Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Quyển 2 - Chương 21: Đáng sợ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạ Sở Hiên nhấc mắt nhìn qua.
-Ba đứa muốn ra ngoài?
-Vâng ạ. -Vũ Anh Anh cười tươi.
Dạ Sở Hiên gõ đều ngón tay, trầm ngâm. Anh quay ghế, hình như là trở về công việc.
-Này...
-Đợi anh 5 phút.
-Ồ...
Mahddi đứng phía sau Dạ Sở Hiên. Lúc ba đứa nhóc đi vào là lúc cô với anh đang thảo luận về việc sản xuất mẫu robot mới. Lúc này cô có thể nhìn thấy màn hình máy tính trước mặt Dạ Sở Hiên, nhưng hoàn toàn không hiểu nó nói cái gì hay anh đang làm gì.
Kết thúc một loạt thao tác bằng một câu lệnh, Dạ Sở Hiên lại trầm ngâm.
-Phí Điềm.
Lã Phí Điềm ở một phía với màn hình máy tính nhìn qua.
-Vane B có lỗi sao?
-Không. Em đã kết nối nó với Vane A và phần mềm S.
-Mở khóa.
-Em không khóa.
Dạ Sở Hiên nhíu mày.
-Hủy bộ máy đột nhập đi. Phá nát càng tốt.
Lã Phí Điềm dường như nhận ra được điều gì đó. Anh vội vàng trở về màn hình, lập tức mở phần mềm. Sau ba phút, anh thở phào.
-Xong rồi.
-Chỉnh lại thời gian. Lập tức khởi động phần mềm S.
-Sao cơ? -Lã Phí Điềm kinh ngạc đến há hốc.
Dạ Sở Hiên dựa lưng vào ghế không trả lời.
-Ba đứa có thể đi. Có 8 tiếng, sau 8 tiếng lập tức quay về. Đã rõ chưa?
Dạ Sở Kỳ nhận thức, thấy được nhất định là có vấn đề. Thường thì Dạ Sở Hiên chỉ nói thẳng cho phép hay không, và rất ít khi không cho phép. Anh chưa bao giờ quy định thời gian trở về cả.
-Rõ rồi.
Đáp một tiếng, Vũ Anh Anh lôi hai người bên cạnh đi. Cửa phòng nghiên cứu đóng lại, Dạ Sở Hiên thở dài.
-Mahddi, chị phải nhanh chóng đến đó, Blue cần lớn mạnh hơn nữa.
Mahddi nhíu mày, nhưng không nói gì. Lã Phí Điềm gõ tay lên bàn.
-"Kế Hoạch S" khởi động rồi. Nhưng anh thật sự muốn tiếp tục kế hoạch này à?
Mắt Dạ Sở Hiên tối đi.
-Lần này tự anh sẽ lo vụ này. Cậu với những người còn lại không cần chú ý tới nó nữa. Đặc biệt là Y Y.
Lã Phí Điềm nhíu mày.
-Lời này của anh là có ý gì?
-Ý trên mặt chữ.
-Em không đồng ý!
-....
Dạ Sở Hiên im lặng một lúc lâu. Anh lấy trong túi ra một viên tài liệu.
-Tùy cậu.
Lã Phí Điềm có vẻ tức giận. Anh đứng dậy, rời đi. Dạ Sở Hiên nhìn theo, cũng không có ý định làm gì hay nói gì. Anh đem viên tài liệu vứt ra phía sau cho Mahddi.
-Đây là tài liệu chị cần. Chiều nay lập tức xuất phát đi, tôi cần hiệu quả, quá trình không phải vấn đề.
Mahddi nhìn viên tài liệu với vẻ tò mò. Cô đem nó cất vào túi.
-Vậy, cậu rốt cuộc có âm mưu gì?
-Đoán xem.
Mahddi trầm ngâm suy nghĩ.
-Có thể cho tôi biết mục tiêu cậu nhắm tới không?
Dạ Sở Hiên nhàn nhạt nhấc mắt nhìn qua. Anh đưa mắt đi.
-Công Hội.
Mắt Mahddi thoáng qua vẻ bàng hoàng. Một loạt hình ảnh hiện qua trước mắt cô. Cô cúi đầu buồn rầu.
-Cậu không thể bỏ qua à?
Dạ Sở Hiên liếc mắt nhìn qua. Trong ánh mắt đen tối đó của anh sâu sắc đến không thấy được rốt cuộc cất giữ loại tâm tư gì.
-Nếu là chị, có thể à?
Mahddi im lặng không biết nên trả lời như thế nào. Dạ Sở Hiên thở dài, anh nhìn vô định.
-Chẳng qua bây giờ tôi chỉ là bảo vệ mà thôi.
-Bảo vệ?
-Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất.
-...
Căn phòng nhất thời rơi vào trong an tĩnh.
***
Vũ Anh Anh lục tung tủ đồ.
-Trang phục của cậu một cái cộng một cái đều là loại đáng yêu nhỉ? Đều màu sáng nữ tính.
Vũ Anh Anh đem đồ vứt qua.
-Chọn đại một cái đi Anh Anh. -Ninh Diễm Kiều ăn một trái táo màu tím sẫm. -Chua quá.
-Táo xanh sẽ ngon hơn. -Dạ Sở Kỳ lấy một trái táo màu lam đưa qua.
-Không cần rồi.
Vũ Anh Anh vẫn tiếp tục lục tìm. Ở tận tầng 2 của tủ đồ, cô tìm thấy gì đó.
-À há! Màu này được này!
Vũ Anh Anh lôi ra một chiếc đầm đỏ. Lúc lấy ra vẫn chưa kịp nhìn rõ, lúc chân chính lấy nó ra, cô hoảng hồn. Chiếc đầm rơi xuống đất, kêu lên tiếng động rất lớn. Vũ Anh Anh lùi lại mấy bước, mắt tràn ngập khiếp sợ. Ninh Diễm Kiều mắt nhìn tới, thấy vật dưới đất, trái táo trên tay cũng rơi xuống.
Đó là Ải Hoang Phế cực chế phục Virus....!!!
-Vi... Virus...
Đôi mắt bạc xẹt qua một tia sáng, vẻ mặt của Dạ Sở Kỳ trầm xuống. Che giấu đáy mắt một mảng đen tối u ám, cô đứng dậy.
-Sao thế Anh Anh?
Vũ Anh Anh bừng tỉnh, sau đó mắt liền thu lại sự hoảng hốt. Cô gượng cười.
-Không có gì. Mình thấy con bọ nên giật mình thôi.
Tay Dạ Sở Kỳ kín đáo nắm chặt.
-Chắc do hôm trước mình thả bọ của anh Tử Ân vẫn chưa bắt lại hết.
-À... Ừ... Chắc vậy...
-Nhưng cậu mà cũng sợ bọ sao? Mình nhớ là....
-Không không, mình chỉ giật mình thôi! -Vũ Anh Anh lập tức ngắt lời và chuyển chủ đề. -Nhanh đi thôi, chọn đại món đồ nào đó đi. Mình sẽ gọi Radie tới đưa chúng ta đi...
-Ừ.
Dạ Sở Kỳ cầm lấy Ải Hoang Phế đặt về chỗ cũ. Bởi vì quay lưng nên hai người kia không nhìn thấy nụ cười chế giễu của cô. Cô lấy ra một bộ khác.
-Cái này đi?
Đó là một chiếc váy ứng dụng công nghệ nano. Đây là một trong những bộ ra cùng bộ sưu tập với bộ Mèo Tương Lai. Đầm ngắn trắng viền xám bạc kết hợp áo khoác choàng đen buộc nơ rất đáng yêu. Túi tròn đen bên hông đựng được khá nhiều đồ, là nơi gắn một cái camera nhỏ có hệ thống bay để dò đường. Kẹp tai thỏ trên đầu thực tế là máy phát siêu âm thanh và xác định phương hướng. Buộc tóc quả cầu xanh là một bộ định vị, giày boot cao có vòng tròn ảo, vòng tay cũng là một món ảo. Trông Dạ Sở Kỳ đúng là một bộ với Bạch Ngân, ngoại trừ việc Bạch Ngân có tai nhọn chứ không tròn.
-Vậy chúng ta làm gì?
Vũ Anh Anh bình tĩnh sau, cũng không dám nói nhiều. Cô cười.
-Buổi diễn live Khúc Ca Ngân Hà của Dải Ngân Hà.
Dạ Sở Kỳ sáng mắt.
Dải Ngân Hà là một trong những chương trình nổi tiếng bậc nhất của giới giải trí. Dải Ngân Hà bao gồm các ca sĩ đến từ nhiều nơi.
Người lớn tuổi nhất là Jarina. Cô là một ca sĩ đuổi theo con đường âm nhạc từ rất sớm, và cô thường hát những bài hát có giai điệu trầm lắng và âm cao.
Thứ hai là Luka. Luka không phải người mà là một robot. Đặc biệt, Luka là robot thuộc dòng Robot Android, là Robot thuộc thế hệ Robot Android the and SD-102. Cô thường nghiên về vũ điệu hơn là hát. Mặc dù giọng hát của cô khá hay, nhưng không lên cao hay xuống thấp được.
Tiếp theo là Ritsu, một ca sĩ theo hình tượng đáng yêu. Cô thường biểu diễn với con mèo robot của mình. Con mèo robot đó là một bộ loa phát và điều hòa âm lượng. Một nhân vật rất được yêu thích, Ritsu thật sự rất xinh xắn.
Cuối cùng là Hàn Tuyên Mặc. Hàn Tuyên Mặc thích sôi động, cô thường kết hợp cả hát và đàn hay vũ điệu.
Dải Ngân Hà được tạo thành từ 4 người này. Họ đi lưu diễn khắp nơi, tạo nên danh tiếng cho Dải Ngân Hà. Bọn họ cũng là thần tượng của Dạ Sở Kỳ, mặc dù cô chỉ nghe họ hát đúng một lần lúc Vũ Anh Anh bật nhạc rồi ngủ quên trong phòng cô.
***
*tg: buồn quá mà ("-"
Bị bơ đẹp:)
Thôi không sao, các nàng vừa đọc vừa vote vừa bình luận để ta có động lực là được QvQ
Thân ái, phía dưới từ ngữ hơi không được đẹp mắt. Hi vọng các nàng Đọc xong đừng trách ta.
Con bà nó cop thật thoải mái a. Tôi còn dễ chịu quá nhỉ? Đệch mạ, viết ra để các người cop à?
Hảo a, Cop thì liền để các người Cop. Tôi làm cái dell gì được các người đâu hử? Chửi các người liền nghe được à? Dù có nghe được, để lọt vào tai à? Thân ái, kẻ yếu thế chỉ có thể chấp nhận thôi:)
Mà sự cho phép của tôi đây con mẹ nó chính là có cũng được mà không có cũng dell có sao đi. Phải rồi a, con tác giả này có phải là cái dell gì đâu. Tác phẩm cũng chả là cái mẹ gì. Thật tốt, là sản phẩm quảng cáo thôi mà. Các người tiếp tục kiếm tiền từ quảng cáo của các người, tôi tiếp tục viết không công cho các người Cop. Tôi có làm dell gì được đâu.
Yay~~~
Hờ hờ hờ hờ... ~~~
Cuộc sống mà
Vâng, cuộc sống
CON MẸ NÓ ĐÃ CHÉP THÌ CHÉP CHO CÓ TÂM TÍ ĐI. TRANG CHO CHÉP DELL CHÉP MÀ CHẠY QUA ĐÂY, THÌ ÍT NHẤT CŨNG PHẢI TÔN TRỌNG TÔI CHÚT CHỨ!!! MẸ NÓ, ĐÃ CHÉP FREE THÌ CŨNG PHẢI CHO TÁC GIẢ CÓ CHÚT CẢM GIÁC TỒN TẠI CHỨ!!! CẮT CẮT CẮT! CẮT CÁI QUẦN QUÈ!!! DELL CHỬI DELL ĐƯỢC MÀ!!! NÃO CHÓ DELL CÒN NẾP NHĂN, DELL ĐỌC ĐƯỢC CHỮ À? HAY DELL HIỂU TIẾNG NGƯỜI RỒI HẢ? ĐỂ CHỬI NẶNG HƠN NỮA PHẢI KHÔNG HẢ??!!
Ít nhất các trang auto copy đều chép lại đầy đủ chứ không cắt chương của tôi. Yêu cầu các người cop phải cop đầy đủ tất cả các chương, không thiếu chương nào. Cuối chương cũng đừng cắt lời tác giả, OK?
Dell làm được nữa, thì tôi đây cũng chịu thôi. Phải, tôi làm dell gì được các người? Các người liền tung hoành?
Cảm thấy dell cần thiết nên bỏ lơ dụng ý của tác giả à? CON MẸ NÓ CÁC NGƯỜI THÌ BIẾT CÁI DELL GÌ TÁC PHẨM CỦA TÔI MÀ CẮT BỎ LUNG TUNG HẢ???
Nghe chửi tốt chưa. Thân ái, để tôi đoán xem vẻ mặt của các người?
"Con mẹ này nói cái dell gì lắm thế? Chẳng phải chỉ chép mấy chữ thôi à?"
"Phiền phức bome"
Hay "Lại viết chửi à? Con này dell còn lời gì khác mới lạ hơn à?"
"Mày tưởng tụi tao có đọc hở con tác?"
Thân ái, tôi cứ thích vơ đũa cả nắm đấy. Tôi là tôi cứ thích xem tôi quan trọng đấy. Tôi là tôi cứ thích tô đen người khác để mình nổi bật đấy. Thế nào? Sai à? Sai thì con mẹ nó ló mặt ra đây mà đối chấp với tôi nhá!
Đệch mạ, để tôi làm con tự kỉ chửi bậy phỏng? Dell sao nhé. Tôi đây rất thoải mái chửi các người. Tiếp tục yên lặng đi, các người đang đồng ý lời tôi nói đấy.
Dạ Sở Hiên nhấc mắt nhìn qua.
-Ba đứa muốn ra ngoài?
-Vâng ạ. -Vũ Anh Anh cười tươi.
Dạ Sở Hiên gõ đều ngón tay, trầm ngâm. Anh quay ghế, hình như là trở về công việc.
-Này...
-Đợi anh 5 phút.
-Ồ...
Mahddi đứng phía sau Dạ Sở Hiên. Lúc ba đứa nhóc đi vào là lúc cô với anh đang thảo luận về việc sản xuất mẫu robot mới. Lúc này cô có thể nhìn thấy màn hình máy tính trước mặt Dạ Sở Hiên, nhưng hoàn toàn không hiểu nó nói cái gì hay anh đang làm gì.
Kết thúc một loạt thao tác bằng một câu lệnh, Dạ Sở Hiên lại trầm ngâm.
-Phí Điềm.
Lã Phí Điềm ở một phía với màn hình máy tính nhìn qua.
-Vane B có lỗi sao?
-Không. Em đã kết nối nó với Vane A và phần mềm S.
-Mở khóa.
-Em không khóa.
Dạ Sở Hiên nhíu mày.
-Hủy bộ máy đột nhập đi. Phá nát càng tốt.
Lã Phí Điềm dường như nhận ra được điều gì đó. Anh vội vàng trở về màn hình, lập tức mở phần mềm. Sau ba phút, anh thở phào.
-Xong rồi.
-Chỉnh lại thời gian. Lập tức khởi động phần mềm S.
-Sao cơ? -Lã Phí Điềm kinh ngạc đến há hốc.
Dạ Sở Hiên dựa lưng vào ghế không trả lời.
-Ba đứa có thể đi. Có 8 tiếng, sau 8 tiếng lập tức quay về. Đã rõ chưa?
Dạ Sở Kỳ nhận thức, thấy được nhất định là có vấn đề. Thường thì Dạ Sở Hiên chỉ nói thẳng cho phép hay không, và rất ít khi không cho phép. Anh chưa bao giờ quy định thời gian trở về cả.
-Rõ rồi.
Đáp một tiếng, Vũ Anh Anh lôi hai người bên cạnh đi. Cửa phòng nghiên cứu đóng lại, Dạ Sở Hiên thở dài.
-Mahddi, chị phải nhanh chóng đến đó, Blue cần lớn mạnh hơn nữa.
Mahddi nhíu mày, nhưng không nói gì. Lã Phí Điềm gõ tay lên bàn.
-"Kế Hoạch S" khởi động rồi. Nhưng anh thật sự muốn tiếp tục kế hoạch này à?
Mắt Dạ Sở Hiên tối đi.
-Lần này tự anh sẽ lo vụ này. Cậu với những người còn lại không cần chú ý tới nó nữa. Đặc biệt là Y Y.
Lã Phí Điềm nhíu mày.
-Lời này của anh là có ý gì?
-Ý trên mặt chữ.
-Em không đồng ý!
-....
Dạ Sở Hiên im lặng một lúc lâu. Anh lấy trong túi ra một viên tài liệu.
-Tùy cậu.
Lã Phí Điềm có vẻ tức giận. Anh đứng dậy, rời đi. Dạ Sở Hiên nhìn theo, cũng không có ý định làm gì hay nói gì. Anh đem viên tài liệu vứt ra phía sau cho Mahddi.
-Đây là tài liệu chị cần. Chiều nay lập tức xuất phát đi, tôi cần hiệu quả, quá trình không phải vấn đề.
Mahddi nhìn viên tài liệu với vẻ tò mò. Cô đem nó cất vào túi.
-Vậy, cậu rốt cuộc có âm mưu gì?
-Đoán xem.
Mahddi trầm ngâm suy nghĩ.
-Có thể cho tôi biết mục tiêu cậu nhắm tới không?
Dạ Sở Hiên nhàn nhạt nhấc mắt nhìn qua. Anh đưa mắt đi.
-Công Hội.
Mắt Mahddi thoáng qua vẻ bàng hoàng. Một loạt hình ảnh hiện qua trước mắt cô. Cô cúi đầu buồn rầu.
-Cậu không thể bỏ qua à?
Dạ Sở Hiên liếc mắt nhìn qua. Trong ánh mắt đen tối đó của anh sâu sắc đến không thấy được rốt cuộc cất giữ loại tâm tư gì.
-Nếu là chị, có thể à?
Mahddi im lặng không biết nên trả lời như thế nào. Dạ Sở Hiên thở dài, anh nhìn vô định.
-Chẳng qua bây giờ tôi chỉ là bảo vệ mà thôi.
-Bảo vệ?
-Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất.
-...
Căn phòng nhất thời rơi vào trong an tĩnh.
***
Vũ Anh Anh lục tung tủ đồ.
-Trang phục của cậu một cái cộng một cái đều là loại đáng yêu nhỉ? Đều màu sáng nữ tính.
Vũ Anh Anh đem đồ vứt qua.
-Chọn đại một cái đi Anh Anh. -Ninh Diễm Kiều ăn một trái táo màu tím sẫm. -Chua quá.
-Táo xanh sẽ ngon hơn. -Dạ Sở Kỳ lấy một trái táo màu lam đưa qua.
-Không cần rồi.
Vũ Anh Anh vẫn tiếp tục lục tìm. Ở tận tầng 2 của tủ đồ, cô tìm thấy gì đó.
-À há! Màu này được này!
Vũ Anh Anh lôi ra một chiếc đầm đỏ. Lúc lấy ra vẫn chưa kịp nhìn rõ, lúc chân chính lấy nó ra, cô hoảng hồn. Chiếc đầm rơi xuống đất, kêu lên tiếng động rất lớn. Vũ Anh Anh lùi lại mấy bước, mắt tràn ngập khiếp sợ. Ninh Diễm Kiều mắt nhìn tới, thấy vật dưới đất, trái táo trên tay cũng rơi xuống.
Đó là Ải Hoang Phế cực chế phục Virus....!!!
-Vi... Virus...
Đôi mắt bạc xẹt qua một tia sáng, vẻ mặt của Dạ Sở Kỳ trầm xuống. Che giấu đáy mắt một mảng đen tối u ám, cô đứng dậy.
-Sao thế Anh Anh?
Vũ Anh Anh bừng tỉnh, sau đó mắt liền thu lại sự hoảng hốt. Cô gượng cười.
-Không có gì. Mình thấy con bọ nên giật mình thôi.
Tay Dạ Sở Kỳ kín đáo nắm chặt.
-Chắc do hôm trước mình thả bọ của anh Tử Ân vẫn chưa bắt lại hết.
-À... Ừ... Chắc vậy...
-Nhưng cậu mà cũng sợ bọ sao? Mình nhớ là....
-Không không, mình chỉ giật mình thôi! -Vũ Anh Anh lập tức ngắt lời và chuyển chủ đề. -Nhanh đi thôi, chọn đại món đồ nào đó đi. Mình sẽ gọi Radie tới đưa chúng ta đi...
-Ừ.
Dạ Sở Kỳ cầm lấy Ải Hoang Phế đặt về chỗ cũ. Bởi vì quay lưng nên hai người kia không nhìn thấy nụ cười chế giễu của cô. Cô lấy ra một bộ khác.
-Cái này đi?
Đó là một chiếc váy ứng dụng công nghệ nano. Đây là một trong những bộ ra cùng bộ sưu tập với bộ Mèo Tương Lai. Đầm ngắn trắng viền xám bạc kết hợp áo khoác choàng đen buộc nơ rất đáng yêu. Túi tròn đen bên hông đựng được khá nhiều đồ, là nơi gắn một cái camera nhỏ có hệ thống bay để dò đường. Kẹp tai thỏ trên đầu thực tế là máy phát siêu âm thanh và xác định phương hướng. Buộc tóc quả cầu xanh là một bộ định vị, giày boot cao có vòng tròn ảo, vòng tay cũng là một món ảo. Trông Dạ Sở Kỳ đúng là một bộ với Bạch Ngân, ngoại trừ việc Bạch Ngân có tai nhọn chứ không tròn.
-Vậy chúng ta làm gì?
Vũ Anh Anh bình tĩnh sau, cũng không dám nói nhiều. Cô cười.
-Buổi diễn live Khúc Ca Ngân Hà của Dải Ngân Hà.
Dạ Sở Kỳ sáng mắt.
Dải Ngân Hà là một trong những chương trình nổi tiếng bậc nhất của giới giải trí. Dải Ngân Hà bao gồm các ca sĩ đến từ nhiều nơi.
Người lớn tuổi nhất là Jarina. Cô là một ca sĩ đuổi theo con đường âm nhạc từ rất sớm, và cô thường hát những bài hát có giai điệu trầm lắng và âm cao.
Thứ hai là Luka. Luka không phải người mà là một robot. Đặc biệt, Luka là robot thuộc dòng Robot Android, là Robot thuộc thế hệ Robot Android the and SD-102. Cô thường nghiên về vũ điệu hơn là hát. Mặc dù giọng hát của cô khá hay, nhưng không lên cao hay xuống thấp được.
Tiếp theo là Ritsu, một ca sĩ theo hình tượng đáng yêu. Cô thường biểu diễn với con mèo robot của mình. Con mèo robot đó là một bộ loa phát và điều hòa âm lượng. Một nhân vật rất được yêu thích, Ritsu thật sự rất xinh xắn.
Cuối cùng là Hàn Tuyên Mặc. Hàn Tuyên Mặc thích sôi động, cô thường kết hợp cả hát và đàn hay vũ điệu.
Dải Ngân Hà được tạo thành từ 4 người này. Họ đi lưu diễn khắp nơi, tạo nên danh tiếng cho Dải Ngân Hà. Bọn họ cũng là thần tượng của Dạ Sở Kỳ, mặc dù cô chỉ nghe họ hát đúng một lần lúc Vũ Anh Anh bật nhạc rồi ngủ quên trong phòng cô.
***
*tg: buồn quá mà ("-"
Bị bơ đẹp:)
Thôi không sao, các nàng vừa đọc vừa vote vừa bình luận để ta có động lực là được QvQ
Thân ái, phía dưới từ ngữ hơi không được đẹp mắt. Hi vọng các nàng Đọc xong đừng trách ta.
Con bà nó cop thật thoải mái a. Tôi còn dễ chịu quá nhỉ? Đệch mạ, viết ra để các người cop à?
Hảo a, Cop thì liền để các người Cop. Tôi làm cái dell gì được các người đâu hử? Chửi các người liền nghe được à? Dù có nghe được, để lọt vào tai à? Thân ái, kẻ yếu thế chỉ có thể chấp nhận thôi:)
Mà sự cho phép của tôi đây con mẹ nó chính là có cũng được mà không có cũng dell có sao đi. Phải rồi a, con tác giả này có phải là cái dell gì đâu. Tác phẩm cũng chả là cái mẹ gì. Thật tốt, là sản phẩm quảng cáo thôi mà. Các người tiếp tục kiếm tiền từ quảng cáo của các người, tôi tiếp tục viết không công cho các người Cop. Tôi có làm dell gì được đâu.
Yay~~~
Hờ hờ hờ hờ... ~~~
Cuộc sống mà
Vâng, cuộc sống
CON MẸ NÓ ĐÃ CHÉP THÌ CHÉP CHO CÓ TÂM TÍ ĐI. TRANG CHO CHÉP DELL CHÉP MÀ CHẠY QUA ĐÂY, THÌ ÍT NHẤT CŨNG PHẢI TÔN TRỌNG TÔI CHÚT CHỨ!!! MẸ NÓ, ĐÃ CHÉP FREE THÌ CŨNG PHẢI CHO TÁC GIẢ CÓ CHÚT CẢM GIÁC TỒN TẠI CHỨ!!! CẮT CẮT CẮT! CẮT CÁI QUẦN QUÈ!!! DELL CHỬI DELL ĐƯỢC MÀ!!! NÃO CHÓ DELL CÒN NẾP NHĂN, DELL ĐỌC ĐƯỢC CHỮ À? HAY DELL HIỂU TIẾNG NGƯỜI RỒI HẢ? ĐỂ CHỬI NẶNG HƠN NỮA PHẢI KHÔNG HẢ??!!
Ít nhất các trang auto copy đều chép lại đầy đủ chứ không cắt chương của tôi. Yêu cầu các người cop phải cop đầy đủ tất cả các chương, không thiếu chương nào. Cuối chương cũng đừng cắt lời tác giả, OK?
Dell làm được nữa, thì tôi đây cũng chịu thôi. Phải, tôi làm dell gì được các người? Các người liền tung hoành?
Cảm thấy dell cần thiết nên bỏ lơ dụng ý của tác giả à? CON MẸ NÓ CÁC NGƯỜI THÌ BIẾT CÁI DELL GÌ TÁC PHẨM CỦA TÔI MÀ CẮT BỎ LUNG TUNG HẢ???
Nghe chửi tốt chưa. Thân ái, để tôi đoán xem vẻ mặt của các người?
"Con mẹ này nói cái dell gì lắm thế? Chẳng phải chỉ chép mấy chữ thôi à?"
"Phiền phức bome"
Hay "Lại viết chửi à? Con này dell còn lời gì khác mới lạ hơn à?"
"Mày tưởng tụi tao có đọc hở con tác?"
Thân ái, tôi cứ thích vơ đũa cả nắm đấy. Tôi là tôi cứ thích xem tôi quan trọng đấy. Tôi là tôi cứ thích tô đen người khác để mình nổi bật đấy. Thế nào? Sai à? Sai thì con mẹ nó ló mặt ra đây mà đối chấp với tôi nhá!
Đệch mạ, để tôi làm con tự kỉ chửi bậy phỏng? Dell sao nhé. Tôi đây rất thoải mái chửi các người. Tiếp tục yên lặng đi, các người đang đồng ý lời tôi nói đấy.
Tác giả :
Lương Tuyết Băng Nhi