vân ngồi vào vị trí của mình, chuyện của người khác không liên quan đến hắn. Gọi một ly sữa nóng từ chỗ tiếp viên hàng không, Thương Vân liền đeo tai nghe nằm xuống, lộ trình đủ mười mấy tiếng đồng hồ cơ mà!
Vốn còn tưởng rằng là một chuyến đi nhàm chán, nên khi Thương Vân nghe được một tiếng “Tất cả không được nhúc nhích" cùng với tiếng súng răng rắc, không khỏi rút rút khóe miệng, liếc mắt nhìn người trong góc một cái, không biết phiền toái này có liên quan gì đến người này không.
Thương Vân nhắm hai mắt lại, chờ nhóm người kia đi đến khoang hạng nhất, không bao lâu, tiếp viên hàng không vừa đưa sữa bò kia bị đẩy mạnh vào khoang hạng nhất, ngã nhào ra đất.
“Không được nhúc nhích." Hai người bịt mặt cầm súng đi vào.
Thương Vân không mở mắt, giống như đang ngủ, mấy người phía sau đều căng cứng cơ bắp trên người, vận sức chờ phát động.
Bọn cướp hiển nhiên là có mục đích, đối chiếu ảnh chụp một chút, không để ý đến Thương Vân còn đang nhắm hai mắt, đi ra phía sau.
“Đỗ tiên sinh, gia chủ nhà chúng tôi mời Đỗ tiên sinh đến làm khách." Một người bịt mặt trong đó nhìn ảnh chụp, cười, “Vì an toàn của Đỗ tiên sinh, vẫn là đừng giở trò gì mới tốt."
“Ha ha, thật là nhọc lòng mà, lúc trước sân bay tư nhân của gia chủ ra ngoài ý muốn cũng là các người làm đúng không, phí không ít nhân lực vật lực đúng không!"
“Gia chủ? Đỗ tiên sinh hẳn là gọi cậu chứ! Việc khác không cần Đỗ tiên sinh bận tâm, nói vậy Đỗ tiên sinh cũng không muốn tất cả người trong máy bay này chôn cùng với ngài đúng không, đó đều là người vô tội." Người bịt mặt kia đổi khẩu súng, chĩa vào đầu một nam nhân bên cạnh liền nổ súng.
Cả khoang hạng nhất rơi vào một mảnh khủng hoảng, não của nam nhân kia văng khắp nơi, tử trạng cực thảm.
Một người bịt mặt khác chỉ súng vào đầu Thương Vân, “Kế tiếp."
Người được gọi là Đỗ tiên sinh kia mày cũng không nhăn lấy một chút, “Người vô tội? Liên quan gì đến ta chứ?" Cười nhạo một tiếng, “Thái độ mời người của cậu hai thật đúng là kỳ lạ, các người định làm thế nào? Nhảy dù chắc?"
Người bịt mặt kia còn chưa kịp nói gì, đã bị đánh gãy, “Này! Anh biết tôi chán ghét cái gì nhất không?" Thương Vân vẫn không mở mắt, hắn luôn luôn rất tiếc mạng, nếu không cũng sẽ không giống một con gián đánh không chết, mạng của hắn, chính mình tai họa thì có thể, người khác muốn động, đó chính là tìm chết!
Người bịt mặt cầm súng kia nhăn mi, “Ít mẹ nó vô nghĩa, lão tử băng mày!"
Thương Vân mở mắt, lạnh lùng nhìn người kia, người kia theo bản năng lui một bước nhỏ, nhưng rốt cuộc là người nhìn quen máu, phục hồi tinh thần rất nhanh, nhưng Thương Vân không cho hắn cơ hội này, bay lên một phát đá vào trên đùi hắn, tay thì bắn một phát vào thái dương một người khác, sau đó giẫm lên bụng người lúc trước kia, bẻ gãy ngón tay của hắn, người này ngược lại cũng là một hán tử, mồ hôi lạnh ứa ra cũng không rên một tiếng.
“Tôi ghét nhất người khác dùng súng chỉ vào đầu mình." Thương Vân trực tiếp nổ súng, chính giữa mi tâm, đem những lời Đỗ Vận Trình muốn nói chặn ở trong cổ họng.
Bảo tiêu quanh hắn cũng là hai mặt nhìn nhau, đứa bé này từ đâu đến, nhìn bề ngoài chẳng qua mới mười bốn mười lăm, động tác kia mây bay nước chảy, vừa nhìn chính là huấn luyện nghiêm chỉnh.
“Khoang phổ thông cùng khoang thương vụ có tổng cộng chín người, không đi giải quyết sao?" Thương Vân nhìn những người này sững sờ, tốt bụng nhắc nhở, thật ra chính là bản thân bệnh lười tái phát.
Đỗ Vận Trình thấy kế hoạch đã không thể thực hiện được, ra hiệu mang người đi giải quyết vấn đề.
“Nếu anh muốn biết hang ổ của bọn họ, cũng không phải là không thể." Thương Vân còn đeo tai nghe, đổi một bài hát, lại nằm xuống, “Muốn uy hiếp anh nhất định sẽ không lựa chọn nhảy dù, phái máy bay tiếp ứng cũng không hiện thực, khả năng lớn nhất chính là cướp cả máy bay, cho nên…" Thương Vân như cười như không nhìn Đỗ tiên sinh kia, “Nửa giờ trước máy bay dời tuyến đường an toàn, nếu phi công không phải là người của bọn họ mà nói, như vậy chính là có hacker thay đổi tuyến đường an toàn, xem thiết lập mục đích là được rồi." Nói xong liền nhắm hai mắt lại, hẳn là không cần mình ra tay đâu!
Đỗ Vận Trình co rút khóe miệng, sai người tiếp cận phòng điều khiển xem chút tình huống, hùng hài tử này từ đâu đến, người lớn trong nhà dạy dỗ thế nào.
Đỗ Vận Trình chiếm được đáp án mình muốn, nhanh chóng báo cáo với cậu trẻ, lần này hắn sống chết muốn đến làm mồi, cuối cùng không làm hỏng chuyện.
Xuống máy bay, trực tiếp liền bị cảnh sát ngăn cản, Đỗ Vận Trình xấu xa không đánh tiếng giúp đứa bé kia, túm cứ như hai năm tám vạn ấy, nên ăn chút đau khổ, không chớp mắt liền gϊếŧ hai người, cho dù không phải người tốt cũng nên dạy dỗ một chút.
“Cậu, sao cậu lại tự mình đến đây?" Đỗ Vận Trình tự nhiên sẽ không tự kỷ cho rằng cậu trẻ đến đón mình. Lần này cậu hai coi như toàn quân bị diệt, cậu cả đã sớm không còn, về sau tài phiệt Cố thị chính là cậu trẻ độc quyền, Đỗ Vận Trình đầy mắt đều là sùng bái a!
“Đứa bé kia đâu?" Cố Tư không tiếp lời.
“Đứa bé nào?" Đỗ Vận Trình ngạc nhiên, “Ah, đứa bé kia á, thiếu giáo dục, cháu chuẩn bị qua vài ngày lại đến vớt cậu ta, mắt cũng không chớp liền gϊếŧ hai người, hiện tại gia trưởng rất không có trách nhiệm… Khụ…" Đỗ Vận Trình còn muốn lải nhải, đột nhiên lại giống như vịt đực bị bóp chặt cổ, “Làm sao cậu ta ra được!"
Cố Tư nhìn theo ánh mắt của hắn, thiếu niên hắn nhìn thấy trong video kia đang kéo rương hành lý đi từ trong sân bay ra, giống như cảm nhận được ánh mắt của Đỗ Vận Trình, nhìn theo lại đây.
Thương Vân cong cong khóe môi, vươn ngón tay cái, hướng về phía Đỗ Vận Trình lật ngược lại.
“Tang!" Andrew chạy như bay đến, ôm Thương Vân vào ngực xoa nắn một trận, “Làm tôi sợ muốn chết, lại có thể gặp được loại chuyện này, tin tức đều đã truyền ra rồi! Chúng ta đi nhanh đi, thầy rất lo lắng."
Thương Vân bình tĩnh cào cào tóc của mình, “Đi thôi!"
Đỗ Vận Trình tức giận cúp điện thoại, “Làm sao có thể, hai người kia là bị gϊếŧ hại, làm sao có thể không có người thấy, còn không có phản ứng khói thuốc súng!" Người khoang hạng nhất muôn miệng một lời nói đều ngồi yên tại chỗ, trừ thanh niên kia ra thì không có người thương vong, cũng không có nói chuyện! Thật sự gặp quỷ!
“Thôi miên." Cố Tư đốt điếu thuốc, đung đưa mở cửa sổ xe.
“Cái gì?" Ánh mắt Đỗ Vận Trình dại ra.
“Người khi cực độ sợ hãi rất dễ dàng bị thôi miên, thôi miên tập thể, bút tích thật lớn." Cố Tư nhìn thiếu niên bị một nam tử tóc vàng ôm vào trong ngực, ánh mắt mờ ám khó hiểu.
“Ta kháo! Trẻ con hiện tại đều là loại trình độ này sao, có để người sống hay không." Đỗ Vận Trình chịu đả kích lớn, hắn cũng là một thanh niên tài tuấn, vì sao chênh lệch lớn như vậy chứ!
“Tra một chút chi tiết của cậu ta." Cố Tư đóng cửa xe lại, “Trở về."
Mà lúc này, giáo sư Brian đang xoay quanh Thương Vân, chính là nhóc con này đưa ra lý luận kinh thế hãi tục?
“Giáo sư Brian, đừng quay, có quay nữa trên mặt em cũng sẽ không nở hoa." Thương Vân cầm café Karl rót cho mình, đối với lão đầu này rất là bất đắc dĩ, không ngừng nhắc nhở bản thân phải tôn lão, phải tôn lão!
“Nhanh đừng uống, em, em lại đây!" Giáo sư Brian cướp lấy bình café đặt lên bàn, lôi kéo Thương Vân đi luôn vào phòng thí nghiệm.
Karl cùng Bruce chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo, thuận tiện cầm café vào cho Thương Vân, nếu hắn có khẩu vị uống mà nói.
“Suy nghĩ của em trên lý luận là có thể làm, thầy cũng cho là như vậy, nhưng mấy lần thực nghiệm đều không thể thành công, em có thực tiễn qua chưa?" Giáo sư Brian đeo khẩu trang găng tay, bật đèn phẫu thuật.
Một con thỏ trắng bị tiêm thuốc mê, đặt trên bàn mổ, “Cắt lập thể nghe vào tai rất dễ dàng, thao tác thực tế thật là khó càng thêm khó." Bởi vì đeo khẩu trang, thanh âm của giáo sư Brian có chút mơ hồ không rõ.
Thương Vân đi ra phòng ngoài, mở rương hành lý, bên trong có một cái hòm màu bạc.
Thương Vân đi đến bên cạnh bàn phẫu thuật, mở hòm, “Lý luận kia cần cái này!"
Giáo sư Brian mở to mắt, lại nheo mắt, trừ vải nhung đen, ông chẳng nhìn thấy cái gì cả.
“Cách gần một chút, nhìn cẩn thận." Khóe môi Thương Vân mang cười, đây chính là thứ có một không hai trên đời.
Giáo sư Brian đến gần bàn, áp sát mặt vào hòm, mạnh mở to hai mắt, đây là dụng cụ phẫu thuật?! Cả một bộ công cụ trong suốt! Giáo sư Brian đưa tay đi cầm, “Tê ——" Ngón tay lập tức thấy máu.
Karl cùng Bruce vội vàng giúp giáo sư xử lý vết thương, vạn phần khiếp sợ độ sắc bén của thứ này, giáo sư Brian chính là đang đeo găng tay cao su dùng khi phẫu thuật!
“Đây là cái gì?" Giáo sư Brian không để ý vết thương, thứ này trước giờ ông chưa từng nhìn thấy.
“Dao phẫu thuật." Thương Vân nâng mi.
“Vô nghĩa!" Brian thổi râu trừng mắt, tiểu tử này tuyệt đối là cố ý!
“Làm bằng hắc diệu thạch." Thương Vân cảm thấy lão đầu này rất thú vị, luôn luôn muốn chọc chọc ông.
“Nhóc con nhà em nghĩ thầy chưa từng nhìn thấy hắc diệu thạch chắc? Hắc diệu thạch là màu đen, màu đen!" Brian cầm chuôi dao, con dao này nếu không nhìn cẩn thận căn bản là không chú ý đến nó tồn tại.
“Em xử lý qua." Thương Vân đeo khẩu trang cùng găng tay lên, thỏ con đã bị gây tê.
Karl cùng Bruce đều tò mò nhìn con dao phẫu thuật giống như hàng mỹ nghệ này, cái này thật có thể sao? Lúc phẫu thuật sẽ không cắt vào ngón tay đấy chứ!
Lúc ra khỏi phòng thí nghiệm dưới chân giáo sư Brian vẫn là lung lay, thì ra cắt lập thể là thực hiện như vậy, lúc trước đều hiểu sai, lúc trước có bác sĩ mổ chính còn từng dùng gương, nhưng bất luận thế nào cũng không đạt được hiệu quả như vậy, cũng đúng, ai có thể nghĩ đến trụ cột lý luận của nhóc con này là một con dao phẫu thuật trong suốt! Nhóc con, nhất định là đã sớm biết kết quả, chỉ chờ chê cười! Brian hùng hùng hổ hổ, nhưng mặt lại hưng phấn bốc ánh sáng đỏ, đây là dấu mốc lịch sử trong lịch sử ngoại khoa, tuyệt đối.
Đáng tiếc là con dao phẫu thuật kia không dễ kiếm được, thuần thủ công tạo ra, sản xuất lượng lớn liên tiếp căn bản là không thể thực hiện được. Hơn nữa sách giáo khoa cũng phải thay đổi, còn phải luyện tập trùng kích thị giác, có thể nhìn thấy cũng không có nghĩa là có thể chuẩn xác cắt đi vị trí bệnh biến, còn có sai lệch thị giác, những cái này đều phải bắt đầu từ con số không.
Trước mắt có thể làm được chỉ có tiểu tử thối kia, mới mười sáu tuổi, tuổi học cao trung. Nhìn con thỏ nhảy nhót vui vẻ, thủ pháp của nhóc con kia tuyệt đối là chuyên nghiệp, không biết cậu ta ở nhà là luyện tập như thế nào, cũng không phải xuất thân thế gia y dược. Chỉ có thể dùng thiên tài để hình dung tồn tại của cậu ta, người như thế tồn tại chính là dùng để đả kích người.
Nhìn xem Bruce đã gục đầu thì biết, bị đả kích thương tích đầy mình, sắp đánh mất lòng tin.
Giáo sư Brian lắc đầu, đây là chuyện tốt, cây non gõ nhiều mới có thể mọc thẳng, có Karl ở, Bruce sa sút tinh thần không được bao lâu. Hai người kia a, Bruce khẳng định là trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Karl, Brian nhìn ngoài cửa sổ, tuổi trẻ thật tốt!
Tác giả :
Phong Tâm Hủy