Xuyên Không Thành Đại Minh Tinh
Chương 95
Tháng chín này có vài sự kiện lớn. Quan trọng nhất đương nhiên là việc Mặc Mặc đi mẫu giáo. Thằng bé cũng giống như các bạn nhỏ khác. Khi bị đưa đến lớp mẫu giáo thì gào khóc không chịu đi. Bộ dạng như vậy đáng thương biết bao. Cũng may là có các bạn đồng cảnh ngộ khác, trong lớp mẫu giáo nhỏ đều là các bạn nhỏ cùng độ tuổi với thằng bé, cũng đều là lần đầu đi mẫu giáo. Một buổi sáng sớm lớp mẫu giáo vô cùng ầm ĩ. Rất nhiều phụ huynh vẫn đứng bên ngoài chưa về, họ đều sợ con em nhà mình xảy ra chuyện gì. Có thể nói ngày đầu tiên trẻ đi mẫu giáo, ngoài bản thân trẻ không thích ứng được ra thì còn có cả các bậc phụ huynh nữa.
Đương nhiên cũng có nhiều phụ huynh cảm thấy như được giải thoát, vốn trẻ nhỏ lúc ba bốn tuổi là nghịch ngợm nhất. Lúc này đi nhà trẻ rồi, khỏi phải nói bố mẹ nhàn hạ đến thế nào.
Mặc Mặc vài hôm nay tâm trạng đều rất tệ. Thằng bé biết mình tránh không khỏi vận mệnh phải đi mẫu giáo nhưng thằng bé lại bài xích vô cùng. Các giáo viên ở lớp mẫu giáo đều nói rồi, đây là biểu hiện hết sức bình thường. Nếu tính ra thì Mặc Mặc ở lớp mẫu giáo bé cũng coi như là tương đối khắc chế được.
Giản Nhân Nhân trong tháng này cũng phát sinh hai chuyện lớn.
Do Trình Bích Điền giới thiệu, cô đã quen một vị đạo diễn trẻ. Trẻ ở đây là so với tuổi nghề trong giới đạo diễn chứ thực chất người này đã hơn ba mươi tuổi rồi, là đàn anh của Trình Bích Điền ở học viện điện ảnh. Dù hai người không học cùng khoa nhưng quan hệ cũng không tệ.
Vị đạo diễn này tên Phương Viễn. Trong tay có một tác phẩm rất hay, tốn không ít kinh phí.
Sau khi Giản Nhân Nhân và Phương Viễn gặp nhau vài lần, lại tham khảo qua ý kiến của Tôn Đạo và Tô Kiệt Khắc, cô chuẩn bị là người đầu tư vào tác phẩm của Phương Viễn.
Cô vốn vẫn ở trong giới giải trí, cũng từng hợp tác với đạo diễn nổi tiếng Tôn Đạo. Hai năm nay cô hoạt động tại nhà hát kịch cũng đã tích luỹ được rất nhiều kiến thức nên cô có thể phán đoán được tác phẩm của Phương Viễn vô cùng triển vọng chỉ cần được đầu tư bộ phim này sẽ quay rất tốt. Phương Viễn cũng có thể được gọi là thiên tài, đến Tôn Đạo còn đánh giá về anh ta như vậy, chỉ là anh ta có ít cơ hội để bộc lộ. Cũng không phải là không có nhà đầu tư mà là các nhà đầu tư này đều muốn cho nghệ sĩ của mình vào diễn bộ phim đó, Phương Viễn không muốn nên đành ngậm ngùi từ chối.
Nghe nói tác phẩm này của Phương Viễn đã bị ỉm đến hơn một năm rồi. Chủ ý của anh ta rất đơn giản, chính là tìm một nhà đầu tư không quá can thiệp vào bộ phim của anh ta.
Hai năm gần đây, Giản Nhân Nhân đã theo Thẩm phu nhân học được không ít kiến thức. Hiện tại cô đã có trực giác rất nhạy bén với lĩnh vực đầu tư tài sản. Thẩm Tây Thừa thường nói là do số cô may nên cô quyết sẽ kiếm được khoản tiền từ bộ phim này. Sau vài lần nói chuyện với Phương Viễn, cô liền quyết định đầu tư vì vừa hay trong tay cô đang có một khoản tiền, đến Trình Bích Điền còn bắt đầu bái phục cô ở lĩnh vực này.
- Giản tiểu thư, thứ lỗi tôi mạo phạm, tôi thấy cô rất hợp với vai diễn này, cô không nghĩ đến việc thử một chút sao?- Tính cách Phương Viễn tương đối cởi mở, sau vài lần nói chuyện với Giản Nhân Nhân lời nói cũng không quá kiêng dè nữa.
Nhìn thấy Giản Nhân Nhân suy nghĩ trầm mặc gì đó, Phương Viễn lại nói:
- Không giấu gì cô, cả tôi và những người xung quanh tôi đều vô cùng thích biểu hiện của cô trong phim điện ảnh “Tang Du", đáng tiếc là sau đó sao cô không nhận thêm vai diễn nữa?
Thực ra không chỉ Phương Viễn thấy đáng tiếc, rất nhiều người trong giới cũng cảm thấy như vậy. Đúng như dự đoán của Tôn Đạo, “Tang Du" đã trở thành một hiện tượng kinh điển. Công chúng cũng cảm thấy rất tiếc nuối, một diễn viên nữ rõ ràng có thể đi xa hơn nữa nhưng sao lại không tiếp tục nhận vai.
Giản Nhân Nhân giống như đang nghĩ gì đó nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó mới nhìn Phương Viễn cười nói:
- Là một diễn viên, có trong tay một tác phẩm tiêu biểu tôi thấy là đã đủ rồi. Hơn nữa, anh đã xem qua kịch tôi diễn sao, tôi hiện tại còn thích diễn kịch hơn.
Sau khi đầu tư cho tác phẩm của Phương Viễn, Giản Nhân Nhân hoàn toàn không hỏi đến chuyển chọn diễn viên cũng không nhúng tay vào việc gì của phim. Thậm chí cô còn không đến phim trường, điều này khiến Phương Viễn cảm thấy vô cùng thoải mái đồng thời không bị áp lực. Trong cái giới này, có một nhà đầu tư tin tưởng vào đạo diễn như vậy chắc chỉ có duy nhất Giản Nhân Nhân.
Tháng chín này có thể nói là tháng bận rộn nhất với Giản Nhân Nhân.
Cuối tháng, cô phải lên kế hoạch khai trương một nhà hàng đồ Nhật. Trong những cửa hàng phát đạt mà Thẩm Tây Thừa giao cho cô, có một cửa hàng cô còn chưa cho thuê. Khảo sát rất lâu, lại còn cùng Thẩm Tây Thừa đi công tác bên Nhật hơn nửa tháng cuối cùng mới quyết định.
Giản Nhân Nhân rất thích sự bận rộn như thế này, sau khi khai trương thì ảnh đế Hà Húc Trạch và Trình Bích Điền đều lần lượt tới ủng hộ. Trong nhà hàng này, bất kể là nguyên liệu hay mùi vị đều có thể xếp vào hàng thượng hạng tại Đế Đô cho nên dù giá có cao một chút thì hàng ngày vẫn có rất nhiều người tới, làm ăn vô cùng phát đạt.
- Em bây giờ còn bận hơn cả anh. - Sau khi kết thúc một ngày bận rộn, Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân đang nhắm mắt dưỡng thần trên ghế massage.
Đột nhiên nghe thấy câu nói này của anh, Giản Nhân Nhân bỗng mở to mắt nghiêng người nhìn anh nói:
- Vì em có cảm giác không an toàn.
Trong mắt của ông bà Giản, Giản Nhân Nhân đã vô cùng xuất sắc rồi. Nhưng Giản Nhân Nhân biết, cô vẫn còn kém xa. Trong cái giới này, người ngoài nhìn vào dường như các phu nhân nhà giàu mỗi ngày đều sống rất phóng khoáng nhưng sự thực không phải như vậy. Sau khi thực sự hiểu rõ mới biết được rằng việc công việc riêng đều phải đảm nhiệm.
Đến Tống Thần, anh ta có rất nhiều tài sản đứng tên, rất nhiều trong đó không phải thừa kế từ gia đình mà là anh ta tự nỗ lực kiếm được. Các công tử phú nhị đại vô tích sự, xa hoa trụy lạc trong mắt người ngoài thực ra rất nhiều trong số họ còn phải nỗ lực hơn những người bình thường rất nhiều.
- Em có cảm giác không an toàn gì? - Thẩm Tây Thừa hỏi.
- Nếu một ngày anh có niềm vui mới, vậy em cũng đã trở thành một phú bà rồi. Em có thể bao nuôi trai trẻ mà em thích, ai mà làm em không vui thì em cho đi luôn. Những người này phải cẩn thận mà hầu hạ em… - Giản Nhân Nhân càng nói càng hăng say. Cho đến khi nhìn thấy mặt Thẩm Tây Thừa đen như đít nồi cô mới ngừng lại.
Thẩm Tây Thừa đứng dậy khỏi ghế massage, lấy chiếc điện thoại ở chiếc ghế bên cạnh rồi bấm một số điện thoại nói với người ở đầu dây bên kia:
- Nguyễn Tinh, nếu cô còn tiếp tục nói mấy chuyện xằng bậy với vợ tôi thì tôi bảo đảm sẽ nói hết bí mật mà cô cất giấu bao năm nay cho Lư Thù Nhiên nghe.
Đợi anh ngắt điện thoại Giản Nhân Nhân mới hiếu kỳ hỏi:
- Chị Tinh có bí mật gì sao? Là gì vậy anh?
Thẩm Tây Thừa hời hợt liếc cô một cái nói:
- Em không cần phải biết. - Dường như chưa thỏa mãn, anh lại lạnh lùng bổ sung một câu. - Phú bà, có cần anh giúp em tuyển vài gã trai trẻ không?
Giản Nhân Nhân nhanh chóng ôm lấy lưng anh, liền nịnh nọt nói:
- Em thích ông già cơ.
Thẩm Tây Thừa: “…"
Sáng sớm một ngày thứ hai, đối với Mặc Mặc mà nói đây là thời khắc đau khổ nhất trong tuần.
Thằng bé vô cùng ghét thứ hai.
Giống như hàng ngày, lười biếng tắm rửa xong thì ăn sáng, sau đó Thẩm Tây Thừa sẽ đích thân lái xe đưa thằng bé đi đến trường mẫu giáo. Đây là đãi ngộ mà Mặc Mặc nhận được vào mỗi sáng thứ hai.
Giản Nhân Nhân sau khi trang điểm xong thì đi xuống lầu, đến chỗ ngồi của Mặc Mặc, giống như trước hôn một cái lên má thằng bé nói:
- Chúc Mặc Mặc có một buổi sáng tốt lành.
- …Không tốt. - Mặc Mặc như không có sức lực nói.
Giản Nhân Nhân biết thằng bé vì sao lại không vui, thật ra mấy tuần này Mặc Mặc liên tục kháng cự nhưng đều vô dụng. Dù đến bà Giản vô cùng chiều chuộng thằng bé nhưng đối với vấn đề đi học thì bà cũng không dung túng. Cho nên Mặc Mặc liền bắt chước theo các hành vi của các bạn nhưng cuối cùng đều thất bại. Hiện tại nó chỉ có một mình mà phải chống chọi lại với cả nhà, cảm thấy quá là mệt mỏi.
- Mẹ ơi, học phí đi học mẫu giáo rất đắt đúng không ạ?- Mặc Mặc hỏi.
Giản Nhân Nhân ừm một tiếng:
- Bất kể có đắt như thế nào thì con đều phải đi học.
Mặc Mặc khó khăn cầm chiếc cốc lên sau khi uống một ngụm nước hoa quả liền nói với Giản Nhân Nhân:
- Con thấy không thỏa đáng.
- Thế nào mà không thỏa đáng? - Lần này là Thẩm Tây Thừa phản ứng lại với thằng bé.
- Chính là không thỏa đáng, cho nên con nghĩ con không cần phải đi học nữa. - Mặc Mặc hiện tại ngày càng biết biểu đạt cảm nghĩ của mình. - Cứ quyết định vậy đi.
Thẩm Tây Thừa thong thả ung dung ăn một miếng trứng ốp rồi nói:
- Con không có quyền quyết định.
- Tại sao ạ?
- Tại vì con chưa đủ mười tám tuổi.
Mặc Mặc nghiêng đầu hỏi mẹ:
- Con còn bao nhiêu lâu nữa mới đủ mười tám tuổi ạ.
- Còn gần mười bốn năm nữa.
- Mười bốn năm nữa là bao lâu ạ?
- Đợi đến lúc con cao như bố…
Mặc Mặc nhảy xuống khỏi ghế, đến chỗ ngồi của Thẩm Tây Thừa kéo tay áo anh nói:
- Bố ơi, đứng lên đi.
Thẩm Tây Thừa hết cách đành đứng dậy, Mặc Mặc phát hiện mình phải vô cùng vất vả ngẩng mặt lên mới có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Thẩm Tây Thừa, nhất thời tuyệt vọng rồi.
Vốn dĩ sau khi ăn sáng xong sẽ xuất phát rồi nhưng không biết Mặc Mặc đeo cặp sách, mặt phụng phịu đứng ở phòng khách, đột nhiên lại biến đâu mất.
Chuyện này đừng nói là Giản Nhân Nhân, đến sắc mặt của Thẩm Tây Thừa cũng đầy nôn nóng. Ai mà ngờ được Mặc Mặc vì không muốn đi học lại bỏ nhà ra đi như thế này.
Sau khi xem lại camera giám sát ở cổng ra vào mới phát hiện ra tên nhóc này vẫn chưa ra khỏi nhà. Nhưng biệt thự rộng như vậy, còn có ba tầng lầu, ngóc ngách cũng không thiếu. Bà Giản và cô bảo mẫu đều đã đi ra ngoài mua sắm cho nên trong nhà chỉ còn lại Thẩm Tây Thừa và Giản Nhân Nhân đi tìm, chuyện này cần một chút thời gian.
Để không phải đi mẫu giáo, Mặc Mặc có thể liều mạng luôn.
Đương nhiên chỗ để chốn thì không có nhiều, có vài chỗ cao Mặc Mặc không trèo lên được. Cuối cùng sau hai mươi phút tìm kiếm Giản Nhân Nhân đã tìm thấy Mặc Mặc đang trốn trong tủ đồ của cô.
Mặc Mặc ngồi chồm hổm trong tủ đồ của cô, thằng bé nhìn thấy mẹ liền không suy nghĩ gì khoanh hai tay trước ngực, mặt vô cùng thành khẩn cầu xin:
- Mẹ ơi, mẹ tha cho con đi.
Giản Nhân Nhân có chút buồn cười.
Bộ dạng của thằng bé vừa đáng thương nhưng trông cũng rất đáng yêu.
- Nhưng kể cả mẹ không nói thì bố con cũng sẽ rất nhanh tìm được đến đây.
Mặc Mặc nói:
- Mẹ nói với bố là tự con đi qua.
Giản Nhân Nhân bối rối sờ cằm nói:
- Mẹ nghĩ bố con sẽ không tin đâu.
- Hay nói là con bị bệnh rồi, đúng, con bị ốm rồi. - Mặc Mặc vẫn biết bị ốm sẽ không phải đi học, không phải đi mẫu giáo.
Trẻ con mà có cả một bụng chủ ý.
- Nhưng bị ốm sẽ phải chích thuốc.
Sắc mặt Mặc Mặc liền vô cùng xoắn xuýt, lông mày nhíu lại. Cuối cùng thằng bé cam chịu số phận nằm vật ra nói:
- Con không muốn làm người nữa.
Làm người quá là mệt mỏi rồi.