Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra
Chương 26: Kí ức
Đau, đau quá! Đây chính là từ duy nhất cô có thể nghĩ được lúc này. Toàn thân cô đau nhức như muốn vỡ ra vậy, thân thể vô lực khiến cô không thể suy nghĩ bất cứ gì. Cô sẽ chết như vậy sao? Dù sao cũng đã chết một lần, cô cũng không sợ nữa, hay là mình nên buông tha biết đâu có thể về lại thế giới cũ thì sao!
Ngay lúc suy nghĩ kia chế ngự tâm trí cô, ngay khi cô muốn từ bỏ phó mặt cho số phận thì một tia sáng trắng lóe lên trong đầu cô.
Mở mắt ra, Mạc Nhiên thấy mình đứng trong một khu vườn tràn ngập ánh nắng và tiếng chim, phía xa xa bóng người một lớn một nhỏ đang vui vẻ nói cười, cô bé con kia thì thầm gì đó vào tai người đàn ông kia khiến ông cười lớn, bế bổng cô bé lên. Quả là một bức tranh hạnh phúc.
Bỗng nhiên cô nghe thấy giọng nói non nớt của cô bé, vi diệu, thật vi diệu, đứng xa thế này mà cũng nghe được cơ đấy.
"Ba ơi, con ghét anh họ lắm, anh ấy cứ suốt ngày lầm lầm lì lì, chẳng nói cười với ai cả."
Người đàn ông nghe xong câu nói ấy thì nụ cười trên môi cứng lại, trên mặt ông thoáng nét ưu sầu, đặt cô bé xuống đất, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt bé:
"Nhiên Nhiên, con có thể ghét bất cứ ai, kể cả ta nhưng con không thể ghét Mặc Ly, bởi vì nếu không có nó chúng ta cũng không thể yên ổn như bây giờ, con phải nhớ rõ, con tuyệt đối không được ghét Mặc Ly!"
Giọng nói của người đàn ông vừa nghiêm nghị lại rất nghiêm túc, dường như muốn khắc sâu từng câu từng chữ vào lòng cô bé. Con có thể ghét bất cứ ai nhưng không thể ghét Mặc Ly? Tại sao chứ?
Cô bé kia dường như cũng có thắc mắc giống cô, lập tức ngây thơ hỏi:
"Nhưng mà tại sao chứ ạ? Con không hiểu." giọng nói vẫn còn mang chút hờn dỗi trẻ con, trong mắt ngập tràn tò mò, bé không hiểu nga, sao không thể ghét anh họ chứ?
Đôi mắt của người đàn ông xẹt qua tia ưu thương, "Rồi sẽ có một ngày con hiểu thôi, người đó đã hi sinh cả cuộc đời để giúp nhà ta thoát khỏi nanh vuốt của người ác, thế nên chúng ta không thể bạc đãi con của người nọ được! Con hiểu không."
Cô bé có vẻ như đã hiểu, ngây ngô reo lên,"A, có phải là nhớ ơn giống như cô giáo hay dạy không ạ? Nhiên Nhiên nhớ rồi, con sẽ không ghét anh họ nữa, con sẽ bảo vệ anh."
Người đàn ông nghe thế thì cười xòa, sủng nịnh xoa đầu bé, "Nhiên Nhiên ngoan quá, sau này con hãy bảo vệ nó thật tốt nhé, hứa nào."
"Dạ." giọng nói ngọt ngào non nớt vang vọng, lời hứa khiến cô đeo đuổi suốt cả cuộc đời.
.........................
Xung quanh cô bao trùm bởi một màu đêm tối, cô chỉ thấy toàn là máu.
Cô bé mười tuổi co ro ở một góc khuất không ai để ý, run rẩy nhìn chằm chằm vào một màn máu me bên ngoài, trong mắt lóe lên tia thù hận cùng sợ hãi.
Bên ngoài, một người đàn ông to cao, người mà bé vốn nghĩ là ôn nhu hiền lành kia đang chỉa súng vào người cha mẹ bé. Khuôn mặt của người nọ dưới ánh trăng giống với người đàn ông đang bê nết máu dưới sàn kia tận tám chín phần, ông ta cười khẩy:
"Mẫn, em nhìn đi, tên vô dụng này có gì xứng với em cơ chứ, giờ chẳng phải hắn cũng thua dưới tay anh hay sao?"
Người phụ nữ kia lạnh lùng nhìn tất cả, chỉ khi ánh mắt dừng trên người chồng mình, trên mặt bà mới xuất hiện tia nhu hòa hiếm hoi, lành lạnh đáp lời, "Thế thì đã sao? Anh ấy thắng anh cả một đời, lần này thua cũng chỉ là do cả tin vào thứ mặt người dạ thú như anh mà thôi, có gì đáng vinh dự đâu chứ!"
Người nọ nghe thế thì có vẻ rất tức giận, tay cầm súng của ông ta run lên bần bật, mặt lạnh như tiền khiến ai nhìn thấy cũng run sợ.
Thế nhưng không biết lấy dũng khí từ đâu, người phụ nữ có vẻ yếu đuối vì bệnh tật quấn thân quanh năm kia lại kiên cường nhìn thẳng vào mắt ông ta, trong mắt bà sóng ngầm gào thét dữ dội. Ông ta thắng thì thế nào, giành được gia tộc thì thế nào, cũng chỉ là một kẻ bất hạnh chìm đắm trong quyền lực tới mất hết nhân tính mà thôi.
Thật bất hạnh!
Thương hại trong mắt bà càng lúc càng nồng đậm khiến ông ta càng thêm tức tối, nghiến răng keng két, "Em đừng quên, con gái em còn nằm trong tay anh, đừng nên làm gì khiến anh phật ý, nếu không.... em không thể gánh hết hậu quả đâu."
Người đàn bà nghe thế thì cười lớn, "Anh nghĩ anh có thể khống chế nó mãi được sao? Chống mắt lên mà nhìn đi, rồi sẽ có một ngày chính con gái tôi sẽ đòi lại hết tất cả nhục nhã mà cha mẹ nó đã chịu đựng hôm nay. Anh đừng quên, người làm thì có trời thấy, sớm muộn gì anh cũng gặp quả báo!"
Đoàng!
Bà vừa dứt lời, tiếng súng chói tai kia vang lên như xé nát không gian, từng giọt máu đỏ thẩm chảy xuống sàn nhà tạo thành bức tranh tuyệt mĩ mà thê lương vô cùng.
Người đàn ông kia không thể nào tin nhìn chằm chằm vào cây súng trên tay mình, chính ông đã bóp cò súng, chính ông đã giết chết người phụ nữ mà mình yêu nhất đời. Đau khổ ôm lấy bà, Mẫn, Mẫn, là do em ép anh, anh không có lỗi, tất cả là do con dã chủng kia, anh sẽ từ từ hành hạ nó để trả món nợ này!
Người đàn ông kia chìm đắm trong đau thương, hoàn toàn không để tâm tới ở một góc khuất nào đó, đôi mắt tràn ngập oán hận xen lễn kiên định nhìn chằm chằm vào lưng ông. Bé không khóc, tuyệt không rơi một giọt nước mắt nào, khuôn mặt lạnh tanh vô cảm nhìn một màn trước mắt.
Kể từ cái ngày đó, một thiên thần đã sa ngã vào cánh cửa địa ngục, đôi cánh trắng kia đã dần dần bị vấy bẩn bởi vũng bùn của thù hận.
..................................................
Cô như chìm vào cảm xúc của thân chủ, kí ức giống như cơn lũ cuốn vào trong đầu cô, vui có buồn có nhưng nhiều nhất vẫn là thù hận, là những âm mưu dơ bẩn của giới quý tộc.
Đầu càng lúc càng đau, cô tưởng như là nó sắp vỡ ra rồi ấy chứ, thân thể dần dần lạnh đi nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng tận sâu trong tìm thức của mình vẫn còn tia chống cự.
Không thể chết, cô không được chết, cô chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình vì thế cô không có quyền chết!
Đúng vậy, cô không có quyền được chết, không được phép.
Ý thức của cô dầm mơ hồ, cô chỉ cảm nhận được có một bàn tay nhẹ nhàng sờ trán cô, sau đó không ngừng lay lay, gọi tên cô:
"Mạc Nhiên, Mạc Nhiên, cô tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ mà!"
Không biết là ai nhưng giọng nói này thật quen thuộc, tựa như cô đã nghe thấy trăm ngàn lần trước kia, nhưng cô không tài nào nhấc nổi mí mắt của mình, cũng không thể nào nhớ ra giọng nói kia là của ai cả, ý thức dần tuột về con số 0 tròn trĩnh.
Người nọ dường như nhận thấy cô đã mất đi y thức, động tác trên tay thêm phần gấp gáp, trong giọng nói lộ ra tia khẩn trương lo sợ.
"Mạc Nhiên, Mạc Nhiên, tỉnh lại, tôi nói cô đừng ngủ cô có nghe thấy không hả? Chẳng phải thích gây sự lắm sao? Tỉnh lại đi, cô muốn làm gì tôi cũng được cả, Mạc Nhiên, Mạc Nhiên."
Hắn cảm thấy rất hoảng loạn, cô bị làm sao vậy, lạnh đến dọa người thậm chí hắn lay tới thế mà cũng không nghe nữa, tim không tự giác nhói lên.
Không chần chờ thêm giây nào nữa, hắn vội vàng bế cô ra khỏi phòng y tế, phải lập tức tới bệnh viện thôi, tình hình của cô rất không ổn, rốt cục thì trong thời gian hắn không có bên cạnh, cô đã xảy ra chuyện gì cơ chứ, đang yên đang lành làm sao lại lành tới dọa người thế này?
Nghĩ tới cô bị cái gì đó nguy hiểm tới tính mạng, bước chân của hắn càng thêm dồn dập, cô không được phép có chuyện gì, hắn không cho phép!
P/s: thấy chương này của mị thế nào a, thị bật mí nhiêu đây thì mọi người đã đoán ra câu chuyện năm đó chưa a~ chương sau sẽ thế nào nhỉ, mị lại bí ý tưởng rồi! :(
Ngay lúc suy nghĩ kia chế ngự tâm trí cô, ngay khi cô muốn từ bỏ phó mặt cho số phận thì một tia sáng trắng lóe lên trong đầu cô.
Mở mắt ra, Mạc Nhiên thấy mình đứng trong một khu vườn tràn ngập ánh nắng và tiếng chim, phía xa xa bóng người một lớn một nhỏ đang vui vẻ nói cười, cô bé con kia thì thầm gì đó vào tai người đàn ông kia khiến ông cười lớn, bế bổng cô bé lên. Quả là một bức tranh hạnh phúc.
Bỗng nhiên cô nghe thấy giọng nói non nớt của cô bé, vi diệu, thật vi diệu, đứng xa thế này mà cũng nghe được cơ đấy.
"Ba ơi, con ghét anh họ lắm, anh ấy cứ suốt ngày lầm lầm lì lì, chẳng nói cười với ai cả."
Người đàn ông nghe xong câu nói ấy thì nụ cười trên môi cứng lại, trên mặt ông thoáng nét ưu sầu, đặt cô bé xuống đất, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt bé:
"Nhiên Nhiên, con có thể ghét bất cứ ai, kể cả ta nhưng con không thể ghét Mặc Ly, bởi vì nếu không có nó chúng ta cũng không thể yên ổn như bây giờ, con phải nhớ rõ, con tuyệt đối không được ghét Mặc Ly!"
Giọng nói của người đàn ông vừa nghiêm nghị lại rất nghiêm túc, dường như muốn khắc sâu từng câu từng chữ vào lòng cô bé. Con có thể ghét bất cứ ai nhưng không thể ghét Mặc Ly? Tại sao chứ?
Cô bé kia dường như cũng có thắc mắc giống cô, lập tức ngây thơ hỏi:
"Nhưng mà tại sao chứ ạ? Con không hiểu." giọng nói vẫn còn mang chút hờn dỗi trẻ con, trong mắt ngập tràn tò mò, bé không hiểu nga, sao không thể ghét anh họ chứ?
Đôi mắt của người đàn ông xẹt qua tia ưu thương, "Rồi sẽ có một ngày con hiểu thôi, người đó đã hi sinh cả cuộc đời để giúp nhà ta thoát khỏi nanh vuốt của người ác, thế nên chúng ta không thể bạc đãi con của người nọ được! Con hiểu không."
Cô bé có vẻ như đã hiểu, ngây ngô reo lên,"A, có phải là nhớ ơn giống như cô giáo hay dạy không ạ? Nhiên Nhiên nhớ rồi, con sẽ không ghét anh họ nữa, con sẽ bảo vệ anh."
Người đàn ông nghe thế thì cười xòa, sủng nịnh xoa đầu bé, "Nhiên Nhiên ngoan quá, sau này con hãy bảo vệ nó thật tốt nhé, hứa nào."
"Dạ." giọng nói ngọt ngào non nớt vang vọng, lời hứa khiến cô đeo đuổi suốt cả cuộc đời.
.........................
Xung quanh cô bao trùm bởi một màu đêm tối, cô chỉ thấy toàn là máu.
Cô bé mười tuổi co ro ở một góc khuất không ai để ý, run rẩy nhìn chằm chằm vào một màn máu me bên ngoài, trong mắt lóe lên tia thù hận cùng sợ hãi.
Bên ngoài, một người đàn ông to cao, người mà bé vốn nghĩ là ôn nhu hiền lành kia đang chỉa súng vào người cha mẹ bé. Khuôn mặt của người nọ dưới ánh trăng giống với người đàn ông đang bê nết máu dưới sàn kia tận tám chín phần, ông ta cười khẩy:
"Mẫn, em nhìn đi, tên vô dụng này có gì xứng với em cơ chứ, giờ chẳng phải hắn cũng thua dưới tay anh hay sao?"
Người phụ nữ kia lạnh lùng nhìn tất cả, chỉ khi ánh mắt dừng trên người chồng mình, trên mặt bà mới xuất hiện tia nhu hòa hiếm hoi, lành lạnh đáp lời, "Thế thì đã sao? Anh ấy thắng anh cả một đời, lần này thua cũng chỉ là do cả tin vào thứ mặt người dạ thú như anh mà thôi, có gì đáng vinh dự đâu chứ!"
Người nọ nghe thế thì có vẻ rất tức giận, tay cầm súng của ông ta run lên bần bật, mặt lạnh như tiền khiến ai nhìn thấy cũng run sợ.
Thế nhưng không biết lấy dũng khí từ đâu, người phụ nữ có vẻ yếu đuối vì bệnh tật quấn thân quanh năm kia lại kiên cường nhìn thẳng vào mắt ông ta, trong mắt bà sóng ngầm gào thét dữ dội. Ông ta thắng thì thế nào, giành được gia tộc thì thế nào, cũng chỉ là một kẻ bất hạnh chìm đắm trong quyền lực tới mất hết nhân tính mà thôi.
Thật bất hạnh!
Thương hại trong mắt bà càng lúc càng nồng đậm khiến ông ta càng thêm tức tối, nghiến răng keng két, "Em đừng quên, con gái em còn nằm trong tay anh, đừng nên làm gì khiến anh phật ý, nếu không.... em không thể gánh hết hậu quả đâu."
Người đàn bà nghe thế thì cười lớn, "Anh nghĩ anh có thể khống chế nó mãi được sao? Chống mắt lên mà nhìn đi, rồi sẽ có một ngày chính con gái tôi sẽ đòi lại hết tất cả nhục nhã mà cha mẹ nó đã chịu đựng hôm nay. Anh đừng quên, người làm thì có trời thấy, sớm muộn gì anh cũng gặp quả báo!"
Đoàng!
Bà vừa dứt lời, tiếng súng chói tai kia vang lên như xé nát không gian, từng giọt máu đỏ thẩm chảy xuống sàn nhà tạo thành bức tranh tuyệt mĩ mà thê lương vô cùng.
Người đàn ông kia không thể nào tin nhìn chằm chằm vào cây súng trên tay mình, chính ông đã bóp cò súng, chính ông đã giết chết người phụ nữ mà mình yêu nhất đời. Đau khổ ôm lấy bà, Mẫn, Mẫn, là do em ép anh, anh không có lỗi, tất cả là do con dã chủng kia, anh sẽ từ từ hành hạ nó để trả món nợ này!
Người đàn ông kia chìm đắm trong đau thương, hoàn toàn không để tâm tới ở một góc khuất nào đó, đôi mắt tràn ngập oán hận xen lễn kiên định nhìn chằm chằm vào lưng ông. Bé không khóc, tuyệt không rơi một giọt nước mắt nào, khuôn mặt lạnh tanh vô cảm nhìn một màn trước mắt.
Kể từ cái ngày đó, một thiên thần đã sa ngã vào cánh cửa địa ngục, đôi cánh trắng kia đã dần dần bị vấy bẩn bởi vũng bùn của thù hận.
..................................................
Cô như chìm vào cảm xúc của thân chủ, kí ức giống như cơn lũ cuốn vào trong đầu cô, vui có buồn có nhưng nhiều nhất vẫn là thù hận, là những âm mưu dơ bẩn của giới quý tộc.
Đầu càng lúc càng đau, cô tưởng như là nó sắp vỡ ra rồi ấy chứ, thân thể dần dần lạnh đi nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng tận sâu trong tìm thức của mình vẫn còn tia chống cự.
Không thể chết, cô không được chết, cô chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình vì thế cô không có quyền chết!
Đúng vậy, cô không có quyền được chết, không được phép.
Ý thức của cô dầm mơ hồ, cô chỉ cảm nhận được có một bàn tay nhẹ nhàng sờ trán cô, sau đó không ngừng lay lay, gọi tên cô:
"Mạc Nhiên, Mạc Nhiên, cô tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ mà!"
Không biết là ai nhưng giọng nói này thật quen thuộc, tựa như cô đã nghe thấy trăm ngàn lần trước kia, nhưng cô không tài nào nhấc nổi mí mắt của mình, cũng không thể nào nhớ ra giọng nói kia là của ai cả, ý thức dần tuột về con số 0 tròn trĩnh.
Người nọ dường như nhận thấy cô đã mất đi y thức, động tác trên tay thêm phần gấp gáp, trong giọng nói lộ ra tia khẩn trương lo sợ.
"Mạc Nhiên, Mạc Nhiên, tỉnh lại, tôi nói cô đừng ngủ cô có nghe thấy không hả? Chẳng phải thích gây sự lắm sao? Tỉnh lại đi, cô muốn làm gì tôi cũng được cả, Mạc Nhiên, Mạc Nhiên."
Hắn cảm thấy rất hoảng loạn, cô bị làm sao vậy, lạnh đến dọa người thậm chí hắn lay tới thế mà cũng không nghe nữa, tim không tự giác nhói lên.
Không chần chờ thêm giây nào nữa, hắn vội vàng bế cô ra khỏi phòng y tế, phải lập tức tới bệnh viện thôi, tình hình của cô rất không ổn, rốt cục thì trong thời gian hắn không có bên cạnh, cô đã xảy ra chuyện gì cơ chứ, đang yên đang lành làm sao lại lành tới dọa người thế này?
Nghĩ tới cô bị cái gì đó nguy hiểm tới tính mạng, bước chân của hắn càng thêm dồn dập, cô không được phép có chuyện gì, hắn không cho phép!
P/s: thấy chương này của mị thế nào a, thị bật mí nhiêu đây thì mọi người đã đoán ra câu chuyện năm đó chưa a~ chương sau sẽ thế nào nhỉ, mị lại bí ý tưởng rồi! :(
Tác giả :
Yên Nhiên