Xuyên Đến Cuộc Sống Khổ Bức Của Giáo Chủ Ma Giáo
Chương 35
Cố Thừa: “…… Ngươi lặp lại lần nữa."
Ân Tử Mạch cào cào mặt, ngượng ngùng mà nói: “Ta mất trí nhớ, nhớ không nổi việc ngày trước."
Cố Thừa: “……"
Hắn nhìn Ân Tử Mạch, lạnh mặt nói: “Hiện tại là muốn chơi mất trí nhớ sao?"
Ân Tử Mạch: “……" Vị anh hùng này, ngươi như thế nào lại hiểu như vậy!
“Lần này thật không lừa ngươi, ta thật sự mất trí nhớ. Việc trước kia, người trước kia đều đã quên." Ân Tử Mạch đặc biệt chân thành mà nói, hoàn toàn không chột dạ.
Hắn là xuyên qua thời không mà đến, duy nhất chỉ xó biện pháp chơi mất trí nhớ.
Cố Thừa đánh giá hắn, muốn từ vẻ mặt của hắn trông được ra sơ hở, nhưng Ân Tử Mạch ánh mắt chân thành, thản nhiên tiếp thu hắn nhìn chăm chú, một chút đều nhìn không ra nói dối.
Cố Thừa trong lòng đột nhiên nảy lên vui sướng, cho nên nói hắn nhận thức thiếu niên đơn thuần xinh đẹp là chân chân thật thật tồn tại, cũng không phải ngụy trang.
Chẳng qua, đó là Ân Tử Mạch mất trí nhớ.
“Ngươi vì sao sẽ mất trí nhớ?" Cố Thừa hỏi.
Nguyên nhân thật tự nhiên không thể nói, Ân Tử Mạch nói: “Ta luyện công tẩu hỏa nhập ma, tỉnh lại liền quên hết thảy."
Cố Thừa khẽ nhíu mày: “Cho nên trên giang hồ đồn đãi ngươi nội lực bị phong là xác thực?"
Ân Tử Mạch gật gật đầu.
“Ngươi tới tìm ta là vì dùng Nội Công Tâm pháp của ta phá tan phong ấn khôi phục võ công?" Cố Thừa tiếp tục hỏi.
Ân Tử Mạch nghĩ nghĩ, thẳng thắn nói: “…… Không phải."
“Ân?" Cố Thừa có chút tò mò, “Đó là vì cái gì?"
Ân Tử Mạch hít sâu một hơi, bất cứ giá nào nói: “Là vì trừ bỏ trong cơ thể hàn khí. Tẩu hỏa nhập ma xong, trong cơ thể ta hàn khí quá thịnh, chỉ có dựa vào nội lực thuần dương của ngươi mới có thể trừ bỏ."
Cố Thừa hiểu ra.
Cho nên đây là mục đích cuối cùng của Ân Tử Mạch. Chẳng qua cùng hắn đoán rằng không quá giống nhau, Ân Tử Mạch muốn Nội Công Tâm pháp, cũng không phải vì nhất thống giang hồ, mà là vì bảo mệnh.
“Ngươi không sợ vạn nhất bị ta chơi xỏ, không chỉ không cho ngươi Nội Công Tâm pháp, còn rất có khả năng trực tiếp vì võ lâm trừ hại."
Ân Tử Mạch nắm ống tay áo, mở to mắt to nhìn hắn: “Ngươi hiện tại là phải vì võ lâm trừ hại sao?"
Cố Thừa: “……" Hắn uống ngụm trà, chậm rãi nói: “Đúng vậy, vì võ lâm trừ hại."
Ân Tử Mạch rơi lệ đầy mặt: “Có thể lập công chuộc tội sao? Ta thật sự sẽ không lại làm chuyện xấu."
Cố Thừa trầm mặc không nói.
Ân Tử Mạch sắp khóc!
Hắn vẻ mặt mong đợi mà nhìn Cố Thừa, nói: “Ta về sau cái gì đều nghe ngươi, đến lúc đó ngươi nếu còn không hài lòng, lại vì võ lâm trừ hại, được không?"
“Thật sự cái gì cũng đều nghe ta?"
Ân Tử Mạch dùng sức gật đầu.
Cố Thừa: “Đời này, muốn ngươi vẫn luôn ở bên người ta."
“Gì?" Ân Tử Mạch dùng sức day trán một chút, cho rằng ảo giác.
Cố Thừa từng câu từng chữ chậm rãi nói: “Từ nay về sau, ngươi không được rời khỏi bên người ta nửa bước."
Cố Thừa muốn chính là, nếu Ân Tử Mạch từ nay về sau vẫn luôn mất trí nhớ, như vậy tự nhiên là tốt nhất. Nếu Ân Tử Mạch vạn nhất khôi phục ký ức lại bắt đầu làm việc ác, như vậy hắn liền ra tay vì võ lâm trừ hại.
Chỉ có đem người lưu tại bên người mới yên tâm, bằng không ngày nào đó Ân Tử Mạch lại nhấc lên tinh phong huyết vũ, hắn thân là võ lâm minh chủ, sẽ hối hận vì hôm nay mà mềm lòng.
Thấy Cố Thừa cũng không phải nói giỡn, Ân Tử Mạch khổ bức.
Ở bên người hắn cả đời, kia từ nay về sau không phải cái gì tự do cũng không được?
“Ngươi là muốn ta làm gã sai vặt sao?"
Cố Thừa nhìn hắn một cái, thấy hắn nhăn khuôn mặt nhỏ đáng thương hề hề, nói: “Không phải. Ngươi chỉ cần ở bên người ta là được."
Ân Tử Mạch: “Kia Huyền Thiên Giáo làm sao bây giờ?"
“Ngươi có thể giải tán bọn họ."
Ân Tử Mạch bình tĩnh nói: “Ta đem ngôi vị giáo chủ truyền cho ca ca ta đi."
Cố Thừa: “Cũng đúng. Ngươi ở trong tay ta, bọn họ cũng không dám xằng bậy."
Ân Tử Mạch nhỏ giọng nói: “Bọn họ đều thực tốt, cũng không có muốn xằng bậy."
Cố Thừa đáp ứng hắn, không có Ân Tử Mạch, Huyền Thiên Giáo, không đáng sợ hãi.
Kết quả này đối với hiện tại Ân Tử Mạch mà nói, là tốt nhất. Từ nay về sau hắn không cần lo lắng tùy thời sẽ bị Cố Thừa bổ, cũng không cần lo lắng vạn nhất bị người nhận ra tới sẽ bị chém. Chỉ cần hắn không vì làm bậy, Cố Thừa sẽ bảo đảm hắn cả đời tánh mạng vô lo.
Mà hắn, chưa từng muốn nhất thống giang hồ. Hắn chỉ nghĩ đem trên người hàn khí trừ bỏ, sau đó an an ổn ổn mà sống.
Thấy Ân Tử Mạch một chút đều không có tức giận bất bình, Cố Thừa thật ra tò mò: “Ngươi không có gì muốn nói?"
Ân Tử Mạch nghĩ nghĩ, nói: “Đa tạ Cố huynh thủ hạ lưu tình."
Cố Thừa: “……"
“Ngươi không cầu ta dạy cho ngươi Nội Công Tâm pháp?"
Ân Tử Mạch trừng lớn mắt, nói: “Ngươi không phải đã đáp ứng muốn dạy ta sao? Hay là ngươi muốn đổi ý?"
Cố Thừa: “……" Cho nên có đôi khi hắn thật sự rất muốn chui vào đầu Ân Tử Mạch xem mạch não, cái này hứa hẹn là ở không hiểu được Ân Tử Mạch nên mới đồng ý, hiện giờ chân tướng đã rõ, làm bất luận cái gì một người bình thường, đều sẽ hỏi một chút cái này hứa hẹn hay không phải còn tính toán đi!
Nhìn Ân Tử Mạch một bộ hay là ngươi thật sự muốn đổi ý mà khiếp sợ, Cố Thừa yên lặng dời đi tầm mắt.
Bộ dáng phúc hậu và vô hại như vậy, thật là sẽ làm đầu óc hắn nóng lên cái gì cũng đều đáp ứng hắn
“Loảng xoảng" một tiếng, cửa phòng bị người từ bên ngoài phá vào, Phong Lai cùng Tả Yến một tả một hữu mà ngã vào, hai người liếc nhau, cùng nhau trừng người phía sau.
Kỳ Lãng đứng ở cửa, cười tủm tỉm mà nhìn Phong Lai, nói: “Ngại quá, trượt tay."
Phong Lai hừ một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Ân Tử Mạch, vẻ mặt quan tâm mà nhìn hắn.
Ân Tử Mạch cào cào mặt, nói: “Ta đã nói."
Phong Lai trừng lớn mắt mà nhìn về phía Cố Thừa, không dám tin tưởng hỏi: “Minh chủ, ngươi…… Không trách công tử chúng ta?"
Cố Thừa không nói gì.
Muốn nói hắn không sinh khí khẳng định là giả, nhưng muốn hắn đối Ân Tử Mạch động thủ, hắn thật sự không hạ thủ được. Nhìn người kia ngây thơ, vô hại, hắn không thể nhẫn tâm.
“Cố huynh muốn ta đời này đều ngốc bên người hắn, không được rời đi." Thấy Cố Thừa vẫn luôn trầm mặc, Ân Tử Mạch nói.
Phong Lai: “!!!"
Tả Yến: “!!!"
Kỳ Lãng tắc vẫn luôn cười tủm tỉm mà nhìn Phong Lai, phảng phất phòng cũng chỉ dư lại Phong Lai.
Đỗ Tịch Nguyệt đi theo Kỳ Lãng cùng nhau tiến vào, lúc này cũng là trợn mắt há hốc mồm.
Nàng không biết thân phận thật của Ân Tử Mạch, cho nên cũng sẽ không biết Cố Thừa đem Ân Tử Mạch lưu lại bên người chỉ là vì coi chừng hắn.
Đỗ Tịch nguyệt nguyên bản liền nghi hoặc Cố Thừa vì sao lại ôn nhu đối đãi thiếu niên này, hiện giờ nghe thấy Cố Thừa muốn thiếu niên này cả đời đều lưu lại bên người hắn, Đỗ Tịch Nguyệt liền càng khó hiểu.
Nàng nhìn về phía Cố Thừa, muốn từ hắn trong thần sắc nhìn ra một chút manh mối, nhưng làm nàng thất vọng chính là, Cố Thừa căn bản không chú ý tới nàng, ánh mắt vẫn luôn chỉ dừng lại trên người Ân Tử Mạch.
Tự Ân Tử Mạch nói ra câu kia, trong phòng liền không có người nói nữa, trong lúc nhất thời phòng trong yên tĩnh dị thường.
Kỳ Lãng cười cười, đi tới đối Cố Thừa nói: “Minh chủ, độc trên người Đỗ tiểu thư đã giải."
Cố Thừa gật gật đầu, đối Đỗ Tịch Nguyệt nói: “Đỗ tiểu thư, trên người của ngươi cổ độc đã giải. Việc đệ đệ ngươi, chúng ta sẽ xuống tay hỗ trợ tìm kiếm, nếu không có việc gì, không bằng ta phái người đưa ngươi trở về?"
Đỗ Tịch Nguyệt sắc mặt trắng nhợt, khẽ cắn môi nói: “Minh chủ, Tịch Nguyệt muốn đi theo minh chủ cùng đi tìm tiểu Vũ."
Cố Thừa: “Trên đường hung hiểm, ngươi là một nữ tử sợ là ăn không hết khổ."
Đỗ Tịch Nguyệt kiên trì nói: “Ta có thể."
Cố Thừa khẽ nhíu mày, hắn thực sự không nghĩ mang Đỗ Tịch Nguyệt cùng đi, nhưng hắn rất ít cùng nữ hài tử giao tiếp, cảm thấy cự tuyệt nữ hài tử so với luyện võ còn khó khăn hơn.
“Ta là Ân…" Ân Tử Mạch đứng ra, đối Đỗ Tịch nguyệt nói, nhưng hắn nói còn chưa nói xong đã bị Cố Thừa ngăn lại.
Cố Thừa nhìn hắn một cái, ý bảo hắn không cần nói bậy.
Ân Tử Mạch chớp chớp mắt, thò lại bên tai hắn thấp giọng nói: “Nếu nàng biết thân phận thật của ta, nói không chừng sẽ bị ta dọa chạy, như vậy ngươi liền không cần rối rắm." Rốt cuộc, trên giang hồ người vừa nghe đến tên của hắn phản ứng đầu tiên chính là đi vòng.
Cố Thừa: “……"
Ân Tử Mạch chớp mắt nhìn Cố Thừa.
Cố Thừa một phen giữ chặt tay hắn, đối đoàn người nói: “Xin lỗi, ta xin lỗi không tiếp được."
Sau đó túm Ân Tử Mạch ra khỏi phòng.
“Ngươi dẫn ta đi chỗ nào a?" Ân Tử Mạch vẻ mặt mờ mịt.
Cố Thừa mang theo hắn vào phòng của hắn ở cách vách, đóng cửa lại, đem Ân Tử Mạch ấn ở trên vách tường, tay để ở đầu vai hắn, hơi hơi cong lưng, nhìn hắn.
Ân Tử Mạch: “???"
Cố Thừa vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Nhớ kỹ, không được ta cho phép ngươi không được ở trước mặt người khác bại lộ thân phận."
Ân Tử Mạch cào cào mặt, ngượng ngùng mà nói: “Ta mất trí nhớ, nhớ không nổi việc ngày trước."
Cố Thừa: “……"
Hắn nhìn Ân Tử Mạch, lạnh mặt nói: “Hiện tại là muốn chơi mất trí nhớ sao?"
Ân Tử Mạch: “……" Vị anh hùng này, ngươi như thế nào lại hiểu như vậy!
“Lần này thật không lừa ngươi, ta thật sự mất trí nhớ. Việc trước kia, người trước kia đều đã quên." Ân Tử Mạch đặc biệt chân thành mà nói, hoàn toàn không chột dạ.
Hắn là xuyên qua thời không mà đến, duy nhất chỉ xó biện pháp chơi mất trí nhớ.
Cố Thừa đánh giá hắn, muốn từ vẻ mặt của hắn trông được ra sơ hở, nhưng Ân Tử Mạch ánh mắt chân thành, thản nhiên tiếp thu hắn nhìn chăm chú, một chút đều nhìn không ra nói dối.
Cố Thừa trong lòng đột nhiên nảy lên vui sướng, cho nên nói hắn nhận thức thiếu niên đơn thuần xinh đẹp là chân chân thật thật tồn tại, cũng không phải ngụy trang.
Chẳng qua, đó là Ân Tử Mạch mất trí nhớ.
“Ngươi vì sao sẽ mất trí nhớ?" Cố Thừa hỏi.
Nguyên nhân thật tự nhiên không thể nói, Ân Tử Mạch nói: “Ta luyện công tẩu hỏa nhập ma, tỉnh lại liền quên hết thảy."
Cố Thừa khẽ nhíu mày: “Cho nên trên giang hồ đồn đãi ngươi nội lực bị phong là xác thực?"
Ân Tử Mạch gật gật đầu.
“Ngươi tới tìm ta là vì dùng Nội Công Tâm pháp của ta phá tan phong ấn khôi phục võ công?" Cố Thừa tiếp tục hỏi.
Ân Tử Mạch nghĩ nghĩ, thẳng thắn nói: “…… Không phải."
“Ân?" Cố Thừa có chút tò mò, “Đó là vì cái gì?"
Ân Tử Mạch hít sâu một hơi, bất cứ giá nào nói: “Là vì trừ bỏ trong cơ thể hàn khí. Tẩu hỏa nhập ma xong, trong cơ thể ta hàn khí quá thịnh, chỉ có dựa vào nội lực thuần dương của ngươi mới có thể trừ bỏ."
Cố Thừa hiểu ra.
Cho nên đây là mục đích cuối cùng của Ân Tử Mạch. Chẳng qua cùng hắn đoán rằng không quá giống nhau, Ân Tử Mạch muốn Nội Công Tâm pháp, cũng không phải vì nhất thống giang hồ, mà là vì bảo mệnh.
“Ngươi không sợ vạn nhất bị ta chơi xỏ, không chỉ không cho ngươi Nội Công Tâm pháp, còn rất có khả năng trực tiếp vì võ lâm trừ hại."
Ân Tử Mạch nắm ống tay áo, mở to mắt to nhìn hắn: “Ngươi hiện tại là phải vì võ lâm trừ hại sao?"
Cố Thừa: “……" Hắn uống ngụm trà, chậm rãi nói: “Đúng vậy, vì võ lâm trừ hại."
Ân Tử Mạch rơi lệ đầy mặt: “Có thể lập công chuộc tội sao? Ta thật sự sẽ không lại làm chuyện xấu."
Cố Thừa trầm mặc không nói.
Ân Tử Mạch sắp khóc!
Hắn vẻ mặt mong đợi mà nhìn Cố Thừa, nói: “Ta về sau cái gì đều nghe ngươi, đến lúc đó ngươi nếu còn không hài lòng, lại vì võ lâm trừ hại, được không?"
“Thật sự cái gì cũng đều nghe ta?"
Ân Tử Mạch dùng sức gật đầu.
Cố Thừa: “Đời này, muốn ngươi vẫn luôn ở bên người ta."
“Gì?" Ân Tử Mạch dùng sức day trán một chút, cho rằng ảo giác.
Cố Thừa từng câu từng chữ chậm rãi nói: “Từ nay về sau, ngươi không được rời khỏi bên người ta nửa bước."
Cố Thừa muốn chính là, nếu Ân Tử Mạch từ nay về sau vẫn luôn mất trí nhớ, như vậy tự nhiên là tốt nhất. Nếu Ân Tử Mạch vạn nhất khôi phục ký ức lại bắt đầu làm việc ác, như vậy hắn liền ra tay vì võ lâm trừ hại.
Chỉ có đem người lưu tại bên người mới yên tâm, bằng không ngày nào đó Ân Tử Mạch lại nhấc lên tinh phong huyết vũ, hắn thân là võ lâm minh chủ, sẽ hối hận vì hôm nay mà mềm lòng.
Thấy Cố Thừa cũng không phải nói giỡn, Ân Tử Mạch khổ bức.
Ở bên người hắn cả đời, kia từ nay về sau không phải cái gì tự do cũng không được?
“Ngươi là muốn ta làm gã sai vặt sao?"
Cố Thừa nhìn hắn một cái, thấy hắn nhăn khuôn mặt nhỏ đáng thương hề hề, nói: “Không phải. Ngươi chỉ cần ở bên người ta là được."
Ân Tử Mạch: “Kia Huyền Thiên Giáo làm sao bây giờ?"
“Ngươi có thể giải tán bọn họ."
Ân Tử Mạch bình tĩnh nói: “Ta đem ngôi vị giáo chủ truyền cho ca ca ta đi."
Cố Thừa: “Cũng đúng. Ngươi ở trong tay ta, bọn họ cũng không dám xằng bậy."
Ân Tử Mạch nhỏ giọng nói: “Bọn họ đều thực tốt, cũng không có muốn xằng bậy."
Cố Thừa đáp ứng hắn, không có Ân Tử Mạch, Huyền Thiên Giáo, không đáng sợ hãi.
Kết quả này đối với hiện tại Ân Tử Mạch mà nói, là tốt nhất. Từ nay về sau hắn không cần lo lắng tùy thời sẽ bị Cố Thừa bổ, cũng không cần lo lắng vạn nhất bị người nhận ra tới sẽ bị chém. Chỉ cần hắn không vì làm bậy, Cố Thừa sẽ bảo đảm hắn cả đời tánh mạng vô lo.
Mà hắn, chưa từng muốn nhất thống giang hồ. Hắn chỉ nghĩ đem trên người hàn khí trừ bỏ, sau đó an an ổn ổn mà sống.
Thấy Ân Tử Mạch một chút đều không có tức giận bất bình, Cố Thừa thật ra tò mò: “Ngươi không có gì muốn nói?"
Ân Tử Mạch nghĩ nghĩ, nói: “Đa tạ Cố huynh thủ hạ lưu tình."
Cố Thừa: “……"
“Ngươi không cầu ta dạy cho ngươi Nội Công Tâm pháp?"
Ân Tử Mạch trừng lớn mắt, nói: “Ngươi không phải đã đáp ứng muốn dạy ta sao? Hay là ngươi muốn đổi ý?"
Cố Thừa: “……" Cho nên có đôi khi hắn thật sự rất muốn chui vào đầu Ân Tử Mạch xem mạch não, cái này hứa hẹn là ở không hiểu được Ân Tử Mạch nên mới đồng ý, hiện giờ chân tướng đã rõ, làm bất luận cái gì một người bình thường, đều sẽ hỏi một chút cái này hứa hẹn hay không phải còn tính toán đi!
Nhìn Ân Tử Mạch một bộ hay là ngươi thật sự muốn đổi ý mà khiếp sợ, Cố Thừa yên lặng dời đi tầm mắt.
Bộ dáng phúc hậu và vô hại như vậy, thật là sẽ làm đầu óc hắn nóng lên cái gì cũng đều đáp ứng hắn
“Loảng xoảng" một tiếng, cửa phòng bị người từ bên ngoài phá vào, Phong Lai cùng Tả Yến một tả một hữu mà ngã vào, hai người liếc nhau, cùng nhau trừng người phía sau.
Kỳ Lãng đứng ở cửa, cười tủm tỉm mà nhìn Phong Lai, nói: “Ngại quá, trượt tay."
Phong Lai hừ một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Ân Tử Mạch, vẻ mặt quan tâm mà nhìn hắn.
Ân Tử Mạch cào cào mặt, nói: “Ta đã nói."
Phong Lai trừng lớn mắt mà nhìn về phía Cố Thừa, không dám tin tưởng hỏi: “Minh chủ, ngươi…… Không trách công tử chúng ta?"
Cố Thừa không nói gì.
Muốn nói hắn không sinh khí khẳng định là giả, nhưng muốn hắn đối Ân Tử Mạch động thủ, hắn thật sự không hạ thủ được. Nhìn người kia ngây thơ, vô hại, hắn không thể nhẫn tâm.
“Cố huynh muốn ta đời này đều ngốc bên người hắn, không được rời đi." Thấy Cố Thừa vẫn luôn trầm mặc, Ân Tử Mạch nói.
Phong Lai: “!!!"
Tả Yến: “!!!"
Kỳ Lãng tắc vẫn luôn cười tủm tỉm mà nhìn Phong Lai, phảng phất phòng cũng chỉ dư lại Phong Lai.
Đỗ Tịch Nguyệt đi theo Kỳ Lãng cùng nhau tiến vào, lúc này cũng là trợn mắt há hốc mồm.
Nàng không biết thân phận thật của Ân Tử Mạch, cho nên cũng sẽ không biết Cố Thừa đem Ân Tử Mạch lưu lại bên người chỉ là vì coi chừng hắn.
Đỗ Tịch nguyệt nguyên bản liền nghi hoặc Cố Thừa vì sao lại ôn nhu đối đãi thiếu niên này, hiện giờ nghe thấy Cố Thừa muốn thiếu niên này cả đời đều lưu lại bên người hắn, Đỗ Tịch Nguyệt liền càng khó hiểu.
Nàng nhìn về phía Cố Thừa, muốn từ hắn trong thần sắc nhìn ra một chút manh mối, nhưng làm nàng thất vọng chính là, Cố Thừa căn bản không chú ý tới nàng, ánh mắt vẫn luôn chỉ dừng lại trên người Ân Tử Mạch.
Tự Ân Tử Mạch nói ra câu kia, trong phòng liền không có người nói nữa, trong lúc nhất thời phòng trong yên tĩnh dị thường.
Kỳ Lãng cười cười, đi tới đối Cố Thừa nói: “Minh chủ, độc trên người Đỗ tiểu thư đã giải."
Cố Thừa gật gật đầu, đối Đỗ Tịch Nguyệt nói: “Đỗ tiểu thư, trên người của ngươi cổ độc đã giải. Việc đệ đệ ngươi, chúng ta sẽ xuống tay hỗ trợ tìm kiếm, nếu không có việc gì, không bằng ta phái người đưa ngươi trở về?"
Đỗ Tịch Nguyệt sắc mặt trắng nhợt, khẽ cắn môi nói: “Minh chủ, Tịch Nguyệt muốn đi theo minh chủ cùng đi tìm tiểu Vũ."
Cố Thừa: “Trên đường hung hiểm, ngươi là một nữ tử sợ là ăn không hết khổ."
Đỗ Tịch Nguyệt kiên trì nói: “Ta có thể."
Cố Thừa khẽ nhíu mày, hắn thực sự không nghĩ mang Đỗ Tịch Nguyệt cùng đi, nhưng hắn rất ít cùng nữ hài tử giao tiếp, cảm thấy cự tuyệt nữ hài tử so với luyện võ còn khó khăn hơn.
“Ta là Ân…" Ân Tử Mạch đứng ra, đối Đỗ Tịch nguyệt nói, nhưng hắn nói còn chưa nói xong đã bị Cố Thừa ngăn lại.
Cố Thừa nhìn hắn một cái, ý bảo hắn không cần nói bậy.
Ân Tử Mạch chớp chớp mắt, thò lại bên tai hắn thấp giọng nói: “Nếu nàng biết thân phận thật của ta, nói không chừng sẽ bị ta dọa chạy, như vậy ngươi liền không cần rối rắm." Rốt cuộc, trên giang hồ người vừa nghe đến tên của hắn phản ứng đầu tiên chính là đi vòng.
Cố Thừa: “……"
Ân Tử Mạch chớp mắt nhìn Cố Thừa.
Cố Thừa một phen giữ chặt tay hắn, đối đoàn người nói: “Xin lỗi, ta xin lỗi không tiếp được."
Sau đó túm Ân Tử Mạch ra khỏi phòng.
“Ngươi dẫn ta đi chỗ nào a?" Ân Tử Mạch vẻ mặt mờ mịt.
Cố Thừa mang theo hắn vào phòng của hắn ở cách vách, đóng cửa lại, đem Ân Tử Mạch ấn ở trên vách tường, tay để ở đầu vai hắn, hơi hơi cong lưng, nhìn hắn.
Ân Tử Mạch: “???"
Cố Thừa vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Nhớ kỹ, không được ta cho phép ngươi không được ở trước mặt người khác bại lộ thân phận."
Tác giả :
Thâm Mặc