Xuyên Không AV, Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chủ
Chương 33-3
Editor: Cửu Vỹ Hồ
"Chị không tin?" Nhìn ánh mắt Ngàn Thảo lộ rõ vẻ hoài nghi, Tân Viễn bước nhanh đến chiếc bàn trong phòng lục lọi tìm kiếm, chỉ chốc lát sau lôi ra cả đống thư ném dưới chân Ngàn Thảo "Đây là những bức thư bạn gái cũ viết cho anh trai khi anh ấy đi học ở nước ngoài, cho đến bây giờ anh ấy vẫn còn giữ. Hơn nữa anh ấy và cô ta kết giao tổng cộng tám năm. Còn chị? Chị mới qua lại với anh ấy được bao lâu? Hai năm sao?" Tân Viễn cười lạnh "Bạn gái trước của anh ấy chính là đã yêu người khác nên mới đòi chia tay cho nên từ đó tính tình anh trai mới trở nên đa nghi như vậy. Cho nên mới nói nếu như hiện tại em có làm gì chị thì anh ấy cũng sẽ chỉ cảm thấy là do chị thủy tính dương hoa mà thôi. Chẳng lẽ thời gian dài như vậy chị còn chưa phát hiện ra anh ấy đối với chị không hề có tín nhiệm hay sao?"
Nhìn vẻ mặt lúc này của Ngàn Thảo, Tân Viễn vừa lòng cười cười. Nàng rốt cục bắt đầu giống như lần trước đứng trước nguy cơ chỉ có thể lộ ra biểu cảm bất lực, loại biểu cảm mà chọc cho kẻ khác tưởng hung hăng tra tấn nhưng cũng nghĩ xót xa, muốn tinh tế nâng niu, trân trọng nàng.
Kỳ thật Ngàn Thảo lộ ra vẻ mặt như vậy cũng chỉ vì đề tài đề cập đến Tân Xuyên mà thôi, trước giờ nàng vẫn nghĩ Tân Xuyên kỳ thực là thích nàng, cho dù trong dĩ vãng người hắn thích là Cửu Ngàn Thảo thì nàng tin rằng bản thân có khả năng thay thế nàng ta trở thành người hắn yêu nhất...
Nhưng là hiện tại xem ra, không chỉ có nàng mà ngay đến cả Cửu Ngàn Thảo cũng đều là những kẻ đáng thương...
Đột nhiên mở miệng cười lớn, trong mắt Ngàn Thảo không biết từ bao giờ nước mắt đã ướt đẫm, nàng xiêu vẹo đi về phía cửa. Thấy vậy Tân Viễn kinh ngạc túm lấy cánh tay nàng "Chị đi đâu?"
Hắn còn tưởng rằng sau khi biết được sự thật Ngàn Thảo sẽ chịu đả kích lớn mà mặc cho người ta bài bố, giống như rất nhiều cô gái khác vì bị tổn thương mà trầm luân chính mình, cảm thấy cho dù cùng hắn phát sinh quan hệ cũng không có sao. Nhưng là nàng thế nhưng lại muốn đi. Một Ngàn Thảo từ trước đến giờ yêu thương anh trai sâu đậm như vậy đến nỗi chịu đựng hắn phi lễ, chịu đựng mẹ chồng khó xử thế nhưng lại không chút do dự bỏ đi.
"Buông tôi ra". Ngàn Thảo thản nhiên mở miệng mang theo một cỗ hàn ý. Nàng dùng toàn bộ khí lực đẩy Tân Viễn ra sau đó mở cửa chạy xuống lầu, hiện tại nàng thầm nghĩ chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để bình tâm lại.
Thời điểm nàng đi xuống thì mẹ Tân Xuyên vừa vặn ở dưới lầu. Bà nhìn thấy Ngàn Thảo thì trừng mắt liếc nàng một cái "Nơi này không phải là chỗ công cộng tùy ý cô thích làm thế nào thì làm, đi xuống lầu chẳng lẽ không nhẹ nhẹ chân được hay sao?"
Ngàn Thảo không hề có ý quan tâm đến bà ta, mẹ Tân Xuyên thấy vậy nhất thời tức giận quát "Còn chưa vào cửa mà đã bắt đầu không coi ai ra gì như vậy! Trước khi đến đây Tân Xuyên còn không có dạy cho cô chút quy củ nào?"
Ngàn Thảo dừng bước chân, hơi hơi nghiêng đầu cũng dùng ánh mắt sắc lẹm liếc bà ta một cái "Bà còn chưa có hỏi xem tôi có nguyện ý nhận bà là mẹ hay không đó! Đừng có chưa gì đã vội thiếp vàng lên mặt, dùng thân phận mẹ chồng đến o ép tôi"
"Cô......!" Mẹ Tân Xuyên còn chưa nói xong, Ngàn Thảo đã tông cửa đi ra ngoài. Tân Viễn đứng trên cầu thang vẫn còn kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Ngàn Thảo, rồi sực tỉnh cấp tốc quay về phòng lấy tiền cùng chìa khóa xe chạy theo
Tân Viễn vừa mới đi xe ra khỏi gara thì nhìn thấy Tân Xuyên đang chặn lại Ngàn Thảo ở giữa đường. Hắn yên lặng lui xe vào một góc, dùng cây cối che đi chính mình.
Tân Xuyên giữ chặt cánh tay Ngàn Thảo "Em đi đâu vậy?"
Ngàn Thảo nhìn lướt qua đống đồ sau xe Tân Xuyên, nguyên lai là bên trong đều là hành lý của nàng. Thì ra nãy giờ hắn nói ra ngoài là quay về phòng trọ thu thập toàn bộ hành lý của nàng chuyển đến, hắn là có ý định để nàng cùng hắn đến sống tại cái nhà trọ xa hoa đó – nơi mà hắn vẫn gọi là nhà.
Nếu là lúc trước nàng thấy hắn yên lặng đem đồ đạc chuyển đến, vội vàng làm cho nàng đến sống cùng hắn như vậy khả năng nàng sẽ thật vui sướng, thật hạnh phúc. Nhưng là hiện tại, nhìn thấy tất cả những thứ này chỉ làm nàng liên tưởng đến ham muốn chiếm hữu của hắn, sẽ chỉ làm cho chính nàng càng thêm chua xót mà thôi
"Tân Xuyên, anh có quen người tên là Trần Mộ Nhan hay không" Ngàn Thảo nhớ đến bạn gái trước mà mẹ Tân Xuyên nhắc đến khi cãi nhau– người này khẳng định chính là mối tình đầu nhớ mãi không quên mà Tân Viễn đã nói
Tân Xuyên nghe vậy thì ngẩn người, sau đó gật gật đầu:"Biết."
"Vậy cái giường kia cô ấy cũng đã ngủ qua đi" Ngàn Thảo ngửa mặt lên trời cười trào phúng. Hai người bọn họ đã ở bên nhau tám năm, làm sao có thể chưa từng nằm qua cái giường đó, bọn họ khi ấy có lẽ còn sắp bàn bạc về chuyện cưới hỏi cũng nên.
Nghe Ngàn Thảo hỏi cái vấn đề này, ánh mắt Tân Xuyên hiện lên một tia kinh hoảng, hắn nắm chặt tay nàng "Em để ý chuyện nhỏ này làm gì"
"Em thực sự không thèm để ý đến nó, điều em quan tâm chính là người em yêu lại đi lừa gạt em" Ngàn Thảo liền nhìn cũng không nhìn hắn một cái, xoay người quyết tuyệt đi qua. Trong lòng Tân Xuyên bỗng dưng dâng lên một cỗ đau xót khó hiểu, hắn muốn kéo tay nàng lại, nhưng là Ngàn Thảo bị giày vò từ hôm qua thể lực đã không thể chống đỡ nổi liền té ngã trên đất. Tân Xuyên đưa tay ra đỡ nàng nàng cũng không thèm nắm lấy
"Tân Xuyên, nguyên lai anh chỉ là luôn luôn không muốn đánh mất đồ vật sở hữu của mình mà thôi. Bởi vì trước kia anh đã từng đánh mất tình yêu rồi sau đó mới hối hận vì đã không biết quý trọng cô ấy. Nhưng là anh có từng nghĩ đến cảm thụ của em hay không, em chỉ muốn làm người yêu của anh, chứ không phải là đồ vật sở hữu" Ngàn Thảo không muốn để Tân Xuyên nhìn thấy mình khóc cho nên vẫn cúi mặt không muốn đứng dậy, nước mặt từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi thấm ướt bùn đất.
Lúc này đột nhiên trước mắt nàng xuất hiện một đôi giày da, một cánh tay đàn ông hữu lực đem nàng kéo đứng lên.
"Thầy......" Ngàn Thảo thì thào, nàng níu lấy tay áo Nguyễn Tây, cố kìm nén thanh âm nức nở "Dẫn em đi"
Nguyễn Tây giật mình, hắn chưa bao giờ thấy qua nàng yếu đuối như vậy.
Tân Xuyên nãy giờ đứng phía sau Ngàn Thảo nhìn thấy Nguyễn Tây đem nàng đỡ lên, vẻ mặt hiện lên khẩn trương, trái tim hắn vừa quặng đau lại càng nôn nóng giữ lấy bả vai nàng "Là hắn sao? Ngày hôm nay em đối xử với anh như vậy đều là vì hắn? Hai người đã sớm qua lại từ trước có đúng không? Trước kia có mấy lần em về trễ là ở cùng một chỗ với hắn?Vì sao lại như vậy, anh đối xử với em không tốt hay sao?" Bả vai Ngàn Thảo bị hắn ngày càng niết chặt. Nguyễn Tây thấy vậy thì nhíu mày, đem tay Tân Xuyên hất xuống.
Hắn nhìn ra được Ngàn Thảo bây giờ không muốn nhìn đến Tân Xuyên, bèn nắm lấy thắt lưng của nàng nhẹ nhàng dìu nàng đi về phía xe. Ngàn Thảo đưa lưng về phía Tân Xuyên, cố nhịn nghẹn ngào "Tân Xuyên, hiện tại em mới hiểu được, anh thật sự giống như những gì mà em trai anh đã nói, luôn luôn không bao giờ tin tưởng em. Đã là không tin vậy thì tại sao còn muốn ở cạnh nhau nữa? Em vốn nên nhận ra từ sớm, rằng anh chỉ là bởi vì bị một cô gái khác bỏ rơi cho nên hiện tại mới luôn cảm thấy bất an mà sinh ra ham muốn chiếm hữu mà thôi"
"Ngàn Thảo, đừng náo loạn nữa, anh đã cố ý đem đồ đạc của em chuyển đến rồi, hiện tại chúng ta có thể chân chính ở bên nhau" Tân Xuyên bước đến gần Ngàn Thảo, mười ngón tay nàng siết chặt đến trắng bệch, không tiếp tục mở miệng nữa. Lúc này Nguyễn Tây đột nhiên mở cửa xe đưa nàng ngồi vào ghế phụ, sau đó quay lại nhìn Tân Xuyên "Cậu còn chưa nhận ra sao? Cô ấy đã vô cùng thất vọng đối với cậu rồi"
Thất vọng? Vì sao lại đối hắn thất vọng? Thậm chí hắn còn đối xử với nàng tốt hơn so với Trần Mộ Nhan trước kia, vì sao lại khăng khăng muốn rời đi hắn...
Trong lòng dâng lên một cỗ thê lương, Tân Xuyên vọt tới trước xe Nguyễn Tây gõ gõ cửa sổ. Nguyễn Tây không có để ý đến hắn, chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói của Ngàn Thảo "Thầy, có thể giúp em nói với hắn một câu được không: chúng ta chia tay đi!"
Nguyễn Tây không có nửa khắc do dự mở cửa sổ xe hướng về phía Tân Xuyên, dùng thanh âm trầm thấp mà dễ nghe truyền đạt lại "Cô ấy bảo tôi chuyển lời cho cậu muốn hai người chia tay"
Nói xong câu đó, Nguyễn Tây không chút do dự đóng cửa, khởi động xe.
Chia tay? Máu toàn thân Tân Xuyên như đông lại, thân thể lạnh run, giống như trải qua nỗi đau cùng cực mà hai năm trước khi người kia cùng hắn chia tay. Hắn dùng lực gõ mạnh vào cửa kính xe, thậm chí khi thấy xe chuyển bánh hắn cố gắng chạy theo, trái tim như bị cái gì đó bóp chặt, đau thấu tâm can.
Chạy một đoạn dài, hắn mới nhớ ra bản thân cũng có xe, cuống quýt trở lại mở cửa ngồi vào, tay chân luống cuống đến nỗi cắm mãi không nổi chìa khóa vào ổ.
Cuối cùng xe cũng khởi động được, nhưng là xe của Nguyễn Tây đã không còn thấy bóng dáng. Ngón tay hắn lạnh lẽo chuyển động tay lái, không biết là đuổi theo cái gì, nhấn mạnh chân ga đem xe vọt nhanh trên đường, cứ đi vô định như vậy.
"Chị không tin?" Nhìn ánh mắt Ngàn Thảo lộ rõ vẻ hoài nghi, Tân Viễn bước nhanh đến chiếc bàn trong phòng lục lọi tìm kiếm, chỉ chốc lát sau lôi ra cả đống thư ném dưới chân Ngàn Thảo "Đây là những bức thư bạn gái cũ viết cho anh trai khi anh ấy đi học ở nước ngoài, cho đến bây giờ anh ấy vẫn còn giữ. Hơn nữa anh ấy và cô ta kết giao tổng cộng tám năm. Còn chị? Chị mới qua lại với anh ấy được bao lâu? Hai năm sao?" Tân Viễn cười lạnh "Bạn gái trước của anh ấy chính là đã yêu người khác nên mới đòi chia tay cho nên từ đó tính tình anh trai mới trở nên đa nghi như vậy. Cho nên mới nói nếu như hiện tại em có làm gì chị thì anh ấy cũng sẽ chỉ cảm thấy là do chị thủy tính dương hoa mà thôi. Chẳng lẽ thời gian dài như vậy chị còn chưa phát hiện ra anh ấy đối với chị không hề có tín nhiệm hay sao?"
Nhìn vẻ mặt lúc này của Ngàn Thảo, Tân Viễn vừa lòng cười cười. Nàng rốt cục bắt đầu giống như lần trước đứng trước nguy cơ chỉ có thể lộ ra biểu cảm bất lực, loại biểu cảm mà chọc cho kẻ khác tưởng hung hăng tra tấn nhưng cũng nghĩ xót xa, muốn tinh tế nâng niu, trân trọng nàng.
Kỳ thật Ngàn Thảo lộ ra vẻ mặt như vậy cũng chỉ vì đề tài đề cập đến Tân Xuyên mà thôi, trước giờ nàng vẫn nghĩ Tân Xuyên kỳ thực là thích nàng, cho dù trong dĩ vãng người hắn thích là Cửu Ngàn Thảo thì nàng tin rằng bản thân có khả năng thay thế nàng ta trở thành người hắn yêu nhất...
Nhưng là hiện tại xem ra, không chỉ có nàng mà ngay đến cả Cửu Ngàn Thảo cũng đều là những kẻ đáng thương...
Đột nhiên mở miệng cười lớn, trong mắt Ngàn Thảo không biết từ bao giờ nước mắt đã ướt đẫm, nàng xiêu vẹo đi về phía cửa. Thấy vậy Tân Viễn kinh ngạc túm lấy cánh tay nàng "Chị đi đâu?"
Hắn còn tưởng rằng sau khi biết được sự thật Ngàn Thảo sẽ chịu đả kích lớn mà mặc cho người ta bài bố, giống như rất nhiều cô gái khác vì bị tổn thương mà trầm luân chính mình, cảm thấy cho dù cùng hắn phát sinh quan hệ cũng không có sao. Nhưng là nàng thế nhưng lại muốn đi. Một Ngàn Thảo từ trước đến giờ yêu thương anh trai sâu đậm như vậy đến nỗi chịu đựng hắn phi lễ, chịu đựng mẹ chồng khó xử thế nhưng lại không chút do dự bỏ đi.
"Buông tôi ra". Ngàn Thảo thản nhiên mở miệng mang theo một cỗ hàn ý. Nàng dùng toàn bộ khí lực đẩy Tân Viễn ra sau đó mở cửa chạy xuống lầu, hiện tại nàng thầm nghĩ chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để bình tâm lại.
Thời điểm nàng đi xuống thì mẹ Tân Xuyên vừa vặn ở dưới lầu. Bà nhìn thấy Ngàn Thảo thì trừng mắt liếc nàng một cái "Nơi này không phải là chỗ công cộng tùy ý cô thích làm thế nào thì làm, đi xuống lầu chẳng lẽ không nhẹ nhẹ chân được hay sao?"
Ngàn Thảo không hề có ý quan tâm đến bà ta, mẹ Tân Xuyên thấy vậy nhất thời tức giận quát "Còn chưa vào cửa mà đã bắt đầu không coi ai ra gì như vậy! Trước khi đến đây Tân Xuyên còn không có dạy cho cô chút quy củ nào?"
Ngàn Thảo dừng bước chân, hơi hơi nghiêng đầu cũng dùng ánh mắt sắc lẹm liếc bà ta một cái "Bà còn chưa có hỏi xem tôi có nguyện ý nhận bà là mẹ hay không đó! Đừng có chưa gì đã vội thiếp vàng lên mặt, dùng thân phận mẹ chồng đến o ép tôi"
"Cô......!" Mẹ Tân Xuyên còn chưa nói xong, Ngàn Thảo đã tông cửa đi ra ngoài. Tân Viễn đứng trên cầu thang vẫn còn kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Ngàn Thảo, rồi sực tỉnh cấp tốc quay về phòng lấy tiền cùng chìa khóa xe chạy theo
Tân Viễn vừa mới đi xe ra khỏi gara thì nhìn thấy Tân Xuyên đang chặn lại Ngàn Thảo ở giữa đường. Hắn yên lặng lui xe vào một góc, dùng cây cối che đi chính mình.
Tân Xuyên giữ chặt cánh tay Ngàn Thảo "Em đi đâu vậy?"
Ngàn Thảo nhìn lướt qua đống đồ sau xe Tân Xuyên, nguyên lai là bên trong đều là hành lý của nàng. Thì ra nãy giờ hắn nói ra ngoài là quay về phòng trọ thu thập toàn bộ hành lý của nàng chuyển đến, hắn là có ý định để nàng cùng hắn đến sống tại cái nhà trọ xa hoa đó – nơi mà hắn vẫn gọi là nhà.
Nếu là lúc trước nàng thấy hắn yên lặng đem đồ đạc chuyển đến, vội vàng làm cho nàng đến sống cùng hắn như vậy khả năng nàng sẽ thật vui sướng, thật hạnh phúc. Nhưng là hiện tại, nhìn thấy tất cả những thứ này chỉ làm nàng liên tưởng đến ham muốn chiếm hữu của hắn, sẽ chỉ làm cho chính nàng càng thêm chua xót mà thôi
"Tân Xuyên, anh có quen người tên là Trần Mộ Nhan hay không" Ngàn Thảo nhớ đến bạn gái trước mà mẹ Tân Xuyên nhắc đến khi cãi nhau– người này khẳng định chính là mối tình đầu nhớ mãi không quên mà Tân Viễn đã nói
Tân Xuyên nghe vậy thì ngẩn người, sau đó gật gật đầu:"Biết."
"Vậy cái giường kia cô ấy cũng đã ngủ qua đi" Ngàn Thảo ngửa mặt lên trời cười trào phúng. Hai người bọn họ đã ở bên nhau tám năm, làm sao có thể chưa từng nằm qua cái giường đó, bọn họ khi ấy có lẽ còn sắp bàn bạc về chuyện cưới hỏi cũng nên.
Nghe Ngàn Thảo hỏi cái vấn đề này, ánh mắt Tân Xuyên hiện lên một tia kinh hoảng, hắn nắm chặt tay nàng "Em để ý chuyện nhỏ này làm gì"
"Em thực sự không thèm để ý đến nó, điều em quan tâm chính là người em yêu lại đi lừa gạt em" Ngàn Thảo liền nhìn cũng không nhìn hắn một cái, xoay người quyết tuyệt đi qua. Trong lòng Tân Xuyên bỗng dưng dâng lên một cỗ đau xót khó hiểu, hắn muốn kéo tay nàng lại, nhưng là Ngàn Thảo bị giày vò từ hôm qua thể lực đã không thể chống đỡ nổi liền té ngã trên đất. Tân Xuyên đưa tay ra đỡ nàng nàng cũng không thèm nắm lấy
"Tân Xuyên, nguyên lai anh chỉ là luôn luôn không muốn đánh mất đồ vật sở hữu của mình mà thôi. Bởi vì trước kia anh đã từng đánh mất tình yêu rồi sau đó mới hối hận vì đã không biết quý trọng cô ấy. Nhưng là anh có từng nghĩ đến cảm thụ của em hay không, em chỉ muốn làm người yêu của anh, chứ không phải là đồ vật sở hữu" Ngàn Thảo không muốn để Tân Xuyên nhìn thấy mình khóc cho nên vẫn cúi mặt không muốn đứng dậy, nước mặt từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi thấm ướt bùn đất.
Lúc này đột nhiên trước mắt nàng xuất hiện một đôi giày da, một cánh tay đàn ông hữu lực đem nàng kéo đứng lên.
"Thầy......" Ngàn Thảo thì thào, nàng níu lấy tay áo Nguyễn Tây, cố kìm nén thanh âm nức nở "Dẫn em đi"
Nguyễn Tây giật mình, hắn chưa bao giờ thấy qua nàng yếu đuối như vậy.
Tân Xuyên nãy giờ đứng phía sau Ngàn Thảo nhìn thấy Nguyễn Tây đem nàng đỡ lên, vẻ mặt hiện lên khẩn trương, trái tim hắn vừa quặng đau lại càng nôn nóng giữ lấy bả vai nàng "Là hắn sao? Ngày hôm nay em đối xử với anh như vậy đều là vì hắn? Hai người đã sớm qua lại từ trước có đúng không? Trước kia có mấy lần em về trễ là ở cùng một chỗ với hắn?Vì sao lại như vậy, anh đối xử với em không tốt hay sao?" Bả vai Ngàn Thảo bị hắn ngày càng niết chặt. Nguyễn Tây thấy vậy thì nhíu mày, đem tay Tân Xuyên hất xuống.
Hắn nhìn ra được Ngàn Thảo bây giờ không muốn nhìn đến Tân Xuyên, bèn nắm lấy thắt lưng của nàng nhẹ nhàng dìu nàng đi về phía xe. Ngàn Thảo đưa lưng về phía Tân Xuyên, cố nhịn nghẹn ngào "Tân Xuyên, hiện tại em mới hiểu được, anh thật sự giống như những gì mà em trai anh đã nói, luôn luôn không bao giờ tin tưởng em. Đã là không tin vậy thì tại sao còn muốn ở cạnh nhau nữa? Em vốn nên nhận ra từ sớm, rằng anh chỉ là bởi vì bị một cô gái khác bỏ rơi cho nên hiện tại mới luôn cảm thấy bất an mà sinh ra ham muốn chiếm hữu mà thôi"
"Ngàn Thảo, đừng náo loạn nữa, anh đã cố ý đem đồ đạc của em chuyển đến rồi, hiện tại chúng ta có thể chân chính ở bên nhau" Tân Xuyên bước đến gần Ngàn Thảo, mười ngón tay nàng siết chặt đến trắng bệch, không tiếp tục mở miệng nữa. Lúc này Nguyễn Tây đột nhiên mở cửa xe đưa nàng ngồi vào ghế phụ, sau đó quay lại nhìn Tân Xuyên "Cậu còn chưa nhận ra sao? Cô ấy đã vô cùng thất vọng đối với cậu rồi"
Thất vọng? Vì sao lại đối hắn thất vọng? Thậm chí hắn còn đối xử với nàng tốt hơn so với Trần Mộ Nhan trước kia, vì sao lại khăng khăng muốn rời đi hắn...
Trong lòng dâng lên một cỗ thê lương, Tân Xuyên vọt tới trước xe Nguyễn Tây gõ gõ cửa sổ. Nguyễn Tây không có để ý đến hắn, chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến giọng nói của Ngàn Thảo "Thầy, có thể giúp em nói với hắn một câu được không: chúng ta chia tay đi!"
Nguyễn Tây không có nửa khắc do dự mở cửa sổ xe hướng về phía Tân Xuyên, dùng thanh âm trầm thấp mà dễ nghe truyền đạt lại "Cô ấy bảo tôi chuyển lời cho cậu muốn hai người chia tay"
Nói xong câu đó, Nguyễn Tây không chút do dự đóng cửa, khởi động xe.
Chia tay? Máu toàn thân Tân Xuyên như đông lại, thân thể lạnh run, giống như trải qua nỗi đau cùng cực mà hai năm trước khi người kia cùng hắn chia tay. Hắn dùng lực gõ mạnh vào cửa kính xe, thậm chí khi thấy xe chuyển bánh hắn cố gắng chạy theo, trái tim như bị cái gì đó bóp chặt, đau thấu tâm can.
Chạy một đoạn dài, hắn mới nhớ ra bản thân cũng có xe, cuống quýt trở lại mở cửa ngồi vào, tay chân luống cuống đến nỗi cắm mãi không nổi chìa khóa vào ổ.
Cuối cùng xe cũng khởi động được, nhưng là xe của Nguyễn Tây đã không còn thấy bóng dáng. Ngón tay hắn lạnh lẽo chuyển động tay lái, không biết là đuổi theo cái gì, nhấn mạnh chân ga đem xe vọt nhanh trên đường, cứ đi vô định như vậy.
Tác giả :
Biết Lâm