Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại
Chương 65
Bạch Sương trước nay không hề biết rằng, Cận Diễm lại chụp một tấm hình như vậy.
Nhưng khi cô biết được, anh cũng không còn trên thế gian này nữa rồi.
Đến một câu Bạch Sương cũng không nói, cầm bức thư và tấm hình trên tay, ngơ ngác đi vào bệnh viện, vào thang máy lên tầng quay về phòng bệnh VIP.
Thẩm Mậu Tùng vẫn luôn theo sát bên cạnh cô, ông không lên tiếng vì sợ quấy rầy cô, cũng không dám rời xa cô dù chỉ nửa bước.
Cận Diễm nhảy lầu tự sát, mang tới đả kích lớn tới mức nào đối với Bạch Sương ông có thể tưởng tượng ra được, ông thực sự sợ rằng Bạch Sương nhất thời nghĩ không thông rồi làm ra chuyện ngốc nghếch gì đó.
Trong phòng bệnh VIP, quả đào vàng Bạch Sương gọt đưa cho Cận Diễm trước khi cô đi, anh vẫn chưa ăn, nó đang nằm yên tĩnh trên tủ đầu giường.
Quyết tâm muốn chết của bản thân Cận Diễm không phải là rất mãnh liệt.
Nếu như anh ăn xong quả đào vàng do Bạch Sương tự mình gọt này cho anh, có thể anh sẽ không thật sự nghĩ tới việc tự sát nữa.
Bạch Sương quay người nhìn về hướng cửa sổ trong phòng bệnh.
Nơi đây là phòng bệnh VIP, người có khả năng nằm ở đây trong lòng đều muốn hồi phục và nghỉ ngơi thật tốt.
Hơn nữa người nhà bệnh nhân cũng nghĩ tới muốn thông gió, cho nên cửa sổ ở trong phòng bệnh VIP, khác với cửa sổ của những phòng bệnh bình thường, cửa sổ phòng bệnh thường được đóng kính một nửa, còn phòng bệnh này có thể mở ra hoàn toàn.
Cận Diễm làm hỏng thanh chắn cửa, từ đây nhảy xuống dưới.
Bạch Sương còn chưa kịp đi tới bên cửa sổ, liền bị Thẩm Mậu Tùng kéo lại, ôm vào lòng.
Giọng nói của Thẩm Mậu Tùng cũng đang run rẩy, mang theo sự nghẹn ngào, "Tiểu Sương, Tiểu Sương! Con không thể làm như vậy, Tiểu Cận đã chết rồi!
Nó không muốn con cũng đi theo nó như vậy, nó muốn con có một cuộc sống tốt đẹp, khỏe mạnh mà sống!"
Bạch Sương bị Thẩm Mậu Tùng ôm lấy, ánh mắt vô hồn không chút sức sống của cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở thế giới trước, sau khi Bạc Nghịch chết, cô cũng không muốn tiếp tục ở trong thế giới đó nữa.
Mà cái chết, là cách duy nhất để rời khỏi thế giới.
Nhưng mà ở thế giới này..
[Đúng vậy, chủ nhân, người nghĩ không sai. Nếu như người tự tử, nhiệm vụ thứ hai sẽ được xem như thất bại.] Lãn Đản nói.
Nhiệm vụ thứ hai, là làm cho Thẩm Mậu Tùng cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, để ông không còn tự ti nữa, có thể vui vẻ lên.
Một khi Bạch Sương tự sát, thế giới tinh thần của Thẩm Mậu Tùng cũng sẽ bị sụp đổ.
Nói gì đến vui vẻ?
Nói không chừng ông cũng sẽ đi theo.
Chưa kể tới..
Cô còn từng đồng ý với ông một chuyện.
"Tiểu Sương, con đã đồng ý với ba, cả đời này sẽ không rời xa ba, con đã đồng ý với ba rồi!"
Một người đàn ông trung niên cao 1m8 như Thẩm Mậu Tùng, vào lúc này lại đang ôm đứa con gái của mình mà khóc lên thành tiếng.
"Tiểu Sương, con đã đồng ý với ba, sẽ không chạy trốn với chồng của con, cho nên xem như ba cầu xin con, Tiểu Sương, đừng đi theo cậu ấy được không? Ở bên cạnh ba được không?"
Nói đến đoạn cuối cùng, dường như Thẩm Mậu Tùng đang dùng ngữ khí cầu xin.
Đây là ước vọng duy nhất của một người cha vô cùng hèn mọn.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của Bạch Sương dần dần được thu về.
Cô chậm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng của Thẩm Mậu Tùng người đang khóc tới nỗi sắp hết hơi.
Lời cô nói ra, là sự an ủi lớn nhất đối với Thẩm Mậu Tùng, "Ba, ba yên tâm, chuyện con đồng ý với ba, con nhất định làm được.
Cả đời này, con sẽ không rời xa ba."
* * *
Năm năm sau.
Lễ cưới của Lâm Ấu Điềm.
Lâm Ấu Điềm của lúc này đã trở thành nữ minh tinh nổi tiếng trong nước.
Bởi vì vẻ bề ngoài ngọt ngào dễ thương của cô nên cô đã diễn rất nhiều bộ phim thần tượng về thanh xuân tuổi trẻ, vô cùng thích hợp với khí chất và hình tượng của nữ chính nên đã nổi danh.
Chồng của cô là một nam minh tinh, cũng bởi vì tham gia hợp tác với cô trong một bộ phim thần tượng nên mới quen cô, hai người nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu), hai người sau khi sống chung thì xác định quan hệ, hai bên không hề che dấu.
Bọn họ đi cùng với nhau ba năm, cuối cùng cũng tu thành chính quả.
Ngày hôm nay có rất nhiều phóng viên nhà báo đế tham dự hôn lễ, đương nhiên, bọn họ còn có tâm tư khác.
"Đến rồi đến rồi!" Có ai đó kinh hỷ kêu lên một tiếng, mọi người vội vàng nhắm chuẩn ống kính về phía hai chiếc xe vừa mới dừng hẳn.
Cửa xe mở ra, đôi giày cao gót màu đen rất đẹp bước xuống.
Bạch Sương mặc chiếc váy lễ phục màu đen giống như một con thiên nga đen xinh đẹp nho nhã, tóc cô buộc đơn giản phía sau đầu, đôi môi được dùng son màu tím đen, mặt không biểu cảm gì mà đi ra, hào quang tràn đầy.
"Tôi đã nói Thẩm Bạch Sương nhất định sẽ tới tham gia hôn lễ của Lâm Ấu Điềm! Tình bạn của hai người này thật đáng ngưỡng mộ, trước nay tôi chưa từng gặp qua một tình bạn chân thành như vậy ở trong giới giải trí."
"Mấy năm nay, Thẩm Bạch Sương đều đang đánh chiếm thị trường nước ngoài, cũng bứt phá được thành tích không nhỏ, cũng chính bởi vì cô, mà tác phẩm năm xưa Cận Diễm để lại mới có thể được chọn để giành giải thưởng Oscar, mặc dù không đoạt giải, nhưng có thể được nêu tên đã vô cùng vinh quang rồi!"
(Chú thích: Giải thưởng Viện Hàn Lâm (tiếng Anh: Academy Awards), thường được với tên Giải Oscar (tiếng Anh: Oscars) là giải thưởng điện ảnh hằng năm của Viện Hàn Lâm Khoa học và Nghệ thuật Điện ảnh (tiếng Anh: Academy of Motion Picture Ars and Sciences, viết tắt là AMPAS) (Hoa Kỳ), giải Oscar được trao hằng năm tại thành phố Los Angeles để ghi nhận những thành tựu xuất sắc của giới điện ảnh trong năm của các đọa diễn, diễn viên, kịch bản và nhiều lĩnh vực khác qua cuộc bỏ phiếu kín của các thành viên Viện Hàn Lâm)
"Còn nói nhảm cái gì nữa, nhanh chóng chụp! Thẩm Bạch Sương rất ít khi tham dự sự kiện, lần này hình của cô ấy nhất định phải chụp đủ!"
Bạch Sương tiến vào đại sảnh tổ chức tiệc cưới trong ánh sáng nhấp nháy và âm thanh tách tách không ngừng của máy ảnh.
Cô ngồi ở ghế đầu tiên của bữa tiệc, nhìn cô dâu chú rể đang tiến vào lễ đường, tuyên thệ, hôn môi.
Suy nghĩ của cô dần trở nên mơ hồ, trước mắt bất giác hiện lên khuôn mặt của Cận Diễm.
Nhớ tới cảnh tượng năm đó, anh quỳ gối cầu hôn cô trên sân khấu nhận giải Kim Ưng.
"Tiếp theo xin mời cô dâu tung hoa cưới xuống phía dưới, để truyền phần chúc phúc tuyệt vời này xuống!" Lời nói của người chủ trì kéo suy nghĩ của Bạch Sương trở về.
Nhưng, Lâm Ấu Điềm lại không lựa chọn tung hoa cưới.
Cô ấy trực tiếp cầm bó hoa cưới, đi đến trước mặt của Bạch Sương.
"Tiểu Sương Sương, phù sa không chảy ruộng ngoài, phần chúc phúc tuyệt vời này, tới tặng cho cậu đó." Lâm Ấu Điềm tươi cười đưa bó hoa cho Bạch Sương.
Bó hoa cầm tay của cô dâu, người độc thân nào nhận được thì đại biểu sau này sẽ có vận đào hoa mỹ mãn, cuối cùng sẽ tìm được chân mệnh thiên tử và hạnh phúc hôn nhân thuộc về bản thân mình.
Bạch Sương mỉm cười, không nhận bó hoa.
Cô không cần.
Ít nhất thì ở thế giới này, không cần thiết.
Lâm Ấu Điềm cũng không hề bất ngờ, chỉ là thở dài trong im lặng, sau đó lại đi lên sân khấu.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Lâm Ấu Điềm kéo tay của Bạch Sương đặt lên bụng của cô.
"Tiểu Sương Sương, trong bụng của tớ có em bé rồi, cậu chính là mẹ nuôi của đứa nhỏ rồi đó." Lâm Ấu Điềm cười tít mắt nói.
Em bé.
Hiếm khi Bạch Sương để lộ ra vẻ mặt lấy làm lạ, rồi nhìn chăm chú vào bụng của Lâm Ấu Điềm.
Em bé sao.
Cô năm xưa, cũng nói với Cận Diễm, muốn sinh một đứa con với anh ấy.
Nhưng Cận Diễm không cho cô cơ hội này.
"Tiểu Sương Sương, tớ biết rằng muốn quên đi một người là rất khó khăn, đặc biệt là người đó đã mang đến rất nhiều màu sắc cho cuộc đời của cậu."
Lâm Ấu Điềm nhẹ nhàng vỗ cánh tay của Bạch Sương, cười, "Cho dù cậu đưa ra lựa chọn như thế nào, tớ cũng đều sẽ ủng hộ cậu, tới chỉ mong rằng cậu có thể vui vẻ."
Nhưng mà Lâm Ấu Điềm không hề nghĩ tới, Bạch Sương thực sự sống độc thân cả một đời.
Ba mươi năm sau.
Trong phòng bệnh VIP, Thẩm Mậu Tùng đang nằm trên giường, hơi thở yếu ớt.
Ông bị biến chứng (từ chứng bệnh này dẫn tới bệnh khác) do suy nội tạng gây nên, nói nghiêm trọng thì cũng nghiêm trọng, nói không nghiêm trọng thì cũng có thể chữa khỏi.
"Tiểu Sương." Đôi tay già nua của Thẩm Mậu Tùng nắm lấy tay của Bạch Sương, ánh mắt mang theo ý cười, "Ba không chữa được nữa rồi."
"Sau khi Tiểu Cận đi, con cũng không tiếp nhận thêm bất cứ một người nào khác nữa, ba biết rằng, trái tim của con cũng đã chết rồi, nếu như không phải bởi vì lời hứa kia với ba, sợ rằng con cũng đã sớm đi theo nó rồi.
Cho nên Tiểu Sương, ba không chữa được nữa rồi, ba đã sống nhiều năm như vậy, cũng đã sống đủ, ba mãn nguyện rồi.
Tiểu Sương, vốn dĩ ba muốn được nhìn thấy con hạnh phúc, đáng tiếc là đã không thể nhìn thấy được.
Nhưng ba tin rằng, ở kiếp sau chắc chắc con sẽ ở bên Tiểu Cận, sẽ có một gia đình mỹ mãn."