Xuyên Không, Ta Kết Duyên Cùng Tổ Tiên
Chương 39: Tham kiến Thái hậu nương nương!!!
Qua sáng ngày thứ 3, cô tâm tình tốt hơn bình thường, không bám theo hắn nữa. Ăn cũng được rất nhiều, không phải khuôn mặt u ám của 2 ngày kia nữa. Bọn người Hiên Triết, Hiên Đình, . . thì hâm mộ hắn kinh khủng, chỉ trong 1 đêm đã có thể làm cho 1 người trở lại bình thường thì cũng thật đáng sợ đi. Duy chỉ có hắn là biết rõ như thế nào, cô đang không muốn mọi người lo lắng cho cô nên phải ép mình trở lại bình thường thôi, tuy là cũng rất thích việc tối qua cô chủ động như thế nào. Thật là biến thái!
Đoàn người lại lên đường, đi đến chiều là đến kinh thành. Đến cổng thành thì gặp được Lăng Ngạo Quân và Bối Bối cải trang vi hành đang đứng chờ họ. Vừa xuống ngựa, cô không nể nang ai nhào tới chỗ Lăng Ngạo Quân khóc sướt mướt. Cứ vừa khóc vừa nói nhớ cậu. Thêm nhiều dấu chấm hỏi cho nhiều người, Lý Triển Phong đi đến kéo cô ra rồi nói với Lăng Ngạo Quân:
- Nơi này ở lâu không tiện, đi thôi rồi ta sẽ kể cho đệ nghe tình hình đã xảy ra.
Không nói 2 lời, cả bọn lại leo lên ngựa vào cung.
- - - - -
Phải nói là như trong phim, khóc cho đã tỉnh táo hẳn rồi cô lại đi dạo quanh hoàng cung, có chút cảm thán. Trong phim thế nào thì nơi này thế ấy, sao cô cứ có cảm giác mình là nhân vật chính vậy, thật là mới mẻ nha. Cô cứ nắm tay Bối Bối đi dạo xung quanh để Lăng Ngạo Quân và Lý Triển Phong ngồi trên đình nhìn họ chơi đùa.
- Đại ca, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà tỷ tỷ của đệ lại khóc? Lăng Ngạo Quân lúc này mới mở miệng nói, giọng nói nghiêm túc hẳn, không còn vẻ con nít hấp tấp như ngày thường nữa.
- Lúc đang trên đường đến đây, chúng ta gặp cướp. Trong đó, có 1 tên cướp rất giống cha của đệ và Sảnh Nhi nên nàng ấy lo sợ khóc nhiều mà thôi.
Chén trà Lăng Ngạo Quân cầm trên tay cũng bị rơi xuống đất đổ bể. Kinh ngạc ấp úng nói không ra hơi:
- Vậy. . lão già đó thế nào rồi?
- Đã giết theo như yêu cầu của Sảnh Nhi! 2 người nói đến đó rồi thôi, mắt dõi theo cô gái mặc y phục màu hồng đang cười đùa vui vẻ với 3 cô gái khác.
- Hoàng thượng, Thái hậu nương nương đang trên đường đến đây ạ! 1 thái giám đi đến cung kính nói kéo họ ra khỏi suy nghĩ mông lung của mình.
Bọn họ đứng dậy chờ đón, Lý Triển Phong gọi cô và những người khác quay lại nơi này. Khi 1 người phụ nữ đã qua ngũ tuần ung dung đi đến thì tất cả đều cúi đầu cung kính chào:
- Tham kiến Thái hậu!
- Bình thân. Giọng nói cũng rất nhẹ nhàng thoát tục.
- Mẫu hậu, đây là người mà con đã nói. Lăng Ngạo Quân kéo cô đến trước mặt Thái hậu.
2 cặp mắt nhìn nhau, bỗng 2 người lại mỉm cười:
- Thật như lời Quân nhi nói, con rất giống nó, quả thật là chị em sinh đôi. Thái hậu cười hiền xum xoe chạy tới nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
- Ai nha, Quân cũng nói rất đúng, người cho chúng con cảm giác rất giống của người mẹ. Cô cũng cười vui vẻ nói.
2 người cứ xum xoe kéo nhau lại bàn ngồi nói chuyện trước ánh mắt ngỡ ngàng của bao người. Nếu nói nhận lầm người thì sẽ sai, bởi vì người này rất giống hoàng đế, hơn nữa tính cách và nụ cười lại rất giống Thái hậu, vậy đích thị là tỷ tỷ của hoàng đế rồi.
Lý Triển Phong đi tới nói:
- 2 người không cần vừa gặp đã thân vậy chứ, thật giống mẹ con lâu ngày không gặp.
- Thì chúng ta là mẹ con mà, còn nữa, con giờ mới vác xác tới tìm ta sao? Thật là bất hiếu. Thái hậu liếc xéo hắn nói.
- Người cũng không cần phải lơ đi con như vậy, con thật sự cũng rất buồn đấy. Chỉ là con không có thời gian vào thăm người thôi mà. Lý Triển Phong đi tới bóp vai cho Thái hậu.
- Thời gian của con là kinh doanh cái Hiên Phong Các kia chứ gì? Ta đây biết quá rõ. Nghịch tử! .
2 người cứ đùa nhau như thế trước ánh mắt kinh ngạc của cô.
- Hai người biết nhau sao? Cô nhìn cho đã rồi mới lên tiếng hỏi.
- À, thật ra nó là cháu của ta, ta là tỷ tỷ của mẫu thân nó. Thái hậu quay lại cười hiền hơn nữa với cô.
- Lý. . Triển. . Phong!!! Cô tức giận gằn từng chứ, lại dám giấu cô, vậy mà bảo là hết bí mật rồi.
- Ách. . vợ à, hình như vợ mệt rồi, ta đấm lưng cho nhé. Hắn lúc này chạy sang bóp vai cho cô.
Xỉu toàn tập, từ người hầu trong cung cho tới thuộc hạ của hắn, cho tới Thái hậu, Lăng Ngạo Quân đều té ngửa ra mặt đất nhìn hắn đang chân chó với nương tử của mình. Đây không phải là hình tượng của 1 đệ nhất sát thủ, là bọn họ nhìn nhầm, chắc chắn là nhìn nhầm.
Cô không thèm để ý bọn họ té ngã mà phun ra 1 chữ với hắn: - Cút!!!
- Thật ra là vợ không có hỏi nên ta không có nói, với lại ta cũng quên mất. Hắn tiếp tục chân chó nói.
- Sảnh Nhi à, đừng trách nó, là nó không muốn nhớ lại tuổi thơ của mình thôi. Cũng thật tội cho Lý Hạo và Diêu Linh. Aiz. . aiz. . Nói tới đây Thái hậu chỉ có thể thở dài không thôi.
Cô phun ngụm trà nhìn trơ mắt nói: - Cha mẹ của ngươi là Lý Hạo và Diêu Linh???
- Phải. Thì sao? Hắn nghi hoặc hỏi. Ông trời, số phận đẩy đưa sao???
Đoàn người lại lên đường, đi đến chiều là đến kinh thành. Đến cổng thành thì gặp được Lăng Ngạo Quân và Bối Bối cải trang vi hành đang đứng chờ họ. Vừa xuống ngựa, cô không nể nang ai nhào tới chỗ Lăng Ngạo Quân khóc sướt mướt. Cứ vừa khóc vừa nói nhớ cậu. Thêm nhiều dấu chấm hỏi cho nhiều người, Lý Triển Phong đi đến kéo cô ra rồi nói với Lăng Ngạo Quân:
- Nơi này ở lâu không tiện, đi thôi rồi ta sẽ kể cho đệ nghe tình hình đã xảy ra.
Không nói 2 lời, cả bọn lại leo lên ngựa vào cung.
- - - - -
Phải nói là như trong phim, khóc cho đã tỉnh táo hẳn rồi cô lại đi dạo quanh hoàng cung, có chút cảm thán. Trong phim thế nào thì nơi này thế ấy, sao cô cứ có cảm giác mình là nhân vật chính vậy, thật là mới mẻ nha. Cô cứ nắm tay Bối Bối đi dạo xung quanh để Lăng Ngạo Quân và Lý Triển Phong ngồi trên đình nhìn họ chơi đùa.
- Đại ca, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà tỷ tỷ của đệ lại khóc? Lăng Ngạo Quân lúc này mới mở miệng nói, giọng nói nghiêm túc hẳn, không còn vẻ con nít hấp tấp như ngày thường nữa.
- Lúc đang trên đường đến đây, chúng ta gặp cướp. Trong đó, có 1 tên cướp rất giống cha của đệ và Sảnh Nhi nên nàng ấy lo sợ khóc nhiều mà thôi.
Chén trà Lăng Ngạo Quân cầm trên tay cũng bị rơi xuống đất đổ bể. Kinh ngạc ấp úng nói không ra hơi:
- Vậy. . lão già đó thế nào rồi?
- Đã giết theo như yêu cầu của Sảnh Nhi! 2 người nói đến đó rồi thôi, mắt dõi theo cô gái mặc y phục màu hồng đang cười đùa vui vẻ với 3 cô gái khác.
- Hoàng thượng, Thái hậu nương nương đang trên đường đến đây ạ! 1 thái giám đi đến cung kính nói kéo họ ra khỏi suy nghĩ mông lung của mình.
Bọn họ đứng dậy chờ đón, Lý Triển Phong gọi cô và những người khác quay lại nơi này. Khi 1 người phụ nữ đã qua ngũ tuần ung dung đi đến thì tất cả đều cúi đầu cung kính chào:
- Tham kiến Thái hậu!
- Bình thân. Giọng nói cũng rất nhẹ nhàng thoát tục.
- Mẫu hậu, đây là người mà con đã nói. Lăng Ngạo Quân kéo cô đến trước mặt Thái hậu.
2 cặp mắt nhìn nhau, bỗng 2 người lại mỉm cười:
- Thật như lời Quân nhi nói, con rất giống nó, quả thật là chị em sinh đôi. Thái hậu cười hiền xum xoe chạy tới nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
- Ai nha, Quân cũng nói rất đúng, người cho chúng con cảm giác rất giống của người mẹ. Cô cũng cười vui vẻ nói.
2 người cứ xum xoe kéo nhau lại bàn ngồi nói chuyện trước ánh mắt ngỡ ngàng của bao người. Nếu nói nhận lầm người thì sẽ sai, bởi vì người này rất giống hoàng đế, hơn nữa tính cách và nụ cười lại rất giống Thái hậu, vậy đích thị là tỷ tỷ của hoàng đế rồi.
Lý Triển Phong đi tới nói:
- 2 người không cần vừa gặp đã thân vậy chứ, thật giống mẹ con lâu ngày không gặp.
- Thì chúng ta là mẹ con mà, còn nữa, con giờ mới vác xác tới tìm ta sao? Thật là bất hiếu. Thái hậu liếc xéo hắn nói.
- Người cũng không cần phải lơ đi con như vậy, con thật sự cũng rất buồn đấy. Chỉ là con không có thời gian vào thăm người thôi mà. Lý Triển Phong đi tới bóp vai cho Thái hậu.
- Thời gian của con là kinh doanh cái Hiên Phong Các kia chứ gì? Ta đây biết quá rõ. Nghịch tử! .
2 người cứ đùa nhau như thế trước ánh mắt kinh ngạc của cô.
- Hai người biết nhau sao? Cô nhìn cho đã rồi mới lên tiếng hỏi.
- À, thật ra nó là cháu của ta, ta là tỷ tỷ của mẫu thân nó. Thái hậu quay lại cười hiền hơn nữa với cô.
- Lý. . Triển. . Phong!!! Cô tức giận gằn từng chứ, lại dám giấu cô, vậy mà bảo là hết bí mật rồi.
- Ách. . vợ à, hình như vợ mệt rồi, ta đấm lưng cho nhé. Hắn lúc này chạy sang bóp vai cho cô.
Xỉu toàn tập, từ người hầu trong cung cho tới thuộc hạ của hắn, cho tới Thái hậu, Lăng Ngạo Quân đều té ngửa ra mặt đất nhìn hắn đang chân chó với nương tử của mình. Đây không phải là hình tượng của 1 đệ nhất sát thủ, là bọn họ nhìn nhầm, chắc chắn là nhìn nhầm.
Cô không thèm để ý bọn họ té ngã mà phun ra 1 chữ với hắn: - Cút!!!
- Thật ra là vợ không có hỏi nên ta không có nói, với lại ta cũng quên mất. Hắn tiếp tục chân chó nói.
- Sảnh Nhi à, đừng trách nó, là nó không muốn nhớ lại tuổi thơ của mình thôi. Cũng thật tội cho Lý Hạo và Diêu Linh. Aiz. . aiz. . Nói tới đây Thái hậu chỉ có thể thở dài không thôi.
Cô phun ngụm trà nhìn trơ mắt nói: - Cha mẹ của ngươi là Lý Hạo và Diêu Linh???
- Phải. Thì sao? Hắn nghi hoặc hỏi. Ông trời, số phận đẩy đưa sao???
Tác giả :
Y Tâm