Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh
Chương 225 Trà xanh đánh bại trà xanh - Phải lòng quân phiệt (4)
Editor: Uyên
"Ngài ơi, đại soái Hàn tới gặp ngài."
Tiểu Thạch Đầu kiềm chế kích động trong lòng, sắc mặt đỏ bừng nhìn Lê Tử Ngôn, "Ngài muốn gặp không?"
Lê Tử Ngôn bị dáng vẻ này của Tiểu Thạch Đầu làm cho bật cười, đứa nhỏ này còn thiếu việc viết mấy chữ hy vọng cậu đồng ý lên mặt.
"Được rồi, em đi theo tôi đi."
"Dạ! Dạ!"
Tiểu Thạch Đầu đi theo phía sau Lê Tử Ngôn, cảm giác mỗi bước chân đều hưng phấn muốn bay lên.
Thật ra Lê Viên có quy định không cho người ngoài tùy ý ra vào nhưng thân phận của Hàn Tri Dao thì khác. Hắn là đại soái của tỉnh thành này, có ơn rất lớn với mọi người, hắn có thể đến đây là may mắn của Lê Viên cho nên tất nhiên bọn họ sẽ không từ chối.
Lê Tử Ngôn đi tới đại sảnh, Hàn Tri Dao đang ngồi trên ghế uống trà, thấy cậu đến liền đứng dậy chào đón.
"Không biết hôm nay đại soái đến nên vẫn chưa có chuẩn bị, phải để đại soái đợi lâu rồi."
"Là tôi không mời mà đến nên phải mong ngài không trách tội mới đúng."
Hàn Tri Dao xua tay chào đón Lê Tử Ngôn ngồi xuống ghế, "Vốn định hôm nay đến nghe kịch của ngài nhưng không ngờ lại đến hơi sớm."
"Thật ra cho dù đại soái có đến trễ thì cũng không thể xem em diễn, hôm nay không phải ca của em."
Lê Tử Ngôn cười cười, rót cho Hàn Tri Dao một chén trà, "Một tháng em chỉ diễn sáu lần, nếu đại soái muốn xem thì cứ báo sớm với em một tiếng, em sẽ để lại một chỗ cho đại soái."
"Không sao, tôi mua vé được rồi."
Hàn Tri Dao chỉ nói cho có lệ, lần này hắn đến đây chủ yếu là muốn nói chuyện với Lê Tử Ngôn cho nên dù không được nghe Lê Tử Ngôn hát kịch cũng không thấy tiếc nuối.
"Tôi mới về nước hai năm, sau khi về cũng chưa có thời gian ở lại lâu ở thành, bây giờ đất nước đã tạm ổn nên tôi cũng có cơ hội ở thành nghỉ ngơi dưỡng sức, chẳng qua vẫn chưa có người làm bạn, không biết tôi có cơ hội mời ngài Ngôn hay không?"
"Ý của đại soái là..."
"Cũng không giấu diếm, hôm qua vừa gặp nhưng tôi lại cảm thấy tôi khá hợp ý với ngài nên muốn kết bạn với ngài, bình thường cũng có cái cớ tìm ngài nói chuyện."
Lê Tử Ngôn uống một hớp trà, ngượng ngùng mỉm cười, "Đại soái nói như vậy đề cao em quá rồi, có thể làm bạn với đại soái là may mắn cả đời em."
"Ha ha, ngài Ngôn đừng thấy ta quá đường đột là được rồi." Hai người nhìn nhau cười, rõ ràng chưa gặp được mấy lần, cũng không nói bao nhiêu lời nhưng không hiểu sao lại thấy đặc biệt ăn ý.
Tiểu Thạch Đầu đứng cách đó không xa, trong mắt tràn ngập ánh sáng hâm mộ, phụ tá cũng đứng thẳng ở bên kia canh giữ hai người nói chuyện.
Càng nói chuyện với nhau, Hàn Tri Dao càng cảm thấy Lê Tử Ngôn là một người sống rất hiện đại, dù cậu đang sống trong một xã hội hỗn loạn thế này nhưng lại có những tư tưởng thông suốt mà người thường không có.
Hàn Tri Dao xuất ngoại và được tiếp nhận nền giáo dục phương Tây khi còn là một thiếu niên, nên khi hắn nói chuyện với Lê Tử Ngôn cảm thấy rất thoải mái, rất ít người có thể khiến hắn có cảm giác này.
Hai người vừa nói chuyện đã quên mất thời gian, bởi vì hôm nay Hàn Tri Dao mặc quân phục, để tránh phiền phức nên hai người chỉ đơn giản dùng cơm ở Lê Viên, rồi lại đi dạo nói chuyện đến chạng vạng Hàn Tri Dao mới rời khỏi Lê Viên.
"Ngài ơi, ngày mai có muốn em đi mời đại soái Hàn không? Hay chúng ta đến dinh thự Đại Soái?"
"Hả? Em đúng là quỷ nhỏ mà, muốn gặp anh hùng trong lòng em? Hôm nay chưa nhìn đủ à?"
Tiểu Thạch Đầu bị nói trúng hai má đỏ bừng, ngượng ngùng cười cười, "Haha không có, nhưng ngài cũng rất thích đại soái Hàn mà."
"......Hửm?"
"Em ở đây lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên thấy ngài vui vẻ thế."
Tiểu Thạch Đầu vừa trải chăn vừa nói không ngừng, "Những gì hai người nói em nghe không hiểu nhưng em thấy hai người nói rất vui vẻ, cái này gọi là...gọi là tri kỷ! Phải không?"
"Đúng, là tri kỷ."
Lê Tử Ngôn bất đắc dĩ cười cười, lên giường, ánh mắt hơi trống rỗng, nhớ lại gương mặt đẹp trai xa lạ nhưng lại quen thuộc kia, trong lòng lại thấy trống vắng.
Dù sao Hàn Tri Dao cũng là quân nhân còn là đại soái nên không thể mỗi ngày tới tìm Lê Tử Ngôn nói chuyện, nhưng nếu có thời gian sẽ tới tìm Lê Tử Ngôn tâm sự.
Hôm nay là ngày thứ ba mươi Hàn Tri Dao quay về thành, tài liệu chồng chất đều đã được xử lý ổn thoả, cuộc chiến lần trước đã mang lại sự bình yên ngắn ngủi.
Hàn Tri Dao ngồi ở sau xe nhìn từng gương mặt của người đi đường, đưa tay xoa trán, vừa quay đầu một dáng người xinh đẹp liền đập vào mắt hắn.
Trên đường có rất nhiều người, hơn nữa bấy giờ xe cộ chưa phát triển, tốc độ xe cũng không nhanh nên hắn có thể thấy rõ xe của mình vừa chạy qua bên cạnh một cô gái, dáng người cô gái kia cao gầy mảnh mai không nhỏ nhắn như một cô gái bình thường.
Mặc sườn xám màu xanh biếc làm nổi bật làn da trắng mịn, mái tóc dài búi lên lộ ra cần cổ thon dài duyên dáng. Chỉ cần liếc mắt đã làm người ta ngẩn ngơ.
Nhưng hình như cô gái kia đang gặp rắc rối, xung quanh có hai ba phú hào ăn mặc phóng đãng, đang định đưa tay nắm cổ tay cô gái.
Hàn Tri Dao quay đầu lại có thể thấy cô gái kia nhíu mày không vui, lòng hắn giật thót.
"Dừng xe!"
"Dạ."
Tài xế và phụ tá không biết Hàn Tri Dao muốn làm gì nhưng hắn đã ra lệnh, hai người lập tức nghe theo dừng xe ở ven đường, Hàn Tri Dao nhanh chóng xuống xe, chân dài bước tới bên cạnh cô gái và mấy người kia. Hắn cao gần 1m9 đặc biệt tạo áp lực chứ đừng nói đến bộ quân phục trên người hắn, giữa hai hàng lông mày còn mang theo sức ép mạnh mẽ, mấy người phú hào sao có thể so sánh được.
Thà chọc người có tiền chứ không chọc người có quyền, tình thế bây giờ người còn quyền càng khó chọc, mấy phú hào kia sợ hãi không dám nói gì.
"Quấy rối phụ nữ nhà lành, phụ tá Lưu, dẫn bọn họ đến đồn cảnh sát ngồi uống trà đi."
"Rõ!"
"Đừng! Đừng! Chúng tôi không có ý đó!"
Mấy phú hào kia trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ Hàn Tri Dao lại không cho bọn họ có cơ hội giải thích mà cứ vậy dẫn bọn họ đi, chỉ là trên người phụ tá Lưu kia có mang theo súng ống, khuôn mặt lạnh lùng, mấy người bọn họ cũng không dám phản kháng.
Hàn Tri Dao cau mày nắm cổ tay cô gái kia, kéo cô lên xe.
Cô gái kia giống như vẫn còn sợ hãi, cúi đầu định rút tay mình lại nhưng lại bị Hàn Tri Dao ôm vai.
Hàn Tri Dao cúi người kề sát vào tai cô gái, "Tử Ngôn đừng sợ, lên xe có được không?"
"!" Lê Tử Ngôn ngẩng đầu hai mắt sáng ngời kinh ngạc nhìn thẳng Hàn Tri Dao, hai má cũng ửng đỏ, cậu cắn môi gật đầu, để Hàn Tri Dao đỡ mình lên xe.