Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!
Chương 69 69 Phò Mã Thật Đẹp Trai !
Ở phía bên Trần Minh Quân, lúc này hắn nào còn bộ dáng sợ ma nữa, nhìn những vong linh không ngừng lao đến như thiêu thân lao vào đống lửa hắn có cảm giác đứng im một chỗ cũng có thể mạnh lên.
Siêu Phàm cảnh vừa đột phá chưa lâu, hắn nguyên bản còn cần một thời gian củng cố tu vi của mình nhưng sự xuất hiện của những vong linh này đến đưa kinh nghiệm giúp cho cảnh giới của hắn dần vững chắc xuống.
" Đến nha ! Tới bắt ta à ! " Trần Minh Quân cười đến không ngậm được mồm.
..............
Có người vui tự nhiên cũng có người sầu, trong khu vực trung tâm bí cảnh lúc này.
Người đàn ông lớn tuổi biểu thị sự im lặng nhìn xem tấm màn hình đang chiếu cảnh Trần Minh Quân vén váy chờ đợi một đám vong linh lao đến làm thịt .
" ...!"
Cơm mẹ nấu, tiểu tử này thật sự quá tà môn !
Lúc trước hấp thu năng lượng của xương khô quân đoàn thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả vong linh đội quân cũng bị hắn làm thịt.
Hắn thật sự còn là người a ?
Quả thực xương không tha, hồn không thương !
Đánh giận !
Giọng nói già nua vang lên: " Chủ nhân, vẫn nên để ta đi xử lý hắn đi.
Nếu không chỉ e năng lượng của trận pháp sẽ bị tiểu tử này hút hết mất.
"
Người đàn ông lớn tuổi trầm mặc giây lát sau đó lại lắc đầu: " Ngươi quá ham ăn, thật khó khăn mới tìm được tài liệu tốt như vậy nếu như bị ngươi ăn hết thì quá uổng phí.
"
" Đợi thêm mấy ngày nữa đi, hắn mặc dù có thể hấp thu được những năng lượng do trận pháp tạo ra nhưng chỉ cần đi đến lớp tường thành thứ năm chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
"
" Đến lúc đó, lấy máu thịt hắn làm vật dẫn tế luyện trận pháp, kế hoạch của ta có hi vọng thành công.
"
Giọng nói già nua tràn đầy lo lắng nói: " Thế nhưng là tiểu tử này càng đánh càng mạnh lên, chỉ sợ ngay cả trong lớp tường thành thứ năm những tên kia cũng không cản nổi.
"
Người đàn ông thần bí hừ lạnh nói: " Sợ cái gì ! Nuôi béo một chút sau này lại thịt không phải càng tốt hơn ? "
Chủ nhân của giọng nói già nua kia định nói cái gì lại nghe từ trong tấm màn hình truyền ra âm thanh của Trần Minh Quân: " Chỉ có ngần ấy ? Chủ nhân của bí cảnh thật sự quá ki bo, còn chẳng đủ cho lão tử nhét kẽ răng.
"
— QUẢNG CÁO —
Trong màn hình hiện lên cảnh tượng toàn bộ vong linh trong lớp tường thành thứ nhất đã bị Trần Minh Quân hấp thu sạch, hắn một mặt ghét bỏ nhìn xem bốn phía vắng tanh chẳng còn chút linh hồn nào cả.
Người đàn ông lớn tuổi: " ...!"
Chủ nhân của giọng nói già nua: " ...!"
Định mệnh ! Lão tử muốn lật bàn !
Khinh người quá đáng ! Cơm mẹ nấu ! Mấy vạn vong linh quân lính của lão tử ngươi một cái không tha còn dám mở miệng mắng lão tử ki bo ?
" Điều động thêm mấy vạn vong linh quân sĩ đến làm thịt hắn ! " Người đàn ông lớn tuổi đập bàn tức giận quát.
" Khích tướng a ! Chủ nhân, ngài tuyệt đối đừng trúng kế a ! " Chủ nhân của giọng nói già nua vội vàng khuyên can: " Chủ nhân, hết sức bình tĩnh ! Từ từ rồi khoai sẽ nhừ, thịt chó sẽ có mắm tôm ! Kệ cho hắn ngông cuồng một chút, đợi đến khi hắn vào sâu lại đè xuống làm thịt cũng vẫn kịp.
"
Nói đùa cái gì, đối phương có phương pháp hấp thu năng lượng từ vong linh quân sĩ, bây giờ tiếp tục phái thêm người khác nào đưa đồ ăn.
Bây giờ chỉ còn cách tự thân hắn xuất mã đi tiêu diệt nhưng chủ nhân lại không cho....
Aizzz.....!ta chỉ ham ăn xíu thôi mà !
Thật sự khổ tâm !
..................
Trần Minh Quân nhìn xem khắp nơi vắng không còn một hồn, không tin tà lại tiếp tục đi tìm kiếp thực một chút vẫn không rất mới tiếc nuối bay về phía lớp tường thành thứ hai.
Trong lòng còn đang âm thầm suy đoán xem liệu ở nơi này có còn vong linh hay không, còn như sợ ma........!hắn đã quên mất mình có nỗi sợ này.
Khi tới gần lớp tường thành, hắn tương tự gặp phải tình cảnh giống như khi vào trong thành cổ.
Trên trời có mưa tên bắn xuống, bên dưới có rùa đá ngăn trở.
Bất quá tốc độ bắn tên so với lớp thứ nhất nhanh hơn gấp hai lần, tu vi của đám rùa đá cũng đã là Siêu Phàm Cảnh.
Trần Minh Quân hai tay kết ấn, sau lưng xuất hiện một bức tranh, trong tranh có Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước chấn giữ tứ phương....
" Ngang...."
" Ngaoo....!"
" Liiiiii....!" — QUẢNG CÁO —
" Rống !!! "
Tứ đại linh thú ngửa đầu lên trời thét dài sau đó Thanh Long dẫn đầu bay ra khỏi bức tranh lao thẳng lên trời cao tạo thành gió lốc cuốn lấy vô số mũi tên.
Huyền Vũ thân hình to lớn, bốn cái chân nó tựa như bốn cái trụ trời mỗi một bước cũng đủ để làm cho mặt đất rung động, đem Trần Minh Quân bảo vệ ở trên mai rùa của mình.
Trần Minh Quân nhìn xem hai con linh thú ra khỏi bức họa, trong lòng cảm thấy đáng tiếc.
Cảnh giới của hắn còn quá thấp cho nên chỉ có thể thi triển Tứ Linh Trấn Thiên Kinh điều động thành công hai con, muốn điều động đồng thời cả bốn con có lẽ phải đến Quy Nguyên Cảnh.
Trên trời có Thanh Long cản lại mưa tên, bên dưới có Huyền Vũ bảo vệ mình an toàn.
Những con rùa đá kia gầm lên giận giữ lao đến tấn công, vô số cọc nhọn từ dưới đất mọc lên đâm phải cái mai cứng cáp của Huyền Vũ thì ngay lập tức vỡ nát.
Huyền Vũ liếc cũng không liếc bọn chúng một cái, bước ra một bước khiến cho mặt đất lấy nó làm trung tâm bắt đầu lan tràn một lớp băng dày kéo dài cho đến vị trí của đám rùa đá kia khiến cho bọn chúng đóng băng lại.
Trần Minh Quân trong lòng cảm khái, nếu như Dương Khí Cảnh cũng có thể sử dụng Tứ Linh Trấn Thiên Kinh thì có lẽ mình đã chẳng trật vật đối phó lôi kiếp như vậy.
Đáng tiếc điều kiện tiên quyết để có thể sử dụng một chiêu này đó là nguyên khí ngoại phóng.
Môn công pháp thực sự thâm ảo khác thường, phương pháp sử dụng cũng rất đặc biệt, có lẽ khắp Côn Lôn giới cũng sẽ không tìm được bộ thứ hai bởi vì đây là do hắn sáng tạo thành trong một bộ tiểu thuyết do hắn làm tác giả.
Đầu tiên cần phải vận dụng linh khí khắc họa Tứ Linh Trấn Thiên Đồ trong khí hải của mình, tiếp theo sử dụng linh khí diễn hóa thành bốn con thần thú.
Có thể nói môn công pháp này tả thì dễ nhưng để tu luyện thì lại khó vô cùng, Trần Minh Quân cũng phải dựa vào Đạo Thể bật hack công năng mới tu luyện thành.
Mặc dù khó luyện nhưng đây lại là một môn công pháp có vô hạn tiềm lực phát triển, người tu luyện cảnh giới càng cao khi sử dụng bộc phát ra uy lực càng lớn.
Đây cũng là lý do vì sao Trần Minh Quân lựa chọn Tứ Linh Trấn Thiên Kinh thay vì vô số môn công pháp khác do hắn sáng tác.
Những công pháp do hắn tự tay viết ra có nhiều lắm, tu luyện tất cả chỉ sợ hao tốn thời gian quá dài.
Bây giờ trong bí cảnh nguy hiểm đang chờ đợi, hắn chỉ lựa chọn vài bộ tinh phẩm để luyện thôi.
Cánh cổng vào lớp tường thành thứ hai vốn đã bị người ta đánh nổ, phương thức so với cánh cổng thứ nhất không khác biệt chút nào.
Từ điểm này không khó để đoán ra được người đánh mở cánh cổng thứ nhất và cánh cổng thứ hai là cùng một người.
Không hiểu sao nghĩ đến điểm này Trần Minh Quân trong đầu lại hiện lên một hình bóng toàn thân mặc quần áo đỏ, trên người khoác hoàng kim chiến giáp, một tay cầm trường đao.....cô gái.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, điều khiển Huyền Vũ đi qua cánh cổng.
Sau khi an toàn bước vào trong lớp tường thành thứ hai, hắn đem Thanh Long cùng Huyền Vũ thu hồi lại.
Tứ Linh Trấn Thiên Kinh mặc dù dùng tốt nhưng tiêu hao quá nhiều linh khí khiến cho hắn không dám dùng lâu.
Cảnh quan trong lớp tường thành thứ hai này so với lớp tường thành thứ nhất không có gì khác biệt, từng dãy từng dãy nhà đất....
" A...a...a....cứu....ta.
"
Bỗng nhiên hắn nghe thấy thanh âm thảm thiết, chợt nghĩ đến bức tường thành thứ hai này rất có thể sẽ có điểm exp cho nên nhanh chân chạy hướng đến phương hướng mà âm thanh phát ra.
— QUẢNG CÁO —
Kể từ khi hắn biết được một phương diện bá đạo khác của đạo thể, hắn đã chẳng còn kiêng kị gì những điều quỷ quái có thể xảy ra trong tòa thành cổ này, nếu như có.......càng nhiều hắn càng vui.
Dù sao cũng là miễn phí đưa điểm kinh nghiệm, ngu gì không lấy.
Đến khi hắn chạy tới nơi thì phát hiện có vô số vong linh đang bao vây tấn công một nhóm võ giả, nhóm võ giả này tuy nhiên có chút thủ đoạn tỉ như đổ nước lên kiếm sau đó chém vào người vong linh khiến cho chúng nó bốc lên xì xì khói trắng, hoặc có vài người tung muối.....
Bất quá số lượng vong linh thực sự quá đông, mà thủ đoạn của đám võ giả có hạn cho nên thi thoảng cũng sẽ có một, hai người bì đám vong linh chộp được bắt đầu cắn xé linh hồn.
Trần Minh Quân đứng từ xa quan sát một chút, tiện tay túm vài cái vong linh hít điểm kinh nghiệm âm thầm suy đoán đám người này là ai, làm sao nhìn lại quen mắt như thế.
Cho đến khi hắn nhìn đến một người thiếu nữ xinh đẹp trong số đó, hắn mới chợt nhớ ra nhóm người này hắn lúc chưa vào thành từng gặp mặt thậm chí còn đồng hành trong một đoạn hành trình.
Trần Minh Quân cảm khái, vẫn là những thiếu nữ xinh đẹp mới có thể lưu lại trong đầu hắn ấn tượng.
Thế là hắn chẳng nghĩ ngợi gì nữa bắt đầu xuất thủ, hắn đi đến đâu số lượng vong linh giảm đi tới đó.
Hành động này đối với những vong linh khác chẳng khác nào thu hút điểm thù hận, bọn chúng rít lên chói tai sau đó thay đổi phương hướng tập trung lao về phía Trần Minh Quân.
Dẫu sao thì đi săn con mồi đơn lẻ vẫn tốt hơn săn bầy đàn.
Những võ giả kia thấy cảnh này thì cảm động rơi nước mắt, còn có người nhận ra thân phận của hắn kinh ngạc hô lên: " Là phò mã ! Nhưng chẳng phải hắn đã chết rồi sao? "
Lúc trước vì để tranh thủ thời gian cho bọn hắn chạy trốn, phò mã một mình ở lại ngăn cản đại quân xương khô.
Điều này khiến cho bọn hắn cảm động không thôi, phò mã lấy một địch mấy vạn nên trong lòng bọn hắn đều nghĩ hắn đã chết.
Ai nghĩ đến ở nơi này lại có thể trông thấy hắn một lần nữa.
Trần Minh Quân nghe được lời này nhịn không được liếc mắt người kia chửi bậy: " Chết cái đầu nhà ngươi ! Ngươi mong lão tử chết lắm à ? "
Tên võ giả kia xấu hổ gãi gãi đầu, cười ngốc ngốc.
Những người còn lại nhìn thấy Trần Minh Quân có biện pháp tiêu diệt những vong linh này, hơn nữa càng đánh càng hăng khiến cho bọn hắn thở phào một hơi.
Nếu như phò mã quả thực có cách giết hết đám vong linh này, bọn hắn còn có hy vọng sống sót.
Xinh đẹp thiếu nữ như si như mê ngắm nhìn nam nhân đang đại chiến quần ma ngơ ngơ ngác ngác nói: " Phò mã thật đẹp trai ! ".