Xuyên Không Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta!
Chương 41 41 Mưu Sâu Kế Hiểm

Xuyên Không Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta!

Chương 41 41 Mưu Sâu Kế Hiểm


Cảm thấy như chẳng còn chuyện gì vui nữa, chúng phi tần đồng loạt xin phép trở về cung của mình.

Hồng Nha dâng cho Hoàng hậu một dĩa nho tươi vừa mới rửa xong: "Nương nương, người vì một ả nô tỳ thấp bé mà xử phạt Lệ phi, hình như có chút không đúng cung quy."
Hoàng hậu trái lại mỉm cười đầy nhàn nhã, nàng ta vân vê một trái nho đỏ tía, liếc mắt về hướng mọi người vừa rời khỏi: "Bổn cung trước nay vốn đã vô cùng chán ghét Lệ phi kiêu ngạo hống hách này, hôm nay tiểu nha đầu Đình Nguyệt Hy ấy liền cho bổn cung một cơ hội lớn, bổn cung nếu không nhân dịp này đem Lệ phi giam lại trong Bế Nguyệt cung, chẳng phải sẽ trở thành kẻ đại ngốc hay sao?"
Lãng Nhạ mỉm cười đầy thâm ý, "Nương nương, người quả nhiên thông tuệ!"
Hay nói đúng hơn là mưu sâu kế hiểm, tuyệt đối không thể xem thường!1
...!
Trở về Long Thần điện sau buổi triều sớm,Tống thái y đã đợi sẵn ngoài cửa.

Sở Cửu Khuynh đi vào ngồi xuống,Tống thái y vuốt vuốt chòm râu trắng, ngài tự động bước tới, ngón tay bắt đầu ấn mạch, xem mạch cho hắn như thường lệ.

Không biết tâm tình Sở Cửu Khuynh đang không vui hay có chuyện cần phải suy nghĩ cặn kẽ, hắn lơ đãng ban lệnh: "Trẫm không sao cả.

Ngươi lui xuống đi."

Nhưng Tống thái y vẫn không đi mà cố gắng làm tròn bổn phận của một bậc đại phu, vừa bắt mạch vừa nói: "Bệ hạ, người như thế là không được.

Cung nữ nhất đẳng của Thụy Du cung cũng vì chậm chạp không chịu chữa trị nên vết thương trên đầu gối hết xanh lại tím, suýt chút nữa là tàn phế luôn rồi.

Bệ hạ vẫn nên để cho lão thần bắt mạch thì hơn..."
Sở Cửu Khuynh ngẩn người: "Ngươi vừa mới nói gì?"
Tống Thái y giả vờ kinh ngạc: "Lão thần nói vẫn nên bắt mạch thì hơn, không thể trì hoãn..."
Sở Cửu Khuynh rất không kiên nhẫn cắt ngang lời ngài: "Ngươi nói chân của tiểu nha đầu đó như thế nào?"
"Khởi bẩm Bệ hạ, lão thần có nghe nói, vào ngày hôm qua, trên đường trở về Thụy Du cung, N
tiểu nha đầu Nguyệt Hy có đi ngang Ngự Hoa viên, trùng hợp thay, Lệ phi cũng đang ngồi trên thái trượng đến Ngự Hoa viên thưởng hoa."Tống Thái y cung kính trả lời, "Lệ phi cho rằng nhìn thấy gương mặt của Hy nha đầu liền khiến tâm tình tốt đẹp đi thưởng hoa của mình cũng không còn, liền phạt quỳ suốt bốn canh giờ, quỳ từ giờ Ngọ đến tận khi trăng nhô cao.

Tiểu nha đầu ấy nhỏ tuổi như vậy, xương khớp cũng chỉ đang ở trong giai đoạn phát triển, cho nên hai đầu gối đều bị thương nghiêm trọng, chí ít phải điều dưỡng trong vòng vài tháng mới có thể phục hồi lại hoàn toàn..."
Hắn vừa nghe đến đó, chân đã vô thức hướng về phía cửa mà đi.

Vừa bước đến cửa lớn, Sở Cửu Khuynh chợt khựng lại, hắn rốt cuộc là bị cái gì vậy?
Vì cái gì chỉ nghe nói nàng bị thương liền muốn chạy ngay đến đó?
"Bệ hạ, người sao vậy?" Vu Tả tiến đến hỏi hắn.

"Trẫm không sao..." Sở Cửu Khuynh phất ống tay áo rồi quay về chỗ cũ, buồn bực trong lòng càng dâng lên vài phần, "Vu Tả, ngươi đi nghe ngóng cho trẫm, Hoàng hậu xử trí Lệ phi như thế nào."
"Hạ thần lĩnh chỉ!" Vu Tả lập tức rời khỏi Long Thần điện, đường đường là thị vệ đứng đầu trong cung, nhưng hắn lại phải chạy đi làm mấy cái việc này đây, thật sự không thể hiểu nổi Thiên tử của hắn đang nghĩ cái gì trong đầu a!
Chưa đầy nửa khắc sau, Vu Tả đã trở lại Long Thần điện, không cần Syaoran hỏi đã vội tâu: "Khởi bẩm Bệ hạ, Hoàng hậu đã ban lệnh cấm túc Lệ phi nương nương trong Bế Nguyệt cung một năm."
Sở Cửu Khuynh nhíu chặt mi tâm, không vui nói một câu: "Ngươi đi truyền ý chỉ của trẫm, phạt Lệ phi chép Nữ tắc một ngàn lần, qua kì hạn cấm túc một năm không nộp đủ, đem nàng ta đến Thận Hình ty lĩnh trượng!"
Vu Tả ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, ngay cả Tống thái y cũng không khỏi lấy làm lạ, chỉ vì một tiểu nô tỳ mà phạt một phi tần thuộc hàng tòng nhị phẩm nặng như vậy?
"Hạ thần đã rõ, thần lập tức đi truyền chỉ!"Vu Tả rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, hắn một lần nữa chạy ra ngoài.


Tống Thái y nhìn Sở Cửu Khuynh, kính cẩn nói: "Lão thần xin phép cáo lui!" Rồi ngài cũng rời khỏi Long Thần điện.

Chòm râu trắng muốt bay lất phất trong gió nhẹ, Tống thái y mỉm cười, nét hài lòng hiện hữu trên gương mặt hiền từ của ngài, "Nguyệt Hy, sư phụ chỉ giúp con được đến đó, những việc còn lại thì đành dựa vào cái đầu lanh lợi của con rồi!"
...!
Tối hôm đó, Đình Nguyệt Hy im lặng ngồi trên giường uống thuốc, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ nhìn một đống cung nhân ra ra vào vào căn phòng nhỏ của nàng.

Chỉ trong vòng nửa canh giờ, phòng của nàng đã chất đống hàng loạt lễ vật trân quý.

Vải vóc thượng hạng, vàng ròng sáng trưng, ngân lượng có thể chất thành một ngọn núi nhỏ, đồ cổ quý hiếm, ngoài ra còn có rất nhiều các loại thuốc bổ với chất lượng không thể nào tốt hơn!
"Nguyệt Hy, muội xem muội xem, không chỉ có lễ vật từ chỗ Hoàng hậu nương nương đưa đến thôi đâu, mà còn có cả Thái hậu và Bệ hạ nữa đấy!" Tiêu Dương Như hai mắt sáng trưng nhìn đống kì trân dị bảo trước mắt, trong lòng liền đem Đình Nguyệt Hy trở thành thần tượng số một!
Đình Nguyệt Hy lắc nhẹ đầu, nàng vươn tay lấy một thỏi vàng trong khay, buồn chán thẩy thẩy vài cái, trong đầu lại suy nghĩ bâng quơ.

Không biết bây giờ Lệ phi đang nghĩ gì nhỉ? Có phải đang cảm thấy hối hận muốn chết đi hay không?
"Nguyệt Hy, muội uống thuốc xong thì nhớ ngủ sớm, như vậy vết thương mới mau hồi phục." Tiêu Dương Như giúp nàng đắp chăn bông trên người, đây cũng là lễ vật do Thái hậu gửi đến.

Là loại chăn bông thượng phẩm, cho dù có vàng kim chất đống cũng chẳng thể mua nổi.


Nay Thái hậu lại ban thưởng cho nàng, đây chính là vinh sủng như thế nào đây a?
"Muội biết rồi, tỷ tỷ!"
Bất chợt, một cung nữ khác chạy vào trong phòng nhỏ của Đình Nguyệt Hy, nàng ta nhanh miệng nói với Tiêu Dương Như, "Như tỷ, tỷ mau chóng trở lại giúp chủ tử tắm rửa thay y phục a, Bệ hạ tối nay lại triệu tẩm!"
Tiêu Dương Như gật nhẹ đầu: "Ta biết rồi, giúp Nguyệt Hy xong ta sẽ trở về ngay!"
Đợi cung nữ kia đi khuất, Đình Nguyệt Hy mới nhẹ giọng nói: "Như tỷ tỷ mau chóng trở về giúp nương nương, muội ổn mà!"
"Tỷ biết rồi, muội phải ngoan ngoãn đấy, sau khi giúp nương nương trang điểm xong tỷ sẽ quay lại giúp muội thay thuốc." Tiêu Dương Như nói xong liền chạy đi.

Đình Nguyệt Hy một mình ngồi trong phòng, nàng ngước nhìn vầng trăng treo bên ngoài khung cửa sổ, bất giác cảm thấy thật lạnh lẽo.

Nàng kéo chăn phủ lên người, trong lòng thoáng chút bất an.

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Hết chương 41..

Tác giả : YunaIto
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại