Xuyên Đến Cuộc Sống Khổ Bức Của Giáo Chủ Ma Giáo
Chương 51

Xuyên Đến Cuộc Sống Khổ Bức Của Giáo Chủ Ma Giáo

Chương 51

Ân Tử Mạch men say dâng lên, đầu choáng váng căn bản không biết Cố Thừa đối hắn làm cái gì, chỉ cảm thấy trong miệng tựa hồ có vật mềm mại vẫn luôn quấy. Hắn muốn mở miệng ra hô hấp một chút, lại trước sau không thể hô hấp dễ dàng.

Hắn không vui, bản năng muốn đem đồ trong miệng bỏ ra ngoài, nhưng đồ vật kia vẫn luôn quấn lấy đầu lưỡi của hắn hút - mút, cảm giác còn có điểm đau.

Ân Tử Mạch đong đưa đầu duỗi tay muốn đẩy người đang đè ở trên người hắn xuống, nhưng lực của hắn so cùng Cố Thừa thì hoàn toàn có thể xem nhẹ, đặc biệt uống say, tay chân càng vô lực, tuy nói là giãy giụa, nhưng ở trong mắt Cố Thừa, thì chính là dục cự còn nghênh, chọc tình triều tròn lòng hắn càng cuồn cuộn.

“Bỏ……Bỏ……" Ân Tử Mạch đẩy người trên người xuống, hô hấp lại có điểm không thông thuận, tức khắc ủy khuất mà nghẹn ngào nói, “Ta không chịu được……"

Bộ dạng đáng thương hề hề này giống như là một ngọn lửa đốt lên tình ý trong lòng Cố Thừa, giờ này khắc này, hắn chỉ nghĩ đem người dưới thân hung hăng làm đến khi hắn khóc.

Cố Thừa dùng sức ôm Ân Tử Mạch, muốn cởi đai lưng của hắn.

Hắn cảm giác được Ân Tử Mạch giãy giụa, đột nhiên bất động.

Cố Thừa nghi hoặc mà ngừng tay, giương mắt liền thấy……

Ân Tử Mạch ngủ rồi.

Cố Thừa: “……"

Ân Tử Mạch hoàn toàn không biết vừa rồi hắn chọc phải bao lửa lớn, giãy giụa trong chốc lát mệt mỏi hơn nữa đầu lại nặng, cứ như vậy mà ngủ.

Cố Thừa yên lặng mà thở dài, nhiệt độ trên người hắn chưa lui, nhưng Ân Tử Mạch ngủ đến thơm ngọt như vậy, hắn lại không hạ thủ được đem người đánh thức mà làm.

Xoa xoa đầu hắn, Cố Thừa đem quần áo một lại cho Ân Tử Mạch, sau đó xoay người nằm nghiêng ở bên cạnh, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của người kia.

Thấy lông mi mang theo điểm ướt át, nghĩ lại bộ dáng Ân Tử Mạch thấp giọng nức nở vừa rồi, Cố Thừa nghĩ thầm gia hỏa này chẳng lẽ là thật sự cảm thấy ủy khuất cực kỳ?

Khuỷu tay chống ở trên giường, Cố Thừa nghiêng thân mình lẳng lặng mà nhìn Ân Tử Mạch, càng nhìn tâm càng mềm, giơ tay khẽ vuốt mặt hắn, lau khóe mắt ướt át, cúi đầu ở trên trán hôn hôn.

Sau đó lấy ra bình sứ Phong Lai đưa, đổ ra một viên thuốc ngậm trong miệng, dùng đầu lưỡi cạy miệng Ân Tử Mạch đem thuốc viên đưa vào trong miệng hắn, tiếp theo xuống giường lấy chén nước, dùng miệng đút cho hắn uống xong.

Ân Tử Mạch ngày hôm sau tỉnh lại, có điểm ngốc, bởi vì hắn ẩn ẩn cảm thấy tối hôm qua tựa hồ đã xảy ra cái gì khó lường, nhưng như thế nào đều nhớ không nổi đến tột cùng là ra sao.

Hắn trợn tròn mắt mờ mịt mà nhìn nhìn nóc giường, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

Cố Thừa chính khóe miệng khẽ nhếch trong mắt mỉm cười mà nhìn hắn.

Ân Tử Mạch: “……"

Cho nên tối hôm qua phát sinh việc khó lường chính là Cố Thừa lại cùng hắn ngủ?!

“Ngươi như thế nào ngủ ở nơi này?" Ân Tử Mạch nói.

Cố Thừa cười tủm tỉm mà nói: “Bởi vì ta là người xấu."

Ân Tử Mạch: “……" Vì sao nghe ấu trĩ như vậy!

Cố Thừa vẫn như cũ cười tủm tỉm mà nói: “Ta không cho ngươi uống rượu, muốn hôn ngươi, còn muốn cùng ngươi ngủ, là người xấu."

Ân Tử Mạch: “!!!" Ngọa tào (1) mấy câu ấu trĩ như vậy làm sao có thể là từ mồm hắn nói ra được!

(1) Ngọa tào: ĐM.

Hắn vẻ mặt hồ nghi mà nhìn Cố Thừa, nói: “Lời này khẳng định không phải ta nói."

Cố Thừa gật gật đầu: “Đúng vậy, đương nhiên không phải Mạch Nhi nói."

Ân Tử Mạch: “…… Cảm giác ngươi thực có lệ,"

Cố Thừa nghiêm trang lại, nghiêm túc mà nói: “Không phải Mạch Nhi nói."

Ân Tử Mạch: “……"

Hắn yên lặng mà đứng dậy, chuẩn bị xuống giường rửa mặt sau đó ăn cơm. Tối hôm qua quang uống rượu, căn bản không ăn cái gì, hiện tại dạ dày trống trơn có điểm khó chịu.

Hắn ngủ ở giường bên trong, phải nhấc chân vượt qua Cố Thừa mới có thể xuống giường.

Vì thế, khi hắn mới vừa nâng chân đang muốn vượt qua Cố Thừa, Cố Thừa tay mắt lanh lẹ mà ngồi dậy trực tiếp ôm lấy eo hắn, Ân Tử Mạch trượt chân, an vị ở trên đùi Cố Thừa.

Ân Tử Mạch: “!!!"

Cố Thừa hai lời chưa nói trực tiếp hôn xuống.

Ân Tử Mạch: “……"

Hắn vô lực mà nói: “Ngươi có phải muốn đùa giỡn lưu manh?!"

Cố Thừa tóm được bờ môi của hắn hung hăng mà hôn một cái, đền bù một chút tối hôm qua hôn đến một nửa kết quả người ngủ mà tiếc nuối, sau đó cười tủm tỉm mà nói: “Người ngoài lại không biết, ta cũng chỉ ở trước mặt ngươi lưu manh."

Ân Tử Mạch: “……"

Hắn thực nghiêm túc mà kiến nghị: “Kỳ thật ngươi thật sự có thể nếm thử tiểu thuyết bá đạo tổng tài yêu ta, ta cảm thấy ngươi phi thường thích hợp."

Cố Thừa: “Bá đạo tổng tài yêu ta? Đây là ý gì?"

“Đúng vậy, đó là thứ gì?" Trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng nói khác, mang theo ý cười, mang theo sự quen thuộc đã lâu.

Ân Tử Mạch sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Ân Tử Uyên đầy mặt ý cười mà hướng phía bọn họ đi tới.

“Ca!" Ân Tử Mạch vui vẻ mà hô một tiếng, “Ngươi như thế nào đột nhiên lại tới đây?"

Ân Tử Uyên đại cất bước đi tới, ánh mắt ở trên người Ân Tử Mạch cùng Cố Thừa xoay chuyển, thấy bọn họ tư thế ái muội, tức khắc lộ ra một mạt ý tươi cười.

Ân Tử Mạch trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm kêu không tốt.

Ca ca hắn mục đích chính là làm hắn cùng Cố Thừa hoan ái! Còn nói một lần không được liền làm hai lần!

Hiện giờ bị hắn nhìn thấy bọn họ trong tư thế ái muội như thế……

Ân Tử Mạch vội đối Ân Tử Uyên đưa mắt ra hiệu, ý bảo hắn ngàn vạn không cần nói bậy!

Ân tử uyên tiếp thu được ánh mắt hắn, lại một chút cũng đều không có đáp lại hắn, ngược lại từ trên xuống dưới nghiêm túc mà đánh giá Cố Thừa.

Cố Thừa nghe được Ân Tử Mạch xưng hô, tức khắc đánh lên mười hai vạn phần tinh thần, đây chính là đại ca của Ân Tử Mạch!

Hắn ngồi thẳng, tay còn ôm eo Ân Tử Mạch. Thấy Ân Tử Uyên vẫn luôn nhìn bọn họ, Cố Thừa ho khan một tiếng, rốt cuộc buông lỏng tay ra, đi theo Ân Tử Mạch hô một tiếng: “Đại ca."

Ân Tử Mạch: “!!!"

Hắn khiếp sợ mà quay đầu nhìn về phía Cố Thừa, cảm thấy vừa rồi hẳn là chính mình ảo giác!

Thấy Cố Thừa rất là bình tĩnh, Ân Tử Mạch lắp bắp mà nói: “Ngươi…… Ngươi vừa rồi kêu cái gì?"

Cố Thừa lại hô một tiếng: “Đại ca."

Ân Tử Mạch: “!!!"

Ân Tử Uyên híp mắt nhìn Cố Thừa, Cố Thừa bình tĩnh mà nhìn hắn, tuy rằng Ân Tử Mạch còn cưỡi ở trên người hắn, hơn nữa quần áo không chỉnh tề, nhưng Cố Thừa lúc này lại phát huy đầy đủ tố chất tâm lý, cho dù bị Ân Tử Uyên ý vị thâm trường mà đánh giá, hắn trước sau không có một tia lui về tính toán, phi thường trấn định mà đối ánh mắt Ân Tử Uyên.

Ân Tử Uyên đánh giá trong chốc lát, thu hồi ánh mắt sắc bén vừa rồi, cười tủm tỉm gật gật đầu, nói: “Không hổ là minh chủ, còn khá biết điều."

Cố Thừa bình tĩnh nói: “Đa tạ đại ca khích lệ."

Kỳ thật vừa rồi trong lòng hắn cũng đổ mồ hôi, nghĩ nếu không đúng lời liền lập tức sửa miệng, không nghĩ tới Ân Tử Uyên thoạt nhìn cũng không để ý hắn gọi như thế nào, Cố Thừa tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Phải biết rằng hắn hiện tại Ân Tử Mạch còn chưa có thu phục, nếu ca ca hắn cũng là nhân vật phi thường thích làm khó, vậy thật không dễ dàng gì.

Ân Tử Mạch thấy bọn họ ngươi một lời ta một lời mà hàn huyên, tức khắc cả người đều không tốt.

Hắn nghiêm túc mà nhìn về phía Ân Tử Uyên, chen ngang bọn họ nói chuyện, nói: “Ca, sao ngươi lại tới đây? Ngươi không phải nói muốn đi tìm sư phụ sao?"

Ân Tử Uyên cười tủm tỉm mà nói: “Sư phụ quá khó tìm, vừa lúc ta nghe nói các ngươi ở bên đây, liền tới đây nhìn xem."

Thấy Ân Tử Mạch còn cưỡi trên người Cố Thừa, Ân Tử Uyên sờ cằm, nói: “Mạch Nhi, đại ca đi ra ngoài trước, các ngươi làm xong việc cần làm rồi lại nói."

Ân Tử Mạch: “!!!"

Cố Thừa đặc biệt vừa lòng, đối Ân Tử Uyên nói: “Đa tạ đại ca."

Ân Tử Mạch: “……" Phải một câu đại ca trái một câu đại ca, vị anh hùng này, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào a!

Ân Tử Uyên đối với Ân Tử Mạch chớp chớp mắt, ý bảo hắn nhanh chóng nắm chắc cơ hội có thể đẩy ngã liền đẩy ngã, không được liền cởi quần áo trực tiếp dụ hoặc, phi thường hào phóng!

Ân Tử Mạch nội tâm ngàn vạn con thảo nê mã (2) chạy ngang qua, thấy ca ca hắn rốt cuộc rời khỏi phòng, dùng sức mà thở dài.

(2) Thảo nê mã: ĐMM.

Cố Thừa xoa xoa đầu hắn, cười nói: “Mạch Nhi, xem ra ca ca ngươi đối ta thực vừa lòng."

Ân Tử Mạch: “……" Vị anh hùng này, nếu không phải bởi vì ngươi thuần dương nội lực, ngươi dám ôm ta xuất hiện ở trước mặt ca ca ta, ca ca ta tuyệt đối có thể chém chết ngươi!

Thấy Cố Thừa đầy mặt tươi cười, Ân Tử Mạch sức lực giải thích đều không có, vô lực nói: “Ta muốn xuống giường ăn cái gì đó."

Không làm xong việc quan trọng trước sao?" Cố Thừa cười nói, “Đại ca chính là cố ý cho chúng ta không gian cùng thời gian."

Ân Tử Mạch: “……"

Hai người rửa mặt xong, ra khỏi phòng đi vào đại sảnh.

Bên trọng viện đã tạm dừng làm ăn, cơm sáng là Tả Yến đi ra ngoài mua, Ân Tử Mạch từ phòng bọn họ ra, sớm một chút đã chỉnh tề ngồi ở trên bàn cơm, liền chờ bọn hắn ra.

Ân Tử Uyên đang cùng Tả Yến nói chuyện phiếm, thấy bọn họ nhanh như vậy liền ra, tự nhiên là không có làm cái kia.

Hắn hướng về phía Ân Tử Mạch lại chớp chớp mắt, ý bảo hắn đừng kéo dài, đem hàn khí trên người trừ bỏ mới quan trọng.

Ân Tử Mạch xem nhẹ ánh mắt hắn, đi qua đi kéo ghế dựa ngồi xuống, bưng chén cháo liền bắt đầu ăn cơm.

Cố Thừa thực tự nhiên mà ở bên cạnh hắn ngồi xuống, gắp đồ ăn lại lấy bánh bao cho hắn.

Ân Tử Uyên nhìn rất là vừa lòng, một bữa cơm ăn xong, hắn lôi kéo Ân Tử Mạch đi đến một bên, đem mạch bắt, tức khắc nhíu mày.

“Như thế nào một chút chuyển biến tốt đẹp đều không có?" Ân Tử Uyên cau mày nói, “Các ngươi…… Không phải đã ngủ chung một giường sao?"

Ân Tử Mạch: “……"

Ân tử uyên: “Hay là cái này phải làm nhiều lần mới có thể trừ bỏ?" Nói xong, hắn nhìn chằm chằm Ân Tử Mạch, nói: “Mạch Nhi, ngươi thành thật nói cho ca ca, ngươi cùng Cố Thừa đay là lần thứ mấy?"

Ân Tử Mạch: “…… Ngại quá, một lần đều không có."

Ân Tử Uyên thực rõ ràng không tin hắn nói: “Ta nhìn Thừa nhìn ngươi tràn đầy thâm tình, thực rõ ràng hắn đã động tình. Lại nói các ngươi sáng sớm đã tới tư thế bạo như vậy, sao có thể còn một lần cũng chưa làm." Nói xong hắn dùng vẻ mặt “Không cần thẹn thùng nói cho ca ca cũng không cảm thấy thẹn" nhìn về phía Ân Tử Mạch, cổ vũ hắn lớn mật mà nói ra.

Ân Tử Mạch: “…… Ca, ngươi đừng nhìn nữa, ngươi nhìn hết một ngày ta cũng là nói không có."

Ân tử uyên hoài nghi nói: “Hay là Cố Thừa không được?"

Ân Tử Mạch: “!!!" Đây là cái kết luận thần thánh gì!

Hắn vội đem Ân Tử Uyên kéo ra xa hơn một chút, thấp giọng nói: “Ca, ngươi nói bậy gì đó a!"

“Các ngươi đều ngủ một giường, ặc, ngươi xem trên cổ ngươi còn có dấu hôn rõ ràng như vậy, đều đã thành như vậy, buổi sáng ngươi còn quần áo không chỉnh tề mà cưỡi trên người hắn, này cũng chưa phát sinh cái kia, chỉ có thể là hắn không được." Ân Tử Uyên chắc chắn nói.

Ân Tử Mạch đều sắp quỳ ca ca hắn!

“Nào có dấu hôn a! Hắn nhiều nhất cũng chỉ hôn môi với ta!" Ân Tử Mạch cãi lại.

Ân Tử Uyên tức khắc hai mắt sáng ngời: “Nga, nguyên lai vẫn là sẽ hôn môi."

Ân Tử Mạch: “……" Cái loại cảm giác tự đào hố rồi chính hắn tự động nhảy xuống là như thế này sao!

Ân Tử Uyên ghé sát vào, chỉ chỉ cổ hắn lại chỉ phía dưới vành tai, nói: “Mạch Nhi, cái này thật sự không phải là ca lừa ngươi, ngươi đi soi gương, xem nơi này có phải rõ ràng là có dấu hôn hay không."

Ân Tử Mạch giơ tay sờ sờ, thấy ca hắn vẻ mặt chân thành mà tỏ vẻ không lừa bộ dáng hắn, tức khắc nhớ tới sáng nay tỉnh lại trong lòng nảy lên cỗ dự cảm.

Hay là tối hôm qua hắn uống say, Cố Thừa thật sự đối hắn làm cái gì!

Nhưng trên người hắn cũng không có cảm giác được dị thường, có thể suy đoán khẳng định không có phát sinh “Cự ly âm" tiếp xúc, nhưng ca hắn nói nơi này có dấu hôn, hay là Cố Thừa tối hôm qua bò lên người hắn rồi mút ra dấu hôn?!

Vừa lúc trong viện có một chiếc gương đồng, Ân Tử Mạch đi qua đi cúi xuống nhìn thoáng qua, quả nhiên nhìn dưới vành tai có nốt đỏ.

Ân Tử Mạch: “……"

Hắn ngẩng đầu đầy mặt u oán mà nhìn về phía Ân Tử Uyên.

Ân Tử Uyên cười nói: “Mạch Nhi, ngươi nhìn ca ca làm cái gì?"

Ân Tử Mạch: “Ngươi có thể giúp ta đi làm thịt hắn sao?!"

Ân tử uyên: “Muốn chém cũng phải chờ hắn đem hàn khí trên người của ngươi trừ bỏ rồi lại nói."

Ân Tử Mạch: “……"

“Mạch Nhi, ngươi gần đây có nghe nói Huyền Tâm tái hiện trên giang hồ hay không?" Ân Tử Uyên thu hồi biểu tình, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Ân Tử Mạch: “Ca, ngươi cũng nghe nói?"

Ân Tử Uyên khẽ nhíu mày: “Xem ra ngươi cũng biết. Thời gian trước, ta ở khách điếm, nghe được ở khách điếm có người nói có người chết vì Huyền Tâm, lúc ấy ta còn tưởng rằng là ngươi khôi phục ký ức cùng công lực, sau lại nghe nói Cố Thừa đi tới nơi này, liền ra roi thúc ngựa đuổi tới đây, kết quả……"

Ân Tử Mạch cười cười, nói: “Kết quả nội lực ta vẫn là không có, trí nhớ cũng không có khôi phục."

Ân Tử Uyên thở dài, nói: “Kỳ thật ca ca vẫn là thích ngươi như bây giờ. Trước kia ngươi lệ khí quá nặng, kẻ thù trải rộng giang hồ cũng không phải nói giỡn. Ta có đôi khi cảm thấy ngươi lần này luyện công tẩu hỏa nhập ma làm cho ký ức hoàn toàn biến mất có lẽ là trời cao an bài, trời cao muốn cho ngươi làm lại một lần, cùng cách sống trước kia hoàn toàn không giống nhau. Nếu không phải bởi mang một thân hàn khí, ta còn phải cảm tạ hắn. Chỉ là đám hàn khí đáng chết này, xác thật là vấn đề."

Ân Tử Uyên sau khi nói xong, lại không có nghe được Ân Tử Mạch đáp lại.

Thấy Ân Tử Mạch vẻ mặt trầm tư, Ân Tử Uyên xoa xoa đầu hắn, cười nói: “Nghĩ cái gì mà nghiêm túc như vậy, còn nhăn mặt."

Ân Tử Mạch nhìn hắn, tâm tình dị thường phức tạp.

Hắn căn bản không phải Ân Tử Mạch trước kia. Hắn là linh hồn xa lạ của mấy trăm năm sau, cơ duyên xảo hợp mà xuyên đến thân thể này, thay thế nguyên chủ nhân tiếp tục sống.

Mà Ân Tử Mạch ban đầu kia, có lẽ, có lẽ…… Đã vĩnh viễn không còn nữa.

“Như thế nào lại muốn khóc?" Ân Tử Uyên nhẹ nhàng mà vỗ vỗ mặt hắn, nói, “Ca ca không phải chán ghét ngươi trước kia a, chỉ là tương đối mà nói, hiện tại ngươi sống tương đối nhẹ nhàng, ca ca hy vọng ngươi vẫn luôn như vậy vui vẻ mà tiếp tục sống. Trước kia ngươi luôn nghĩ nhất thống giang hồ, đắc tội vô số người trong võ lâm, ta nhìn đều cảm thấy rất mệt. Ai, như thế nào càng nói vành mắt ngươi càng đỏ, Mạch Nhi, ngươi đừng khóc a."

Trước kia Ân Tử Mạch đừng nói ở trước mặt hắn khóc, chính là hốc mắt đỏ bừng đều chưa từng có. Trước nay đều là lạnh lùng, không yêu cười càng sẽ không khóc. Một thân hồng y, thanh lãnh ít lời.

Ân Tử Mạch khóc nhưng thật ra không khóc, chính là trong lòng rất khó chịu. Hắn có thể nhìn ra được Ân Tử Uyên đối hắn thực tốt, nhưng Ân Tử Uyên đối hắn càng tốt, hắn càng không dám tin tưởng nếu Ân Tử Uyên đã biết thân thể này căn bản không phải là đệ đệ chân chính của hắn, sẽ khổ sở như thế nào.

“Mạch Nhi, ngươi làm sao vậy?" Cố Thừa ở rất xa trong một góc nhìn bọn họ thật lâu, vẫn luôn mạnh mẽ kiềm chế xúc động muốn đi lại đây, lúc này thấy Ân Tử Mạch như muốn khóc, tức khắc ném xuống băn khoăn cất bước đi tới.

Đến gần quả nhiên nhìn thấy Ân Tử Mạch hai mắt đỏ bừng có điểm ướt át, đáng thương hề hề, Cố Thừa tức khắc liền đau lòng.

Hắn vội đem người kéo qua, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì? Nói ra ta nghĩ cách giúp ngươi giải quyết."

Ân Tử Mạch nhìn đến hắn, liền nhớ tới dấu hôn trên cổ kia, hắn nghĩ nghĩ, nói: “Ta muốn đánh ngươi một trận, ngươi để ta đánh sao?"
Tác giả : Thâm Mặc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại