Xuyên Không Bất Đắc Dĩ!
Chương 14: Chuyến dã ngoại định tình (2)
Hết ca trực nó đứng dậy thân mang chiếc áo khoác dài nặng cả kí lô của tên Cổ Huyết gõ cửa lều bên hắn. Tên Cổ Huyết nghe nó gọi mở ra thấy dáng đứng hiên ngang của nó cùng nét biểu cảm rất chi là đại cuồng cơn ngủ thầm bấm bụng nhịn cười tỏ thái độ bất cần đời hỏi nó:
_ Chuyện gì?
Nó mắt sụp mắt hí ráng nhướng lên tay gỡ áo hắn ra đưa thẳng:
_ Trả hàng này, tui hết giờ rồi ik ngủ ây...miệng ngáp dài!
Hắn lấy lại áo khoác xong bước ra ngoài cửa lều cầm gậy thần vs ống nhòm kề trên cổ ngắm trăng, nghịch lửa trực tiếp ca của nó.
Trong con tim ác ma của hắn hiện lên những dòng cảm xúc ko rõ tên tuổi, thế là hắn tự mình dẹp loạn đám cảm xúc quái lạ đó vào đôi mắt hừng hực lửa cháy.
Lúc này cô nàng Tuyết Anh thức giấc do nhiều tiếng ồn từ thiên nhiên phát ra. Cô nàng đánh liều mở hé cửa nhìn ra ngoài.
Ô kìa.....! Cô chết sững trước vẻ đẹp mộng ảo đấy, tim cô thoáng bay lên mắt ko chớp dc thất thần vài giây, cô bình tĩnh lại bước ra ngồi đối diện hắn.
Hắn vẫn im phăng phắt ko nói câu nào cầm ống nhòm đặt lên mắt nhìn mông lung.
Cô ko chịu nỗi vốn định chờ tên này chủ động nhưng thái độ hắn lại giống hồi chiều nên cô chủ động mở miệng trước:
_ Anh đang nhìn gì vậy? Cho xem ké chút đi. Cô ta có ý giành ống của hắn vs mục đích muốn dc chú ý hơn.
Hắn ta nhanh tay giật lại miệng đáp lờ thơ:
_ ko có gì để coi đâu. Chưa tới giờ của cô vào lều ngủ tiếp đi, tôi ở đây 1 mình dc rồi. Hắn vừa nói ánh mắt vừa cô độc lại ko thèm để ý đến ánh mắt của cô.
Cô khó chịu trong lòng vì ko động vào người hắn dc dù chỉ 1 cái chạm nhẹ.
Cô lại tiếp tục khơi chuyện:
_ Tôi thắc mắc tại sao a chưa có mối tình nào nhỉ?
Hắn bất đắc bắn ra dc 2 chữ:
_ Không thích.
Cô ngạc nhiên: _ Anh...ko lẽ chưa biết rung động là gì luôn sao?
Hắn đáp: _ Chưa.
Cô lại mạo mụi hỏi:
_ Vậy mẫu người lý tưởng của anh là gì?
Hắn ta lãnh đạm trả lời:
_ Không có.
Tuyết Anh càng hỏi hắn càng tỏ thái độ ko muốn trả lời cô càng cảm thấy thích hơn vì mẫu người cô thích giống y như hắn ta, đẹp trai theo kiểu ảo tung chảo, lạnh lùng lãnh cảm ít nói.
Nhưng cô lại thích dc nghe giọng nói hắn ta hơn, bởi tên này có chất giọng ko thể diễn tả bằng lời dc, giọng hắn cất lên là tim cô như loạn nhịp. Coi đó quyến rũ tới mức này, quả là người đời nói ko sai '' Con gái yêu bằng tai ''. Điều này đã dc chứng thực trước tại chỗ.
Hắn mặc kệ cô làm gì cất bước quay vào lều đánh tiếp giấc mơ còn lại.
Gà rừng bỗng gáy vang Ò..ó o o....ánh trăng càng mờ dần bình minh lần lần ló dạng. Ba con heo trong lều ngủ say như chết, Tuyết Anh vào gọi mãi ko ai nhúc nhích. Cô lấy 1 ngọn cỏ chọt chọt bàn chân và lỗ mũi.
Hiểu Tinh ngứa quá hắc xì 1 tiếng văng ke vào mặt cô.
Tuyết Anh quá tởm lấy khăn và chai nước đổ ra lau thắm thiết. Hiểu Tinh đã tỉnh cô quay người qua thấy Nó và Lưu Trinh ngủ rất tình tứ, cô ngồi cười ha hả lên.
Tình trạng của Nó và Lưu Trinh.
Lưu Trinh ko biết tối mơ thấy gì mà tay ôm cổ nó, chân gác vào hông câu cứng ngắt khiến nó chết trân cái tướng ngủ hình mô phỏng xác chết do nhảy lầu trông nực cười phản cảm vô cùng.
Cả hai cô heo tỉnh ngủ nhìn nhau với trạng thái hỗn loạn.
Nó mắng Lưu Trinh:
_ Cậu đó, đồ biến thái, cả con gái cũng ko tha.
Lưu Trinh cãi lại:
_ Tại cậu cậu mý biến thái, lợi dụng tớ còn nói.
Hiểu Tinh can ngăn:
_ Stop! Sáng rồi cấm cãi cọ, ra mà lau rửa mặt mũi cho tỉnh đi ở đó sồn sồn lên hoài.
Lều bên nam có vẻ yên tĩnh hơn. Người dậy sớm nhất chính là nam thần Lập Tuyên cậu ta đang vươn vai tập thể dục nghe bên nữ có vẻ ồn ào máu nhiều chuyện nỗi lên dạo dạo qua hóng.
Bên nữ cửa lều vẫn chưa mở bên trong người ta đang thay đồ mà ổng cứ lúp ló ko hay phía sau có 1 người đang cầm dao kề lên cổ anh ta.
_ Đứng im! Cấm phản kháng ko bà cứa! Lâm Tử cô cô đôi nhãn rực lửa đang nhìn kẻ trộm này tha thiết.
Anh ta giơ hai tay lên trời, mặt trắng bệch sợ hãi van nài: _ X...xin..lỗi! Tôi...tôi vô tình nhìn qua thôi, cô...cô bỏ...bỏ con dao xuống giùm tôi.
_ Hừ có bản lãnh thì đợi ngày mai đám giỗ anh tôi cho anh ngắm gà khỏa thân trọn bộ, ko cần phải rình mò con gái nhà người ta. Nó nghiến răng rùng rợn hăm dọa.
Sau 1 phút thăng đường anh ta dc hưởng án treo về lều tự kiểm điểm. Lực Quân nằm vắt chân chéo nhìn anh ta với vẻ thản thốt hỏi:
_ Sáng sớm đi đâu mà về mặt trắng bét ra vậy?
Tớ vừa thoát khỏi móng vuốt của 1 con cọp cái đấy, phù..........! _ Lập Tuyên vẫn còn sợ hãi, tự điều chỉnh lại tinh thần.
Hử? Cọp đâu ra? _ Lực Quân hỏi ngu.
Hừm...chắc giở chứng nhìn trộm lều con gái bị người ta nã đại bác chứ gì! _ Vỹ Tường ngồi khoanh chân xếp đồ phát ngôn.
Hahahaha đáng đời! _ Lực Quân vỗ chân tán dương.
Phải, à đúng rồi anh bạn Cổ cổ Huyết gì đó đâu rồi nhỉ? _ Lập Tuyên ko thấy nhìn quanh hỏi.
Cậu ta dậy sớm đi săn rồi, tên này siêng thật chả bù chúng ta haizzz....! _ Vỹ Tường nói.
Này các cậu nghĩ sao về tên đó? Cho ý kiến xem. _ Lực Quân hào hứng tò mò.
Lập Tuyên chau mày gật gù vuốt cằm:
_ Theo như kinh nghiệm xương ông máu cha, tớ cảm nhận dc hắn là người.....haizz sao khó nói quá! Tóm lại hắn ta kiệm lời, ít chia sẻ chuyện đời tư. Có thể cho hắn như không khí vậy, dù sao tớ cảm nhận dc tên này ko phải 1 thằng tồi.
Du Vỹ Tường cũng hùa theo vài câu làm màu:
_ Theo tớ, cậu ta cũng khá giống tớ 1 phần nào đó. Nhưng có đều, các cậu đừng xem thường hắn. Tên này có luồng khí gì đó kì lạ có thể ảnh hưởng chúng ta ko ít.
Có khi nào hắn là người của thế giới bên kia phái đến săn sóc chúng ta ko? _ Lực Quân phán.
Vỹ Tường phóng tới vỗ vào đầu cậu ta '' Bốp '':
_ Xem nhiều phim giả tưởng quá, tỉnh lại đê!
Tất cả lều các sinh viên đều thể hiện nhịp sống trở lại với không khí buổi sáng ấm áp trong lành.
Ai ai cũng tất bật lo nấu bữa ăn tổ chức trại bán đầy đủ mọi hàng hóa cho các lều trại khác ghé mua. Mở thành phiên chợ lều trại nhộn nhịp đông đúc.
Xoay 1 vòng đến lều nhà cô Hoa Khôi Trương Ý Hàm, bấy giờ cô đang bày bán mỹ phẩm thuốc chống côn trùng đốt.
kẹp nơ hoa cho các bạn nữ.
Bên Nó và Lưu Trinh đang nấu nồi cháo với củi lửa phập phìu. Nó phùng mang thổi hục hơi vì lửa bén yếu, Lưu Trinh lặt rau rừng bỏ vào nấu chung, từ cháo trắng lỏng lẽo cô nàng đã thêm đủ gia vị thành cháo dinh dưỡng cấp bậc rừng xanh.
Bọn hắn và bọn nó ngồi ăn cháo mặt biểu cảm y chang chén cháo.
Ọe....cháo này mà dinh dưỡng nỗi gì? Mùi vị loạn xà ngầu._ Lực Quân le lưỡi.
Tuyết Anh phản pháo đáp trả: _ Ở đây dc ăn cháo như vầy là ngon rồi, anh còn đòi gì nữa?
Cậu ta lè lưỡi vào mặt Tuyết Anh: _ Xì.. là cô nấu sao mà tự khen dữ?
Hớ, tôi đã tốn cả núi gi vị đem theo đây này. _ Tuyết Anh kể công.
_ Yo yo yo......Đây đây, xin mời........! Điểm tâm sáng mới toanh đây! Nó rao lên tay cầm nồi đất khói tỏa nghi ngút mùi hương kì lạ.
Woa mùi lạ nhỉ? Ăn dc ko đóa?_ Lập Tuyên khịt mũi.
Nó mở nắp tức thì món ăn lạ vị hiện ra.
......Woaaaa! Mùi này ko phải mì nướng sao? Được lắm đấy!_ Lực Quân chép miệng.
_Bổn thiếu gia đây chưa từng ăn mì củ thế này.....Đây là lần đầu lót dạ mấy món lạ đời thế này.Vỹ Tường mồm ăn ko ngớt miệng khen ngon.
_ Mì này cô đào đâu ra thế? Cổ Huyết ngoái cổ nhìn Nó hỏi.
Lâm Tử vỗ ngực tự tin:
_ Chính bà đây vừa có cuộc đấu tranh với bầy kiến lửa mới có món này cho các người bỏ bụng đấy Haha!
Chứ ko phải giành ăn với chuột chũi à? _ Cổ Huyết nhếch môi trêu ngươi nó.
Hừ........Ăn ngon quá rồi có sức xuyên tạc ghê nhỉ?_ Nó xỏ lụi lại hắn.
Bọn hắn và bọn nhỏ cười bò lăn với 2 vị tiên sinh đang chém gió thành bão.
Buổi ăn sáng tràn ngập mùi vị dc bày ra cả 8 người ăn háo hức no cành bụng.
_ Chuyện gì?
Nó mắt sụp mắt hí ráng nhướng lên tay gỡ áo hắn ra đưa thẳng:
_ Trả hàng này, tui hết giờ rồi ik ngủ ây...miệng ngáp dài!
Hắn lấy lại áo khoác xong bước ra ngoài cửa lều cầm gậy thần vs ống nhòm kề trên cổ ngắm trăng, nghịch lửa trực tiếp ca của nó.
Trong con tim ác ma của hắn hiện lên những dòng cảm xúc ko rõ tên tuổi, thế là hắn tự mình dẹp loạn đám cảm xúc quái lạ đó vào đôi mắt hừng hực lửa cháy.
Lúc này cô nàng Tuyết Anh thức giấc do nhiều tiếng ồn từ thiên nhiên phát ra. Cô nàng đánh liều mở hé cửa nhìn ra ngoài.
Ô kìa.....! Cô chết sững trước vẻ đẹp mộng ảo đấy, tim cô thoáng bay lên mắt ko chớp dc thất thần vài giây, cô bình tĩnh lại bước ra ngồi đối diện hắn.
Hắn vẫn im phăng phắt ko nói câu nào cầm ống nhòm đặt lên mắt nhìn mông lung.
Cô ko chịu nỗi vốn định chờ tên này chủ động nhưng thái độ hắn lại giống hồi chiều nên cô chủ động mở miệng trước:
_ Anh đang nhìn gì vậy? Cho xem ké chút đi. Cô ta có ý giành ống của hắn vs mục đích muốn dc chú ý hơn.
Hắn ta nhanh tay giật lại miệng đáp lờ thơ:
_ ko có gì để coi đâu. Chưa tới giờ của cô vào lều ngủ tiếp đi, tôi ở đây 1 mình dc rồi. Hắn vừa nói ánh mắt vừa cô độc lại ko thèm để ý đến ánh mắt của cô.
Cô khó chịu trong lòng vì ko động vào người hắn dc dù chỉ 1 cái chạm nhẹ.
Cô lại tiếp tục khơi chuyện:
_ Tôi thắc mắc tại sao a chưa có mối tình nào nhỉ?
Hắn bất đắc bắn ra dc 2 chữ:
_ Không thích.
Cô ngạc nhiên: _ Anh...ko lẽ chưa biết rung động là gì luôn sao?
Hắn đáp: _ Chưa.
Cô lại mạo mụi hỏi:
_ Vậy mẫu người lý tưởng của anh là gì?
Hắn ta lãnh đạm trả lời:
_ Không có.
Tuyết Anh càng hỏi hắn càng tỏ thái độ ko muốn trả lời cô càng cảm thấy thích hơn vì mẫu người cô thích giống y như hắn ta, đẹp trai theo kiểu ảo tung chảo, lạnh lùng lãnh cảm ít nói.
Nhưng cô lại thích dc nghe giọng nói hắn ta hơn, bởi tên này có chất giọng ko thể diễn tả bằng lời dc, giọng hắn cất lên là tim cô như loạn nhịp. Coi đó quyến rũ tới mức này, quả là người đời nói ko sai '' Con gái yêu bằng tai ''. Điều này đã dc chứng thực trước tại chỗ.
Hắn mặc kệ cô làm gì cất bước quay vào lều đánh tiếp giấc mơ còn lại.
Gà rừng bỗng gáy vang Ò..ó o o....ánh trăng càng mờ dần bình minh lần lần ló dạng. Ba con heo trong lều ngủ say như chết, Tuyết Anh vào gọi mãi ko ai nhúc nhích. Cô lấy 1 ngọn cỏ chọt chọt bàn chân và lỗ mũi.
Hiểu Tinh ngứa quá hắc xì 1 tiếng văng ke vào mặt cô.
Tuyết Anh quá tởm lấy khăn và chai nước đổ ra lau thắm thiết. Hiểu Tinh đã tỉnh cô quay người qua thấy Nó và Lưu Trinh ngủ rất tình tứ, cô ngồi cười ha hả lên.
Tình trạng của Nó và Lưu Trinh.
Lưu Trinh ko biết tối mơ thấy gì mà tay ôm cổ nó, chân gác vào hông câu cứng ngắt khiến nó chết trân cái tướng ngủ hình mô phỏng xác chết do nhảy lầu trông nực cười phản cảm vô cùng.
Cả hai cô heo tỉnh ngủ nhìn nhau với trạng thái hỗn loạn.
Nó mắng Lưu Trinh:
_ Cậu đó, đồ biến thái, cả con gái cũng ko tha.
Lưu Trinh cãi lại:
_ Tại cậu cậu mý biến thái, lợi dụng tớ còn nói.
Hiểu Tinh can ngăn:
_ Stop! Sáng rồi cấm cãi cọ, ra mà lau rửa mặt mũi cho tỉnh đi ở đó sồn sồn lên hoài.
Lều bên nam có vẻ yên tĩnh hơn. Người dậy sớm nhất chính là nam thần Lập Tuyên cậu ta đang vươn vai tập thể dục nghe bên nữ có vẻ ồn ào máu nhiều chuyện nỗi lên dạo dạo qua hóng.
Bên nữ cửa lều vẫn chưa mở bên trong người ta đang thay đồ mà ổng cứ lúp ló ko hay phía sau có 1 người đang cầm dao kề lên cổ anh ta.
_ Đứng im! Cấm phản kháng ko bà cứa! Lâm Tử cô cô đôi nhãn rực lửa đang nhìn kẻ trộm này tha thiết.
Anh ta giơ hai tay lên trời, mặt trắng bệch sợ hãi van nài: _ X...xin..lỗi! Tôi...tôi vô tình nhìn qua thôi, cô...cô bỏ...bỏ con dao xuống giùm tôi.
_ Hừ có bản lãnh thì đợi ngày mai đám giỗ anh tôi cho anh ngắm gà khỏa thân trọn bộ, ko cần phải rình mò con gái nhà người ta. Nó nghiến răng rùng rợn hăm dọa.
Sau 1 phút thăng đường anh ta dc hưởng án treo về lều tự kiểm điểm. Lực Quân nằm vắt chân chéo nhìn anh ta với vẻ thản thốt hỏi:
_ Sáng sớm đi đâu mà về mặt trắng bét ra vậy?
Tớ vừa thoát khỏi móng vuốt của 1 con cọp cái đấy, phù..........! _ Lập Tuyên vẫn còn sợ hãi, tự điều chỉnh lại tinh thần.
Hử? Cọp đâu ra? _ Lực Quân hỏi ngu.
Hừm...chắc giở chứng nhìn trộm lều con gái bị người ta nã đại bác chứ gì! _ Vỹ Tường ngồi khoanh chân xếp đồ phát ngôn.
Hahahaha đáng đời! _ Lực Quân vỗ chân tán dương.
Phải, à đúng rồi anh bạn Cổ cổ Huyết gì đó đâu rồi nhỉ? _ Lập Tuyên ko thấy nhìn quanh hỏi.
Cậu ta dậy sớm đi săn rồi, tên này siêng thật chả bù chúng ta haizzz....! _ Vỹ Tường nói.
Này các cậu nghĩ sao về tên đó? Cho ý kiến xem. _ Lực Quân hào hứng tò mò.
Lập Tuyên chau mày gật gù vuốt cằm:
_ Theo như kinh nghiệm xương ông máu cha, tớ cảm nhận dc hắn là người.....haizz sao khó nói quá! Tóm lại hắn ta kiệm lời, ít chia sẻ chuyện đời tư. Có thể cho hắn như không khí vậy, dù sao tớ cảm nhận dc tên này ko phải 1 thằng tồi.
Du Vỹ Tường cũng hùa theo vài câu làm màu:
_ Theo tớ, cậu ta cũng khá giống tớ 1 phần nào đó. Nhưng có đều, các cậu đừng xem thường hắn. Tên này có luồng khí gì đó kì lạ có thể ảnh hưởng chúng ta ko ít.
Có khi nào hắn là người của thế giới bên kia phái đến săn sóc chúng ta ko? _ Lực Quân phán.
Vỹ Tường phóng tới vỗ vào đầu cậu ta '' Bốp '':
_ Xem nhiều phim giả tưởng quá, tỉnh lại đê!
Tất cả lều các sinh viên đều thể hiện nhịp sống trở lại với không khí buổi sáng ấm áp trong lành.
Ai ai cũng tất bật lo nấu bữa ăn tổ chức trại bán đầy đủ mọi hàng hóa cho các lều trại khác ghé mua. Mở thành phiên chợ lều trại nhộn nhịp đông đúc.
Xoay 1 vòng đến lều nhà cô Hoa Khôi Trương Ý Hàm, bấy giờ cô đang bày bán mỹ phẩm thuốc chống côn trùng đốt.
kẹp nơ hoa cho các bạn nữ.
Bên Nó và Lưu Trinh đang nấu nồi cháo với củi lửa phập phìu. Nó phùng mang thổi hục hơi vì lửa bén yếu, Lưu Trinh lặt rau rừng bỏ vào nấu chung, từ cháo trắng lỏng lẽo cô nàng đã thêm đủ gia vị thành cháo dinh dưỡng cấp bậc rừng xanh.
Bọn hắn và bọn nó ngồi ăn cháo mặt biểu cảm y chang chén cháo.
Ọe....cháo này mà dinh dưỡng nỗi gì? Mùi vị loạn xà ngầu._ Lực Quân le lưỡi.
Tuyết Anh phản pháo đáp trả: _ Ở đây dc ăn cháo như vầy là ngon rồi, anh còn đòi gì nữa?
Cậu ta lè lưỡi vào mặt Tuyết Anh: _ Xì.. là cô nấu sao mà tự khen dữ?
Hớ, tôi đã tốn cả núi gi vị đem theo đây này. _ Tuyết Anh kể công.
_ Yo yo yo......Đây đây, xin mời........! Điểm tâm sáng mới toanh đây! Nó rao lên tay cầm nồi đất khói tỏa nghi ngút mùi hương kì lạ.
Woa mùi lạ nhỉ? Ăn dc ko đóa?_ Lập Tuyên khịt mũi.
Nó mở nắp tức thì món ăn lạ vị hiện ra.
......Woaaaa! Mùi này ko phải mì nướng sao? Được lắm đấy!_ Lực Quân chép miệng.
_Bổn thiếu gia đây chưa từng ăn mì củ thế này.....Đây là lần đầu lót dạ mấy món lạ đời thế này.Vỹ Tường mồm ăn ko ngớt miệng khen ngon.
_ Mì này cô đào đâu ra thế? Cổ Huyết ngoái cổ nhìn Nó hỏi.
Lâm Tử vỗ ngực tự tin:
_ Chính bà đây vừa có cuộc đấu tranh với bầy kiến lửa mới có món này cho các người bỏ bụng đấy Haha!
Chứ ko phải giành ăn với chuột chũi à? _ Cổ Huyết nhếch môi trêu ngươi nó.
Hừ........Ăn ngon quá rồi có sức xuyên tạc ghê nhỉ?_ Nó xỏ lụi lại hắn.
Bọn hắn và bọn nhỏ cười bò lăn với 2 vị tiên sinh đang chém gió thành bão.
Buổi ăn sáng tràn ngập mùi vị dc bày ra cả 8 người ăn háo hức no cành bụng.
Tác giả :
Thiết Tử Vân