Xuyên Không Ỷ Thiên
Chương 94: Càn khôn đại na di
Trương Siêu Quần thi triển khinh công hướng tây nam phóng đi, vọt ra hơn ngoài 10 dặm, cước bộ không ngừng, từ xa xa xa nhìn thấy một thiếu niên áo trắng giống như bay lướt qua, cát vàng cuồn cuộn nổi lên khói bụi, như một cái con rồng vàng vùng vẫy rất là hùng tráng.
Hắn phát lực chạy như điên dưới, dựa theo phương pháp điều tức của Cửu Dương Chân Kinh, chỉ cảm thấy nội lực cuộn trào bên trong như chảy ra, hắn chạy một hơi cho đến đêm, một thân áo trắng đã nhuộm bụi đường thành áo vàng, cũng không thấy mệt mỏi, so với trước kia, thật là tuyệt vời vô song.
Mãi cho đến khi hơn phân nửa đêm, Trương Siêu Quần mệt thì không mệt, nhưng khát nước khó nhịn, hắn tìm một chỗ thanh tuyền, ừng ực uống một bụng nước, rồi hướng trên mặt đất nằm nghỉ ngơi.
Hồi tưởng lại trận chiến ban ngày ấy, Trương Siêu Quần không khỏi âm thầm có chút đắc ý, hắn nhìn ra được, Ân Lê Đình không muốn mình tự trục xuất ra khỏi sư môn, chắc là bởi vì võ công của mình, khiến cho Ân Lê Đình nổi lên ái tài chi niệm, ngay cả Diệt Tuyệt sư thái, đạo cô trung niên xinh đẹp này, cũng là tiếc nuối hắn, không thể đến núi nga Mi xá nàng làm sư, hắn không phải là không biết, chẳng qua là không nói thôi, đừng nói là gia nhập phái Nga Mi, nếu như là Trương Tam Phong cho hắn làm chưởng môn nhân phái Võ Đang, hắn cũng sẽ không làm, phái Võ Đang mặc dù nhân tài rất nhiều, Võ Đương ngũ hiệp võ công tinh xảo vô cùng, ( Tam hiệp Du Đại Nham bị thuộc hạ dưới trướng Triệu Mẫn dùng Kim Cương Chỉ biến thành tàn phế, Ngũ hiệp Trương Thúy Sơn tự vận khi quay về núi Võ Đang, nên bây giờ Võ Đương thất hiệp chỉ còn năm người.)
Nhưng bọn họ đều danh khí tuy lớn, hành hiệp tế nguy, rút dao tương trợ như vậy cũng là được, nhưng nếu bàn về binh pháp hành quân đánh giặc, một trăm phái Võ Đương cộng dồn lại cũng không bằng Minh Giáo, chứ đừng nói chi là phái Nga Mi!
Bỗng nhiên hắn lại nghĩ, nếu như quả thật là mình gia nhập phái Nga Mi, bằng lấy bản lãnh của mình, quan hệ cùng Diệt Tuyệt sư thái, nói không chừng hắn sẽ náo loạn phái Nga Mi lên làm chưởng môn nhân, thật cũng không tệ lắm phái Nga Mi mặc dù tìm người cực phẩm như Chu Chỉ Nhược thì chẳng có mấy người, nhưng các tiểu cô nương nũng nịu, thành thục khó chịu tuổi thanh xuân đạo cô thì không có thiếu, nếu tiểu gia ta làm phái chưởng môn Nga Mi, hắc hắc…toàn bộ nam đệ tử đều trục xuất ra khỏi sư môn, toàn bộ chỉ lưu lại nữ đệ tử, từ 25 tuổi trở lên, không được! Thân cao 1m65 trở xuống, không được! Ngũ quan phải là đoan chánh, không được! Không biết hát Thập Bát Mô… thì động vào, cũng không được! …
Đang tự sướng, bỗng nhiên hắn nghe được từ phương xa tiếng bồng bềnh của quần áo bay trong gió, tựa hồ là có người đang dùng khinh công nhanh chóng chạy vội qua, Trương Siêu Quần lấy làm kỳ lạ, người nào đuổi đường ban đêm? Chẳng lẽ là hái hoa đạo tặc? Chẳng lẽ có hiện trường có chân nhân xuất hiện?
Trương Siêu Quần tò mò, trở dậy bám theo, rất xa, thì thấy người nọ khinh công thành tựu tuyệt đối không thua kém chi mình, không khỏi âm thầm kinh ngạc, vì đây không phải là Vi Nhất Tiếu, nhưng nếu là Vi Nhất Tiếu với nội lực bây giờ, cũng sớm đã bị hắn bỏ rơi.
Một đường theo dõi, mãi cho đến hừng sáng, người nọ cũng không dừng lại chút nào, nội lực hùng hậu như thế, thực là hiếm thấy, càng lúc gần hơn hắn thấy thấy một cái đầu trọc, một thân màu nâu vàng tăng y, dĩ nhiên đó là một hòa thượng.
Hòa thượng này chẳng lẽ không phải là phái Thiếu lâm sao? Làm sao lại chỉ có một mình hành động? Ngày hôm qua, buổi sáng đánh một trận, lục phái chỉ có phái Thiếu Lâm là chưa có lộ diện, chẳng lẽ bọn họ lại có huyền cơ? Càng nghĩ càng kỳ quái, hắn vốn là nghĩ tới trời đã sắp sáng, truy tung không dễ, chuẩn bị bỏ qua, giờ thì cũng là thay đổi quyết định, muốn nhìn một cái hòa thượng này làm trò ma quỷ gì!
Trời đã sáng, nếu muốn theo dõi võ lâm nhất đẳng cao thủ bực này, có chút khó khăn, nhưng Trương Siêu Quần là người phương nào? Truy tung chi kỹ, nguyên là bản lĩnh xuất chúng của hắn, mặc dù còn cách khá xa, nhưng hắn vẫn bám theo như cũ, lại thêm hai canh giờ, lúc này đã đến giữa trưa, đi tới trước một ngọn núi hiểm trở, chỉ thấy hòa thượng áo nâu vàng này gấp người lại rồi phi thân đến giữa sườn núi rồi, dùng khinh công phóng suốt một đếm nữa ngày, mà thân thủ vẫn còn mạnh mẽ thế kia, lúc này đên nơi tuyết đọng mộ lớp dày, hòa thượng kia mới chậm lại tốc độ, bỗng nhiên bay chuyển qua một đỉnh núi khác, đang theo từ xa xa, Trương Siêu Quần đột nhiên phát hiện hòa thượng này đã mất tiêu không còn bóng dáng ở đâu nữa, hắn cả kinh, đây không phải là chuyện đùa.
Con bà nó… trên cõi đời này, hiện nay mà còn có người có thể đem mình bỏ rơi! Chẳng lẽ ta đây tiếng tăm lừng lẫy kim bài đặc công, ngày hôm nay lại thua ngã dưới chân một hòa thượng?
Ẩn núp xuống, chờ hồi lâu, cũng chưa thấy hòa thượng kia xuất hiện, lúc này mới cẩn thận đứng lên, đến ngay chỗ hòa thượng kia vừa biến mất, tìm tòi một lúc lâu, đột nhiên nơi mắt cá chân nơi mơ hồ cảm thấy có rất nhẹ tiếng gió thổi tới, hắn ngẩn người ra, cúi người nhìn thăm dò, phát hiện một dấu chân giày cực mờ, nếu như không quan sát kỹ, sẽ rất khó khăn để nhận ra, gục sát xuống trên mặt đất, thì hắn nhìn thấy một cái huyệt động rất nhỏ bé, cần phải nằm xuống mới có thể tiến nhập, trên mặt huyệt động này bị tuyết đọng bao trùm, nếu như không nhờ hắn cảm giác được có gió nhẹ phất qua từ bên dưới, căn bản không phát hiện được.
Hơi do dự một chút, Trương Siêu Quần hướng trong huyệt động chui vào.
Ước chừng bò qua một đoạn bảy tám thước trong không gian nhỏ hẹp, phía trước đã không cần giờ tay ra dò đường nữa, vì đã đến địa giới trống trải, hắn cẩn thận sờ soạng một lúc lâu, mới xác định dưới chân chính là thực địa.
Từ từ đứng thẳng người, Trương Siêu Quần từ trong lòng ngực lấy ra cái bật lửa mà còn sót lại từ thời hiện đại đi theo với hắn, định bật lên, nhưng nghĩ đến mới vừa rồi, hòa thượng kia chắc cũng đang có mặt ở nơi đây mặt, nên liền bỏ đi ý định này, cứ thế ở trong huyệt động như người đui sờ mò mẫm, khó khăn lắm mới mò tới một con đường thẳng tắp, ai ngờ con đường này, càng đi càng nghiêng về phía trước, càng thấp xuống, ước chừng đi hơn 100m, chợt phát hiện, hắn đã đi vào một cái ngõ cụt!
Trương Siêu Quần mắng thầm:"Con bà nó, nơi này là mê cung sao! “
Bực tức hắn lấy bật lửa mở lên, quả nhiên đã hết đường đí, quay người lại, loay hoay thì mới phát hiện, qua được một vách đá, phía đằng trước hiện ra một con đường hầm rất dài.
Càng đi càng thấy lối đi dốc xuống, đi được hơn một trăm trượng thấy phía đằng trước có mấy lối rẽ, Trương Siêu Quần đếm thử thấy có tất cả có bảy lối rẽ, quay một vòng, Trương Siêu Quần đã muốn choáng váng đầu, trong lòng giật mình, lúc này nếu muốn quay đầu lại cũng không thể được rồi.
Trương Siêu Quần nhìn ra ngoài một hồi, vừa nghĩ vừa theo đường hầm tiến về phía trước, càng đi càng thấy lối đi xoay tròn ốc và dốc xuống bên dưới, đồng thời càng đi về phía trước, hắn thấy lối đi chật hẹp hơn nhiều, sau cùng lối đi chỉ vừa cho một người thôi, tựa như một cái miệng giếng vậy, rồi đột nhiên hắn cảm thấy ở trên đầu có luồng gió lạnh đè xuống, hắn nhảy luôn xuống bên dưới, chỉ nghe thấy kêu bùng một tiếng thật lớn, cát bụi rơi xuống đầy đầu.
Đi thêm một đoạn đường, chợt thấy một gian thạch thất, không khỏi tò mò hắn thấy trên mặt đất nhấp nhô gồ ghề, nên cho là một hang động từ thiên nhiên tạo thành.
Đi vào này thạch thất trong mới phát hiện, đối diện lối đi một cái hành lang hẹp dài, nối thẳng phía xa, Trương Siêu Quần tim đập run lên, đi thêm vài chục bước, nhìn thấy một bên dựa sát vào tường có chừng mười cái thùng gỗ, phát ra mùi, mà hắn rất quen thuộc, tất cả đó là mùi là hỏa dược!
Đột nhiên, Trương Siêu Quần trong đầu linh quang chợt lóe, nơi này dường như là cấm địa của Minh Giáo!
Đi qua hết hành lang, lại thấy một cánh cửa đá, bên cạnh cửa trên tường đá, là hai cây đuốc cắm ở trên không có cháy, mé trên của cây đuốc nám đen một mảnh, tản mát ra mùi dầu đốt, Trương Siêu Quần lây một cây đuốt xuống đốt lên, đưa lên nhìn tìm chung quanh, không có còn đường nào khác, hắn trở lại trước cửa đá, vận kình lực đẩy ra cánh cửa này, bên trong là một gian thạch thất, bên trong lại có một thạch thất rất rộng lớn trên đỉnh có nhiều thạch nhũ tủa xuống, hiển nhiên nơi đây là một thạch động thiên nhiên, hắn đi được mấy bước, đột nhiên thấy dưới đất có hai bộ xương người, quần áo mặc bên ngoài hai bộ xương đó, còn nguyên vẹn nên nên hắn mới nhận ra hai cái xác là một nam và một nữ, nhưng hoàn toàn thay đổi, đã biến thành màu xám đen, Trương Siêu Quần mừng rỡ như điên, trong bí đạo này, từ trước đến giờ là chỉ có giáo chủ Minh Giáo mới có thể đi vào, một nam một nữ này, nếu không phải giáo chủ minh giáo đời thứ 33 Dương Đỉnh Thiên phu nhân, còn có thể là ai?
Trương Siêu Quần đi tới gần hai bộ xương đó, thấy tay phải người đàn bà cầm một con dao găm bóng nhoáng và mũi dao cắm sâu vào trong ngực của bà ta, hắn ngẩn người, nghĩ lại câu chuyện trong nguyên bản là Viên Chân với Dương phu nhân hẹn hò nhau dưới hầm bí mật này, sau khi Dương Phá Thiên bắt gặp, Phá Thiên vì tức giận quá mà bị “tẩu hỏa nhập ma". Dương phu nhân liền dùng dao găm tự tử chết theo chồng.
Nghĩ đoạn, Trương Siêu Quần đi tới trước xác người đàn ông, hắn thấy người đó tay cầm một tấm da dê, hắn vội nhặt tờ da dê lên xem, thấy một bên có lông, một bên trơn tuột, ngoài ra không có gì lạ cả.
Trương Siêu Quần trong lòng một trận kích động, biết rằng tấm da dê có thể chính là võ công tâm pháp quý giá nhất của Minh Giáo: Càn Khôn Đại Na Di!
Trương Siêu Quần thầm nghĩ: “Có Càn Khôn Đại Na Di này, đương thời còn ai có thể là đối thủ của ta? Minh giáo từ trước đến nay cũng là chỉ có giáo chủ Minh Giáo mới hiểu được Càn Khôn Đại Na Di, hắn sau khi luyện thành, xông ra bên ngoài, đại triển thần uy, kinh sợ quần hùng, Minh Giáo nhất định cảm động và nhớ công lao của hắn cứu bọn họ vào lúc dầu sôi lửa bỏng, ngăn cơn sóng dữ, phụng tiểu gia ta lên làm giáo chủ đời thứ 34 Minh Giáo!
Ha ha… đến lúc đó, ta một bên tán gái, Minh Giáo một bên thay ta giành lấy vương quyền… cuối cùng, thuận tiện có sẵn lên làm hoàng đế đảm đương một thời!"
Trương Siêu Quần trong lòng thình thịch nhảy loạn, hưng phấn khó có thể tự giữ, mặt mày hớn hở vỗ vào lấy bộ ngực mình…
Thật vất vả kềm chế kích động tâm tư, hắn đem này tấm da dê mở ra, thích thú cầm cây chủy thủ trên tay Dương phu nhân, trên đầu ngón tay rạch một đường nhỏ, đem máu tươi bôi ở mặt bóng loáng của tấm da dê, quả nhiên từ từ hiện ra chữ viết, chữ nhỏ đầu tiên phía trên, viết: Minh Giáo thánh hỏa tâm pháp: Càn Khôn Đại Na Di!
Trương Siêu Quần vui mừng ha hả cười, chính là nó đây rồi! Chỉ thấy trên da dê ghi chép, cũng là vận khí lưu chuyển dùng sức pháp môn, cùng Cửu Dương Chân Kinh na ná giống nhau, thử một lần thì theo được, không tốn bao nhiêu công sức.
Thì ra môn thần công Ðại Nã Di này là pháp môn vận sức dùng lực rất khéo léo, nguyên lý căn bản của nó là phát huy tiềm lực chứa đựng trong bản thân của mình đem ra xử dụng, nên rõ, tiềm lực tích súc trong người của mình mạnh vô cùng, nhưng mình không biết cách đem ra xử dụng thôi, chỉ những khi gặp tai nạn hay những khẩn cấp sắp nguy đến tánh mạng, mới biết đem ra xử dụng một cách không ngờ, những lúc đó sức lực của một người xưa nay trói gà không nổi, mà có thể địch ngay năm bảy người khỏe hơn mình, sau khi luyện qua Cửu Dương thần công, Trương Siêu Quần đã tích súc một sức lực mạnh vô cùng trong người…
Nhưng hắn chưa được cao nhân nào chỉ điểm cho, vì thế mới không biết đem ra xử dụng, bây giờ hắn xem và luyện tâm pháp Càn Khôn Ðại Nã Di này, tiềm lực trong người hắn tựa như nước hồng thủy ở trên núi đổ xuống, mạnh không sao tưởng tượng được.
Sở dĩ môn thần công này khó học và khó luyện thành công là vì chỉ sai lầm một chút thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma ngay, mà đã bị tẩu hỏa nhập ma thì vô phương cứu chữa, khó luyện là vì cách vận công vừa phức tạp vừa xảo diệu vô cùng, nhiều người không dám luyện môn thần này, là vì sợ nội lực của mình có hạn, cứ miễn cưỡng ep vào luyện tập, sẽ trở nên tâm hữu dư mà lực bất túc, nên có nhiều tay cao thủ đã biết tự lượng sức mình, mà rút lui ngay không dám tập là thế.
Xưa kia, các đời Giáo chủ của Minh Giáo cũng hiểu nguyên nhân đó, nhưng vì thân làm Giáo chủ không chịu thua người, không chịu mời những tay võ học cao thủ tới chỉ điểm cho, cứ cắm cụi tự luyện lấy, nhưng họ có biết đâu sức người có hạn, rồi kết quả ân hận, mà chết.
Chỉ cần quá nữa ngày Trương Siêu Quần đã luyện xong tầng thứ tư tâm pháp Càn Khôn Ðại Nã Di này, hắn ha ha cười, đón lấy tầng thứ năm.
Cho đến khi học xong tầng thứ năm, hắn chợt thấy nửa người trên hàn lạnh thấu xương, mà đổi thành bên dưới thì như rơi vào lò luyện lửa, cứ như thế gần hơn nửa canh giờ, hắn mới khó khăn lắm luyện thành tầng thứ năm.
Trương Siêu Quần trong khoảnh khắc luyện đến thành tầng thứ năm, hắn biết nguyên nhân đây là nhờ dựa vào Cửu Dương Chân Kinh, cộng thêm lúc trước ở đáy cốc học được Ngọc Nữ Tâm Kinh, bản thân hắn nội lực bên trong đã không giống bình thường, lúc này lại học được tâm pháp Càn Khôn Đại Na Di, trong cơ thể tiềm lực liền như lũ quét đột phát tràn trề.
Nghĩ đến chính mình chỉ bất quá mới luyện xong quyển thứ nhất Cửu Dương Chân Kinh, không tránh được nhủ thầm, nếu như sau này đem Cửu Dương Chân Kinh cũng toàn bộ học xong, chẳng phải là lợi hại đến bực nào?
Nghĩ tới đây, Trương Siêu Quần cũng không nóng lòng luyện thêm nữa, mới vừa rồi đang luyện đến tầng thứ năm, đã là có một chút khó khăn, nếu như cậy mạnh mà cứ luyện tiếp, chỉ sợ là sẽ gặp nguy hiểm, Dương Đỉnh Thiên kia chẳng qua là mới luyện đến tầng thứ tư, đã là tung hoành thiên hạ khó tìm địch thủ, mình đã vượt Dương Đỉnh Thiên một tầng, cần gì gấp gáp trong lúc nhất thời? Hắn lại nhớ được trong nguyên bản, hơn 30 giáo chủ Minh Giáo, chỉ có giào chủ đời thứ 8 là võ công cao nhất, đem môn thần công này luyện đến tầng thứ năm, nhưng khi luyện thành trong ngày hôm ấy, thì lại bị tẩu hỏa nhập ma bỏ mình, từ đó cho đến bây giờ, chưa có một người nào có thể đạt tới cảnh giới tầng thứ năm.
Sau khi luyện thành công lớp thứ năm, Trương Siêu Quần cảm thấy tinh thần và nội lực của mình muốn phát huy thế nào cũng được, muốn phát thì phát ngay và muốn thâu là thâu liền, tùy theo tâm ý của hắn, đồng thời hắn cảm thấy trong người sảng khoái vô cùng
Nghĩ đến, dù sao cũng đã lấy được bảo bối Càn Khôn Đại Na Di này chiếm được, sau này có thời gian đem ba cuốn còn lại của Cửu Dương Chân Kinh nghiên cứu là xong, với lại bây giờ cây đuốc này, lửa cháy cũng chẳng còn được bao nhiêu, cho dù ngoài cửa vẫn còn có một cây, có thể dùng được thêm bao lâu thì cũng chưa biết, đến lúc đó, nếu tìm chưa được đường ra, ở nơi này phảng phất như là mê cùng thành ở trong bí đạo lạc đường, chết đói chết khát, thì cũng chả thành ra cái gì cả.
Nghĩ thông suốt, Trương Siêu Quần đem này quyển da dê Càn Khôn Đại Na Di, vung lên áo lộ ra quấn ở trên bụng thắt lưng một cái bao bố, bên trong là bốn bản Cửu Dương Chân Kinh, hắn luôn luôn đeo, theo trên người, nhét luôn tấm da dê vào, rồi xoay người hướng bước ra phía ngoài.
Đang lúc này, thì nghe nơi xa tựa hồ truyền đến tiếng bước chân, trong lòng cả kinh, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới, lẽ nào hòa thượng đầu trọc kia, có thể chính là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn, chẳng lẽ y quay lại? Trương Siêu Quần vội vàng đem cây đuốc dập tắt, lập tức bóng tối bao trùm.
Thật ra thì lấy võ công của hắn bây giờ, Thành Côn đã không phải là đối thủ của hắn, nhưng Thành Côn này âm hiểm sắc bén, tài trí tâm cơ, rất là lợi hại cực kỳ, Trương Siêu Quần không sợ cùng y chính diện đối địch, nhưng chỉ sợ trong tầm mắt nhìn không rõ bị Thành Côn đánh lén, người này vô sỉ chí cực, võ công cao cường, thật đúng là kình địch.
Trương Siêu Quần dán chặc thân người vào vách tường, lẳng lặng lắng nghe lấy tiếng bước chân nhỏ vụn, trôi qua trong chốc lát, thì thấy một cái cây đuốc chiếu rọi ra một thân ảnh nhỏ nhắn, hướng lấy chỗ thạch thất hắn đang ẩn nấp bước nhanh đi tới…
Trương Siêu Quần ngạc nhiên, thân hình người này, xem ra là nữ tử, lại là ai dám can đảm tiến vào Cấm Địa minh giáo? Trong lòng chấn động, chẳng lẽ là Tiểu Chiêu? Trong Minh Giáo, không phải chỉ có một mình nàng biết bí đạo này sao? Trương Siêu Quần rất hồi hộp, mắt nhìn lấy cô nương này thông qua hành lang, khoảng cách ánh sáng cây đuốc đến cánh cửa đá càng ngày càng gần, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Trương Siêu Quần cũng không biết phải làm như thế nào…
– Á…
Một tiếng gọi to duyên dáng, Trương Siêu Quần bắt lấy người nọ ôm vào trong ngực, thuận thế trên thân người sờ soạng điểm trúng huyệt đạo nàng, cây đuốc rơi xuống đất bị dập tắt, hắc ám tối đen một mảnh, ôm thân thể ôn hương nhuyễn ngọc trong người, Trương Siêu Quần trái tim thình thịch đập loạn.
Mới vừa rồi lúc cây đuốc rơi xuống đất, Trương Siêu Quần đã nhìn rõ ràng tướng mạo nàng, da thịt trong suốt, ôn nhu như ngọc, mắt ngọc mày ngài, mi mục như vẽ, quả thực chính là xinh đẹp không thể tả được.
Trương Siêu Quần mới vừa rồi điểm trúng huyệt đạo trước ngực nàng, ngón tay chạm được nàng trước ngực thật là êm ái, lúc này ngón tay như còn lưu hương, trong lòng hắn mừng như điên, so với với lấy được Càn Khôn Đại Na Di lại càng sâu thắm hơn.
– Ngươi… ngươi là ai?
Tiểu Chiêu tiếng nói ngắt quãng, lộ ra vẻ sợ hãi cực kỳ, nàng vốn võ công thấp kém, cộng thêm không nghĩ tới ở trong cấm địa Minh Giáo lại có người, thân thể mềm mại xinh đẹp nhịn không được run run.
Trương Siêu Quần một tay đỡ lấy sau lưng nàng, phòng ngừa nàng kinh sợ bị té ngã nhào, ôn nhu trấn an:
– Cô nương đừng sợ, ta không có hại cô nương đâu.
Lúc đó, Tiểu Chiêu đã sớm phát hiện biết dưới giường Dương Bất Hối là đường dẫn tới bí đạo, nàng đã tiến vào trong bó đạo cũng có đến mấy mươi lần, chẳng qua là bị cánh cửa đá này ngăn trở, tìm kiếm mãi mà không có thể tìm tới cơ quan mở ra thạch động, hôm nay lại tiến vào lần mò tìm kiếm, bỗng nhiên phát hiện cửa đá đã mở, nàng vừa mừng vừa lo lắng, mang theo cây đuốc đi đến, tìm ra được nơi thạch thất có chứa Càn Khôn Đại Na Di, vậy mà vừa bước vào, liền bị người chế trụ, làm sao mà không hoảng sợ cho được..
Nghe giọng nói người nọ thật là trẻ tuổi, ngữ điệu mềm nhẹ, mặc dù vẫn là hoang mang, nhưng trong lòng cũng dần dần bình phục lại.
Trương Siêu Quần trong lúc nhất thời, không biết nói gì cả, liền hỏi:
– Cô nương là Tiểu Chiêu sao?
Cô nương kia cả kinh, hỏi:
– Ngươi… ngươi làm sao biết tên ta?
Trương Siêu Quần khẽ mỉm cười:
– Ta biết, cô nương tên là Tiểu Chiêu, làm nha hoàn cho Dương Bất Hối nhi nữ của Dương Tiêu, có đúng hay không?
Tiểu Chiêu run giọng nói:
– Ngươi …cũng biết?
Trương Siêu Quần thấy nàng quá kinh hãi, mỉm cười, nói:
– Cô nương sợ ta sao?
Tiểu Chiêu không trả lời…
Trương Siêu Quần đem nàng đỡ lấy dựa vào tường, đốt lên lại cây đuốc, nhìn ngắm kỹ lại bộ dáng nàng, vừa rồi gấp gáp thoáng nhìn, chỉ biết tướng mạo nàng xinh đẹp, giờ khắc này nhìn lại quả nhiên là nghiêng nước nghiêng thành, đúng là tiên nữ của nhân gian, chẳng qua là tuổi chưa vượt qua 16 tuổi, cho nên không che đậy được dung nhan ngây thơ trong trắng, thiếu nữ xinh đẹp nhất lưu bực này, thật sự rất có tiềm chất để sau điều giáo a!
Nàng so với Chu Chỉ Nhược xinh đẹp như nhiều hơn ra mấy phần thánh khiết, so với Tiểu Long Nữ không màng đến bụi trần nhân gian nhiều hơn mấy phần xin xắn khả ái, so với Vũ Thanh Anh ôn nhu nhiều hơn mấy phần linh khí, so với Chu Cửu Chân với đôi mắt to tròn càng nhiều mấy phần cao quý, nét đẹp thuần khiết của nàng làm cho người sinh ra một loại cảm giác chỉ có thể từ xa ngắm nhìn, không dám khinh nhờn với khí chất đặc biệt của mình, khuôn mặt của nàng cùng với Đại Ỷ Ti có sáu phần tương tự, Đại Ỷ Ti là huyết thống Ba Tư, còn Tiểu Chiêu thì ngoại trừ với đôi con ngươi kia xanh thẳm, thì hầu như toàn bộ vóc dáng giống với các thiếu nữ Trung Nguyên hơn nhiều.
Tiểu Chiêu thấy hắn cứ chằm chằm nhìn lấy chính mình, trên mặt xấu hổ không thể ngưỡng, trên khuôn mặt đẹp xinh đẹp ửng đỏ như ráng mây chiều, tinh mâu trong suốt lóe sáng, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, cái mũi cao thẳng quỳnh tị, đẹp không sao tả xiết, nàng len lén nhìn hắn một cái, thấy hắn anh tuấn cao to, lại cách sát bên người mình, đến nỗi cũng nghe được làn hơi thở của hắn, nghĩ đến mới vừa rồi hắn ở trước ngực mình điểm lên một cái, quýnh quáng cơ hồ muốn khóc lên.
Trương Siêu Quần thấy tiểu mỹ nhân ngượng ngùng, nhịn không được khen:
– Tiểu Chiêu đẹp quá!…
Hắn phát lực chạy như điên dưới, dựa theo phương pháp điều tức của Cửu Dương Chân Kinh, chỉ cảm thấy nội lực cuộn trào bên trong như chảy ra, hắn chạy một hơi cho đến đêm, một thân áo trắng đã nhuộm bụi đường thành áo vàng, cũng không thấy mệt mỏi, so với trước kia, thật là tuyệt vời vô song.
Mãi cho đến khi hơn phân nửa đêm, Trương Siêu Quần mệt thì không mệt, nhưng khát nước khó nhịn, hắn tìm một chỗ thanh tuyền, ừng ực uống một bụng nước, rồi hướng trên mặt đất nằm nghỉ ngơi.
Hồi tưởng lại trận chiến ban ngày ấy, Trương Siêu Quần không khỏi âm thầm có chút đắc ý, hắn nhìn ra được, Ân Lê Đình không muốn mình tự trục xuất ra khỏi sư môn, chắc là bởi vì võ công của mình, khiến cho Ân Lê Đình nổi lên ái tài chi niệm, ngay cả Diệt Tuyệt sư thái, đạo cô trung niên xinh đẹp này, cũng là tiếc nuối hắn, không thể đến núi nga Mi xá nàng làm sư, hắn không phải là không biết, chẳng qua là không nói thôi, đừng nói là gia nhập phái Nga Mi, nếu như là Trương Tam Phong cho hắn làm chưởng môn nhân phái Võ Đang, hắn cũng sẽ không làm, phái Võ Đang mặc dù nhân tài rất nhiều, Võ Đương ngũ hiệp võ công tinh xảo vô cùng, ( Tam hiệp Du Đại Nham bị thuộc hạ dưới trướng Triệu Mẫn dùng Kim Cương Chỉ biến thành tàn phế, Ngũ hiệp Trương Thúy Sơn tự vận khi quay về núi Võ Đang, nên bây giờ Võ Đương thất hiệp chỉ còn năm người.)
Nhưng bọn họ đều danh khí tuy lớn, hành hiệp tế nguy, rút dao tương trợ như vậy cũng là được, nhưng nếu bàn về binh pháp hành quân đánh giặc, một trăm phái Võ Đương cộng dồn lại cũng không bằng Minh Giáo, chứ đừng nói chi là phái Nga Mi!
Bỗng nhiên hắn lại nghĩ, nếu như quả thật là mình gia nhập phái Nga Mi, bằng lấy bản lãnh của mình, quan hệ cùng Diệt Tuyệt sư thái, nói không chừng hắn sẽ náo loạn phái Nga Mi lên làm chưởng môn nhân, thật cũng không tệ lắm phái Nga Mi mặc dù tìm người cực phẩm như Chu Chỉ Nhược thì chẳng có mấy người, nhưng các tiểu cô nương nũng nịu, thành thục khó chịu tuổi thanh xuân đạo cô thì không có thiếu, nếu tiểu gia ta làm phái chưởng môn Nga Mi, hắc hắc…toàn bộ nam đệ tử đều trục xuất ra khỏi sư môn, toàn bộ chỉ lưu lại nữ đệ tử, từ 25 tuổi trở lên, không được! Thân cao 1m65 trở xuống, không được! Ngũ quan phải là đoan chánh, không được! Không biết hát Thập Bát Mô… thì động vào, cũng không được! …
Đang tự sướng, bỗng nhiên hắn nghe được từ phương xa tiếng bồng bềnh của quần áo bay trong gió, tựa hồ là có người đang dùng khinh công nhanh chóng chạy vội qua, Trương Siêu Quần lấy làm kỳ lạ, người nào đuổi đường ban đêm? Chẳng lẽ là hái hoa đạo tặc? Chẳng lẽ có hiện trường có chân nhân xuất hiện?
Trương Siêu Quần tò mò, trở dậy bám theo, rất xa, thì thấy người nọ khinh công thành tựu tuyệt đối không thua kém chi mình, không khỏi âm thầm kinh ngạc, vì đây không phải là Vi Nhất Tiếu, nhưng nếu là Vi Nhất Tiếu với nội lực bây giờ, cũng sớm đã bị hắn bỏ rơi.
Một đường theo dõi, mãi cho đến hừng sáng, người nọ cũng không dừng lại chút nào, nội lực hùng hậu như thế, thực là hiếm thấy, càng lúc gần hơn hắn thấy thấy một cái đầu trọc, một thân màu nâu vàng tăng y, dĩ nhiên đó là một hòa thượng.
Hòa thượng này chẳng lẽ không phải là phái Thiếu lâm sao? Làm sao lại chỉ có một mình hành động? Ngày hôm qua, buổi sáng đánh một trận, lục phái chỉ có phái Thiếu Lâm là chưa có lộ diện, chẳng lẽ bọn họ lại có huyền cơ? Càng nghĩ càng kỳ quái, hắn vốn là nghĩ tới trời đã sắp sáng, truy tung không dễ, chuẩn bị bỏ qua, giờ thì cũng là thay đổi quyết định, muốn nhìn một cái hòa thượng này làm trò ma quỷ gì!
Trời đã sáng, nếu muốn theo dõi võ lâm nhất đẳng cao thủ bực này, có chút khó khăn, nhưng Trương Siêu Quần là người phương nào? Truy tung chi kỹ, nguyên là bản lĩnh xuất chúng của hắn, mặc dù còn cách khá xa, nhưng hắn vẫn bám theo như cũ, lại thêm hai canh giờ, lúc này đã đến giữa trưa, đi tới trước một ngọn núi hiểm trở, chỉ thấy hòa thượng áo nâu vàng này gấp người lại rồi phi thân đến giữa sườn núi rồi, dùng khinh công phóng suốt một đếm nữa ngày, mà thân thủ vẫn còn mạnh mẽ thế kia, lúc này đên nơi tuyết đọng mộ lớp dày, hòa thượng kia mới chậm lại tốc độ, bỗng nhiên bay chuyển qua một đỉnh núi khác, đang theo từ xa xa, Trương Siêu Quần đột nhiên phát hiện hòa thượng này đã mất tiêu không còn bóng dáng ở đâu nữa, hắn cả kinh, đây không phải là chuyện đùa.
Con bà nó… trên cõi đời này, hiện nay mà còn có người có thể đem mình bỏ rơi! Chẳng lẽ ta đây tiếng tăm lừng lẫy kim bài đặc công, ngày hôm nay lại thua ngã dưới chân một hòa thượng?
Ẩn núp xuống, chờ hồi lâu, cũng chưa thấy hòa thượng kia xuất hiện, lúc này mới cẩn thận đứng lên, đến ngay chỗ hòa thượng kia vừa biến mất, tìm tòi một lúc lâu, đột nhiên nơi mắt cá chân nơi mơ hồ cảm thấy có rất nhẹ tiếng gió thổi tới, hắn ngẩn người ra, cúi người nhìn thăm dò, phát hiện một dấu chân giày cực mờ, nếu như không quan sát kỹ, sẽ rất khó khăn để nhận ra, gục sát xuống trên mặt đất, thì hắn nhìn thấy một cái huyệt động rất nhỏ bé, cần phải nằm xuống mới có thể tiến nhập, trên mặt huyệt động này bị tuyết đọng bao trùm, nếu như không nhờ hắn cảm giác được có gió nhẹ phất qua từ bên dưới, căn bản không phát hiện được.
Hơi do dự một chút, Trương Siêu Quần hướng trong huyệt động chui vào.
Ước chừng bò qua một đoạn bảy tám thước trong không gian nhỏ hẹp, phía trước đã không cần giờ tay ra dò đường nữa, vì đã đến địa giới trống trải, hắn cẩn thận sờ soạng một lúc lâu, mới xác định dưới chân chính là thực địa.
Từ từ đứng thẳng người, Trương Siêu Quần từ trong lòng ngực lấy ra cái bật lửa mà còn sót lại từ thời hiện đại đi theo với hắn, định bật lên, nhưng nghĩ đến mới vừa rồi, hòa thượng kia chắc cũng đang có mặt ở nơi đây mặt, nên liền bỏ đi ý định này, cứ thế ở trong huyệt động như người đui sờ mò mẫm, khó khăn lắm mới mò tới một con đường thẳng tắp, ai ngờ con đường này, càng đi càng nghiêng về phía trước, càng thấp xuống, ước chừng đi hơn 100m, chợt phát hiện, hắn đã đi vào một cái ngõ cụt!
Trương Siêu Quần mắng thầm:"Con bà nó, nơi này là mê cung sao! “
Bực tức hắn lấy bật lửa mở lên, quả nhiên đã hết đường đí, quay người lại, loay hoay thì mới phát hiện, qua được một vách đá, phía đằng trước hiện ra một con đường hầm rất dài.
Càng đi càng thấy lối đi dốc xuống, đi được hơn một trăm trượng thấy phía đằng trước có mấy lối rẽ, Trương Siêu Quần đếm thử thấy có tất cả có bảy lối rẽ, quay một vòng, Trương Siêu Quần đã muốn choáng váng đầu, trong lòng giật mình, lúc này nếu muốn quay đầu lại cũng không thể được rồi.
Trương Siêu Quần nhìn ra ngoài một hồi, vừa nghĩ vừa theo đường hầm tiến về phía trước, càng đi càng thấy lối đi xoay tròn ốc và dốc xuống bên dưới, đồng thời càng đi về phía trước, hắn thấy lối đi chật hẹp hơn nhiều, sau cùng lối đi chỉ vừa cho một người thôi, tựa như một cái miệng giếng vậy, rồi đột nhiên hắn cảm thấy ở trên đầu có luồng gió lạnh đè xuống, hắn nhảy luôn xuống bên dưới, chỉ nghe thấy kêu bùng một tiếng thật lớn, cát bụi rơi xuống đầy đầu.
Đi thêm một đoạn đường, chợt thấy một gian thạch thất, không khỏi tò mò hắn thấy trên mặt đất nhấp nhô gồ ghề, nên cho là một hang động từ thiên nhiên tạo thành.
Đi vào này thạch thất trong mới phát hiện, đối diện lối đi một cái hành lang hẹp dài, nối thẳng phía xa, Trương Siêu Quần tim đập run lên, đi thêm vài chục bước, nhìn thấy một bên dựa sát vào tường có chừng mười cái thùng gỗ, phát ra mùi, mà hắn rất quen thuộc, tất cả đó là mùi là hỏa dược!
Đột nhiên, Trương Siêu Quần trong đầu linh quang chợt lóe, nơi này dường như là cấm địa của Minh Giáo!
Đi qua hết hành lang, lại thấy một cánh cửa đá, bên cạnh cửa trên tường đá, là hai cây đuốc cắm ở trên không có cháy, mé trên của cây đuốc nám đen một mảnh, tản mát ra mùi dầu đốt, Trương Siêu Quần lây một cây đuốt xuống đốt lên, đưa lên nhìn tìm chung quanh, không có còn đường nào khác, hắn trở lại trước cửa đá, vận kình lực đẩy ra cánh cửa này, bên trong là một gian thạch thất, bên trong lại có một thạch thất rất rộng lớn trên đỉnh có nhiều thạch nhũ tủa xuống, hiển nhiên nơi đây là một thạch động thiên nhiên, hắn đi được mấy bước, đột nhiên thấy dưới đất có hai bộ xương người, quần áo mặc bên ngoài hai bộ xương đó, còn nguyên vẹn nên nên hắn mới nhận ra hai cái xác là một nam và một nữ, nhưng hoàn toàn thay đổi, đã biến thành màu xám đen, Trương Siêu Quần mừng rỡ như điên, trong bí đạo này, từ trước đến giờ là chỉ có giáo chủ Minh Giáo mới có thể đi vào, một nam một nữ này, nếu không phải giáo chủ minh giáo đời thứ 33 Dương Đỉnh Thiên phu nhân, còn có thể là ai?
Trương Siêu Quần đi tới gần hai bộ xương đó, thấy tay phải người đàn bà cầm một con dao găm bóng nhoáng và mũi dao cắm sâu vào trong ngực của bà ta, hắn ngẩn người, nghĩ lại câu chuyện trong nguyên bản là Viên Chân với Dương phu nhân hẹn hò nhau dưới hầm bí mật này, sau khi Dương Phá Thiên bắt gặp, Phá Thiên vì tức giận quá mà bị “tẩu hỏa nhập ma". Dương phu nhân liền dùng dao găm tự tử chết theo chồng.
Nghĩ đoạn, Trương Siêu Quần đi tới trước xác người đàn ông, hắn thấy người đó tay cầm một tấm da dê, hắn vội nhặt tờ da dê lên xem, thấy một bên có lông, một bên trơn tuột, ngoài ra không có gì lạ cả.
Trương Siêu Quần trong lòng một trận kích động, biết rằng tấm da dê có thể chính là võ công tâm pháp quý giá nhất của Minh Giáo: Càn Khôn Đại Na Di!
Trương Siêu Quần thầm nghĩ: “Có Càn Khôn Đại Na Di này, đương thời còn ai có thể là đối thủ của ta? Minh giáo từ trước đến nay cũng là chỉ có giáo chủ Minh Giáo mới hiểu được Càn Khôn Đại Na Di, hắn sau khi luyện thành, xông ra bên ngoài, đại triển thần uy, kinh sợ quần hùng, Minh Giáo nhất định cảm động và nhớ công lao của hắn cứu bọn họ vào lúc dầu sôi lửa bỏng, ngăn cơn sóng dữ, phụng tiểu gia ta lên làm giáo chủ đời thứ 34 Minh Giáo!
Ha ha… đến lúc đó, ta một bên tán gái, Minh Giáo một bên thay ta giành lấy vương quyền… cuối cùng, thuận tiện có sẵn lên làm hoàng đế đảm đương một thời!"
Trương Siêu Quần trong lòng thình thịch nhảy loạn, hưng phấn khó có thể tự giữ, mặt mày hớn hở vỗ vào lấy bộ ngực mình…
Thật vất vả kềm chế kích động tâm tư, hắn đem này tấm da dê mở ra, thích thú cầm cây chủy thủ trên tay Dương phu nhân, trên đầu ngón tay rạch một đường nhỏ, đem máu tươi bôi ở mặt bóng loáng của tấm da dê, quả nhiên từ từ hiện ra chữ viết, chữ nhỏ đầu tiên phía trên, viết: Minh Giáo thánh hỏa tâm pháp: Càn Khôn Đại Na Di!
Trương Siêu Quần vui mừng ha hả cười, chính là nó đây rồi! Chỉ thấy trên da dê ghi chép, cũng là vận khí lưu chuyển dùng sức pháp môn, cùng Cửu Dương Chân Kinh na ná giống nhau, thử một lần thì theo được, không tốn bao nhiêu công sức.
Thì ra môn thần công Ðại Nã Di này là pháp môn vận sức dùng lực rất khéo léo, nguyên lý căn bản của nó là phát huy tiềm lực chứa đựng trong bản thân của mình đem ra xử dụng, nên rõ, tiềm lực tích súc trong người của mình mạnh vô cùng, nhưng mình không biết cách đem ra xử dụng thôi, chỉ những khi gặp tai nạn hay những khẩn cấp sắp nguy đến tánh mạng, mới biết đem ra xử dụng một cách không ngờ, những lúc đó sức lực của một người xưa nay trói gà không nổi, mà có thể địch ngay năm bảy người khỏe hơn mình, sau khi luyện qua Cửu Dương thần công, Trương Siêu Quần đã tích súc một sức lực mạnh vô cùng trong người…
Nhưng hắn chưa được cao nhân nào chỉ điểm cho, vì thế mới không biết đem ra xử dụng, bây giờ hắn xem và luyện tâm pháp Càn Khôn Ðại Nã Di này, tiềm lực trong người hắn tựa như nước hồng thủy ở trên núi đổ xuống, mạnh không sao tưởng tượng được.
Sở dĩ môn thần công này khó học và khó luyện thành công là vì chỉ sai lầm một chút thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma ngay, mà đã bị tẩu hỏa nhập ma thì vô phương cứu chữa, khó luyện là vì cách vận công vừa phức tạp vừa xảo diệu vô cùng, nhiều người không dám luyện môn thần này, là vì sợ nội lực của mình có hạn, cứ miễn cưỡng ep vào luyện tập, sẽ trở nên tâm hữu dư mà lực bất túc, nên có nhiều tay cao thủ đã biết tự lượng sức mình, mà rút lui ngay không dám tập là thế.
Xưa kia, các đời Giáo chủ của Minh Giáo cũng hiểu nguyên nhân đó, nhưng vì thân làm Giáo chủ không chịu thua người, không chịu mời những tay võ học cao thủ tới chỉ điểm cho, cứ cắm cụi tự luyện lấy, nhưng họ có biết đâu sức người có hạn, rồi kết quả ân hận, mà chết.
Chỉ cần quá nữa ngày Trương Siêu Quần đã luyện xong tầng thứ tư tâm pháp Càn Khôn Ðại Nã Di này, hắn ha ha cười, đón lấy tầng thứ năm.
Cho đến khi học xong tầng thứ năm, hắn chợt thấy nửa người trên hàn lạnh thấu xương, mà đổi thành bên dưới thì như rơi vào lò luyện lửa, cứ như thế gần hơn nửa canh giờ, hắn mới khó khăn lắm luyện thành tầng thứ năm.
Trương Siêu Quần trong khoảnh khắc luyện đến thành tầng thứ năm, hắn biết nguyên nhân đây là nhờ dựa vào Cửu Dương Chân Kinh, cộng thêm lúc trước ở đáy cốc học được Ngọc Nữ Tâm Kinh, bản thân hắn nội lực bên trong đã không giống bình thường, lúc này lại học được tâm pháp Càn Khôn Đại Na Di, trong cơ thể tiềm lực liền như lũ quét đột phát tràn trề.
Nghĩ đến chính mình chỉ bất quá mới luyện xong quyển thứ nhất Cửu Dương Chân Kinh, không tránh được nhủ thầm, nếu như sau này đem Cửu Dương Chân Kinh cũng toàn bộ học xong, chẳng phải là lợi hại đến bực nào?
Nghĩ tới đây, Trương Siêu Quần cũng không nóng lòng luyện thêm nữa, mới vừa rồi đang luyện đến tầng thứ năm, đã là có một chút khó khăn, nếu như cậy mạnh mà cứ luyện tiếp, chỉ sợ là sẽ gặp nguy hiểm, Dương Đỉnh Thiên kia chẳng qua là mới luyện đến tầng thứ tư, đã là tung hoành thiên hạ khó tìm địch thủ, mình đã vượt Dương Đỉnh Thiên một tầng, cần gì gấp gáp trong lúc nhất thời? Hắn lại nhớ được trong nguyên bản, hơn 30 giáo chủ Minh Giáo, chỉ có giào chủ đời thứ 8 là võ công cao nhất, đem môn thần công này luyện đến tầng thứ năm, nhưng khi luyện thành trong ngày hôm ấy, thì lại bị tẩu hỏa nhập ma bỏ mình, từ đó cho đến bây giờ, chưa có một người nào có thể đạt tới cảnh giới tầng thứ năm.
Sau khi luyện thành công lớp thứ năm, Trương Siêu Quần cảm thấy tinh thần và nội lực của mình muốn phát huy thế nào cũng được, muốn phát thì phát ngay và muốn thâu là thâu liền, tùy theo tâm ý của hắn, đồng thời hắn cảm thấy trong người sảng khoái vô cùng
Nghĩ đến, dù sao cũng đã lấy được bảo bối Càn Khôn Đại Na Di này chiếm được, sau này có thời gian đem ba cuốn còn lại của Cửu Dương Chân Kinh nghiên cứu là xong, với lại bây giờ cây đuốc này, lửa cháy cũng chẳng còn được bao nhiêu, cho dù ngoài cửa vẫn còn có một cây, có thể dùng được thêm bao lâu thì cũng chưa biết, đến lúc đó, nếu tìm chưa được đường ra, ở nơi này phảng phất như là mê cùng thành ở trong bí đạo lạc đường, chết đói chết khát, thì cũng chả thành ra cái gì cả.
Nghĩ thông suốt, Trương Siêu Quần đem này quyển da dê Càn Khôn Đại Na Di, vung lên áo lộ ra quấn ở trên bụng thắt lưng một cái bao bố, bên trong là bốn bản Cửu Dương Chân Kinh, hắn luôn luôn đeo, theo trên người, nhét luôn tấm da dê vào, rồi xoay người hướng bước ra phía ngoài.
Đang lúc này, thì nghe nơi xa tựa hồ truyền đến tiếng bước chân, trong lòng cả kinh, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới, lẽ nào hòa thượng đầu trọc kia, có thể chính là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn, chẳng lẽ y quay lại? Trương Siêu Quần vội vàng đem cây đuốc dập tắt, lập tức bóng tối bao trùm.
Thật ra thì lấy võ công của hắn bây giờ, Thành Côn đã không phải là đối thủ của hắn, nhưng Thành Côn này âm hiểm sắc bén, tài trí tâm cơ, rất là lợi hại cực kỳ, Trương Siêu Quần không sợ cùng y chính diện đối địch, nhưng chỉ sợ trong tầm mắt nhìn không rõ bị Thành Côn đánh lén, người này vô sỉ chí cực, võ công cao cường, thật đúng là kình địch.
Trương Siêu Quần dán chặc thân người vào vách tường, lẳng lặng lắng nghe lấy tiếng bước chân nhỏ vụn, trôi qua trong chốc lát, thì thấy một cái cây đuốc chiếu rọi ra một thân ảnh nhỏ nhắn, hướng lấy chỗ thạch thất hắn đang ẩn nấp bước nhanh đi tới…
Trương Siêu Quần ngạc nhiên, thân hình người này, xem ra là nữ tử, lại là ai dám can đảm tiến vào Cấm Địa minh giáo? Trong lòng chấn động, chẳng lẽ là Tiểu Chiêu? Trong Minh Giáo, không phải chỉ có một mình nàng biết bí đạo này sao? Trương Siêu Quần rất hồi hộp, mắt nhìn lấy cô nương này thông qua hành lang, khoảng cách ánh sáng cây đuốc đến cánh cửa đá càng ngày càng gần, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Trương Siêu Quần cũng không biết phải làm như thế nào…
– Á…
Một tiếng gọi to duyên dáng, Trương Siêu Quần bắt lấy người nọ ôm vào trong ngực, thuận thế trên thân người sờ soạng điểm trúng huyệt đạo nàng, cây đuốc rơi xuống đất bị dập tắt, hắc ám tối đen một mảnh, ôm thân thể ôn hương nhuyễn ngọc trong người, Trương Siêu Quần trái tim thình thịch đập loạn.
Mới vừa rồi lúc cây đuốc rơi xuống đất, Trương Siêu Quần đã nhìn rõ ràng tướng mạo nàng, da thịt trong suốt, ôn nhu như ngọc, mắt ngọc mày ngài, mi mục như vẽ, quả thực chính là xinh đẹp không thể tả được.
Trương Siêu Quần mới vừa rồi điểm trúng huyệt đạo trước ngực nàng, ngón tay chạm được nàng trước ngực thật là êm ái, lúc này ngón tay như còn lưu hương, trong lòng hắn mừng như điên, so với với lấy được Càn Khôn Đại Na Di lại càng sâu thắm hơn.
– Ngươi… ngươi là ai?
Tiểu Chiêu tiếng nói ngắt quãng, lộ ra vẻ sợ hãi cực kỳ, nàng vốn võ công thấp kém, cộng thêm không nghĩ tới ở trong cấm địa Minh Giáo lại có người, thân thể mềm mại xinh đẹp nhịn không được run run.
Trương Siêu Quần một tay đỡ lấy sau lưng nàng, phòng ngừa nàng kinh sợ bị té ngã nhào, ôn nhu trấn an:
– Cô nương đừng sợ, ta không có hại cô nương đâu.
Lúc đó, Tiểu Chiêu đã sớm phát hiện biết dưới giường Dương Bất Hối là đường dẫn tới bí đạo, nàng đã tiến vào trong bó đạo cũng có đến mấy mươi lần, chẳng qua là bị cánh cửa đá này ngăn trở, tìm kiếm mãi mà không có thể tìm tới cơ quan mở ra thạch động, hôm nay lại tiến vào lần mò tìm kiếm, bỗng nhiên phát hiện cửa đá đã mở, nàng vừa mừng vừa lo lắng, mang theo cây đuốc đi đến, tìm ra được nơi thạch thất có chứa Càn Khôn Đại Na Di, vậy mà vừa bước vào, liền bị người chế trụ, làm sao mà không hoảng sợ cho được..
Nghe giọng nói người nọ thật là trẻ tuổi, ngữ điệu mềm nhẹ, mặc dù vẫn là hoang mang, nhưng trong lòng cũng dần dần bình phục lại.
Trương Siêu Quần trong lúc nhất thời, không biết nói gì cả, liền hỏi:
– Cô nương là Tiểu Chiêu sao?
Cô nương kia cả kinh, hỏi:
– Ngươi… ngươi làm sao biết tên ta?
Trương Siêu Quần khẽ mỉm cười:
– Ta biết, cô nương tên là Tiểu Chiêu, làm nha hoàn cho Dương Bất Hối nhi nữ của Dương Tiêu, có đúng hay không?
Tiểu Chiêu run giọng nói:
– Ngươi …cũng biết?
Trương Siêu Quần thấy nàng quá kinh hãi, mỉm cười, nói:
– Cô nương sợ ta sao?
Tiểu Chiêu không trả lời…
Trương Siêu Quần đem nàng đỡ lấy dựa vào tường, đốt lên lại cây đuốc, nhìn ngắm kỹ lại bộ dáng nàng, vừa rồi gấp gáp thoáng nhìn, chỉ biết tướng mạo nàng xinh đẹp, giờ khắc này nhìn lại quả nhiên là nghiêng nước nghiêng thành, đúng là tiên nữ của nhân gian, chẳng qua là tuổi chưa vượt qua 16 tuổi, cho nên không che đậy được dung nhan ngây thơ trong trắng, thiếu nữ xinh đẹp nhất lưu bực này, thật sự rất có tiềm chất để sau điều giáo a!
Nàng so với Chu Chỉ Nhược xinh đẹp như nhiều hơn ra mấy phần thánh khiết, so với Tiểu Long Nữ không màng đến bụi trần nhân gian nhiều hơn mấy phần xin xắn khả ái, so với Vũ Thanh Anh ôn nhu nhiều hơn mấy phần linh khí, so với Chu Cửu Chân với đôi mắt to tròn càng nhiều mấy phần cao quý, nét đẹp thuần khiết của nàng làm cho người sinh ra một loại cảm giác chỉ có thể từ xa ngắm nhìn, không dám khinh nhờn với khí chất đặc biệt của mình, khuôn mặt của nàng cùng với Đại Ỷ Ti có sáu phần tương tự, Đại Ỷ Ti là huyết thống Ba Tư, còn Tiểu Chiêu thì ngoại trừ với đôi con ngươi kia xanh thẳm, thì hầu như toàn bộ vóc dáng giống với các thiếu nữ Trung Nguyên hơn nhiều.
Tiểu Chiêu thấy hắn cứ chằm chằm nhìn lấy chính mình, trên mặt xấu hổ không thể ngưỡng, trên khuôn mặt đẹp xinh đẹp ửng đỏ như ráng mây chiều, tinh mâu trong suốt lóe sáng, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, cái mũi cao thẳng quỳnh tị, đẹp không sao tả xiết, nàng len lén nhìn hắn một cái, thấy hắn anh tuấn cao to, lại cách sát bên người mình, đến nỗi cũng nghe được làn hơi thở của hắn, nghĩ đến mới vừa rồi hắn ở trước ngực mình điểm lên một cái, quýnh quáng cơ hồ muốn khóc lên.
Trương Siêu Quần thấy tiểu mỹ nhân ngượng ngùng, nhịn không được khen:
– Tiểu Chiêu đẹp quá!…
Tác giả :
ღSơnღ