Xuyên Không Ỷ Thiên
Chương 80
Hai người ngủ nhanh đến lúc trời tờ mờ sáng thì Trương Siêu Quần chợt thấy có một bàn tay lớn đầy lông xù ở trên mặt mình nhẹ nhàng xoa xoa, hắn còn tưởng rằng là Võ Thanh Anh tỉnh rồi đến, lẩm bẩm nói:
– Muôi tỉnh rồi sao? Không ngủ thêm chút nữa đi?
Mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, chợt thấy một cái bóng màu trắng ở trước mắt lay động, hắn giật nảy cả mình, vội vàng nhảy lên, bởi vì gian phòng nhỏ chỉ có cao hơn một mét, đỉnh đầu nhất thời đụng vào trên nóc mái.
Nhưng vào lúc này, hắn cũng đã nhìn thấy trước mắt, rõ ràng đó là một con vượn, nếu đứng thẳng thì cao hơn một mét, vừa cả kinh, thoáng qua thì đại hỉ!
Là rõ ràng con vượn này! Nhọc nhằn khổ sở tìm mấy ngày qua không thấy, không nghĩ tới nó lại tự động đưa tới cửa! Hắn giật mình thì con vượn cũng cả kinh, hướng về sau rụt lại, nhưng vẫn không đi ra ngoài, Trương Siêu Quần thấy toàn bộ lông của nó đều bị nước mưa thấm ướt, hắn đoán chừng là nó đến đây tránh mưa, trong lòng vui mừng cực điểm, quan sát lỹ lại thì thấy nó trên bụng mơ hồ có vết máu mủ, quả nhiên đó là một vết loét, trên bộ lông màu trắng phủ dài cũng không che hết được.
Hắn nhìn con vượn, con vượn cũng cũng hình như đang nhìn để đánh giá Trương Siêu Quần, trong mắt nó lộ ra cầu xin, tựa hồ là xin hắn đừng có đánh đuổi đi, Trương Siêu Quần làm mà cam lòng đánh đuổi nó, hắn cao hứng còn đến không kịp, mắt như nhìn thấy thấy tuyệt thế bảo điển kia dấu trong cái bụng nó, mừng rỡ như điên, cách nhau đến gần như vậy, trên bụng con vượn tản mát ra mùi khá hôi nhưng cũng không khó chịu lắm.
Trương Siêu Quần đưa tay chỉ vào cái bụng con vượn trắng, rõ ràng vượn trắng như có linh tính, cũng hạ thấp cái đầu, vươn cánh tay thật dài ở trên bụng sờ soạng, Trương Siêu Quần không kiềm chế lại vui mừng, trong miệng lẩm bẩm nói:
– Bạch viên.. ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm thương tổn ngươi, ta đến giúp ngươi, giải quyết sự đau đớn của ngươi.. ngươi không phải sợ ta, ta tuy rằng không phải diệu thủ thần y, nhưng dù gì cũng sẽ cứu ngươi thoát chết.
Hắn biết chỉ cần lấy ra Cửu Dương Chân Kinh ở phía dưới cái bụng, khâu lại vết thương, hơn nửa là không sao, chính mình tuy rằng không biết khâu vá, nhưng Võ Thanh Anh chắc chắn là sẽ biết, nữ nhân thời này, thêu thùa không ai là không biết.
Cẩn thận từng li từng tí một đưa tay ra, ở trên đám lông xù của cái bụng nhẹ nhàng sờ soạng, con vượn trắng bị đau rụt thân thể lại, nhưng không kêu là một tiếng, hình như là nó biết đây là đang giúp vậy, Trương Siêu Quần càng thêm vui mừng, lập tức vén lớp lông dài trên bụng con vượn trắng, thì thấy trên bụng ngay ngắn một khối hình nhô ra, chung quanh bốn phía là dùng châm khâu chỉ lại, đúng là do bàn tay của người tác động vào, đúng rồi..chính là nó rồi! Nếu như bây giờ đánh ngay một chưởng thì rõ ràng đập chết con vượn trắng này, ngay lập tức sẽ có được Cửu Dương Chân Kinh.
Trương Siêu Quần cười nhạt, uống nước nhớ nguồn, mình có được Cửu Dương Chân Kinh, cũng phải cảm tạ con vượn trắng này chứ, có thể nào mà không tử tế với nó?
Lúc này, Võ Thanh Anh đã thức giấc, một bàn tay nhỏ bé sờ soạng không thấy gì, mở mắt ra thì thấy Trương Siêu Quần đang đứng trước mặt một con vượn trắng xoá, nàng sợ hét to, con vượn trắng giật mình kinh hãi, lập tức chạy trốn bán sống bán chết.
Trương Siêu Quần kiền vội vàng hô hoán gọi nó quay lại, nhưng con vượn trắng đã nhảy vào trong cơn mưa, đảo mắt liền biến mất.
Trương Siêu Quần chán nản vô cùng, quay trở về, thấy Võ Thanh Anh hãy còn sợ hãi bất an, đã mặc quần áo, hỏi:
– Siêu Quần ca, vừa rồi đó là người gì vậy?
Trương Siêu Quần tức giận nói:
– Là một con Bạch Viên, nó là đến trú mưa, nhưng muội đã doạ nó chạy mất rồi.
Đang được yêu quý, Võ Thanh Anh ủy khuất nói:
– Muội không biết mà, đang mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng là có người lạ bước vào, nhân gia… lại không có mặc quần áo, đương nhiên sợ phải la lên rồi.
Trương Siêu Quần thầm nghĩ:
“Con vượn trắng này xem ra là thông minh phi thường, lại có linh tính, lần này tuy rằng chạy trốn, nhưng khi mình sờ soạng cái bụng nó, rõ ràng viên là nó cũng có thể lĩnh hội đến một chút ý tứ, huống chi, trong u cốc này, lại không người bên ngoài, hy vọng ngày nào đó, nó còn có thể sẽ tìm đến đây."
Chuyện này cũng không thể trách được Võ Thanh Anh, cho nên hắn lập tức đi lên phía trước, ôm nàng, mỉm cười nói:
– Muội cũng thật là…ở đây làm gì mà có người đến? Ai dám nhìn thấy muội trần truồng, ta còn không đem hắn đánh đánh chạy đi chứ?
Võ Thanh Anh nín khóc mỉm cười, sẵng giọng:
– Cái gì mà trần truồng, huynh lại nói bậy, muội xé nát miệng huynh bây giờ!
Nàng làm dáng tiến lên, lại bị Trương Siêu Quần ôm chặt lấy.
Bên ngoài vẫn còn mưa, suốt một ngày một đêm, trước sau liên tục, Trương Siêu Quần nói:
– Xem ra sáng sớm hôm nay chúng ta có đói bụng cũng phải nhịn rồi, chờ một lúc mà không bớt mưa, chúng ta đi hái trái cây ăn.
Võ Thanh Anh bị sờ soạng trên thân thể mềm mại, nàng như nhũn ra, nói:
– Ăn trái cây thì cũng được có cái gì can hệ, chỉ cần được đi cùng với huynh, muội ăn cái gì cũng được.
Hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, dần dần lại động tình, Trương Siêu Quần thấp giọng nói:
– Nếu còn mưa, cũng không có cái gì để làm, chi bằng chúng ta…
Một bàn tay hắn, đã tìm thấy cái mông đẹp của nàng nhếch lên, nhẹ nhàng nhào nặn xop bóp lên.
Võ Thanh Anh e thẹn nói:
– Chi bằng cái gì?
Trương Siêu Quần cười hì hì, nói:
– Chi bằng… chi bằng cho ta kiểm tra thân thể muội một cái, khà khà.. muội có biết, tối hôm qua ta phát hiện một chuyện kỳ lạ.
Võ Thanh Anh hỏi:
– Là cái gì?
– Hai bầu vú của muội, bên trái so với bên phải thì lớn hơn đấy.
Võ Thanh Anh gắt giọng:
– Huynh lại nói bậy! Muội không có bên lớn bên nhỏ đâu.
– Muội không tin? Nếu muội không tin, huynh chỉ cho muội xem!
Nói xong một bàn tay hướng trước ngực nàng thọc vào dò xét.
Võ Thanh Anh cười khanh khách, giãy dụa né tránh, nhưng trong gian phòng nhỏ này, có thể trốn đi nơi nào? Một tiếng yêu kiều gọi to, nàng bị Trương Siêu Quần chặn ngang ôm lấy, mới vừa vừa mới mặc vào quần áo, chẳng mấy chốc lại bị hắn thoát đến trống trơn.
Võ Thanh Anh e thẹn vô hạn, một cái tay che ở trước ngực, một cái tay che lấy bên dưới cái âm hộ lông đen thăm thẳm, nhưng làm sao che lấp kiều diễm xuân quang này?
– Huynh thật là xấu, vậy mà trước đây muội cứ cho rằng huynh là một người quân tử khiêm tốn đấy, ai biết huynh sẽ bắt nạt người ta như vậy.
Trương Siêu Quần hì hì nở nụ cười, đem mỹ nhân đặt ở dưới thân, há miệng liền ở bầu vú bên phải trắng như tuyết cắn một cái, cắn đến Võ Thanh Anh yêu kiều run rẩy, vừa thốn lại vừa nhột, hai tay nàng đưa về phía hắn đầu, vuốt ve mái tóc, mắt sáng như sao khép hờ, cái miệng nhỏ hơi mở ra, hai cái đầu gối bị hắn đẩy ra, nàng biết hắn sắp sửa lại làm cái gì, Võ Thanh Anh vừa thẹn vừa sợ, nín thở, cắn vào đôi môi, căng thẳng vạn phần, như là lại tiếp tục nghênh tiếp cơn bão táp sắp đến.
Một cái tay của hắn nhào nặn đôi bầu vú săn tròn, đầu ngón tay văn vê trên đầu núm vú phồng cứng rắn chắc, còn một bàn tay khác tuột xuống, lướt qua bụng dưới trơn bóng, ở nơi đó xoay tròn vẽ lên vài vòng, rồi dứt khoát tấn công hướng về nơi thánh địa thần thánh nhất của Võ Thanh Anh, bàn tay ở trên cái âm hộ mềm mại vuốt ve, dẫn tới Võ Thanh Anh thân thể mềm mại phát run không ngớt, miêng nàng liên tục xin hắn khoan dung…
Mỹ nữ ở trong ngực thì Trương Siêu Quần làm sao đình chỉ được? Đầu ngón tay vừa không ngừng kích thích đầu âm vật nhỏ bé của nàng, vừa lắng nghe nàng uyển chuyển rên rỉ.
Trong lúc lơ đãng, ngón tay trợt xuống chạm vào hai môi nhỏ mềm mại màu mỡ vẫn còn đang sưng phồng do cuộc giao hoan hôm qua còn để lại, nhưng mặt trên đã dính đầy dịch nhờn trơn trợt.
Trương Siêu Quần liếm nhẹ vào thùy tai nàng, nhẹ giọng nói:
– Muội thật mẫn… cảm a! Nơi đó đã chảy thật nhiều nước nhờn…
Võ Thanh Anh cong miệng lại, phong tình vạn chủng liếc chéo người xấu này, sẵng giọng:
– Còn không là do huynh làm ra? Huynh không đưa tay xuống chỗ đó của muội, tự nhiên nó cháy nước nhờn sao?
Trương Siêu Quần cười ha ha, ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra hai môi nhỏ, đem cửa miệng âm đạo lầy lội một mảnh mở ra, nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay vào.
– Ừm…
Võ Thanh Anh e thẹn vô hạn, nói:
– Nó…nó còn đau, huynh nhẹ tay một chút…
Bỗng nhiên, Trương Siêu Quần đầu đột nhiên nhấc lên nói:
– Có tiếng động!
Vừa nói dứt lời, ngoài cửa một cái đầu thò vào dò xét, Trương Siêu Quần chính là con vượn trắng kia quay lại!
Võ Thanh Anh duyên dáng “ ư.." gọi lên, vội vàng dùng tay che lại cái âm hộ mình phía dưới, thân thể cuộn lên, Trương Siêu Quần cười nói:
– Cái con Bạch Viên này vậy mà lại háo sắc, cứ mỗi lần Võ Thanh Anh của ta thân thể trần truồng là nó liền đến.
Võ Thanh Anh tức giận liếc mắt một cái, nàng nghĩ con vượn trắng này tuy không phải là người, nhưng khi bị nó nhìn thấy thân thể mình, cũng thấy xấu hổ, nên vội núp ở phía sau Trương Siêu Quần mặc lại quần áo, Trương Siêu Quần hướng về con vượn trắng vẫy vẫy tay, chỉ chỉ một bên trong, con vượn trắng dường như nghe hiểu ý, chần chờ một chút, chui vào đi tới.
Trương Siêu Quần quay đầu lại hướng về Võ Thanh Anh nói:
– Trên người của muội có mang theo kim chỉ không?
Võ Thanh Anh lắc đầu nói:
– Làm gì mà có kim chỉ? Huynh muốn làm cái gì?
Trương Siêu Quần chỉ về phía con vượn trắng đang ngồi ở bên bức tường nói:
– Ta đoán nó không chỉ là đến tránh mưa, mà còn có khả năng muốn nhờ chúng ta trợ giúp, muội xem trên bụng nó kìa.
Võ Thanh Anh cũng nghe thấy được một mùi hôi mùi từ trên thân thể con vượn trắng trên đến, đôi mi thanh tú cau lại, nói:
– Hóa ra là mùi hôi của vết thương, vậy mà muội còn tưởng rằng từ trong người nó thì hôi như thế đây, muội không có mang theo kim chỉ, nhưng muội có cái này.
Nàng gỡ từ trên mái tóc dài lấy ra một cái trâm gài dài tóc tinh xảo nói:
– Không biết cái này có sử dụng được không!
Trương Siêu Quần cười nói:
– Cũng có thể được rồi.
Nói xong hắn xăn tay áo lên, rút ra từng sợi vải nhỏ trên tay áo, giao cho Võ Thanh Anh, bận bịu một hồi lâu, thì đã chuẩn bị kỹ càng những sợi chỉ.
Trương Siêu Quần đi tới trước mặt con vượn trắng, nó cũng không tránh né, Trương Siêu Quần vỗ vỗ trên cái vai ướt nhẹp của nó nói:
– Ngươi đừng sợ, ta đến trị thương cho ngươi.
Từ trên người hắn lấy cây chủy thủ, sờ sờ vết loét, vuông vức một khối, xem theo hình dạng, đó là hình dáng của quyển sách, vật này ngăn chặn khí huyết vận hành, đến nỗi cơ bụng như muốn tan vỡ, nếu không cứu chữa kịp thời lấy Cửu Dương Chân Kinh ra, nó cũng khó mà giữ được tính mạng.
Trương Siêu Quần ra hiệu co con vượn trắng nằm xuống, chậm rãi cắt những sợi chỉ khâu trên bụng nó, con vượn trắng tuổi đã là cực lớn, cho nên rất có linh tính, nó biết Trương Siêu Quần chữa bệnh cho nó, tuy rằng trên bụng đau nhức, nhưng vẫn mạnh mẽ nhẫn nhịn, cũng không nhúc nhích.
Trương Siêu Quần cắt xong chúng quanh lớp chỉ, thì thấy trong bụng nó cất giấu một miếng vải dầu bọc lại, hắn lấy ra, để ở một bên, quay đầu hướng về Võ Thanh Anh nói:
– Muội mau tới mau tới, khâu lại vết thương nó, chúng ta đã đại công cáo thành rồi!
Võ Thanh Anh gật gật đầu, đi tới, đôi mắt linh lợi con vượn trắng nhìn nàng, trên bụng không ngừng chảy máu, Trương Siêu Quần điểm huyệt cầm máu, tuy rằng cấu tạo của nó không giống với thân thể người, nhưng phần lớn vẫn là tương thông, hắn liên tiếp điểm đến 7, 8 lần, cuối cùng máu cũng ngừng lại, Võ Thanh Anh loay hoay hơn cả canh giờ, mới đem vết thương của con vương trắng hoàn toàn khâu lại xong, con vượn trắng này tuy là cường tráng to lớn, nhưng lúc này cũng nằm dưới đất không thể động đậy.
Võ Thanh Anh nhìn thấy dưới lòng đất cái miếng vải dầu đẫm máu đang bọc lại bên trong vật gì đó, cau mày nói:
– Để muồi đi ra lấy chút nước mưa, đem nơi này tẩy sạch một chút, cái túi vải dầu này là từ trong bụng nó lấy ra hôi bẩn quá, để muội đem đi ném nhé.
Trương Siêu Quần đang bị kích động đến điên cuồng, sắc mặt vui mừng, vội vàng nói:
– Đây chính là thiên hạ chi bảo khó tìm, làm sao có thể ném được?
Võ Thanh Anh ngạc nhiên nói:
– Đây là bảo bối gì vậy?
Trương Siêu Quần cười hì hì, nói:
– Muội đi lấy nước mưa đi, ta lập tức nói cho muội biết.
Võ Thanh Anh đáp một tiếng, lấy cái bát ra ngoài bên cạnh mái hiên hứng nước, không lâu đã đầy, rửa sạch vết máu trên đất, Trương Siêu Quần cũng tẩy sạch vết máu trên bọc vải dầu, lúc này mới ngồi trên giường, nói với Võ Thanh Anh:
– Muội biết đây là đồ vật gì không?
Võ Thanh Anh lắc đầu không biết, Trương Siêu Quần đắc chí nở nụ cười, nói:
– Muội đã từng nghe qua Cửu Dương Chân Kinh chưa?
Thấy Võ Thanh Anh lắc đầu, nhân tiện nói: “Năm xưa ta giác viễn đại sư trước khi viên tịch đã đọc tòn bộ kinh văn Cửu Dương Chân Kinh trong đó có thái sự phụ Trương Tam Phong, Quách Tường nữ đại hiệp, và Vô Sắc thiền sư đều nghe rõ mồn một, nhưng thiên tư và căn bản mỗi người khác nhau sự ghi nhớ và lãnh hội cũng có phần sai biệt, nên ba người truyền cho môn hạ đều có nhiều điểm khác nhau, nhưng Võ Đang, Nga Mi, Thiếu Lâm ba phái võ công say này đều tiến nhanh, mấy chục năm qua hùng bá thiên hạ, danh chấn võ lâm, muội thử suy nghĩ xem, chỉ cần biết có một phần, thì ba người đã danh dương thiên hạ, đứng ngạo nghễ với đỉnh cao võ học, mà hiện ở trong tay ta, chính là nguyên bản Cửu Dương Chân Kinh năm xưa, vậy thì vật này có tính là võ lâm chí bảo hay không?
Võ Thanh Anh hai mắt phát sáng, kinh hỉ nói:
– Thật sự sao? Cửu Dương Chân Kinh! Vậy huynh mau mau luyện đi!
Trương Siêu Quần cười nói:
– Ha ha, đây là đương nhiên, bất quá, muội sẽ theo ta cùng luyện tập võ công này, đến khi thành công, hai chúng ta võ công đệ nhất thiên hạ, dắt tay nhau hành tẩu giang hồ, trừ nhược phù mạnh, á lộn.. là đánh mạnh giúp yếu, muội thấy tốt không?
Võ Thanh Anh cười gật đầu, trong ánh mắt pha lẫn niềm vui sướng vô hạn. Đột nhiên nàng cảm giác thấy có chỗ không đúng nên hỏi:
– Huynh còn chưa có mở ra, làm sao biết được nhất định đó là Cửu Dương Chân Kinh?
Chợt nàng hiểu được, kinh hô lên tiếp:
– Thì ra..thì ra… huynh sớm đã biết rồi! Huynh đến đây là sớm đã biết có Cửu Dương Chân Kinh ở trong bụng Bạch Viên, có đúng không?
Trương Siêu Quần nói:
– Đúng đấy, ta sớm đã biết, chỉ có điều không thể chứng thực mà thôi, hiện tại đã đúng rồi, trong truyền thuyết là thật sự có.
Thấy Võ Thanh Anh sắc mặt có chút nghi ngờ, hắn vội vàng nói tiếp:
– Ta tuy rằng gạt muội, chỉ là sợ cuối cùng không tìm được bản kinh thư này nên không nói trước, ta đối với muội là chân tâm thành ý, chẳng lẽ muội không tin tưởng ta sao?
Võ Thanh Anh mỉm cười nói:
– Muội làm sao không tin huynh đây? Nếu huynh đối với ta không có chân tâm, thì làm sao lại bảo để muội cùng luyện Cửu Dương Chân Kinh?
Nói xong nhào vào trong lồng ngực của hắn….
Trương Siêu Quần ôm lấy vòng eo mềm mại nàng, nói:
– Nhưng sau này bất cứ lúc nào cũng không thể hoài nghi ta đối với muội tốt, biết chưa?
Võ Thanh Anh ôn nhu nói:
– Muội biết rồi, võ công tuyệt thế thì muội cũng không để ý lắm đâu, vì có huynh bảo vệ cho muội rồi.
Khi bọn họ mở ra cái bọc vải dầu, bên trong có bốn bản kinh thư mỏng manh, nhờ vải dầu bao bọc vô cùng kín, cho nên giấu ở trong bụng con vượn trắng rất lâu rồi, những trang sách vẫn cứ hoàn hảo không chút tổn hại nào, bên trong văn tự viết quanh co khúc khuỷu, hắn một chữ cũng không biết được, mở ra nhìn, trong bốn trang kinh văn này tất cả đều là những quái văn, nhưng mỗi một hàng, đều có chú thích chữ cực nhỏ tràn ngập văn tự Hán.
Hắn ổn định lại tâm thần, từ đầu nhìn kỹ, văn tự bên trong tất cả chủ yếu là bí quyết luyện khí vận công, hắn đã tu tập qua công nội tâm pháp Cổ Mộ Phái, hai loại võ công tuy rằng khác nhau, nhưng về cơ bản đại khái cũng khá giống, lập tức, Trương Siêu Quần đem đệ nhất bản kinh thư đọc qua một lần, cùng Võ Thanh Anh bắt đầu tập luyện.
Từ đó, bọn họ mỗi ngày đi đánh bắt cá, hái trái cây, chính là nghiên cứu về Cửu Dương Chân Kinh, hơn mười ngày sau, con vượn trắng cũng đã tạm khỏe lại, tự động rời đi, nó bỏ đi qua hai ngày sau, quay lại mang theo hai trái đào đỏ tươi cho bọn họ, trái đào to bằng nắm tay bàn đào, ăn rất ngon ngon miệng, cắn một cái, mùi hương thơm phân tán, hai người âm thầm lấy làm kỳ lạ, con vượn trắng ở trong gian nhà nhỏ dưỡng thương mười mấy ngày, Trương Siêu Quần cũng là mỗi ngày hái hoa quả tươi cho nó ăn, con vượn trắng lại hiểu được có qua có lại, cũng coi như là chuyện lạ….Hai người tu luyện Cửu Dương Chân Kinh, thời gian loáng một cái đã qua hai tháng, Võ Thanh Anh lại tiến triển vượt qua Trương Siêu Quần, nàng đã tham tường lĩnh ngộ hết mức công phu trên quyển đệ nhất kinh thư, cứ như thế mà luyện thành.
Ngược lại Trương Siêu Quần tiến triển quá chậm, mắt thấy Võ Thanh Anh so với lúc chưa luyện chân kinh càng là xinh đẹp tuyệt trần, thân khinh thể kiện, tu vi nội lực tăng trưởng trên diện rộng, thì trong lòng hắn ủ rũ phiền muộn, Võ Thanh Anh sau khi luyện thành quyển đệ nhất Cửu Dương Chân Kinh, không tập tiếp tục, mà chờ hai tháng sau nữa thì Trương Siêu Quần vừa mới hết mức dung hợp thông suốt.
Hắn vốn là đã có mười mấy năm nội công làm cơ sở, thêm vào sau khi tu luyện xong quyển đệ nhất Cửu Dương Chân Kinh, toàn thân chân khí lưu động, nội lực dồi dào, lúc này mới chân chính được cho là nội ngoại kiêm tu.
Trước kia sở học Vịnh Xuân Quyền, quyền pháp Quân Thể, cùng với vài loại công phu của Cổ Mộ Phái kỳ uy lực cũng tương ứng gia tăng gấp đôi, vốn hắn còn muốn tiếp tục tập quyển đệ nhị, nhưng nghĩ đến Trương Vô Kỵ còn ở trên Quang Minh đỉnh, y bị trúng hàn độc Huyền Minh Thần Chưởng chỉ còn dư lại nửa cái mạng, nếu không đi giải cứu kịp, chỉ sợ cứ để như vậy mà chết, sau này hắn cũng khó mà nói với Trương Tam Phong.
Nghỉ ngơi mấy ngày, Trương Siêu Quần liền cùng Võ Thanh Anh thương lượng việc xuất cốc, Võ Thanh Anh trải qua mấy tháng nay, công lực tăng tiến không ít, Cửu Dương Chân Kinh chẳng những có thể tăng cường nội lực, ngay cả da thịt cũng trở nên trắng nõn trơn bóng, ở trong thung lũng này 4 tháng có thừa, Võ Thanh Anh trổ mã đến căng mọng, Võ Thanh Anh đối với sự ảo diệu Cửu dương chân kinh bên trong cũng rất là chuyên chú không ngớt, bốn tháng vừa qua, hai người khanh khanh ta ta, hưởng hết đủ hết việc sung sướng giao hoan nhân gian, từ một cô nương ngây ngô cũng đã biến thành thiếu phụ xinh đẹp mọng nước, hai bầu vú đã lớn hơn, đầu núm vú cũng nở ra như là hạt bắp ngâm…
Nghe được hắn muốn rời khỏi nơi này, Võ Thanh Anh lại có chút lưu luyến, nhưng nữ tử thời cổ xưa, luôn nằm lòng câu nói “ xuất giá tòng phu “, phàm là lấy phu quân làm trung tâm, hắn nói muốn rời khỏi, dù là trong lòng không muốn cũng sẽ phải tuân theo.
…
Xa xa đã trông thấy Hồng Mai Sơn Trang, Võ Thanh Anh bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ lo lắng, nói sao cũng không chịu đi thêm về phía trước, Trương Siêu Quần cười nói:
– Sao vậy? Muội sợ sệt cái gì?
Võ Thanh Anh kéo hắn tay, nói:
– Muội sợ Cửu Chân tỷ sẽ trách muội đoạt người trong lòng của nàng! Vậy làm sao muội có can đảm đi đến Hồng Mai Sơn Trang?
Trương Siêu Quần trầm ngâm chốc lát, nói:
– Muội nói cũng đúng là, gặp mặt cũng khó nói, thôi như vậy đi, ta tạm thời không đi cùng muội, một mình muội đến Hồng Mai Sơn Trang, báo là ta vẫn bình an, cứ nói ta có chuyện quan trọng cần làm nên phải đi ngay, đúng rồi, còn chuyện Cửu Dương Chân Kinh, muội tuyệt đối không nên để lộ ra, đây là võ lâm chí bảo, nếu giang hồ biết được, nhất định người người sẽ có ý niệm đánh cướp, phu quân của muội từ đây sẽ không được an lành.
Võ Thanh Anh nói:
– Chuyện này muội đương nhiên hiểu được. À.. muội không đi Hồng Mai Sơn Trang, thì sẽ đến nơi nào? Hay là huynh ở chỗ này chờ muội, sau khi muội đến Hồng Mai Sơn Trang báo bình an, thì muội quay lại gặp huynh, huynh đi đâu y, thì muội đi đó.
Trương Siêu Quần thầm nghĩ:
“Ta muốn đi Quang Minh đỉnh, nếu như mang theo ngươi đi, chẳng phải là cùng Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn còn có Kỷ Yên Nhiên chạm mặt? Chuyện này không thể được. Vì ta dự định mai sau ở Tô Châu, Dương Châu địa phương cái gì đó sẽ làm một cái đại điền trang, sẽ đem tất cả đại tiểu mỹ nữ cùng sum vầy một chỗ."
Nghĩ tới đây, Trương Siêu Quần nói:
– Thanh Anh muội, hãy nghe lời ta, hiện tại thì chưa thể dẫn muội đi được, chuyến đi này, chỉ sợ sẽ có chút nguy hiểm, mang theo muội đi, ta không yên lòng, cứ ở nhà ngoan ngoãn chờ ta, đến thời điểm, ta cùng phái Võ Đương diễn tấu sáo trống, mang theo đại hồng kiệu hoa tới đón muội xuất giá, muội thấy có tốt hơn không?
Võ Thanh Anh làm nũng không nghe theo, nói:
– Không muốn mà…muội muốn đi cùng huynh…
Trương Siêu Quần phải dỗ ngọt một trận, mới đem Võ Thanh Anh vành mắt hồng hồng ướt lệ tống đi, nhìn nàng một bước vừa quay đầu lại, dáng dấp khả ái lưu luyến, hắn cũng thở dài trong lòng.
Nhưng vì sinh hoạt diểm phúc tương lai sau này, “còn có Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu, Ân Ly v.v….. mỹ nữ như vân, đang ở trước mắt, mục tiêu của hắn là đẩy tận mỹ nữ trong thế giới Ỷ Thiên, vì mục tiêu vĩ đại này, đương nhiên là phải dốc hết toàn lực, còn Trương Vô Kỵ, khà khà…quên đi thôi, một nữ nhân cũng không chừa lại cho y rồi!
Trương Siêu Quần trên đường vừa đi, vừa luyện công, khoảng chừng được mười mấy ngày, nội công lại là tinh tiến thêm chút, Cửu Dương Chân Kinh là công phu thuần về nội công, công phòng chiêu số nửa chiêu cũng không có, bởi vậy năm xưa Giác Viễn đại sư tuy rằng luyện thành thần công, lúc Tiểu Tương Tử và Hà Túc Ðạo công kích, tuy động tay động chân, nhưng không có công phu nào chống đỡ; Còn Quân Bảo ( Trương Tam Phong) khi ở Hoa Sơn thì nhờ qua Dương Qúa dạy cho 4 miếng võ, mới có thể cùng Giác Viễn đại sư đối đầu với bọn họ.
Nhưng Trương Siêu Quần khi luyện Cửu Dương Chân Kinh thì khác, võ công của hắn vốn đã có nền tảng không yếu, mấy tháng trước, trên núi Côn Lôn còn có thể giao đấu với phu nhân Ban Thục Nhàn hơn trăm chiêu, thậm chí còn dựa vào chủy thủ hợp kim thắng hiểm, về điều này thì Trương Siêu Quần hơn Trương Tam Phong lúc còn nhỏ, huống chi hắn kiếp trước tố chất thân thể mạnh hơn người thường, khi ở trong thung lũng này luyện công tuy rằng tiến triển chầm chậm, cũng không phải là do duyên cớ Võ Thanh Anh tiến bộ quá nhanh, chăng qua là hắn quá nôn nóng, đối với tu luyện Cửu Dương Chân Kinh càng là có trở ngại, đúng ra hắn không biết Võ Thanh Anh sở dĩ luyện tập nhanh hơn hắn, vì rằng Võ Thanh Anh đối với Cửu Dương Chân Kinh cũng không quá để ý tới, trái tim của nàng đều đặt ở trên người Trương Siêu Quần, Cửu Dương Chân Kinh tuy là huyền diệu quý giá, nhưng đối với nàng mà nói, vẫn không bằng được với Siêu Quần ca của nàng, chỉ cần hắn nhẹ nhàng ôm vào một cái, bàn tay vừa chạm đến cái âm hộ, thì nàng trong lòng không còn suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, tâm tính ôn hòa không vội, cho nên tốc độ tu tập Cửu Dương Chân Kinh lại vượt quá hắn.
Hắn cho rằng Võ Thanh Anh là người tập võ thiên tài, kỳ thực không phải là vậy, nếu sau này từ quyển đệ nhị chân kinh bắt đầu luyện tập, Võ Thanh Anh sẽ không có thêm sự tiến bộ như vậy.
Cửu Dương Chân Kinh quyển đệ nhất, là tái tạo kinh mạch thân thể nó là kiến thức cơ bản, đặc biệt rất thích hợp với người trước đó không có cái gì là nội công cơ sở thì càng thêm thích hợp, nếu vừa rồi Trương Siêu Quần không có nội công, nói không chắc có thể lĩnh ngộ rất là mau hơn.
Vừa hỏi đường hướng về phía Quang Minh đỉnh bước đi, Quang Minh đỉnh vốn cũng là nằm ở trong dãy núi của Côn Luân, vừa luyện công vừa đi, lúc này cũng đã sắp tới hai mươi ngày.
– Muôi tỉnh rồi sao? Không ngủ thêm chút nữa đi?
Mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, chợt thấy một cái bóng màu trắng ở trước mắt lay động, hắn giật nảy cả mình, vội vàng nhảy lên, bởi vì gian phòng nhỏ chỉ có cao hơn một mét, đỉnh đầu nhất thời đụng vào trên nóc mái.
Nhưng vào lúc này, hắn cũng đã nhìn thấy trước mắt, rõ ràng đó là một con vượn, nếu đứng thẳng thì cao hơn một mét, vừa cả kinh, thoáng qua thì đại hỉ!
Là rõ ràng con vượn này! Nhọc nhằn khổ sở tìm mấy ngày qua không thấy, không nghĩ tới nó lại tự động đưa tới cửa! Hắn giật mình thì con vượn cũng cả kinh, hướng về sau rụt lại, nhưng vẫn không đi ra ngoài, Trương Siêu Quần thấy toàn bộ lông của nó đều bị nước mưa thấm ướt, hắn đoán chừng là nó đến đây tránh mưa, trong lòng vui mừng cực điểm, quan sát lỹ lại thì thấy nó trên bụng mơ hồ có vết máu mủ, quả nhiên đó là một vết loét, trên bộ lông màu trắng phủ dài cũng không che hết được.
Hắn nhìn con vượn, con vượn cũng cũng hình như đang nhìn để đánh giá Trương Siêu Quần, trong mắt nó lộ ra cầu xin, tựa hồ là xin hắn đừng có đánh đuổi đi, Trương Siêu Quần làm mà cam lòng đánh đuổi nó, hắn cao hứng còn đến không kịp, mắt như nhìn thấy thấy tuyệt thế bảo điển kia dấu trong cái bụng nó, mừng rỡ như điên, cách nhau đến gần như vậy, trên bụng con vượn tản mát ra mùi khá hôi nhưng cũng không khó chịu lắm.
Trương Siêu Quần đưa tay chỉ vào cái bụng con vượn trắng, rõ ràng vượn trắng như có linh tính, cũng hạ thấp cái đầu, vươn cánh tay thật dài ở trên bụng sờ soạng, Trương Siêu Quần không kiềm chế lại vui mừng, trong miệng lẩm bẩm nói:
– Bạch viên.. ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm thương tổn ngươi, ta đến giúp ngươi, giải quyết sự đau đớn của ngươi.. ngươi không phải sợ ta, ta tuy rằng không phải diệu thủ thần y, nhưng dù gì cũng sẽ cứu ngươi thoát chết.
Hắn biết chỉ cần lấy ra Cửu Dương Chân Kinh ở phía dưới cái bụng, khâu lại vết thương, hơn nửa là không sao, chính mình tuy rằng không biết khâu vá, nhưng Võ Thanh Anh chắc chắn là sẽ biết, nữ nhân thời này, thêu thùa không ai là không biết.
Cẩn thận từng li từng tí một đưa tay ra, ở trên đám lông xù của cái bụng nhẹ nhàng sờ soạng, con vượn trắng bị đau rụt thân thể lại, nhưng không kêu là một tiếng, hình như là nó biết đây là đang giúp vậy, Trương Siêu Quần càng thêm vui mừng, lập tức vén lớp lông dài trên bụng con vượn trắng, thì thấy trên bụng ngay ngắn một khối hình nhô ra, chung quanh bốn phía là dùng châm khâu chỉ lại, đúng là do bàn tay của người tác động vào, đúng rồi..chính là nó rồi! Nếu như bây giờ đánh ngay một chưởng thì rõ ràng đập chết con vượn trắng này, ngay lập tức sẽ có được Cửu Dương Chân Kinh.
Trương Siêu Quần cười nhạt, uống nước nhớ nguồn, mình có được Cửu Dương Chân Kinh, cũng phải cảm tạ con vượn trắng này chứ, có thể nào mà không tử tế với nó?
Lúc này, Võ Thanh Anh đã thức giấc, một bàn tay nhỏ bé sờ soạng không thấy gì, mở mắt ra thì thấy Trương Siêu Quần đang đứng trước mặt một con vượn trắng xoá, nàng sợ hét to, con vượn trắng giật mình kinh hãi, lập tức chạy trốn bán sống bán chết.
Trương Siêu Quần kiền vội vàng hô hoán gọi nó quay lại, nhưng con vượn trắng đã nhảy vào trong cơn mưa, đảo mắt liền biến mất.
Trương Siêu Quần chán nản vô cùng, quay trở về, thấy Võ Thanh Anh hãy còn sợ hãi bất an, đã mặc quần áo, hỏi:
– Siêu Quần ca, vừa rồi đó là người gì vậy?
Trương Siêu Quần tức giận nói:
– Là một con Bạch Viên, nó là đến trú mưa, nhưng muội đã doạ nó chạy mất rồi.
Đang được yêu quý, Võ Thanh Anh ủy khuất nói:
– Muội không biết mà, đang mơ mơ màng màng, còn tưởng rằng là có người lạ bước vào, nhân gia… lại không có mặc quần áo, đương nhiên sợ phải la lên rồi.
Trương Siêu Quần thầm nghĩ:
“Con vượn trắng này xem ra là thông minh phi thường, lại có linh tính, lần này tuy rằng chạy trốn, nhưng khi mình sờ soạng cái bụng nó, rõ ràng viên là nó cũng có thể lĩnh hội đến một chút ý tứ, huống chi, trong u cốc này, lại không người bên ngoài, hy vọng ngày nào đó, nó còn có thể sẽ tìm đến đây."
Chuyện này cũng không thể trách được Võ Thanh Anh, cho nên hắn lập tức đi lên phía trước, ôm nàng, mỉm cười nói:
– Muội cũng thật là…ở đây làm gì mà có người đến? Ai dám nhìn thấy muội trần truồng, ta còn không đem hắn đánh đánh chạy đi chứ?
Võ Thanh Anh nín khóc mỉm cười, sẵng giọng:
– Cái gì mà trần truồng, huynh lại nói bậy, muội xé nát miệng huynh bây giờ!
Nàng làm dáng tiến lên, lại bị Trương Siêu Quần ôm chặt lấy.
Bên ngoài vẫn còn mưa, suốt một ngày một đêm, trước sau liên tục, Trương Siêu Quần nói:
– Xem ra sáng sớm hôm nay chúng ta có đói bụng cũng phải nhịn rồi, chờ một lúc mà không bớt mưa, chúng ta đi hái trái cây ăn.
Võ Thanh Anh bị sờ soạng trên thân thể mềm mại, nàng như nhũn ra, nói:
– Ăn trái cây thì cũng được có cái gì can hệ, chỉ cần được đi cùng với huynh, muội ăn cái gì cũng được.
Hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, dần dần lại động tình, Trương Siêu Quần thấp giọng nói:
– Nếu còn mưa, cũng không có cái gì để làm, chi bằng chúng ta…
Một bàn tay hắn, đã tìm thấy cái mông đẹp của nàng nhếch lên, nhẹ nhàng nhào nặn xop bóp lên.
Võ Thanh Anh e thẹn nói:
– Chi bằng cái gì?
Trương Siêu Quần cười hì hì, nói:
– Chi bằng… chi bằng cho ta kiểm tra thân thể muội một cái, khà khà.. muội có biết, tối hôm qua ta phát hiện một chuyện kỳ lạ.
Võ Thanh Anh hỏi:
– Là cái gì?
– Hai bầu vú của muội, bên trái so với bên phải thì lớn hơn đấy.
Võ Thanh Anh gắt giọng:
– Huynh lại nói bậy! Muội không có bên lớn bên nhỏ đâu.
– Muội không tin? Nếu muội không tin, huynh chỉ cho muội xem!
Nói xong một bàn tay hướng trước ngực nàng thọc vào dò xét.
Võ Thanh Anh cười khanh khách, giãy dụa né tránh, nhưng trong gian phòng nhỏ này, có thể trốn đi nơi nào? Một tiếng yêu kiều gọi to, nàng bị Trương Siêu Quần chặn ngang ôm lấy, mới vừa vừa mới mặc vào quần áo, chẳng mấy chốc lại bị hắn thoát đến trống trơn.
Võ Thanh Anh e thẹn vô hạn, một cái tay che ở trước ngực, một cái tay che lấy bên dưới cái âm hộ lông đen thăm thẳm, nhưng làm sao che lấp kiều diễm xuân quang này?
– Huynh thật là xấu, vậy mà trước đây muội cứ cho rằng huynh là một người quân tử khiêm tốn đấy, ai biết huynh sẽ bắt nạt người ta như vậy.
Trương Siêu Quần hì hì nở nụ cười, đem mỹ nhân đặt ở dưới thân, há miệng liền ở bầu vú bên phải trắng như tuyết cắn một cái, cắn đến Võ Thanh Anh yêu kiều run rẩy, vừa thốn lại vừa nhột, hai tay nàng đưa về phía hắn đầu, vuốt ve mái tóc, mắt sáng như sao khép hờ, cái miệng nhỏ hơi mở ra, hai cái đầu gối bị hắn đẩy ra, nàng biết hắn sắp sửa lại làm cái gì, Võ Thanh Anh vừa thẹn vừa sợ, nín thở, cắn vào đôi môi, căng thẳng vạn phần, như là lại tiếp tục nghênh tiếp cơn bão táp sắp đến.
Một cái tay của hắn nhào nặn đôi bầu vú săn tròn, đầu ngón tay văn vê trên đầu núm vú phồng cứng rắn chắc, còn một bàn tay khác tuột xuống, lướt qua bụng dưới trơn bóng, ở nơi đó xoay tròn vẽ lên vài vòng, rồi dứt khoát tấn công hướng về nơi thánh địa thần thánh nhất của Võ Thanh Anh, bàn tay ở trên cái âm hộ mềm mại vuốt ve, dẫn tới Võ Thanh Anh thân thể mềm mại phát run không ngớt, miêng nàng liên tục xin hắn khoan dung…
Mỹ nữ ở trong ngực thì Trương Siêu Quần làm sao đình chỉ được? Đầu ngón tay vừa không ngừng kích thích đầu âm vật nhỏ bé của nàng, vừa lắng nghe nàng uyển chuyển rên rỉ.
Trong lúc lơ đãng, ngón tay trợt xuống chạm vào hai môi nhỏ mềm mại màu mỡ vẫn còn đang sưng phồng do cuộc giao hoan hôm qua còn để lại, nhưng mặt trên đã dính đầy dịch nhờn trơn trợt.
Trương Siêu Quần liếm nhẹ vào thùy tai nàng, nhẹ giọng nói:
– Muội thật mẫn… cảm a! Nơi đó đã chảy thật nhiều nước nhờn…
Võ Thanh Anh cong miệng lại, phong tình vạn chủng liếc chéo người xấu này, sẵng giọng:
– Còn không là do huynh làm ra? Huynh không đưa tay xuống chỗ đó của muội, tự nhiên nó cháy nước nhờn sao?
Trương Siêu Quần cười ha ha, ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra hai môi nhỏ, đem cửa miệng âm đạo lầy lội một mảnh mở ra, nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay vào.
– Ừm…
Võ Thanh Anh e thẹn vô hạn, nói:
– Nó…nó còn đau, huynh nhẹ tay một chút…
Bỗng nhiên, Trương Siêu Quần đầu đột nhiên nhấc lên nói:
– Có tiếng động!
Vừa nói dứt lời, ngoài cửa một cái đầu thò vào dò xét, Trương Siêu Quần chính là con vượn trắng kia quay lại!
Võ Thanh Anh duyên dáng “ ư.." gọi lên, vội vàng dùng tay che lại cái âm hộ mình phía dưới, thân thể cuộn lên, Trương Siêu Quần cười nói:
– Cái con Bạch Viên này vậy mà lại háo sắc, cứ mỗi lần Võ Thanh Anh của ta thân thể trần truồng là nó liền đến.
Võ Thanh Anh tức giận liếc mắt một cái, nàng nghĩ con vượn trắng này tuy không phải là người, nhưng khi bị nó nhìn thấy thân thể mình, cũng thấy xấu hổ, nên vội núp ở phía sau Trương Siêu Quần mặc lại quần áo, Trương Siêu Quần hướng về con vượn trắng vẫy vẫy tay, chỉ chỉ một bên trong, con vượn trắng dường như nghe hiểu ý, chần chờ một chút, chui vào đi tới.
Trương Siêu Quần quay đầu lại hướng về Võ Thanh Anh nói:
– Trên người của muội có mang theo kim chỉ không?
Võ Thanh Anh lắc đầu nói:
– Làm gì mà có kim chỉ? Huynh muốn làm cái gì?
Trương Siêu Quần chỉ về phía con vượn trắng đang ngồi ở bên bức tường nói:
– Ta đoán nó không chỉ là đến tránh mưa, mà còn có khả năng muốn nhờ chúng ta trợ giúp, muội xem trên bụng nó kìa.
Võ Thanh Anh cũng nghe thấy được một mùi hôi mùi từ trên thân thể con vượn trắng trên đến, đôi mi thanh tú cau lại, nói:
– Hóa ra là mùi hôi của vết thương, vậy mà muội còn tưởng rằng từ trong người nó thì hôi như thế đây, muội không có mang theo kim chỉ, nhưng muội có cái này.
Nàng gỡ từ trên mái tóc dài lấy ra một cái trâm gài dài tóc tinh xảo nói:
– Không biết cái này có sử dụng được không!
Trương Siêu Quần cười nói:
– Cũng có thể được rồi.
Nói xong hắn xăn tay áo lên, rút ra từng sợi vải nhỏ trên tay áo, giao cho Võ Thanh Anh, bận bịu một hồi lâu, thì đã chuẩn bị kỹ càng những sợi chỉ.
Trương Siêu Quần đi tới trước mặt con vượn trắng, nó cũng không tránh né, Trương Siêu Quần vỗ vỗ trên cái vai ướt nhẹp của nó nói:
– Ngươi đừng sợ, ta đến trị thương cho ngươi.
Từ trên người hắn lấy cây chủy thủ, sờ sờ vết loét, vuông vức một khối, xem theo hình dạng, đó là hình dáng của quyển sách, vật này ngăn chặn khí huyết vận hành, đến nỗi cơ bụng như muốn tan vỡ, nếu không cứu chữa kịp thời lấy Cửu Dương Chân Kinh ra, nó cũng khó mà giữ được tính mạng.
Trương Siêu Quần ra hiệu co con vượn trắng nằm xuống, chậm rãi cắt những sợi chỉ khâu trên bụng nó, con vượn trắng tuổi đã là cực lớn, cho nên rất có linh tính, nó biết Trương Siêu Quần chữa bệnh cho nó, tuy rằng trên bụng đau nhức, nhưng vẫn mạnh mẽ nhẫn nhịn, cũng không nhúc nhích.
Trương Siêu Quần cắt xong chúng quanh lớp chỉ, thì thấy trong bụng nó cất giấu một miếng vải dầu bọc lại, hắn lấy ra, để ở một bên, quay đầu hướng về Võ Thanh Anh nói:
– Muội mau tới mau tới, khâu lại vết thương nó, chúng ta đã đại công cáo thành rồi!
Võ Thanh Anh gật gật đầu, đi tới, đôi mắt linh lợi con vượn trắng nhìn nàng, trên bụng không ngừng chảy máu, Trương Siêu Quần điểm huyệt cầm máu, tuy rằng cấu tạo của nó không giống với thân thể người, nhưng phần lớn vẫn là tương thông, hắn liên tiếp điểm đến 7, 8 lần, cuối cùng máu cũng ngừng lại, Võ Thanh Anh loay hoay hơn cả canh giờ, mới đem vết thương của con vương trắng hoàn toàn khâu lại xong, con vượn trắng này tuy là cường tráng to lớn, nhưng lúc này cũng nằm dưới đất không thể động đậy.
Võ Thanh Anh nhìn thấy dưới lòng đất cái miếng vải dầu đẫm máu đang bọc lại bên trong vật gì đó, cau mày nói:
– Để muồi đi ra lấy chút nước mưa, đem nơi này tẩy sạch một chút, cái túi vải dầu này là từ trong bụng nó lấy ra hôi bẩn quá, để muội đem đi ném nhé.
Trương Siêu Quần đang bị kích động đến điên cuồng, sắc mặt vui mừng, vội vàng nói:
– Đây chính là thiên hạ chi bảo khó tìm, làm sao có thể ném được?
Võ Thanh Anh ngạc nhiên nói:
– Đây là bảo bối gì vậy?
Trương Siêu Quần cười hì hì, nói:
– Muội đi lấy nước mưa đi, ta lập tức nói cho muội biết.
Võ Thanh Anh đáp một tiếng, lấy cái bát ra ngoài bên cạnh mái hiên hứng nước, không lâu đã đầy, rửa sạch vết máu trên đất, Trương Siêu Quần cũng tẩy sạch vết máu trên bọc vải dầu, lúc này mới ngồi trên giường, nói với Võ Thanh Anh:
– Muội biết đây là đồ vật gì không?
Võ Thanh Anh lắc đầu không biết, Trương Siêu Quần đắc chí nở nụ cười, nói:
– Muội đã từng nghe qua Cửu Dương Chân Kinh chưa?
Thấy Võ Thanh Anh lắc đầu, nhân tiện nói: “Năm xưa ta giác viễn đại sư trước khi viên tịch đã đọc tòn bộ kinh văn Cửu Dương Chân Kinh trong đó có thái sự phụ Trương Tam Phong, Quách Tường nữ đại hiệp, và Vô Sắc thiền sư đều nghe rõ mồn một, nhưng thiên tư và căn bản mỗi người khác nhau sự ghi nhớ và lãnh hội cũng có phần sai biệt, nên ba người truyền cho môn hạ đều có nhiều điểm khác nhau, nhưng Võ Đang, Nga Mi, Thiếu Lâm ba phái võ công say này đều tiến nhanh, mấy chục năm qua hùng bá thiên hạ, danh chấn võ lâm, muội thử suy nghĩ xem, chỉ cần biết có một phần, thì ba người đã danh dương thiên hạ, đứng ngạo nghễ với đỉnh cao võ học, mà hiện ở trong tay ta, chính là nguyên bản Cửu Dương Chân Kinh năm xưa, vậy thì vật này có tính là võ lâm chí bảo hay không?
Võ Thanh Anh hai mắt phát sáng, kinh hỉ nói:
– Thật sự sao? Cửu Dương Chân Kinh! Vậy huynh mau mau luyện đi!
Trương Siêu Quần cười nói:
– Ha ha, đây là đương nhiên, bất quá, muội sẽ theo ta cùng luyện tập võ công này, đến khi thành công, hai chúng ta võ công đệ nhất thiên hạ, dắt tay nhau hành tẩu giang hồ, trừ nhược phù mạnh, á lộn.. là đánh mạnh giúp yếu, muội thấy tốt không?
Võ Thanh Anh cười gật đầu, trong ánh mắt pha lẫn niềm vui sướng vô hạn. Đột nhiên nàng cảm giác thấy có chỗ không đúng nên hỏi:
– Huynh còn chưa có mở ra, làm sao biết được nhất định đó là Cửu Dương Chân Kinh?
Chợt nàng hiểu được, kinh hô lên tiếp:
– Thì ra..thì ra… huynh sớm đã biết rồi! Huynh đến đây là sớm đã biết có Cửu Dương Chân Kinh ở trong bụng Bạch Viên, có đúng không?
Trương Siêu Quần nói:
– Đúng đấy, ta sớm đã biết, chỉ có điều không thể chứng thực mà thôi, hiện tại đã đúng rồi, trong truyền thuyết là thật sự có.
Thấy Võ Thanh Anh sắc mặt có chút nghi ngờ, hắn vội vàng nói tiếp:
– Ta tuy rằng gạt muội, chỉ là sợ cuối cùng không tìm được bản kinh thư này nên không nói trước, ta đối với muội là chân tâm thành ý, chẳng lẽ muội không tin tưởng ta sao?
Võ Thanh Anh mỉm cười nói:
– Muội làm sao không tin huynh đây? Nếu huynh đối với ta không có chân tâm, thì làm sao lại bảo để muội cùng luyện Cửu Dương Chân Kinh?
Nói xong nhào vào trong lồng ngực của hắn….
Trương Siêu Quần ôm lấy vòng eo mềm mại nàng, nói:
– Nhưng sau này bất cứ lúc nào cũng không thể hoài nghi ta đối với muội tốt, biết chưa?
Võ Thanh Anh ôn nhu nói:
– Muội biết rồi, võ công tuyệt thế thì muội cũng không để ý lắm đâu, vì có huynh bảo vệ cho muội rồi.
Khi bọn họ mở ra cái bọc vải dầu, bên trong có bốn bản kinh thư mỏng manh, nhờ vải dầu bao bọc vô cùng kín, cho nên giấu ở trong bụng con vượn trắng rất lâu rồi, những trang sách vẫn cứ hoàn hảo không chút tổn hại nào, bên trong văn tự viết quanh co khúc khuỷu, hắn một chữ cũng không biết được, mở ra nhìn, trong bốn trang kinh văn này tất cả đều là những quái văn, nhưng mỗi một hàng, đều có chú thích chữ cực nhỏ tràn ngập văn tự Hán.
Hắn ổn định lại tâm thần, từ đầu nhìn kỹ, văn tự bên trong tất cả chủ yếu là bí quyết luyện khí vận công, hắn đã tu tập qua công nội tâm pháp Cổ Mộ Phái, hai loại võ công tuy rằng khác nhau, nhưng về cơ bản đại khái cũng khá giống, lập tức, Trương Siêu Quần đem đệ nhất bản kinh thư đọc qua một lần, cùng Võ Thanh Anh bắt đầu tập luyện.
Từ đó, bọn họ mỗi ngày đi đánh bắt cá, hái trái cây, chính là nghiên cứu về Cửu Dương Chân Kinh, hơn mười ngày sau, con vượn trắng cũng đã tạm khỏe lại, tự động rời đi, nó bỏ đi qua hai ngày sau, quay lại mang theo hai trái đào đỏ tươi cho bọn họ, trái đào to bằng nắm tay bàn đào, ăn rất ngon ngon miệng, cắn một cái, mùi hương thơm phân tán, hai người âm thầm lấy làm kỳ lạ, con vượn trắng ở trong gian nhà nhỏ dưỡng thương mười mấy ngày, Trương Siêu Quần cũng là mỗi ngày hái hoa quả tươi cho nó ăn, con vượn trắng lại hiểu được có qua có lại, cũng coi như là chuyện lạ….Hai người tu luyện Cửu Dương Chân Kinh, thời gian loáng một cái đã qua hai tháng, Võ Thanh Anh lại tiến triển vượt qua Trương Siêu Quần, nàng đã tham tường lĩnh ngộ hết mức công phu trên quyển đệ nhất kinh thư, cứ như thế mà luyện thành.
Ngược lại Trương Siêu Quần tiến triển quá chậm, mắt thấy Võ Thanh Anh so với lúc chưa luyện chân kinh càng là xinh đẹp tuyệt trần, thân khinh thể kiện, tu vi nội lực tăng trưởng trên diện rộng, thì trong lòng hắn ủ rũ phiền muộn, Võ Thanh Anh sau khi luyện thành quyển đệ nhất Cửu Dương Chân Kinh, không tập tiếp tục, mà chờ hai tháng sau nữa thì Trương Siêu Quần vừa mới hết mức dung hợp thông suốt.
Hắn vốn là đã có mười mấy năm nội công làm cơ sở, thêm vào sau khi tu luyện xong quyển đệ nhất Cửu Dương Chân Kinh, toàn thân chân khí lưu động, nội lực dồi dào, lúc này mới chân chính được cho là nội ngoại kiêm tu.
Trước kia sở học Vịnh Xuân Quyền, quyền pháp Quân Thể, cùng với vài loại công phu của Cổ Mộ Phái kỳ uy lực cũng tương ứng gia tăng gấp đôi, vốn hắn còn muốn tiếp tục tập quyển đệ nhị, nhưng nghĩ đến Trương Vô Kỵ còn ở trên Quang Minh đỉnh, y bị trúng hàn độc Huyền Minh Thần Chưởng chỉ còn dư lại nửa cái mạng, nếu không đi giải cứu kịp, chỉ sợ cứ để như vậy mà chết, sau này hắn cũng khó mà nói với Trương Tam Phong.
Nghỉ ngơi mấy ngày, Trương Siêu Quần liền cùng Võ Thanh Anh thương lượng việc xuất cốc, Võ Thanh Anh trải qua mấy tháng nay, công lực tăng tiến không ít, Cửu Dương Chân Kinh chẳng những có thể tăng cường nội lực, ngay cả da thịt cũng trở nên trắng nõn trơn bóng, ở trong thung lũng này 4 tháng có thừa, Võ Thanh Anh trổ mã đến căng mọng, Võ Thanh Anh đối với sự ảo diệu Cửu dương chân kinh bên trong cũng rất là chuyên chú không ngớt, bốn tháng vừa qua, hai người khanh khanh ta ta, hưởng hết đủ hết việc sung sướng giao hoan nhân gian, từ một cô nương ngây ngô cũng đã biến thành thiếu phụ xinh đẹp mọng nước, hai bầu vú đã lớn hơn, đầu núm vú cũng nở ra như là hạt bắp ngâm…
Nghe được hắn muốn rời khỏi nơi này, Võ Thanh Anh lại có chút lưu luyến, nhưng nữ tử thời cổ xưa, luôn nằm lòng câu nói “ xuất giá tòng phu “, phàm là lấy phu quân làm trung tâm, hắn nói muốn rời khỏi, dù là trong lòng không muốn cũng sẽ phải tuân theo.
…
Xa xa đã trông thấy Hồng Mai Sơn Trang, Võ Thanh Anh bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ lo lắng, nói sao cũng không chịu đi thêm về phía trước, Trương Siêu Quần cười nói:
– Sao vậy? Muội sợ sệt cái gì?
Võ Thanh Anh kéo hắn tay, nói:
– Muội sợ Cửu Chân tỷ sẽ trách muội đoạt người trong lòng của nàng! Vậy làm sao muội có can đảm đi đến Hồng Mai Sơn Trang?
Trương Siêu Quần trầm ngâm chốc lát, nói:
– Muội nói cũng đúng là, gặp mặt cũng khó nói, thôi như vậy đi, ta tạm thời không đi cùng muội, một mình muội đến Hồng Mai Sơn Trang, báo là ta vẫn bình an, cứ nói ta có chuyện quan trọng cần làm nên phải đi ngay, đúng rồi, còn chuyện Cửu Dương Chân Kinh, muội tuyệt đối không nên để lộ ra, đây là võ lâm chí bảo, nếu giang hồ biết được, nhất định người người sẽ có ý niệm đánh cướp, phu quân của muội từ đây sẽ không được an lành.
Võ Thanh Anh nói:
– Chuyện này muội đương nhiên hiểu được. À.. muội không đi Hồng Mai Sơn Trang, thì sẽ đến nơi nào? Hay là huynh ở chỗ này chờ muội, sau khi muội đến Hồng Mai Sơn Trang báo bình an, thì muội quay lại gặp huynh, huynh đi đâu y, thì muội đi đó.
Trương Siêu Quần thầm nghĩ:
“Ta muốn đi Quang Minh đỉnh, nếu như mang theo ngươi đi, chẳng phải là cùng Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn còn có Kỷ Yên Nhiên chạm mặt? Chuyện này không thể được. Vì ta dự định mai sau ở Tô Châu, Dương Châu địa phương cái gì đó sẽ làm một cái đại điền trang, sẽ đem tất cả đại tiểu mỹ nữ cùng sum vầy một chỗ."
Nghĩ tới đây, Trương Siêu Quần nói:
– Thanh Anh muội, hãy nghe lời ta, hiện tại thì chưa thể dẫn muội đi được, chuyến đi này, chỉ sợ sẽ có chút nguy hiểm, mang theo muội đi, ta không yên lòng, cứ ở nhà ngoan ngoãn chờ ta, đến thời điểm, ta cùng phái Võ Đương diễn tấu sáo trống, mang theo đại hồng kiệu hoa tới đón muội xuất giá, muội thấy có tốt hơn không?
Võ Thanh Anh làm nũng không nghe theo, nói:
– Không muốn mà…muội muốn đi cùng huynh…
Trương Siêu Quần phải dỗ ngọt một trận, mới đem Võ Thanh Anh vành mắt hồng hồng ướt lệ tống đi, nhìn nàng một bước vừa quay đầu lại, dáng dấp khả ái lưu luyến, hắn cũng thở dài trong lòng.
Nhưng vì sinh hoạt diểm phúc tương lai sau này, “còn có Triệu Mẫn, Tiểu Chiêu, Ân Ly v.v….. mỹ nữ như vân, đang ở trước mắt, mục tiêu của hắn là đẩy tận mỹ nữ trong thế giới Ỷ Thiên, vì mục tiêu vĩ đại này, đương nhiên là phải dốc hết toàn lực, còn Trương Vô Kỵ, khà khà…quên đi thôi, một nữ nhân cũng không chừa lại cho y rồi!
Trương Siêu Quần trên đường vừa đi, vừa luyện công, khoảng chừng được mười mấy ngày, nội công lại là tinh tiến thêm chút, Cửu Dương Chân Kinh là công phu thuần về nội công, công phòng chiêu số nửa chiêu cũng không có, bởi vậy năm xưa Giác Viễn đại sư tuy rằng luyện thành thần công, lúc Tiểu Tương Tử và Hà Túc Ðạo công kích, tuy động tay động chân, nhưng không có công phu nào chống đỡ; Còn Quân Bảo ( Trương Tam Phong) khi ở Hoa Sơn thì nhờ qua Dương Qúa dạy cho 4 miếng võ, mới có thể cùng Giác Viễn đại sư đối đầu với bọn họ.
Nhưng Trương Siêu Quần khi luyện Cửu Dương Chân Kinh thì khác, võ công của hắn vốn đã có nền tảng không yếu, mấy tháng trước, trên núi Côn Lôn còn có thể giao đấu với phu nhân Ban Thục Nhàn hơn trăm chiêu, thậm chí còn dựa vào chủy thủ hợp kim thắng hiểm, về điều này thì Trương Siêu Quần hơn Trương Tam Phong lúc còn nhỏ, huống chi hắn kiếp trước tố chất thân thể mạnh hơn người thường, khi ở trong thung lũng này luyện công tuy rằng tiến triển chầm chậm, cũng không phải là do duyên cớ Võ Thanh Anh tiến bộ quá nhanh, chăng qua là hắn quá nôn nóng, đối với tu luyện Cửu Dương Chân Kinh càng là có trở ngại, đúng ra hắn không biết Võ Thanh Anh sở dĩ luyện tập nhanh hơn hắn, vì rằng Võ Thanh Anh đối với Cửu Dương Chân Kinh cũng không quá để ý tới, trái tim của nàng đều đặt ở trên người Trương Siêu Quần, Cửu Dương Chân Kinh tuy là huyền diệu quý giá, nhưng đối với nàng mà nói, vẫn không bằng được với Siêu Quần ca của nàng, chỉ cần hắn nhẹ nhàng ôm vào một cái, bàn tay vừa chạm đến cái âm hộ, thì nàng trong lòng không còn suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, tâm tính ôn hòa không vội, cho nên tốc độ tu tập Cửu Dương Chân Kinh lại vượt quá hắn.
Hắn cho rằng Võ Thanh Anh là người tập võ thiên tài, kỳ thực không phải là vậy, nếu sau này từ quyển đệ nhị chân kinh bắt đầu luyện tập, Võ Thanh Anh sẽ không có thêm sự tiến bộ như vậy.
Cửu Dương Chân Kinh quyển đệ nhất, là tái tạo kinh mạch thân thể nó là kiến thức cơ bản, đặc biệt rất thích hợp với người trước đó không có cái gì là nội công cơ sở thì càng thêm thích hợp, nếu vừa rồi Trương Siêu Quần không có nội công, nói không chắc có thể lĩnh ngộ rất là mau hơn.
Vừa hỏi đường hướng về phía Quang Minh đỉnh bước đi, Quang Minh đỉnh vốn cũng là nằm ở trong dãy núi của Côn Luân, vừa luyện công vừa đi, lúc này cũng đã sắp tới hai mươi ngày.
Tác giả :
ღSơnღ