Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy
Quyển 1 - Chương 77: Abby bị gãy chân
Editor: ChieuNinh_
Đợi đến khi toàn bộ mỗi nhà mỗi hộ trong bộ lạc đều ngủ trên giường đất rồi thì thời gian cũng đã qua hơn một tháng, bộ lạc coi như là chính thức tiến vào sinh hoạt mùa đông, cuộc sống bình thản như nước, ngày từng ngày cứ trôi qua như vậy.
Liễu Thư cảm thấy hiện tại mình chính là một bà nội trợ gia đình, bình thường mỗi ngày chính là nấu cơm làm quần áo luôn lặp lại như vậy. Tuy rằng trước kia mỗi khi đi làm đều ngóng trông tìm được thời gian nghỉ ngơi một chút cho thoải mái, nhưng hiện tại khi cô thật sự được nghỉ ngơi, thì thật sự rất buồn chán.
Nhưng mà tuyết rơi nhiều bao trùm hết thảy, cho dù cô muốn ra đi ngoài thì cũng chỉ có thể tùy ý đi dạo ở trong bộ lạc mà thôi.
Nghĩ như vậy cô lưu loát khâu một kim cuối cùng sợi chỉ trên tay rồi thu lại, đứa nhỏ trong bụng Eva tiếp qua mấy tháng thì sắp sinh, một ít quần áo nhỏ giầy nhỏ gì đó đều phải sớm chuẩn bị. Liễu Thư nhàm chán đến hoảng nên chuyện có thể làm thì đều hỗ trợ một chút, cô mở ra cái quần trong tay xoa xoa đũng quần có chút không được như ý. Da thú này làm quần áo là rất tốt, nhưng mà không đảm đương nổi bộ quần áo ôm sát người, hơn nữa da thú kín gió, tiểu hài tử mặc vào sẽ hết sức bị bưng bít, hơn nữa không có kim chỉ, cốt châm mài mài còn tạm chấp nhận được, nhưng mà chỉ, hiện tại chính là dùng da thú cẩn thận cắt thành dợi nhỏ mảnh khảnh, khâu quần áo cũng không chặt chẽ, chỗ tốt duy nhất chính là rất phong vị địa phương đi. —_—!
Đang nghĩ tới làm sao có thể tìm được chỉ hoặc là dùng cái gì thay thế, hay hoặc là mùa xuân năm sau có thể tìm được vải hoặc là sợi đay này nọ hay không. Cô đang nghĩ nhập thần, thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng động huyên náo lớn, cô cho rằng là Allen bọn họ đã săn bắn trở lại, nhưng mà cãi nhau là chuyện gì xảy ra. Cô vừa thu thập đồ đạc lại dời tấm ván gỗ coi như là cửa ra, từ sau khi có giường đất, cánh cửa giản dị liền xuất hiện.
Vừa vén một bên rèm cửa, thật xa đã nhìn thấy một đám người cùng vây quanh bên quảng trường bộ lạc không biết tụ lại cùng một chỗ nói cái gì đó, trên bầu trời còn có mấy thú nhân đang bay. Liễu Thư đi ra, cũng có không ít thú nhân hoặc giống cái ở lại trong nhà cũng ra cửa theo sát phía sau, có lẽ là cũng nghe tiếng động như thế.
"Ài, chuyện gì xảy ra vậy?" Nhìn thấy Kathy và Alice cũng đi ra, Liễu Thư vội hợp đi tới gần hỏi, từ lúc cô đến bộ lạc cũng chưa gặp được qua loại chuyện này tự nhiên là thấy kì lạ, nhưng mà hai người Kathy thì không phải, các cô ấy chính là từ bé lớn lên ở đây, gặp được không ít loại chuyện này.
Kathy và Alice vừa đi tới sắc mặt liền khó coi, Liễu Thư vừa hỏi, Alice cắn môi lo lắng nói: "Đây là có người đã xảy ra chuyện."
"Khẳng định là các thú nhân săn bắn đã xảy ra chuyện, mau đi xem một chút đi." Kathy thực sự lo lắng, hấp tấp coi như nhanh chóng chạy tiến lên trước một bước. Trong bộ lạc từ sau khi hạ xuống mấy tràng tuyết lớn thì không có tuyết rơi như thế nữa, cho nên tuyết đọng trên mặt đất gần như đều bị các thú nhân quét đi, mà nơi này vốn chính là núi đá, mặt đất cũng là tảng đá chiếm đa số, đi lên cũng nhẹ nhàng.
Liễu Thư đi theo hai người này tiến lên, liếc mắt một cái thì nhìn thấy Allen ở trong đám người đó, Kathy vừa mới nói có người đã xảy ra chuyện thì cô đã lo lắng, sợ Allen sẽ gặp phải ngộ nhỡ. Hiện tại thấy hắn vẫn tốt không tổn hao gì, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, cũng không quản nhiều người mà chen chúc đi qua.
"Allen." Rất nhiều người, còn đều là thú nhân, cô không thể chen lấn, nên đứng ở ngoài vòng đám người mà kêu một tiếng.
Thú nhân ngũ cảm linh mẫn, nhiều người như vậy cũng chú ý tới tiếng kêu gọi này, hắn ngẩng đầu vừa thấy là Liễu Thư, thì thoáng hiện vẻ tươi cười, cũng thoát ra đi tới. Hắn duỗi cánh tay dài ra kéo Liễu Thư đến bên cạnh mình sợ cô bị chen lấn, sau đó lại hỏi: "Thế nào lại tới đây?"
"Allen, đã xảy ra chuyện gì, ai bị thương." Liễu Thư còn chưa trả lời, Kathy vội vàng bận rộn hỏi trước hết, dáng vẻ hình như rất lo lắng.
Sắc mặt của Allen có chút không tốt, nghe vậy nhíu mi mím môi nói: "Là Abby, chân của hắn bị gãy."
"Cái gì?" Kathy thét chói tai làm cho Liễu Thư rất lo lắng cho cô ấy, cô không tính là có bao nhiêu mẫn cảm, nhưng mà hai người Kathy và Abby này chính là đôi oan gia. Biểu hiện này còn rất rõ ràng muốn cho người ta không chú ý cũng khó, tuy rằng hai người vừa thấy mặt đều là cái mũi không phải cái mũi ánh mắt không phải ánh mắt, nhưng lúc này biểu hiện của cô ấy đã nói rõ rất nhiều.
"Đó là ngoài ý muốn, đã nhiều ngày con mồi chung quanh càng ngày càng khó tìm, lần này thật vất vả tìm được mấy con, nhưng mà thật không ngờ tình cờ gặp sói sườn núi. Các cô biết đó là một đám thú hung tàn cỡ nào, lúc ấy chính là ba người ta và Ngải Đạt Abby, may mắn gặp được không nhiều sói sườn núi cũng chỉ mấy con, nhưng mấy con này lại rất mạnh khỏe cường tráng lại giảo hoạt. Vốn chúng ta đã quyết định bỏ xuống một con mồi, dù sao còn lo lắng chung quanh có bầy sói hay không, nhưng mà Abby luyến tiếc, lúc tranh đoạt con mồi thì bị một sói sườn núi cắn chân sau." Allen biểu tình ẩn nhẫn phẫn nộ, thú nhân này vô cùng thống hận loại thú sói sườn núi vô sỉ này, đồng thời cũng là thương tiếc đối với Abby gặp phải.
Liễu Thư nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, không có người chết bao giờ cũng tốt nhất, nhưng mà cô bớt căng thẳng vừa ngẩng đầu lại thấy bộ dạng Kathy là bị đả kích cuộc đời vô vọng thì không hiểu ra sao. Tiếp theo chỉ thấy cô ấy lấy thân hình giống cái nho nhỏ đẩy thú nhân đang chặn đường, trực tiếp tiến vào trong đám người. Bên trong trên một tầng cỏ khô trải trên mặt đất, Abby nằm ở trên đó, Ngải Đạt đang chăm sóc hắn, Ngải Đạt cũng bị thương, chẳng qua là bị thương da thịt nên không trở ngại. Diendanlequydon~ChieuNinh
"Đã đi tìm Vu y Phân Đạt, chờ bà đến xem, dù thế nào cũng phải chăm sóc tốt cho chân của Abby, cho dù là phế đi cũng phải xử lý tốt, ài." Abby là anh em cùng nhau lớn lên với hắn, xảy ra chuyện như vậy, Allen cũng thật không dễ chịu. Huống chi người sáng suốt đều nhìn ra tình cảm ẩn ẩn giữa Abby và Kathy, một đôi tình nhân tốt đẹp có lẽ cũng sẽ bởi vì hắn bị thương mà phát sinh ngoài ý muốn.
"Cái này... gãy chân mà thôi, cũng không phải là bệnh nan y, làm sao bộ dạng như vậy?" Liễu Thư càng mê hoặc, chỉ là gãy cái chân, lại nối lại thì không phải xong rồi sao, thế nào mà Allen... không, là vì lí do gì mà mọi người lại là biểu tình Abby không thể cứu được, chẳng lẽ ở đây gãy chân thì nhất định phải chết.
☆ 078 chân vẫn có thể cứu
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Abby chính là gãy cái chân, nhưng mà hiện tại tất cả mọi người đều là dáng vẻ hắn bị bệnh nan y có lẽ không còn sống được bao nhiêu ngày lành. Xem ra, ngay cả Kathy luôn luôn không hợp với Abby, gặp mặt nhất định phải đấu đá hai câu cũng yên lặng ngồi xổm ở bên cạnh Abby đang nằm trên đất, cô ấy mím môi, hốc mắt đều đỏ lên, một đôi tay cũng run run muốn chạm vào một chút lại không dám động.
Đối với Liễu Thư nghi vấn mày Allen nhăn lại càng chặt, khẽ thở dài nói: "Bình thường thú nhân cũng không sẽ để cho mình chịu thương tổn quá lớn, cho dù là da thịt bị thương nhiều chút cũng dễ dàng cho năng lực khôi phục của chúng ta, sẽ không có việc gì. Nhưng mà giống như xương cốt bị gãy này lại khiến cho chúng ta không biết làm thế nào, phần lớn gặp phải loại tình huống này đành cam chịu cắn đứt chân bị gãy, tránh cho miệng vết thương chuyển biến xấu. Dù không nỡ cũng phải xử lý tốt miệng vết thương, đợi cho thương tổn lành lại là được, mặc dù chân bị phế đi nhưng ít nhất còn sống, coi như là được an ủi, nhưng mà đã không có thân thể hoàn hảo, vũ lực của thú nhân cũng sẽ suy giảm mạnh."
Allen nói ra đáp án làm cho Liễu Thư bất ngờ, dù thế nào cô cũng thật sự không ngờ ở đây xử lý chuyện rủi ro xương gãy thì chỉ qua loa như vậy, hoặc là không phải là bọn hắn không coi trọng, mà là căn bản không biết còn có chuyện xương gãy thì nối xương. Lại nghĩ sâu về chuyện này, nếu như có thú nhân ngoài ý muốn bị thương gãy xương sườn gãy chân, mà ở đây lại dưới tình huống không biết cách thức xử lý miệng vết thương, chẳng phải là đều phải giống theo như lời Allen nói là cắn đứt chân gãy hoặc là để vết thương này tự lành, nhưng cho dù là lành lặn rồi cũng là tàn phế cả đời.
Thú nhân là chủng tộc tôn trọng lực lượng, nếu như thiếu cánh tay gãy chân, thân thể không còn toàn vẹn đối với thú nhân mà nói là thương tổn lớn nhất, giá trị vũ lực suy giảm mạnh, ra ngoài săn bắn cũng sẽ gia tăng nguy hiểm càng nhiều, nói tóm lại thú nhân có chỗ thiếu hụt gần như phế đi một nửa.
Liễu Thư nghĩ đến cái này thì quay đầu nhìn Abby, quả nhiên ngay từ đầu cô không chú ý, hiện tại nhìn thì mới phát hiện, thú nhân nửa nằm trong ngày thường tinh thần phấn khởi thì lúc này bên trong đôi mắt toàn bộ bị ảm đạm nồng đậm che lấp, không khó để nhìn ra lúc này thú nhân này có bao nhiêu thống khổ khó chịu.
"Tránh ra." Cho dù là bị thương thì tiếng của thú nhân vẫn trung khí mười phần.
Vừa nhìn, thì ra là Kathy muốn chạm vào chạm vào Abby, nhưng mà lại bị thú nhân phất tay ngăn, mà cô cũng chênh vênh té ngồi trên mặt đất. Liễu Thư bất mãn, Abby này cho dù thực sự phế đi cũng không nên lấy giống cái mà giận cá chém thớt. Cô đang muốn nói hai câu thì chẳng qua lời muốn nói lập tức đã bị cô nuốt vào.
Chỉ thấy trong ngày thường tính tình rất hấp tấp, vừa gặp Kathy thì thú nhân bắt đầu xù lông mà lúc nửa nằm ở trong lòng anh trai Ngải Đạt. Hắn là bị thương gãy chân trái, chỉ dùng tấm da thú tùy ý bao bọc lấy, máu đều nhiễm đỏ lên da thú, có thể tưởng tượng dưới da thú là máu thịt mơ hồ thế nào, vết thương này rất nặng. Nhưng mà thú nhân chính là người kháng đánh chịu đánh, Abby nhìn chằm chằm chân gãy của mình dáng vẻ nhân sinh vô vọng, giọng điệu đặc biệt bi thương lẩm bẩm nói: "Tôi đã tàn phế rồi, cô phải tìm một thú nhân rất tốt càng cường đại, như vậy mới có thể chăm sóc tốt cho cô."
Được rồi, đây là đang diễn thâm tình đây, Liễu Thư có chút cạn lời.
"Hừ, cũng chỉ một chân mà thôi, anh không có móng vuốt sao." Kathy trả lời thực sự cường ngạnh, cũng nói ra thái độ của mình rất rõ ràng.
Đám người chung quanh hiển nhiên là bị cảm động, đồng tử thú nhân đỏ ngầu, giống cái bắt đầu trực tiếp nức nở. Lúc này đột nhiên có người mắt sắc nhìn thấy tộc trưởng và Vu y đi tới, nhất thời cao giọng nói: "Tộc trưởng và Vu y Phân Đạt đến đây, mau để cho Vu y kiểm tra cho Abby."
Tộc trưởng và Vu y Phân Đạt nghe được tin tức thì vội vàng đi tới, trước thì nhìn xem thương thế của Abby rồi đều yên lặng khẽ thở dài. Tộc trưởng là đau lòng, nói như thế nào thì Abby cũng là một thú nhân tốt, là lực lượng kiên cố trong bộ lạc, thiếu một người cũng là tổn thất của bộ lạc. Huống chi, tộc trưởng cũng quan tâm đối với các tộc nhân, thấy Abby như vậy cũng có thể tưởng tượng cuộc sống mai này, chỉ mong hắn không cần suy sụp hơn nữa.
Vu y Phân Đạt vội đi lên xử lý miệng vết thương, bà vừa nghe có người bị thương đúng là mang theo đủ đồ, tay chân băng bó xử lý tốt miệng vết thương rất nhanh, nhưng cũng chỉ như vậy, cái khác cũng không làm bao nhiêu, xong rồi thì biểu tình tiếc hận hỏi: "Chân này giữ sao?" Đây là hỏi Abby muốn chặt đứt chân hay không. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Abby cười khổ một chút, cho dù đã biết kết quả, nhưng mà sau khi thật sự nghe thế hắn vẫn cảm thấy trước mắt tối sầm, không phải lần đầu tiên nhìn thấy thú nhân lựa chọn giữ chân, mà khi có một ngày người này biến thành chính mình, kỳ thực đắng cay chua chát đều không cần nói nữa.
"Giữ đi." Abby nghe được bản thân mình nói, thương thành như vậy chặt đứt cũng rất tốt, vết thương sẽ lành nhanh hơn. Dù sao mùa đông miệng vết thương khép lại không phải rất dễ dàng, nhưng mà chân đứt đoạn thì thật sự đã không còn, hắn không hạ được cái quyết tâm này.
"Allen đi tìm hai khúc gỗ dài như vậy tới đây." Liễu Thư chọt chọt Allen bên cạnh, hai tay ra dấu một chút thứ mình cần.
"Tìm khúc gỗ làm cái gì?" Allen khó hiểu hỏi.
"Ai nha đừng hỏi nhiều như vậy, muốn chữa khỏi chân cho Abby thì đi nhanh, tôi đi tìm tộc trưởng và Vu y." Cô nói xong thì chuẩn bị bước chân đi qua chỗ tộc trưởng.
Thú nhân là rất nghe lời giống cái nói, nhất là giống cái mình thích, trong lòng vừa nghi hoặc lời của Liễu Thư có thể chữa khỏi chân Abby, lại vừa nghĩ đến bình thường cô hay nghĩ ra làm ra thứ tốt, thì Allen vui sướng một trận. Hắn có trực giác chỉ sợ là chân Abby không phế được, nghĩ đến đây, hắn không nói hai lời liền sải chân đi tìm khúc gỗ Liễu Thư cần.
"Tộc trưởng Vu y đợi chút." Nhìn Vu y Phân Đạt xử lý đơn giản miệng vết thương cho Abby, để cho Ngả Đạt cõng về sơn động, Liễu Thư vội vàng mở miệng kêu lại.
"Tiểu Thư, Abby hắn..." Kathy đỏ hốc mắt, lã chã chực khóc sớm đã không còn bộ dạng ngự tỷ khoa trương ngày xưa, lại phá lệ làm cho người ta đau lòng, trong này tất nhiên là vì Abby.
"Tiểu Thư, con đây là?" Vu y rất có cảm tình đối với giống cái được Allen cứu trở về, nhất là cô đã cống hiến làm ra cho bộ lạc, chắc hẳn toàn bộ các tộc nhân Dực Hổ tộc đều ôm thiện ý cảm kích này.
"Chân Abby có thể cứu chữa, hắn có thể khỏe mạnh, toàn vẹn không thiếu sót." Liễu Thư nói như vậy.
Hết chương 78.
Đợi đến khi toàn bộ mỗi nhà mỗi hộ trong bộ lạc đều ngủ trên giường đất rồi thì thời gian cũng đã qua hơn một tháng, bộ lạc coi như là chính thức tiến vào sinh hoạt mùa đông, cuộc sống bình thản như nước, ngày từng ngày cứ trôi qua như vậy.
Liễu Thư cảm thấy hiện tại mình chính là một bà nội trợ gia đình, bình thường mỗi ngày chính là nấu cơm làm quần áo luôn lặp lại như vậy. Tuy rằng trước kia mỗi khi đi làm đều ngóng trông tìm được thời gian nghỉ ngơi một chút cho thoải mái, nhưng hiện tại khi cô thật sự được nghỉ ngơi, thì thật sự rất buồn chán.
Nhưng mà tuyết rơi nhiều bao trùm hết thảy, cho dù cô muốn ra đi ngoài thì cũng chỉ có thể tùy ý đi dạo ở trong bộ lạc mà thôi.
Nghĩ như vậy cô lưu loát khâu một kim cuối cùng sợi chỉ trên tay rồi thu lại, đứa nhỏ trong bụng Eva tiếp qua mấy tháng thì sắp sinh, một ít quần áo nhỏ giầy nhỏ gì đó đều phải sớm chuẩn bị. Liễu Thư nhàm chán đến hoảng nên chuyện có thể làm thì đều hỗ trợ một chút, cô mở ra cái quần trong tay xoa xoa đũng quần có chút không được như ý. Da thú này làm quần áo là rất tốt, nhưng mà không đảm đương nổi bộ quần áo ôm sát người, hơn nữa da thú kín gió, tiểu hài tử mặc vào sẽ hết sức bị bưng bít, hơn nữa không có kim chỉ, cốt châm mài mài còn tạm chấp nhận được, nhưng mà chỉ, hiện tại chính là dùng da thú cẩn thận cắt thành dợi nhỏ mảnh khảnh, khâu quần áo cũng không chặt chẽ, chỗ tốt duy nhất chính là rất phong vị địa phương đi. —_—!
Đang nghĩ tới làm sao có thể tìm được chỉ hoặc là dùng cái gì thay thế, hay hoặc là mùa xuân năm sau có thể tìm được vải hoặc là sợi đay này nọ hay không. Cô đang nghĩ nhập thần, thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng động huyên náo lớn, cô cho rằng là Allen bọn họ đã săn bắn trở lại, nhưng mà cãi nhau là chuyện gì xảy ra. Cô vừa thu thập đồ đạc lại dời tấm ván gỗ coi như là cửa ra, từ sau khi có giường đất, cánh cửa giản dị liền xuất hiện.
Vừa vén một bên rèm cửa, thật xa đã nhìn thấy một đám người cùng vây quanh bên quảng trường bộ lạc không biết tụ lại cùng một chỗ nói cái gì đó, trên bầu trời còn có mấy thú nhân đang bay. Liễu Thư đi ra, cũng có không ít thú nhân hoặc giống cái ở lại trong nhà cũng ra cửa theo sát phía sau, có lẽ là cũng nghe tiếng động như thế.
"Ài, chuyện gì xảy ra vậy?" Nhìn thấy Kathy và Alice cũng đi ra, Liễu Thư vội hợp đi tới gần hỏi, từ lúc cô đến bộ lạc cũng chưa gặp được qua loại chuyện này tự nhiên là thấy kì lạ, nhưng mà hai người Kathy thì không phải, các cô ấy chính là từ bé lớn lên ở đây, gặp được không ít loại chuyện này.
Kathy và Alice vừa đi tới sắc mặt liền khó coi, Liễu Thư vừa hỏi, Alice cắn môi lo lắng nói: "Đây là có người đã xảy ra chuyện."
"Khẳng định là các thú nhân săn bắn đã xảy ra chuyện, mau đi xem một chút đi." Kathy thực sự lo lắng, hấp tấp coi như nhanh chóng chạy tiến lên trước một bước. Trong bộ lạc từ sau khi hạ xuống mấy tràng tuyết lớn thì không có tuyết rơi như thế nữa, cho nên tuyết đọng trên mặt đất gần như đều bị các thú nhân quét đi, mà nơi này vốn chính là núi đá, mặt đất cũng là tảng đá chiếm đa số, đi lên cũng nhẹ nhàng.
Liễu Thư đi theo hai người này tiến lên, liếc mắt một cái thì nhìn thấy Allen ở trong đám người đó, Kathy vừa mới nói có người đã xảy ra chuyện thì cô đã lo lắng, sợ Allen sẽ gặp phải ngộ nhỡ. Hiện tại thấy hắn vẫn tốt không tổn hao gì, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, cũng không quản nhiều người mà chen chúc đi qua.
"Allen." Rất nhiều người, còn đều là thú nhân, cô không thể chen lấn, nên đứng ở ngoài vòng đám người mà kêu một tiếng.
Thú nhân ngũ cảm linh mẫn, nhiều người như vậy cũng chú ý tới tiếng kêu gọi này, hắn ngẩng đầu vừa thấy là Liễu Thư, thì thoáng hiện vẻ tươi cười, cũng thoát ra đi tới. Hắn duỗi cánh tay dài ra kéo Liễu Thư đến bên cạnh mình sợ cô bị chen lấn, sau đó lại hỏi: "Thế nào lại tới đây?"
"Allen, đã xảy ra chuyện gì, ai bị thương." Liễu Thư còn chưa trả lời, Kathy vội vàng bận rộn hỏi trước hết, dáng vẻ hình như rất lo lắng.
Sắc mặt của Allen có chút không tốt, nghe vậy nhíu mi mím môi nói: "Là Abby, chân của hắn bị gãy."
"Cái gì?" Kathy thét chói tai làm cho Liễu Thư rất lo lắng cho cô ấy, cô không tính là có bao nhiêu mẫn cảm, nhưng mà hai người Kathy và Abby này chính là đôi oan gia. Biểu hiện này còn rất rõ ràng muốn cho người ta không chú ý cũng khó, tuy rằng hai người vừa thấy mặt đều là cái mũi không phải cái mũi ánh mắt không phải ánh mắt, nhưng lúc này biểu hiện của cô ấy đã nói rõ rất nhiều.
"Đó là ngoài ý muốn, đã nhiều ngày con mồi chung quanh càng ngày càng khó tìm, lần này thật vất vả tìm được mấy con, nhưng mà thật không ngờ tình cờ gặp sói sườn núi. Các cô biết đó là một đám thú hung tàn cỡ nào, lúc ấy chính là ba người ta và Ngải Đạt Abby, may mắn gặp được không nhiều sói sườn núi cũng chỉ mấy con, nhưng mấy con này lại rất mạnh khỏe cường tráng lại giảo hoạt. Vốn chúng ta đã quyết định bỏ xuống một con mồi, dù sao còn lo lắng chung quanh có bầy sói hay không, nhưng mà Abby luyến tiếc, lúc tranh đoạt con mồi thì bị một sói sườn núi cắn chân sau." Allen biểu tình ẩn nhẫn phẫn nộ, thú nhân này vô cùng thống hận loại thú sói sườn núi vô sỉ này, đồng thời cũng là thương tiếc đối với Abby gặp phải.
Liễu Thư nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, không có người chết bao giờ cũng tốt nhất, nhưng mà cô bớt căng thẳng vừa ngẩng đầu lại thấy bộ dạng Kathy là bị đả kích cuộc đời vô vọng thì không hiểu ra sao. Tiếp theo chỉ thấy cô ấy lấy thân hình giống cái nho nhỏ đẩy thú nhân đang chặn đường, trực tiếp tiến vào trong đám người. Bên trong trên một tầng cỏ khô trải trên mặt đất, Abby nằm ở trên đó, Ngải Đạt đang chăm sóc hắn, Ngải Đạt cũng bị thương, chẳng qua là bị thương da thịt nên không trở ngại. Diendanlequydon~ChieuNinh
"Đã đi tìm Vu y Phân Đạt, chờ bà đến xem, dù thế nào cũng phải chăm sóc tốt cho chân của Abby, cho dù là phế đi cũng phải xử lý tốt, ài." Abby là anh em cùng nhau lớn lên với hắn, xảy ra chuyện như vậy, Allen cũng thật không dễ chịu. Huống chi người sáng suốt đều nhìn ra tình cảm ẩn ẩn giữa Abby và Kathy, một đôi tình nhân tốt đẹp có lẽ cũng sẽ bởi vì hắn bị thương mà phát sinh ngoài ý muốn.
"Cái này... gãy chân mà thôi, cũng không phải là bệnh nan y, làm sao bộ dạng như vậy?" Liễu Thư càng mê hoặc, chỉ là gãy cái chân, lại nối lại thì không phải xong rồi sao, thế nào mà Allen... không, là vì lí do gì mà mọi người lại là biểu tình Abby không thể cứu được, chẳng lẽ ở đây gãy chân thì nhất định phải chết.
☆ 078 chân vẫn có thể cứu
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Abby chính là gãy cái chân, nhưng mà hiện tại tất cả mọi người đều là dáng vẻ hắn bị bệnh nan y có lẽ không còn sống được bao nhiêu ngày lành. Xem ra, ngay cả Kathy luôn luôn không hợp với Abby, gặp mặt nhất định phải đấu đá hai câu cũng yên lặng ngồi xổm ở bên cạnh Abby đang nằm trên đất, cô ấy mím môi, hốc mắt đều đỏ lên, một đôi tay cũng run run muốn chạm vào một chút lại không dám động.
Đối với Liễu Thư nghi vấn mày Allen nhăn lại càng chặt, khẽ thở dài nói: "Bình thường thú nhân cũng không sẽ để cho mình chịu thương tổn quá lớn, cho dù là da thịt bị thương nhiều chút cũng dễ dàng cho năng lực khôi phục của chúng ta, sẽ không có việc gì. Nhưng mà giống như xương cốt bị gãy này lại khiến cho chúng ta không biết làm thế nào, phần lớn gặp phải loại tình huống này đành cam chịu cắn đứt chân bị gãy, tránh cho miệng vết thương chuyển biến xấu. Dù không nỡ cũng phải xử lý tốt miệng vết thương, đợi cho thương tổn lành lại là được, mặc dù chân bị phế đi nhưng ít nhất còn sống, coi như là được an ủi, nhưng mà đã không có thân thể hoàn hảo, vũ lực của thú nhân cũng sẽ suy giảm mạnh."
Allen nói ra đáp án làm cho Liễu Thư bất ngờ, dù thế nào cô cũng thật sự không ngờ ở đây xử lý chuyện rủi ro xương gãy thì chỉ qua loa như vậy, hoặc là không phải là bọn hắn không coi trọng, mà là căn bản không biết còn có chuyện xương gãy thì nối xương. Lại nghĩ sâu về chuyện này, nếu như có thú nhân ngoài ý muốn bị thương gãy xương sườn gãy chân, mà ở đây lại dưới tình huống không biết cách thức xử lý miệng vết thương, chẳng phải là đều phải giống theo như lời Allen nói là cắn đứt chân gãy hoặc là để vết thương này tự lành, nhưng cho dù là lành lặn rồi cũng là tàn phế cả đời.
Thú nhân là chủng tộc tôn trọng lực lượng, nếu như thiếu cánh tay gãy chân, thân thể không còn toàn vẹn đối với thú nhân mà nói là thương tổn lớn nhất, giá trị vũ lực suy giảm mạnh, ra ngoài săn bắn cũng sẽ gia tăng nguy hiểm càng nhiều, nói tóm lại thú nhân có chỗ thiếu hụt gần như phế đi một nửa.
Liễu Thư nghĩ đến cái này thì quay đầu nhìn Abby, quả nhiên ngay từ đầu cô không chú ý, hiện tại nhìn thì mới phát hiện, thú nhân nửa nằm trong ngày thường tinh thần phấn khởi thì lúc này bên trong đôi mắt toàn bộ bị ảm đạm nồng đậm che lấp, không khó để nhìn ra lúc này thú nhân này có bao nhiêu thống khổ khó chịu.
"Tránh ra." Cho dù là bị thương thì tiếng của thú nhân vẫn trung khí mười phần.
Vừa nhìn, thì ra là Kathy muốn chạm vào chạm vào Abby, nhưng mà lại bị thú nhân phất tay ngăn, mà cô cũng chênh vênh té ngồi trên mặt đất. Liễu Thư bất mãn, Abby này cho dù thực sự phế đi cũng không nên lấy giống cái mà giận cá chém thớt. Cô đang muốn nói hai câu thì chẳng qua lời muốn nói lập tức đã bị cô nuốt vào.
Chỉ thấy trong ngày thường tính tình rất hấp tấp, vừa gặp Kathy thì thú nhân bắt đầu xù lông mà lúc nửa nằm ở trong lòng anh trai Ngải Đạt. Hắn là bị thương gãy chân trái, chỉ dùng tấm da thú tùy ý bao bọc lấy, máu đều nhiễm đỏ lên da thú, có thể tưởng tượng dưới da thú là máu thịt mơ hồ thế nào, vết thương này rất nặng. Nhưng mà thú nhân chính là người kháng đánh chịu đánh, Abby nhìn chằm chằm chân gãy của mình dáng vẻ nhân sinh vô vọng, giọng điệu đặc biệt bi thương lẩm bẩm nói: "Tôi đã tàn phế rồi, cô phải tìm một thú nhân rất tốt càng cường đại, như vậy mới có thể chăm sóc tốt cho cô."
Được rồi, đây là đang diễn thâm tình đây, Liễu Thư có chút cạn lời.
"Hừ, cũng chỉ một chân mà thôi, anh không có móng vuốt sao." Kathy trả lời thực sự cường ngạnh, cũng nói ra thái độ của mình rất rõ ràng.
Đám người chung quanh hiển nhiên là bị cảm động, đồng tử thú nhân đỏ ngầu, giống cái bắt đầu trực tiếp nức nở. Lúc này đột nhiên có người mắt sắc nhìn thấy tộc trưởng và Vu y đi tới, nhất thời cao giọng nói: "Tộc trưởng và Vu y Phân Đạt đến đây, mau để cho Vu y kiểm tra cho Abby."
Tộc trưởng và Vu y Phân Đạt nghe được tin tức thì vội vàng đi tới, trước thì nhìn xem thương thế của Abby rồi đều yên lặng khẽ thở dài. Tộc trưởng là đau lòng, nói như thế nào thì Abby cũng là một thú nhân tốt, là lực lượng kiên cố trong bộ lạc, thiếu một người cũng là tổn thất của bộ lạc. Huống chi, tộc trưởng cũng quan tâm đối với các tộc nhân, thấy Abby như vậy cũng có thể tưởng tượng cuộc sống mai này, chỉ mong hắn không cần suy sụp hơn nữa.
Vu y Phân Đạt vội đi lên xử lý miệng vết thương, bà vừa nghe có người bị thương đúng là mang theo đủ đồ, tay chân băng bó xử lý tốt miệng vết thương rất nhanh, nhưng cũng chỉ như vậy, cái khác cũng không làm bao nhiêu, xong rồi thì biểu tình tiếc hận hỏi: "Chân này giữ sao?" Đây là hỏi Abby muốn chặt đứt chân hay không. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Abby cười khổ một chút, cho dù đã biết kết quả, nhưng mà sau khi thật sự nghe thế hắn vẫn cảm thấy trước mắt tối sầm, không phải lần đầu tiên nhìn thấy thú nhân lựa chọn giữ chân, mà khi có một ngày người này biến thành chính mình, kỳ thực đắng cay chua chát đều không cần nói nữa.
"Giữ đi." Abby nghe được bản thân mình nói, thương thành như vậy chặt đứt cũng rất tốt, vết thương sẽ lành nhanh hơn. Dù sao mùa đông miệng vết thương khép lại không phải rất dễ dàng, nhưng mà chân đứt đoạn thì thật sự đã không còn, hắn không hạ được cái quyết tâm này.
"Allen đi tìm hai khúc gỗ dài như vậy tới đây." Liễu Thư chọt chọt Allen bên cạnh, hai tay ra dấu một chút thứ mình cần.
"Tìm khúc gỗ làm cái gì?" Allen khó hiểu hỏi.
"Ai nha đừng hỏi nhiều như vậy, muốn chữa khỏi chân cho Abby thì đi nhanh, tôi đi tìm tộc trưởng và Vu y." Cô nói xong thì chuẩn bị bước chân đi qua chỗ tộc trưởng.
Thú nhân là rất nghe lời giống cái nói, nhất là giống cái mình thích, trong lòng vừa nghi hoặc lời của Liễu Thư có thể chữa khỏi chân Abby, lại vừa nghĩ đến bình thường cô hay nghĩ ra làm ra thứ tốt, thì Allen vui sướng một trận. Hắn có trực giác chỉ sợ là chân Abby không phế được, nghĩ đến đây, hắn không nói hai lời liền sải chân đi tìm khúc gỗ Liễu Thư cần.
"Tộc trưởng Vu y đợi chút." Nhìn Vu y Phân Đạt xử lý đơn giản miệng vết thương cho Abby, để cho Ngả Đạt cõng về sơn động, Liễu Thư vội vàng mở miệng kêu lại.
"Tiểu Thư, Abby hắn..." Kathy đỏ hốc mắt, lã chã chực khóc sớm đã không còn bộ dạng ngự tỷ khoa trương ngày xưa, lại phá lệ làm cho người ta đau lòng, trong này tất nhiên là vì Abby.
"Tiểu Thư, con đây là?" Vu y rất có cảm tình đối với giống cái được Allen cứu trở về, nhất là cô đã cống hiến làm ra cho bộ lạc, chắc hẳn toàn bộ các tộc nhân Dực Hổ tộc đều ôm thiện ý cảm kích này.
"Chân Abby có thể cứu chữa, hắn có thể khỏe mạnh, toàn vẹn không thiếu sót." Liễu Thư nói như vậy.
Hết chương 78.
Tác giả :
Trần Hướng Bắc